Bạn đang đọc Trai Thừa Gái Ế: Chương 13
Thứ hai. Trong phòng họp lớn có sáu người ngồi, số người ít ỏi càng làm cho không gian thêm rộng rãi. Lâm Cường và giám đốc bộ phận nhân sự cho triệu tập phòng tài chính đến họp, chủ đề của buổi họp là lựa chọn một người phù hợp để đảm nhiệm chức trưởng phòng tài vụ. Giám đốc bộ phận nói với họ, hoặc là chọn một người trong phòng tài vụ, hoặc là thuyên chuyển một người chi nhánh khác của công ty sang. Trước tiên công ty sẽ tham khảo ý kiến của mọi người, sau đó sẽ đánh giá tổng quát.
Tâm trạng của Chu Tường Linh lúc này vô cùng phức tạp. Cô không muốn rời khỏi vị trí công tác quen thuộc của mình, nhưng không muốn cũng không được, hơn nữa cô cũng chẳng thể xác định liệu công ty có gây trở ngại đến vấn đề quyền lợi đáng có của cô không. Một cảm giác lo lắng chưa từng thấy ập đến, cộng thêm với những biểu hiện tâm lí chung của bà bầu khiến cho Chu Tường Linh càng cảm thấy bất an.
Xét một cách công bằng thì Đàm Hiểu Na là người thoải mái nhất. Cô mới tốt nghiệp năm kia, đến công ty làm việc mới hơn một năm mà thôi. Vì vậy xét về kinh nghiệm hay tuổi đời công tác,cái chức vụ này chẳng đến lượt cô. Nhưng cô vẫn hi vọng công ty có thể chọn ra một người trong phòng mình làm trưởng phòng, bởi vì cho dù có là Ngải Lựu Lựu hay là Ngũ Sảnh Sảnh đều có thể chiếu cố cho cô. “Lính nhảy dù” rất đối phó, mà đa phần đều thuộc loại gian xảo.
Ngải Lựu Lựu có hơi bất cần thật, cô nghĩ rằng ai đảm nhiệm chức vụ này cũng được hết, dù gì cô cứ làm tốt bổn phận của mình là được. Có thể cân nhắc lên chức vụ này đương nhiên là tốt, có thể rèn luyện bản thân, lương cũng được tăng lên, ngoài việc có thể mua sắm những thứ mình thích ra còn có thể nâng cao chất lượng cuộc sống. Mà không được thăng chức cũng chẳng sao, như vậy áp lực sẽ bớt đi một chút. Cô vừa không thích quản lí người khác, vừa không thích bị người khác quản lí, bởi vì cô đã quen với cuộc sống thong dong, tự do tự tại.
Lâm Cường thấy Đàm Hiểu Na giơ tay liền nói: “Ừ, cô nói đi!”
Đàm Hiểu Na lên tiếng: “Tôi cảm thấy trình độ của nhân viên trong nội bộ tương đối cao, đều đã quen thuộc với quy trình, hơn nữa mọi người lại hiểu rõ về nhau, dễ nói chuyện hơn…”
Lâm Cường: “Đúng, những điều cô nói chúng tôi đều đã cân nhắc đến, vì vậy tốt nhất nên lựa chọn một người trong nội bộ. Ngũ Sành Sảnh, cô nói xem?”
Ngũ Sành Sảnh: “Tôi chẳng có ý kiến gì cả, tất cả nghe theo sự sắp đặt của công ty!”
Lâm Cường: “Ngải Lựu Lựu, cô thì sao?”
Ngải Lựu Lựu: “Tôi nghĩ Ngũ Sảnh Sảnh là người thích hợp hơn cả, tôi ủng hộ cô ấy!”
Lâm Cường gật đầu, nhìn sang khuôn mặt vô cảm của Chu Tường Linh: “Trưởng phòng Chu, cô thấy sao?”
Chu Tường Linh cười gượng rồi chậm rãi nói: “Công việc ở phòng tài vụ vừa phức tạp, vừa nặng nhọc, vừa hay công ty cần phải mở rộng làm ăn, tôi cảm thấy nên cân nhắc một người trong nội bộ thì hơn. Mấy người bọn họ đều không tồi, chỉ cần đào tạo đôi chút là có thể đảm nhiệm vị trí này, như vậy cũng là để chuẩn bị nguồn nhân lực cho sự phát triển của công ty sau này. Hơn nữa, có vấn đề gì lúc nào cũng có thể hỏi tôi mà… tôi vẫn là một thành viên của công ty, chẳng qua tôi tạm thời nghỉ đẻ chứ đâu phải nghỉ việc ở đây?”
Lâm Cường cười: “Trưởng phòng Chu, suy nghĩ của cô đúng lắm. Yên tâm đi. Công ty sẽ bảo đảm quyền lợi cho cô. Đợi khi nào cô nghỉ đẻ xong, chúng tôi luôn hoan nghênh cô trở lại. Đợi lát nữa giám đốc Vương bên nhân sự sẽ bàn bạc với cô về các tình tiết có liên quan…”
Kết thúc buổi họp, Chu Tường Linh và giám đốc Vương nhân sự ở lại. Ba gái ế về văn phòng, lập tức cởi áo khoác ngoài ra, bắt đầu bàn tán xôn xao. Đàm Hiểu Na lên tiếng trước, nói cho dù là ai được thăng chức cũng phải mời cả lũ đi ăn, hơn nữa phải ăn một bữa hoành tráng. Ngũ Sảnh Sảnh lập tức tán thành, nói không thành vấn đề, ăn khao là điều chắc chắn. Chỉ có Ngải Lựu Lựu là im lặng không nói gì, cô đang lên mạng xem quần áo. Chẳng mấy chốc Chu Tường Linh đã quay lại văn phòng, tức tối đóng sầm cửa lại khiến cho cả phòng giật nảy mình.
“Sao thế chị Linh?”, Đàm Hiểu Na quan tâm hỏi.
“Công ty chỉ cho chị nghỉ đẻ có một tháng rưỡi, tiền lương chỉ cho có một nửa, lần này thì toi rồi!”
Đàm Hiểu Na: “Thế sao được? Chẳng phải quy định là chín mươi ngày và hưởng toàn bộ lương sao?”
Chu Tường Linh than trời: “Chị đã nói rồi, chị bảo nhà chị vừa mới mua nhà, hàng tháng phải trả hơn ba nghìn tệ tiền nhà, hài, lần này thì biết sống thế nào đây?”
Ngũ Sảnh Sảnh: “Có hơn một tháng cũng là tốt rồi! Chị Linh, có nhiều công ty còn kiếm đủ cớ để đuổi nhân viên nữ đang mang bầu đấy. Ít đi một chút cũng đành, sinh em bé xong lại đi làm, đừng có làm ầm lên với họ làm gì!”
Chu Tường Linh: “Giờ chẳng phải công ty đang có ý đuổi chị sao? Chẳng phải còn đến cả nửa năm nữa chị mới sinh con, thế mà giờ họ đã nghỉ đến việc đoạt vị rồi!”
Ngũ Sảnh Sảnh: “Cũng không thể nói như vậy, dù gì chị nghỉ sinh em bé cũng cần phải có người thay chị, nếu không công ty làm ăn thế nào, mọi người hít không khí để sống hết à?”
Đàm Hiểu Na: “Chị Sảnh Sảnh, tâm trạng chị Linh đã không tốt rồi, chị nói ít đi vài câu!”
Ngũ Sảnh Sảnh lườm Đàm Hiểu Na: “Hừ, tôi chỉ đang bàn bạc thôi, đành bó tay thôi, số đàn bà là thế mà…”
“Hài, thôi bỏ đi, bỏ đi! Mấy người các cô sau này kết hôn nhất định phải tìm một người đàn ông tài giỏi. Đừng bắt chước tôi, lấy một người vô dụng, muốn tiền mà không có tiền, muốn nhà cũng chẳng có nhà… Đẻ một đứa mà chẳng nuôi nổi!”
Ngải Lựu Lựu từ nãy trầm ngâm bỗng đứng bật dậy: “Tôi đi tìm Lâm Cường!”, sau đó lao ra khỏi cửa.
Ngũ Sảnh Sảnh cười nhạt: “Không phải chạy đi đấu tranh giành chức trưởng phòng đấy chứ?”
Chu Tường Linh kéo ngăn kéo ra, bên trong toàn là đồ ăn vặt: “Ai làm mà chẳng như nhau, quan trọng là phải tìm một người đàn ông tốt. Làm cho thật tốt để làm cái gì, đến cuối cùng chẳng phải cũng tay trắng? Hài… sao không để cho lũ đàn ông phải mang bầu chứ? Để cho họ hiểu được cái cảm giác phải vác trên người cái bụng to lù lù!”, nói mãi, nói mãi, nước mắt của cô tứa ra.
Ngải Lựu Lựu chẳng buồn gõ cửa, lao thẳng vào trong văn phòng của Lâm Cường. Lâm Cường đang dặn dò công việc cho thư kí, thấy bộ dạng tức tối của Ngải Lựu Lựu là biết ngay có chuyện chẳng lành. Lâm Cường bảo thư kí mười phút nữa bàn tiếp, sau đó chỉ vào cái sôpha: “Ngồi đi, có chuyện gì mà gấp thế?”
“Các người dựa vào đâu mà cho người ta nghỉ đẻ có nửa thời gian? Các người có biết làm một người mẹ khó khăn đến thế nào không? Đàn ông các người thật chẳng ra gì!”, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, Ngải Lựu Lựu trợn mắt quát Lâm Cường xơi xơi.
Lâm Cường có hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Nghỉ đẻ ư? Chu trưởng phòng á?”
Ngải Lựu Lựu cười khẩy: “Anh đừng làm bộ làm tịch nữa, nghỉ một tháng rưỡi không nói làm gì, lại còn trợ cấp có nửa tiền lương! Các người làm ăn kiểu gì thế hả?”
Lâm Cường vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ thấy buồn cười trước bộ dạng tức tối của Ngải Lựu Lựu: “Đừng nóng, cô cứ ngồi xuống đã, những chuyện này cô nghe ai nói thế?”
“Không cần biết là ai nói, chuyện này không quan trọng!”, Ngải Lựu Lựu vẫn đứng trơ ra đó, nhìn bộ mặt tươi cười của Lâm Cường mà cô thấy mềm lòng đi nhiều.
“Là giám đốc Vương nói phải không?”, Lâm Cường thấy Ngải Lựu Lựu không nói gì, mặc định là đúng: “Tôi đến công ty làm việc chưa lâu, hơn nữa chỉ là một phó tổng bình thường, nói trắng ra cũng chỉ là làm công ăn lương. Có những chuyện của công ty tôi cũng không biết, cũng không phải chuyện gì tôi cũng có thể quyết định được. Như thế này đi, cô cứ về trước, tôi sẽ gọi giám đốc Vương sang đây hỏi cho rõ tình hình!”
Ngải Lựu Lựu lúc này mới bình tĩnh lại, nhớ lại hành động quá lỗ mãng của mình, vừa vào đã mắng như sấm như xơi người ta, chẳng để cho người ta có cơ hội hiểu ra đầu đuôi câu chuyện. Nhưng cô lại không muốn lập tức thỏa hiệp, như vậy thì thật mất mặt. Thế là cô cố tình tỏ vẻ bình tĩnh, nói: “Phó tổng, ban nãy là ý kiến của tập thể phòng tài vụ, hi vọng công ty sẽ cân nhắc!”, Ngải Lựu Lựu không đợi Lâm Cường nói thêm liền đi thẳng ra khỏi cửa. Trên đường về phòng, hai chân Ngải Lựu Lựu run lẩy bẩy, ban nãy mình lên cơn điên rồi chăng?
Ngải Lựu Lựu đi rồi, Lâm Cường liền sửa soạn lại tài liệu. Trong báo cáo tổng kết cuộc họp phòng tài vụ lúc nãy anh có viết: Ngũ Sảnh Sảnh không có tinh thần đồng đội, cái tôi quá lớn; Ngải Lựu Lựu không có chí tiến thủ, hay để tình cảm xen vào công việc; Đàm Hiểu Na còn non tay nghề. Lâm Cường sửa sang tài liệu xong liền giao cho thư kí, bảo cô nộp cho tổng giám đốc. Sau đó anh gọi điện cho giám đốc Vương bộ phận nhân sự, bảo ông đến văn phòng mình một chuyến.
Ngải Lựu Lựu trải qua buổi trưa với tâm lí lo lắng bất an, cô cứ cảm thấy bản thân mình không nên nổi đóa với Lâm Cường, bởi vì xét cho cùng chuyện này chẳng có liên quan gì đến Lâm Cường hết. Cô cũng sợ và kính nể cấp trên giống như tất cả các nhân viên khác trong công ty. Lúc hết giờ làm, cô đột nhiên nghĩ thông suốt, đại đa số nữ giới đều có một lần nghỉ đẻ, bản thân mình không chỉ đòi hỏi quyền lợi cho Chu Tường Linh mà còn là đòi hỏi quyền lợi cho chính bản thân mình và các nhân viên nữ khác trong công ty. Cô cảm thấy mình không sai, nếu như vì chuyện này mà Lâm Cường ghét cô, cùng lắm thì cô từ chức là xong.
Sau khi hết giờ làm, Ngũ Sảnh Sảnh bảo Ngải Lựu Lựu về nhà trước, nói rằng mình phải đi thăm một người bạn học. Ngũ Sảnh Sảnh soi mình trong tấm gương trong nhà vệ sinh, sau khi trang điểm lại, trông cô càng quyến rũ. Cô cầm điện thoại, nhắn cho Lâm Cường một cái tin: Tối nay anh có rảnh không? Lâm Cường lúc này vẫn còn ở trong phòng làm việc, anh đang viết một lá đơn xin tăng thời gian nghỉ đẻ cho nhân viên nữ. Đọc tin nhắn xong, anh nhíu mày, ngón tay cái ấn nhoay nhoáy trên bàn phím: Tối nay anh bận, để hôm khác đi!
***
Tuần này Lương Tranh cảm thấy rất khó chịu, một cảm giác khó chịu rất kì lạ. Anh định thế này, nếu Chung Hiểu Huệ không chủ động liên lạc với anh, không chủ động nói rõ với anh chuyện ở sân golf thì nhất định anh sẽ không đếm xỉa đến cô nữa. Nhưng đến giờ đã là thứ năm rồi, phía Chung Hiểu Huệ vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì. Lương Tranh càng tức lại càng nhớ Chung Hiểu Huệ, cho dù là dáng vẻ kênh kiệu lúc ở quán ăn Nhật Bản hay là nụ hôn ngọt ngào lúc ở quán karaoke, rồi còn cả sự ngây thơ hôm ở công viên Triều Dương. Mỗi hình ảnh về Chung Hiểu Huệ cứ hiện về trong đầu Lương Tranh.
Hóa ra những thứ không đạt được mới là những thứ tốt nhất, đẹp nhất.
Anh hối hận hôm ấy đã không theo vào sân golf, có lẽ đó đúng là khách hàng của Chung Hiểu Huệ. Người ta chỉ đến đánh golf thôi mà. Làm đàn ông không được quá nhỏ nhen, hiện giờ chỉ mới đang trong giai đoạn yêu đương, sau này kết hôn rồi mà cứ như vậy thì biết làm sao ? Không ghen đến phát điên lên mới là lạ. Ai bảo cô ấy xinh đẹp và quyến rũ đến thế chứ? Phải đi tiếp khách nhiều đâu phải lỗi của cô ấy? Bản thân bất tài, tư cách gì đi oán trách người ta chứ? Có được ắt phải có mất, làm gì có chuyện được tất?
Trong lòng Lương Tranh đang giằng xé, mấy ngày liền cứ về đến nhà là khóa mình trong phòng suy nghĩ miên man. Ngô Hiểu Quân ở phòng bên cạnh cũng giống hệt như vậy, anh đang tự kiểm điểm lại bản thân. Ngải Lựu Lựu mãi chẳng chịu cắn câu, nói chuyện cũng càng lúc càng tuyệt tình, xem ra khó mà tiếp tục. Hơn nữa cuốn sách Tại sao bạn ế? anh dốc hết tâm huyết để viết cũng không được nhà xuất bản thông qua. Một ông già biên tập đeo cái kính gọng đen sì giống Ngô Hiểu Quân cầm bản thảo của anh và nói: “Cái này của cậu chẳng giống tiểu thuyết, cũng chẳng phải tạp văn, chẳng phải truyện ngắn, nghe có hơi giống như luận văn về học thuật, chỉ có điều cuốn luận văn này lại nghiên cứu về nam nữ chưa kết hôn. Tuy nhiên nghiên cứu lại chưa đủ sâu sắc, khoa học, thiếu tính lôgic, như thế làm sao mà xuất bản được? Mang bản thảo này đến thư viện có khi người ta cũng chẳng biết phân loại ra kiểu gì ấy chứ. Chúng tôi là nhà xuất bản lớn, đã xuất bản thì phải là sách kinh điển. Chàng trai, về nhà nghiền ngẫm thêm đi nhé! Anh chọn đề tài rất hợp trào lưu, thanh niên các anh bây giờ, ba mấy tuổi rồi vẫn chưa vội kết hôn, suốt ngày bận rộn cái gì không biết?”
Cùng là ở nhà nhưng không phải ai cũng là người thích ở nhà. Đây chính là điểm khác biệt giữa Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân. Ngô Hiểu Quân đóng cửa trái tim mình, sống trong thế giới ảo trên mạng, cố gắng không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ngay cả việc tìm bạn gái cũng thông qua mạng. Còn Lương Tranh thì khác, bởi vì chuyện tình cảm không như ý, tâm trạng không tốt nên mới tạm thời ở lì trong nhà. Ngô Hiểu Quân chọn cách viết blog, đọc tiểu thuyết, lướt web để giết thời gian. Lương Tranh lại tích cực hơn nhiều, anh học hỏi các bí quyết, kinh nghiệm marketing ở trên mạng, khi nào mệt thì đọc báo hay xem phim.
Lương Tranh cảm thấy cứ suốt ngày như thế này cũng chẳng phải là cách, dù gì cũng phải giải quyết vấn đề thực tế, mới chớp mắt mà đã nửa năm qua đi rồi, khó khăn lắm mới ưng ý được một cô, thế mà tình cảm cứ chẳng nóng chẳng lạnh thế này. Lương Tranh chợt nhớ đến “ông mối” Hoàng, liền gọi cho chú Hoàng để thăm dò tình hình bên Chung Hiểu Huệ. Câu trả lời của chú Hoàng khiến anh thấy khó chịu, hóa ra bố Chung Hiểu Huệ mấy hôm trước đi công tác Bắc Kinh, hai người đã cùng nhau ăn cơm. Nhưng Chung Hiểu Huệ chẳng nhắc nửa lời đến chuyện của cô và Lương Tranh, cũng chẳng hỏi chú Hoàng về tình hình của anh.
Được lắm, mình bị xỏ rồi! Trong lòng Lương Tranh thấy đắng nghét, rồi anh nhớ đến Ngải Lựu Lựu. Mỗi lần anh cảm thấy chán chường hay không như ý chuyện gì là lập tức nhớ đến Ngải Lựu Lựu, thật kì lạ. Lương Tranh cảm thấy cứ cãi cọ với Ngải Lựu Lựu vài câu là tâm trạng mình lại thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lương Tranh mở tin nhắn của Trình Triệu phú ra, add lại nick của Ngải Lựu Lựu. Mấy phút sau, màn hình máy tính hiện ra thông báo xác nhận kết bạn của Ngải Lựu Lựu. Cuối cùng Ngải Lựu Lựu cũng chấp nhận yêu cầu kết bạn của Lương Tranh. Lương Tranh khó khăn lắm mới add được nick của Ngải Lựu Lựu, thế nhưng chẳng hề khách khí, nhảy ngay vào buzz. Ngải Lựu Lựu đầu tiên gửi lại một dấu hỏi chấm, sau liền hỏi: Anh điên à?
Lương Tranh: Hài, tôi chỉ hơi phấn khích chút thôi, yêu cầu kết bạn với cô mà xem ra còn khó hơn cả cầu hôn…
Ngải Lựu Lựu: Ai bảo anh được yêu mến quá cơ?
Lương Tranh: Nhà cô không giục cô kết hôn à?
Ngải Lựu Lựu: Không, họ đều hiểu cho tôi, cũng tôn trọng lựa chọn của tôi…
Lương Tranh: Hay là chúng ta yêu nhau đi, đi chụp ảnh cưới rồi Quốc khánh cưới, cô thấy sao ?
Ngải Lựu Lựu: Sao anh không nói ngày mai chụp ảnh cưới rồi ngày kia cưới luôn đi?
Lương Tranh: Phải đấy. Thực ra động phòng luôn tối nay cũng được…
Ngải Lựu Lựu: Anh cứ mơ đi! Tôi nhất định sẽ ở bên người tôi yêu, sau đó nắm tay anh ấy đi nốt chặng đường đời, tuyệt đối không thỏa hiệp, cho dù có phải sống cô độc cả đời tôi cũng chấp nhận!
Lương Tranh: Giấc mộng của cô chắc chắn không thành. Lí do: cô sống trong một thành phố lớn như Bắc Kinh này, các mối quan hệ của cô rất có hạn, ngoài đồng nghiệp và những người có quan hệ về lợi ích ra thì cô còn tiếp xúc được với ai? Người trên xe buýt thì chẳng ai đếm xỉa đến ai, người trong khu đô thị thì chẳng ai biết ai, các mối quan hệ cực kì hạn hẹp. Trong tình trạng ít mối quan hệ, trong xã hội chỉ biết đến vật chất này, cô muốn tìm một người đàn ông tin vào tình yêu lại chỉ yêu mình cô, sẵn sàng kết hôn với cô đúng là chuyện không thể. Tôi thấy cô cũng chẳng còn ít tuổi nữa, thêm vài năm nữa là mặt mũi nhăn nheo rồi. Lúc ấy cô chỉ có thể tìm mấy ông đã qua hai, ba đời vợ, những gã ấy chẳng biết nói chuyện yêu đương với cô đâu. Bọn họ đều là dạng “đi thẳng vào vấn đề”, kẻ thì háo sắc, kẻ thì tham tiền, nếu không cũng là tìm một cái “máy đẻ”, giúp họ duy trì nòi giống thôi…
Ngải Lựu Lựu: Ha, anh đang viết luận văn à? Tôi đi tắm đây, anh từ từ mà nghĩ đề cương đi nhé!
Lương Tranh:…