Trải Nghiệm Hung Trạch

Chương 6: Xấu


Bạn đang đọc Trải Nghiệm Hung Trạch FULL – Chương 6: Xấu


Bài viết dài ghi lại toàn bộ quá trình chủ nhà bị lừa, những nơi liên quan đến thông tin thực tế về cơ bản đã được thay thế bằng chữ cái.
Người xem trả lời không ít, nhưng tác giả không trả lời bất kỳ người nào, tựa hồ chỉ là thông qua ghi chép trên mạng phát tiết cảm xúc của mình.
Từ Ngư cẩn thận nhìn, tác giả này kể lại mình là một thẳng nam, bởi vì trong công việc có tiếp xúc với CQ có mị lực vô cùng, sau đó hai người phát triển thành quan hệ yêu đương.
CQ rất hào phóng với người yêu của mình, tác giả ban đầu vốn là ôm mục đích công việc cùng CQ yêu đương, nhưng rất nhanh đã bị tiền bạc cùng kỹ xảo câu cá của CQ làm cho choáng váng.
Trong bài viết có một đoạn rất lớn là tình yêu hàng ngày của hai người, có thể thấy được tác giả đối với CQ này đúng là trả giá thật lòng, nhưng rất nhanh thời thế biến đổi, tác giả bắt đầu tố cáo tình huống CQ sau khi chơi chán liền vứt bỏ anh một cách vô tình.
Đầu tiên là kéo đen các loại tài khoản, tiếp theo ẩn thân không gặp mặt, tác giả không từ bỏ ý định ngược lại chọc tới cảnh cáo CQ, dẫn đến tác giả bị sa thải.
Sau khi mất tất cả mọi thứ bắt đầu trở nên tuyệt vọng và cuồng loạn, Từ Ngư thấy anh ta viết: Tôi đã là một kẻ vô dụng, tôi ghét CQ.
Bài viết đến đây liền kết thúc, Từ Ngư có chút thất vọng, anh cũng không có được bao nhiêu tin tức hữu dụng.
Vì vậy, anh dự định tắt trang web, nhưng cho dù ấn chuột như thế nào đi nữa thì trang web cũng không thể tắt được.
“Không phải chứ.” Từ Ngư lẩm bẩm, máy tính này là gần đây anh mới đổi, làm sao có thể xảy ra vấn đề nhanh như vậy?
Ngay khi anh ta chuẩn bị tắt máy, đèn trong khách sạn “Zra” một tiếng, sau đó tất cả các đèn đều tắt.
Trái tim Từ Ngư lạnh đi một nửa, loại tình huống này ý nghĩ đầu tiên của anh không phải là mất điện, mà là nam quỷ kia lại xuất hiện, nhưng Phó Uyên rõ ràng đã nói qua, sau khi anh rời khỏi phòng kia nam quỷ không có năng lực hại anh.

Ngay sau đó, màn hình máy tính trước mắt anh lăn lên, trang web bắt đầu xuất hiện tầng đăng trước đó, mỗi một tầng đều là “Tôi hận CQ”.
Thanh âm này dọa từ hai chân Từ Ngư nhũn ra, anh nhìn máy tính của mình nhảy vài cái rồi lại biến thành màu đen, còn chưa đến hai giây sau lại sáng lên, tựa hồ bắt đầu chiếu bộ phim gì đó.
Từ Ngư biết lúc này mình nên nghĩ biện pháp để chạy đi, nhưng đôi chân mềm nhũn khiến anh trực tiếp dừng tại chỗ.
Bộ phim là màu đen và trắng, cảnh bên trong Từ Ngư rất quen thuộc, là ngôi nhà của riêng mình, một người phụ nữ xuất hiện trên màn hình, cô cầm một bộ đồ ngủ lụa màu đỏ nhìn màn hình với nước mắt và hỏi: “Từ Ninh, đây là gì! Anh lại ngủ với người đàn ông đó nữa, phải không? “
“Anh xem anh hiện tại giống như cái gì, nam không ra nam, nữ không ra nữ, anh ta chỉ là đang chơi đùa anh mà thôi, anh đã đáp ứng tôi, chúng ta muốn kết hôn mà.” Người phụ nữ nói xong khóc lên, sau đó cầm kéo cắt bộ đồ ngủ lụa.
Ngay sau đó cảnh chuyển, người phụ nữ đứng trước giường, giống như thần kinh nhìn chằm chằm vào máy ảnh và nói: “Từ Ninh, tất cả chúng ta đều đã thối nát rồi, tất cả đều do anh làm hại.”
Nói xong người phụ nữ cầm dao giơ lên, nhưng vào phút chót không xuống tay, lúc này một bàn tay lớn hơn nắm lấy tay cầm dao của cô nói: “Xin lỗi.

“.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Từ Ngư nhắm mắt lại, anh thậm chí nghe được thanh âm dao rớt vào da thịt, lại mở mắt ra, máy tính lại khôi phục bình thường, đèn trong khách sạn cũng sáng lên.
Anh đặt mông ngồi xuống đất, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra vậy? Mục đích của người nam quỷ đó khi cho anh xem những thứ này để làm gì?

Từ Ngư đứng lên rửa mặt, đại khái là gặp quỷ nhiều lần, anh thế nhưng không sợ hãi như mấy lần trước.
Ít nhất Phó Uyên không có lừa gạt anh, sau khi rời khỏi phòng ốc, quỷ kia quả thật không có năng lực hại mình, chỉ có thể làm chút động tác nhỏ.
Bất quá cũng bởi vậy, Từ Ngư đại khái biết được nguyên nhân hậu quả cùng với chân tướng án tình sát, nam tiểu tam kia quả nhiên là Trần Tiềm, mà lúc trước nam chủ hẳn là thuộc loại tự sát chứ không phải cho nữ chủ giết.
Bây giờ oán khí của anh không tiêu tan, chỉ là bởi vì hại anh đi đến bước kia Trần Tiềm còn sống rất tốt.
Nhưng tự nhủ mình có bản lĩnh gì.

Bản thân Từ Ngư cũng là kẻ khốn khổ, anh không có đạo lý đồng tình với một con quỷ chiếm nhà mình còn muốn hại mình.
Tuy rằng tự ám chỉ như vậy, nhưng trong lòng Từ Ngư vẫn là có một loại áp lực, có loại cảm giác làm cái gì thì không thể an tâm.
Ba ngày sau, bởi vì nguyên nhân hợp tác, Trần Tiềm lại đến công ty bọn họ, Từ Ngư vốn đang làm việc bị đồng chí tổ trưởng gọi đi cùng.
Đồng nghiệp bên cạnh lộ ra một biểu tình ái muội: “Tiểu Ngư Nhi vận đào hoa tới, đây chính là Kim Cương Vương Lão Ngũ, phải nhắm nắm chắc cơ hội này biết chưa.

Từ Ngư mím môi, không giống như ngày thường mang theo nụ cười: “Biết người biết mặt không biết tâm, chúng ta vẫn là cách xa những người này một chút thì tốt hơn.


Đồng nghiệp khó hiểu, Từ Ngư cũng không giải thích, đi theo tổ trưởng đến phòng họp, cuộc họp kéo dài hơn một giờ, lúc Từ Ngư đứng dậy muốn đi thì bị sếp tổng đè bả vai ngồi xuống.
“Sau khi kết thúc, cậu đến nói chuyện với Trần tổng.” Sếp tổng nói xong cùng người khác đi ra ngoài.
Mặt Từ Ngư trầm xuống, Trần Tiềm đi tới vươn tay: “Tôi nhớ rõ cậu, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Thấy bộ dáng đạo mạo này của anh ta, trong lòng Từ Ngư ghê tởm, nhưng vì công việc, vẫn là người cười nhưng trong không cười bắt tay Trần Tiềm.
Trần Tiềm nhìn biểu tình của anh, giọng điệu ôn hòa nói: “Cậu đừng sợ, tôi không có ý gì khác, chỉ cảm thấy cậu trông rất giống người yêu trước đây của tôi, nếu cậu cảm thấy không khỏe, tôi sẽ giữ khoảng cách.”
Cái này tính là cái gì, ám chỉ xu hướng tính dục của anh ta là thích nam nhân, thuận tiện trêu chọc mình một câu sao? Từ Ngư muốn sắp xếp tư liệu xong nói: “Không sợ hãi, chỉ cảm thấy Trần tổng không nên lãng phí thời gian vào người tôi.


Anh nói lời này không tính là khách khí, trong mắt Trần Tiềm không có tức giận, ngược lại có loại cảm giác hưng phấn phát hiện ra một con mồi thú vị.
“Là vấn đề của tôi, tôi cho rằng chúng ta là đồng loại.” Giọng điệu Trần Tiềm trở nên mập mờ.
Từ Ngư có chút tức giận, Trần Tiềm này có phải là có bệnh hay không, sao luôn thích trêu chọc nam nhân thẳng!
Lúc này, trong lòng Từ Ngư sinh ra một chút ý niệm ác liệt trong đầu, anh cúi đầu làm bộ có chút ngượng ngùng.

“Trần tổng hẳn là đã biết, loại người như chúng ta không thể quá cao điệu.” Từ Ngư nhỏ giọng nói.
Nghe được lời của anh, Trần Tiềm mất mát một chút, còn tưởng rằng là một tiểu thẳng nam thuần tình, thì ra là giả thẳng sao, vậy anh cũng không cần phải bưng bít nữa.
Vì vậy, sử dụng ngón tay của mình khẽ cào nhẹ trên mu bàn tay của Từ Ngư nói: “Bây giờ là tương lai của những người trẻ tuổi, ngay cả là chúng ta, cũng muốn tìm một người nào đó để sống tốt.”
Sống tốt cái con khỉ, Từ Ngư nghĩ, anh ngẩng đầu nhìn Trần Tiềm, sau đó lộ ra bộ dáng đáng yêu ngày thường khơi dậy dục vọng bảo vệ của nữ đồng nghiệp nói: “Buổi chiều tôi nghỉ phép, chuẩn bị ở nhà hầm canh, Trần tổng có muốn đi nếm thử hay không.


Trần Tiềm vừa nhìn, dục niệm dừng lại, bữa cơm đưa tới cửa không thể không ăn, vì thế cười đáp ứng.
Từ Ngư và Trần Tiềm cùng nhau rời khỏi công ty, ngồi lên xe sang của Trần Tiềm đi đến nhà mình, dọc theo đường đi trong lòng Từ Ngư vô cùng thấp thỏm.
Mà Trần Tiềm tựa hồ cho rằng anh là người trong giới, bắt đầu có chút không kiêng nể gì, ví dụ như lúc chờ đèn đỏ đem tay đặt lên đùi anh vuốt ve, hoặc là nói một ít trò đùa màu vàng.
Từ Ngư nghĩ như vậy cũng không phát hiện phương thức suy nghĩ của mình đã thoát ly bộ dáng thường ngày của mình, mà trên vai anh, đang treo một sợi tóc xoăn mảnh khảnh.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua tan tầm không mang theo máy tính, hôm nay lại vừa vặn nghỉ phép, sau khi đồng nghiệp đi mới có thể cập nhật..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.