Trải Nghiệm Hung Trạch

Chương 1: Hung Trạch


Bạn đang đọc Trải Nghiệm Hung Trạch FULL – Chương 1: Hung Trạch


Bên ngoài gió tuyết nhẹ nhàng rơi, tạo thành một lớp mỏng trên đường lúc rạng sáng.

Trên đường lớn chỉ có đèn giao thông vẫn đang hoạt động, thỉnh thoảng lóe lên vài ánh sáng màu.

Vạch đường cho người đi bộ bị tuyết bao trùm đã sớm biến mất, chỉ là kim đồng hồ vừa chỉ tới mười hai giờ, đèn giao thông trên đường đều chuyển sang màu đỏ.

Đèn đỏ dừng lại, đèn xanh lại đi.

Trên đường cao tốc vốn không có bất kỳ dấu hiệu khác lạ nào, đột nhiên lại xuất hiện đủ loại dấu chân lớn nhỏ khác nhau, những dấu chân này rất nông, tựa hồ những người lưu lại dấu chân đều đi rất nhẹ nhàng.

Trong một tòa nhà ống cũ nát bên cạnh ngã tư, công nhân trẻ Từ Ngư bừng tỉnh từ giấc ngủ, anh ta mở lớn miệng hít thở như một người mới được cứu từ dưới nước lên.

Bỗng nhiên tay chân của anh phảng phất như bị cố định ở trên giường, Từ Ngư muốn hô to, nhưng làm như thế nào cũng không thể phát ra được thanh âm, cả người anh đều là mồ hôi lạnh, cơ bắp co rút đau đớn.

Anh nghiêng đầu, không biết từ lúc nào anh đã ngủ ở một bên giường, bên kia trống rỗng phảng phất là để lại cho người nào đó.

Từ Ngư cảm giác tay và chân của mình bị người giữ chặt, anh muốn thét chói tai, nhưng hàm dưới giống như bị nắm chặt, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, bởi vì không khép được miệng nên nước bọt cứ thế theo khóe miệng chảy xuống.

“Cứu! ”
Từ Ngư giống như cá mất nước phát ra tiếng kêu bi thương, anh nhìn chằm chằm mái nhà, trên nóc nhà trống rỗng không có bất kỳ thứ gì.

Chân chính đáng sợ chính là khi ánh mắt của anh khẽ liếc sang bên cạnh, một bàn tay thịt màu xanh đen, móng tay chừng mười cm xuất hiện.


Từ Ngư phát hiện bàn tay quỷ kia không ngừng tới gần anh, anh dùng sức cắn chặt răng, sợ hãi làm cho anh sinh ra năng lượng cực lớn, hai tay càng dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa.

“A——”
Mười hai giờ không biết đã qua từ khi nào.

Bây giờ đã là một giờ sáng, dấu chân ở ngã tư đã sớm bị tuyết rơi bao trùm, không nhìn ra điều gì khác thường, đèn giao thông luân phiên lóe lên, hết thảy đều trở nên bình thường như vậy.

Từ Ngư phun ra một ngụm khí, thầm nghĩ giấc mộng thật là chân thật, anh cầm lấy điện thoại di động mở danh bạ ra, lại không biết nên gọi cho ai.

Mượn ánh sáng của điện thoại di động, anh phát hiện có gì đó không ổn, bên tường giống như có một người đang đứng, Từ Ngư cứng đờ thân thể, trái tim lại đập một cách nhanh chóng, anh nín thở ngẩng đầu, không phải ảo giác, chính là bóng đen.

Anh hoảng sợ trực tiếp từ trên giường ngã xuống, nhưng vào lúc này, đèn bật lên, Từ Ngư nhìn qua, phát hiện người bật đèn là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo gió màu đen.

Làn da của của nam nhân nhợt nhạt, vẻ ngoài đẹp trai và lạnh lẽo, giống như một tên ma cà rồng bước ra từ trong phim.

Thật là một điều khủng khiếp khi một người lạ xuất hiện trong phòng của mình lúc nửa đêm.

Từ Ngư lùi về phía sau: “Anh muốn làm gì vậy? “
Nam nhân đi về phía anh, tay Từ Ngư lặng lẽ cầm dép lê của mình, thời khắc mấu chốt, cũng chỉ có thể dùng thứ này để phòng thân.

“Nếu anh muốn tiền, tôi có thể chuyển tiền cho anh.


” Đầu óc của Từ Ngư thanh tỉnh, suy đoán nam nhân này hoặc là trộm cắp hoặc là cường đạo, dù sao mạng nhỏ cũng quan trọng hơn tiền.

Người đàn ông dường như hơi thiếu kiên nhẫn: “Cậu sẽ chết.


Từ Ngư trong lòng lộp bộp, chẳng lẽ người này không phải muốn cướp tiền, mà là muốn mạng người, vì thế anh cầm dép lê đứng lên.

“Đại ca, chúng ta vốn dĩ không biết đi, tôi chỉ là một người bình thường nhỏ bé, ngài cần gì phải gây khó dễ cho tôi.

” Từ Ngư tiếp tục lui về phía sau, nam nhân lại không đến gần một bước, hắn khinh thường nhìn bàn tay mà Từ Ngư đang giấu ở sau lưng.

“Trong vòng ba ngày, chuyển ra khỏi phòng này.

” Nam nhân nói xong xoay người rời đi, Từ Ngư đi theo phía sau hắn, phát hiện hắn quang minh chính đại từ cửa chính nhà mình đi ra ngoài.

Chờ sau khi nam nhân rời đi, Từ Ngư lập tức đi qua khóa trái cửa, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát.

Nửa đêm nhận điện thoại là một vị nữ cảnh sát, hỏi hắn tình huống gì, Từ Ngư nhất nhất nói rõ, khi hắn nói địa chỉ, Từ Ngư rõ ràng cảm giác được cảnh sát đối diện điện thoại dừng lại một chút.

” Anh nói là toà thứ bốn phòng 301 trong Phong Tuyền?”
Cảnh sát lặp lại câu hỏi một lần nưac, Từ Ngư “Ừ” một tiếng cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao căn phòng này nửa năm trước đã xảy ra một vụ án giết người truyền khắp Bạc Thành.


Cúp điện thoại, Từ Ngư có chút mệt mỏi ngồi trên ghế, miệng anh có chút khô khốc, liền cầm lấy bình nước trên bàn rót một ly nước.

Giơ tay lên Từ Ngư khẽ nhíu mày, chung quanh cổ tay anh có một mảnh màu xanh đen, từng đạo từng đạo quấn quanh cổ tay, giống như bị tay ai đó cầm.

Điều này làm cho trái tim của anh trở lạnh lẽo, nhìn về phía tay kia, cũng xuất hiện tình trạng như thế, bao gồm cả hai cổ chân.

Từ Ngư hít thở từng ngụm, anh nghĩ đến giấc mộng vô cùng chân thật kia, xoay người nhìn về phía chiếc giường trong phòng ngủ, một loại cảm giác sợ hãi nảy sinh trong lòng, Từ Ngư đứng dậy đóng cửa phòng ngủ lại.

Anh chưa bao giờ tin tưởng những thứ phi khoa học, vì ở lại Bạc Thành, sau khi tốt nghiệp đại học anh liều mạng làm việc, nhưng cho dù như vậy cũng khó có thể gom đủ tiền để có thể mua một căn nhà.

Cha mẹ anh đãly hôn, lại có gia đình riêng, anh trở thành người đi đâu cũng không được hoan nghênh, sau khi học đại học bọn họ lại biến mất.

Khi đó, Từ Ngư lợi dụng thời gian nghỉ trưa phát tờ rơi, buổi chiều học xong lập tức lại đến nhà hàng thức ăn nhanh làm việc, miễn cưỡng vượt qua bốn năm học đại học.

Không thể trở về quê hương, không thể ở lại thành phố, Từ Ngư muốn có một ngôi nhà, dần dần, mong muốn mua nhà này đã trở thành một chấp niệm.

Nhưng anh là một người tỉnh ngoài, không có cha mẹ giúp đỡ, làm sao có thể mua được nhà, đúng lúc này, anh biết đến một trang web ban nhà, mà trong tất cả các căn nhà được giao bán trên đó chỉ có một căn nhà này là rẻ nhất, cho dù nó là một căn hung trạch.

Từ Ngư ngẩng đầu, đồng hồ trên tường đã là hai giờ sáng, có một vài vị cảnh sát của thành phố lại đây tìm hiểu tình huống.

“Ngôi nhà này là anh mua sao?” Cảnh sát hỏi.

Từ Ngư gật đầu, hắn lại tiếp tục hỏi: “Cho vay? “
“Ừm, cho vay, mười năm.


” Từ Ngư trả lời, vị cảnh sát già nghe xong tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại cái gì cũng không nói.

“Chốc lát nữa chúng ta sẽ xem lại camera của chung cư, bất quá cậu cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, bình thường đóng cửa sổ lại.

” Nói xong cảnh sát liền rời đi.

Từ Ngư đóng cửa thở dài, anh biết khu chung cư cũ này tuy rằng gần nội thành, giao thông cũng thuận tiện, nhưng cơ sở vật chất lại vô cùng cũ kỹ, những camera kia chưa chắc còn hoạt động bình thường.

Tạm thời bất luận nam nhân kia rốt cuộc muốn làm gì, ít nhất hắn ta vẫn là một con người, mà trong gian phòng này, Từ Ngư không muốn suy nghĩ sâu thêm về vấn đề này.

Bất luận là cái quỷ gì, cũng không có đáng sợ bằng quỷ nghèo, so với rất nhiều người đang ở độ tuổi hai mươi, ba mươi năm thế chấp để mua nhà, Từ Ngư mười năm xem như là ít, bởi vì anh quá gấp gáp muốn có một căn nhà của chính mình.

Anh đã đặt cược tất cả những gì mình có vào ngôi nhà này, anh không hề quan tâm đến những sự kiện kỳ lạ này, anh đã không để cho mình một lối thoát.

Từ Ngư thu dọn chăn đi phòng khách ngủ, sau nửa đêm tuy rằng không xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn mất ngủ đến hừng đông.

Mang theo hai quầng mắt thâm đen, Từ Ngư đi tàu điện ngầm, sau khi cửa sắt đóng lại, Từ Ngư kéo tay cầm đứng ngủ gật, trên cửa sổ tàu điện ngầm hiện lên các loại quảng cáo, đồng thời giống như gương phản ánh tình cảnh trong tàu điện ngầm.

Ánh mắt của Từ Ngư bỗng nhiên rụt lại, anh ở trên thủy tinh nhìn thấy nam nhân đêm qua đang ở phía sau mình, mà hắn, đang nhìn chằm chằm mình.

—————————
【Tác giả có lời muốn nói】:
Câu truyện mới đã sẵn sàng mở ra, thời gian cập nhật thường từ 7 giờ tối đến 12 giờ tối, những thiên thần nhát gan đề nghị đọc vào ban ngày, bởi vì quyển sách này đọc vào ban đêm sẽ mang lại cảm giác sợ hãi trong lòng đó nha.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.