Đọc truyện Trái Gura Gura No Mi Tại Đô Thị – Chương 239: Công Viên Giải Chí
Sau khi rời khỏi Trường Bá Vương Cao Trung, Ninh Đào liền đi đến tiệm cơm của Cao Tuệ…
Bời vì dây dưa với đám Ngọc Diệp Hà, Đoạn Lãng đám người, làm cho hắn tốn không ít thời gian.
Hắn còn phải đi đến Ninh Hải Cao Trung học nữa, nên mới không đi cùng với đám người Hắc Giáo Đình thành viên, mà đi đến Cao Tuệ ăn đại bữa cơm lót dạ được rồi….
Mà vừa được ăn cơm, lại còn được ngắm mỹ nữ nữa, ai lại ngủ gì không đi chứ.
Nhưng chỉ là hôm nay hắn hơi bị xui thì phải, khi hắn đứng trước tiệm cơm của Cao Tuệ thì lại đóng cửa không bán..
” Haiz, không biết hôm này mình có bị Thần Xui Xẻo ám không nữa, làm cái gì cũng không được”.
Ninh Đào thở dài, đang định ra ngoài đường lớn đón taxi đến trường.
Thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ bên trong, Ninh Đào tò mò liền mở cửa ra…..đã thấy Cao Tuệ đang ngồi gục xuống bàn khóc.
Thấy dáng vẻ của Cá khóc thảm thiết như vậy, Ninh Đào cũng thấy thương xót, cũng làm hắn nhớ lại hồi trước lúc 12 tuổi, mất đi bố mẹ, lại bị gia đình lạnh nhạt đuổi khỏi nhà, cũng không phải bất lực ngồi khóc như thế sao.
Ninh Đào ánh mắt hiện lên một tia ôn nhu, bàn tay mềm mại đặt lên lưng Cao Tuệ nhẹ nhàng vuốt ve.
Đột nhiên bị một nam nhân lạ, vuốt ve lưng mình, Cao Tuệ giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy hóa ra là Ninh Đào..
Cao Tuệ trực tiếp vùi đầu vào lòng Ninh Đào ủy khuất khóc rống lên.
Không biết tại sao nhìn thấy Ninh Đào, là nàng không thể kìm nén được nỗi lòng muốn kể hết ủy khuất của mình ra…
” Ngoan, không khóc….chuyện gì cũng có thể giải quyết được, khóc như thế này sẽ xấu lắm, không còn là Cao Tuệ tỷ xinh đẹp của ta nữa”.
Ninh Đào kéo Cao Tuệ ra, rồi khụy gối xuống, đích thân lấy tay lâu đi nước mắt tên khuân mặt cho nàng.
Nhưng sau khi lau xong nước mắt, Ninh Đào ánh mắt tắc thì ngừng tại Cao Tuệ minh diễm gương mặt, hình như có một chút xanh tím, chính là bị tóc che giấu đi.
“Tỷ tỷ, ngươi khuôn mặt làm sao vậy?” Ninh Đào hỏi.
“A, không có gì nha.” Cao Tuệ nâng lên dưới tay phải ý thức che khuất chính mình bên phải gò má, thần sắc trốn tránh nói: “Ngươi nhìn ra cái gì đến đây?”
Ninh Đào đau lòng nói: ” Rõ ràng như vậy máu ứ đọng, chỉ phải cẩn thận quan sát, có thể nhìn ra, ngươi dùng tóc cũng không giấu được.”
“Hôm qua ta chỉ không cẩn thận nên mới bị ngã mà thôi.
.
.
.
.” Cao Tuệ lấy hai tay lau đi nước mắt còn lại trên mặt mình, cố dặn ra nụ cười nói, mặc dù có chút cứng ngắc
“Ngươi cũng đừng có nói dối ta, dù ngã như thế nào, cũng không thể bầm tìm như thế này được…., có phải là của ngươi lão công làm ?” Ninh Đào giữa hai lông mày nổi lên nhất vẻ tức giận nói.
“Ngươi điều này cũng có thể đoán được?” Cao Tuệ lập tức lại hỏi nói: “Ngươi đã biết ta kết hôn rồi?” Chợt lại có một chút mặt đỏ, sao lại hỏi đã biết, giống như có nơi nào không đúng lắm.
“Ngươi sống ở gần đây, muốn hỏi cũng không khó.” Ninh Đào nhún nhún vai cười nói.
“Cũng thế.”Cao Tuệ tuyệt mỹ yêu kiều gương mặt nổi lên một nụ cười khổ: “Tỷ tỷ kết hôn rồi, lại qua cũng không như ý.”
“Người nam kia, thường xuyên đối với ngươi bạo hành?” Ninh Đào hỏi.
“Nói như thế nào đây, cũng không là thường xuyên, nhưng lần này hắn đi cá độ bóng đá, thiếu nợ người ta 20 triệu tệ, hắn muốn bán tiệm cơm này để trả nợ, nhưng ta không đồng ý, thế là nổi điên lên đánh ta”.
Nói đến đây, Cao Tuệ không kìm nổi nước mắt phá thể mà ra…
“Lý nào lại như vậy.” Ninh Đào phẫn nộ lên, kéo lên Cao Tuệ tay cổ tay liền phải rời khỏi: “Ngươi dẫn ta đi tìm ngươi lão công, ta giúp ngươi thật tốt giáo huấn hắn.”
Nhìn Ninh Đào quan tâm mình như vậy, Cao Tuệ không khỏi cảm động.
Thật ra hồi học Đại Học nàng cũng là nhân vật nổi tiếng, vạn chúng chúc mục tiêu điểm, lúc đó có vố số nam tử thích nàng, trong đó cũng không thiết phú nhị đại, nhưng lúc đó đầu óc không biết có phải bị thủng nước hay không, nàng lại đi chọn một tên học sinh nghèo như hắn….
Mặc dù như thế nàng cũng không chê chắt gì cả, nàng còn phải bỏ cả công việc lương cao, việc tốt để đi tới chỗ này cũng hắn, nhưng còn hắn thì sao, suốt ngày rượu chè, cờ bạc, khi không có tiền thì lôi nàng ra đánh đập…
Đột nhiên nàng cảm nhận được cái gì, chảy vào chân nàng, không khỏi tỉnh hồn lại, thì nhìn thấy cánh tay trái của Ninh Đào đang bông bột đã bị rách tả tơi, mặc dù được cuốn bằng băng gạt lại rồi, nhưng vẫn có một ít vết máu chảy ra, rơi màu chân nàng…
” Tay ngươi đang chảy máu kìa, để ta đi lấy hộp cứu thương”.
Cao Tuệ đặt Ninh Đào ngồi lên trên ghế, còn mình thì đi lấy vào bên trong….
” Mẹ khiếp, máu vẫn còn chảy”.
Ninh Đào cũng để ý đến tình trạng cánh tay trái của mình, không khỏi nhức đầu, trước khi rời khỏi Trường Cao Trung Bá Vương, hắn đã tự mình làm cấp cứu tạm thời trước rồi, muốn định tí đi qua trường thì tiện thể ghé sang bên bệnh viên, băng bột lại….
Rất nhanh Cục Tuệ liền đem hộp chữa thương đến, từ trong lấy ra băng gạc, thuốc cầm máu, cùng với kéo.
“Cởi quần áo .” Cao Tuệ nhìn xem Ninh Đào hô.
“Cao Tuệ tỷ, ngươi muốn làm gì, chúng ta phát triển cũng quá nhanh đi, ta có chút không tiếp thụ được.” Ninh Đào biểu lộ trang rất giống.
“Thoát a, bằng không ta giúp ngươi tới.” Cao Tuệ hết sức nghiêm túc nói.
” Vậy tỷ giúp ta thoát đi, tay ra đau quá không tự thoát được”.
Ninh Đào giơ hai tay lên cho Cao Tuệ dễ thoát…
Lúc này nhìn Ninh Đào chảy càng nhiều máu ra ngoài, Cao Tuệ không lo được nhiều như vậy, duỗi ra cánh tay, trực tiếp cởi áo thun trắng ra.
Khi cởi quần áo ra thời điểm, Cao Tuệ nhìn cánh tay trái của Ninh Đào bị băng bột bến tận bả vai, rồi bắt đầu lấy kéo cắt băng bột ra…
Sau khí cắt xong băng bột vứt sang một bên, nàng nhìn đến vết thương của Ninh Đào, Cục Tuệ không khỏi lấy tay che mồm.
Nàng liền đứng ở nơi đó sững sờ nhìn xem Ninh Đào chẳng hề nói một câu đi ra, nàng hận tên đàn ông kia, suốt ngày chỉ rượu chè, bài bạc, rồi bạo hành với nàng.
Nhưng khi nhìn thấy vết thương của Ninh Đào nàng hiện tại nàng mới biết được, nàng thừa nhận cùng Ninh Đào căn bản cũng không có biện pháp tương so.
Nhìn xem Ninh Đào trên cánh tay trái toàn bộ là vết khâu xin xít, không khác gì một con rết khổng lồ đang ngọ nguật, nhất là một cái vết thương dài ở trên vai, nhìn giống như bị cái gì xe ra, rất kinh khủng…..
“Cao Tuệ tỷ, ngươi sao lại khóc nữa.” Ninh Đào lập tức khoa tay múa chân.
Nhìn thấy những vết thương này thời điểm, Cao Tuệ không hiểu lòng chua xót, những vết thương kinh khủng như thế này, cũng đủ nàng đau đớn đến chết, đi sống lại, thế mà Ninh Đào không hề kêu dù chỉ một tiếng.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Cao Tuệ hỏi.
“Ẻm đã 18.” Ninh Đào thản nhiên nói.
“18 tuổi, ngươi mới 18 tuổi, ngươi đến tột cùng trải qua cái gì?”
Cao Tuệ thực sự là không cách nào tưởng tượng tại Ninh Đào trên thân đến tột cùng phát sinh qua chuyện gì, hắn mới 18 tuổi mà thôi, người khác tại hắn tuổi tác này thời điểm, còn tại cùng bạn gái chạy khắp nơi đâu, thế nhưng là Ninh Đào trên thân lại đầy vết thương..
“Haha, ta cũng không làm gì, chỉ để giúp mình có thể khống chế vận mệnh mà thôi .” Ninh Đào mỉm cười, hắn cho rằng chỉ có lớn mạnh, mới có thể bảo toàn tính mạng của mình, cũng những người quan trọng.
“Thế nhưng là ngươi năm nay mới 18 mà thôi.” Cao Tuệ nhìn xem Ninh Đào nói, tâm tình của nàng bây giờ thật rất phức tạp.
“Không nhỏ, đều có thể lấy vợ kết hôn.” Ninh Đào mỉm cười, cầm lấy cánh tấy của Cúc Tuệ..
“Ta trước giúp ngươi sát trùng vết thương.” Bị Ninh Đào cầm tay, Cao Tuệ mặt đỏ ửng, vội vàng chuẩn để tài, rút tay ra khỏi Ninh Đào, lấy thuốc sát trùng.
Vết thương của Ninh Đào đã được xử lí xong hết rồi, lên nàng chỉ cần rửa vết thương, bôi thuốc cầm máu lên, rồi băng bó là được rồi.
Sau đó nàng liền nhẹ nhàng cầm lấy cái kéo, kẹp một ít bông, nhúng vào thuốc sát trùng, bắt đầu rửa từng vết thương cho Ninh Đào.
” A…Đau…Đau quá, Cao Tuệ tỷ, nhẹ..nhẹ tay chút”.
Khi thuốc sát trùng thấm vào vết thương, làm Ninh Đào không khỏi hét lớn…
” Sao vừa này không thấy ngươi kêu”.
Mặc dù nói thế, nhưng Cao Tuệ cẩn thận rửa vết thương từng li từng tí.
” Cao Tuệ tỷ, ngươi thật xinh đẹp”.
Ninh Đào nhìn dáng vẻ bây giờ Cao Tuệ, không khỏi thầm than một tiếng….
” Ta đã là tàn hoa bại liễu rồi, làm sao có thể so với nhưng nữ xinh Cấp 3 chứ”.
Được Ninh Đào khen, Cao Tuệ rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến mình là người có chồng, không khỏi thất lạc.
” Không…!trong mắt ta, Cao Tuệ tỷ là ngươi đẹp nhất, hiền thục nhất, nếu ta mà có cơ hội lấy được tỷ, sẽ hết sức yêu thương tỷ”.
Ninh Đào nghiêm túc nói, trải qua mới vừa rồi tin tức thu thập, hắn đã chuẩn bị bắt đầu công lược rồi.
Hắn quyết định sẽ cho Cao Tuệ vào trong Hậu Cũng của mình, không thể để tên súc sinh kia làm hỏng một tác phẩn nghệ thuật như thế này được….
Tại sao lại không nhân lúc này đưa Cao Tuệ trung giải cứu ra, ách, là trọng yếu hơn là Ninh Đào rất đau lòng! Rất muốn cứu vớt này Cao Tuệ, đương nhiên, hắn cái gọi là cứu vớt, là chuẩn bị thay thế người nam nhân kia đến hưởng dụng này xinh đẹp thiếu phụ.
” Ngươi đừng nói bậy, ta là người đã có chống rồi”.
Cao Tuệ ánh mắt ảm đạm, nguyên bản tuyệt mỹ mặt tròn cũng đầy là thất lạc, nhìn qua vừa thấy đã yêu, làm Ninh Đào theo bản năng liền nghĩ che chở.
Nói xong, nàng vẫn không quên chức trách của mình, lấy thuốc cầm máu, bắt đầu xoa xoa lên từng vết thương…
” Tại sao, tên súc sinh kia đánh tỷ như vậy, mà tỷ vẫn muốn về với tên đó….nghe ta ly hôn đi, ta thật sự rất thích tỷ”.
Ninh Đào ánh mắt chân thành tha thiết.
Cao Tuệ khuân mặt đỏ lên, trợn mắt nhìn Ninh Đào liếc mắt một cái: ” Ngươi còn nhỏ như vậy, nuôi mình còn không xong, nói không chừng ngày nào đó khiến ta ngủ đầu đường xó chợ”.
Nhìn Ninh Đào đẹp trai tuấn lãng gương mặt, Cao Tuệ cũng mở lên vui đùa.
“Như thế nào sẽ, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, cho dù là đem ngươi nuôi cả đời, ta đều cam tâm tình nguyện đâu.” Ninh Đào bảo đảm nói.
” Nhiệm vụ của ngươi là chăm chỉ học tập, chứ không phải suốt ngày suy nghĩ lung tung…” Thấy Ninh Đào hư hư khố chấp, Cao Tuệ không khỏi khuyên bảo…
Nàng thấy Ninh Đào chỉ tạm thời mê luyến sắc đẹp của bản thân mình thôi, dù sao nàng cái tuổi này dễ thu hút khác giới, đặc biệt là ở độ tuổi dạy thì của Ninh Đào.
Nghe vậy, Ninh Đào cũng không nói gì nữa, hắn thấy Cao Tuệ quá mức bảo thủ, muốn kéo nàng vào Hậu Cung của mình, xem ra phải tìm cách khác…
” Xong rồi”.
Mười mấy phút sau, Cao Tuệ đã băng bó xong xuôi cho Ninh Đào.
…….
” Cao Tuệ tỷ, hôm nay ta dẫn ngươi đi chơi Công Viên Giải Chí, xem như hồi báo người vừa rồi, băng bộ cho ta”.
Ninh Đào cầm lấy tay Cao Tuệ đi ra khỏi tiệm cơm.
Bị nắm tay, Cao Tuệ nao cũng có chút ngại ngùng, thế nhưng không có cự tuyệt, liền tùy ý hắn nắm chính mình đi ra ngoài.
…..
Công Viên Giải Trí.
” Cao Tuệ tỷ, ngươi muốn chơi trò gì?” Ninh Đào quay đầu lại hỏi Cao Tuệ..
” Chơi Tàu Lượn Siêu Tốc” Cao Tuệ nhìn trước mắt Công Viên Giải Trí, liền trả lời..
Bây giờ nàng cần nhất cái gì kích thích để giải toả tinh thần, nên Tàu Lượn Siêu Tốc là thích hợp nhất
“Vậy thì hai người chúng ta chơi Tàu Lượn Siêu Tốc” Ninh Đào gật đầu nói..
Rồi hắn đi đến chỗ nhân viên múa hai vé cho hắn cùng với Cái Tuệ vỗi người một vé…
Trên Tàu Lượn Siêu Tốc.
“A! Tôi bị bệnh yếu tim, tôi cảm giác mình sắp chết rồi, Cao Tuệ tỷ mau nắm tay tôi, có chết tôi cũng có thể kéo tỷ theo”.
Cao Tuệ:….
“Cao Tuệ tỷ, ngươi muốn chơi trò gì nữa? Sau khi chơi xong, Ninh Đào liền mua hai lý kem, tùy ý hỏi..
” Thế đi chơi nhà ma đi”.
Cao Tuệ mỉm cười.
“OK, Chỉ cần tỷ muốn dù dầu sổi lửa bỏng, ta cũng đi cùng tỷ”.
Ninh Đào nghiêm trang nói.
” Nhìn ngươi nói, chỉ là đi Nhà Ma thôi, có cần nói như vậy không”.
Cao Tuệ liếc mắt nhìn Ninh Đào…
Trong nhà ma.
“Cao Tuệ tỷ đừng có ôm ta như thế, ta rất thoải mái”.
Nhìn cả nhà ma âm u, đột nhiên cảm giác cái gì chạm vô mình, làm Ninh Đào tưởng Cao Tuệ sợ, liền mở miệng nói.
“Ta không có ôm cậu”.
Ở đằng sau, nghe thấy tiếng của Ninh Đào, Cao Tuệ liền mở miệng..
Nhìn Ninh Đào, Cao Tuệ không khỏi bất đắc dĩ, lúc ở tiệm cơm nhìn tên này rõ chín chẵn, ai ngờ đi chơi lại như trẻ con như vậy
“Vậy đây là? A! làm hết hồn ma kiểu gì mà xấu dữ, muốn hù ma người ta là phải biết bất ngờ hiểu không? giống như là một cái đầu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt vậy đó”
Thấy vậy, Ninh Đào liền cúi đầu xuống nhìn, thì thấy người đang mặc đồ trắng, tóc tai bù xù, đang nắm lấy tay mình, hắn còn không khỏi kinh thường, dạy dỗ lại đối phương.
Vừa nói xong thì một cái đầu dán lên mặt hắn.
“A!”
“Ninh Đào cậu đừng xỉu mau tỉnh lại”.
Nhìn thấy Ninh Đào đột nhiên bị đọa cho bất tỉnh nhân sự, Cao Tuệ nhìn vừa tội nghiệp, lại vừa buồn cười, không khỏi lên đỡ đối phương.