Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói

Chương 99: Rơi Vào Ma Chưởng


Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 99: Rơi Vào Ma Chưởng


“A
~~ đồ yêu quái
~” nhìn tên ma quỷ đang tấn công về phía mình, ánh mắt xám bạc sắc bén lạnh băng hoàn toàn coi là món ngon trước mắt, khóe môi yêu tà cười nhạt dâm đãng vung chưởng tóm lấy, ta sợ hãi không ngừng lui về phía sau, đột nhiên trượt chân một cái, huhu ông trời ơi, lẽ nào ngay cả ông cũng không muốn giúp ta!!!
“Nữ nhân xinh đẹp, nàng là của ta!!!!” Từ trong làn nước lộ ra thân thể phấn hồng tươi đẹp, ánh mắt xám bạc thỏa mãn say mê ngắm nhìn nữ nhân mê người trong tay mình, đôi tay thô ráp mân mê chạy dài trên đường cong.
“Buông
” Ta hơi giãy giụa thân thể nhưng căn bản vẫn không thể động đậy, ra sức té nước về phía mặt hắn, sau đó thừa lúc hắn dùng tay lau liền cố sức đẩy ra, không buồn nhìn đường liền vội vã chạy trốn.
“Nữ nhân, nàng chạy không thoát đâu.” Trong nháy mắt bàn tay to khỏe mạnh lại nắm giữ được thiên hạ muốn chạy trốn, ôm chặt vào trong người mình, đặt dưới lồng ngực cường tráng, đôi mắt xám bạc lóe tia hung ác tàn bạo “Đừng cố phản kháng nếu không tự mình chịu khổ!” Nói xong liền cúi đầu mạnh mẽ cắn lên vành tai trắng nõn, sau đó trượt dần xuống cần cổ tinh tế, đùa nghịch trước ngực khiến hắn nảy sinh chút ác độc mút mạnh lên bộ ngực sữa cao vút. Một tay không ngừng vuốt ve lưng trần mềm mịn, tay còn lại nắn bóp bờ mông yêu kiều, hạ thể cứng rắn dọa người dính sát vào hoa viên mềm mại, đầu lưỡi không ngừng kích thích đầu vú hồng nhạt. Hắn thực sự sướng đến không chịu được nữa, nữ nhân này tựa như một bó lửa nóng cháy thiêu đốt dục vọng hắn một cách điên cuồng.
“Cứu mạng a
Tiểu bạch thái
ngươi mau tỉnh lại cho ta, mau đi tìm bọn hắn cho ta, huhu, ta không muốn bị yêu quái ăn tươi nuốt sống đâu
huhu
ta không muốn!!!” Dục hỏa kinh người của nam nhân, sự điên cuồng trong ánh mắt, nụ cười nhạt tà ác, khuôn mặt tuấn tú nhưng dữ tợn vặn vẹo, còn cả ánh sáng bạc quái dị tỏa ra khiến cả người ta không ngừng run sợ mãnh liệt. Ba tên cầm thú xinh đẹp kia vĩnh viễn không bao giờ thô bạo với ta như vậy.
“Đừng kêu nữa, làm nữ nhân của ta không tốt sao? Ta sẽ cho nàng vinh hoa phú quý tột cùng!” Kéo đôi tay lõa lồ lên cao, đôi mắt xám bạc lóe lên sự thú tính ngắm nhìn đường cong lả lướt, nhìn chiếc cằm thanh tú bất khuất của nàng, trong mắt hiện rõ sự phản kháng mãnh liệt, cái miệng nhỏ nhắn ướt át mê người, chiếc rốn nho nhỏ tinh xảo, thắt lưng mảnh khảnh, đôi chân mỹ lệ, cuối cùng tầm mắt dừng lại nơi mềm mại khiến hắn phát cuồng, nhưng vừa nghĩ tới thân thể mê người như vậy đã bị nam nhân khác chiếm giữ khiến lửa nóng đố kị dâng trào thúc giục hắnn trừng phạt nữ nhân này, khiến nàng từ trong ra ngoài là của hắn.

“Ta không muốn~~ Ta không muốn
Ta đã thành thân rồi, ta đã có tướng công
” nghĩ đến ba nam nhân kia, lúc này ta mới cỡ nào sâu sắc nhận ra bọn hắn yêu ta, thương ta đến mức nào: “Hồ ly sư phụ, sắc lang chết tiệt, băng ngưu ngưu, mau tới cứu ta!”
“Cái miệng nhỏ nhắn mê người như vậy, ta tuyệt đối không cho phép nói ra tên của nam nhân khác.” Sau đó lại mạnh mẽ ấn làn môi lên cái miệng nhỏ nhắm phấn hồng, không chút thương tiếc cắn mút, cái lưỡi linh hoạt tham nhập vào bên trong miệng ướt át, bá đạo xâm chiếm từng lãnh địa bên trong, chăm chú quấn lấy đầu lưỡi khéo léo không hề nhân nhượng buông tha khiến nàng không thể phản kháng như thể muốn khảm thiên hạ trong lòng vào người mình, cuồng dã mà liều lĩnh.
“Ưm…không được…” Bị nắm giữ chặt chẽ nơi cằm khiến ta muốn nói cũng không được.
“Không được ư? Chưa có nữ nhân nào có thể phản kháng được ta, nàng cũng không phải ngoại lệ đâu. Ta sẽ khiến nàng phải khuất phục dưới thân ta.” Tìm kiếm đến động hoa khiến hắn phát cuồng, ngón tay chậm rãi tiến nhập vào trong…
“Á
đau quá…” Một cơn đau đớn truyền đến từ phía dưới khiến ta không kìm được bật lên tiếng kêu nho nhỏ, không tự giác giãy giụa thân thể: “Ta không muốn…”
“Không muốn ta cũng bắt nàng phải muốn!” Tàn nhẫn tìm kiếm sâu bên trong sau đó chậm rãi cong ngón tay, nhìn thiên hạ trong lòng vì đau đớn mà nhăn nhó khiến hắn nhếch cười tà ác lại thêm một ngón tay, rất nhanh chóng tàn phá bên trong hoa động, làn môi lại tiếp tục đốt lửa trên thân thể trắng nõn…
“A…” Thân thể vì đau đớn kịch liệt mà không ngừng run sợ, huhu, đau quá
thực sự rất đau
“Đây là máu của nàng hiến tặng cho ta.” Rút ra ngón tay dính chút máu, sau đó lại đưa lên miệng khẽ liếm, đôi mắt xám bạc nồng đậm tình ái dính chặt lên dung nhan thống khổ, mồ hôi rịn nhẹ trên trán, đôi tay hắn mê man vuốt ve những điểm mẫn cảm trên thân thể nàng: “Thân thể của nàng, chỉ được phép mang mùi vị của ta.”
“Ngươi là đồ ma quỷ, cho dù thân thể của ta bị ngươi chiếm giữ nhưng đừng hòng chiếm đoạt được trái tím ta.”
“Ma quỷ?” hắn hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên tia tàn bạo: “Trong mắt mọi người, ta cũng không hơn không kém gì ma quỷ!” Nói xong cự vật nhẹ nhàng mà mạnh mẽ chiếm đống hoa khẩu: “Mà nàng, cũng chính là nữ nhân của ma quỷ!!” Một cơn sung sướng cấp tốc khiến dục hỏa trong hắn không kìm nén được, đôi tay to nâng cái mông yêu kiều không ngừng ma sát dâng trào cương cứng.

Ngay tại lúc ta nhắm chặt mắt cam chịu hiện thực, những tiếng vó ngựa cấp tốc dồn dập truyền đến phá vỡ giây phút kinh khủng này.
“Hãn vương~~ hãn vương
ngài ở nơi nào?” Những tiếng gọi thô to liên tiếp vang dội mang theo sự bức thiết khẩn trương.
“Buông ta ra.” Trong lòng ta cả kinh, liều mạng tránh thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, vội vã giấu mình lại trong nước.
“A Hãn Đạt, không được tới đây.” Giọng nói uy nghêm hùng tráng vang vọng khắp núi rừng mang theo mệnh lệnh khiến người khác không thể chống cự.
“Hãn vương, thám tử báo lại Bắc Ngao Liệt đã xuát binh nhưng còn có thêm Lang Minh Thần cùng Cổ Nguyệt Lan của Lang quốc tương trợ, Hãn vương người mau quay về trong quân bàn bạc cách đối phó bọn chúng đi.”
“Biết rồi!” Nhìn nữ nhân đã sắp chiếm đoạt được, đôi mắt xám bạc vẫn không có chút thay đổi đầy xảo quyệt tàn ác ghé sát bên vành tai khéo léo của nàng, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ: “Nữ nhân, thật đáng tiếc, đêm nay không thể khiến nàng tận hứng được rồi.’ Đột nhiên hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, làn môi hung hãn hôn hít nàmg đến lúc nàng không thể hít thở nữa mới buông tay, thân thể cao lớn hơi động sau đó cấp tốc mặc xong y phục, quay lại phía hồ cười đầy tà lãnh: “Ta sẽ tìm được nàng, chỉ cần ở trong phạm vi của ta, ta nhất định sẽ tìm được nàng, nàng không trốn thoát được đâu!”
Nhìn hắn càn rỡ thúc ngựa rời đi, một lúc lâu sau ta mới thở phào nhẹ nhõm, nam nhân kia thật đáng sợ, hóa ra hắn là hãn vương, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Sau đó ta vội vã lên bờ mặc lại quần áo, trong lòng không kìm nén nổi sự vui mừng, thật tốt quá, bọn hắn đã tới rồi…
Thật vất vả mới đến được thôn Hoàng Gia, nhưng tháy trong thôn chỉ còn phụ nữ yếu đuối cùng trẻ con đang nhốn nháo bỏ trốn. Trong đám hỗn loạn này nàng bắt được cánh tay một người phụ nữ trung niên đang cầm bao quần áo chạy trối chết hỏi: “Bà ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao mọi người lại rời đi như vậy?”
“Cô nương à, cô mau nhanh nhanh rời đi, quân đội man tộc đã chiếm mấy trấn nhỏ xung quanh rồi, sẽ nhanh đánh đến đây thôi, nếu không mau đi sẽ mất mạng đó.” Nói xong lại lộ ra vẻ mặt thương cảm nhìn cô nương xinh xắn này, đẹp như vậy nếu bị man tộc bắt đi không biết sẽ bị hành hạ thành bộ dạng gì nữa. Nghĩ đến bọn man tộc tàn bạo, bà vội vã bỏ đi, bảo đảm sinh mệnh mình là quan trọng nhất a!!!
Sau đó nàng lại kéo tay một nữ tử mặt mũi đầy bùn đất nhưng thân hình mảnh khảnh: “Vị tỷ tỷ này xin hỏi làm sao để đến được kinh thành Bắc quốc?”
“Muốn đến được kinh thành Bắc quốc… ít nhất cần năm ngày đi ngựa! Muội muội mau đi đi, bọn man tộc giết người không chớp mắt kia sắp đến rồi.”
“Khuê nữ à, muội phải cẩn thận, mau bôi bẩn mặt mũi đi, nếu để bọn người dã man này bắt được sẽ bắt vào quân kĩ, bọn chúng căn bản không phải là người đâu.”

“A
mọi người mau đi đi
man tộc đánh đến đây rồi, mau đi đi
~” từng trận tiếng gào thét kêu cứu truyền đến kéo theo đó là một đoàn ngựa hùng hổ ầm ầm xông đến.
Nhìn nam nhân áo giáp vàng dẫn đầu oai phong lâm liệt, trong lòng ta không khỏi sợ hãi hoảng loạn, lại là hắn, tên ác ma mắt xám bạc kia.
“Cô nương, mau trốn đi!” Bà lão tốt bụng kéo tay nàng đang mặt mày trắng bệch chạy vào trốn bên trong một biệt viện.”
“Cảm tạ bà, bà bà thật tốt bụng.” Ôm cải thìa đã co rúm như cái bánh bao trong lòng, bất luận thế nào ta cũng không thể để hắn phát hiện ra mình.
“Thả chúng tôi ra, tha cho chúng tôi đi…” một đám người dân bị bắt lại đến một khoảng đất trống. Một bà mẹ ôm đứa con nhỏ, người chồng che chở một nhà già trẻ, các cô nương trẻ tuổi sợ hãi trốn đằng sau người thân, tiếng khóc lóc kêu cứu bi thảm khiếm ta nắm chặt tay, bọn cầm thú này ngay đến những thôn dân vô tội như vậy cũng không buông tha.
“Hãn vương, những kẻ này xử lý như nào đây?”
“Nam giết chết, nữ tùy tiện các ngươi muốn thế nào thì làm.”
“Đừng mà, van cầu các ngài, khuê nữ nhà ta còn chưa thành thân, các ngài đừng bắt con bé đi, đừng hủy hoại con gái của ta mà!!!!!”
“Nương~~ cha
con không muốn bị bọn chúng bắt đi
~”
“Chúng mày là đồ súc sinh, trả lại con cho ta, trả lại con cho ta!!! A
~”

“Cầu xin các người tha cho con trai ta, nó mới hơn một tuổi, van các người, các người muốn làm gì ta cũng được, đừng giết con ta!”
“Nương tử đừng sợ, cho dù chết chúng ta cũng không để bọn chúng đắc ý!”
“Hừ, bọn người Bắc quốc đê tiện các ngươi!!!” Hiên Viên Hoằng hiên ngang ngồi trên ngựa cao, đôi mắt xám bạc tàn bạo khát máu nhìn binh sĩ quân mình đánh cướp giết chóc, khóe môi nhếch cười tàn ác: “Bắc Ngao Liệt, năm đó ngươi đối với người trong tộc ta như thế nào ngày hôm nay ta sẽ trả lại gấp bội.”
Ta vẫn luôn được hồ ly sư phụ bảo vệ chưa từng phải nhìn thấy cảnh chết chóc máu me đang sợ như này, nhìn những người dân lương thiện từng người từng người ngã xuống, những tiếng cười tàn bạo dâm đãng, cùng với nước mắt bi thương của bà lão tốt bụng bên cạnh, không được, ta nhất định phải cứu bọn họ.
“Cô nương, đừng đi ra, đừng đi ra ngoài!”
“Bà bà, bà yên tâm không có việc gì đâu! Bọn họ cũng sẽ không sao đâu!” Ta lặng lẽ bước đến trước mặt ác ma, bình tĩnh đối mặt với đôi mắt xám bạc khát máu của hắn: “Thả bọn họ ra!”
“Nữ nhân, nàng dựa vào cái gì?” Đôi mắt xám bạc lóe sáng lạnh lùng: “Vì sao ta phải thả bọn họ ra?”
“Hiên Viên Hoằng, nếu ngươi còn chút nhân ính, hãy tha cho bọn họ đi!” Tuy ánh sáng lạnh trong đôi mắt hắn khiến ta run sợ nhưng vì những người dân vô tội này, ta có thêm dũng khí đối diện với hắn.
“Nhân tính?” Hắn cười tà mị, cúi người tóm lấy nàng, bàn tay thô ráp xoa cái cổ trắng nõn của nàng sau đó dần dần xiết chặt lại, làn môi khêu gợi ghé sát lỗ tai nàng: “Kẻ dám ra lệnh cho ta chưa từng tồn tại trên cõi đời này, nàng nói xem ta có nên bóp nát cái cổ xinh đẹp này hay không? Có điều, ta cũng rất luyến tiếc!!!”
“Ngươi có thể giết ta, nhưng ta van cầu ngươi, thả bọn họ ra đi!” Ta không thể giương mắt nhìn những người dân vô tội như vậy bị sát hại tàn nhẫn như vậy trước mắt mình, đôi mắt tràn ngập khí thế: “Thả họ đi!”
“Nếu đã cả gan xuất hiện trước mặt ta, lại dám ra lệnh cho ta, vậy hãy làm nữ nô của ta đi.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì khó thở mà đỏ bừng lên, nước mắt ngân ngấn khiến ngực hắn dội lên một cơn đau đớn, ngón tay buông lỏng nhưng ngón tay vẫn luyến tiếc không nỡ buông ra, ta lạnh lùng ra mệnh lệnh: “A Hãn Đạt, bảo bọn hắn dừng tay!”
Nhìn đám quân dã man chỉ một tiếng ra lệnh đã dừng tay, ta lập tức thở phào một hơi.
“Nhớ cho rõ sau này nàng là nữ nô ấm giường cho ta!!” Đôi mắt xám bạc cuộn trào dục vọng mãnh liệt, chăm chú chế trụ thân thể nhỏ nhắn co rúm của nàng cười to: “Các huynh đệ, chúng ta đi!”
Bụi mù cuồn cuộn tung bay, ta bị giữ chặt trong lồng ngực cường tráng của Hiên Viên Hoằng, đôi mắt kiên định nhìn về phương xa, ta tin, ta tin nam nhân của ta nhất định sẽ đến cứu ta….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.