Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 96: Khách Không Mời Mà Đến
Ta ôm tiểu bạch thái ngồi trên bờ cỏ, bất đắc dĩ nhìn mặt hồ, haiz
sau đêm kia khiến ta nằm trên giường ba ngày ba đêm, ba tên nam nhân không biết tiết chế kia căn bản nói không giữ lời, cứ làm hết lần này đến lần khác thật sự khiến thể xác và tinh thần ta bị hao tổn nghiêm trọng!!
Ai oán liếc mắt nhìn cách đó không xa ba tên mỹ thú trong đình nghỉ mát vẫn nhìn chằm chằm không rời về phía ta, hừ, đúng là những tên nam nhân hư hỏng cấu kết với nhau làm việc xấu, Vương Nha Nha ta không để cho các ngươi đắc thủ lần nữa đâu.
“Tiểu bí đao, mau tới đây đi, bên hồ hơi nước lạnh, ngồi lâu nữa sẽ bị cảm đó.” Hồ ly mắt bích cười vô cùng âm hiểm, ưu nhã hất hất tóc nói với về phía thân thể hồng nhạt đang ôm con hồ ly trắng nhỏ, giọng nói vô cùng quan tâm thân thiết.
“Haha, không cần đầu, hôm nay tiết trời cũng nóng, ngồi ở đây rất mát mẻ.” Hừ, ta không thèm qua đó nếu không nhất định sẽ bị tên hồ ly xấu xa nhà ngươi sờ mó sàm sỡ.
Bích mâu hơi híp lại, che giấu một tia bất mãn lóe lên, bàn tay cầm cốc nắm chặt lại, khóe môi hiện lên nụ cười tà ác lạnh lùng: “Vậy nàng cẩn thận một chút.”
“Tiểu yêu tinh, nàng ngồi ngây ngốc ở đó đủ lâu rồi đó, cũng đến nửa ngày trời rồi, nàng vẫn chưa qua đây sao?” Sói áo đen vất vả lắm mới được ăn một bữa ngon ngọt, mắt lam tham lam nhìn không dứt về phía thiếu nữ đáng yêu trên nền cỏ xanh biếc, một đêm kia mới làm ba lần mà thôi, sao có thể thỏa mãn dục vọng luôn sục sôi của hắn.
“Ở đây phong cảnh đẹp, không khí mát mẻ, nước hồ trong xanh, cho dù ngồi ngây ngốc cả ngày lẫn đêm ta cũng không chán.” Sắc lang chết tiệt, đừng tưởng ta không nhìn thấu dục hỏa lóe sáng trong mắt lam dâm tà nhà ngươi, ta không thèm qua đấy để bị ngươi đầu độc đâu.
“Vật nhỏ không biết điều gì hết
~~” chủ động biểu thị lòng tốt lại bị cự tuyệt, Lang Minh Thần chỉ có thể cố nén dục hỏa lẫn tức giận, hít sâu vài hơi mới hết cục tức.
“Tiểu nha đầu, nào, ta làm món thịt khó tàu với cháo mà nàng thích nhát đây, mau đến đây nếm thử đi.” Hắn khẽ thở dài một hơi: “Đã năm ngày rồi, vẫn còn tức giận ư? Ta biết đêm đó mình hơi kích động một chút, đã nửa ngày trời không ăn gì cũng không tốt đâu. Mỗ ngưu trìu mến đến cạnh thiên hạ áo hồng nhạt vẫn đang hờn dỗi, đôi tay thon dài dịu dàng nắm tay nhỏ bé của nàng: “Ăn nhiều một chút thân thể mới khỏe mạnh được.”
“Ngươi còn nói
” Ta lườm hắn với ánh mắt đầy lên án: “Ăn cho khỏe để còn đáp ứng được mấy tên cầm thú các ngươi chắc? Thôi đi, đừng động vào ta.” Hừ, tuyệt đối không thể để bọn hắn làm loại chuyện đấy với ta nữa.
“Tiểu Nha Nha, thật không chịu qua đây sao?” Đôi mắt bích lục hiện lên sự bất đắc dĩ, nhẹ nhàng bay đến bên hồ, yêu thương nhìn khuôn mặt bé nhỏ tiều tụy: “Vi sư cam đoan tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!!!”
“Tiểu yêu tinh, dù ta luôn muốn nàng cũng sẽ cố gắng chịu đựng, như thế đã được chưa?” Thiên hạ hở chút là tức giận này, hắn nhìn cũng không dậy nổi thú tính a!!
“Có thật không? Không phải các ngươi lại gạt ta nữa chứ?” Ta nheo mắt nghi hoặc, cái miệng nhỏ chiêm chiếp: “Nếu như ta không muốn làm, các ngươi thật sẽ không bức ta? Cho dù là nửa tháng, một tháng hay là cả một năm không làm các ngươi cũng nhịn được?”
“Vương Nha Nha, đừng được voi đòi tiên!!”
“Tiểu yêu tinh, nàng muốn ta chết vì nghẹn hả?”
“Được được được, tiểu nha đầu, nàng không muốn thì không làm, cùng lắm ta vừa nghĩ đến nàng vừa dùng tay giải quyết là được.”
…
“Nói, đã ở lại đây ba ngày liền, các ngươi rốt cuộc đến đây làm gì?” Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn chằm chằm hai ông lão tóc bạc, nhớ tới nha đầu đang say sưa ngủ kia, trên khuôn mặt băng giá của Bắc Ngao Liệt khẽ hé một nụ cười ấm áp
“Haiz
thái tử điện hạ, người nhất định phải theo chúng thần trở lại đi~~ hic hic nếu không Bắc quốc sẽ bị man tộc san bằng mất.” Thái giám tổng quản cùng tể tướng khóc lóc đứt gan đứt ruột quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin: “Bây giờ ngoại trừ điện hạ không còn ai có thể cứu được Bắc quốc nữa rồi.”
“Vậy Phi Hổ tướng quân cùng thái phó cũng không quản sao?” Lạnh lùng nhìn hai người quỳ trên mặt đất, dung nhan lãnh mị khẽ nhíu mày.
“Điện hạ, người nói xem.” Thái giám tổng quản ai oán liếc mắt về phía nam nhân lạnh đến dọa người, không phải là nam nhân đang chìm đắm trong tình ái ư? Thái tử phi Nha Nha đáng yêu như vậy, sao thái tử điện hạ nhà bọn họ lại lạnh hơn núi băng thế kia? “Từ sau khi thái tử biến mất trong lễ đại hôn, Phi Hổ tướng quân cùng thái phó bắt đầu ngấm ngầm tư thông cùng man tộc, trước khi khai chiến, bọn họ cũng đã gia nhập địch quốc, Văn tiểu thư cùng Võ tiểu thư cũng đã được gả cho Hãn vương man tộc làm phi tử rồi.”
“Thật sao?” Đôi mắt lóe lên sắc tím lạnh lùng, cả người tỏa ra khí thế vương giả khiến người ta phải kính sợ, dù thế nào nhìn quốc gia mình phải chịu nhục hắn sao có thể trơ mắt làm ngơ? Thế nhưng nếu như mình đi rồi, không thể nấu cơm hằng ngày, nha đầu kia không biết sẽ héo mòn đến mức nào nữa? Lẽ nào thật sự phải đem theo nàng ra chiến trường? Lại còn hai nam nhân kia nhất định sẽ không đồng ý!
“Điện hạ, không phải suy nghĩ nữa, chúng thuộc hạ đều hiểu rõ người không nỡ rời xa tiểu thư Nha Nha, thật ra ~~ thật ra ~~ thật ra
chúng thuộc hạ đã ~~” Nhìn sự mẫu thuẫn băn khoăn trong mắt thái tử, hai người họ thành thật cúi đầu, nếu thái tử điện hạ biết được chuyện tốt bọn họ làm không biết có ngay lập tức lôi mình ra chém đầu không nữa?
“Các ngươi đã làm gì rồi hả
” Nhớ tới tên hồ ly kia mang theo phần lớn Nguyệt sứ đi xử lý chuyện giang hồ, còn tên sói kia quay về giải quyết việc triều chính một cảm giác bất an chợt dâng lên trong lòng hắn, hai cái ông lão hồ đồ này sẽ không làm gì nha đầu kia đấy chứ? Nghĩ đến khả năng nguy hiểm này, hắn hung hăng lườm hai ông lão làm họ sợ đến run rẩy tay chân: “Nói! Các ngươi đã làm gì nàng?”
“Điện hạ, người đừng nóng giận!! Chúng thần không phải vì lo lắng thái tử không ở bên tiểu thư Nha Nha sẽ thấy cô đơn tịch mịch hay sao?” Lão tổng quản luôn ở trong cung hầu hạ thái tử lén nhìn sang bên lão tể tướng cũng lạnh đến đông cứng huyết mạch như mình, cẩn thận quan sát mới dám lên tiếng: “Chúng thần đã cử Phùng thống lĩnh cẩm y vệ làm tiểu thư Nha Nha hôn mê, sau đó hộ tống đến Bắc quốc. Hiện tại a, chắc đang trên đường về nước rồi.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi để cái lão họ Phùng kia hộ tống nàng?” Cái vị nguyên lão ba triều không tiếp nổi mười chiêu kia lại để hắn hộ tống nha đầu nhà mình? Nghĩ đến đây trong lòng Bắc Ngao Liệt càng thêm đóng băng, nếu trên đường gặp phải bọn sơn tặc chặn đường đánh cướp hay bọn giang hồ thanh toán lẫn nhau, vậy nữ nhân của mình phải làm sao bây giờ? Hắn thực sự không dám tưởng tượng thêm, nếu như nha đầu kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vậy hắn phải làm sao bây giờ?
“Thái tử
thái tử điện hạ
? Lão tổng quản hoảng sợ lau mồ hôi lạnh trên trán, còn lão tể tướng kia ngay một câu cũng không dám nói.
“Chuyện này, thái tử, người đừng lo lắng, Phùng thống lãnh tốt xấu gì cũng là dũng tướng trên sa trường, hơn nữa mấy tên đồ đệ của hắn cũng đều là các cao thủ có một không hai ở Bắc quốc, nhất định sẽ không có việc gì đâu.” Nhìn ánh mắt tím đậm đáng sợ như ngay tức khắc có thể giết chết luôn mình, lão thái giám tổng quản sợ đến mất hồn, thế nhưng hắn vẫn quỳ về phía trước vài bước: “Điện hạ, chúng ta có phải cũng mau xuất phát đi thôi?”
“Hồ tổng quản ngươi nói xem?” Đôi mắt tím băng lãnh nhíu chặt vẫn không giấu được những tia hung ác tàn độc: “Còn không mau đi theo ta!!” Nói xong bóng áo tím chớp mắt đã biến mất…tiểu nha đầu, nhất định không được xảy ra chuyện gì cho ta…
“Thái tử, chờ chúng thần với!!!” Hic hic, bọn họ đều là những ông lão sáu mươi tuổi gần đất xa trời sao có thể đuổi kịp chứ. Phùng thống lĩnh a, ngươi nhát định không được để tiểu thư Nha Nha xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu không cái mạng già của bọn họ cũng không giữ nổi đâu.