Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 72: Âm Mưu Động Trời
Ngồi bên cạnh mỗ hồ, ta buồn chán vừa ăn đồ ăn vặt mỗ ngưu làm cho vừa giơ bàn tay nhỏ bé lên che cái miệng bất nhã đang ngáp ngắn ngáp dài, cố gắng mở to đôi mắt tròn long lanh ngắm nhìn buổi yến tiệc bị biến tướng thành tương thân tương ái này.
Trong đình viện rực rỡ những màu sắc quần áo của những tài tử giai nhân, ừm, rất tao nhã, rất lịch sự. Có điều, các mỹ nữ danh môn khuê các này thay vì ngại ngùng, bắn phá ánh mắt gợn sóng về phía vị tài tử tâm đầu ý hợp kia sao không hai mặt một lời biểu lộ thẳng trực tiếp cho xong.
Dưới tán cây quế là một nam thanh niên áo lam khuôn mặt đẹp, dáng vóc cao lớn cân đối, vừa nhìn đã biết là một nam nhân tương lai đầy hứa hẹn, đặc biệt phong thái cử chỉ xuất chúng kia càng khiến những bông hoa yêu kiều kia say mê ngắm nhìn. Còn có vị ca ca đang đứng ngắm trăng bên hòn giả sơn kia nữa, lúc hắn tươi cười trông thật đáng yêu, lại còn có hai má lúm đồng tiền, nam nhân như vậy nhất định sẽ là một trượng phu tốt, tuyệt đối không sợ hắn tam thê tứ thiếp; còn cả vị mỹ nam đang ngắm hồ ngâm thơ kia nữa, khí chất tài tử mơ hồ phảng phất bắn mị lực khắp xung quanh, cũng là một vị công tử vô cùng xuất sắc.
Lại nhìn nhìn hồ ly xinh đẹp bên cạnh ta, con sói yêu nghiệt, ngưu ca thành thật, haiz…ba cái tên cầm thú này nhìn đi nhìn lại vẫn không thể bằng ba vị mỹ nam kia. Ta rầu rĩ ăn miếng rau mỗ hồ vừa gắp ình, lại tiếp tục say mê ngắm mấy vị tài tử mỹ nam kia, trong lòng thèm thuồng ao ước được tham gia vào bữa tiệc tương thân kia, được liếc mắt đưa tình với người trong mộng, chứ không phải ngồi đây bị tam thú bao vây phong tỏa như này.
Những tiếng cười dịu dàng phong tình truyền đến, đích thị là Mẫn Kiều, Lệ Kiều biểu tỷ đang cùng máy vị ca ca tiểu bạch thái quần áo chỉnh tề, kiến thức uyên bác nói chuyện vui vẻ đến mức cười run rẩy. Thế nhưng người bên trái họ quần áo lòe loẹt phô trương vừa nhìn đã biết là một tên lăng nhăng ong bướm, còn người bên phải đích thị là một tên ăn chơi trác tang, mặt mũi xấc láo, không có khí chất quý phái, chỉ hơn người ở chỗ là con nhà quan tai to mặt lớn mà thôi, haiz…hai vị mỹ nhân tỷ tỷ, việc gì phải ngược đãi chính mình như vậy? Chẳng lẽ làm dâu nhà giàu quan trọng đến như vậy sao? Còn nữa, hai cái tên sói hồ vừa đến đã kè kè quản thúc ta thì chớ, lại còn không ngừng mặt nhăn mày nhó bắn ra những tia nhìn độc ác hung hãn cảnh cáo ta, thật không thể chịu nổi nữa.
“ Đôi mắt nàng an phận một chút cho bản vương, đừng có nhìn loạn khắp nơi.” Hắn hung bạo xoay đầu ta thẳng tắp cố định về phía hắn, đối diện với dung nhan tuán tú yêu mỹ của hắn, nanh sói sáng choang hằm hè đe dọa: “ Mấy tên nam nhân đó đâu có đẹp được bằng ta, vật nhỏ, nàng không thấy mỹ nữ trong yến hội này tám phần đều ngắm nhìn ta hay sao? Thế nhưng nàng yên tâm, người ta yêu chỉ có mình nàng mà thôi.”
Nôn…tên sắc lang tự cao tự đại này, ta hung tợn lườm hắn một cái, nếu không phải ba đại mỹ nam xuất chúng đều ngồi vây quanh ta đổi lấy ánh nhìn phóng điện xèn xẹt từ các mỹ nữ, chỉ còn thiếu điều gào thét chói tai lên nữa thì ta đâu đến nỗi như người ngồi trên đốn lửa, không nuốt trôi nổi thức ăn ngon.
“Nào, tiểu thư Nha Nha, nếm thử món này đi.” Mỗ ngưu thật thà luôn đứng bên cạnh ta dùng thân hình cao lớn tách tên sắc lang kia ra, cẩn thận lột hết vỏ cua rồi mới bỏ vào bát ta: “Là cua hấp rượu ta mới nghiên cứu ra, rất ngon đó.”
“Hừ…rượu.” Nhớ tới mỗ Nha ngày đó say rượu hồ ngôn loạn ngữ gây ra không biết bao nhiêu chuyện xấu, bạch y mỹ nam nhẹ nhàng gắp miếng cua nếm thử, khóe môi hơi cong lên: “Món này có rượu, tiểu đồ nhi không được ăn.”
“Hihi, nếu sư phụ nói vậy, Nha Nha sẽ không ăn nữa.” Nhìn hồ ly hắng giọng, mắt bích lục tỏ ý cảnh cáo, ta liền gắp miếng cua bỏ vào chén của hắn nịnh nọt nói: “Sư phụ, người ăn miếng này đi.”
“Vật nhỏ, nào, bản vương đã gỡ hết xương cá rồi, nàng mau ăn đi.” Nhìn miếng thịt cá tươi ngon bóng bẩy, mỗ sói khó có được lúc cười yêu mỹ đến như vậy.
“Thật đáng tiếc, xem ra Vương gí không biết tiểu thư Nha Nha không thích mùi vị này.” Biết rõ nha đầu này cực kì ghét món cá, Tăng A Ngưu lạnh lùng nói thẳng khiến Lang Minh A Thần tức đến đỏ con mắt.
“Nho này vừa ngọt vừa mọng nước, đồ nhi thấy có đúng không?” Ngón tay thon dài chạm nhẹ lên chùm nho tươi mọng, dưới ánh trăng rực rỡ, đôi mắt bích lục phóng điện về phía ta vô cùng mờ ám.
“Sư phụ muốn ăn phải không? Để đồ nhi giúp người bóc vỏ nha?” Hồ ly chết tiệt, nếu không vì ngươi sau này là cơm áo gạo tiền của ta, Vương Nha Nha ta nhất định không thèm khuất phục dưới dâm uy nhà ngươi. Tay nhỏ bé bận rộn bóc vỏ bỏ hột rồi đem thành phẩm dâng lên tận miệng hắn, miễn phí thêm một nụ cười ngọt ngào đáng yêu: “Sư phụ, người nếm thử đi.”
“Ừm, rất ngon, thực sự vô cùng ngọt.” Khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười ưu nhã, đầu lưỡi háo sắc liếm nhẹ ngón tay trắng mềm: “Đồ nhi Nha Nha của ta rất ngoan.”
Rắc rắc rắc, trong mắt mỗ lang không ngừng trào dâng lửa nóng ghen tuông, hai tay nắm chặt đến mức trắng bệch, không để tâm đến ánh mắt quần chúng xung quanh dùng vòng tay rắn chắc xoay thân hình phấn hồng nhỏ bé về phía mình, trong giọng nói mang theo vẻ vô cùng xót xa xen lẫn ghen tuông: “Vật nhỏ, nhiều người nhìn như vậy nàng phải chú ý một chứ.”
“Đúng vậy, tuy tiểu thư đã là vị hôn thê của Nguyệt công tử nhưng dù sao vẫn là nữ tử chưa xuất giá, mong Nguyệt công tử bớt phóng túng thì hơn.” A Ngưu tỏ vẻ hơi không hài lòng nhìn ta, tuy rằng ngữ khí chỉ hơi lãnh đạm, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường nhưng hàm ý sâu xa trong ánh mắt đến một kẻ chậm hiểu như ta cũng nhận ra.
“Haha, đúng vậy, hai người nói không sai, đúng là ảnh hưởng không tốt lắm.” Ta nâng chén trà chậm rãi nhấp một ngụm rồi nhìn vầng trăng tròn trên cao thở dài: “Mọi người nhìn xem, trăng hôm nay vừa tròn vừa sáng.”
“Tiểu Nha Nha, có phải nóng ruột rồi không, mẫu thân nàng nói mười tám tháng này sẽ là ngày thành thân của chúng ta.” Đôi mắt đẹp nhìn hai tên lang ngưu bỗng chốc cứng ngắc kia, khóe môi gợi cảm nhếch lên một nụ cười khiêu khích: “Chờ sau khi chúng ta thành thân xong liền quay trở về Huyền Nguyệt sơn trang trải qua những ngày tháng ngọt ngào vui vẻ.”
“Khụ…khụ khụ”, cái gì, không phải chỉ còn ba ngày nữa hay sao? Huhu…vừa nghĩ đến việc sắp phải đổi sang họ của hồ ly khiến tâm tình ta càng trở nên phiền muộn.
“Cổ Nguyệt Lan, ngươi nói rõ ràng cho ta, chuyện này là thế nào? Sao bản vương lại không hề biết.” Đôi mắt lam hừng hừng lửa cháy nhìn chằm chằm vào bạch y nam nhân đầy căm giận: “Nói, ngươi nói đi!”
“Tiểu thư Nha Nha, đừng quên chuyện nàng đã đồng ý với ta, dù sau khi nàng thành thân ta vẫn sẽ cùng nàng đến Huyền Nguyệt sơn trang.” Khuôn mặt hơi ưu tư của Tăng A Ngưu dán chặt lên thân hình áo hồng phấn, hơi lo lắng xác minh thêm một lần nữa.”
“Tăng A Ngưu, đừng có bày mưu tính kế nữa, bản vương còn chưa mở miệng đâu đến lượt ngươi quyết định.”
“Ta không quan tâm, Nha Nha ở đâu ta ở đấy.”
“Hừ…Cổ Nguyệt Lan ta tuyệt đối không đồng ý bất cứ yêu sách nào của các ngươi.”
“Ha ha, mấy người đừng nhìn chằm chằm vào ta như vậy.” Bị đôi mắt hẹp dài đầy thú tính của ba tên này chiếu tướng, ta chỉ cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, tạm nhân nhượng vì lợi ích bốn bên: “Chuyện này, tốt xấu gì hôm nay cũng là sinh nhật ta, ba người có thể chờ thêm vài hôm nữa rồi bàn tính tiếp được không?”
“Đương nhiên là được, thế nhưng đồ nhi thân ái, nàng nên biết rằng ta mới là người làm chủ trong nhà, đừng mang thêm phiền toái đến cho ta nữa.”
Trong biệt uyển thiết đãi yến tiệc, các vị khách khứa cũng lần lượt cáo biệt ra về.
“Minh Thần ca ca.” Một giọng nói mềm mại uyển chuyển truyền đến, một giai nhân mỹ lệ yểu điệu xuất hiện trước mặt sói áo đen.
“Nhã Hiên, sắc trời cũng tối rồi sao ngươi chưa về phòng còn đến đây làm gi?” Lang Minh Thần chỉ lạnh lùng nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt một cái rồi lại đem lực chú ý dồn lại về phía vật nhỏ mũm mĩm bên cạnh.
“Minh Thần ca ca, huynh đã thay đổi rồi, trước đây huynh sẽ không đối xử như vậy với ta.” Đôi mắt đẹp thê lương lại lộ vẻ hung dữ, bàn tay vươn lên muốn tát ta: “Đều do ngươi gây ra, đều tại ngươi hết, ngươi là đồ nữ nhân xấu xa.”
“Lâm Nhã Hiên, ngươi cút ngay cho ta.” Một tay đỡ sau lưng ta, tay còn lại vung một chưởng đẩy ngã mỹ nhân nũng nịu kia.
“Ngươi thật quá thô lỗ.” Ta lập tức bước đến đỡ thân hình yếu đuối kia đứng dậy, nhìn những giọt lệ lã chã tuôn rơi, ta vội vàng an ủi: “Nhã Hiên biểu ca, huynh đừng khóc mà.”
“Ngươi cút ra cho ta, đều là tại ngươi, đều do loại hồ ly tinh như ngươi Minh Thần ca ca mới không dể ý đến ta.” Hắn nắm chặt tay ta, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc lam, trong mắt lóe lên sự ghen ghét: “Sao ngươi được phép đeo chiếc vòng tay này, nói, ngươi nói đi.”
“Nếu không muốn Cổ mỗ phế bỏ đôi tay đẹp đẽ của ngươi thì mau lập tức buông tay cho ta.” Trong đôi mắt lục bích hiện lên sự lãnh khốc, hung bạo tóm chặt tay Lâm Nhã Hiên rồi giật ra khỏi tay ta.
“Nhã Hiên công tử, xin đừng đến quấy rầy tiểu thư Nha Nha nữa.” Tăng A Ngưu nhẹ nhàng che chở trước mặt ta, trong đáy mắt xẹt qua một tia sáng tím.
“Hừ.” Trên khuôn mặt đầy nước mắt long lanh của Lâm Nhã Hiên tràn ngập sự ghen ghét nhìn ba mỹ nam bảo hộ ả hồ ly kia không một chút sơ hở, hắn chưa từng trải qua cảm giác ấm ức như vậy liền chỉ vào mặt ta chửi ầm lên: “Con hồ ly tinh kia,, chính ngươi đầu tiên dụ dỗ sư phụ lên giường, sau đó lại quyến rũ Minh Thần ca ca, còn lang chạ với tên Tăng A Ngưu này nữa, nhất định là ngươi đã sử dụng quỷ kế dơ bẩn đúng không?”
“Nhị ca, huynh đừng quá kích động vậy…chuyện này cũng không thể trách Nha Nha biểu mội được.” Lâm Mẫn Kiều xinh đẹp nhẹ nhàng nâng gót ngọc bước đến, trên mặt cố tỏ vẻ hiện lương thục nữ.
“Đúng vậy, biểu muội còn nhỏ, huynh đừng quát tháo ầm ĩ như vậy.” Lâm Mẫn Kiều cũng giả bộ dịu dàng động lòng người, khí chất thanh nhã như hoa lan của một tiểu thư khuê các chính cống, nhẹ nhành bước đến bên cạnh hắc y nam nhân nàng vẫn luôn ngưỡng mộ: “Lang vương gia, ngài đừng để bụng, ca ca ta không phải cố ý nói vậy đâu.”
“Các ngươi đừng nói đỡ cho loại nữ nhân ai cũng muốn lấy làm chồng này nữa.” Đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn ta càng thêm giận dữ: “Vương Nha Nha, Minh Thần ca ca chỉ nhất thời bị ngươi mê hoặc mà thôi, huynh ấy nhất định sẽ không yêu ngươi đâu, ta đẹp hơn ngươi, cao quý hơn ngươi, hiểu lòng huynnh ấy hơn ngươi, huynh ấy sao có thể yêu thương loại nữ nhân thấp hèn như ngươi.”
“Nhị ca, đừng nói nữa, Nha Nha biểu muội còn nhỏ không hiểu chuyện, huynh hãy tha thứ uội ấy đi.”
“Mẫn Kiều, nhị ca biết muội thích Nguyệt công tử, với tướng mạo của muội còn đẹp gấp trăm lần nó, nếu không phải tại nó vị trí nữ chủ nhân Huyền Nguyệt sơn trang nhất định là của muội.”
“Lâm Nhã Hiên, ngươi đừng mộng tưởng hão huyền nữa, ta không bao giờ yêu ngươi. Trong lòng bản vương chỉ có một người là Vương Nha Nha, dù là trước đây, hiện tại hay mai sau điều này cũng không bao giờ thay đổi. Sau này nếu ta còn nghe thấy những lời xằng bậy của ngươi về nàng, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
“Ha ha ha ha….được…Lang Minh Thần, nhớ ki những lời ngươi nói ngày hôm nay, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận…” Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía ta đầy ngoan độc oán hận, đôi môi đỏ thắm cong lên một điệu cười quỷ dị: “Nha Nha biểu muội, chúng ta cùng chờ xem.”
“Haiz, nhị ca cũng thật là, việc gì phải chấp nhặt như vậy?” Lâm Mẫn Kiều tỏ vẻ bất mãn thở dài, trong mắt đầy vẻ tiếc hận.
“Đây là rượu hoa mai ta dùng nước tuyết tinh khiết nấu thành.”, mỹ nhân ưu nhã lấy bình rượu trên khay duyên dáng rót ra một chén rồi yểu điệu dâng lên trước mặt bạch y nam nhân, trên mặt ửng đỏ ngại ngùng thơ ngây: “Nguyệt công tử, nào, mời công tử nếm thử xem.”
“Cảm tạ Mẫn Kiều tiểu thư.” Nhìn thiên hạ áo hồng nhạt bên cạnh, khóe môi hắn hơi nhếch lên gian tà, sau đó mới nhận lấy chén rượu một hơi uống cạn: “Rất ngon, quả nhiên là rượu quý.”
“Lang vương gia.” Khuôn mặt thanh lệ cũng hơi đỏ ửng: “Đây là rượu ta cùng tỷ tỷ chưng cất, Vương gia người cùn thử một chén nha.”
“Được.” Nhìn biểu tình như muốn bóp chết hắn của vật nhỏ bên cạnh vô cùng đánh yêu, mắt lam lại cố tình phóng điện về phía mỹ nhân trước mặt: “Bản vương sao có thể phụ tấm lòng của tiểu thư Lệ Kiều được.”
“Nha Nha biểu muội, muội có muốn nếm thử một cốc không?” Mù hương thơm ngát ngay lập tức đã được đặt trước mặt ta, trên khuôn mặt diễm lệ hiện lên một nụ cười xấu xa.
“Đương nhiên muốn chứ.” Hừ, hồ ly chết tiệt, dám trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt ta, còn cả tên Lang Minh Thần này nữa, quả nhiên bản chất sắc lanh xấu xa không thay đổi. Ta nâng chén rượu hung hăng uống ực xuống, hai nam nhân kia cười đến phóng đãng như vậy làm gì chứ? Không phát hiện hai vị biểu tỷ của ta có ý đồ với các ngươi sao? Đến lúc bị hai mỹ nữ như sói kia ăn sạch cũng đừng trách ta. Từng trận khí nóng dâng trào khiến toàn thân ta nóng bức khó chịu, ta vỗ vỗ đầu, nhìn cảnh tượng trước mặt đang mờ dần, hai nữ nhâ kia dám hạ thuốc trong rượu.
“Nguyệt công tử, chàng làm sao vậy, không có chuyện gì chứ?” Đôi tay nhỏ bé đỡ bạch y nam nhân, rồi lại sai nha hoàn hỗ trợ: “X era chàng ấy uống say quá rồi, chúng ta phải dìu huynh ấy về Lan viện thôi.”
“Tỷ tỷ, vương gia cũng say mềm rồi, chắc không về được vương phủ đâu, chỗ này cách Hà cư của muội không xa, đêm nay xem ra chỉ có thể để chàng nằm trong phòng khách của ta một đêm.” Lâm Mẫn Kiều cũng đỡ hắc y nam nhân dựa vào người mình, trong mắt hiện lên đầy vẻ chờ mong.
“Các ngươi…đừng đi…” Nhìn hai tỷ muội xinh đẹp mang sói hồ rời đi, ta bất lực nói với theo: “Không được…mang hai ngươi họ đi.”
“Biểu muội Nha Nha, muội đừng lo lắng, chúng ta sẽ cẩn thận chăm sóc Nguyệt công tử cùng với Vương gia.” Nói rồi ả hung tợn nhìn về phía nam nhân vẫn án binh bất động kia: “Tăng A Ngưu, biểu muội của chúng ta giao cho ngươi đó…”
‘Hic..A Ngưu ca, ngăn bọn họ lại…” Không được, nhất định không được, hồ ly sư phụ là của ta, cả tên sắc lang kia nữa, không thể để bọn họ làm hại hắn được.
“Tiểu thư, nào, chúng ta đi thôi.” Tăng A Ngưu nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhân bé nhỏ, trong đáy mắt phảng phất ánh tím kia lạnh lùng nhìn theo bóng người mỗi lúc một xa, khóe môi gợi cảm cong lên một nụ cười, xem ra lần này đến ông trời cũng muốn giúp hắn.