Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 61: Đêm Mất Hồn
Đi? Không đi? Đi? Không đi? Ôm bọc y phục nhỏ, sau khi đi đi lại lại hơn chục lần trước bức tường vương phủ cao bất tận, cuối cùng ta bi ai phát hiện với độ cao hù chết người này, Vương Nha Nha ta còn không nhảy lên nổi nói chi đến chuyện muốn thoát ra ngoài. Haiz~~ năm đó sao ta không chịu khó theo hồ ly sư phụ chăm chỉ học chút công phu chứ? Vẫn chưa từ bỏ ý định ta cố mở to hai mắt tìm kiếm bốn phía, cuối cùng cũng tìm được một đoạn tương đối thấp so với những chỗ khác, trong lòng vô cùng hoan hỉ muốn nhảy phắt một cái!
Phù! Vương Nha Nha, cố lên một chút! Chỉ một chút nữa thôi là được rồi. Hic! Biết vậy trước đây đã không ăn nhiều như vậy, bây giờ ta mới hiểu được lợi thế của thân hình thướt tha nhẹ nhàng như yến, đúng là có hối thì cũng đã muộn. Hai tay nhỏ bé cố bám chặt lên tường, ta trèo, ta trèo, ta trèo, tiếp tục trèo, cuối cùng cũng thành công rồi!
“Vương gia, chắc là tiểu thư Nha Nha đã đi vào Mị Cư.” Cung kính theo sát bên cạnh nam tử tà mỹ, khuôn mặt trắng bệch trong bóng đêm càng thêm đáng sợ, nhìn tiểu thân thể áo phấn vàng đang nỗ lực chiến đấu, Lang Phúc nhẹ nhàng hỏi lại: “Có cần phải đi nhắc nhở tiểu thư kẻo bị lạc vào Huyễn Trì hay không?”
Chăm chú nhìn đôi chân nhỏ đang cố sức trèo lên trên, nam tử áo đen tóc để xõa tự nhiên càng tăng thêm khí chất vương giả, trên khuôn mặt mị hoặc mang theo nụ cười vừa sủng nịch vừa bất đắc dĩ, trong đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa đầy dục vọng: “Không cần…” Khóe miệng gợi cảm khẽ nhếch lên: “Ngang nhiên dám nửa đêm đào thoát? Hừ, vậy bản vương cũng không cần khách khí với nàng nữa!”
“Có điều, nếu tiểu thư Nha Nha đến gần Huyễn Trì, có thể sẽ…” Phúc quản gia lo lắng nhắc nhở: “Dù sao tiểu thư…”
“Đừng lo, đây là do nàng ấy chọn lấy, tự làm tự chịu.” Chỉ cần lạc vào Huyễn Trì, dù cho là nữ nhân tiết liệt trung trinh đến đâu cũng ảo tưởng bất cứ nam nhân bên cạnh nào thành người trong lòng mình, mặc cho nam nhân đó muốn làm gì thì làm: “Tiểu yêu tinh, xem ra đêm nay đến ông trời cũng đứng về phía ta…”
“Phù~ phù~~ Thật sự mệt chết đi được~” Vất vả lắm mới tới được mục tiêu, ta ném bọc đồ nhỏ xuống đất rồi nằm phịch xuống hít thở nghỉ ngơi: “Thật kì quái, đây là nơi nào vậy? Đến vương phủ lâu như vậy sao ta lại không biết một nơi đẹp như này nhỉ?”. Từng làn hương thơm chầm chậm bao quanh ta, bàn tay khẽ vuốt đóa hoa nhỏ trắng ngần tinh khiết, nhìn phấn hoa trong suốt trên tay không nhịn được đưa lên miệng nếm thử, ừm, thật ngọt.
“Vật nhỏ không sợ chết, cái gì cũng dám ăn bừa.” Đôi mắt lam khóa chặt trên thân thể căng tròn đang ẩn hiện trong muôn hoa, nhìn ngón út trắng nõn đưa lên miêng nếm mật ngọt từng đóa hoa, lửa dục trong đôi mắt lam thiêu đốt khiến hắn không thể nhẫn nại được nữa: “Ăn nhiều như vậy, có phải muốn ép sạch tinh lực của bản vương hửm?”
“Ưm…thật quá ngon…” Chưa thỏa cơn thèm liếm liếm nốt đầu ngón tay, từng trận gió đêm thổi tới mang theo mùi hương nồng nàn khiến ta bắt đầu buồn ngủ: “Ừm…” Hung hăng lắc lắc đầu rồi lại dùng hai tay vỗ vỗ vào mặt tự nhắc nhở: “Vương Nha Nha, việc chạy trốn quan trọng hơn, không được phép ngủ.”
“Lang Phúc, vì sao thúc tình hoa còn chưa phát tác?” Nhìn thân thể bị vây quanh bởi hoa hoa lá lá, đôi mắt Lang Minh Thần hơi nheo lại, trong tròng mắt xanh tỏa ra nỗi chờ mong bức thiết.
“Vương gia không cần sốt ruột, có thể do tiểu thư Nha Nha lớn lên từ nhỏ trong dược vương cốc nên kháng thể tốt, chỉ cần tiểu như đi vào Huyễn Trì, nhất định vương gia nói gì nghe nấy, đến lúc đó ngài muốn làm gì chẳng được.”
Bên ngoài truyền đến từng trận từng trận tiếng tranh đấu, dường như có kẻ muốn xông vào.
“Vương gia, lão nô ra ngoài ngăn cản kẻ phá đám kia, nhất định sẽ không để hắn lọt vào.”
“Được, ông đi đi.” Nhìn chằm chằm vào thân hình áo phấn vàng đang dần lạc bước vào hồ tắm hương khói lảng bảng, đôi lông mày của Lang Minh Thần khẽ dương lên đầy gợi cảm, nỗ lực áp chế lửa dục đang hừng hực bốc lên trong người, chậm rãi cởi y phục rồi nhẹ nhàng bước xuống hồ nước.
“A…ở đây có hồ nước nóng.” Đi qua muôn trùng hoa lá, nhìn thấy trước mắt một hồ nước nóng ẩn hiện trong màn khói huyễn ảo, ta thích chí xuýt xoa, đã vài ngày không được yên tâm tắm rửa, chỗ này sương khói mịt mùng, lại là nơi hẻo lánh, tên sói đang nằm trên giường kia nhất định sẽ không đến đây. Ta cởi từng lớp từng lớp y phục ném qua một bên, thân thể trắng nõn hoàn toàn hiện rõ, đầu tiên dùng chân thử độ nóng sau đó mới an tâm ngập mình trong làn nước, vốn bị mệt mỏi nhiều ngày cả về thể xác lẫn tinh thần, nay được chìm đắm trong hồ nước nóng tràn ngập mùi hương, ta thoải mái hưởng thụ: “Ừm…thật thoải mái…”
“Hồ ly sư phụ, Nha Nha rất nhớ người.” Hai chân đạp nhẹ nghịch nước, nỗi nhớ trong lòng lại phảng phất trào lên, tên hồ ly xấu xa kia, ta không thèm nhớ, không thèm để ý tới ngươi nữa, không biết bây giờ hắn thế nào? Thật nhớ hắn, nhớ lồng ngực ấm áp, nhớ cánh tay vững chãi của hắn, còn nhớ cả đôi mắt xanh mỗi lần ép buộc khiến ta hận hắn nghiến răng nghiến lợi, cả đôi tay, làn môi khiến ta phát hỏa nữa. “Hừm…” Nghĩ đến hình ảnh không trong sáng đó, ta khẽ khẽ đưa tay lên chạm vào bộ ngực mẫn cảm: “Ưm…hồ ly sư phụ…”
Phân cách giữa làn khói mông lung, mỗ lang ẩn mình trong một chỗ tối đang khóa chặt mắt lên cảnh sắc ma mị khiến hắn không thể khống chế được nữa, sắc lam nguy hiểm trong đôi mắt không bỏ sót bất kì một biểu hiện đầy mê hoặc nào trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Đêm nay, hắn nhất định phải điên cuồng trị tội vật nhỏ đã khiến phần sói trong hắn đại phát, hôn nàng cho thỏa, sau đó ăn nàng sạch sẽ không còn một mảnh.
“Ưm…” Từng đợt sóng tình không ngừng trào dâng khiến cả người ta run rẩy, khát vọng đến từ nơi tư mật làm ta khó chịu đến mức phải hít một hơi khí lạnh bình ổn. Thân thể vì hưng phấn nổi lên một tầng phấn hồng, như một ngọn lửa đang lan tỏa thiêu đốt từng tế bào, từng chút từng chút lan cháy…tại sao? Tại sao tim ta lại đập nhanh như vậy, nhanh đến mức ta không thể thở được, ta đưa tay lên miệng cắn một cái, Vương Nha Nha, mau tỉnh táo lại!!!
“Ai? Ai ở đó vậy?” Tiếng nước nhỏ khẽ truyền đến, ta cắn chặt ngón út, nỗ lực muốn dùng đau đớn để khôi phục lại lý trí: “Rốt cuộc là ai, mau ra đây.” Xuyên qua làn sương mờ ảo, ta thấp thoáng nhìn thấy có bóng người chậm rãi hướng về phía ta đi tới, hạ thân bị che khuất dưới làn nước, phần thân trên hoàn mỹ mê hoặc hiện lên trước mắt, làn tóc đen mượt xõa dài trên mặt nước, khuôn mặt vì ôn nhu dịu dàng nên càng thêm yêu mỹ so với bình thường, làn môi gợi cả, khẽ nhếch lên đầy dụ hoặc. Ta không tin nổi vào mắt mình cắn chặt môi, từng cơn đau đớn truyền đến, sao có thể, sao có thể là hắn—siêu cấp đại sắc lang—Lang Minh Thần?
“Vật nhỏ, đừng cắn, vô dụng thôi.” Bị hai luồng trắng nõn dưới ánh trăng không ngừng run rẩy dụ dỗ, cuối cùng mỗ sói đói không kìm được dục hỏa phải tiến lại, thân hình nâu đồng đầy quyến rũ dần dần áp sát, kéo tay ta một cái khiến hai luồng tròn trịa dán chặt lên cơ ngực cường tráng của hắn, tư thế vô cùng ám muội, làn môi khiêu khích dán lên vành tai ta: “Nếu nàng cắn nữa sẽ bị thương đó, nếu như nước suối theo vết thương hòa vào trong thân thể nàng, hắc hắc, đến lúc đó có ép khô bản vương cũng không thỏa mãn được nàng đâu tiểu yêu tinh.”
“Ha ha, Vương gia, ngài bị thương sao không cẩn thận nghỉ ngơi trên giường, đêm khuya đến nơi này làm cái gì?” Ta cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, cố nén khát vọng tại chỗ sâu nhất trong cơ thể, huhu, Vương Nha Nha, phải cố chịu đựng a!!
“Vật nhỏ, còn muốn gạt ta sao? Sao vậy? Không phải nàng muốn chạy trốn quay về bên cạnh Cổ Nguyệt Lan sao? Sao lại lạc đường tới Huyễn Trì vậy, lại còn lõa thể mê hoặc bản vương, có phải luyến tiếc ta hay không?”
“Buông ta ra…” ta dồn sức chống lại nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, bàn tay to tiện thể không ngừng vuốt ve da thịt khắp người ta, ngón tay giảo hoạt chạy đến những điểm nhạy cảm, đầu tiên là khối tròn đang căng nhức, sau đó lại xuống đến nơi riêng tư mềm mại sưng đỏ, nhẹ nhàng xoa bóp vuốt ve: “A…đừng mà…” Từng đợt nóng rực không ngừng theo làn nước trào dâng trong cơ thể, dưới sự trêu đùa tà ác của ngón tay linh hoạt dần dần biến thành ngọn lửa thiêu đốt, dọc theo vùng bụng trêu trọc không ngừng, một loại cảm giác thoải mái kì dị lan tỏa khắp người, trước mắt bỗng hiện lên ảo ảnh, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đối diện, ta không kìm được xoa nhẹ môi hắn, rên rỉ lên tiếng: “Hồ ly sư phụ…”
“Tiểu yêu tinh, vì sao? Vì sao nàng đẹp đến vậy?” Ôm ta nằm nghiêng bên cạnh hồ nước nóng, trong không khí lơ lửng nồng nàn mùi vị của thúc tình hoa, vừa hôn môi ngọt ngào vừa nhìn ánh mắt mơ màng của người trong tròng, trong đôi mắt lam hiện lên tia sáng gian tà, đột nhiên cười đầy mị hoặc, rồi đột nhiên đặt ta chấp chới giữa làn nước, vật rắn cực đại ôn nhu tiếp xúc nhẹ nhàng nơi hoa huyệt: “Ngoan, ta sẽ rất dịu dàng, vật nhỏ, nàng nhất định sẽ yêu chết đi được loại cảm giác này…”
Khẽ liếm đôi môi hắn: “Hồ ly sư phụ, đừng tức giận được không, đồ nhi Nha Nha sau này cái gì cũng nghe theo lời người được không?”
“Tiểu yêu tinh, nàng bình thường đều dụ dỗ Cổ Nguyệt Lan như này sao?” Nhìn thiên hạ mê người trong làn nước, đôi mắt lam yêu mị khẽ khép lại, bàn tay to lớn đầu tiên khiêu khích trên khắp cơ thể nở nang, tiện đà hất mái tóc ướt sũng ra sau người, theo đường cong dần đi xuống, đôi mắt lam lại chớp đầy ma mị, cảm giác trơn mượt dưới ngón tay khiến vật cứng vốn căng cứng dưới hoa huyệt càng thêm đau nhức, dù cho bị dục vọng thiêu đốt toàn thân, Lang Minh Thần vẫn cố nén sự khô nóng khó chịu toàn thân, không muốn mình vì không khống chế được mà gây tổn thương đến người ở dưới thân mình.
“Đừng mà sư phụ, đừng như vậy…” Từng đợt sóng triều trào dâng khiến ta không nhịn được run rẩy toàn thân, hai tay nắm chặt đến trắng bệch, đôi mắt cũng ngập đầy sương mù: “Hồ ly chết tiệt, ta ghét ngươi…” (khổ thân anh hồ ly, đã k đc ăn còn bị chửi, chỉ trách sói quá gian hehe – ~ -)
“Rất thoải mái đúng không?” Mỗ sói cười đến quyến rũ yêu nghiệt, muôn vạn phong tình, vật cực đại sắp nổ tung vì lửa dục kề sát hoa khẩu: “Vật nhỏ, đợi một chút nàng sẽ càng thích thú hơn, nhịn một chút, hơi đau một chút thôi.” Nói rồi lửa nóng nam tính chậm rãi đi vào, chút lý trí còn sót lại ngăn trở bạo phát điên cuồng của hắn, chậm rãi chuyển động, không nhanh không chậm, thỉnh thoảnh chuyển động một chút, dần dần tạo ra khoái cảm.
“Ưm…” Cảm giác tê dại bắt đầu truyền khắp toàn thân, cả người nóng rực khó chịu, ngay đến hô hấp cũng bắt đầu bất ổn, đôi mắt lịm dần, nhưng thân thể lại căng cứng như dây cung, hòa hợp mỗi lần hắn tiến sâu vào, thế nhưng khát vọng bên trong nội tâm vẫn cảm thấy chưa đủ: “Sư phụ, xin ngươi, nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa.”
“Được, vật nhỏ, bản vương sẽ thỏa mãn mong muốn của nàng.” Theo tốc độ không ngừng gia tăng của hắn, lý trí của ta cũng bắt đầu trầm xuống, cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, dưới làn nước mơn man, hương hoa phảng phất, thân thể hòa tan cùng với hắn…