Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói

Chương 50: Băng Sơn Chi Luyến ( Tình Cảm Của Núi Băng)


Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 50: Băng Sơn Chi Luyến ( Tình Cảm Của Núi Băng)


“Ngươi…ngươi muốn làm cái gì?” Bị hắn một tay ném xuống nền cỏ mềm mại, nhìn núi non xung quanh hoang vu không một bóng người, ta vô thức xoa xoa cái mông nhỏ ê ẩm nhìn về phía tử mâu băng nam* đang tỏa ra hàn khí bức người, đế lúc tự nhận thấy bản thân không chịu nổi băng sơn hàn khí ta đành dứt khoát hiên ngang lùi thân thể về phía sau một chút, ấm ức cúi đầu không thèm để ý đến hắn!”
“Lại đây!” Thân thể cao to dần dần tiến về phía ta, đến lúc ta không thể lùi được nữa thì thẹn quá hóa giận quay sang căm tức lườm hắn, trong đôi mắt đen đầy lửa giận: “Ngươi bắt ta đến đây có ý đồ gì?”
“Nàng nói xem?” Đáy mắt thoáng hiện lên ánh sáng lạnh nguy hiểm kì dị: “Không phải nàng rất thông minh sao? Dùng cái đầu nhỏ của nàng nghĩ thử xem!”
“Ta làm sao biết được?!” Đôi mắt ta đã bắt đầu ngấn nước mông lung nhìn hắn: “Thái tử gia, Vương Nha Nha tự biết mình không phải dung nhan chim sa cá lặn hay hoa nhường nguyệt thẹn gì, không phải ngươi thật sự để ý ta nên mới bắt ta đi đấy chứ?” Tiện đà ta ấm ức nhắm mắt cố nặn ra hai giọt nước mặt rồi mới ngẩng đầu cười một cách thê lương: “Đưa ta trở lại được không, cha mẹ ta sẽ rất lo lắng, ông ngoại bà ngoại tuổi cũng đã cao, đến lúc đó bọn họ đầu bạc tiễn đầu xanh nhất định sẽ đau lòng chết mất! Hơn nữa nếu như ta có mệnh hệ gì ngoài sư phụ hồ ly nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi còn có Lang vương gia cũng không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó quan hệ giữa hai nước trở nên căng thẳng là điều không tránh khỏi!”
“Cổ Nguyệt Lan? Cho dù thân thủ hắn có tốt đến đâu cũng đừng hòng đoạt lại người trong tay ta! Trận đồ Tụng Thi bầy ra đủ để hắn phải khốn đốn!” Khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng nắm chặt bả vai ta kéo lại rồi cúi sát xuống tai ta cười lạnh nói: “Còn tên Lang Minh Thần kia, có nàng trong tay hắn dám làm gì chứ?”
“Hóa ra đó là ý đồ của ngươi!” Mắt ta ngập tràn sự hoảng loạn sợ hãi, ta tránh né khỏi sự kiêhm chế của hắn, cả người ôm chặt vào cái cây phía sau lưng đồng thời tránh thoát khỏi tầm nhìn lạnh lẽo của hắn: “Ngươi nghĩ ta là ai! Lang Minh Thần đường đường là một vương gia sao có thể vì một nữ tử mà khuất phục trước ngươi!”
“Hắn có khuất phục hay không đến lúc đó nàng sẽ biết!” Cười nhạt vài tiếng đôi mắt âm lãnh tiếp tục trừng ta: “Tiểu nha đầu suốt ngày gây chuyện khắp nơi như nàng phải chịu khổ một trận mới được!”
“Tiểu nhân!” Tay ta nắm chặt đến mức móng tay hơi cắm mạnh vào da thịt, tên nam nhân này quả nhiên tâm địa rắn rết, ngoan hiểm độc ác!
“Nàng nói lại lần nữa xem!” Một tay hắn đột nhiên túm lấy cổ tay ta, ngón tay mỗi lúc một xiết chặt: “Nàng nói cái gì?”
“Ta nói ngươi là đồ tiểu nhân!” Bàn tay nhỏ bé cố sức vùng vẫy ra khỏi gọng kìm của hắn, ta cố sức che giấu sự hoảng loạn trong mắt mà trừng trừng nhìn hắn: “Đồ tiểu nhân chỉ biết bắt nạt nữ nhân!”
“Tiểu nhân!” Khóe miệng hiện ra nụ cười lãnh mị như đến từ địa ngục, ngón tay lạnh lẽo càng nắm chặt tay ta: “Một trận công thành, nàng biết có bao nhiêu chiến sĩ Bắc quốc chúng ta thiệt mạng? Nếu như không vì hắn Bắc quốc chúng ta sao có thể cắt thành cầu hòa!?”
“Trên chiến trường không phải ngươi chết thì ta mất mạng! Cá lớn nuốt cá bé, đạo lý này lẽ nào thái tử gia không hiểu?” Cho dù không cần nhìn ta cũng nhận thấy được sóng mắt băng lãnh của hắn, xem ra hắn thật muốn dùng ta làm vật đàm phán, chỉ nghĩ tới đây, ta cố kiềm chế sự hoảng loạn không ngừng lan ra trong lòng: “ Không bằng từ từ bình tĩnh nói chuyện với Lang Minh Thần định ra cái hiệp ước hòa bình cùng tồn tại gì đó dựa trên nguyên tắc không xâm phạm lẫn nhau blob la. Đến lúc đó lại sửa đổi lại biên cương, mở ra quan hệ mậu dịch giữa hai bên như vậy vừa tăng nguồn thu từ bên ngoài vừa có thể lấy thừa bù thiếu, còn có thể cải cách lao động cũng như hiệu suất công việc không phải rất tốt sao?”
“Trong cái đầu nhỏ của nàng cũng không ít thứ linh tinh.” Cười lạnh với ta một tiếng, giọng nói lạnh lùng trong vắt vẫn như cũ không có chút chuyển biến: ‘Nàng đã quá coi thường Lang Minh Thần rồi đó, nàng cho rằng với dã tâm của hắn sẽ đồng ý cách giải quyết vậy sao? Nàng cho rằng dã tâm của hắn chỉ có Lang quốc thôi hay sao?”
“Hừ, nếu đúng như vậy thì cũng nên quang minh chính đại quyết chiến một trận! Lấy một tiểu nha đầu như ta ra để châm ngòi đúng là quá nực cười!”
“Nếu nàng đã là nhược điểm của hắn, vậy…” Sắc mắt hắn liền trở nên âm trầm không gì sánh được: “Chỉ cần có nàng trong tay, nàng cho rằng hắn có thể đánh bại được ta sao?”
“Hứ! Đúng là không thể nói lý!” Ngăn trở thân thể cường tráng không ngừng áp sát vào ta: “Chúng ta nói thẳng luôn đi, ngươi định xử lý ta thế nào?”
“Vốn là ta muốn lợi dụng nàng để diệt trừ hắn!” Bàn tay to lạnh lẽo khiêu khích vuốt nhẹ lên môi ta: “Thế nhưng, hiện tại ta có thêm một biện pháp khiến hắn càng thêm thống khổ! Tiểu nha đầu có muốn nghe thử không?”

“Ha ha, không cần nói cho ta biết đâu!” Ta né tránh tay hắn cẩn thận ứng phó lại: “Thái tử gia thần cơ diệu toán, chính ngài quyết định là được rồi!” Hic! Ta biết Vương Nha Nha ta mị lực bắn ra bốn phía, nhưng Ngao đại ca trăm ngàn lần đừng nói thành lời.
“Nếu như ta nói ta định mang nàng về Bắc quốc để nàng làm ái thiếp của ta, nàng nói xem Lang Minh Thần có phải sẽ đau khổ cả một đời không?!”
“Không được, cực kì không được! Ngài ngẫm lại xem, bây giờ ngài là thái tử gia đã phong lưu phóng khoáng, cao quý phi phàm như thế này, mỹ nhân muốn hầu hạ ngài phải xếp hàng dài đến tận hàng chục dặm! Hơn nữa hai vị Văn Võ tỷ tỷ bên cạnh ngài rực rỡ chói lóa như vậy, cây cỏ dại nho nhỏ như ta sao có thể xứng đôi với ngài!” Ta vừa nói vừa giơ ngón tay đếm: “Tương lai đến lúc ngài lên làm hoàng đế, mấy cái nước nhỏ biên cương này, bộ lạc dân tộc gì gì đó nhất định sẽ lập tức nịnh bợ ngài, rồi mấy vị công chúa tiểu thư gì gì đó nhất định sẽ do tùy ngài chọn lựa! Đến lúc đó đặt kẻ dung mạo xấu xí như ta trong đám các nàng chẳng phải sẽ làm xấu mặt ngài sao?”
“Nếu như ta nói sẽ nhốt nàng tại chỗ không kẻ nào dám đến quấy rầy nàng cảm thấy thế nào?” Đôi môi dường như có hơi xúc động dán gần đế khuôn mặt của ta: “Đến lúc đó nàng chỉ cần đối diện với một mình ta, căn bản không cần để ý đến những nữ nhân khác!”
“Ngài không làm được đâu, đừng ngây thơ như vậy nữa!” Ta chịu đựng làn môi lạnh như băng đá của hắn mơn trớn trên khuôn mặt nói tiếp: “Ngài cho rằng đến lúc đó tam cung lục viện ba nghìn mỹ nhân của ngài sẽ dễ dàng để ngài làm thế sao? Đến lúc đó vì sự cân bằng giữa cá gia tộc để ổn định triều đình, hậu cung yên bình ngài chắc chắn sẽ hi sinh kẻ như ta!”
“Hừ, đừng nói nữa!” Trong ánh mắt càng tăng thêm sự lạnh lùng mãnh liệt, hắn khóa chặt toàn thân ta, dán lên môi ta mà cuồng dã ngấu nghiến, vừa điên cuồng hôn vừa thì thầm: “Nàng vốn dĩ muốn đào thoát khỏi ta…Nàng muốn ở cùng bọn họ. ta nhất định không cho phép! Nàng là chủ nhân của phượng bội đừng mơ tưởng có thể trốn tránh được ta!”
“Ưm!” Nụ hôn nóng rực vẫn không ngừng dán sát lên đôi môi ta, hai môi tiếp xúc ta cảm nhận được đôi môi vốn dĩ lạnh giá của hắn vì ma xát mà dần trở nên nóng bỏng.
“Đừng mòng đào thoát, thừa lúc Tụng Thi với Hi Chân vây khốn bọn hắn ta sẽ mang nàng rời khỏi Lang quốc, đến lúc đó chờ bọn họ tại biên cương tụ họp!” Buông người đã bị hôn hít đến mức không thở nổi là ta ra, cúi xuống nhìn đôi môi sau khi bị chính hắn chà đạp đến sưng mọng lên, đôi mắt lạnh lẽo như băng của Bắc Ngao Liệt lại mang theo chút dục hỏa: “Tiểu nha đầu, nếu không vì thời gian gấp rút, nơi này cũng không thích hợp, ta nhất định sẽ chiếm đoạt nàng!”
“Hu hu, ta không thèm Ngao đại ca, ngài đại phát từ bi thả ta ra được không?”
“Đừng giả bộ với ta! Nàng cho rằng khóc lóc thì ta sẽ mềm lòng hay sao?”
“Huh u, không ngờ Vương Nha Nha ta tuổi nhỏ mà đã phải tha hương lưu lạc, tiền đồ sau này mờ mịt, nếu có gì bất trắc xảy ra làm sao làm tròn đạo nghĩa với cha mẹ đã cất công sinh thành, hồ ly sư phụ cất công dưỡng dục ta.”
“Không được nhắc đến nam nhân kia trước mặt ta!”
“Vì sao không được nhắc đến! Hắn là tướng công tương lai của ta! Ngươi lừa gạt gái đã có chồng cũng không biết xấu hổ…huh u…sao số ta khổ như vậy chứ…”
“Được rồi, ngậm miệng lại cho ta!”
“Huhu, đế quyền lợi khóc của ta ngươi cũng muốn chiếm đoạt!”
“Không muốn chết thì ngậm miệng lại cho ta!”
“Á, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi đừng có đến đây! Á! Có rắn!!!!!!”

“Đừng lo, không sao rồi! Rắn đã bị ta đánh chết rồi!”
“Ưm, này, sao sắc mặt ngươi kém như vậy, không có việc gì chứ?”
“Không…sao…”
“Không thể nào, môi ngươi cũng bị thâm lại này, ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Không…bị rắn cắn một chút…mà thôi…”
“Để ta xem sao, Á, tay của ngươi làm sao vậy?”
“Không…sao…”
“Sao lại không có việc gì được, bị trúng nọc độc của rắn rồi, để ta xem vết thương.”
“Đi đi, không phải nàng rất ghét ta sao?”
“Ngươi đã cứu ta, ta quan tâm ngươi là điều nên làm! Nào, để ta cởi y phục xem sao.”
“Đừng thô bạo như vậy…a…nhẹ một chút…đau quá…”
“Hứ! Thái tử gia sống an nhàn sung sướng có khác, đến chút đau đớn nho nhỏ này cũng không chịu được. Ai chà, không ngờ bộ ngực xương ra xương thịt ra thịt này cũng thật rắn chắc, nhìn mà sướng mắt!”
“Tiểu nha đầu, sau này có thời gian sẽ cho nàng nghiên cứu ngực ta, vết thương của ta ở trên cánh tay!”
“Ái chà, miệng vết thương đen thế này xem ra cũng rất nguy hiểm đúng không? Này! Ngươi đừng ngất xỉu! Này Mau đứng dậy cho ta được không! À quên, thôi ngươi muốn nằm thì cứ nằm đi!”
“Tiểu nha đầu…đừng rời xa ta..”
“Bắc Ngao Liệt! Ngươi nhất định không được có việc gì!” Nhìn sự yếu ớt của cái tên luôn luôn lạnh như băng này, ta ôm lấy hắn, không kìm được sự đau đớn trào dâng trong lòng.
“Tiểu nha đầu…nàng có biết không…” Hắn tựa trong lòng ta, hắn nói một cách đứt quãng: “Bắc quốc chúng ta có truyền thuyết…nếu như một nam nhân ba lần đều cứu một nữ tử…thì nữ tử kia suốt đời sẽ phải ở chung cùng hắn…”

“Đừng nói nữa! Giữ chút khí lực đi!” Ta cố sức cắn ngón tay rồi để vào trong miệng hắn: “Cha Dược vương từ lúc ta còn nhỏ đã cho ăn rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo, máu của ta chắc cũng có khả năng ức chế độc rắn!”
“Nghe ta nói hết đã…” Vừa liếm ngón tay ta, nam nhân còn đang hấp hối kia tiếp tục thở dốc nói tiếp: “Lần này là lần thứ hai…nếu có thêm lần thứ ba nữa…nàng nhất định vĩnh viễn phải theo ta.”
“Hứ, Ngươi đúng là vừa nguyền rủa ta vừa tự nguyền rủa chính mình!” Nhìn sắc mặt nam nhân đã chuyển biến tốt hơn: “Chịu khó một chút, cố gắng chống đỡ ta sẽ giúp ngươi hút nọc độc ra!”
“Ưm…tiểu nha đầu…đừng lãng phí sức lực như vậy…” Đôi môi ghé đến vết thương của hắn không để ý đến mấy tiếng không ốm mà rên của hắn, ta cố sức hút ra, dịch thể hơi tanh tanh ngọt ngọt hút vào mồm rồi lại nhổ ra, cứ như vậy hút rồi nhổ đến lúc phun ra màu máu đỏ tươi ta mới ngừng lại. Cố sức xé một chút vải màu lục nhạt buộc vết thương lại, chờ đến lúc làm xong tất cả ta thở hồng hộc, trán rịn đầy mồ hôi.
“Hừm, chắc đã không sao nữa rồi! Thế nào? Ngươi thấy đã tốt hơn chưa?”
“Đừng đi, tiểu nha đầu, đừng đi! Đầu ta vẫn còn đau lắm, để ta dựa vào người nàng được không?”
“Hứ, không biết sắp chết thật hay giả vờ, haiz! Thôi đi, vì ngươi đã cứu ta hai lần nên cho ngươi dựa đó!”
“Ưm!” Trong đôi mắt lạnh băng hiện lên sự thỏa mãn: “Tiểu nha đầu, nàng thật sự muốn gả cho hắn? Gả cho tên Cổ Nguyệt Lan vừa tự cao tự đại vừa tự kỉ kia sao?”
“Ngươi muốn nghe ta nói thật không?”
“Ừm!”
“Nói thật ta chỉ muốn gả ột nam nhân thật bìng thường, hắn có thể cho ta sự tự do đúng nghĩa, có thể thấu hiểu ta là được rồi!”
“Đơn giản như vậy sao?”
“Đương nhiên chưa đủ, mỗi ngày trồng trot trở về hắn còn phải nấu cho ta một bữa cơm thật ngon, bát phải do hắn rửa, nhà do hắn quét, quần áo do hắn gấp, giường do hắn trải, nước do hắn đun, nói chung, tất cả việc nhà hắn đều phải làm hết!”
“Còn nữa không?”
“Tiền do ta quản, ngươi cũng biết đấy, nam nhân mà có nhiều tiền liền sinh hư! Nếu để cho ta biết hắn có quỹ đen ta nhất định sẽ không tha cho hắn!”
“Vậy còn nàng, nàng sẽ làm những gì?”
“Ta á, những việc có thể làm được cũng rất nhiều đó! Lúc nào vui thì ăn gì đó, chán thì đi ngủ, không thì mang theo tiểu Bạch Thái ra bờ sông câu cá hay lên núi hít thở không khí trong lành, thi thoảng đi chợ mua linh tinh blo bla…”
“Mơ mộng cũng hão huyền quá đi! Nam nhân như vậy ta nghĩ nàng đi khắp thiên hạ cũng không tìm được một người.”
“Hứ! Sự thành tại nhân, có điều hiện tại vẫn chưa có cơ hội!”
“Vậy nàng muốn sinh mấy đứa nhỏ?”

“Để nuôi dạy tốt nhất, chỉ sinh một thôi là đủ rồi!”
“Một đứa sao đủ? Ít nhát cũng phải mấy đứa mới được! Một nhà mấy cái miệng vô cùng náo nhiệt, vui vẻ như vậy thật tốt biết bao!”
“Này, là do ngươi sinh hay ta sinh? Ta sinh bao nhiêu đứa nhỏ liên quan gì đến ngươi?”
“Không có gì, chỉ là ta muốn biết mà thôi!”
“Ngươi đã thấy khá hơn chút nào chưa, cứ dựa vào ta thế này, ta thật thấy rất nặng!”
“Ưm, có đỡ hơn một chút, có điều toàn thân ta mềm nhũn không thể đứng dậy được.”
“Này, ngươi ôm lấy eo ta làm gì? Còn nữa, mặt ngươi đừng cọ xát lên ngực ta chứ! Còn nữa, đầu ngươi đừng có nhích tới nhích lui như vậy được không, rất buồn đó!”
“Ưm! Đừng làm ồn, để ta ngủ một chút!”
“Hứ, khối băng xấu xa…bỏ đi…ngươi thích dựa thì dựa đi! Ưm, ta cũng mệt lắm rồi! Nhớ kĩ đừng làm phiền ta đấy!”
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều từ phía nữa tử, Bắc Ngao Liệt chậm rãi mở mắt, thân thể vừa động một cái liền ôm thân thể áo phấn lục vào lòng, ngón tay lạnh lẽo khẽ vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn!
“Đừng làm phiền ta! Hồ ly sư phụ!”
“Hừ, Cổ Nguyệt Lan? Quả nhiên là một kẻ vướng chân vướng tay!”
“Ưm, Tiểu Bạch Thái, đừng liếm nữa, buồn quá!” Ta hất hất ngón tay đang tác quái trên môi mình.
“Hứ, tiểu nha đầu, đến ngủ cũng không an phận như vậy!”
“Khối băng xấu xa, để ta đi!”
“Hưm! Nha đầu đáng yêu này, nàng thú vị như vậy ta sao nỡ thả nàng đi!”
“Ưm, mứt quả ngọt quá, ăn ngon quá!” Liếm liếm đầu ngón tay trong miệng, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi xẹt qua: “Ưm, ngon quá!”
“Nha đầu đáng yêu như vậy, đến lúc đó chỉ sinh một con búp bê nhỏ sao đủ!”
Một làn gió nhẹ thổi qua, y bào sắc tím cùng sắc lục quấn quýt vấn vương, đôi mắt tím say đắm nhìn nữ tử ngây thơ đáng yêu trong lòng mình, trong đôi mắt luôn lạnh giá như băng cùng khuôn mặt tuyệt mỹ cao quý phảng phất sự dịu dàng ấm áp…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.