Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói

Chương 47: Lang Vương Đau Lòng


Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 47: Lang Vương Đau Lòng


“Thật không?” Đau đớn chậm rãi nhắm đôi mắt lại, dần dần kéo ta ngả sát vào ngực, kéo tay ta đặt lên tim hắn: “Vật nhỏ, nàng biết không? Ta thật sự rất khó chịu, khó chịu đến mức không thể thở được. Nếu nàng không cần ta, chỗ này sẽ không tiếp tục đập nữa.”
“Lang Minh Thần! Ta chưa bao giờ đồng ý với ngươi bất cứ việc gì!” Nước mưa rơi xuống dọc theo mái tóc ướt đẫm của hắn, lướt qua khuôn mặt vô cùng tuấm mỹ như điêu khắc, khuôn mặt tái nhợt trong bóng đêm càng khiến người nhìn thấy phải giật mình sợ hãi: “Mưa to như vậy, ngươi đi đi!”
“Đi?” Ánh mắt lam sâu thẳm khóa chặt vào ta, đôi tay thon dài mơn trớn đôi lông mày đang nhíu lại của ta rồi tiếp tục lướt xuống mặt, giây phút da thịt chạm nhau ta cảm giác tay hắn không ngừng run run, hung hăng nắm lấy cằm ta, hắn bỗng nhiên hét to một tiếng, trong tiếng nghẹn ngào hỗn loạn còn ẩn chứa nỗi thống khổ: “Tiểu yêu tinh, nếu phải xuống địa ngục ta cũng sẽ không buông tay ! Bởi vậy đừng ép ta, đừng ép ta ra tay!”
“Lang Minh Thần! Ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện! Ngươi nói xem, ngươi ngoài việc đe dọa ta thì còn làm được cái gì nữa?” Vùng vằng hất móng vuốt sói trên mặt ta xuống, bao nhiêu nỗi uất ức trong lòng bộc phát, ta mắng ầm lên: “Vương Nha Nha ta nói cho tên sói mắt lam nhà ngươi biết, ta sắp thành thân rồi, nếu ngươi tiếp tục đến làm phiền ta đó chính là dụ dỗ gái đã có chồng! Chuyện hồng hạnh vượt tường ta nhất định sẽ không bao giờ làm, bởi vậy ta sinh gia là người nhà họ Cổ, chết cũng là ma nhà họ Cổ! Sau khi thành thân ta sẽ cùng sư phụ ngay lập tức về Huyền Nguyệt sơn trang, ngươi đường đường là Vương gia nên đền đáp tổ quốc, làm nên một sự nghiệp lớn, như vậy mới có thể lưu danh thiên cổ để hậu nhân ca ngợi!”

“Tiểu quỷ quái! Nói đủ chưa?” Bàn tay dần dần nắm chặt, móng tay cắm chặt vào da thịt, Lang Minh Thần cố nén dục vọng muốn đánh cho thân thể trắng nõn kia một trận.
“Ngươi muốn thế nào?” Nhìn chút máu chảy ta từ lòng bàn tay hắn, ta tốt bụng nhắc nhở: “Tay ngươi bị thương rồi cần phải băng bó lại!”
“Vương Nha Nha!! Nàng không cần phải chuyển sang chủ đề khác!” Thân thể trong mưa không ngừng run run, chậm rãi nhắm mắt rồi lại mạnh mẽ mở lớn, đôi mắt xanh ảm đạm u ám: “Cứ cho là nàng đã gả cho hắn ta cũng có cách để hai người không ra khỏi kinh thành! Đến lúc đó bản vương sẽ dùng quyền lực chiếm đoạt nàng lại!”
“Lang Minh Thần! Ngươi đúng là điên rồi, đường đường là vương gia một nước lại làm ra loại chuyện đoạt thê tử của người khác, ngươi không thấy xấu hổ hay sao?”
“Điên? Ha ha! Ta đúng là điên rồi!” Đôi mắt xanh chăm chú nhìn vào ta, hoảng hốt mà trống rỗng rồi lại đau đớn giương đôi lông mày nói ra những lời như thể rất bình tĩnh nhưng cũng đầy lạnh lùng thấu xương: “Nếu như không có được nàng tât cả nhưng việc ta làm liệu có ý nghĩa gì?”
“Lang Vương gia! Chuyện này, ngươi bình tĩnh một chút được không? Có chuyện gì ngày mai lại nói được không?!” Nhìn nam nhân bị làn mưa lạnh bao phủ toàn thân, dù trái tim có sắt đá đến đâu ít nhiều cũng bị mềm yếu.
“Ngày mai!?” Trong đôi mắt xanh chợt xoẹt qua một tia xảo quyệt: “Hừ, vì sao phải đợi đến ngày mai, ta nói cho nàng biết nếu nàng dám thành thân ta tuyệt đối sẽ huy động cấm quân để nàng muốn gả đi cũng không được!”
“Lang Vương gia! Đêm khuya tới chơi không biết có việc gì không?” Giọng nói lạnh nhạt truyền qua màn đêm mông lung, ta vừa ngẩng đầu đã thấy cách đó không xa nam nhân áo trắng phiêu diêu như thần tiên đang cầm ô bước tới, trong làn mưa càng thêm huyễn ảo, khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt tựa như ta và mỗ lang đang hẹn hò qua song cửa sổ.
“Sư phụ, người đã về rồi, ta…?” Nhìn trong đôi mắt lục hẹp dài của hồ ly lóe lên sự ghen tuông, ta mở to mắt, làn môi phấn hồng nhanh nhảu biện minh: “Chuyện này, Lang vương gia chỉ là tiện đường đi qua đây thôi.”

“Phải không? Khá khen cho cái ‘tiện đường đi qua’, trong thời tiết như này đúng là đã khổ cho vương gia rồi!” Chậm rãi tiến về phía chúng ta, khóe miệng nhếch cười trào phúng: “Đã không còn sớm nữa, vương gia còn không mau đi đi? Cẩn thận tổn thương đến ngọc thể!”
“Đúng vậy, vương gia, ngươi mau đi nhanh đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy!” Nhìn nụ cười càng ngày càng mỹ lệ đến đáng sợ, cả người ta càng thêm rét run mất!
“Hừ! Vật nhỏ nàng sợ cái gì?” Đôi mắt lam nhìn ta si ngốc, lửa ghen tuông đố kị như bùng phát tiện đà gườm gườm liếc nam nhân áo trắng ung dung thư thái: “Tên hồ ly xảo quyệt này sao tốt bằng ta?”
“Vương gia, Nha Nha là vị hôn thê của ta, hôn lễ của chúng ta đã định vào ngày mười tám tháng sau, đến lúc đó nhất định sẽ mời vương gia đến uống chén rượu mừng!”
“Vậy thì sao! Ta tuyệt đối sẽ không cho phép! Nếu muốn tranh đoạt, ta cũng sẽ đoạt lại nàng ấy, chỉ cần ta ra tay nàng nhất định sẽ là của ta!”
“Hì hì, hai vị, mưa to như vậy không bằng một người về phòng, người kia hồi phủ có được không?” Nhìn hồ ly xinh đẹp cùng với sắc lang tiều tụy, ta chậm rãi nói: “Nếu như thật lòng yêu ta thì nên vì danh tiết của ta mà suy nghĩ, ngày mai hai người vẫn nên tìm một nơi hoang vu vắng bóng người, cùng nhau ngồi xuống bàn luận cẩn thận được không?”

Sắc lục như có như không tỏa ra hơi lạnh cùng sắc lam rực lửa nóng nhìn về phía ta, dưới tình huống dựng tóc gáy như vậy, ta vẫn giương cao nụ cười đáng yêu xinh xắn, cái mồm nhỏ nhắn liến thoắng: “Sư phụ, vương gia, thấy ý kiến của ta thế nào?”
“Được! Vật nhỏ, ta đồng ý với nàng!” Nhiến răng nghiến lợi không cam lòng nhìn ta chằm chằm, thân thể cao lớn thuận đà bay vọt, nhanh chóng biến mất trong mưa!
Nhìn bóng người cao lớn nhanh chóng biến mất trong mưa, ta tránh xa ánh mắt xanh lục đang bắn ra những tia đáng sợ, chuyện ngày mai để sau hãy tính…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.