Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 44: Bá Nữ Thượng Cung
“Hưm, ta không say, ta vẫn muốn uống nữa, đưa rượu cho ta…ưm, rượu nho ngọt ngọt, ta muốn uống nữa…” Tay nhỏ ôm lấy cổ hồ ly, chân nhỏ thì gác nhẹ lên eo hắn, đại não của ta bị rượu thiêu đốt khiến ta căn bản không nhận ra tình cảnh này nguy hiểm biết chừng nào!
“Bí đao lùn, xem ra nàng say cũng không nhẹ! Chân nhỏ này dám to gan ôm thắt lưng ta, uốn éo eo nhỏ mê người như vậy không sợ bị vi sư một ngụm ăn sạch nàng hay sao?” Đi vào trong phòng, đặt ta xuống giường, mỗ hồ thâm hiểm đóng chặt cửa phòng lại rồi mới đến cạnh giường, bàn tay mát lạnh vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của ta: “Đồ nhi Nha Nha, rất khó chịu đúng không?”
“Ưm, nóng…Ta muốn cởi áo!” Mạnh bạo kéo vạt áo ra, đôi mắt mông lung mở to, tay nhỏ bé chỉ vào hồ ly đang đứng bên giường: “Ngươi…lại đây cho ta, nhanh giúp ta cởi áo…ưm!”
“Tiểu Nha Nha…nàng không cần nói vi phu cũng sẽ cởi sạch không còn một mảnh…” Ôm lấy eo nhỏ của ta, tên hồ ly vô sỉ khàn khan giảng đạo: “Tiểu đồ nhi, nàng vừa rồi trước mặt nhiều người như vậy tuyên bố muốn ngược đãi ta, nàng không thể nói mà không giữ lời, nàng xem…vi sư có cần tự cởi hết để nàng hung hăng ngược đãi không?”
“Hứ, hồ ly xấu xa, coi như ngươi thức thời, đến đây…đến chỗ ta này!” Loạng choạng đứng lên, trong men say chuếnh choáng ta ra lệnh: “Đến đây…để tỷ tỷ ta…ưm…”
Trưng ra một nụ cười đầy nhàn nhã, cặp mắt xanh lục nhìn chằm chằm thân thể nhỏ bé lảo đảo của ta: “Đến đây, bí đao nhỏ của ta, mạnh bạo ngược ta đi…”
“Hừ…bình thường ngươi ngược ta sung sướng lắm…hừ…” Ta bày ra bộ dáng hung hăng độc ác của sơn trại đại vương: “Ngày hôm nay…Vương Nha Nha ta cũng muốn cường bạo, đúng! Ta muốn bá nữ ngạnh thượng cung…ngươi…cởi đồ ta cho ta…một mảnh cũng không được để lại!”
“Đồ nhi Nha Nha thân ái cảu ta…” Hắn thong thả mà gợi cảm nằm trên giường, đôi mắt xanh bích không ngừng bắn ra những tia câu dẫn quyến rũ.
“Nếu Nha Nha muốn bá nữ ngạnh thượng cung vi sư, nào có chuyện vi sư tự mình cởi đồ?”
Cái đầu nhỏ bị rượu làm cho u mê của ta nghĩ ngợi một lúc, cái miệng nhỏ nhắn nhếch nhếch lên, lắc lắc đầu nhỏ, giương đôi mắt thăm dò rồi lại đăm chiêu suy nghĩ: “Hừ…ngươi nói rất đúng, ưm…coi như tên hồ ly nhà ngươi biết điều…lại đây, để ta cởi đồ ngươi!”
Vươn đôi tay nhỏ, nhìn hai bóng người trước mắt, sau một lúc châu đầu vào ngực tên hồ ly giở trò…ta dừng ta…đôi mắt đen láy ấm ức không cam lòng nhìn tên hồ ly bị đè bên dưới.
“Cởi như nào vậy…sao cởi mãi không ra…” Đôi mắt như hồ xanh sâu thẳm cảu hồ ly chứa đầy dục vọng chuẩn bị bùng phát: “Đừng dừng lại…”
“Hic…vì sao vậy…ta chóng mặt, không cởi được…”
“Có thể xé ra…bá nữ ngạnh thượng cung mà…không cần phải nhẹ nhàng…” Móng vuốt hồ ly bắt lấy bàn tay núng nính của ta.
“Tiếp tục đi…hung hăng xé ra đi…”
“Đúng vậy…” Sauk hi xé toạc một đường, vuốt lên làn da mềm mịn của hồ ly. “Hừm…cũng được, cũng được…da rất tốt…vừa mềm mại vừa rắn chắc vừa có độ đàn hồi…cảm giác rất tốt…nhan sắc cũng gợi cảm…ha…còn có hai quả nhỏ này, nhìn cũng thật ngon, không biết…hấc…hương vị như thế nào…”
Bị sờ đến sung sướng cõi lòng, dục hỏa của hồ ly tăng vọt tiếp tục giọng nói trầm thấp khêu gợi mê hoặc vô sỉ: “Nha Nha…Vậy thử cắn cắn xem…”
“Đúng đúng…ta thử xem sao…” Cái đầu nhỏ gục lên vòm ngực cường tráng, hàm răng nhỏ bắt đầu cắn cắn…thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi liếm liếm: “Hưm…chẳng có viij gì hết…còn không ngon bằng đùi gà…”
“Nha Nha…A…” Trong hởi thở gấp gáp, tên hồ ly đang phát dục cố nhẫn nại, giảo hoạt hướng dẫn: “Nha Nha…bá nữ ngạnh thượng cung phải mạnh bạo hơn…a…đừng chỉ cắn cắn liếm liếm như vậy…A…vật nhỏ…ta không phải đùi gà…ngoan…đừng cắn nữa…đau lắm đó! Tiểu bướng bỉnh, rớm máu rồi!” Hồ ly đau khổ bị ta lăn qua lăn lại đầu tiên vẫn cố kìm nén, sau đó không thể chịu nổi nữa mạnh mẽ lật người đặt ta xuống dưới, đôi mắt đầy lửa nóng thiêu đốt khiêu khích nhìn ta: “Nha Nha! Ngược đủ rồi đúng không? Bây giờ…cũng nên đến lượt vi sư rồi chứ…Để vi sư làm mẫu nha…thế nào mới gọi là ngược!”
“Không được…” Đôi mắt chằm chằm nhìn hắn đầy nghiêm trọng: “Ngươi sẽ bắt nạt ta…”
“Không đâu…” Hắn lộ ra nụ cười vô cùng dâm đãng cầm thú: “Yên tâm…vi sư sẽ rất nhẹ nhàng…nàng sẽ chỉ cảm thấy phiêu phiêu dục tiên.”
“Được…” Ta yên tâm nằm xuống… “…Nhớ kĩ…hôm nay là ta ngược ngươi…”
“Được…” Hắn mở to đôi mắt chăm chú nhìn. “Đồ nhi của ta…” Vừa dứt lời đầu lưỡi khéo léo mở hai khớp hàm ta ra, làn môi khêu gợi mờ ám mà mê hoặc di chuyển đến khắp nhưng chỗ mẫn cảm trên người ta…Những chỗ khóe môi và đầu lưỡi chạm đến khiến ta vui sướng, một loại cảm giác tê dại chưa từng có xuất hiện theo từng chuyển động của hắn khiến ta vừa kinh hãi vừa hứng thú! Cái miệng nhỏ nhắn không kìm được khẽ hé mở, nhưng thanh âm nối tiếp vang lên đến chính ta nghe xong cũng phải đỏ mặt.
“Ưm a…Ta…không thở được…Ưm a…” Muốn vươn tay đẩy tên hồ ly ra nhưng càng lúc càng ngập trong hơi say khiến ta u u mê mê, dưới sự hôn hít mãnh liệt của hồ ly ta chỉ có thể chịu đựng những khiêu khích không dứt, mỗi lần lại khiến cho người ta thêm nóng, ta vô thức khẽ kêu lên: “Ưm…Nóng…giúp ta…”
“Hưm…Nha Nha thật nhiệt tình…đã như vậy…” Cởi ra lớp y phục cuối cùng trên người ta, ngón tay thon dài của Cổ Nguyệt Lan du ngoạn trên làn da trắng mịn…cao ngất tròn trịa…tuyết mai hồng phấn…sơn cốc sâu thẳm…
“A…đừng…rất ngứa…” Dù ta nỗ lực muốn tránh thoát nhưng trong vòng tay như gọng kìm của đối phương, tay chân bị nắm chặt lại, cái miệng nhỏ nhắn bị cường ép, đầu lưỡi ướt át linh hoạt của tên hồ ly không ngừng bận rộn trên người ta…
“Không cần…hồ ly khốn kiếp…buông ra…” Bàn tay nhỏ bé hung hăng đấm lên vòm ngực cường tráng của tên hồ ly, cái cảm giác như vừa lên thiên đường lại rơi xuống địa ngục khiến ta bức bách: “Không được hôn nữa! Không được liếm nữa! Hồ ly chết tiệt!! Á…khó chịu quá!” Những cái hôn không bao giờ dứt khiến ta phát điên lên, hàm răng nhỏ không ngừng cắn: “Hứ! Cắn chết ngươi, đau chết ngươi đi!”
“Tiểu Nha Nha, dám cắn ta? Đây là nàng tự gây ra…” Làn môi hung hăng hôn lên phần tròn trịa lõa lồ của ta, cái lưỡi tà ác linh hoạt không ngừng liếm lên đỉnh núi, không nhìn đến đôi mắt ướt sũng của ta đang lườm hắn, ngón tay thon dài háo sắc của hồ ly lại sờ soạng dưới hai chân ta thâm nhập thăm dò, nhìn thấy thân thể trắng như tuyết của ta dưới móng vuốt của hắn càng thêm run rẩy, đôi mắt hồ ly xanh biếc càng như ma như thú!
“Ngươi gạt ta…Á…Ngươi là tên hồ ly khốn kiếp…” Không thể động đậy nằm im dưới giường, cánh hoa phía dưới bị hắn trêu chọc không thôi, đầu óc vốn choáng váng càng không thể tập trung, cứng rắn cực đại không gì sánh được lại không ngừng ma sát nơi hoa khẩu, nỗi sợ hãi từ những lần trước khiến ta không tự chủ được khẽ kêu lên: “Đừng…Đừung tới nữa…Đừng tới…Ta không ngược ngươi nữa…Buông ta ra…”
“Hửm…tối nay nàng phách lối như vậy, dám đùa giỡn nam nhân khác trước mặt ta, thế nào, đùa giỡn vui vẻ lắm đúng không?” Cổ Nguyệt Lan nhanh chóng lấy tay đè lại người không an phận phía dưới, kéo đôi chân trắng nõn qua lưng mình, thắt lưng cường tráng không kìm được bắt đầu chạm nhẹ đến viền hoa…vị rượu phảng phất khiến hắn càng thêm kích động, đôi mắt đẹp mông lung kia, đóa anh đào đỏ mọng lúc nào cũng dụ dỗ hắn kia, viên anh đào tròn tròn hồng hồng trên bộ ngực trắng nõn lấp ló không cách nào che lấp hết kia…Tất cả đều khiến hắn không thể khống chế: “Nha Nha…Nàng đẹp quá…Nhớ kĩ, nàng là của ta! Sau này ít tiếp xúc với mấy nam nhân kia!” Vừa an ủi búp bê phúng phính đang hoang mang phía dưới vừa thẳng tiến cứng rắn vào chỗ sâu nhất….
“A…hu hu…Ngươi…cái tên hồ ly háo sắc…hu hu hu…”
“Được, được… ta là hồ ly háo sắc…ngoan…thả lỏng…”
“Ta muốn ngược chết ngươi…hu hu ta muốn ngược chết ngươi…”
“Được được…sau khi xong việc…tùy nàng ngược…ngoan…buông chân thêm chút nữa…”
“Hứ…không công bằng…đêm nay là ta ngược ngươi…Không phải ngươi ngược ta…” Tay nhỏ bé lại hung hăng cào cấu trên lưng hắn đến xước máu, hàm răng nhỏ không kìm được cắn lên vòm ngực hắn: “Vì sao chỉ có ta đau…ngươi a a…” Động thân càng ác liệt hơn…
“Ưm…ta muốn…cắn chết ngươi…ưm a…a…”
“Được…đến đây…mồm vi sư đây…để nàng cắn…” Đôi mắt lục đầy yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng không kìm được cúi đầu dán chặt lên đôi môi anh đào nhỏ, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên cánh hoa đỏ mọng: “Nha Nha…không nên cố nén lại…thoải mái kêu ra đi…”
“Hu hu…ưm…Cổ Nguyệt Lan…Đã mấy lần rồi…mau dừng lại…nếu không…ta muốn ngược chết ngươi…”
“Đồ nhi Nha Nha…bây giờ vi sư không phải đang bị nàng ngược sao?”
“…hu hu…vậy…còn…còn bao lâu nữa…nếu không như vậy đi…ta không ngược ngươi nữa…ngươi lập tức dừng lại cho ta…”
“Không được, nếu đã ngược, vi sư phải ngược cho đủ!”
“Vậy còn…bao lâu nữa…mới…tính là đủ…”
“A…đồ nhi thân ái…giờ mới được một nửa thôi…”
“Hu hu…ta không cần…a..a…Còn tiếp tục nữa, ta sẽ ngược nam nhân khác…a…ngươi…ngươi làm gì đó…đừng nhanh như vậy a…”
“Nói…nàng muốn ngược ai…Lang Minh Thần…Bắc Ngao Liệt…hay là biêu ca Nhã Thần kia của nàng…”
“Á á…ưm…đừng thêm lực nữa…”
“Nha Nha…ta thật sự vô cùng yêu nàng…thân thể này…ta muốn bao lần cũng không đủ…nhớ kỹ…muốn ngược cũng chỉ được ngược ta…”
“Sư phụ…hu hu…không ngược nữa có được không…”
“Nha Nha, đừng gọi ta sư phụ!”
“Vậy…vậy gọi …gọi là gì?”
“Nào…gọi tên ta…”
“Ưm…hồ ly…”
“Không phải tên này!”
“Cổ hồ ly…”
“Cũng không phải cái này!”
“Sắc hồ ly!”
“Vương Nha Nha….có muốn vi sư tăng thêm chút lực không?”
“Cổ…a…Nguyệt Lan…”
“Ngắn một chút!”
“Nguyệt…Lan…”
“Lại ngắn hơn chút nữa!”
“Lan…lan…”
“Vương Nha Nha!”
“Ưm…Lan…”
“Gọi lần nữa đi!”
“Lan…”
“Ưm! Nha Nha! Tiểu Nha Nha đáng yêu cảu ta…để thưởng cho nàng, vi sư sẽ gắng sức ngược nàng hơn nữa…”
“A…không cần…”
Tiếng chim nhỏ vui vẻ vang vọng khắp sân Tây viện, vỗ vỗ cái đầu đau nhức, ưm, vì sau thân thể đau như vậy…vì sao khắp người ta…ngay đến một mảnh y phục che thân cũng không có…”
“Tiểu Nha Nha, tỉnh rồi?” Giọng nói khàn khàn đầy khêu gợi truyền đến ngay bên tai, lọt vào trong mắt ta chính là ngọc thể cao quý của hồ ly xinh đẹp.
“Ngươi…ngươi sao có thể ở đây…” Nhìn những vết cắn đầy rẫy trên ngực hồ ly lại nhìn lại mình: “Hu hu…ngươi tối qua…lại làm trò gì với ta…”
“Tiểu Nha Nha thân ái, trước phải nói rõ, tối qua là nàng ép buộc vi sư!” Thân thể lõa lồ của hắn lười biếng nằm trên giường, đôi mắt đầy ý cười nhìn vẻ mắt tuyệt vọng của ta trong lòng hắn…”
“Ta…thượng ngươi…” Không thể nào, ta sao cso thể chủ động đè hồ ly ra.
“Đúng! Là Nha Nha bá nữ ngạnh thượng cung ta! Nàng xem…y phục của ta là do nàng xé rách!” Móng hồ ly xẹt qua mấy vết thương nhìn mà thấy giật mình: “Đây là do nàng làm ta bị thương…đây..đều là dấu răng nàng…là nàng cắn…tối hôm qua, vi sư bị nàng ngược vô cùng thê thảm!!!”
“Không thể nào…ta sao có thể…” Hu hu!! Ta lương thiện đáng yêu như vậy, sao có thể bạo lực như vậy!
“Hơn nữa…Tối qua Nha Nha trong cơn say đã công khai quan hệ giữa vi sư và nàng với mọi người rồi…”
“Cái gì…hu hu…không thể nào…” Trời ơi! Hình tượng thục nữ ta khổ cực xây dựng trong Lâm phủ đã bị phá hủy hoàn toàn! Hu hu! Ông ngoại bà ngoại! Nha Nha bất hiếu, làm hai người mất mặt rồi! Cha mẹ, không ngờ con lại dẫm vào vết xe đổ của hai người, trở thành trọng tâm bát quái cho người ta lúc trà dư tửu hậu!
“Thế nên…Nha Nha…nàng phải có trách nhiệm với vi sư?”
“Trách nhiệm? Ngươi không phải nữ nhân! Ta có cái trách nhiệm gì chứ?”
“Vậy đổi lại để vi sư có trách nhiệm với nàng là được rồi! Nha Nha thân ái, sau đêm qua, nàng nghĩ còn có nam nhân khác dám yêu nàng nữa sao?”
“Ngoại trừ việc công khai quan hệ giữa ta và ngươi ra, tối hôm qua ta còn làm cái gì nữa?”
“Hết rồi!”
“Thật mà!”
“Không gạt ta chứ!”
“Vi sư đã gạt nàng bao giờ chưa?”
“Hừ! Bây giờ ngươi đang gạt ta!”
“Vi sư cam đoan với nàng! Thật sự không có việc gì khác!”
“Vậy là tốt rồi! Thế nhưng sao ta cảm giác như còn làm thêm những chuyện đáng xấu hổ nữa hả?”
Nhìn đôi mắt hồ ly hẹp dài mị hoặc nghiêm túc nhìn ta, ẩn bên trong đầy bí hiểm ý tứ sâu xa, chuyện say rượu tối qua của Vương Nha Nha ta tuyệt đối không đơn giản như hắn nói…