Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói

Chương 34: Tử Mâu Băng Nam


Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 34: Tử Mâu Băng Nam


Hai tay vẫn ôm chặt nữ tử, không có bất luận dấu hiệu nào muốn trả người lại cho đối phương.
Vị Hồ tuy rằng bề ngoài vẫn phẳng lặng như gương, ôn nhu như ngọc, thản nhiên cười khẽ như không có gì, có điều chỗ lông mày hơi nhăn lại, đôi mắt xanh ẩn ẩn lửa giận khiến ta kinh hãi không thôi, không tựa giác túm nhẹ ống tay áo tím: “Ân nhân! Vị này là sư phụ ta! Ta muốn cùng người trở về!”
“Nếu như ta không giao nàng cho hắn thì sao?” – cùng với giọng điệu rõ ràng nhưng lạnh lùng là đôi mắt tím khiến người nhìn phải run sợ, thậm chí làm cho không khí xung quanh cũng lạnh lẽo hẳn lên. Lần thứ hai ta không nhịn được rùng mình một cái, nam nhân này lẽ nào luyện hàn băng công cũng không biết chừng.
“Vật nhỏ, đã không sao rồi, còn chưa muốn xuống đây sao?” Sau đó nam nhân áo đen phi tới hổn hển nhìn chằm chằm tiểu thân thể đang hạnh phúc trong vòng tay của nam nhân kia. Sau đó mới liếc mắt sang nam nhân áo tím mỹ mạo tôn quý, ánh mắt màu xanh đầy bí hiểm: “Ngao Liệt huynh! Đã lâu không gặp! Vẫn ổn chứ?”
“Hai người quen nhau?” Nhìn dáng vẻ hung thần ác quỷ của tên sói kia, lại nhìn nhìn vị ân nhân cứu mạng đang siết chặt lấy cái eo đáng thương của ta, ngũ quan trên khuôn mặt đẹp như từng nét chạm nét khắc đang tỏa ra từng luồng khí băng lạnh, làn môi quyến rũ hơi mím chặt, đôi mắt sâu thẳm khó đoán đang bắn ra những tia nhìn sắc bén về phía ánh nhìn chằm chằm đề phòng kẻ thù của Lang Minh Thần.
“Chúng ta là đánh nhau mà quen biết! Phải không, Ngao Liệt huynh?”
“Không sai, trận chiến ấy tại hạ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
“Ngao Liệt huynh không phục?”
“Nước cờ của Minh huynh quá cao siêu, tại hạ cam lòng nhận thua.”
“Có cơ hội chúng ta lại phân tài cao thấp được không?”

“Được! Ta sẽ phụng bồi đến cùng!”
“Ha ha, việc này, nếu hai vị đã lâu chưa gặp nhau chắc còn rất nhiều thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nhau, vậy tiểu nữ sẽ không cản trở hai vị tâm tình nữa!” Cảm nhận mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người bọn họ, ta phối hợp với tay bé nhỏ về phía hồ ly: “Sư phụ, chúng ta đi thôi!”
Đôi mắt tím băng lạnh đầu tiên là hơi nhìn về phía nữ tử trong lòng, đôi mắt âm u thoáng chốc trở nên lạnh lẽo như hồ băng sâu không đáy lại nhìn về phía hắc y nam tử châm ngòi nổ: “Nàng là nữ nhân của ngươi?”
“Chuyện chúng ta không liên quan đến nàng!” Vẻ mặt đầy giận dữ nhắm thẳng đến đối phương nói: “Mau đưa nàng lại cho ta.”
“Ta nhất định sẽ trả nàng lại cho ngươi, có điều…” Không chút tỏ ra yếu thế khi đối mặt với hắc bạch hai nam tử đang lồ lộ khí tức đáng sợ kia, ngón tay thon dài đẹp như ngọc cực kỳ nhẹ nhàng, dịu dàng xoa mái tóc người trong lòng, nét cười nơi khóe miệng trong phút chốc biến hóa kỳ lạ, khuôn mặt tỏa ra sự lạnh lẽo: “Muốn nàng quay lại? Trước đuổi kịp ta rồi hãy nói!”
Nhìn thân ảnh áo tím đã lao đi vun vút trong màn đêm, Lang Minh Thần và Cổ Nguyệt Lan không chút do dự đuổi theo, Lâm Nhã Thần vốn cũng định đuổi theo nhưng trước ánh mắt chờ đợi đẫm lệ của đám mỹ nhân nhà mình nên đành phải dừng cước bộ, nhìn những đạo thân ảnh xa dần kia chợt buồn bã vô cớ nói: “Ta vẫn nên đưa các ngươi về phủ trước đã.”
“Á! Đừng bay cao như thế chứ!” Đột nhiên bị bay lên không trung, ta sợ hãi ôm chặt cổ hắn: “Ngao ân nhân! Đừng bay nhanh như vậy được không, ta nhát gan không chịu nổi đâu!”
“Im mồm!”
“Chuyện này, ân nhân tiên sinh, ôm ta mà bay không khiến huynh mệt sao?”
“Còn nói nữa ta sẽ ném ngươi xuống!”
“Huynh tốt như vậy sẽ không nỡ vử một kẻ yếu ớt như ta xuống đâu.”

“Có muốn thử không?”
“Hơ hơ, ân công cứ nói đùa.”
“Ngươi thấy ta có vẻ gì là nói đùa không?”
“Cái này ư, đúng là không giống.”
“Còn muốn kêu gào nữa không?”
“Không đâu, cổ họng ta bị đau, sẽ không nói nữa.”
“Vương Nha Nha, nàng đúng là nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, ôm tên nam nhân kia chặt như vậy để làm gì, nhanh buông tay ra cho ta.”
“Nha Nha đồ nhi, vi sư khuyên nàng hãy nhanh nha buông tay mới tốt, nhảy xuống, vi sư nhất định sẽ đỡ được nàng.”
“Hu hu, không được, nếu như ngươi không đỡ được Nha Nha sẽ biến thành bánh thịt nhão mất! Ta không muốn thế đâu.”
“Không sao đâu, nhanh nhảy xuống!”

“Bắc Ngao Liệt, trả vật nhỏ lại cho ta!”
“Á, Ngao ân nhân, ngươi làm cái gì vậy, ngươi kéo áo ta ra làm gì, ngươi muốn lấy cái gì vậy, ngươi đừng có mà sờ! Á, phi lễ a, hồ ly sư phụ mau đến cứu ta!”
“Nha Nha ngoan, sư phụ ở đây, không có chuyện gì hết!”
“Bắc Ngao Liệt, ngươi mau dừng tay lại cho ta, đừng động vào nữ nhân của ta.”
“Lang Minh Thần! Ngao ân nhân, ở chỗ cao như thế này đừng đánh nhau nữa có được không? Ta biết các vị là cao thủ trong cao thủ, có điều trước cứ buông tiểu nữ xuống trước, đánh nhau như vậy mới thật thích thú!”
“Vật nhỏ, muốn sống thì lập tức ngậm miệng lại cho bản vương.”
“Ngoan ngoãn đừng động đậy, biết chưa? Nếu không chưởng phong sẽ làm nàng bị thương đấy!”
“Hồ ly sư phụ, người phải trông chừng ta đấy nha.”
“Hừ, đúng là nữ nhân vướng chân vướng tay!”
“Á! Ngao đại ca! Ngươi muốn buông tay cũng phải báo trước cho ta một tiếng chứ! Sư phụ, ta ngã xuống rồi, người nhất định phải đỡ được ta đấy!”
“Bắc Ngao Liệt! Ngưoi dám buông tay, nếu như vật nhỏ có việc gì bản vương nhất định san bằng Bắc quốc nhà ngươi!”
“Tiểu bướng bỉnh, còn không mở mắt ra, đã không sao rồi!” Thanh âm trêu ghẹo vang lên ngay trên đỉnh đầu, ta mở mắt ra chăm chú nhìn hắn, không tự chủ được xoa mặt hắn, đôi mày kiếm tỏa ra thần khí phi phàm, trong đôi mắt tựa tiếu phi tiếu lúc này tràn ngập sự ấm áp, đôi mắt xanh biếc rất sâu như cuốn hút người ta trầm luân sâu thẳm, tuy rằng đáng ghét nhưng vẫn ẩn dấu nhưng tia sáng đẹp đẽ, sống mũi cao cao, làn da trắng nõn mịn màng, sờ bao nhiêu vẫn thấy thoải mái vô cùng, khóa miệng hàm chứa một nụ cười quyến rũ…đúng là con hồ ly chết tiệt…
“Hu hu sư phụ, may mà có người1” Nắm chặt lấy y phục hồ ly, lại cảm nhận được bàn tay to ấm áp ôm chặt lấy ta, nhất thời không kìm được bật khóc nức nở: “Huh u, vừa rồi làm ta sợ muốn chết!”

“Được rồi, tiểu bướng bỉnh, không có việc gì rồi!” Cho dù đầy lửa giận dữ lo lắng nhưng lúc thân thể mềm mại đã an toàn nằm trong vòng tay mình tất cả dường như đã hóa thành hư ảo, Cổ Nguyệt Lan đau lòng trấn an người trong lòng vừa trải qua cảm giác kinh hoàng: “Sư phụ sẽ mãi bảo vệ con!”
“Hu hư!” Đáng thương dựa vào ngực vì hồ ly kia, thương tâm lau nước mắt sau đó quệt sạch sẽ nước mắt nước mũi vào vạt áo trắng hồ ly: “Người vì sao không đến sớm một chút, vì sao không cứu ta sớm hơn nữa. Người không biết đâu…vừa rồi…hu hu…ta hận người…ta hận người…”
“Được, nàng cứ mắng đi, ta là không tốt.” Cổ Nguyệt Lan âu yếm ôm nữ tử đang khóc thút thít trong lòng, yêu thương cúi xuống hôn lên khuôn mặt đẫm lêh, sau đó mềm mại triền miên đến cái tai trắng noãn, khan khan mở miệng: “Là ta không tốt…đều là do lỗi của ta…”
“ Hu hu, vốn là lỗi của ngươi…hồ ly đáng chết…” Ta được voi đòi tiên tiếp tục khóc lóc , một tay ôm chặt cổ hồ ly, một tay hung hăng đấm đấm ngực hắn, bặm trợn lườm hắn, đôi mắt to rưng rưng ngập nước, đến lúc hắn vỗ về nhẹ nhàng, ta vốn dĩ đang giãy dụa chống cự náo loạn dần dần cũng an tĩnh hưởng thụ sự vỗ về dịu dàng của hắn.
Trông đôi mắt ngọc bích tràn ngập sự sủng nịch yêu thương, Cổ Nguyệt Lan tùy ý để thiên hạ trong lòng dương oai diễu võ cũng không oán thán một câu, trên mặt mãi mãi là nụ cười dịu dàng ấm áp…
Cuối cùng ta khóc lóc đấm nhéo mệt mỏi xong, vừa ngoan ngoãn dựa vào ngực hồ ly vừa xem nam nhân tà ác với lãnh nam áo tím vẫn đang chiến đấu kịch liệt trong không trung.
“Haha, Lang Minh Thần, Ngao ân nhân, hai vị trước dừng tay lại được không? Cho dù có thù cũ hận mới cũng nên ngồi xuống từ từ nói chuyện đã!”
Nghe được giọng nói của ta, Lang Minh Thần dừng tay, thấy cảnh ta cùng hồ ly thân mật dán lấy nhau, lòng đố kị bùng cháy bắn về phía ta.
Thân ảnh áo tím cao lớn trong chớp mắt bay đến trước mặt ta với hồ ly, đôi mắt tím sâu thẳm lóe lên hàn quang, lạnh lùng chiếu thẳng đến phần ngực của ta.
“Cái này, ân nhân, ngươi muốn làm gì?” Bị đôi mắt tím lạnh như băng của hắn chiếu tướng, ta sợ hãi lui sâu vào trong ngực hồ ly, cảm giác như gà con chiêm chiếp hỏi hắn.
“Đưa vật đó cho ta!” Đôi mắt đẹp đầy nguy hiểm nheo lại, lông mày sẽ chau lại, lời nói băng hàn khiến ta ớn lạnh toàn thân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.