Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 20: Họ Hàng Thân Thích Chốn Kinh Thành
“Con gái! Con không sao chứ?” Khi mỗ Hồ bế ta tới chỗ cha mẹ hội hợp, mẹ mĩ nhân liền lo lắng hỏi han.
“Đại Đại! Nàng đừng lo! Có tướng công của nó bảo hộ, nha đầu đó không có chuyện gì đâu!” Hằn học trợn mắt biểu thị trách móc ta đã khiến ái thê của ổng lo âu không ngớt, Dược Vương cha nhẹ giọng an ủi mẹ mĩ nhân đang nước mắt lưng tròng.
“Mẹ! Con không sao!” Cơ thể mềm nhũn rã rời vô lực của ta chỉ có thể ngoan ngoãn ôm Tiểu Bạch Thái, nằm trong lòng Cổ Nguyệt Lan. Haiz! Cho dù có không cam tâm tình nguyện hay ủy khuất đi chăng nữa, cũng chỉ có thể nuốt nó xuống bụng mà thôi!
“Không có việc gì thì tốt quá! Vị Lang vương gia đó, Nha Nha lần sau nên tránh càng xa càng tốt!” Thiên chức làm mẹ khiến Lâm Đại Đại không kiềm nổi mà nhỏ nhẹ căn dặn: “Nguyệt công tử là người vừa chu đáo vừa ân cần, con phải quý trọng tướng công của mình, biết không?”
“Ha ha ! Mẹ nói chí phải!” Ai oán lườm lườm mỗ nam bề ngoài chính nhân quân tử, dung mạo như ngọc thì đã sao, tính cách nho nhã dịu dàng thì đã sao, thực chất bên trong cũng chỉ là gã đàn ông độc tài quân phiệt chuyên chế mà thôi.
“Nhạc mẫu quá khen rồi!” Đôi mắt xanh lục tràn ngập tinh quang, Cổ Nguyệt Lan nhìn ta đầy thâm tình ý vị: “Con sẽ đối xử với Nha Nha thật tốt!”
“……….” Luồng mắt tràn ngập hàn quang đối chọi với ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc của mỗ Hồ, ta thầm cầu khấn, hồ ly sư phụ, không cần phải đối xử với ta tốt quá, Nha Nha ta chịu không xiết đâu!!!!
“Nha Nha! Lát nữa gặp ngoại tổ phụ, phải cư xử nhã nhặn, nghe không?” Nhớ đến tính cách nghiêm khắc cứng ngắc tới bảo thủ của cha mình, Lâm Đại Đại lo lắng quay sang nói với tướng công ở bên cạnh: “Cha dẫu sao cũng là trưởng bối, cho dù có bị thuyết giáo, tướng công cũng phải nhẫn nhịn người một chút!”
“Ừ!” Dầu rằng ông bố vợ trong dĩ vãng đã từng cầm gậy đuổi đánh đôi uyên ương lên bờ xuống ruộng, khiến cho đường tình duyên của cả hai long đong lận đận nhưng vì không muốn ái thê của mình phải khó xử giữa hai bên, Dược Vương chỉ còn nước làm kẻ “đẽo cày giữa đường” mà thôi!
Nhìn ông già đẹp lão luôn không coi ai ra gì, nghênh ngang kiêu ngạo, giờ chường ra cái vẻ mặt héo hon đáng thương vạn phần, ta thầm vui sướng trong lòng, bịt miệng, không ngớt cười rúc rích trong lòng Cổ hồ ly.
“Con gái ngoan của cha không khỏe sao? Có cần cha kê cho con một ít thuốc bổ không?”
“Không cần đâu ạ! Thân thể gân cốt của con vô cùng dẻo dai, khỏe mạnh! Không cần cha lao tâm đâu ạ!”
“Hừ! Đã không hề hấn gì, trước mặt là nhà của ngoại tổ phụ, ôm ôm ấp ấp như vậy còn ra thể thống gì nữa! Còn không mau xuống cho ta!”
Ông già thối tha! Coi như ông cao tay, ta nhất quyết không để ông coi thường! Hất bàn tay định đưa ra đỡ ta của Cổ hồ, phớt lờ ánh mắt lo lắng của mẹ mĩ nhân, dưới cái cười châm chọc của ông bố bất lương, ta nỗ lực đứng thẳng người, chịu đựng toàn thân rã rời, ôm người bạn thân thiết vào sinh ra tử, Tiểu Bạch Thái, hiên ngang khí thế nhắm thẳng hướng cánh cổng sơn đỏ trước mặt soải bước……..Ông ngoại bà ngoại yêu dấu, cháu gái Nha Nha tới thăm ông bà nè……
“Thỉnh an nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân!” Nhìn ông bố vợ tuy khoan khoái trong lòng, nhưng mặt lại lộ ra vẻ nghiêm túc, vô biểu cảm đang ngồi trên ghế, Dược Vương cúi đầu khom lưng chắp hai tay chào hỏi!
“Hừ!” Vẻ mặt vốn bảo thủ cố chấp của ông ngoại thừa tướng càng thêm mây đen vần vũ, hừ lạnh một tiếng xong liền bị bà ngoại phúc hậu ngồi bên đạp mạnh một cái, nhìn thấy sắc mặt bà ngoại không vui, lúc này mới ngậm bồ hòn làm ngọt buông một câu: “Đến rồi đấy à?”
“Dạ! Cha! Mẹ!” Mẹ mĩ nhân kéo ta về bên cạnh, sau đó đẩy ta tới trước mặt hai vị trưởng bối: “Đây là Nha Nha ạ!”
“Hừ! Sinh mỗi đứa con gái cũng không biết cách đổi cho nó cái tên dễ nghe một chút!”
“Dạ, cha nói phải ạ! Là con gái không tốt! Nha Nha! Nào! Mau chào ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đi!”
“Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu! Nha Nha thỉnh an ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu!” Ta ra vẻ thục nữ, dịu dàng hành lễ, với thói quen thường xuyên giao tiếp với nhân vật có máu mặt, cho nên chút việc cỏn con này đối với ta mà nói, dễ như trở bàn tay!
“Ừ! Mau lại đây cho ngoại tổ mẫu ngắm con nào! Nha Nha sắp mười bốn rồi nhỉ?” Ân cần vỗ vỗ tay ta, khuôn mặt đôn hậu không có một vết nhăn của bà ngoại ngập tràn niềm vui.
“Dạ! Đúng ạ!”
“Có biết chữ không?”
“Dạ! Lúc nhỏ con có học qua mấy quyển sách, cũng biết dăm ba chữ ạ!”
“Có biết gảy đàn không?”
“Dạ! Con biết gảy mấy tiểu khúc đơn giản!”
“Chơi cờ thì sao?”
“Cũng không có gì khó khăn ạ!”
“Nữ hồng thì sao?”
“Cũng tạm ạ!”
Phớt lờ tất tần tật cái cười xấu xa của mỗ Hồ, ý cười khổ bất lực của mẹ mĩ nhân cùng nét cười gian của ông bố bất lương, ta mặt không đỏ tim không đập trả lời trôi chảy mọi câu hỏi của bà ngoại, thỉnh thoảng lại lấy bàn tay nhỏ xinh bịt miệng nén cười! Hừ! Để tạo ấn tượng tốt cho ông bà ngoại, Vương Nha Nha ta dù trả bất cứ giá nào cũng không thèm đếm xỉa tới!
“Ừ! Khá lắm! Khá lắm! Trắng trắng tròn tròn, vừa nhìn là biết có tướng vượng phu ích tử* ! Lại còn tinh thông cầm kì thi họa, xem ra, Nhã Thần của chúng ta có phúc phận rồi! Ha ha! Nói xem có đúng không, ông nhà nó?”
Vượng phu ích tử: Chồng giàu sang, con cái hiếu thảo.
“Ừ! Phu nhân nói đúng! Đúng là khá lắm! Thông hiểu lý lẽ, tri thư đạt lễ, rất có phong thái của Đại Đại hồi nhỏ!”
“Mẹ nói vui rồi! Nhã Thần tuổi nhỏ tài cao, đã sớm giành được chức trạng nguyên, giờ là đại học sỹ của Hàn Lâm Viện, Nha Nha sao có thể xứng được với thằng bé đây?”
“Ờ! Đại Đại, mau nói rõ ẹ nghe, sao lại như thế?”
“Việc này! Thực ra…….” Mẹ mĩ nhân lập tức ghé sát vào tai bà ngoại phúc hậu, thì thầm vài câu, vừa nói vừa đưa mắt đầy vẻ ám chỉ, nhìn về phía ta và bạch y hồ ly bên cạnh!
“……….” Nghe xong, sắc mặt bà ngoại từ nắng chuyển sang râm, từ râm chuyển sang mây đen vần vũ, cuối cùng nhìn sang kẻ luôn cư xử đúng mực, dung mạo anh tuấn, đẹp như quan ngọc*, mày kiếm mắt sáng đứng cạnh ta: “Vị này là giang hồ đệ nhất công tử, Nguyệt công tử phải không?”
Quan ngọc*: Viên ngọc đính trên mão vua, thường là ngọc báu quý hiếm.
“Tại hạ Cổ Nguyệt Lan, tham kiến tướng gia và phu nhân!”
“Ừ!” Cử chỉ nho nhã lễ phép, khóe miệng cong thành một đường cánh cung hoàn hảo, dịu dàng ôn hòa, đôi mắt sáng ngời xanh ngọc bích đẹp đẽ vô cùng, khiến cho Lâm thừa tướng luôn yêu cầu chặt chẽ sát sao cũng phải mỉm cười tán thưởng: “Công tử chính là sư phụ của Nha Nha nhà chúng ta?”
“Dạ phải!”
“Tốt lắm! Có công tử chỉ bảo, bổn tướng cũng cảm thấy yên tâm!”
“Nha Nha là đồ đệ của tại hạ! Việc này là nên mà!” Nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, ta bất lực trợn hắn một cái, hồ ly, công phu lừa gạt của ngươi, so với ta, quả nhiên là cao hơn một cấp!
“Ừ! Đại Đại cũng mệt rồi, mau lui về nghỉ ngơi trước đi! Bữa tối hãy ra chào hỏi các huynh trưởng và tẩu tẩu của con!”
“Dạ! Mẹ!”
Hàn huyên một hồi, dưới sự sắp đặt của ông ngoại thừa tướng, ta và mẹ được sắp xếp ngủ ở dãy phòng phía Đông, ông già bất lương và Cổ hồ giảo quyệt được sắp xếp ngủ ở dãy phòng phía Tây. Nhìn bộ dạng như sắp phát khùng của ông già, ta cảm thán một câu! Gừng! Càng già càng cay!
Nhân lúc mẹ mĩ nhân nghỉ ngơi, ta nhàm chán vạn phần, vừa dẫn Tiểu Bạch Thái dạo chơi vừa thưởng thức cảnh sắc trong phủ viện, chỉ nhìn thấy giữa chái nhà phía Đông, mờ mờ ảo ảo hiện ra một rừng hoa đào, nửa trắng nửa hồng, kéo dài xuyên suốt dọc các mái hiên, đẹp đẽ muôn phần, bất giác bước lại gần, bên cạnh rừng hoa đào là một khe suối nhỏ trong veo, chảy róc rách, gió thổi qua, từng cánh hoa đào rơi xuống mặt nước, từng đốm trắng đốm hồng nương theo dòng lềnh bềnh trôi, chỉ một thoáng, đã không thấy tăm tích.
Tiếng sáo du dương truyền tới, nhìn ngó bốn xung quanh, chỉ nhìn thấy một nam tử áo xanh, tay cầm tử ngọc tiêu, đứng giữa rừng đào, khôi ngô xuất chúng, hào hoa phong nhã tới bức người, bên cạnh là một nữ tử bận y phục màu tím, dung mạo như hoa, thanh nhã không gì sánh được, say đắm nhìn nam tử đứng kề bên, hai hàng chân mày lá liễu chốc chốc nhíu lại, ánh mắt đong đưa, ngượng ngùng e thẹn. Ta ôm lấy Tiểu Bạch Thái trốn dưới một gốc cây đào, quang minh chính đại vểnh tai lên nghe trộm!
“Nhã Thần biểu huynh! Nghe nói con gái của cô cô huynh tới rồi!” Bàn tay mềm mại khẽ xòe ra đón lấy cánh hoa đang chao liệng rơi xuống, lời nói mang theo ý ai oán sâu sắc cùng không cam tâm vô bờ.
“Vậy thì đã sao? Yên Nhiên biểu muội! Đừng lo lắng, biểu huynh sẽ không lấy muội ấy đâu!” Trìu mến khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của mĩ nhân, Lâm Nhã Thần an ủi: “Yên Nhiên, tâm ý của muội, tình cảm của muội, huynh luôn ghi tạc trong lòng, huynh sẽ không bao giờ phụ muội!”
“Tuy hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình, có điều……..” Mĩ nhân cảm thán một câu: “Muội ấy là thê tử được hứa hôn từ khi còn trong bụng của biểu huynh, muội là người đến sau, sao có thể bì được!” Nói xong, mắt rưng rưng nhìn nam tử thanh tuấn bên cạnh: “Biểu huynh! Yên Nhiên sẽ không trách biểu huynh đâu!” Mái đầu lấp lánh ánh ngọc khẽ nghiêng, yếu ớt vô lực dựa vào lòng nam tử.
“Muội ấy chỉ là người chưa từng gặp mặt, sao có thể bì được với tình nghĩa mười mấy năm của hai ta?” Nhẹ nhàng vỗ về giai nhân trong lòng, nét mặt Lâm Nhã Thần ngập tràn thương xót cùng nhu tình.
“Biểu huynh! Huynh thật tốt với Yên Nhiên!” Với kỹ xảo điêu luyện giả bộ khóc rấm rứt trong lòng nam tử, khóe miệng Hồ Yên Nhiên khẽ nhếch lên ý cười đắc chí.
Ôm Tiểu Bạch Thái trong lòng trốn sau gốc cây, lời nói của hai người họ một chữ không lọt đều rủ nhau đi hết vào tai ta. Hồ Yên Nhiên tuy là người có tâm kế, nhưng, vẫn xứng danh tuyệt đại mĩ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, còn biểu huynh Lâm Nhã Thần của ta, tuy có chút bảo thủ, nhưng cũng là tài tử phong lưu phóng khoáng vang danh thiên hạ. Nếu tài tử biểu huynh không thích ta, còn tuyệt đại mĩ nhân lại muốn bám chặt lấy không buông, Vương Nha Nha ta đương nhiên sẽ không làm gậy thọc bánh xe rồi!
“Tiểu nha đầu! Xem thỏa thích chưa?” Một thân ảnh áo trắng vút bay vào giữa rừng đào, đường đường chính chính đáp xuống cạnh ta!
“Ừ! Không tệ! Không tệ! Lang tài nữ mạo! Chính xác là trời sinh một cặp! Đặc biệt là biểu huynh Lâm Nhã Thần của ta, không những tài hoa sóng dậy lại còn tình thâm ý trọng
Ngươi mau xem, mau xem kìa! Biểu cảm đó mới dịu dàng làm sao! Wa
Lãng mạn quá
~”
“Ồ? Nói như vậy, Nha Nha cảm thấy Nhã Thần biểu huynh của nàng còn phong nhã tuấn dật, dịu dàng ân cần hơn sư phụ nhà mình sao?”
“Ha ha! Ai nói vậy? Sư phụ tuyệt đối mạnh hơn cả huynh ấy!”
“Hừ! Nhớ kỹ! Đừng đi câu dẫn gã Lâm Nhã Thần đó!”
“Ngươi xem Vương Nha Nha ta là hạng người gì? Ta không thèm làm kẻ thứ ba!”
“Tốt nhất là như thế! Bụng đói rồi phải không?”
“Ừm!”
“Đi thôi!”
“Ờ!”
Nhân lúc ta quay người, đôi mắt phượng hẹp dài của Cổ Nguyệt Lan quét về phía đôi tình nhân đang ôm ấp giữa rừng đào, khóe môi khẽ nhếch, cười rạng rỡ như ánh ban mai, song lại quái gở như ma quỷ, tên Lâm Nhã Thần đó, tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường!