Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói

Chương 134: Ngoại truyện: Người hầu ngân phát thú của ta (thượng)


Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 134: Ngoại truyện: Người hầu ngân phát thú của ta (thượng)

Thời gian trôi qua mau, ngày tháng tựa thoi đưa. Trong chớp mắt, đời người lại trải qua thêm một mùa đông. Tiểu Tiểu của ta cũng đã bốn tuổi, trở thành một tiểu cô nương đáng yêu. Nhìn Tiểu Tiểu vẫn thiên chân khả ái như trước bắt ta tặng búp bê cho, ta càng nhìn càng mừng. Có thể nói, trong bốn đứa con, nó tri kỷ nhất, đáng yêu nhất, cũng khiến cho người ta thương yêu nhất. Nhìn nó càng ngày càng lớn lên, ta vừa hài lòng lại vừa lo lắng. Hài lòng là vì nó đối mọi người đều tốt, nụ cười sáng lạn tựa ánh mặt trời khiến cho người ta quên mất phiền não. Lo lắng là vì nữ nhi này được người ta bảo vệ quá tốt, căn bản không hề biết tới cái gọi là lòng người hiểm ác, ta thật sự lo sợ một ngày nào đó, nó sẽ bị một gã hiểm ác đáng sợ nào đó lừa mất cả thể xác lẫn tinh thần, ở một nơi xa thật xa, ta chẳng thấy được.
Một ngày xuân về hoa nở, tam tiểu thú đã được chín tuổi phải đi học rồi. Hồ ly sư phụ khắp nơi xử lý chuyện giang hồ, sắc lang lâm triều chưa về, ngưu ngưu cũng bị mấy cựu thần Bắc quốc dùng bồ câu đưa tin triệu hồi trở về. Hiếm khi ta được thanh tĩnh ôm tiểu bạch thái ngồi dưới chòi nghỉ mát phơi nắng, nhìn phấn hồ điệp đang giữa không trung lay động thân thể nho nhỏ, hướng ta dương dương tự đắc, nên liền cho nó một nụ cười tán dương.
“Ngao ngao… ngao…” Nhẹ nhàng dùng đầu cọ cọ tay ta, theo ta vài chục năm, rốt cuộc hồ ly già đã có thể ở lúc tuổi gia mà hưởng phúc, hiện tại cũng không thể lại cùng tiểu chủ tử chạy nhảy vui đùa. Bộ dáng nhỏ nhắn luôn chạy theo đuôi chủ nhân ngày bé đó, thực sự rất đáng hoài niệm a. Nhẹ nhàng nheo mắt lại, chuyện cũ lại như hiện ra ngay trước mắt. Ai, hiện tại nó thực sự già rồi, ngày ngày đều cảm thấy mệt mọi, thực sự không thể dùng được nữa.
“Tiểu bạch thái, mệt mỏi thì ngủ nhiều chút đi.” Ôn nhu vuốt ve đầu nó, hiếm thấy nhiều năm nó vẫn trung thành và tân tâm theo ta như vậy, lúc ta vui vẻ theo ta, lúc ta bị vậy trong gian khó cũng phấn đấu quên mình cứu ta, lúc ta gian khổ không kêu một tiếng càu nhàu nào, tiểu đệ như vậy thật tốt, tìm đâu mới thấy chứ. Có lẽ bởi tuổi đã cao, mấy năm nay thân thể nó càng ngày càng suy yếu. Tuy nhiên, dưới sự chữa trị của cha Dược vương, tiêu bạch thái hẳn là còn có thể tiếp tục bên cạnh ta.
“Mẫu thân Nha Nha, mau tới đây, nơi này có thực nhiều cá nhỏ.” Ngồi cạnh bờ, tiểu nữ oa khả ái vươn hơn nửa thân thể ra ngoài, bàn tay nhỏ bé phấn nộn muốn bắt lấy một con cá nhỏ đang tung tăng bơi lội.
“Ngao… Ngao…” Tuy rằng già rồi, nhưng Tiểu Bạch Thái có tính cảnh giác thật cao lập tức mở mắt, nhanh chóng cắn lấy ống tay áo của ta, sau đó nhảy xuống đất, thân thể nhỏ bé lung lay sắp đổ.

“Tiểu Tiểu, quay lại, rất nguy hiểm.” Nhìn nữ nhi rất nhanh sẽ rơi xuống nước, ta cất tiếng gọi nó quay về, sau đó phi thân qua muốn cứu nó, nhưng mà, ta đã quên rằng mấy năm nay an nhàn sung sướng, thân thể đã sớm bị nuôi dưỡng tới mức cồng kềnh quá mức, chẳng mấy chốc mà rơi trên đất, đợi ta đứng lên chạy đến bên hồ thì đã quá muộn.
“Mẫ thân Nha Nha con muốn bắt cá.” Tuy rằng nghe được tiếng gọi của ta, nhưng Vương Tiểu Tiểu luôn hoạt bát hiếu động vẫn đang vươn người về phía nước, rốt cuộc, ngay lúc nó thành công bắt được cá thì cũng là lúc “bì bõm” rơi vào trong nước.
“Ngao ngao…ngao ngao…” Nhanh chóng ngã xuống, ngay cả Tiểu Bạch Thái đang cắn góc váy nhằm giữ người lại cũng bị kéo theo rơi vào trong nước, trong khoảnh khắc, một người một hồ chìm nổi trong nước. Hết lần này tới lần khắc, cực kỳ nguy hiểm. Vương Tiểu Tiểu hết lần này đến lần khác vùng vẫy, chân beo béo thỉnh thoảng lại cố hết sức giãy dụa, vốn chỉ là rất gần bờ, nhưng lại ngày càng xa.
“Mẫu thân Nha Nha, cá nhỏ.” Tuy rằng đã rơi xuống nước, đầu nhỏ cũng bị nước ngập kín, nhưng Tiểu Tiểu vẫn ngây ngốc cao hướng mà giơ cao con cá về phía ta. Nếu như không phải Tiểu Bạch Thái cắn chặt góc áo của nó kéo lại thì con bé đã bị chìm nghỉm.
“Người đâu mau cứu a… Người đâu mau tới a… Tiểu Tiểu rơi xuống nước rồi…” Vừa kêu to vừa nhảy vào trong nước, vươn một tay tóm lấy Tiểu Bạch Thái già cả đã sớm bất động, tay còn lại thì kéo lại Tiểu Tiểu vẫn còn đang ôm ấp con cá nhỏ kia. Nếu như buông một trong hai đứa ra, ta hẳn sẽ đủ sức mà bơi trở lại bờ. Nhưng mà, khoảng cách xa như vậy, đợi ta cứu được một người mà bơi vòng trở lại, chẳng biết đứa kia sẽ bị trôi đến nơi nào nữa. Cho nên, ta không dám thử, chỉ có thể cố hết sức tóm chặt lấy hai đứa, bởi vì tay không thể hoạt động nên hiện tại ta chỉ có thể cố găng khua chân để giữ bản thân nổi trên mặt nước, không để chúng ta cùng chìm xuống. Nhìn thấy bên bờ không xuất hiện dù chỉ một bóng người, ta thực sự vội muốn chết, mấy vị nguyệt sứ cùng hắc y vệ rốt cuộc đi đâu hết rồi chứ.
“Mẫu thân Nha Nha, người cũng xuống nước bắt cá sao?” Nó đưa con cá bị nó dằn vặt chỉ còn nửa cái mạng đến trước mặt ta: “Mẫu thân Nha Nha, con cá này vì sao không động vậy.”

“Thả… nó… thả lại… trong nước… đi…” Không được, ta đã có chút thở không nổi, vì sao còn chưa có ai tới cứu ta hả, còn như vậy nữa, ta thật sự sống không nổi đâu. Huhu, nhìn nữ nhi tựa như đóa hoa nhỏ mềm mại, ta thực thương tâm a, xin lỗi, đều do ta bình thường không tích cực luyện tập, hiện tại ngay cả nữ nhi yêu thương nhất cùng Tiểu Bạch Thái trung thành nhất cũng không cứu được.
Ngay lúc ta đang mặc niệm, đã thấy một lớn một nhỏ mặc y phục xám màu bay đến, kẻ lớn ôm lấy ta, kẻ nhỏ thì ôm Tiểu Tiểu cùng tiểu bạch hồ, sau đó, điểm vài bước trên mặt hồ, nhẹ nhàng bay về bờ.
“Khụ khụ khụ… Cảm ơn…” Hít vào một lượng lớn không khí tươi mát, nằm trong vòng tay ấm áp, toàn thân ta ướt sũng, vừa trải qua vận động kịch liệt, ta đau nhức toàn thân, đầu cũng choáng, trước mắt cứ nhập nhòe chẳng rõ, ai, xem ra, ta quả thực đã già rồi.
“Không cần cảm ơn, nữ nhân.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn mơ hồ mang theo kích động, càng đem ta ôm chặt trong lòng, đôi môi ghé bên tai ta thầm thì nỉ non: “Thật tốt, nữ nhân, rốt cuộc ta đã gặp được nàng, ôm được nàng.”
“Việc này, ngươi… là…” Giọng nói này, có chút quen thuộc, dường như mười năm trước ta cũng từng nghe thấy thanh âm mị hoặc như vậy, một cơn gió thổi qua, nhìn lọn tóc ánh kim bay lượn trước mắt ta, trái tim mãnh liệt rung động, sẽ không phải hắn đâu ha, sẽ không đâu, tuyệt đối không đâu, hắn hẳn vẫn còn đang ở đại mạc cùng hai mẹ con Trác Mã, sao có thể xuất hiện ở địa bàn của Lang quốc.

“Sao vậy, nữ nhân, thấy người quen cũ, cũng không chào hỏi tiếng nào sao? Tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của nàng mà?” Ngân mâu lóe sáng nhìn chằm chằm nữ nhân vẫn đang chôn đầu trong lòng mình không chịu ngẩng lên, mười năm rồi, hắn đã mười năm rồi không gặp nàng. Nhìn hoa nhan vẫn béo mập như trước, xem ra ba nam nhân kia thực yêu nàng, nhìn nàng hạnh phúc, hắn rất hài lòng.
“Ha ha, việc này, Hiên Viên tiên sinh, có thể thả ta xuống đã được không.” Tốt xấu gì ta cũng đã là phụ nữ có chồng, lại còn là mẹ của bốn đứa con, giữa ban ngày ban mặt bị một nam nhân ôm, thực sự không hợp lễ nghĩa lắm.
“Xin lỗi, ta thực sự quên thả nàng xuống.” Mười năm qua đã cho hắn biết, nữ nhân trước mặt không thể ép buộc được, chỉ có thể từng bước tiếp cận, hắn sẽ ở lại bên người nàng, dù cho chỉ có thể nhìn nàng, hắn cũng đã thỏa mãn rồi.
“Không sao.” Rốt cuộc ngẩng đầu chống lại đôi ngân mâu của hắn, xem ra ngoại trừ càng cường tráng, càng gợi cảm, thêm chút lễ nghi, hắn cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
“Nữ nhân, ta nhớ nàng.” Bàn tay nhịn không được nắm lấy đôi tay nhỏ bé, thâm tình nói: “Nhớ nàng tận mười năm, ta thực sự không dám tưởng tượng, mười năm qua ta sao lại trải qua được.”
“Việc này, Trác Mã thì sao? Nàng ấy sao chưa tới?” Cố gắng rút tay về, nhìn nhìn xung quanh, nhưng, ngoại trừ thiếu niên ánh kim đang ôm nữ nhi của ta ra, không còn ai khác nữa cả.

“Trác Mã lúc sinh hài tử đã qua đời vì khó sinh.” Trên mặt hiện lên sự thống khổ: “Hiện tại ngoại trừ nhi tử, ta chẳng còn thân nhân nào nữa.”
“Vậy sao? Thực đáng tiếc, ta không thể gặp mặt nàng ấy lần cuối.” Nhớ tới nữ nhân xinh đẹp ôn nhu kia, ta thật sự tiếc thương. Nhìn về phía thiếu niên ánh kim kia, tựa hồ tiểu nam hài này rất thích Tiểu Tiểu đi? Đứa bẻ này từ nhỏ đã thiếu tốn tình thương của mẹ, thật sự rất đáng thương.
“Đại ca ca, tóc với mắt của ca sao lại là màu ánh kim?” Tay nhỏ không chút kiêng nể vuốt ve xiêm áo cùng đôi mắt của thiếu niên, Vương Tiểu Tiểu hiện tại không hề biết cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân: “Ừ, giống như màu của trăng vậy, thật đẹp.”
Tuy rằng mới chỉ mươi tuổi, nhưng cậu bé này đã có được thân thể rắn chắc không phù hợp với lứa tuổi. Đôi ngân mâu yêu mỹ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, ngón tay thô ráp khẽ niết khuôn mặt béo nộn nộn, cảm giác mềm mại khiến cho hắn chấn động, lộ ra nụ cười đầy mê hoặc gợi cảm, hỏi: “Tiểu muội muội, muội tên gì?”
“Tiểu Tiểu, muội là Vương Tiểu Tiểu.” Ngọt ngào đặt một nụ hôn lên mặt thiếu niên: “Đại ca ca, ca thì sao?”
Bị nó làm như vậy, ở sau tận đáy lòng càng trở nên mềm mại, nhìn đôi mắt mỹ lệ của nó, thiếu niên khàn khàn nói: “Ta là Hiên Viên… Hạo Hàn…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.