Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 13: Cha Mẹ Tới Thăm
“Sư phụ! Người có biết không? Hôm nay Tiểu Hoàng sinh được mấy bé Tiểu Hoàng Hoàng rất dễ thương đó!” Theo sau cái với tay nhàn hạ để lấy quyển sách cổ trên bàn là giọng nói lanh lảnh của ta vang khắp căn phòng rộng lớn.
“Ừ…….” Mỗ Hồ ưu nhã vạn phần khẽ giở trang sách, ừ lạnh một tiếng đáp lại
“Tối qua Tiểu Bạch Thái ăn vụng đùi gà của của Cổ đại thẩm (vợ của Cổ Phong),đại thẩm tức điên lên rượt đuổi Tiểu Bạch Thái suốt cả một ngày trời, cuối cùng tóm được nó còn đánh nó một trận tơi bời! Tiểu Bạch Thái đáng thương tới giờ vẫn còn chưa dậy nổi giường!” Nhớ tới sự việc xui xẻo của Tiểu hồ ly, tiếng cười trong như chuông gió của ta càng thêm lảnh lót.
“Ừ……..” khuôn mặt như ngọc của Cổ Hồ vẫn vô biểu cảm, ừ lạnh một tiếng đáp lại mấy câu chuyện tiếu lâm của ta.
“Còn nữa, hôm kìa con nhìn thấy Cổ Mông thị vệ!” Nói thế nào thì đồng chí Cổ Mông cũng là thị vệ đẹp trai nhất trong Huyền Nguyệt sơn trang,nhìn đồng chí ấy vừa ôm đứa con nhỏ mới sinh khóc oe oe trong lòng, vừa địu đứa con vắt mũi chưa sạch trên lưng!Haizzzz! Đáng thương thật.
“Nha Nha rất nhàm chán có đúng không?” Vừa nghe thấy tên của gã đàn ông khác, đôi mắt phượng hẹp dài của Cổ Hồ lập tức nổi cuồng phong bạo vũ! Vuốt Hồ giơ ra, không thèm để ý tới phản kháng không lời của ta, bá đạo đặt thân hình thơm tho mềm mại lên đùi.
“Ha ha! Đúng là vô cùng nhàm chán!” Hồ ly thối, biết rõ rồi còn hỏi, bắt một đứa trẻ ngây thơ trong sáng, lãng mạn, hoạt bát như ta cả ngày chỉ đi theo mỗi con hồ ly nhà ngươi, lại còn mệnh lệnh không được cách ngươi 3m, không chán chết mới lạ!
“Vây thì, chúng ta nên làm chút chuyện gì đó có hứng thú, được không?” Nhìn người con gái mình yêu đang giận dỗi vô cùng dễ thương trong lòng, Cổ Hồ nở ra nụ cười nhàn nhã mà vô cùng tà mị, đôi mắt xanh phát sáng long lanh dính chặt vào miếng mồi thơm ngon trước mặt.
“Ha ha! Không cần đâu!” Nhìn hắn lại chường ra ý cười âm hiểm đầy vẻ háo sắc, não ta liền “đinh” một cái, tuồn ra dòng chữ “nguy hiểm!
“Nha Nha!” Mỗ Hồ đột nhiên ép sát lại, cúi đầu kề đôi môi quyến rũ lên rái tai ta, những lọn tóc dài đen nhánh rủ xuống, biến thành cảnh tưởng yêu mị mà vô cùng ám muội, khí nóng phả vào tai: ”Ngoan ngoãn ở cạnh sư phụ, nếu còn giở trò trẻ con nào ra nữa, sư phụ tuyệt đối không tha cho Nha Nha!”
“Con biết rồi! Nha Nha biết rồi!” Nhàm chán tóm lấy vuốt Hồ nghịch nghịch, biếng nhác dựa người vào lồng ngực vạm vỡ, săn chắc mà vô cùng ấm áp,cơn buồn ngủ dần dần truyền tới, mí mắt chớp giựt đánh nhau vài hồi, cuối cùng yên tâm nhắm mắt ngủ trong vòng ôm đầy cảm giác an toàn của Cổ Nguyệt Lan.
Nhìn cơ thể mềm mại yêu kiều đang cuộn tròn an giấc trong lòng, khóe miệng hồng hồng cong cong,hàng mi dài thỉnh thoảng lại chớp chớp, đôi má trắng nõn mà kích động khi nãy mà ửng hồng, đôi con ngươi ngọc bích tràn ngập yêu thương, chiều chuộng; bảo bối của hắn đã bất tri bất giác dần dần trưởng thành, xinh đẹp xuất chúng, nhất tiếu khuynh thành, dễ thương, tràn trề sức sống rồi……
“Nha Nha! Nàng có biết nàng đẹp biết nhường nào không?” Đầu lưỡi nhẹ liếm quanh rái tai trắng nõn, cảm giác bé con trong lòng khẽ rùng mình, sắc Hồ khẽ cười thỏa mãn. Đôi môi lạnh lẽo khẽ lướt nhẹ trên bờ môi nơn nớt, luồn đầu lưỡi linh hoạt vào lục lọi tìm đầu lưỡi nhỏ xinh, sau đó bịn rịn quấn lấy nó, đưa đi đưa lại trong vòm miệng nhỏ nhắn, vì sợ làm kinh động tới người con gái mình yêu đang say ngủ, Cổ Nguyệt Lan chỉ nhẹ nhàng thưởng thức, bàn tay to lớn kẽ luồn qua vạt áo, nắm lấy phần vừa mềm mại vừa tròn trịa, khẽ mân mê mơn trớn…………
“Môn chủ! Thuộc hạ có việc muốn bẩm báo!” Qua cánh cửa, Cổ Ba đại thúc nhỏ giọng bẩm báo.
“Có việc gì?” Nhìn đôi môi bị hôn tới sưng đỏ, Cổ Nguyệt Lan thỏa mãn mỉm cười, ngón trỏ khẽ miết trên viền môi mềm mại.
“Vợ chồng Dược Vương tới thăm Nha Nha tiểu thư ạ!”
“Mời bọn họ nghỉ tại phòng khách trước, ta lập tức ra sau, nhớ kỹ, phải tiếp đãi ân cần niềm nở!”
“Dạ! Thuộc hạ rõ rồi ạ!”
“Con heo nhỏ!Mau dậy đi!” Kề sát môi vào vành tai trắng nõn, khí nóng tà mị phả ra: ”Ừm…….Còn không mau tỉnh lại……..Sư phụ không khách khí đâu đó………..” Một tay ôm chặt lấy cái eo nhỏ, một tay nâng sau gáy, Cổ Nguyệt Lan bá đạo hôn lên đôi môi đỏ thắm, đầu lưỡi như đang tuyên bố chủ quyền, không chút lưu tình sục sạo từng mi-li-mét trong vòm miệng bé nhỏ, sau đó quấn lấu đầu lưỡi thơm tho, kéo nó về phía miệng mình, mút mát, dây dưa………
“Ư…….” Bỗng dưng cảm thấy không trung trong mộng biến mơ hồ, ta kinh ngạc mở trừng mắt, chỉ nhìn thấy đôi lông mi đen dài cong vút khiến người khác ghen tị của con hồ ly thối tha đang động đậy, cơ thể bị hôn tới vô lực, chỉ còn cách nắm chặt lấy vạt áo hắn, trọng lượng toàn thân đều dựa cả vào lòng hắn, con hồ ly biến thái không ngừng thăng tiến chỉ số này,đến cả khi ta ngủ cũng không hề bỏ qua…..
“Mẹ! Cuối cùng người cũng đến thăm con rồi!” Hu! Nước bắt đầu tuôn, rưng rưng nhào vào vòng ôm ấm áp của mẹ mỹ nhân, biền biệt 8 năm, cuối cùng Nha Nha ta cũng sắp được sà vào lòng mẹ!
“Nha Nha! Con gái ngoan của mẹ! Cuối cùng mẹ cũng có thể tới thăm con!” Lâm Đại Đại cũng cảm tính vạn phần, khóc nhòa cả mắt, giang tay chuẩn bị ôm lấy cơ thể bé bỏng mềm mại.
“Nha Nha! Bá mẫu cơ thể yếu ớt, không chịu nổi con sà vào như vậy đâu!” Vuốt Hồ giơ ra, cơ thể mũm mĩm rơi vào vòng ôm của mỗ Hồ.
“Đại Đại! Con gái lớn rồi! Cơ thể lại béo như vậy! Nàng ôm không nổi đâu! Dược Vương cha anh thuần tuấn mĩ dịu dàng kéo mẹ mỹ nhân vào lòng, ngăn cách biệt ly trùng phùng rung động lòng người của mẹ con ta tiếp diễn!
Pi! Béo! Cơ thể của ta phải gọi là đầy đặn tròn trịa viên mãn! Khinh thường nhìn ông già vẫn anh tuấn ngời ngời trước mặt, ta hân hận trợn mắt với ổng! Hừ! Ông già vô tri không có óc thẩm mĩ!
“Đừng giận mà! Ta thích là được rồi!” Cổ hồ ly nhẹ giọng kề sát vào tai ta nói nhỏ. Đáng tiếc một nỗi là hành vi ám muội này, đôi vợ chồng Dược Vương không hề nhìn thấy. Chẳng có gì lạ, bởi vì họ cũng cùng lúc chơi trò ám muội……
Pi! Cơ thể yêu kiều đầy đặn của ta đâu phải để cho hồ ly thối nhà ngươi ăn! Quay ngoắt mặt đi! Lại hằn học nhìn vào cha mẹ đang ân ái dị thường đàng trước!
Haizzzz! Hai vị! Trước đây biểu diễn cho con gái xem tới phát ngán rồi! Giờ có đông người như vậy, chú ý hình tượng chút được không?
“Lại đây, lại đây! Tiểu Bạch Thái! Đây là mẹ của ta! Đẹp không?
“Ư……ư…….ư…..” Con hồ ly suốt ngày chỉ biết tới gặm đùi gà, mắt đột nhiên lóe sáng.
“Hừ! Con hồ ly háo sắc này từ đâu tới vậy?” Ông già đẹp lão cau mày, hất một phát, khiến quả cầu tròn vừa lên sàn diễn rơi tọp xuống đất!
“Tướng công! Chàng quá bạo lực rồi! Như vậy sẽ dọa nó đấy!” Dịu dàng ôm quả cầu tròn dưới đất lên , ngón tay búp măng trắng nõn của mẹ mĩ nhân nhẹ nhàng an ủi bé hồ bị ngược đãi!
“Ư……ư…..ư……” Giả vờ đáng thương, cơ thể be bé run run, yếu ớt vạn phần dụi dụi vào bầu ngực mềm mại của mẹ mĩ nhân!
“Hừ! Con vật không biết sống chết kia, có tin ta độc ngươi ”ruột nát gan bấy”, khiến ngươi nhìn không thấy ánh mặt trời không?”
Đố kị với tiểu hồ, ông già đẹp lão uy hiếp nhìn bé con, giọng điệu âm hiểm lạnh lùng vạn phần dọa bé con cuống cuồng thoát ra khỏi lòng mẹ mĩ nhân, nhảy vội xuống, run cầm cập dưới chân ta.
“Ha ha! Cha! Người “lớn không chấp bé”! Tha cho Tiểu Bạch Thái được không?”
“Tướng công! Chàng quá đáng lắm rồi! Chỉ là một bé hồ ly cũng không buông tha!”
“Hừ! Hồ ly thì làm sao? Nó dám chạm vào nàng!”
“Vương Tử Thần!”
“Nha Nha, nào, ăn nhiều thịt vào một chút!” Lờ lớ lơ cảnh gia đình ta đang “phong ba bão táp” trước mặt, Cổ hồ ưu nhã ngồi bên cạnh chỉ hàm tiếu cười cười, trìu mến ngắm ta, thỉnh thoảng lại gắp gắp thức ăn, đem món ta không thích gắp về bát mình, sau đó ăn sạch! “Hừ! Bón nữa là không có người rước đi đâu!” Nam nhân bị ái thê lạnh nhạt, tức tối quay sang “đá điểu”. Phẫn nộ nhìn lão già đáng ghét trước mặt! Hừ! Cha à! Ta tốt xấu gì thì cũng là con của ông! Có người cha nào lại đi nguyền rủa con gái của mình như vậy không?
“Ngoan! Đừng tức giận! Mũm mĩm nhìn mới thấy thoải mái!” Cổ Hồ an ủi, lại gắp một miếng thịt bò vào bát ta! “Không phải sợ! Nha Nha từ nhỏ đã có hôn ước với biểu huynh rồi, ca ca nói khi Nha Nha tới tuổi cập kê sẽ để cho hai đức con thành thân!” Lời mẹ mĩ nhân vừ dứt, miếng thịt trong miệng ta “tiến thoái lưỡng nan”, nuốt cũng không được mà nhổ cũng không xong!
“Haizz! Con gái lớn thì không nên giữ ở trong nhà!” Ông già đẹp lão ác ý nhìn Cổ Nguyệt Lan , ánh mắt vô cùng thích thú khi chơi trò “giậu đổ bìm leo”.
“Nha Nha còn nửa thánh nữa mới đến tuổi cập kê, việc này đừng vội nhắc tới!” Cổ Nguyệt Lan chỉ ưu nhã ung dung, chậm rãi nhai món ta quăng sang bát hắn, có điều, ánh mắt lại lóe lên tia tàn nhẫn.
“Thực ra, lần này vợ chồng ta tới là muốn đón Nha Nha về sớm hơn hẹn định!”
“Ừm? Vậy sao!”
“Tướng công nói đúng! Phụ thân đã tuổi cao sức yếu, ngày 16 này là đại thọ 60 của phụ thân, người hy vọng Nha Nha cùng với biểu huynh sớm thành thân!”
“Ừm! Kết hôn sinh con! Rất hợp tình hợp lý!”
“Mấy năm nay, may mà nhờ có sự chăm sóc chu đáo của Nguyệt công tử, Nha Nha mới có thể càng lớn càng xinh đẹp như vậy, làm mẹ như ta, thật sự vô cùng cảm kích Nguyệt công tử!”
“Nha Nha là đồ đệ của tại hạ, việc này nên mà!”
“Ngày mai chúng ta sẽ đưa Nha Nha đi, Nguyệt công tử chắc không có ý kiến gì chứ ?”
“Dược Vương quá lo lắng rồi, tại hạ đương nhiên là không có ý kiến!”
“Mẹ! Tối nay con ngủ với mẹ nha!”
“Không được! Đại Đại là của ta!” Giơ tay vội ôm ái thê lại, ông già đẹp lão lên sàn diễn!
“Nha Nha! Sáng mai phải khởi hành sớm, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi!”
“Ừm! Được!”
Mơ mơ màng màng bị Cổ Hồ lôi về phía phòng ngủ, ngẩng đầu, ngước mắt nhìn luồng sáng xanh sáng rực tới đáng sợ của hắn, kỳ lạ, rõ ràng la lời nói thường ngày trước khi đi ngủ, sao hôm nay lại cảm thấy trong đó còn có thâm ý…… có gì đó ẩn khuất đàng sau