Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 122: Hôn Lễ Hoa Lệ (Thượng)
Bên trong biệt viện Huyền Nguyệt sơn trang xung qianh đều chăng đèn kết hoa đỏ, chữ hỉ đỏ thẫm càng tăng thêm không khí náo nhiệt. Cổ lão bá đợi không biết bao năm cuối cùng cũng được nhìn thấy chủ nhân nhà mình thành thân thì vui mừng đến bật khóc. Ông lão lệ nóng lưng tròng phụ giúp tân lang mặc hỉ phục, nhìn hồng y hồ ly đẹp trai rạng ngời thật khiến ông muôn phần tự hào, ông lão sống nhiều năm như vậy, nhìn qua không biết bao nhiêu vị tân lang nhưng chưa có ai anh tuấn tiêu sái như trang chủ nhà ông a!
Đối lập với sự vui mừng náo nhiệt của người nhà họ Cổ, một lang một ngưu thẫn thờ ngồi uống trà lạnh trong đình viện vắng vẻ mà mồm miệng đắng ngắt. Theo tin tức nội bộ đáng tin caajy, hôn lẽ này là do mỗ Nha chủ động yêu cầu, chỉ riêng điều này đã đủ khiến bọn hắn phải nổi trận lôi đình. Vì sao bọn họ chủ động cầu hôn đều bị giai nhân cự tuyệt, trong khi tên hồ ly giảo hoạt kia không hề có bất cứ động thái nào lại được ngồi mát ăn bát vàng là sao? Thật bất công, quá là bất công. Tuy tên nam nhân xấu xa kia được nha đầu yêu thương nhất nhưng đứa nhỏ trong bụng Nha Nha cũng có công của bọn họ chứ, bọn họ cũng là cha đứa nhỏ vì sao bọn họ hiện tại lại chỉ có thể đóng vai trò là khách khứa chứ, trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu thương cùng nam nhân khác bái đường thành thân? Từng chén nước trà lạnh cũng không thể áp chế được lửa đố kị không càm lòng của bọn hắn, nếu như nha đầu kia không phải đã nhiều lần cảnh báo bọn hắn tuyệt đối không được pháp phá hủy hôn sự của nàng, bọn hắn nhất định sẽ náo loạn cướp tân nương đi ngay lập tức.
“Hừ, Cổ Nguyệt Lan, ngươi vừa ý chứ, một ngày nào đó ta cũng muốn làm lễ thành thân với tiểu yêu tinh.” Uống cạn thêm một chén trà nữa, nhìn tên hồ ly mặt mày hớn hở kia lại càng thêm ức, để tránh một màn tranh đoạt tân nương máu me đầm đìa, tốt nhất hắn đi nhìn tiểu yêu tinh cho thỏa còn hơn.
“Tiểu nha đầu, nếu nàng hỉ phục tân nương Bắc quốc ta không biết sẽ càng xinh đẹp lộng lẫy cỡ nào nữa đây?” Trong đôi mắt tím ẩn chứa biết bao thâm tình sâu sắc, nếu hắn ngồi trên ngai vàng Bắc quốc thì hoàng hậu của hắn vĩnh viễn cũng chỉ có mình nàng, tuyệt đối không nạp thêm bất cứ phi tần nào khác.
Nhìn thấy hai tuyệt thế mỹ nam đầy vẻ đố kị lẫn thương cảm lồ lộ ra mặt, đôi mắt xanh lục lóe lên đầy lạnh lùng, cho dù có thể nhượng bộ như nào đi chăng nữa nhưng vị trí tướng công của vợ yêu dễ tương chỉ có thể là của Cổ Nguyệt Lan hắn một người duy nhất, thế nên cho dù hai tên kia có không cam lòng như thế nào, có khó chịu đau đớn đến mức nào hắn cũng không mềm lòng.
“Ừm, đại thẩm, bà có thể nhẹ nhàng một chút hơn không?” Nhìn bà thím béo tốt trét hết tầng phấn này đến tầng phấn khác trên mặt mình, sai đó lại bạo lực vặn xoắn tóc ta thành búi cao, nhìn vào gương thấy còn thấy chính mình vô cùng xa lạ, Vương Nha Nha xinh đẹp dịu dàng này thật nhìn không quen. Nghĩ đến cuộc sống chăm chồng dạy con nhàn tản sau này trong lòng lại ngọt ngào ấm áp đầy chờ mong. Hóa ra gả cho người mình thích lại hạnh phúc đến như vậy!
“Phu nhân Nha Nha, người chịu khó một chút đi. Phúc thẩm ta nhất định sẽ trang điểm cho người xinh đẹp còn hơn thiên tiên.” Tiếp tục động tác đánh nhanh diệt gọn trên tay, dù là có độc ác hung bạo cỡ nào cũng không được nguôi tay, để báo đáp bao lì xì dày cộm của Cổ trang chủ, hôm này bà nhất định sẽ xuất hết sở học một đời của mình.
Đành mặc kệ bà thím tàn phá đại chiến, ngày hôm nay dù gì cũng là ngày đại hỉ của ta, mọi người không phải hay nói nữ nhân xinh đẹp nhất trong ngày kết hôn của mình hay sao? Để được đẹp nhất trong mắt hồ ly hôm nay dù không bằng lòng những cũng phải cố nén vào trong hết.
“Nha Nha, nhìn con xuất giá mẫu thân thật vô cùng vui mừng.” Chăm chú giám sát công tác trang điểm làm đẹp cho cô dâu, Lâm Đại Đại xinh đẹp thanh lệ lúc này dào dạt cảm xúc không bút nào tả xiết, thật không ngờ đứa con gái bé bỏng ngày nào của mình trong chớp mắt đã thành vợ người ta, sắp làm mẹ đứa nhỏ. Tuy rằng mang thai trước cưới sau không phải là chuyện tốt đẹp gì nhưng cậu con rể này cũng không có gì phải bàn cãi. Xem ra ngày sau nàng có thể yên bình, vô ưu vô lo trải qua những ngày hạnh phúc sung sướng cùng với cha của Nha Nha rồi. Vừa dùng khăn lụa lau đi nước mắt vui mừng vừa nhanh chóng giúp bà mối trang điểm cho Nha Nha, con gái nàng nhất định phải là tân nương tử xinh đẹp nhất.
“Đại Đại, đừng khóc nữa, hôm nay là ngày đại hỷ của nữ nhi mà, nàng đừng khóc nữa nếu không sẽ làm tổn thương thân thể mình đó.” Lúc này tâm tình của Dược vương vô cùng sảng khóa nha, xem ra quyết định năm xưa của mình quả không hề sai. Không chỉ giúp con gái thuận lợi tìm được con rể rùa vàng, quan trọng nhất là sớm gả được nó đi. Các cụ xưa đã nói rồi: con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, sau này nó có chồng nó quản, mình có thể cùng vợ yêu ngọt ngào vui vẻ trong thế giới hai người, muaaa hahaaaaaaa!!!!!
“Phu nhân, lão gia, giờ lành đã đến, tân lang có lẽ cũng sắp đến rồi, hai vị mau ra ngoài chuẩn bị đi, chuyện còn lại cứ giao cho Phúc thẩm là được rồi.”
“Được, vậy làm phiền bà rồi.” Sau đó vỗ nhẹ lên đôi tay nhỏ bé của con gái: “Nha Nha, không phải quá căng thẳng, thả lỏng chút!”
————————————————–
“A, đồ háo sắc, ngươi đến đây làm gì?” Vừa mới đội khăn che mặt lên cho cô dâu, chợt thấy một nam tử tà mị xuất hiện ngay trước mắt, bà mối vội vàng đứng chắn trước tân nương: “Ngươi mau đi ra ngoài cho ra, nếu không ta sẽ hét to lên đó.”
“Không muốn mất mạng mau cút ra ngoài cho bản vương, ở Lang quốc này ai dám định tội ta!” Nhanh tay điểm huyệt câm của bà mối, sau đó hất cái liền ném bà ta ra ngoài. Biết được tin tức mỗ Nha chủ động cầu hôn tên hồ ly kia khiến trong lòng hắn phẫn nộ không nói lên lời, không biết phải kiềm chế biết bao lần mới không ôm nàng cướp đi. Nếu như không phải biết nàng cũng yêu hắn, nguyện ý để hắn sống bên cạnh, hắn đã đau đến xé gan xé ruột. Bởi hắn biết nếu không có nàng hắn nhất định sẽ phát điên thế nên cho dù không cam lòng, trong lòng có khó chịu đến mức nào hắn cũng sẽ chúc phúc cho nàng. Bởi nàng là nữ nhân hắn yêu nhất, chỉ cần có thể nắm tay nàng hắn cũng cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
“Ai, là ai đó?” Bị hỉ khăn che mắt nên ta chỉ biết có kẻ cứng rắn ép bà mối đi ra ngoài, rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật dám xông vào phủ tể tướng phá vỡ hôn sự của ta?
“Tiểu yêu tinh, là ta.” Hắn quay người nhìn thân hình nhỏ nhắn hiếm có lúc nào ngồi an tĩnh như vậy, lật khăn cưới lên, nhìn dung nhan diễm lệ vô song, tư thái mặc hỉ phục lả lướt mê người, làn da trắng nõn mịn màng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn mỹ lệ cùng với đôi mắt to tròn trong suốt như một tiểu yêu tinh xinh đẹp tản ra lực hấp dẫn trí mjang. Trong mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc lẫn không cam lòng, nếu như tân lang hôm nay là hắn thì tốt biết bao. Đứng nơi đây nhìn tân nương xúng xính áo hồng, sắc lam trong mắt mỗi lúc càng thêm tối lại, một cỗ khí nóng trào ngược lên ứ nghẹn.
“Lang Minh Thần, ngươi cũng quá xằng bậy rồi đó, nhớ kĩ lời ta nói ngày hôm nay nhất định không được quấy phá!” Ta cũng biết mình thiên vị hồ ly trắng cũng là vô cùng tàn nhẫn với một lang một ngưu, thế nhưng ta thực sự muốn được thành thân với nam nhân mình yêu nhất, đây cũng không phải là điều gì sai trái!
“Yên tâm, ta chỉ đến nhìn nàng mà thôi!” Hắn chậm rãi đến gần tân nương sau đó ôm chặt nàng trong lòng, ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp, hơi thở nóng ấm phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong đôi mắt là sự thâm tình thống khổ, là say đắm bi thương phảng phất như ngấn lệ: “Tiểu yêu tinh xinh đẹp, cho dù không thể cưới nàng nhưng ta cũng là nam nhân đầu tiên lật hỉ khăn thế nên ta cũng là chồng nàng, nàng là vợ của ta biết chưa?”
“Sắc lang xấu xa, ngươi đừng làm ta khóc nữa.” Đôi mắt lam đong đầy yêu thương, lời nói thiết tha chân thành khiến lòng ta quặn thắt đau đớn: “Xin lỗi, xin lỗi, trong tim ta luôn có ngươi, ta cũng yêu ngươi.”
“Nhưng đến cùng người nàng chọn không phải vẫn là hắn sao?” Hơi thở nóng rực phảng phất trên gò má nàng, trong lòng bắt đầu dâng trào lửa nóng, dục vọng dần dần tụ lại dưới thân. Hắn càng ôm chặt nàng, làn môi dịu dàng phớt qua cái miệng nhỏ xinh của nàng: “Tiểu yêu tinh, ngày hôm nay nàng thật vô cùng xinh đẹp, có thể nhìn thấy nàng như này ta cũng đã rất hạnh phúc rồi.” Nghĩ đến đêm nay sẽ có một nam nhân khác lật khăn chùm đầu của nàng, cùng nàng uống rượu giao bôi, sẽ cho nàng một đêm động phòng hoa chúc diễm lệ, nỗi thống khổ càng ngập tràn trong lòng hắn. Bỗng hắn cười vô cùng quyến rũ mất hồn, hơi cúi đầu ấn nhẹ lên làn môi xinh đẹp, cẩn thận nhẹ nhàng mớn trớn nàng, dặn dò cẩn thận: “Nhớ kĩ ta chính là nam nhân của nàng nghe chưa?” Sau đó hắn mới chịu buông tay, hài lòng nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng nũng nịu, giọng hắn trầm thấp khàn khàn: “Vương Nha Nha, ta muốn nàng phải thề suốt đời này kiếp này yêu ta!”
Bị đôi mắt lam đau đớn thống khổ của hắn mê hoặc, nỗi ấy náy trong lòng như thủy triều dâng trào, ta khẽ nhón chân nhẹ nhàng hôn lên làn môi hờn dỗi của hắn, sau đó ghé bên tai yêu kiều tuyên thệ: “Vương Nha Nha ta tuyệt đối sẽ không phụ Lanh Minh Thần!”
“Được, nghe được những lời này của nàng ta đã rất thỏa mãn rồi!” Hắn dịu dàng cẩn thận kéo lại khăn cưới cho nàng, một lần nữa ngắm nhìn thật kĩ nữ nhân mình yêu thương sắp trở thành thê tử của kẻ khác, sau đó nhanh chóng bước khỏi phòng…