Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 120: Khờ Nữ Cầu Hôn (Thượng)
Thật ra mà nói, nếu muốn thành thân, người đầu tiên ta nghĩ đến chính là hồ ly sư phụ, còn hai tên cầm thú háo sắc kia, để bọn họ ở bên cạnh ta đã là nhượng bộ lắm rồi. Liên tiếp vài ngày, sau khi ta nói bóng nói gió bao lần vẫn không có hiệu quả đành hận đến nghiến răng nghiến lợi! Hồ ly chết tiệt, nếu không nể ngươi là nam nhân ta yêu thích nhất, ta sẽ không kiên quyết muốn gả cho ngươi thêm lần nữa như vậy. Từ khi ta mang thai, hai tên lang ngưu kia đã có ý muốn thành thân cùng ta, còn cái tên hồ ly này lại không hề đả động lấy một câu. Mỗi ngày cứ trôi qua như thế nhưng mỗ hồ vẫn không có bất cứ manh động nào khiến ta vô cùng nóng ruột.
Cuối cùng đến một ngày mây mờ trăng khuyết, ta không thể bình chân như vại được nữa đích thân đến đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng hồ ly, tâm tình thấp thỏm bất an, hồ ly chết tiệt, đến ngay em bé cũng đã có rồi, trước đây đêm nào cũng mở miệng đến ba lần đòi cưới ta nhưng sao bây giờ lại không hề đề cập đến chuyện này nữa? Trong sách nói quả không sai, nam nhân mà, lúc chưa chiếm được thì coi người ta như bảo bối, giờ chiếm được thì coi như cỏ rác, giờ làm cho bụng ta to lên như vậy rồi nên cũng không lo người chạy mất nữa đây mà. Đợi thêm vài năm khi ta thành gái già luống tuổi rồi thì chẳng đáng vài đồng tiền. Ta khẽ thở dài, tuy nói nam truy nữ cách trở núi cao, nữ truy nam cách tầng sa mỏng, nhưng muốn ta chủ động cầu hôn với hắn thật đúng là vi phạm vào quy tắc sống của ta.
Thầm lảm nhảm phân vân một lúc, ta không cam lòng muốn xoay người bỏ đi, không ngờ Vương Nha Nha ta cũng có lúc phải khép nép cầu xin tên hồ ly này. Huhu…Ta không muốn sinh con ra mà vẫn chưa thành thân, càng không muốn lúc bụng to tướng mới thành thân để cho người ta chỉ trỏ cười nhạo. Vì cuộc sống tương lai an bình, bỏ đi, nam nữ bình đẳng, ta chủ động cũng chẳng sao. Con người mà, luôn phải hướng về phía trước, đả thông tư tưởng xong ta hùng hổ đẩy cửa bước vào phòng hắn.
“Két” một tiếng cửa mở ra, nhòm ngó tìm dáng người mình cần kiếm nhưng lại phát hiện trong phòng không một bóng người… Lạ thật, tên hồ ly này bay đến chỗ nào rồi?
“Tiểu Nha Nha, tìm vi sư có việc gì không?” Tên hồ ly vừa tắm táp xong nhàn nhã khoan thai xuất hiện, quan người tản mát tà mị sau khi tắm, vạt áo phanh rộng hững hờ để lộ lồng ngực mê hoặc, đôi mắt xanh bích hẹp dài gợn sóng long lanh mê muội. Hắn chỉ khẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng của nàng rồi chậm rãi ngồi xuống bàn, tiện tay rót chén trà trầm ngâm thưởng thức, thần thái ung dung hưởng thụ.
Ta phẫn nộ hừng hực nhìn tên nam nhân đang nhàn nhã uống trà, nếu như tia mắt có thể giết người thì tên hồ ly kia đã chết không dưới trăm lần. Hừ, hồ ly khốn kiếp, giả bộ lãnh khốc cao ngạo làm quái gì? Ta chăm chú gắt gao theo dõi hắn, đôi mắt nhỏ săm soi từng chi tiết không hề bỏ xót chút nào, lẽ nào tên nam nhân giảo hoạt này biết ta tới làm gì hay sao? Vừa dùng ánh mắt biểu thị sự bất mãn cường liệt, vừa nén giận giả bộ khép nép hỏi hắn: “À…ừm, sư phụ hiện tại có rảnh không? Ta muốn nói với người một chuyện.”
“Nói đi, sư phụ vẫn đang nghe đây!” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì phẫn nộ mà càng thêm đáng yêu, ngắm nhìn biểu hiện như muốn thét ra lửa của nàng, đôi mắt xanh bích càng thêm sung sướng, cười đến run rẩy toàn thân. Nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, quay đầu nhìn vào đôi mắt đẹp đầy ai oán của nàng, sau đó mới giả vờ kinh ngạc nói: “Tiểu đồ nhi của ta đây là lần đầu tiên có việc cần tìm đến ta nha, nào, mau ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.” Nói xong lại nở nụ cười đầy quyến rũ, diễm lệ như hoa mẫu đơn: “Có cục dưng rồi không nên đứng quá lâu như vậy.”
Quả nhiên là một tên hồ ly gian xảo, bị đôi mắt xanh kia phóng điện xoèn xoẹt, tuy trong lòng tim đập thình thịch liên hồi nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng lườm nguýt, cố sức tỏ vẻ bình tĩnh, nam nhân này tuyệt đối là có ý mê hoặc ta, nếu như không phải có việc cần nhờ đến hắn ta nhất định đã quay đầu đi thẳng từ lâu rồi đâu để cho hắn dương dương tự đắc ta mặt như này chứ.
“Sao vậy, sao vẫn chưa đến đây ngồi?” Trong mắt hiện lên một chút tiếu ý rồi lại như có chút uy hiếp, sau đó nhẹ nhàng thò móng vuốt hồ ly ra lôi kéo, ôm thân thể tròn vo vào lòng: “Có phải rất nhớ được vi sư ôm ấp không, đêm nay muốn ta ôm nàng ngủ không? Thật làn, ăn mặc phóng đãng như vậy có phải muốn quyến rũ vi sư không hử?” Vừa nói vừa dùng ngón tay ngả ngớn vẽ vời trên đưofng cong nở nang: “Thế nhưng…. Nếu Nha Nha thực sự muốn làm cùng vi sư, vi sư cũng rất nguyện ý cắn câu nha….”
Tên hồ ly kiêu ngạo nhà ngươi, ai thèm quyến rũ ngươi chứ, nếu như không vì chuyện kia, ta cần gì phải dùng đến chiêu mỹ nhân kế này chứ? Nắm chặt hai tay khắc chế khuynh hướng bạo lực muốn đánh cho hắn một trận, trong lòng ta không ngừng niệm chú: Vương Nha Nha, nhất định phải nhẫn, vì cục cưng phải nhẫn, nhất định phải nhẫn. Ép buộc mình nở một nụ cười xinh đẹp, sau đó nem nép e thẹn ỏn ẻn mở miệng: “Ừm….Sư phụ, chúng ta ngay đến cục cưng cũng có rồi, có phải nên….”
“Nên gì cơ?” Cúi đầu để tai ghé sát cánh môi phấn hồng nhỏ nhắn, hơi thở nóng rực cố ý cọ sát lên môi nàng: “Nàng muốn nói gì cơ? Hử, ta nghe không rõ?”
Hai mắt ta càng trừng lớn nhìn hắn, hừ, ngươi cứ đắc ý nữa đi, cứ giả bộ nữa đi, ta không tin ngươi không biết ta muốn nói cái gì, chờ em bé vừa sinh rat a nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu.
“Nói đi, chúng ta nên thế nào cơ, nói đi!!!!” Trong lòng hắn vui sướng cười ha hả, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phẫn nộ của nàng thật vô cùng thú vị. Hắn dò xét nhìn từng tấc trên thân thể nhỏ nhắn chỗ kín chỗ hở của nàng, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm. Khuôn mặt quyến rũ này, đường cong đầy quyến rũ, thân thể đẫy đà mềm mại cùng với mùi thơm phảng phất trên người nàng như muốn khiêu chiến với sự tự chủ của hắn, ngón tay thon dài không nhịn được ngả ngớn xoa nhẹ bộ ngực sữa cao ngất, trong giọng nói mơ hồ mang theo dục vọng: “Ừm, đồ nhi Nha Nha, chỗ này thực sự càng thêm mê người, vi sư thật vô cùng muốn nếm thử.”
“Chúng ta nói xong chuyện quan trọng đã được không, đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện dụ dỗ ta lên giường được không?” Ta cũng không phải tiểu cô nương không có giáo dục, nhìn đôi mắt xanh mơn mởn, mê đắm của hắn, ta đương nhiên biết chúng biểu hiện cho cái gì, tên nam nhân ngày trong đầu chắc chắc chỉ toàn nghĩ đến những chuyện bất lương gì đó. Hiện tại ta còn là phụ nữ mang thai đó, hắn hẳn là nên biết điều tiết chế mới đúng chứ.
“Vậy mau nói đi!” Đại chưởng xoa nắn khuôn mặt tròn trịa, da thịt trơn mịn như tơ lụa khiến bụng dưới hắn căng cứng, tay còn lại chậm rãi lần mò đến trước bộ ngực kiêu ngạo, sau đó ôm trọn lấy nơi tròn trịa đẫy đà nhẹ nhàng vuốt vê: “Vi sư vẫn nghe đây, đồ nhi cứ nói thẳng ra được rồi.”
“Ngươi nghe rõ cho ta!” Ta cố nén sự tê dại đang lan ra toàn thân, hung hăng giật nắm áo hắn, mắt đối mặt, mũi đối mũi nhìn chằm chằm: “Ta muốn ngươi lấy ta, nghe rõ chưa, ta muốn ngươi trong vòng năm ngày sau phải lấy taaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……”