Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói

Chương 112: Không Biết Tự Lượng Sức Mình


Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 112: Không Biết Tự Lượng Sức Mình


“Sư phụ~~ thối sắc Lang~~ Ngưu Ngưu~~ các người không giúp ta sao?” Dáng người nhẹ nhàng lay động, thân thể đỏ tươi chạy đến chủ soái doanh trướng Bắc Trung, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không thuận theo nhẹ giương cao “Nha Nha ngủ không được, các người phải cùng ta!”
“Đồ nhi ngoan, chính mình đi ngủ đi!” Giơ lên một tay mảnh khảnh mảnh mai “Nha Nha, nhìn xem nàng, như thế nào lại gầy yếu như vậy.”
“Ân~~ ở Hiên Viên Liệt ăn không ngon ngủ không tốt, đương nhiên là gầy, sao vậy, gầy sẽ không đẹp sao?”
“Tiểu nha đầu, đến, ăn thêm một chút điệm tâm, như vậy mới có thể béo lên.” Mắt tím sáng lên, có vẻ ôn nhu mang điểm tâm đưa đến bên miệng cô gái.
“Không cần, ăn nhiều sẽ béo phì, ta mới không cần.” Chán ghét di chuyển khuôn mặt nhỏ nhắn, em thon nhỏ ôn nhu xoay nhẹ “Ta không ăn đâu!”
Nghe cô gái nói, mắt tím có một chút thay đổi nhưng người nhìn không thấy được, trong lúc vô tình hướng về đôi ngươi có mười phần hứng thú của mỗ Lang, hai người không hẹn mà cùng nheo dài đôi mắt.
“Nha Nha, y phục màu đỏ này nhìn rất đẹp.” Nhẹ nhành nâng lên một dúm tóc đen mun của cô gái, đặt ở trong tay tinh tế thưởng thức, mắt bích nhẹ cười “Thoạt nhìn về sau phải phải làm cho nàng thật nhiều quần áo đẹp mới được.”
“Ân
sư phụ thật tốt~~” khuôn mặt nhỏ nhắn hồn phấn nhiễm đầy, đáng yêu truyền đi suy nghĩ của mình “Nha Nha thích sư phụ nhất!”
“Ta đây thì sao?” Mắt tím lạnh như băng hiện lên một mạt cười yếu ớt, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé, sau đó tính tế vỗ về lòng bàn tay trắng noãn “Tiểu nha đầu không thích ta?”
“Ân~~” nụ cười thẳng thắn kia làm cho trong lòng cô gái một hồi hỗn loạn, đôi mắt yêu mị sáng lên xinh đẹp “Nha Nha đương nhiên cũng thích Ngưu Ngưu~~”

“Thật không?” Mỗ Lang mang lọn tóc đen nhánh buông xuống, làm cho nó rối tung trên người cô gái, ngón tay thon dài tà ác vô cùng xoa xoa hai má tuyết trắng “Xem ra tiểu yêu tinh của ta vẫn còn trẻ con lắm? Lớn lên một chút sẽ trở nên ôn thuần động lòng người.”
“Hừ
thối sắc lang, ngươi thật là xấu!” Mắt xanh lục tà mĩ kia, còn ngươi lại một chút xấu xa, không khỏi mê hoặc được lòng cô gái một chút, tay nhỏ bé không tự chủ sờ lên lòng ngực rắn chắc “Ngươi không phải nói hôm nay cùng ta ngủ sao? Ta phải bắt ngươi thực hiện nhanh đến giúp ta!”
“Thật sự xấu hổ! Đêm nay cả ba chúng ta không có thời gia cùng ngươi!”
“Vì sao vậy?” Thẹn thùng cúi đầu “Các ngươi vẫn thần tranh nhau muốn ta cùng các ngươi không phải sao?”
“Cũng không có gì đâu! Chẳng qua chúng ta phát hiện một chuyện rất thú vị thôi!” Một bên trả lời cô gái, mỗ Ngưu theo hai má nhỏ nhắn chậm rãi trượt, nhẹ nhàng phất qua môi hồng nhạt, sau đó nhẹ nhàng nâng lên cằm nhỏ, nhìn thật kĩ rồi tiếp tục trượt…
“Ân
Ngưu Ngưu
” hưởng thụ vuốt ve bất ngờ, bị nam tử đụng chám đến da thịt lập tức một mãnh tê dại nóng như lửa, hô hấp cũng trở nên hỗn độn, thân thể bởi vì hưng phấn không tự chủ được nhẹ nhàng run rẩy, khẽ nhếch mắt to chống lại đôi ngươi thâm trầm “Ngưu Ngưu ~~ ta nghĩ muốn cùng ngươi
~”
Bàn tay nhanh chóng tiến đến trên cổ, ở bên ngoài tinh tế vuốt ve “Tiểu nha đầu, nàng yêu ta không?”

“Ân
” động tác vô cùng thân thiết khiến cho cô gái hai má đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhìn động tác nhẹ nhàng vuốt cằm, vạn phần kiều mỵ cúi đầu “Nha Nha đương nhiên yêu Ngưu Ngưu!”
Đầu ngón tay lại tiếp túc ở bờ vai mà trượt, rốt cục dừng lại ở nơi nào đó, mắt sâu hiện lên tàn lãnh “Thật không? Nhưng là thật sự đáng tiếc!”
“Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì?” Đáng yêu nghi hoặc nháy mắt mấy cái, sa vào nhu tình của mỗ Ngưu nữ tử không thuận theo giữ chặt tà áo của mỗ Ngưu “Nha Nha muốn ngươi nói
rốt cuộc có cái gì đáng tiếc! Ngươi nói đi!”
“Đáng tiếc thuận dịch dung cao siêu như vậy, lại vẫn bị ta nhìn ra.” Mắt tím tản ra lãnh khốc, năm ngón tay đặt lên cổ, gắt gao nắm lấy cổ mãnh khảnh của cô gái “Nói, ngươi là ai, vì cái gì lại giả trang thành bộ dáng của nha đầu?”
“Ta chính là Nha Nha a
Ngưu Ngưu ~~ ngươi làm cái gì?” Kinh hãi bắt lấy tay lớn, ngẩng đầu lên chỉ thấy vẻ mặt thô bạo cùng ánh mắt tím dữ tợn như ác quỷ nhìn nàng, khóe mắt hơi phiến nước nhìn về phía hắc y mĩ nam ” Ô~~ thối sắc Lang ~~ mau tới giúp ta!”
“Ta vì sao phải giúp ngươi~~” bàn tay to có lực nắm lấy cằm nhỏ ” Giả trang thật giống a, nhưng mà, ngươi không biết sao, tiểu yêu tinh của ta từ trước đến giờ sẽ không chủ động hướng ta bày tỏ.”
“Hồ Ly sư phụ, ta thật là Nha Nha a~~” khuôn mặt bị nghẹn trở nên hồng đỏ hé ra nụ cười, một bên liều mạng nghĩ muốn kéo ra bàn tay to của mỗ Ngưu, môt bên càng không ngừng hướng về nam nhân thờ ơ lạnh nhạt lớn tiếng la lên “Ô~~ sư phụ ~~ ngươi mau tới cứu ta~~”

“Nếu ngươi nói ra Nha Nha của ta rốt cuộc làm sao ta liền suy nghĩ một chút việc thả ngươi.” Mắt bích lạnh như băng nhìn cô gái không ngừng giãy dục “Nói, đồ nhi của ta làm sao vậy, ngươi vì sao lại có trí nhớ của nàng?
“Nha Nha không biểu ngươi nói cái gì?” Sắc mặt cô gái đã muốn trở nên xám trắng xanh tím, môi bắt đầu hít thở không thông, ánh mắt đáng yêu điềm đạm dừng ở nam tử áo trắng tuyệt tình, không có khả năng đi, bọn họ không có khả năng nhìn ra thuật dung của nàng, nàng nhất định không thể thừa nhận. Nàng phải đánh cuộc, đánh cuộc hi vọng cực kỳ bé nhỏ này!
“Ngươi còn muốn tiếp túc cải trang sao?” Mắt bích lạnh nhu băng giận dữ nhìn ánh mắt mông lung ẩn tình, sau đó cùng Ngưu Lang nhìn nhau “Nếu không phải sợ Hiên Viên Liệt làm hại đồ nhi của ta, ta sớm đã đem ngươi giết chết.”
“Không có khả năng, ô~~ ta là Nha Nha thật a
ta chán ghét các ngươi~~” trên mặt đáng yêu rơi lệ “Ô~~ các ngươi vì sao không tin ta?”
“Hừ~~ còn không thừa nhận phải không?” Hắc y lang tràn ngập lửa giận càng đốt càng lớn, nháy mắt bàn tay tăng lực đạo “Nhưng ngươi vẫn chưa cải trang thật giống đâu? Nếu không phải vẻ mặt yêu mị trắng trợn của ngươi, bổn vương tật đúng là sẽ cấp cho ngươi!”
“Không có khả năng, ta chính là nàng, ta chính là Vương Nha Nha!”
“Phải không? Nếu cho ngươi cơ hội ngươi không nói, vậy chớ trách chúng ta lòng dạ độc ác.” Nam nhân áo tím cười lên lãnh khốc cùng vô tình, nhớ tới nha đầu có thể đang phải chịu khổ của hắn, trong lòng lại một trần đau đớn, kẻ giả mạo này, hắn nhất định sẽ không buông tha nàng.
“Ta không biết ngươi nói cái gì? Sư phụ~~ cứu ta~~” ánh mắt điềm đạm đáng yếu có không cam tâm cùng sợ hãi “Thối sắc lang~~”
“Nữ nhân không biết sống chết~~” tay dùng sức một chút, nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp trước mặt, mắt tím sắc bén lạnh như băng “Hôm nay ta sẽ cho ngươi chết!”
“Buông, ô~~ buông!” Cô gái càng không ngừng giãy dụa, trên mặt tràn đầy thất kinh! Không, nàng không thể chết như vậy! Tuyệt đối không thể chết như vậy. Phẫn hận trừng mắt nhìn mấy mĩ nam, trong tay đột nhiên cầm lấy một vài cây kim màu xanh kỳ lạ, hung hăng phóng về phía ba nam nhân.
“Nữ nhân không biết tự lượng sức mình! Ngươi chính là muốn chết!” Nam nhân áo tím chưởng một đòn về phía kim châm, kim châm vốn bắn về phía hắn lập tức chuyển hướng, thẳng tắp tiến vào bên trong cơ thể cô gái. Mặt không chút thay đổi buông ra chiếc cổ, mắt lạnh nhìn thấy cô gái giống như túi da không xương run rẩy ngồi phịch trên mặt đất, tàn khốc nở nụ cười “Như thế nào? Trúng chính ám khí của mình, có hay không rất khỏ chịu?”
“Không

” âm thanh kêu gào sởn tóc gáy vang cả soái trướng, cô gái hung hắn bấu lấy khuôn mặt, trên người nơi nơi chạm đến, vẫn không dừng động tác “Giải dược
mau cho ta giải dược~~”
“Giải dược?” Hồ Ly áo trắng nhẹ nhàng từ trong quần áo cô gái lây ra một cái chai màu trắng, nhìn về phía cô gái mắt bích có tàn lãnh hung ác “Là bình này sao?”
“Đúng!! Mau cho ta!” Thống khổ run rẩy, nhưng toàn thân ngứa ngáy làm cho nàng không ngừng nơi nơi cào cấu “Cho ta, van cầu ngươi, cho ta!”
“Đồ nhi của ta đâu? Hiên Viên Liệt làm gì nàng?” Nhìn thấy cô gái vặn vẹo không ngừng, mặt đã huyết nhục mơ hồ, khóe miệng ý cười ngay cả lửa cháy bừng bừng cũng không hòa tan đi cái lạnh như băng ” Nói nha~~ ngươi như thế nào có trí nhớ của nàng~~”
“Là~~ là Hãn Vương ~~ là Hãn Vương cho Vu sư làm~~ Vu sư dùng di hồn đại pháp~~” dồn dập thở hỗn hển, đau đớn liên tiếp bức nàng điên rồi, thân mình vặn vẹo càng dữ trên mặt mang theo chờ đợi “Mau~~ mau đưa giải dược cho ta~~”
“Cho ngươi?” Nghĩ tới Nha Nha của hắn đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, mắt bích mang theo ý cười tàn nhẫn “Cũng dám mạo nhận đồ nhi của ta, chết kiểu này xem như tiện cho ngươi!”
“Ha ha ha~~ tiện nhân kia đã rơi vào trong tay Hãn Vương, các ngươi nghĩ đến còn có thể mang nàng trở về sao?” Ánh mắt ngoan độc nhìn ba nam tử, nghiến răng nghiến lợi phun ra lời nói độc địa “Ta nguyền rủa các người vĩnh viễn không tìm được nữ nhân kia, ta nguyển rủa nử nhân kia sẽ bị lăng nhục mà chết! Các ngươi vĩnh viễn cũng không tìm được nàng!” [: v con mụ này đang tưởng bở cái gì vậy?]
Vận công một cái, đem chai trong tay nghiền thành bụi phấn, khóe miệng lãnh tà cười lên khát máu “Thật sao? Vậy ngươi nếm thử một chút, nếm thử mới biết, mùi vị muốn sống không được, chết không xong đi!”
“Không~~ các ngươi là ác ma ~~ các ngươi là ác ma ~~” mắt đẹp mang theo tuyệt vọng, thân thể càng run rẩy kịch liệt, điên cuồn cào cấu chính mình, tuy rằng thương tích đầy mình, máu tươi rơi không ngừng, từng trận kêu gào thảm thương ” A~~ ác ma~~”
Giọng nói lạnh băng như gió lạnh thấu xương “Nếu tiểu yêu tinh có chút tổn thương, ta nhất định sẽ mang Hiên Viên Liệt bầm thay vạn đoạn, nghiền xương thành tro!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.