Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói

Chương 105: Mỹ Thú Dũng Mãnh Phi Thường ( Thượng )


Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói – Chương 105: Mỹ Thú Dũng Mãnh Phi Thường ( Thượng )


“A… Sư phụ, sao người bay lên cao cũng không nói cho ta biết một tiếng”. Ta gắt gao nắm lấy cổ hồ ly sư phụ, nhìn xuống cao hơn mặt đất mười trượng, ta vốn sợ chết nha.
“Ngao
ngao
ngao ngao ~~” kinh hoảng nhắm lại tròng mắt, như là đang ủng hộ ta, Tiểu Bạch thái mềm mại cùng sợ chết lui vào nằm trong lòng ta.
“Nha nha, bí đao nhỏ, không muốn ta phân tâm lập tức ngậm miệng lại cho ta!” Cánh tay bảo vệ chặt chẽ một người, một vật, một thân ảnh bay lên cao cùng cực. Sau đó, một rừng mưa mũi tên lao tới, nhanh như chớp, thân ảnh theo hướng ít người phá vòng vây bay ra.
“Còn muốn chạy, không có dễ dàng như vậy.” Nhìn nam nhân áo trắng dễ dàng thoát , mắt xám bạc lơ đễnh, nam nhân này, rốt cuộc là ai, thế nào lại xuất thần, Mắt thấy hai người lao ra ôm chặt, nhìn thấy nữ tử khả ái, ôn thuần đang nằm ở trong lòng nam nhân, hắn không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng. Nữ nhân trong sáng như thủy tinh kia là do hắn chọn, tuyệt đối không cho phép nam nhân khác mang đi. Một thân thể cao to nhảy lên ngựa dứt khoát một điểm, chỉ làm mọi người kịp thấy một thân ảnh màu xám bạc hướng hai người bọn họ bay đi.
“Nha nha, ôm chặt ta.” Mắt xanh nhìn chằm chằm đến nam nhân đang phi thân đến càn rỡ. Cánh tay nhỏ bé hoàn trụ nơi thắt lưng, tay kia còn lại ôm sát thân thể tròn trịa: “Nhớ kỹ, vô luận thế nào, đều tuyệt đối không thể buông tay, không thôi cư nhiên biến thành bánh bao thịt”

“Ừm, ta biết rồi”. Trong tình huống như thế này, ta đương nhiên sẽ không đem mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.
“Hừ
nữ nhân, buông tay cho ta, mau trở lại đây với ta.” Ánh sáng bạc lóe lên không cam lòng phẫn nộ cùng giận dữ, thân ảnh tiến lên, bắt mạnh tay nhỏ bé, lại hung hăng “Không muốn chết thì nhanh trở lại bên người ta.”
“A
ngươi buông ra” Bàn tay to đột nhiên tăng cường lực đạo làm ta chịu không nổi một trận đau nhức, ta cao giọng thét chói tai, đau đến càng tức giận càng cau mày hô to “ Hiên Viên Hoằng, ngươi có Trác Mã Hoàn chưa đủ sao? Ngươi tưởng ta thích ngươi ư, trừ phi ta chết. Mà cũng không phải, tuyệt đối không bao giờ có khả năng đó.”
“Ngoan nào” Hắn không chút nào thương hương tiếc ngọc lôi kéo tay nhỏ bé dùng sức túm về hướng mình, nhìn cổ tay đã hơi phiếm hồng, nhưng hoàn toàn không có ý buông tay “Cho dù chết, ta cũng muốn nàng chết tại trong lòng ta”
Mỗ hồ ôm một phen thiên hạ trong lòng, bàn tay to tung một chưởng rồi bay đi. Thế nhưng cho dù tốn nhiều tinh lực, nhưng để đối phó với ánh mắt màu bạc hoang dã đang điên cuồng này, Cổ Nguyệt Lan bắt đầu cảm thấy khó khăn.
“Hừ ~~, thoát khỏi vòng mũi tên, hắn nhất định đã thắng, thế nhưng, đối mặt với thiên quân vạn mã, lại mang theo nữ nhân, ngay cả khi mọc thêm đôi cánh cũng khó mà thoát ra ngoài.” Một chưởng hung ác âm ngoan mang theo muốn đẩy người vào chỗ chết, đôi mắt băng lãnh càng nhìn chằm chằm vào nam tử đang ôm trong lòng thân thể nhỏ bé, nếu như trở lại, nhất định hắn phải nuốt một ngụm sạch sẽ để thỏa lòng ghen tức.
“Hiên Viên Hoằng, đừng vội đắc ý sớm” để bảo hộ, yêu thương thiên hạ trong lòng, Cổ Nguyệt Lan chỉ có thể vận dụng khinh công né tránh một chưởng cuồng phong, một bóng thon dài tiếp tục tiến tới.
“Nữ nhân, lại đây cho ta”
Một bàn tay to cố dụng lực tìm cơ hội ôm lấy eo nhỏ, sau đó cùng bạch y nam nhân nổi lên đánh giằng co, thua cũng không chịu buông tay trước.
“Ngao ~~ ngao
ngao

” tiểu hồ ly tinh thần dũng cảm để bảo vệ chủ nhân của mình đã cắn một phát vào bàn tay người nọ, phẫn nộ “Ô ~~ ô ô

“Hanh, tiểu súc sinh, đừng để cho ta bắt được ngươi.” Nhanh chóng thu hồi tay, nhìn vào lòng bàn tay đang rỉ máu, đôi môi mỏng hồi phục lại điệu cười lạnh lùng kì dị, lập tức một chưởng lớn không lưu tình chút nào đánh về phía thân thể nhỏ nhắn.
“A
người cứu mạng a
” huhu
hồ ly khốn kiếp, vì sao đột nhiên lại buông tay, huhu
nhìn khoảng cách ngày càng gần mặt đất, ta chỉ còn biết nhắm lại mắt, xem ra ngày hôm nay, Vương Nha Nha ta thật sự chịu khổ rồi a.
“Dừng, ta không cho phép ngươi thả nàng ta ra!” Nhìn cơ thể màu hồng nhỏ nhắn đang rơi dần xuống dưới, mắt xám bạc mang theo hung ác cùng độc địa toát ra luồng ánh sáng lạnh nhìn về phía bạch y nam nhân “Ngươi dám buông tay, nếu nàng ta có chuyện gì ta sẽ không buông tha cho ngươi!”
Mỗ hồ bình tĩnh cười, bởi vì hắn biết cho dù hắn không ra tay, tự nhiên cũng có người tranh nhau tiếp được đồ nhi.

“A
người cứu mạng a ~~ ta không muốn trở thành bánh bao thịt ~~” định bụng rơi xuống trong lúc này chỉ cảm nhận được mặt đất thô cứng, nhưng không ngã xuống đất lại không đau đến vậy, chỉ cảm thấy thân thể được ôm nơi lồng ngực đầy rắn chắc một cách ôn nhu. Ta mở nhẹ đôi mắt, ánh vào trong mắt ta là ánh mắt màu tím tràn đầy ý cười.
“Tiểu nha đầu, có ta đỡ nàng rồi mà sao có thể thành bánh bao thịt được?” Ngón tay thon dài lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt, khóe miệng khêu gợi hàm chứa đầy yêu chiều: “Thế nào, sợ không?”
“Hừ, tiểu yêu tinh, lại đây, để bản vương ôm một cái!” Bàn tay to vươn ra ôm trọn thân thể còn chưa cảm thụ được thân thể nhỏ bé đã bị mỗ ngưu đoạt lại trong lòng, mỗ lang liền quay sang hôn vào cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn một trận “Ân ~~ vật nhỏ, mấy ngày này khiến ta nhớ nàng chết mất.”
“Đồ nhi Nha nha, đừng khóc!” Nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, đôi mắt xanh mang theo vài phần yên tâm “Có chúng ta ở đây, nàng việc gì phải khóc?”
“Nữ nhân, không ngờ nàng lại đi trêu chọc nhiều nam nhân như vậy!” Nhìn ba mỹ nam nhã nhặn có, lãnh mị cũng không thiếu đang rối rít vây quanh nữ nhân nhỏ nhắn yêu kiều, mắt xám bạc lạnh toát hỗn loạn, phẫn nộ không cam lòng. Này hôm nay, coi như là hợp lại một là ngươi chết hai là ta sống, hắn cũng muốn đưa mỹ nhân trở về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.