Trai Đẹp Né Qua Một Bên

Chương 29: Phép Thử Và Bị Bắt


Đọc truyện Trai Đẹp Né Qua Một Bên – Chương 29: Phép Thử Và Bị Bắt


Nhật Dạ sau khi trở về ký túc xá liền thơ thẩn cả người. Đầu óc bị rối rắm không suy nghĩ được gì cả, nhìn đến Thy Thy đang ở đối diện lại nhớ đến mấy câu nói lúc trước của nhỏ bạn.
– Tiểu Thy… cậu có tin là người ở trong truyện có thể xuyên ra đời thực không? – cô chậm rãi mấp máy môi hỏi Thy Thy.
– Hả? Nhật Dạ… cậu sao lại hỏi mấy chuyện này? – Thy Thy đang chơi game nghe cô nói liền ngóc đầu nhìn – Cậu chẳng phải ban đầu không tin sao?
– Mình cũng không biết… nhưng… nhưng nó lại rất thật – cô nhớ đến những việc xảy ra mấy ngày nay mà không khỏi kinh sợ .
– Này… có phải cậu đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nói mình nghe đi! – Thy Thy thấy cô rất kỳ lạ liền đi đến gần.
– Lúc trước lý do mình mất tích cậu không nhớ sao?- cô nhìn đến bạn của mình nói – hiện tại, dù chưa thể khẳng định nhưng mình cảm giác là chuyện người trong đó xuyên qua là có thật.
– Này… cậu nói thật đó chứ? Chẳng lẽ mấy tên nam.. nam chính đã xuyên qua? – Xuân Thy Thy trợn mắt sau khi nghe mấy lời nói của cô – Bọn hắn nhận ra cậu rồi sao?
– Vẫn chưa… nhưng tớ sợ là sắp rồi! Nhưng trước nhất, tớ phải thử lại lần nữa mới chắc chắn những gì tớ nghĩ có thật hay không – cô lắc đầu trả lời sau đó thở dài suy nghĩ – Nhưng tớ vẫn không biết nên làm gì nữa.
– Này.. không phải lúc trong truyện cậu đã từng tiếp xúc với mấy tên đó sao? Hay là dùng ký ức gợi lại cho bọn hắn đi… nếu có phản ứng thì đích thực là thật rồi – Xuân Thy Thy nảy ra ý tưởng nói với cô.
– Dùng ký ức gợi lại…. – cô lẩm bẩm những từ ngữ này trong miệng trong đầu liền có ý nghĩ sáng lên – Mình biết phải làm gì rồi.
Nhật Dạ cô liền tức tốc chuẩn bị…. hôm nay cô sẽ hi sinh một ngày đi học để thực hiện. Cô lục lội trong đống đồ cũ cuối cùng cũng tìm thấy thứ mà mình cần tìm. Đôi giày màu trắng còn rất mới nhưng lại không sử dụng mà chỉ cất vào trong hộp…. cô sẽ mang nó, chính là đôi giày 4 năm trước cùng xuyên về với cô.
Nếu như cứ đến từng nơi sẽ tốn rất nhiều thời gian, vì thế cô sẽ hẹn tất cả cùng ở một địa điểm nhưng lại ở vị trí khác nhau. Có như thế cô chỉ cần di chuyển một đoạn ngắn lại có thể trốn đi rất nhanh…
Vừa bước xuống dưới lầu cô nhanh chóng đi đến nơi có thể gặp được Cao Thái Ân. Lúc này, hắn vẫn chưa có tiết chắc là vẫn còn trên văn phòng rồi.
Cốc… cốc
– Mời vào đi – giọng Cao Thái Ân phát ra từ bên trong.
– Cao Thái Ân… anh có thời gian rảnh không?- cô nhanh chóng đẩy cửa liền mở miệng vào chủ đề.
– Hửm? Em hỏi chuyện này làm gì? – Cao Thái Ân đang cúi đầu xem giấy tờ liền ngẩng đầu nhìn cô.
– Hôm nay anh có thể đến công viên giải trí với tôi được không? – cô có chút áp lực nói ra.
– Công viên giải trí? Em định hẹn hò với tôi sao?- Cao Thái Ân cánh môi chợt nở nụ cười trêu chọc.
– Tôi có chuyện muốn nói… đúng 4 giờ chiều nay anh phải đến đấy – cô nói rồi quay đi đóng cửa lại.
Cao Thái Ân nhìn bóng dáng cô liền có cảm giác lạ lùng nhưng lại bị thôi thúc mà nghe theo lời cô.
Nhật Dạ cũng dùng những lời đó nói với tên Đắc Di và cuối cùng là Tinh Mạnh Kỳ . Chỉ cần dùng những chuyện đã xảy ra lúc trước làm lại một lần nữa… cô chỉ cần nhìn đến phản ứng của bọn hắn nữa thôi.
Tâm trạng hồi hộp như thế cứ lan tỏa trong người cô cho đến khi bước tới cổng công viên giải trí. Cô đã hẹn bọn hắn ở các thời điểm cách nhau một khoảng .
Đầu tiên, chính là Cao Thái Ân.

Đúng 4giờ Cao Thái Ân đã bước từ chiếc xe hơi màu đỏ bóng loáng xuống. Cô nhìn đến hắn thì có chút thở dài… nếu như hắn là Điền Lâm thật thì sao đây.
Tên Điền Lâm lúc trước cô đã không có thiện cảm vì thế cô cũng tránh tiếp xúc với hắn. Bây giờ muốn gợi lại ký ức thật sự cô cũng không biết làm gì.
– Nhật Dạ… em muốn nói chuyện gì với tôi? – Cao Thái Ân nhìn đến cô có chút thích thú hỏi.
– Vào bên trong đi… một lát tôi sẽ cho anh biết – cô nhìn hắn rồi đi trước dẫn đầu.
Cô và Cao Thái Ân đi đến một vòng quay gỗ rồi ngồi xuống một băng đá cách đó không xa. Trong công viên hiện tại có rất đông người, nhiều cặp đôi mặc những chiếc áo thun cặp đi với nhau tình tứ. Cô hiện tại lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh này… tinh thần đang rơi vào căng thẳng.
– Em kêu tôi đến đây chỉ để im lặng như thế sao?- Cao Thái Ân có chút khó hiểu lên tiếng hỏi.
– Hả? Thật ra…- cô đang tập trung suy nghĩ thì liền giật mình nói năng lộn xộn – anh uống nước không? Tôi đi mua nhé!
– Được… – Cao Thái Ân nhẹ nhàng trả lời gật đầu.
Cô hấp tấp đứng dậy đi đến nơi mà hắn không thể nhìn thấy. Làm sao đây… vẫn chưa nghĩ ra được cách. Đầu óc cô đang rối bời liền nhìn thấy hai bé gái đang chơi ở gần đó , lập tức nghĩ ra một cách.
– Chào hai em…- Nhật Dạ đi đến gần hai bé gái xinh xắn nhẹ giọng nói.
– Chị là ai?- một bé gái có vẻ lớn hơn lên tiếng hỏi – Là người tốt hay kẻ xấu?
– Chị là người tốt… đó là em gái của em sao?- cô nhìn đến bé gái y như đúc ở bên cạnh tò mò.
– Chúng em là chị em sinh đôi đó – em bé ở bên cạnh cũng trả lời.
– Vậy chị nhờ hai em một việc được không? – cô nghe xong trong đầu liền lóe lên một ý nghĩ.
Hai bé gái đáng yêu đi đến ngồi lên chiếc ghế đã có Cao Thái Ân ngồi kế bên. Còn cô thì đứng cách đó đủ để nghe được cuộc nói chuyện.
– Anh ơi… anh tên là gì thế? – bé chị nghe theo lời cô lên tiếng.
– Hừm… anh là Cao Thái Ân – Cao Thái Ân nhìn đến hai bé gái đáng yêu liền có hảo cảm – Hai em là chị em sao?
– Vâng… em là chị gái tên Thiền Nguyệt Cát – Cô bé lớn rất ngoan ngoãn nói ra cái tên mà cô đã căn dặn.
Tay của Cao Thái Ân khẽ run lên, cô hình như quan sát được nét mặt kỳ lạ của hắn.
– Em nói.. cái.. cái gì? Vậy còn em gái của em là… – Cao Thái Ân dường như bị chấn động khi nghe đến cái tên quen thuộc.
– Là.. là Thiền An Hạ – bé gái nhỏ chậm chạp nói cái tên xa lạ đó.
– Làm sao… các em biết cái tên này? Có phải là có người bắt bọn em nói cái tên này phải không? – Cao Thái Ân tâm trạng liền rơi vào kích động, dường như đã hiểu ra được gì đó – Nếu hai em nói ra anh sẽ dắt bọn em đi ăn được không?
Hai bé gái nghe đến lời mời hấp dẫn liền tụm lại nói nhỏ với nhau. Cô ở bụi cây gần đó nghe được mấy câu nói này thì liền giật mình… nếu hai đứa nhỏ nói ra cô thì coi như xong.
Cô phải chuồn thôi….
– Dạ.. là chị gái mặc áo thun trắng và quần đen bảo tụi em nói như vậy đó ạ! – hai bé gái đồng thanh nói rồi chỉ đến bụi cây cô đang đứng.

Cao Thái Ân nghe đến liền đứng dậy đuổi theo bóng dáng của cô đang chạy lẩn vào trong đám đông.
– Nhật Dạ… em đứng lại cho tôi! Tôi có chuyện quan trọng cần phải hỏi em – Cao Thái Ân cố gắng tăng tốc chạy theo nhưng không may lúc này có chiếc xe vận chuyển cắt ngang che mất bóng cô.
– Phù…. phù… – cô thở như sắp chết đến nơi, kỳ này coi như xong rồi , nếu sau này đến trường gặp phải Cao Thái Ân thì biết làm sao đây , lúc này điện thoại trong túi reo lên – Là.. là Đắc Di.
– Cô đang ở đâu vậy? Tôi đang ở chỗ tàu lượn siêu tốc đợi cô đây – Đắc Di giọng nói có chút mất kiên nhẫn nói với cô.
Tới rồi, lần này là tên Đắc Di.
Nhật Dạ cô liền tìm đường khác đi đến nơi tàu lượn siêu tốc, chỗ này tập trung rất đông người đến.
– Xin lỗi anh… tôi đến trễ! – cô từ xa nhìn đến liền nhìn thấy xung quanh có rất nhiều con gái đang nhìn ngó đến tên con trai nổi bật đang đứng kia.
– Không sao, cô kêu tôi đến đây là muốn chơi trò này sao?- Tên Đắc Di lấy tay chỉ đến đường tàu lượn kinh người kia hỏi cô.
– Ách… không phải! Tôi còn chuyện khác muốn nói… – cô lắc đầu có chút khó khăn nói – Đến băng ghế đằng kia đi.
Sau khi yên vị, cô lại tiếp tục trạng thái căng thẳng nhìn xung quanh. Đề phòng việc tên Cao Thái Ân tìm thấy cô còn phải làm sao cho tên này nhớ đến chuyện lúc trước.
– Nhìn cô không được tự nhiên… rốt cuộc là có chuyện gì? – Đắc Di quan sát thái độ lấp ló của cô thì lên tiếng.
– Tôi hỏi mấy câu này anh hứa phải thành thật trả lời đấy – cô nhìn hắn cuối cùng hạ quyết tâm vào chủ đề chính – Tại sao anh không cho đàn em gọi người khác là sư mẫu? Có phải… nó liên quan đến chuyện gì không?
– Cô muốn biết chuyện này làm gì… – Đắc Di liền lập tức nhăn mày khó hiểu – Nó không phải muốn nghe là có thể nghe được.
– Có phải là từ đó liên quan đến một người con gái không? – cô lập tức áp đảo lại lời của hắn – Bốn năm trước… có phải là có thứ gì đó khác thường phải không?
– Cô.. tại sao lại biết những chuyện này? – Đôi mắt của Đắc Di đã dâng lên sự khác thường, còn có chút nóng nảy – cô không cần phải biết.
– Người con gái theo đuổi anh, quấn lấy anh không buông. Anh chán ghét luôn xa lánh cô ấy. Rồi khi cô ấy thay đổi anh lại lập tức yêu cô ấy có phải không? – cô có chút run run khi dùng đoạn truyện đó kể lại – Hơn nữa từ sư mẫu là do cô ấy bắt ép mọi người phải kêu nó. Chính vì thế anh mới có phản ứng như vậy.
– Cô… cô làm sao biết được những chuyện này? Rốt cuộc là ai đã nói với cô… Nhật Dạ… không lẽ cô … – tên Đắc Di sau khi nghe rành rọt những từ mà cô nói cũng là một bộ dáng kích động không ngừng .
– Tôi không biết gì hết… hiện tại chúng ta nên nói tới đây thôi – Cô lập tức đứng dậy cách xa hắn, cuối cùng cô đã nhìn thấy được trạng thái kích động của hắn rồi, điều đó chứng minh được thứ mà cô cần biết.
– Không được… cô phải nói rõ ràng… chẳng lẽ cô chính là Thiền Nguyệt Cát? – trong đầu anh liền hiện lên cái tên quen thuộc mà đã lâu không nhắc tới.
Chân của Nhật Dạ lập tức run lên, hắn đã đoán ra được rồi sao?. Cô nhanh chóng lại sợ hãi chạy đi, Đắc Di ở phía sau thấy cô chạy cũng vô cùng hấp tấp đuổi theo. Nhật Dạ sợ hãi khi thấy Đắc Di đang gần tóm được mình. Không được… cô không thể để hắn bắt lại.
Lúc này, nhân cơ hội có đông người cô cố gắng quẹo sang ngã khác, liền đâm sầm vào lòng ngực rắn chắc của ai đó . Lòng ngực người này rất cứng lại còn có hương thơm bạc hà nhè nhẹ. Trên người con trai là chiếc áo sơ mi trắng với chiếc quần tây đen thẳng tắp.
– Cô đang chạy trốn ai sao?- giọng nói vừa thân thuộc lại vừa xa lạ vọng xuống từ trên đỉnh đầu làm cô bừng tỉnh.
– Tinh… Tinh Mạnh Kỳ? – cô ngẩng đầu thì đập vào mắt là gương mặt đẹp như tạc tượng làm cô run rẩy.

– Nhật Dạ… cô rốt cuộc ở đâu? – Đắc Di lúc này đã đuổi tới nơi còn gọi tên cô .
– Không được rồi…. a~~ – cô nghe thấy tiếng này liền thấy bóng dáng của Đắc Di đang tới gần không suy nghĩ được nhiều, hấp tấp vùi mặt vào lòng ngực của Tinh Mạnh Kỳ trốn tránh.
Đắc Di chạy ngang liền không chút để ý chạy qua nơi cô đang đứng. Sau khi hắn chạy qua cô liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng bộ dáng hiện tại của cô thì thật sự rất đáng xấu hổ. Cả người cô đều ôm cứng ngắt thân thể cường tráng của Tinh Mạnh Kỳ. Bộ dáng vô cùng mờ ám, còn Tinh Mạnh Kỳ thì lại không có phản ứng cứ để cô ôm lấy anh.
Tim cô đột nhiên đập mạnh không ngừng, Tinh Mạnh Kỳ có phải là… Vân Nhã Thiên không?
– Cô không định sẽ ở tư thế này… – Tinh Mạnh Kỳ nhìn thấy đôi mắt chất chứa tia xao động của cô thì nhẹ giọng nói ra những lời này.
Anh cũng cảm thấy bản thân của mình cũng hoàn toàn kỳ lạ. Từ trước tới nay anh không hề thích bất kỳ người con gái nào chạm vào mình. Nhưng khi cô ôm chặt anh lại khiến anh bồn chồn đến kỳ lạ. Hơn hết lại không hề chán ghét một chút nào…
-Tổng Giám đốc.. tôi… tôi xin lỗi – cô có chút thất thần cùng xấu hổ buông anh ra.
– Người vừa nãy là ai? Tại sao cô lại chạy trốn – Tinh Mạnh Kỳ chuyển ánh mắt đi nơi khác hỏi cô, trong lòng cũng có chút khó hiểu.
– Là.. là.. người tôi không muốn gặp thôi – cô không biết trả lời như thế nào chỉ đành lấp liếm cho qua.
Lúc này cô xoay người định đi đến chỗ khác thì chân lại đạp trúng dây giày không biết nó đã lỏng ra từ lúc nào. Lúc này xém chút cô đã bị té úp mặt, ai ngờ Tinh Mạnh Kỳ nhanh tay nắm lấy kéo cô lại. Đôi tay to lớn lại ấm áp của anh nắm lấy tay cô khiến cô có chút không quen.
– Để tôi buộc dây lại giúp cô… sau này phải cẩn thận một chút – Tinh Mạnh Kỳ đột nhiên lên tiếng sau đó nhanh chóng cúi người thật sự buộc dây lại giúp cô.
Đôi tay thon dài lại trắng tinh thu hút cô không ngừng. Lúc này tay Tinh Mạnh Kỳ lướt qua cổ chân cô , như có một dòng điện chạy vào cơ thể. Cảm giác này , dường như cô đã từng trải qua.
– Kiểu dáng này… hình như nhìn rất quen mắt – sau khi Tinh Mạnh Kỳ đã thắt xong thì đột nhiên lên tiếng đứng dậy.
– Anh… anh thấy nó quen mắt sao?- cô lập tức cà lăm khó khăn nói, không phải đôi giày này của Vân Nhã Thiên mua cho cô sao? – Là do một người mua cho tôi….cũng đã bốn năm rồi tôi mới mang lại nó.
– Bốn năm? Vậy tại sao… hôm nay cô lại mang nó? – Tinh Mạnh Kỳ không phát hiện anh dường như tò mò đến chuyện người khác hơn thường ngày, trong đầu anh cứ nhớ đến hình ảnh mờ ảo nào đó.
– …….- cô không biết nên trả lời thế nào đành chỉ biết im lặng, cô là mang nó để thử anh chứ làm sao nữa – Hay là chúng ta đến khu câu cá gần đó đi.
Nhật Dạ nhanh chóng xoay người đi, tâm trạng lần này còn căng thẳng hơn hai lần trước rất nhiều. Tinh Mạnh Kỳ nhìn bóng lưng cô liền sải bước đi theo. Bóng dáng ưu tú lạnh nhạt của anh không biết đã thu hút biết bao ánh mắt của mọi người. Nhưng Tinh Mạnh Kỳ anh dường như lại chỉ chăm chú nhìn đến bóng dáng của người con gái trước mặt.
Xa xa đó có hai tên gương mặt rõ ràng là lưu manh lại có chút hung ác đang nói chuyện với nhau.
– Này… nghe nói trong băng đảng thằng Đắc Di nó đã có bạn gái rồi –
– Hừ… mẹ nó… mày nhắc đến làm gì. Tao mà gặp được nó sẽ cho nó biết tay –
– Ê… mày nhìn thấy con nhỏ mặc áo trắng đó quen mắt không? –
– Đâu? Đúng là rất quen…. hừ… đúng rồi là con nhỏ chết tiệt xen vào chuyện hôm bữa của tao –
– Mày không thấy kỳ lạ sao? Hôm đó đột nhiên thằng Đắc Di xuất hiện ngay đúng lúc cứu nó –
– Mày nói phải… chắc chắn là có vấn đề… –
– Hay là tao với mày làm thế này… –
Hai tên bèn nói nhỏ vào tai nhau nói gì đó rồi cười vô cùng xấu xa nhìn đến bóng dáng của cô gái mặc áo thun trắng kia.
Trở lại với bên này, cô và Tinh Mạnh Kỳ đã đứng ngay chỗ câu cá giải trí . Xung quanh trẻ con rất đông, hình như mấy đứa nhỏ rất thích chơi trò này thì phải.
– Ở đây thật náo nhiệt… lúc nhỏ tôi cũng thường hay đến đây – Tinh Mạnh Kỳ nhìn mấy đứa nhỏ ồn ào liền có chút cảm thán.
– Vậy không lẽ từ khi lớn lên anh không đến đây nữa sao? – Cô cũng chậm chạp lên tiếng hỏi.

– Không có nhiều thời gian… hơn nữa lại không có tâm trạng – Tinh Mạnh Kỳ nhìn đến xung quanh, ánh mắt có chút đơn độc.
– Tôi mạo muội hỏi anh một câu được không? – cô nhìn thấy cảnh trên trong lòng cứ bị thôi thúc.
– Được… cô muốn gì cứ hỏi – Tinh Mạnh Kỳ rất nhanh đáp ứng lời cô.
– Anh có từng yêu một người nào không? – cô dùng hết can đảm hỏi, không biết tại sao cô cứ muốn hỏi những lời này – Đừng… đừng hiểu lầm tôi chỉ muốn…
– Nếu bốn năm trước thì câu trả lời của tôi là có – Tinh Mạnh Kỳ nhớ đến hình dáng một người con gái xinh đẹp luôn ngang bướng, lại hay thích cải nhau với anh mà bất chợt mỉm cười một mình.
Cô nhìn đến nụ cười đó lại bị chấn động không ít, lại nghe được câu nói của Tinh Mạnh Kỳ thì lại xao động.
– Vậy hiện tại anh không còn nhớ… cô ấy nữa sao? – cô đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác đau đớn trong lòng, cảm giác này rất chân thực.
– Nhưng bốn năm sau, hình bóng của cô ấy lại khắc sâu vào đầu đến mứckhiến tôi nhắm mắt đều có thể cảm nhận được. – Tinh Mạnh Kỳ chuyển ánh mắt có chút nhu tình chứa đựng tình cảm sang nhìn cô.
Nhật Dạ nhìn thấy hết cũng nghe thấy hết làm cho bản thân cô không chút tự chủ đứng không vững. Trái tim cô đột nhiên truyền đến một hồi rung động xao xuyến đến không thể kìm chế.
– Anh ơi… anh chỉ em câu cá đi – lúc này khi cô không biết phải phản ứng thế nào thì một bé gái nhỏ nhắn nắm áo của Tinh Mạnh Kỳ lên tiếng.
– Được rồi… anh sẽ chỉ – Ngoài dự đoán Tinh Mạnh Kỳ dường như rất thân thiện chỉ cho cô bé – Câu cá không yêu cầu kỹ thuật cao chỉ cần kiên trì một chút và biết quan sát là được .
Nhật Dạ cô lại tiếp tục bị câu nói này làm cho đứng không vững, lúc ở hồ nước trên núi Sơn Tây thì Vân Nhã Thiên cũng từng dùng những lời này chỉ dẫn cô. Đưa ánh mắt nhìn Tinh Mạnh Kỳ ở trước mặt, cô lại hoàn toàn chỉ nhìn thấy Vân Nhã Thiên.
– Vân Nhã Thiên – đột nhiên trong miệng cô lại bật ra ba từ mà trong lòng cô đang thôi thúc gọi tên nó , sau khi gọi xong cô mới biết mình lỡ lời liền bụm miệng lại.
Cánh tay cầm cần câu khẽ run rẩy, ánh mắt chứa cảm xúc kỳ lạ quay sang nhìn cô. Tinh Mạnh Kỳ buông cần câu ra đi đến gần cô, mỗi bước chân của anh thì tim cô cứ đập mạnh theo.
– Cô… vừa gọi tôi là gì? – Tinh Mạnh Kỳ cứ tiến tới còn cô thì đi thụt lùi.
– Là anh nghe nhầm.. nhầm rồi! Tôi không có nói gì cả – cô lắc đầu tinh thần đã căng thẳng quá độ , muốn quay đầu bỏ chạy.
– Cái tên này chỉ có một người có thể biết nó… Thiền Nguyệt Cát là em phải không? – Tinh Mạnh Kỳ không chịu bỏ cuộc lên tiếng áp đảo – Ngay từ đầu tôi đã cảm nhận em rất quen thuộc… cuối cùng tôi cũng tìm được em.
– Không… không phải… tôi phải đi trước đây – cô lắc đầu không ngừng nghe những lời này lại còn không quen chút nào, thật sự quay người chạy đi.
– Em đứng lại… đừng nghĩ anh sẽ cho em biến mất lần nữa – Tinh Mạnh Kỳ nhanh chân nắm lấy tay cô nhưng lại bị cô cắn mạnh một cái vào tay.
Nhật Dạ nhân cơ hội chạy đi, Tinh Mạnh Kỳ như mất hồn đuổi theo bóng dáng cô. Lúc này, trong đám đông phát ra tiếng nói rất nhỏ.
– Cơ hội tới… làm thôi! –
Lúc này khi Nhật Dạ đang cố chạy thục mạng thì bị một tên mặt mày hung dữ chặn đường, còn chưa kịp né tránh phía sau liền bị một cái khăn trắng úp vào mũi. Cô dùng sức né nhưng mắt lại lập tức muốn khép lại, ý thức bắt đầu mơ hồ, trước khi nhắm mắt lại nhớ đến ánh mắt nhu tình hiếm có của Tinh Mạnh Kỳ.
Hai tên lưu manh lập tức kéo cô đi đến một chiếc xe hơi rồi tẩu thoát. Tinh Mạnh Kỳ khi thấy một bóng dáng rất quen bị hai tên kéo đi đã cảm thấy kỳ lạ , nhưng khi chạy đến chiếc xe đã chạy đi mất.
– Nhật Dạ… Nhật Dạ – lần này ở hai phía liền phát ra giọng nam nhân vẫn không ngừng kêu gọi tên một người con gái nào đó.
Cả ba người con trai liền vô tình nhìn nhau, ánh mắt hai tên kia liền giao nhau khi cả hai cùng gọi tên giống nhau.
Tinh Mạnh Kỳ quan sát của hai người trước mặt sau đó dường như ánh mắt dừng trên người Đắc Di. Hình như cảm nhận được đã từng gặp qua ở đâu đó. Đắc Di cũng quan sát Tinh Mạnh Kỳ.
– Chúng ta từng gặp qua nhau rồi phải không? – Tinh Mạnh Kỳ lên tiếng nói nhìn Đắc Di và Cao Thái Ân , ánh mắt chứa tia phức tạp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.