Đọc truyện Trai Đẹp Né Qua Một Bên – Chương 25: Chàng Trai Trên Sân Thượng
* Chú ý: Hình ảnh mang tính chất minh họa.
Đường nét gương mặt góc cạnh, làn da trắng mịn, nhẫn bóng. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được gió thoải tung vô cùng thu hút. Chiếc mũi cao vút làm điểm nhấn cho gương mặt, đặc biệt làm cô ấn tượng chính là đôi mắt. Ánh mắt người con trai này dường như có điều gì đó phiền muộn, lại u buồn. Nhưng khí chất xung quanh lại có chút lạnh lùng, từ người anh toát ra sự cao quý kỳ lạ. Dù chỉ là đơn giản đứng một chỗ nhưng lại khiến người ta nhìn đến không thể rời mắt.
– Cô là ai?- giọng nói không rõ cảm xúc nhưng lại có chút trầm ấm của đàn ông trưởng thành được người người con trai trước mặt nói ra.
Nhật Dạ nhờ câu hỏi này liền giật mình tỉnh lại. Cô nãy giờ cứ đứng đó thất thần ngắm nhìn người ta , đến khi bị phát hiện luôn cũng không hay.
– Khụ khụ… xin lỗi! Tôi đã làm phiền anh phải không? -cô có chút chột dạ khi bị phát hiện, gương mặt có chút ngượng ngùng.
– Không phiền.. chỉ là tôi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô nên mới hỏi thôi – Chàng trai trước mặt rất thành thật nói với cô.
Cô ở một bên liền chột dạ… đúng là mê trai thật tai hại. Chẳng lẽ lúc nãy cô đã dùng ánh mắt nóng bỏng cực kỳ mê trai nhìn tên này thật sao?
Haiz… mất mặt quá đi mất! ≧﹏≦
– Cô không phải là nhân viên ở đây phải không? – người con trai đó không nhìn cô nữa lại chuyển dời ánh mắt nhìn xung quanh rồi lên tiếng.
– Ách.. đúng là như vậy! Tôi hôm nay chỉ là người đi phỏng vấn vào công ty thôi – cô ở một bên cũng đến gần thành lang cang, bắt trước bộ dáng ngắm cảnh của tên này.
– Phỏng vấn? Cô là làm chức vụ gì? – Người con trai bên cạnh đột nhiên trong lòng bị điều gì đó thúc đẩy tò mò về người con gái trước mặt.
– Nhắc lại thì càng tức… chính là làm thư ký.Không biết tên tổng giám đốc công ty này có phải bị thần kinh phân liệt hay không… bây giờ tuyển dụng mà còn phải dựa vào giới tính sao- Nhật Dạ cô đang bức xúc trong người, thấy có người hỏi liền xả ra một tràng.
– Thần kinh phân liệt? – người con trai đó lập lại bốn từ đó của cô rồi có chút hứng thú quay lại nhìn.
– Không phải sao… nữ thư ký thì có gì không tốt. Nếu có thể làm tốt công việc, ngoại giao lưu loát, còn có năng lực thì tại sao không được tuyển dụng chứ – Nhật Dạ liền lập tức gật đầu tiếp lời , quay sang nhìn người trước mặt – Này.. anh là người làm trong công ty chắc biết tổng giám đốc là ai phải không?
Người con trai trước mặt gật đầu, cũng đã nhiều năm nay anh chưa từng có hứng thú nói chuyện với người khác như vậy. Đặc biệt anh bị thứ gì đó thân thuộc từ cô, thứ gì đó rất quen thuộc khi nhìn vào cô gái này.
– Vậy có phải tên giám đốc này bị gay phải không? Tôi nghĩ chắc chắn 100% – cô lập tức nói ra suy nghĩ của mình, bản thân cô cũng không để ý khi nói chuyện với người con trai này lại tự nhiên như vậy.
Nếu là người lạ lần đầu gặp chắc chắn sẽ không nảy sinh sự thoải mái, quen thuộc này.
– Gay? Cô cũng thật biết đùa… – người con trai nghe đến câu nói của cô đôi môi liền nâng lên cao một chút.
– Vậy chứ tại sao hắn chỉ muốn tuyển nam thư ký? Chỉ có thể giải thích bằng lý do đó thôi – Nhật Dạ lại tiếp tục khó hiểu nhìn người trước mặt.
– Tuyển nam không nhất thiết phải là gay… ít nhất có thể tránh rắc rối về sau- người con trai đó dùng ánh mắt không rõ ý tứ giải thích với cô.
Ánh mắt lành lạnh này làm cô có chút gợn sóng. Ánh mắt này rất giống với một người… ánh mắt này rất giống với tên đó… không thể nào.. chắc chắn là cô nhìn lầm thôi.
Reng… reng…
Lúc này khi cô định lên tiếng nói tiếp thì điện thoại lại reo lên. Cô đành phải rời đi trước.
– Tôi phải đi trước đây… cảm ơn anh đã nói chuyện với tôi – cô cúi đầu tạm biệt rồi rời đi khỏi khu nhà.
Người con trai đó nhìn bóng cô rời đi trong lòng có chút lạ lẫm, bóng dáng đó rất giống với bóng dáng của một người trong trí nhớ của anh.
Chắc là lầm rồi… không phải người đó không còn trên đời này sao?
Người con trai đó chìm đắm trong suy nghĩ của mình, ánh mắt phiền muộn nhìn xung quanh. Một lát sau anh cũng từ sân thượng trở về phòng làm việc của mình. Lúc này ngoài cửa có hai vị giám đốc trung niên gõ cửa rồi bước vào.
– Thưa tổng giám đốc… chúng tôi đã có hồ sơ về các nhân viên ứng tuyển rồi – một vị giám đốc đặt trên bàn một sấp hồ sơ nhân viên.
– Các nhân viên ứng tuyển trong đó có hai người nổi trội nhất – vị giám đốc còn lại ở một bên tiếp lời.
– Trong những hồ sơ này có một người là nữ phải không? -người con trai đó không đụng đến những tài liệu ở trên bàn hỏi.
– Dạ.. sao .. sao tổng giám đốc biết ạ? Đúng là có một người nữ – vị giám đốc trước mặt có chút ngạc nhiên nhìn người con trai trẻ tuổi tài giỏi kia.
– Năng lực cô ấy thế nào? – người con trai đó không trả lời lại tiếp tục ra câu hỏi.
– Ngoại giao giỏi, trả lời lưu loát các câu hỏi, nhưng chưa có kinh nghiệm làm việc – vị giám đốc liệt kê tất cả mọi thứ – nhưng lại không đạt yêu cầu là nam của tổng giám đốc.
– Tốt! Tuyển cô ấy – giọng nói chắc nịch phát ra nhìn hai người trước mặt.
– Dạ.. sao lại? Không phải tổng giám đốc yêu cầu là nam sao ạ? – vị giám đốc kế bên không tin được vào tai mình.
– Bây giờ tôi đổi ý thì sao… phải thông báo với các ông ?- người con trai lập tức lạnh giọng, khí chất khiến cho người ta run sợ.
– Dạ.. Dạ… chúng tôi sẽ lập tức thông báo trúng tuyển với cô ấy – hai vị giám đốc trung niên liền rời đi khỏi căn phòng.
Người con trai trước mặt cầm đến tập hồ sơ trên tay, trong hồ sơ là một tấm hình thẻ 3×4 nhỏ. Bên trong là hình của một cô gái còn trẻ với nụ cười thân thiện. Ánh mắt trong suốt linh động thu hút người khác. Người con trai nhìn vào tấm hình sau đó để xuống, khóe môi khẽ nâng lên một đường cong tuyệt đẹp.