Trai Đẹp Đừng Dụ Ta

Chương 3: Xuyên Qua Là Để Cứu Người Sao?


Bạn đang đọc Trai Đẹp Đừng Dụ Ta: Chương 3: Xuyên Qua Là Để Cứu Người Sao?


Tân Vũ cảm thấy được một trận động đất, thế giới xung quanh như đang sụp đổ khiến nàng rơi vào trang thái hôn mê, nhưng chỉ một lát sau nàng liền tĩnh táo lại, nàng cảm giác như đang rơi xuống. Thế giới xung quanh dần dần không còn thấy rõ, mọi thứ đang sáng ngời lại chuyển sang tối đen, lại từ tối đen lại chuyển sang sáng ngời.
“A. . . . . . . ! ! !”, tiếng hét chói tai của Tân Vũ vẫn không ngừng vang lên.
Theo cùng một tiếng nổ đinh tai nhức óc, Tân Vũ từ trên trời rơi xuống, hoàn hảo là chiếc ba-lo của nàng rơi xuống trước, nàng rơi thẳng lên chính y phục của mình, khó khăn ngồi dậy. Nàng chạm đất đầu tiên là kiểm tra chính mình có hay không có vết thương nào, tự mình bắt mạch, thật may phát hiện chỉ bị kinh hách quá độ, còn lại không có việc gì. Thở nhẹ một hơi mới nhìn quanh bốn phía.
Nơi này. . . . . thoạt nhìn giống như là một tòa miếu đổ nát. Không hề có cửa sổ nào, nhìn đến bên ngoài, chỉ thấy trên trời có rất nhiều sao, buổi tối ở Bắc Kinh sao có thể nhìn thấy rõ nhiều sao như vậy nhỉ, bầu trời ban đêm nhờ vậy mà trở nên sáng lạn, nếu như có đồ ăn vặt nữa thì thật tốt a! ( như thế nào không muốn mĩ nam? ?) Hửm? đồ ăn? đột nhiên nhớ đến cái gì đó. . . .
“A. . . . chuyến du lịch Ý của ta! ! ! mỹ thực chi lữ của ta! ! ! Nơi này là cái địa phương quỹ quái nào! ! ! Kịch truyền hình ở miếu đổ nát sao! Miếu đổ nát ở cổ đại . . . hửm? ! Cổ đại? . . đừng vậy chứ. . . ! !”
Nàng nhìn ngó quanh khu miếu đổ nát này đến từng cây cột, tuy rằng đổ nát nhưng hoa văn kia điêu khắc công phu không phải đồ giả nha, là hàng thật. . .cổ đại . . . cỡ nào quen thuộc. . .

” Vũ Nhi, Vũ Nhi. . . tớ gần đây tự nhiên có hứng thú với ngôn tình tiểu thuyết xuyên không . . .tớ kể cho cậu nghe một chút nha. . . nam 9 hoặc nữ 9 gặp chuyện xãy ra tai nạn giao thông hoặc rơi xuống từ trên ới xuyên qua thời không, trở lại thời điểm nào đó trong cổ đại. Uy. . Vũ Nhi, cậu đừng ngủ chứ! !”. Nhớ lại xong. . . .
“A. . .! Triệu Nhụy tôi hận cô! Cô thích xuyên không thì cứ xuyên! Sao lại lây qua cho tôi? Tôi còn muốn đi hưởng thụ món ngon của Ý chứ không muốn đến cái địa phương này! Hận a . . .! Ôi . . nước Ý của ta. . .! !” . Tân Vũ cảm thấy bản thân muốn nổi điên, nàng cho đến bây giờ đều không hề buồn bực như thế này. . . cho đến bây giờ đều không có!
“Ưh. . .” Một âm thanh nhỏ phát ra nơi nào đó trong miếu, là một thanh âm? Nếu là cô nương bình thường giờ phút này chắc đã bị hù chết rồi! Miếu đổ nát luôn có mấy chuyện ma quái, đứt tay đứt chân a. Thật đáng sợ! Nhưng mà Tân Vũ là ai? tốt nghiệp từ Đại học Y ra, mỗi ngày đều nhìn thấy người chết, kết cấu cơ thể con người nàng đã khắc sâu trong đầu. Sợ ma ư? Người còn không sợ lấy chi là ma quỹ! ! !
Tân Vũ đứng dậy phủi bụi trên người, kéo lại chiếc ba-lo rồi hướng đến nơi có thanh âm phát ra.
Hít sâu một hơi, nếu như không nhầm nàng nhìn thấy một người. . . nam nhân. Hô hấp rất yếu ớt, thân thể mơ hồ huyết nhục, bị ngoại thương nghiêm trọng, sắc mặt lại đỏ, có thể đã sốt cao, phải sớm xác nhận một chút.
Chỉ mấy bước Tân Vũ đã đến bên người nam nhân này.

“Con bà nó, thật đáng giận mà, thương thế ngươi nghiêm trọng như vậy, sao ngươi còn ở chổ này? ngươi muốn chết à? đừng có muốn chết đến cắn lười tự sát. . . Ta sẽ cứu ngươi, ngươi phải tin tưởng ta, ta nhất định có thể cứu ngươi, không cần đi tìm chết đâu.”
Tân Vũ đem mấy tấm vải bố trên người hắn lấy ra, cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, mặt hắn đã muốn đỏ sậm, trừ bỏ nóng ra còn bị gì sao? Nâng tay sờ trán hắn, thật nóng, miệng vết thương chắc đã nhiễm trùng.
“Ưh. . . .” Là ảo giác sao? Như thế nào cảm thấy khi sờ trán hắn, hắn giống như có rên rĩ? Nhìn hắn tựa như đang hôn mê nhưng lại không giống như hôn mê, hô hấp lại dồn dập, thở hổn hển, khuôn mặt có sắc đỏ, đôi mắt lại thâm thúy, toàn thân như đang run rẫy, giống như không thể động, bộ dáng như đang nhẩn nhịn, như chịu đựng cái gì đó. . . . .
Tân Vũ bắt mạch, đo huyết áp, kiểm tra nhiệt độ cơ thể, cắt mấy lớp vải nơi bị thương lau sạch vết thương trên người hắn (mộ Tuyết: cởi sạch hết mới lau sạch được chứ! ! !), cồn giải độc, băng gạc băng bó vết thương, nhét vào miệng hắn hai viên trị viêm, lấy ra tấm chăn đi biển cho hắn đắp, cảm thấy không có gì sai lầm lắm, quay đầu nhìn về phía hắn, hắn hô hấp vẫn dồn dập, khuôn mặt vẫn hồng hồng, ít nhất là không chuyển sang màu tím, không tồi. Nhưng. . .nàng vẫn cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp, suy nghĩ, suy nghĩ nào. . .
“A! Đừng nói với ta là ngươi bị điểm huyệt không thể cử động nha?. . .A!Hay ngươi bị người khác hạ độc? ! !. . .không đúng, không đúng. . . “. Nhìn về hướng chiếc chăn nơi hạ vị của hắn nàng cảm thấy như có một ngọn núi đang nhô lên, vừa rồi cắt mấy chổ vải dính vết thương nàng không hề phát hiện điểm này! Quả nhiên khi chuyên tâm vào một chuyện gì thì không thể phát hiện được chuyện khác.
“Vậy là bị hạ xuân dược. . . chuẩn đoán chính xác, tất cả đều đã tra ra, ông trời đối với Tân Vũ ta không tệ a, không thể để ta đến Ý, nhưng lại cho ta đến cái khu miếu đổ nát này gặp một bệnh nhân sắp chết, hơn nữa còn là người bệnh trẻ tuổi nhiệt huyêt thế này, hừ! Thật TMD* mà, hừ! ! !. . .”

(*): một câu chửi tiếng Trung
======= Từ giờ trở đi mỗ Tuyết ẩn thân, ngôi thứ nhất nhường cho Vũ Nhi cô nương ==========
Đối với bệnh nhân đang trúng phải xuân dược mà ta lại là nữ nhân, thật là đấu tranh mà. . . .nhưng ta không thể hi sinh thân mình vì hắn đi hóa giải xuân dược. . . . nhưng ta cũng là thầy thuốc, tinh thần nghề nghiệp, thông thạo y thuật, ừ! Đến đây đi!
Một phen đem chiếc chăn phủ giường xuống, trong mắt hắn hiện lên tia ngạc nhiên, nhưng chỉ một lúc, trông giây lát lại có sự chờ mong. Ta trừng mắt liếc hắn một cái. Con bà nó, đừng nghĩ ta là thánh nhân, ta không phải! Không thể lấy thân giúp ngươi!
“Ta hiện tại sẽ dùng công cụ dẫn tinh giúp ngươi, không cần chịu đựng, đối thân thể không tốt đâu, chờ thân thể ngươi không còn dược vật, thì OK!”. Thân thể hắn hiện giờ không thích hợp vận động kịch liệt, hiện tại lại không có nữ nhân ở đây ( ngươi không phải nữ nhân à! ! !), chỉ có thể giúp hắn dẫn tinh ra, bằng không hắn liền buồn bực mà chết.
Ta cảm thấy bội phục chính mình rồi, nói lời này mặt không đỏ tim không đập, ách. . . là tim đập không nhanh, vẫn còn đập. Từ trong đại ba-lo ta tìm kiếm bộ công cụ, đem tửng thứ ra, nam nhân nhìn đến chiếc hòm gì đó, ánh mắt mở to. . .
“Ha ha. . .yên tâm! Ta sẽ không thiến ngươi!”. Lấy từ tầng dưới hòm thuốc ra một cái ống nhỏ, đây là dụng cụ dùng để cắm vào bộ vị đó. . . . Tận lực bảo trì bình tỉnh của bản thân, dù sao hắn cũng là một nam nhân xa lạ, hồi trước thử nghiệm phần lớn đều là người chết. Hôm nay xuyên một cái, động ngay người sống mà còn phải vì hắn dẫn tinh a, thật là ngượng ngùng! ! Nhưng ta là thầy thuốc! ! ! Ngó hắn một cái, hắn đang dùng đôi mắt thâm thúy nhìn ta, ta hướng hắn lộ ra một nụ cười hết sức thân thiện, không hề có nữa điểm trêu chọc, cực kì thành thật nói:

“Yên tâm đi, ta là thầy thuốc, sẽ làm ngươi rất thoải mái” ( Câu cuối hoàn toàn không quan hệ! ! !)
Đưa tay vịn lấy thân thể của hắn, trong nháy mắt, ta cảm thấy hắn kích động, trong lòng lại tức giận thêm một phần (Tại sao lại tức giận mà không phải là hưng phấn? ? ?) “Xuân dược đối với cơ thể người không tốt, nó có tác dụng phụ rất lớn, đem ngươi đánh thế này, còn trả lại cho ngươi liều thuốc dược vật tác dụng lớn như vậy, xem ra thật sự không muốn cho ngươi sống rồi. Đúng là ác nhân heo chó cũng không bằng, thế nhưng dùng phương pháp này dồn ngươi vào chổ chết. Không, không . . . mặc kệ dùng phương pháp gì cũng đều dồn ngươi vào chổ chết.A!. . . ” Xem ra là nhịn thật lâu rồi, mới cắm vào chổ đó thôi, hắn liền bắn. Nhưng hiển nhiên một lần vẫn không đủ để đẩy hết dược vật ra ngoài, cũng không thể làm thỏa mãn hắn. . . . . Giằng co nữa giờ, hô hấp của hắn rốt cuộc cũng bình tĩnh dần, sắc mặt không cò điểm hồng,
cơ thể hắn cũng dần tốt hơn, ta lấy ra một quyển giấy vệ sinh giúp lau sạch thân mình. Ta không dám đưa mắt nhìn hắn, tại sao không dám? ? ? Nói không dám chính là không dám, ánh mắt thật khủng bố. . .Ánh mắt hắn tràn đầy nghi vấn, như là cảm tạ, như là muốn đem ta ăn tươi nuốt sống. . . (Shel: ta rất trong sáng, edit đoạn này muk ráng hết sức tránh né ‘chổ đó’,m.n hãy hiểu cho ta TT^TT)
Giày vò đến sắp mệt chết người rồi, ta mơ mơ màng màng ngủ, mông lung cảm thấy có người hướng ta đi đến.
Sát khí. Ta cảm thấy, nhưng không muốn mở mắt, đã không được đi Ý hưởng thụ, không có cô dượng nàng, không có Triệu Nhụy, như vậy thà chết đi. Bị người chính tay mình cứu giết chết. . . Con bà nó, cũng quá máu chó đi! ! ! Trong mông lung, sát khí biến mất, lòng ta thả lỏng, aizz, tiểu tử, xem ra ngươi cũng có lương tâm.
Tâm thả lỏng, ta nặng nề chìm vào giấc ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.