Trai Đẹp Đừng Dụ Ta

Chương 10: Nam Nhân Của Vương


Bạn đang đọc Trai Đẹp Đừng Dụ Ta: Chương 10: Nam Nhân Của Vương


Một thân bọt trắng, nhìn người xuất hiện là Mắt đỏ, nàng lén lút thay đặt nickname là Mắt đỏ! Hi hi trong hắn lại hấp dẫn (sexy) như thế, tóc dài phiêu dật, da thịt lại trắng nõn không tì vết, y phục của hắn rộng thùng thình cứ bay cứ bay a~ làm nàng cảm thấy chói mắt . . . Mà nàng lại không được vậy. . .!
Mắt đỏ giây lát thấy nàng cũng kinh ngạc, không biết có phải là nàng đã khôi phục lại màu mắt , hay là tạo hình bây giờ của nàng rất tức cười, cũng phải rồi, bọn họ nơi cổ đại này cũng không có Phan đình. Nhưng trong giây lát hắn đã khôi phục lại tỉnh táo, thật là mãnh a!
Bay đến bên cạnh nàng (mộ Tuyết: tại sao lại bay? Mộ Vũ: tư thế ưu mỹ, bước chân mềm maị mà ta lại không phản ứng kịp liền xuất hiện trước mặt ta, ta quyết định dùng từ bay để hình dung), cảm nhận hắn cười thật không có ý tốt, ai, thông minh như nàng, còn có thể không biết hắn muốn làm gì?
“Đại ca, muốn dẫn ta đi, sao có thể làm phiền ngài hộ giá? Tiểu nữ mặc y phục xong sẽ theo ngài. Ngài không cần phải dùng Nhiếp Hồn Thuật, hay thuốc mê gì, nên tiết kiệm mới tốt. . . “
10 giây, nàng đã tắm xong, nhanh chóng mặc hết quần áo lên người, thu thập lại mọi thứ, đeo chiếc túi lên lưng. Phù! Thành công!
Đùa gì chứ! Nàng cũng là cao thủ lại muốn so chiêu với nàng! (mộ Tuyết: nàng vậy cũng kêu là chiêu à? Mộ Vũ: dĩ nhiên ít nhất thỉnh thoảng ta phản ứng đủ nhanh!)
============= Kịch tình chuyền tới: Tân Vũ bỏ chạy, cư nhiên lại đi ngang phòng Đoan Mộc Trì=========
Không cần biết bây giờ nàng cở nào lộ liểu, trên tóc nước vẫn còn tí tách rơi, quần áo trên người chổ nào không ướt, nhưng nàng thấy bộ vị quan trọng đã che lại hết nên không quan tâm, bả vai a bắp đùi a lộ liền lộ, nàng không quan tâm! Vào thời khắc nguy hiểm mà bên nàng có cái túi xách này cũng làm cho nàng vui mừng rồi! Nàng rốt cuộc cũng đã luyện qua, đổi thành những người khác chắc là lớn tiếng gào khóc Lưu manh, ngươi khi dễ ta đây.
Nhà Mắt đỏ cũng thật là: hùng vĩ, tráng lệ, quỷ mị, kích thước thật không khác cung điện hoặc pháo đài, cũng giống như biệt thự ở hiện đại, nhưng nơi đây không thích hợp để nàng lưu lại, nguyên một bụng toàn rượu thật không thoải mái, aizz, thế nào lại quên mất đây, uống rượu không nên tắm, máu trong người sẽ nhanh tuần hoàn lượng glu-cô lại tiêu hao, hiện tại nàng cho chút muốn ngất, lại mặc ít như vậy, hơn nữa còn là ban đêm, thật sự có điểm không thoải mái.
“Ừ. . .Trì. . .A . . A . . .”
Thế nào nàng lại không thấy Mắt đỏ đây, thì ra người ta đang bận rộn, tại sao không trở về tìm chổ tị nạn nhì? ! Để cô nàng bốc lữa ấy nhìn thấy chắc lại thành cái đinh trong mắt rồi? Không phải là nàng muốn rình coi nha! Là tên Mắt đỏ cố ý. Có phải hay không có người rình xem làm hắn thấy khoái cảm?
Bây giờ nàng muốn xem cũng không thể xem được, dạ dày của nàng đang khó chịu, buồn nôn, vì vậy mà trong lúc nam nữ nhân vật chính Xuân cung đồ song song đạt đến cao triều, dạ dày của nàng cũng đến cao triều: “Ụa. . . .”. Nàng nôn.

Không hề nhìn tư thế mập mờ của hai người đang điên cuồng cách đó không xa nhưng ta biết họ đã hóa đá, còn biết Mắt đỏ đã tức đến đỏ mắt lên (Mắt hắn vốn đỏ mà!!!) , hung ác hướng nàng nhào tới, có thể là do nàng sợ chết đi, cũng có thể do hàm lượng rượu cồn ức chế gan đang hoạt động của nàng, làm trở ngại lượng đường glu-co trong nàng khôi phục. Tóm lại, phịch nàng hôn mê.
Nếu như tỉnh lại nhìn thấy mình nằm ở trên chiếc giường mềm mại, hưởng thụ chăm sóc như công chúa, vậy ngươi đã sai lầm rồi.
Tỉnh lại nhìn xem quanh bốn phía, đây là một gian phòng, có hai người, một là nàng, một là vị nữ nhân dáng người bốc lữa đang tức giận, những thứ khác trong phòng đều là hình cụ, điều làm nàng chán ghét nữa là bộ y phục trên người nàng đã thay đổi thành bộ y phục rách nát dơ bẩn. Như vậy vẫn tốt, có cũng đỡ hơn không mặc gì.
Ai, rượu đúng là thứ không có gì tốt, đêm qua nôn, dạ dày hiện trống rỗng, tuột huyết áp không nói , còn cảm thấy nóng ran. Ai, sau này phải biết hạn chế mới được! Dĩ nhiên nếu như có lần sau.
“Ngươi đúng là nữ nhân không biết xấu hổ! Lại nhiều lần phá hư chuyện tốt của ta! Để cho ngươi đối ta giỡ trò! Hôm hay ngươi đừng mong còn mạng rời khỏi đây!”
Quá phách lối thật, nhìn nữ nhân đang tức giận, lại nhìn chiếc roi trong tay nàng ta, nàng sợ run, nữ nhân cổ đại phần lớn đều dùng roi sao? Bất qua hoàn hảo là roi, nếu là đao hay kiếm, nàng đúng là chết không được tử tế.
“Hôm nay sẽ cho ngươi chết dưới Thiên hạ kì độc Hoàn hồn roi của ta”
“Ai ui mẹ của ta nha!” Quá độc ác! Có độc? ! Hoàn hảo là vị tiểu thư này nói với ta một tiếng, nếu không mạng nhỏ chết mà không biết nguyên do.
Một câu chân lý: Sát thủ chân chính giết người sẽ không lên tiếng.
Biết roi có độc, nàng toàn thân đều phòng bị, đây không phải là lúc dây dưa, mệnh quan trọng hơn, nàng nhanh nhẹn tránh vài lần roi, đông tránh tây trốn, nhưng là hô hấp của nàng ngày càng khó khăn. Ai! Tại sao không có anh hùng cứu mỹ nhân a! Đột nhiên trong mắt hiện ra một mạt hồng y, không phải anh hùng là mỹ nhân cũng được, dùng hết sức lực cuối cùng hướng về phía Nàng chạy đến, trong nháy mắt ngã vào lòng ngực ấm áp, nàng thấy được một con ngươi màu đỏ thẩm, đẹp đẻ, hấp dẫn, nguyên lai là hắn.
Kéo ra một nụ cười rực rỡ, bám lấy vai hắn, vô lực nói: “Mắt đỏ, cứu ta . . . “
( Mộ Tuyết chen vào: lúc đó bạn học Vũ bởi vì thân thể khó chịu mà một lần nữa quang vinh té xỉu. Thật ra khi bị bạn học Vũ rình xem tại trận, bạn học Trì tức đỏ mắt, quay một cái liền bỏ đi, chọc nữ nhân kia tức giận, đem bạn học Vũ mang đến phòng hình cụ muốn giết chết, kết quả lại bị bạn học Trì bắt gặp, đem cứu ra ngoài rồi dàn xếp cho bạn học Vũ. )
. . . . . . . .

Lại một lần nữa tỉnh lại, lần này đãi ngộ khác nhau rõ rệt, nàng đang ở trong một căn phòng siêu cấp xa hoa, lại nằm trên một chiếc giường siêu câp lớn lại rất thoải mái, chuyện đầu tiên thức dậy là kiểm tra chiếc túi trên lưng, chính mình uống thuốc, trên bàn lại có điểm tâm, nhưng thật lòng nàng không muốn đụng tới. Thật vui mừng là khi ai đó đã chuẩn bị trang phục cho nàng, nàng nhanh chóng mặc vào. Mắt đỏ đã cứu nàng, cũng nên hảo hảo cám ơn hắn.
Tiếng gõ cửa vang lên, “Mời vào.
Ở một giây đó, nàng cảm thấy hô hấp muốn ngừng, đi vào là một lão nhân khoảng 50, 60 tuổi, lưng hơi gù, diện mạo có chút đáng sợ, ánh mắt của hắn giống như không thấy được gì, dáng đi có chút khập khiểng, lão nhân như vậy nhưng lại không làm nàng cảm thấy chán ghét, tại sao? Tại sao nàng lại có cảm giác này? Cảm thấy quen thuộc, quyến luyến, cảm giác ấm áp.
Nhìn hắn, nàng ngây người kinh ngạc, hắn không thấy nàng, nàng cũng không lên tiếng, hắn cũng không cử động, khi hắn khàn khàn cất tiếng: “Cô nương, ngươi ở đâu?”, nàng mới ý thức rằng mình thất thố.
“A! Ta ở đây!”
“Lão nô phụ trách chăm sóc cô nương, chủ tử nói cô nương cứ an tâm ở đây, chủ tử có chuyện phải ra khỏi môn mấy ngày, mấy ngày lão nô sẽ chăm sóc cô nương chu toàn!”. Nguyên lai là cao thủ, Mắt đỏ lại cho nàng một hộ vệ ? Không tồi.
Nàng quyết định không quan tâm cái cảm giác khó hiểu đó nữa, lão bá này cho nàng cảm giác: hắn như là thân nhân của nàng! Đồng hương chăng? Bất kể thế nào, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, đã có cảm giác, vậy thì chung sống không tệ đi!
“Lão bá bá, ta thích ngươi!”. . . .
Từ ngày đó nàng với lão bá như hình với bóng, Mắt đỏ ra ngoài hết 10 ngày. những ngày qua nàng cùng lão bá hết chín, thường trêu chọc hắn chơi, tùy tiện chiếm cái ghế, cái bàn của hắn. . . .
“Lão bá bá, Mắt đỏ . .à chính là chủ tử của ngươi rốt cuộc là người như thế nào vậy?” Cái vấn đề này nàng sớm muốn hỏi, bất qua chỉ biết chơi đùa, quên chính sự, tha thứ cho nàng, từ nhỏ đã thiếu hụt tình thương của cha, trước giờ cũng không dể đối một người muốn thân cận.
“Chủ tử là một trong những thị vệ của Vương, Quần Anh hội năm ngoái cũng là nhờ công lao của chủ tử người kia mới trở thành Vương. Bất quả sau này lại phát sinh biến cố. . . .”
“Vị Vương kia hiện tại ở nơi nào?”

“Bị chủ nhân giết.”
“. . . . . . . Tại sao? !”
“Bởi vì một chút nguyên nhân. . . Lão nhân nhiều lời.”. Giống như nghe thấy động tĩnh gì, thân hình lão đột nhiên run lên, “Lão nô cáo lui trước”.
“Này! này! Ngươi trở lại đi! !”
Đi nhanh như bay? Vậy mà đi đứng bất lợi? Lão nhân gia ngài? ?
Bởi vì có nguyên nhân, rốt cuộc là nguyên nhân gì? Đột nhiên lại có một tia khí lạnh xông tới, nàng quay đầu, màn này thật quen thuộc nha! Mắt đỏ lại lựa lúc nàng đang tắm đến thăm nàng. Ai. . . .
“A. . Mắt đỏ, ngươi đã trở lại rồi”. Đừng nói nàng cầm sinh mạng đùa giỡn, hắn nếu muốn nàng chết đã sớm không cứu nàng.
Giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Ngươi mới vừa cùng ai nói chuyện?”
“Người làm của ngươi”, Hắn nhíu lại lông mày. ” Chính là lão bá lưng gù, mắt mù, chân đi khập khiễng”. Hắn càng nhíu lại lông mày, sâu kín mở miệng: “Ta không có người làm”.
Hít vào một hơi. . . Gặp quỷ mà. . .Biết nàng gan lớn cũng không cần trêu nàng như vậy chứ! ! !
Không chờ nàng đáp, hắn lại lên tiếng:
“Các ngươi nói gì?”
“Nói ngươi là thị vệ của Vương”
“Còn gì nữa?”.
“Nói ngươi giết hắn.”

“Còn gì nữa?”
“Nói các ngươi có quan hệ?”
“Quan hệ thế nào?”
“Còn chưa nói hắn bỏ đi rồi.”
“Hừ, coi như hắn chạy chốn mau.”
“Ừ, coi như hắn chạy nhanh.”
Nàng đáp lại hắn trong vô thức. Mắt đỏ lại tương đối có tinh thần, tiến đến dùng chút sức đã bế nàng ra khỏi nước, đặt nàng lên giường, rồi phi thân , người đã ở trên nàng.
Nàng ba hồn bảy vía nháy mắt toàn bộ trở lại, nhìn khuôn mặt hấp dẫn của hắn, làn da quyến rũ, nàng cảm giác trên người hắn đã có lửa nóng.
Cuối xuống, hắn ở bên tai nàng thổi khí, dùng chất giọng khàn khàn khêu gợi làm người khác trào máu nhẹ nhàng lên tiếng:
“Ngươi đoán xem, ta với vương có quan hệ như thế nào?”
Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy đôi mắt hắn hiện rõ dục vọng, trong đó ghi rõ khát vọng muốn nàng.
Trong nháy mắt, đầu óc nàng từ dừng lại đến hoạt động siêu tốc.
Trong nháy mắt, trong đầu nàng xuất hiện một suy nghĩ:
“OH DEAR! ! !Đừng nói ngươi là nam nhân của Vương nha? ! !”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.