Trái Cấm Thơ Ngây

Chương 25


Đọc truyện Trái Cấm Thơ Ngây – Chương 25

“Reng, reng……”

Nghe tiếng chuông cửa, Vân Yên bước ra mở cửa, cô cho tằng Diêm Thiên Phạm lại tới dây dưa với cô, nhưng không nghĩ tới sau cửa chính là khuôn mặt mà cô cho rằng suốt kiếp này cũng không thể gặp lại.

“Cha!” Khi đó hắn quyết định bỏ rơi cô, bây giờ làm sao lại trở về rồi?

“Vân Yên, cha rất nhớ con! Nhanh đến trong ngực cha, cha biết lỗi rồi, thực xin lỗi con, nhưng con nhất định phải tha thứ cho cha.”

“Tôi không muốn nhận người cha như ông!” Cô rất phẫn hận thái độ không có trách nhiệm của người cha này.

“Vân Yên, cha biết khi đó mình hành động không có trách nhiệm, cha cũng không muốn như vậy, nhưng cha thật sự không có dũng khí đối mặt với bạn bè.” Hắn khổ sở nói.

“Ông biết việc lúc trước ông làm, đối với tôi tạo thành bao nhiêu tổn thương không? Tôi mới chỉ là một cô gái mười tám tuổi, tôi……” Nhớ tới những ủy khuất trong thời gian đó, cô nghẹn ngào không nói nên lời.

Bạch Tung Nhạc vỗ vỗ bả vai của cô an ủi: “Thật vất vả cho con, hãy cho cha thêm một cơ hội chăm sóc cho con, cha biết sai rồi.”

“Cha, con không biết có nên tin cha hay không, dù sao đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Cô có chút sợ.

“Cha ở nước ngoài kiếm được một trăm ngàn đô-la, sau này con không phải sống khổ nữa rồi, tin tưởng cha có thể mang lại một cuộc sống tốt cho con.”

“Cha, những năm này con quả thật rất khổ cực, con không biết đối mặt với cha như thế nào.”

“Cha biết, hiện tại tất cả đều đã qua rồi!”

“Cha –“

“Quên hết những chuyện không vui kia đi! Để cho hai cha con ta đoàn tụ với nhau, sau này cha sẽ lo liệu tất cả.”

Vân Yên nhìn khuôn mặt hiền lành của cha, cuối cùng cũng không nhịn được vùi đầu vào trong ngực của hắn, mặc sức khóc, đem tất cả uất ức thổ lộ ra ngoài.

Bạch Tung Nhạc ôm lấy con gái, nội tâm cũng không nhịn được lại một lần nữa hối hận……

☆☆☆


Mấy ngày sau –

Bạch gia quả thật trải qua một đoạn cuộc sống yên tĩnh, nhưng hôm nay, đột nhiên có một đám “anh em” đến Bạch gia đòi nợ.

“Bạch Tung Nhạc, mau trả tiền lại, nếu không chúng tôi sẽ cho ông biết tay.”

“Có chuyện gì từ từ nói, các người cất súng đi truwsc.” Bạch Tung Nhạc e ngại nhìn súng lục đang nhằm vào thái dương của mình.

Nghe được tiếng hắn cầu khẩn, đám “anh em” ngược lại đem súng lục dời đến tim hắn.

Vân Yên nhìn thấy tất cả mọi việc, không hiểu hỏi cha: “Cha, xảy ra chuyện gì? Không phải là cha thắng được một trăm ngàn đô la sao?”

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của con gái, Bạch Tung Chạc không thể không nói ra toàn bộ sự thật: “Vân Yên, cha lừa con, cha ở Hongkong bài bạc, vốn nghĩ có thể thắng được một số tiền lớn, nhưng bởi vì lòng tham nên mới thua sạch, ngược lại còn thiếu bọn họ một trăm ngàn Đô-la, cha là vì trốn nợ mới về Đài Loan, cha cứ nghĩ sẽ trốn thoát, không nghĩ tới bọn họ lại đuổi kịp tới đây.”

“Cha –” Vân Yên bất lực hô to.

“Anh em, đừng nghe hắn nói nhảm nữa, chém đứt gân chân của hắn để trừ nợ.”

“Không cần, không cần!” Bạch Tung Nhạc vội vàng quỳ trên mặt đất cầu khẩn.

Nhìn khuôn mặt già nua của cha, Vân Yên chỉ đành mềm lòng nói: “Xin các người cho tôi thời gian 3 ngày, tôi sẽ nghĩ biện pháp trả lại tiền cho các người.” Ông cuối cùng vẫn là cha của cô, cô không cách nào trơ mắt nhìn ông bị thương tổn.

Bạch Tung Nhạc cũng ở một bên hát đệm: “Con gái của tôi là một người mẫu nổi tiếng, nó có rất nhiều tiền, nhất định có thể thay tôi trả hết nợ cho các người, các người bỏ qua cho tôi đi!”

Một đám “anh em” thương lượng một chút rồi nói: “Được! Đến lúc đó nếu con gái ông không có tiền, chúng tôi sẽ bán cô để làm gái ở Đông Nam Á, nhìn cô ta da thịt mềm mại, nhất định có thể bán được giá tốt. Đi!”

Sau khi đám hung thần rời đi, trong lòng Bạch Tung Nhạc áy náy không dám nhìn mặt con gái.

“Cha, lần này là lần cuối con giúp cha.” Vân Yên bất đắc dĩ nói.

“Cha biết rõ rồi, Vân Yên, cha cũng không muốn đánh bài, nhưng……”

“Đừng nói nữa!” Một trăm ngàn Đô-la cũng không phải là một con số nhỏ, có thể giúp trong thời gian ngắn cũng chỉ có hắn.


Ai! Thật giống như càng không muốn gặp phải chuyện thì càng không thể không gặp.

☆☆☆     

Hôm sau –

“Em đến đây làm gì?” Hắn không có ý định đi phá hư “hạnh phúc” gia đình của cô, mà cô ngược lại tự động đưa tới cửa.

“Tôi muốn xin anh cho tôi mượn một trăm ngàn Đô-la, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho anh.” Cô ngập ngừng mở miệng.

“Em muốn dùng gì để trao đổi cùng tôi?” Hắn luôn luôn không buôn bán lỗ vốn, điểm này cô nhất định phải biết rõ ràng.

“Thân thể…… của tôi!” Dựa vào lợi thế này, vì cha, cô lại một lần nữa vứt bỏ tôn nghiêm, bán đứng thân thể của mình.

“Tôi không muốn thân thể của em, tôi đối với thân thể em đã sớm không có hứng thú, huống chi tôi luôn luôn chỉ muốn, em chịu nổi sao?” Hắn quyết định làm khó cô.

Sắc mặt Vân Yên lập tức hơi trầm xuống, đang muốn đi tới cửa thì Diêm Thiên Phạm bỗng dưng gọi cô lại.

“Tôi muốn đứa nhỏ của em.”

“Anh muốn Tư Phạm? Tại sao? Anh luôn luôn không thích có con, tại sao muốn con của tôi?” Cô đã nói dối hắn, cô nói Tư Phạm không phải con của hắn, vậy hắn……

“Tôi không thích con của em, nhưng…… đây là con của em cùng tên kia, nếu muốn cứu cha mình thì đem đứa trẻ tới đây trao đổi.” Bên cạnh cô không thể có một đứa con, làm hắn cảm thấy vướng chân vướng tay.

“Anh…… Không được chia cắt tôi cùng con…..” Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn tàn khốc giống như trước kia.

“Em có thể lựa chọn muốn tiền hay là muốn con của mình? Cửa ở chỗ đó, mời em tự nhiên.” Hắn dù bận vẫn ung dung nói.

“Anh biết rõ tôi không có lựa chọn nào khác.”

“Vậy thì tốt, ngày mai đưa đứa nhỏ tới, tôi sẽ cho em chi phiếu một trăm ngàn đô.” Hắn hào phóng giao phó.


“Anh không được gây khó khăn cho con của tôi.” Cô thật lo lắng.

“Em đừng lo lắng tôi sẽ ngược đãi nó, tôi sẽ giao nó cho người làm, tôi ngay cả nhìn nó cũng không muốn nhìn, mặc kệ nó.” Hắn khinh thường phải thay người khác chăm sóc đứa nhỏ.

“Được! Anh nhất định phải đảm bảo với tôi, nó sẽ không bị một chút tổn thương nào.”

“Tôi không phải đảm bảo với bất kỳ kẻ nào. Chồng của em đã không có cách giải quyết vấn đề nợ nần của em, vậy em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.” Hắn ngang ngược nói.

“Tại sao anh luôn bá đạo, dã man, vô lý như vậy? Tôi thật hận anh!” Cô nhất thời mất khống chế nói.

“Nhưng em lại rất thích tôi tiến vào trong cơ thể của em!” Hắn nhắc nhở cô.

“Anh…..” Hắn thật rất ghê tởm, rất ghê tởm……

“Ngày mai đưa đứa nhỏ đến, nếu không liền hủy bỏ giao dịch.”

☆☆☆

Hôm sau

“Mẹ, phòng ốc nơi này thật to đó!” Tư Phạm nhìn biệt thự diện tích bát ngát, mở to cặp mắt nói.

“Tư Phạm sau này sẽ phải ở đây, có thích không?” Cô không muốn bỏ rơi con, nhưng vì ác ma bức bách, cô chỉ đành phải nghe theo.

“Mẹ sẽ ở đây cùng Tư Phạm có phải hay không?” Bọn họ sẽ có một ngôi nhà xinh đẹp.

“Mẹ có nỗi khổ riêng, con phải tha thứ cho mẹ.” Vân Yên vừa nghĩ tới phải xa con, hốc mắt đều đỏ.

“Mẹ, làm sao lại khóc?”

“Mẹ không khóc, Tư Phạm ngoan.”

Lúc này, Diêm Thiên Phạm vẫn đứng ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vân Yên nhìn thấy hắn từ xa, cô lau hết nước mắt nói với Tư Phạm: “Con phải nghe lời, phải biết nghe lời những người lớn ở đây có biết không?”

“Dạ biết.”

“Tôi giao con cho anh rồi.” Cô đem Tư Phạm dắt về phía Diêm Thiên Phạm.


Diêm Thiên Phạm không hề nhìn nó lấy một cái, ngược lại Tư Phạm kéo lấy hắn ống quần kêu: “Cha!”

Vân Yên không nhịn được bối rối, cái thói xấu này của Tư Phạm, thật đúng là để cho nó đụng phải “cha thật” rồi, chỉ là cô cái gì cũng không thể nói, nếu để cho hắn biết Tư Phạm chính là con ruột của hắn, hắn nhất định sẽ dùng thủ đoạn tàn ác hơn để trả thù cô.

“Con của em còn có thể nhận loạn cha à? Hay vì em có quá nhiều người tình mới khiến cho nó không biết rõ ai là cha ruột mình?” Sau khi rời khỏi hắn, thân thể của cô rốt cuộc bị bao nhiêu đàn ông dùng qua? Hắn thật sự vô cùng để ý.

“Trên người của anh có vô số gai nhọn, cứ tự giữ lấy đâm mình, không cần đi công kích người khác.” Cô tức giận phản kích.

“Tôi hết lần này đến lần khác thích công kích em, chồng em có đồng ý cho em đưa con đến không?”

“Anh ấy…… không biết thỏa thuận của chúng ta.” Vì cha, cô chỉ đành phải nói dối.

“Sau này nếu như con của em có chuyện gì cần em, tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho em.” Bên môi Diêm Thiên Phạm dâng lên một nụ cười lạnh, nhìn thân thể mỹ lệ của cô.

Nguyên lai, đây chính là mục đích của hắn, dùng con để khống chế cô. Hắn biết cô không tình nguyện, cho nên không thể làm gì khác hơn là lợi dụng con để cô khuất phục.

Hắn biết rõ cô có “chồng”, còn muốn ở chung một chỗ với “phụ nữ có chồng”. Hèn hạ, vô sỉ!

“Tôi sẽ không tới.”

“Con em sẽ cần mẹ.” Diêm Thiên Phạm ngồi xổm người xuống, hỏi đứa bé trai: “Cháu tên là gì?”

“Cháu tên là Tư Phạm.”

Trong nội tâm Vân Yên khẩn cầu, hắn ngàn vạn lần không nên có bất kỳ liên tưởng gì bất chính.

“Tư Phạm…… Em dùng tên của tình nhân cũ để đặt tên cho con em sao? Có phải vì kỹ xảo của tôi tốt nhất, cho nên em mới không thể quên tôi? Được! Chúng ta rất nhanh có thể cùng nhau ôm mộng cũ rồi, hãy dùng kinh nghiệm mấy năm nay của em mà lấy lòng tôi đi!”

Người đàn ông này lúc nào cũng vũ nhục cô, Vân Yên giận đến hướng hắn hét to: “Tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với anh.”

Diêm Thiên Phạm nhắc nhở đứa bé: “Tư Phạm, mẹ con sau này cũng sẽ không tới thăm con.”

“Mẹ, mẹ, con không muốn xa mẹ…..”

Vân Yên nhìn Diêm Thiên Phạm dương dương tự đắc, chỉ đành phải vội vàng trấn an Tư Phạm.

Cô dỗ Tư Phạm thật lâu, Tư Phạm cuối cùng mới nguyện ý ở lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.