Đọc truyện Trạch Thiên Ký – Chương 3: Tại sao
Nhìn thân ảnh thiếu niên biến mất ở thiên sảnh, trên mặt Từ phu nhân phủ một tầng sương lạnh, nàng muốn nâng chén trà uống một ngụm trà nhuận nhuận giọng nói có chút khô khốc, nhưng phát hiện trà trong chén cũng đã nguội, nàng muốn đem chén trà ném đến trên mặt đất để phát tiết cơn giận, tự nhiên không để ý xem đồ sứ này đắt tiền mức nào, nhưng lại không muốn để cho bọn hạ nhân nghe được thanh âm, biết cảm xúc của mình lúc này.
Nàng hiện tại tâm tình cực kỳ không tốt. Nàng có thể cảm nhận được rõ ý của thiếu niên ki muốn truyền đạt cho mình —— thật sự xin lỗi, chuyện này có thể làm cho ngài không vui, nhưng ít ra có thể làm cho ta vui vẻ trở lại. Hoặc bởi vì nàng lúc trước đã nói với hắn những lời tương tự: muốn thông qua thần tướng phủ để thay đổi cuộc sống của mình sao? Thật xin lỗi, chuyện này có thể làm cho ngươi khoái trá nhưng lại làm cho ta không thể cao hứng nổi.
Trên thực tế, thiếu niên kia biểu hiện từ đầu đến cuối rất có lễ độ, không có bất kỳ địa phương nào thất thố, chỉ dùng hai câu nói ý tứ hoàn toàn bất đồng cùng với động tác cuối cùng xoay người rời đi, đã thành công làm được điểm này, đó cũng có thể coi là một loại thiên phú.
Vị ma ma kia sắc mặt cũng cực kỳ âm trầm, đi tới bên cạnh phu nhân, hạ giọng nói: “Cứ để cho hắn đi như vậy sao?”
“Ta ban đầu nghĩ hắn là một thiếu niên kiêu ngạo, hiện tại mới biết được, hắn là một kẻ tiểu nhân âm hiểm, nếu như hắn thật sự muốn dựa vào thần tướng phủ để leo lên, cẩn thận đến mức ngay cả trà cũng không dám uống, làm sao có thể mang hôn thư vào trong phủ chứ? Trên thực tế, từ đầu cho đến hiện tại, có ai đã thấy được hôn thư kia đâu?”
Từ phu nhân biết ý tứ của ma ma, sắc mặt hơi trầm xuống nói: “Nhưng nếu là người thông minh, hắn phải rõ ràng, muốn nhận được lợi ích, ban đầu thời điểm, liền không thể đem toàn bộ sự tình làm hết.”
…
…
Trần Trường Sinh không hiểu hôm nay xảy ra chuyện gì, rõ ràng mình tới để từ hôn , làm sao lại trở thành tình huống như hiện tại, hắn càng nghĩ mãi mà không rõ, thần tướng phủ rõ ràng có rất nhiều phương pháp để giải quyết môn hôn ước này, tại sao Từ phu nhân nhìn qua cực kỳ khôn khéo lại lựa chọn biện pháp ngu ngốc nhất như vậy?
Có rất nhiều chuyện nghĩ mãi vẫn không rõ, hắn không muốn suy nghĩ nữa, chỉ là nghĩ tới trong sảnh Từ phu nhân thịnh khí lăng nhân, hắn không khỏi sinh ra rất nhiều tò mò với vị Từ tiểu thư kia, nàng cuối cùng có bộ dáng thế nào? Có xinh đẹp hay không? Dĩ nhiên, ở trong tòa phủ đệ này lớn lên, chắc chắn tính tình cũng không thể quá ôn nhu thiện lương rồi…
Thần tướng phủ thật lớn, thậm chí còn lớn hơn Tây Ninh trấn, không có người hầu dẫn đường, tất nhiên hắn sẽ bị lạc đường. Đợi đến khi phát hiện sự thật này, hắn đang ở bên ngoài một khu rừng thanh u, nghĩ tới trong điển tích ghi lại những chuyện con rể nghèo khó bị cha vợ vô sỉ âm thầm mưu hại, có chút bất an, lại cảm thấy ý nghĩ này của mình thật không thú vị.
Đúng lúc này, hắn cảm nhận được một đạo mục quang rơi vào trên người mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị cô nương đứng nơi cổng vòm ở cuối đoạn đường đá kia, mới biết thì ra cũng không phải mình bị lạc đường, mà là bị người khác cố ý dẫn đến nơi này.
Vị cô nương kia khoảng mười ba mười bốn tuổi, quần áo hoa lệ, tùy ý một món trang sức nào trên người nàng cũng đáng giá hơn toàn bộ gia sản của hắn, dung nhan xinh đẹp, nếu lớn thêm chút ít chắc chắn sẽ trở thành một vị mỹ nhân, đôi mắt đen sẫm nhanh như chớp chuyển, rất khả ái, chẳng qua ánh mắt của nàng cực kỳ bạo dạn đánh giá hắn từ đầu đến chân.
Trần Trường Sinh hơi kinh hãi, nghĩ thầm chẳng lẽ đây chính là tiểu thư Từ phủ sao?
Hắn thuở nhỏ không ngừng đọc đạo kinh, tính nhẫn nại cực tốt, để mặc đối phương đánh giá, cũng không đặt câu hỏi.
Cuối cùng, vẫn là tiểu cô nương kia mở miệng trước.
“Chẳng lẽ đạo sĩ cũng có thể thành thân ư?”
Trần Trường Sinh chú ý tới ánh mắt đối phương đang nhìn chăm chú vào đạo kế trên người mình, giải thích: ” “Ta không phải đạo sĩ. Mặc dù ta mặc đạo bào, kết đạo kế, nhưng đây chỉ là thói quen bình thời của ta thôi, không có nghĩa ta là đạo sĩ.”
Vị tiểu cô nương kia đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ngươi là người bình thường sao?”
Trần Trường Sinh ngây người, chốc lát sau mới hiểu được nàng nói người bình thường là có ý gì, đáp: “Đúng vậy, ta chưa từng tu hành.”
Tiểu cô nương không chú ý tới hắn nói là chưa từng tu hành, mà không phải không thể tu hành, nàng quan sát ánh mắt của hắn, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật sự có hôn ước với tiểu thư sao?”
Nghe thấy câu này, Trần Trường Sinh mới biết được vị tiểu cô nương này cũng không phải Từ phủ tiểu thư như mình suy đoán, ngoài việc cảm thấy buông lỏng, chẳng biết tại sao, lại có một chút thất vọng.
“Cô nương là?”
“Ta tên là Sương Nhi, là thiếp thân nha hoàn của tiểu thư.”
Trần Trường Sinh chưa từng tưởng tượng nổi, lại có nha hoàn ăn mặc xiêm y hoa mỹ như thế, liên tưởng đến việc lúc trước bốn phía không có người nào, đối với địa vị của vị nha hoàn này cùng với tiểu thư ở trong thần tướng phủ càng có thêm nhận thức.
“Ta cùng tiểu thư nhà ngươi quả thật là có hôn ước.”
Nha hoàn gọi là Sương Nhi kia nhìn hắn thật tình nói: “Sau này, ngươi không nên nói những lời này nữa.”
“Tại sao chứ?” Trần Trường Sinh thật lòng hỏi ngược lại.
Sương Nhi nhìn hình dạng của hắn, chẳng biết tại sao có chút tức giận, nói: “Ngươi chỉ là người bình thường, làm sao có thể ở cùng với tiểu thư nhà ta chứ? Mau mau đem hôn thư giao ra đây đi, nếu không chuyện này không phải chuyện tốt cho ngươi đâu.”
Trần Trường Sinh nhìn nàng, rất chân thành hỏi: “Tại sao chứ?”
Vẫn là ba chữ kia.
Sương Nhi nhìn thiếu niên đạo sĩ mặt mày đoan chánh, bỗng nhiên có chút đồng tình với đối phương, nói: “Nếu như ngươi muốn sống sót, cũng đừng nói với ai về hôn ước này, nếu không thì không ai giữ nổi tính mạng của ngươi đâu.”
Nàng cảm giác mình thật tâm suy nghĩ cho vị thiếu niên đạo sĩ đáng thương này —— mặc dù tiểu thư không thể gả cho hắn, nhưng dù sao cũng từng có hôn ước, tiểu thư cũng biết đến người này, dù sao cũng phải để cho đối phương sống tốt mới được —— nhưng nàng hoàn toàn không hề ngờ tới, những lời này rơi vào trong tai đối phương, lại giống như những lời uy hiếp.
Trần Trường Sinh trầm mặc, nghĩ thầm chẳng lẽ thần tướng phủ thật sự sẽ hạ độc thủ với mình ư? Hắn xem trong sách, còn có trong kịch, đều có chuyện tương tự, nhưng hiện nay Thánh Hậu tại vị, ai dám làm những chuyện như thế ở trong kinh đô chứ?
Hắn nói: “Thần tướng phủ nếu muốn ta chết, lúc trước phu nhân đã không để cho ta rời đi, nếu như ta nhìn không sai, vị lão ma ma kia hẳn là người rất lợi hại sao, dù sao cũng không có nhiều hạ nhân gặp ta, trực tiếp giết ta đi, chôn dưới gốc cây làm phân bón, không phải chẳng ai biết hay sao? Nếu bây giờ ta còn sống, như vậy sẽ không có chuyện gì mới đúng.”
Sương Nhi cười lạnh nói: “Vô số ánh mắt đang theo dõi thần tướng phủ, cho nên trong phủ, ngươi ngược lại sẽ an toàn , nhưng nếu như ra khỏi phủ, ngươi còn còn nói những lời như vậy, ngươi cho là mình còn sống được bao lâu?”
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Ta không rõ.”
Sương Nhi nói: “Nếu để cho người ta biết ngươi cùng tiểu thư có hôn ước, Trường Sinh tông sẽ nghĩ như thế nào? Thu Sơn gia sẽ nghĩ như thế nào? Coi như ở thần đô, những người đó muốn giết chết ngươi, cũng không có ai ngăn cản.”
Trần Trường Sinh hỏi: “Trường Sinh tông cùng Thu Sơn gia? Đây là những nơi nào?”
Sương Nhi nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, hỏi: “Ngươi không biết cái gì sao?”
Trần Trường Sinh không hiểu nổi, hỏi: “Ta nên biết cái gì?”
…
…
Có một số chuyện, thiếu niên đạo sĩ đến từ Tây Ninh trấn dĩ nhiên không biết, nhưng những chuyện này, toàn bộ thiên hạ đều biết, tỷ như hiện tại Đại Chu vương triều là chánh thống niên gian, tỷ như Đông Ngự thần tướng Từ Thế Tích được sự tín nhiệm của Thánh Hậu, phụ thân của hắn là Thái Tể tiền triều, mà địa vị của hắn hiện tại có được chủ yếu là nhờ nữ nhi của hắn.
Từ Thế Tích chỉ có một nữ nhi, Từ Hữu Dung, chính là thiên phượng chuyển thế, có thiên phú huyết mạch khó lòng tưởng tượng, khi còn bé đã tẩy tủy thành công, mười hai tuổi đã tới Thánh Nữ phong ở phía nam nghiên cứu thiên thư, tục truyền hiện tại đã đột phá Tọa Chiếu thượng cảnh, thanh danh lan khắp thế gian, được vạn dân kính yêu, được coi là nhân tuyển có một không hai cho vị trí Thánh Nữ đời sau.
Vô luận thân thế, huyết mạch hay sư môn bối cảnh, thiếu nữ này cũng gần như hoàn mỹ, người ái mộ vô cùng đông đảo, nghe nói ngay cả vị thiếu chủ khát máu trong truyền thuyết của Ma tộc cũng là người hâm mộ cuồng nhiệt của nàng, nhưng mỗi lần nói tới Từ Hữu Dung tương lai có thể hoa rơi phương nào, mọi người thường thường chỉ nhắc tới một cái tên, đồng dạng cũng là một cái tên rực rỡ chói mắt.
Thu Sơn Quân.
Thu Sơn gia là đệ nhất đại tộc phía nam, Thu Sơn gia thế hệ này xuất hiện một vị đệ tử trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm, tên là Thu Sơn Quân, nghe nói chính là thần long chuyển thế, chính là đại đệ tử của Trường Sinh tông đời này, đứng đầu Thần Quốc thất luật, đi theo trưởng lão giáo phái phía nam tu hành, năm nay mười tám tuổi, được công nhận là người có khả năng trở thành người mạnh nhất Đông Thổ đại lục mấy trăm năm sau.
Thiên phượng cùng với thần long, Thu Sơn Quân cùng với Từ Hữu Dung một đôi đồng tông sư huynh muội, thật sự là đối tượng chói sáng nhất trong thế hệ trẻ, căn bản không thể tìm được một người trẻ tuổi thứ ba nào sánh ngang với bọn họ.
Khắp thiên hạ đều biết, Thu Sơn Quân vẫn ái mộ Từ Hữu Dung, một mực yên lặng chờ nàng trưởng thành, Trường Sinh tông trưởng bối đệ tử, mọi người của Đại Chu triều cùng Thu Sơn gia, cũng cho rằng một đôi nam nữ này do tạo hóa an bài, Đại Chu hoàng cung Mạc Vũ cô nương cũng đã từng nói, ngay cả Thánh Hậu lão nhân gia, cũng coi trọng đoạn giai thoại nhân gian này.
Nhưng bỗng nhiên có một thiếu niên đạo sĩ cầm hôn ước đi tới phủ thần tướng.
Hắn nói hắn là hôn phu của Từ Hữu Dung.
Nếu để chuyện này lưu truyền đi…
Hoặc là, toàn bộ đại lục cũng sẽ kinh ngạc ngây người sao.
…
…
Sân nhà tĩnh lặng, có tiếng lá trúc bị gió thổi qua cổng vòm.
“Hiện tại ngươi đã biết chưa.” Sương Nhi nhìn Trần Trường Sinh nói: “Ngươi chỉ là người bình thường, cùng thế giới của tiểu thư cách biệt tinh hà mênh mông, ngươi vĩnh viễn không thể nào vượt qua nổi, vì bản thân ngươi mà suy nghĩ, tốt nhất nên quên chuyện này đi.”
Trần Trường Sinh quả thật không ngờ tới, vị cô nương đính hôn với mình lại là người tài giỏi đến thế, suy nghĩ một chút liền hỏi: “Tại sao lúc trước phu nhân không nói cho ta biết.”
Sương Nhi nói: “Bởi vì phu nhân không muốn để cho ngươi biết những chuyện này sau đó sẽ đưa ra nhiều yêu cầu hơn nữa.”
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nàng hỏi: “Tại sao ngươi muốn nói cho ta biết?”
Sương Nhi nói: “Bởi vì tiểu thư ở trong thư đã đề cập tới ngươi, tiểu thư là người thiện tâm, mặc dù nàng sẽ không gả cho ngươi, cũng không nguyện ý nhìn ngươi chết đi mơ hồ như vậy, hơn nữa… Ta cảm thấy ngươi là người thông minh, sau khi biết những chuyện này, hẳn là biết nên làm gì, đưa ra quyết định sẽ chính xác hơn.”
Trần Trường Sinh nói: “Ta biết rồi.”
Nói xong câu đó, hắn hướng về phía cổng vòm đi tới, giày dẫm trên lá trúc phát ra tiếng sa sa.
Sương Nhi giật mình, suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Trần Trường Sinh bỗng nhiên dừng bước, xoay người nhìn nàng.
Sương Nhi thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nhỏ bé nhẹ vỗ ngực, chờ quyết định của hắn.
Trần Trường Sinh nhìn nàng hỏi: “Ta muốn đi ra ngoài, nên đi về phía nào đây?”