Đọc truyện Trạch Thiên Kí Ttv FULL – Chương 11: Quyển 1 – Ngày Nào Lên Thanh Vân
“Xem ra ta không làm sai chuyện gì.”
Trần Trường Sinh nhìn trung niên phụ nhân nói: “Nếu ta không làm sai chuyện gì, như vậy tại sao ta phải thay đổi?”
Nói ra những lời này, ánh mắt của hắn cũng không thay đổi, chỉ có hô hấp rất khó để người ta phát hiện trở nên nặng nề hơn.
Chỉ có sư huynh của hắn mới hiểu được, chi tiết này chứng tỏ hắn đang tức giận phi thường.
Trung niên phụ nhân nghiêm túc, nói: “Ngươi không sợ chết sao?”
“Ta.
.
.
rất sợ chết.” Thanh âm của Trần Trường Sinh cứng rắn như thép “.
.
.
Cho nên chuyện đầu tiên ta làm khi tới kinh đô chính là tới thần tướng phủ từ hôn, cũng trong ngày hôm qua, ta chuẩn bị sau khi thi vào Thiên Đạo viện hoặc Trích Tinh học viện, sau đó sẽ tới từ hôn.
.
.
Nhưng thật xin lỗi, hiện tại ta đã đổi ý thật rồi.”
Trung niên phụ nhân nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng.
Trần Trường Sinh cũng yên lặng nhìn nàng, nói: “Trừ phi các ngươi biết được mình đã làm sai chuyện gì, nhớ kỹ tên của ta.”
Trung niên phụ nhân trầm mặc một thời gian khá dài.
“Thật ra ta vẫn luôn tán thưởng ngươi.”
Nàng nhìn Trần Trường Sinh, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp: “Mấy ngày qua ta vẫn theo dõi ngươi bắt đầu cuộc sống hàng ngày, ta chưa từng gặp một thiếu niên bằng này tuổi lại hạn chế bản thân như vậy, còn có bốn cuộc thi nhập viện này, ngươi biểu hiện tài năng, rất đáng được tán thưởng.
.
.
Ta thậm chí còn đang suy nghĩ, nếu như ta có một đứa con gái, đem nàng gả cho ngươi cũng có thể là lựa chọn không tồi.”
Trần Trường Sinh không biết nên nói điều gì, nhưng được tán dương, cuối cùng cũng phải có lời đáp lại, hắn suy nghĩ một chút sau đó nói hai chữ: “Cảm ơn.”
Thời khắc này lại nói cám ơn, có chút buồn cười, có chút khả ái, có rất nhiều khả kính.
Trung niên phụ nhân chỉ về thạch bích ở phía sau viện môn, nói: “Nhưng đáng tiếc chính là, toàn bộ thế giới cũng không có người nào cho rằng tiểu thư sẽ gả cho ngươi.”
Trần Trường Sinh theo tay nàng nhìn lại, chỉ thấy trên thạch bích khắc rất nhiều cái tên, nơi này là phía sau cửa chính của học viện, đây không phải là danh sách nhập viện, như vậy nó là loại bảng gì? Hắn chợt nhớ tới, ngày hôm trước ở sau viện môn Thiên Đạo viện cùng Trích Tinh học viện, tựa như cũng nhìn thấy thạch bích tương tự, phía trên cũng khắc rất nhiều cái tên.
Trên vị trí cao nhất của thạch bích có khắc một hàng chữ —— “Hảo phong tần tá lực, tống ngã thượng thanh vân.”
Thấy được dòng chữ này, Trần Trường Sinh nhớ tới lời nói trong sách, mới biết được trên thạch bích đang khắc chính là Thanh Vân bảng trong truyền thuyết.
Đại lục có vô số cường giả, mà thiên tài xuất hiện đều bắt đầu từ thuở thiếu niên —— Thanh Vân bảng chính là bảng xếp hạng của cường giả từ hai mươi tuổi trở xuống.
Có thể đề tên trên Thanh Vân bảng, không ngoại lệ đều là đệ tử nội môn quan trọng mà các quốc gia các tông môn toàn lực bồi dưỡng, hoặc là kỳ tài thiên phú dị bẩm, chỉ cần không nửa đường đứt gánh, những cái tên này cuối cùng sẽ trở thành cường giả chân chính.
Tất cả học viện viện môn của kinh đô cùng với khắp nơi đều có Thanh Vân bảng, các viện muốn dùng những cái tên rực rỡ lóa mắt trên tấm bảng này khích lệ các học sinh anh dũng tăng lên, gia tăng học viện đồng học đua tranh, chẳng qua hiệu quả cũng không được như mong muốn —— các học sinh rất rõ ràng mình không có khả năng bước vào Thanh Vân bảng, những cái tên này chỉ làm cho bọn họ ngưỡng mộ kính sợ, cho đến tuyệt vọng.
Thanh Vân bảng không quan tâm học thức không quan tâm cảnh giới sư môn, không phân biệt nam nữ, chỉ quan tâm tới mạnh yếu thế nào.
Hạn chế duy nhất, chính là người trên bảng không được vượt qua hai mươi tuổi.
Từng có không ít lần, có người cảnh giới tương đối thấp chiến thắng người có cảnh giới cao hơn, ở trên bảng lại xếp hạng cao hơn —— dẫn tới rất nhiều bất mãn.
Năm đó Thiên Cơ các lập ra bảng này, tiêu chuẩn xếp hạng đã được chất vấn nhiều lần, nhưng Thiên Cơ các đưa ra câu trả lời đơn giản nhưng đầy thuyết phục —— vô luận học thức cảnh giới hay tu dưỡng tinh thần khí chất, cuối cùng tập hợp chung một chỗ, mới là thực lực tổng hợp, Thanh Vân bảng bình luận chính là thực lực tổng hợp, phương pháp phán đoán tốt nhất chỉ có thắng bại.
Ánh mắt của Trần Trường Sinh lướt qua những cái tên trên Thanh Vân bảng.
Những cái tên này đối với hắn mà nói cực kỳ xa lạ, bên trong thỉnh thoảng có thể thấy một số dòng họ kỳ quái, có thể là thiếu niên cường giả ở yêu vực, cũng có thể là thổ tộc thiên tài ở rừng rậm phía nam, bỗng nhiên, hắn ở vị trí thứ ba mươi sáu thấy được tên của Đường Đường, nghĩ đến thanh y thiếu niên nói đến lai lịch của cái tên Đường Tam Thập Lục ở Thiên Đạo viện, không khỏi cười vui vẻ, thay đối phương cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn đi tới nơi cao nhất, thấy được một cái tên cô huyền ở nơi đó, cao cao tại thượng nhưng lộ ra chút cô đơn, cô đơn lại lộ ra vẻ càng thêm lạnh lùng kiêu ngạo , hắn biết cái tên kia, đó là cái tên hắn hẳn là rất quen thuộc —— Từ Hữu Dung.
“Thanh Vân bảng ghi danh toàn bộ thiếu niên thiên tài trên thế gian này, Đại Chu triều chúng ta nhân tài đông đúc, chỉ riêng thần đô đã có mười mấy vị có tên trên bảng, Thiên Đạo viện có bốn người, Trích Tinh học viện có ba người, cùng với Trường Sinh tông, Hòe viện ở phía nam so sánh, cũng không coi là ưu dị đặc biệt, cho đến khi tiểu thư nhà ta nhập bảng, nam bắc thắng bại đã phân.
.
.”
Trung niên phụ nhân nhìn thạch bích, khó nén được sự kiêu ngạo, cũng không cần che giấu sự kiêu ngạo của mình, lạnh nhạt nói: “.
.
.
Hai năm trước tiểu thư lần đầu tiên nhập bảng, đã trực tiếp đứng ở vị trí đầu, từ ngày đó chưa từng hạ xuống, những thiếu niên những thiên tài phía sau đừng nói là đuổi theo, chính là tiếp cận cũng rất khó khăn.”
Trần Trường Sinh nhìn cái tên cao nhất trên thạch bích trầm mặc không nói gì.
Hôn thư bốn năm nay là do chính hắn giữ gìn, hắn đã xem rất nhiều lần, hắn biết rõ khuê danh của nàng, cũng biết rõ nàng bao nhiêu tuổi, như thế tính ra, vị tiểu thư Từ phủ này mười hai tuổi đã vô địch trên Thanh Vân bảng.
.
.
Chân phượng huyết quả nhiên tài giỏi a.
Trung niên phụ nhân thu hồi ánh mắt, nhìn Trần Trường Sinh nghiêm nghị nói: “Ngươi quả thật rất ưu tú, chưa Tẩy Tủy, cũng đã có năng lực thi vào những học viện kia, nhưng mà, ngươi cùng với tiểu thư chênh lệch quá lớn.
.
.
Việc này không liên quan tới phấn đấu, không liên quan tới thiên phú, cũng không liên quan tới cố gắng.
Ngươi ở trên con đường nhân sinh của ngươi không ngừng đi về phía trước, ta tin tưởng ngươi có thể trèo tới vị trí rất cao, nhưng tiểu thư nàng đã sớm đã rời khỏi nơi đó, nếu như ngươi cố chấp muốn đi theo nàng, nghênh đón ngươi tất nhiên là lôi đình từ trên trời giáng xuống.”
Trần Trường Sinh trầm mặc, sau đó nhớ tới nha hoàn Sương nhi nhắc tới vị chân long chuyển thế kia, nhân vật thiên tài trên đời công nhận cùng Từ Hữu Dung là trời sanh một cặp.
“Thu Sơn Quân.
.
.”
Trung niên phụ nhân không ngờ hắn biết tới Thu Sơn Quân, mặt không chút thay đổi nói: “Thu Sơn Quân hai năm trước luôn đứng đầu Thanh Vân bảng.”
Trần Trường Sinh hỏi: “Tại sao hắn lại rời bảng? Bởi vì không muốn thua Từ tiểu thư sao?”
Trung niên phụ nhân nói: “Thu Sơn Quân hai năm trước đã đột phá Tọa Chiếu thượng cảnh, bây giờ đang đứng đầu Điểm Kim bảng.”
Trần Trường Sinh thở dài, phát hiện mình rất khó tìm được sự an ủi về phương diện này, bởi vì bọn họ đều là những người cao cao tại thượng, mà chính hắn, đừng nói là đi lên Thanh Vân bảng.
.
.
Ngay cả muốn xuất hiện trong danh sách thu nhận của các học viện cũng không được, quả nhiên là nằm ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Hắn hỏi: “Lúc trước ngài nói ta cùng với Từ tiểu thư chênh lệch không liên quan tới thiên phú, cũng không liên quan tới phấn đấu, như vậy, đến tột cùng sẽ liên quan đến cái gì?”
Trung niên phụ nhân nói: “.
.
.
Chỉ có liên quan tới vận mệnh.
Ngươi cho dù là người bình thường ưu tú nhất, nhưng vẫn chỉ là người bình thường, mà tiểu thư từ lúc mới ra đời, đã không phải là người bình thường, ngươi từ nhỏ là người, nàng từ nhỏ là phượng, song phương chênh lệch với nhau như trời với đất.”
“Thì ra.
.
.
Lại là vận mệnh a.”
Trần Trường Sinh cảm khái, trầm mặc thời gian rất lâu, nhìn trung niên phụ nhân thật tình nói: “Ngài có thể không tin, nhưng ta tới kinh đô chính là muốn cải mệnh.
.
.
Mặc dù không liên quan tới hôn ước, nhưng hai chữ vận mệnh đối với ta không hề có sức thuyết phục.”
Trung niên phụ nhân giật mình, không nghĩ đã nói rõ ràng như vậy, hắn vẫn không chịu buông tay.
Mặt trời ngả về tây, Trần Trường Sinh đi theo con đường, theo đám người đi tới xa hơn.
Trung niên phụ nhân chú ý tới, thời điểm ban đầu, đầu của hắn có chút cúi thấp, thân thể hơi cong, lộ vẻ cô đơn mỏi mệt , song không bao lâu sau, thân thể hắn dần dần đứng thẳng, đầu cũng dần dần ngẩng lên, lần nữa bắt đầu nhìn vào người trên đường cùng với mặt trời lặn xa xa.
Mộ huy chiếu rọi trên người thiếu niên, tựa như đang thiêu đốt.
.
.
.
.
,
“Ta chưa từng gặp một thiếu niên tự hạn chế mình như vậy, ăn uống sinh hoạt khống chế vô cùng nghiêm khắc hoàn mỹ, không có ham mê hoặc là tiêu khiển, hắn rất quý trọng thời gian, quý trọng đến mức làm cho ta có cảm giác như ai đang đuổi theo hắn, hoặc là có người đang không ngừng dùng roi quất hắn, nhưng hắn không làm cho người bên cạnh phải lo âu.
Dễ dàng nhìn ra được, hắn rất thích hưởng thụ cuộc sống, hoặc là nói hưởng thủ sinh mệnh.
.
.
Hắn có vẻ thích sạch sẽ, ngày đầu tiên ta đã từng đếm, hắn rửa tay tổng cộng bảy lần, khăn tay ít nhất phải có năm chiếc.”
Trong thần tướng phủ, trung niên phụ nhân đứng ở trước mặt Từ phu nhân, mặt không chút thay đổi nói: “Phu nhân, ta phải thành thật mà nói, đứa bé này rất tốt, nếu như cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ trưởng thành cực nhanh, nếu như có chút ít cơ duyên tốt, tiền trình tương lai sẽ rất tốt.”
Từ phu nhân không ngờ tới, vị phụ nhân đi theo chính mình mấy chục năm, luôn luôn trung thành cảnh cảnh , lại nói chuyện thay hài tử kia, cau mày nói: “Ngươi muốn nói điều gì?”
Trung niên phụ nhân nói: “Tiểu thư dĩ nhiên không thể gả cho hắn.
.
.
Nhưng chèn ép nhục nhã như vậy, chẳng thà trực tiếp giết chết hắn đi, nếu không tương lai hắn có cơ hội tung mình, mặc dù trong phủ không sợ hãi, cũng sẽ có chút phiền phức, còn nữa.
.
.
ta nghĩ thiếu niên kia không làm gì sai, cần gì như thế.”
Loại lý lẽ này, người bình thường có thể rất khó hiểu được, nhưng Từ phu nhân hiểu rõ, không ngờ phụ nhân này thật sự tán thưởng Trần Trường Sinh, lại nghĩ tới Từ Thế Tích đêm đó trong thư phòng đã nói một câu, nhìn nàng một cái, nói: “Có rất nhiều người quan sát thần tơngs phủ.
.
.
Nhất là đám lão già chưa chịu từ bỏ hi vọng, nếu như trong phủ sinh ra điều tiếng, mặc dù không ảnh hưởng đại cục, Thánh Hậu lão nhân gia tất nhiên sẽ không thích, cho nên chuyện này phải xử lý cẩn thận, có thể dùng thủ đoạn hòa bình lấy được hôn thư tự nhiên tốt nhất, nếu đến cuối cùng, thiếu niên kia vẫn muốn giữ tự ái của mình, hoặc là muốn đạt được nhiều lợi ích hơn, như vậy chỉ có thể để cho hắn chết đi lặng yên không một tiếng động, vậy cũng có chút phiền toái, nhưng diệt trừ ngọn nguồn phiền toái, coi như cũng là biện pháp.”
.
.
.
.
Sương Nhi trở về gian phòng, ở bên cạnh bàn ngồi ngây ra nửa ngày, nghĩ tới lúc trước ở ngoài cửa phòng của phu nhân nghe được cuộc đối thoại kia, cảm thấy tâm tình có chút bất an, nắm lên hồ nước tưới cây tưới đến nửa bình, cũng không thể bình tâm lại, nàng biết mình có thể nghe trộm được những lời như thế, thật ra chẳng qua là phu nhân cố ý để ình nghe được.
.
.
Phu nhân biết nàng thường xuyên liên lạc với tiểu thư, cố ý để cho nàng nghe được những lời này, tự nhiên là muốn thông qua nàng nói cho tiểu thư biết rõ, coi như là báo trước.
Tiểu thư dĩ nhiên không thể gả cho người gọi Trần Trường Sinh kia , nhưng thật sự phải làm vậy sao? Tiểu thư sẽ đồng ý sao?
Nàng đi tới bên cạnh bàn, trải trang giấy, đề bút trám mực, suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu viết thư..