Trạch Mộc Nhi Tê

Chương 9


Đọc truyện Trạch Mộc Nhi Tê – Chương 9


Có một thì sẽ có hai, kỳ nghỉ đông lần này không ít lần Tần Hành qua đêm ở nhà Giang Dữ Miên.

Anh giúp Kỳ Dương gỡ rối, hoàn thành chương trình xong thì cũng khá nhàn rỗi.

Giang Dữ Miên gọi anh, lấy đủ loại lý do bát nháo kỳ quái khiến anh lần nào cũng nhịn không được mà tìm đến, muốn xem Giang Dữ Miên đang làm cái quỷ gì.

Còn vấn đề có tiếp tục dạy Giang Dữ Miên hay không cũng bị Tần Hành vứt ra sau đầu, không phải chỉ là dạy đứa nhỏ này vài kiến thức căn bản thôi hay sao, cũng chả tốn bao nhiêu thời gian.

Một xế chiều trước ngày khai giảng, Giang Dữ Miên nhắn tin cho Tần Hành: “Buổi tối đi ăn cơm với em.”
Cậu dùng từ rất giản lược khiến ngữ khí trở nên kì lạ, lúc mới đầu Tần Hành rất ngứa mắt nhưng lâu dần cũng quen, nếu Giang Dữ Miên đột nhiên nhắn tin làm nũng thì mới là chịu không nổi.

Buổi tối Tần Hành đã có hẹn với Kỳ Dương, liền gọi điện cho Giang Dữ Miên, nói tối nay không rảnh, còn dặn bé ngoan nhớ ăn cơm.

Giang Dữ Miên ở đầu dây bên kia ừ ừ đáp ứng nhưng không muốn ngắt điện thoại, cậu gần đây càng ngày càng quấn người, biết Tần Hành không nỡ tàn nhẫn với mình liền càng thêm nhõng nhẽo, cuối cùng luôn có thể khiến Tần Hành đáp ứng với cậu.

Nhưng hôm nay thì không được, hôm nay Tần Hành có việc quan trọng mà đối phương lại là Kỳ Dương, người này miệng lưỡi không phanh không thích hợp mang một Giang Dữ Miên thuần khiết đi theo.

Tần Hành quyết tâm, cúp điện thoại lấy áo khoác bỏ ra ngoài.

Tới gần ngay khai giảng, Lý Sùng muốn thi lại nên về trường học trước, tuy vậy vẫn vùi đầu trước bàn học mà chơi game, thấy Tần Hành chuẩn bị ra ngoài nhanh chóng gọi anh lại: “Lão đại! Đi đâu vậy, ăn tối sao?”
Tần Hành đầu cũng không buồn quay lại, nói không kịp đâu kêu hắn tự mình giải quyết bữa tối.

Cửa vừa đóng lại, Giang Dữ Miên lại gọi tới: “Nhưng mà em đang ở dưới lầu rồi.”
Ký túc trường học chặn không cho người bên ngoài vào, Tần Hành bước xuống lầu quả nhiên nhìn thấy Giang Dữ Miên bị bác bảo vệ cản ở bên ngoài, dáo dác ngó vào bên trong nhìn quanh một vòng.

Tần Hành đi tới nhận người, bàn tay thiệt lớn xoa xoa trên đầu Giang Dữ Miên, hỏi cậu tới đại học S làm gì.

“Em đi ngang qua,” Giang Dữ Miên nhấc túi xách bên người lên: “Đi mua sách tham khảo.”
“Sách tham khảo?” Tần Hành buồn cười cầm túi xách trong tay Giang Dữ Miên lên xem, thấy bên trong có cuốn mô phỏng kì thi đại học 5 năm gần đây, thật muốn tặng vài phần kính trọng cho Giang Dữ Miên: “Sách này là em tự chọn?”

Giang Dữ Miên lắc lắc đầu: “Bạn học chọn giúp em.”
“Bạn học?” Tần Hành hơi cau mày, nỗ lực lờ đi cảm giác không thoải mái trong lòng, trêu ghẹo Giang Dữ Miên: “Miên Miên nhà chúng ta có bạn mới rồi ư?”
Giang Dữ Miên lấy sách về, cúi đầu bước đi không nói tiếng nào.

“Là bạn học nào, anh có biết không?” Tần Hành thân thiết đi gần cậu, giúp cậu cầm túi sách.

Tần Hành biết rõ còn hỏi, anh chưa từng thấy Giang Dữ Miên liên lạc với ai ngoài mình.

Cuộc sống của Giang Dữ Miên chỉ có phim ảnh và Tần Hành, hiện giờ đột nhiên xuất hiện một bạn học còn đề cử sách tham khảo cho cậu, anh đương nhiên muốn hỏi cho rõ.

Giang Dữ Miên lại không nghĩ nhiều như vậy, nói thật với Tần Hành: “Anh không biết đâu.”
Người cùng tới nhà sách với Giang Dữ Miên là Phạm Dịch Trì, là lớp trưởng của lớp Giang Dữ Miên.

Cũng xem như người bạn học mà Giang Dữ Miên nói chuyện cùng nhiều nhất trên lớp.

Mấy ngày trước Phạm Dịch Trì tìm Giang Dữ Miên, hỏi cậu đã hoàn thành bài tập hay chưa, nghe Giang Dữ Miên nói đã làm xong thì khen cậu vài câu, Giang Dữ Miên liền thấy lâng lâng.

Thêm vào đó, thời gian ở bên Tần Hành con người cậu cũng dần bớt u ám, cũng muốn kết bạn nên đáp ứng lời mời đi dạo nhà sách cùng Phạm Dịch Trì.

Phạm Dịch Trì là người rất thẳng thắn, như đã quen từ lâu mà đưa theo Giang Dữ Miên đi dạo vòng một vòng quanh khu sách tham khảo tầng 1.

Nghe Giang Dữ Miên nhỏ giọng nói muốn thi vào đại học S, Phạm Dịch Trì không những không giống Tần Hành cười nhạo cậu mà còn nói mình cũng muốn thi vào đại học S, muốn cùng Giang Dữ Miên đồng thời nỗ lực.

Giang Dữ Miên như đạt được lợi ích, cùng Phạm Dịch Trì trò chuyện rất vui vẻ, cuối cùng mua sách tham khảo giống nhau rồi mới ra về.

Ở cửa tiệm sách cậu nhìn thấy biểu trưng kiến trúc cực lớn của đại học S cách đó không xa, liền cự tuyệt đề nghị cùng ăn cơm của Phạm Dịch Trì mà chạy qua đây tìm Tần Hành.

Tần Hành còn đang chờ Giang Dữ Miên nói tiếp về bạn học của cậu, Giang Dữ Miên lại không nói nữa, anh không thể làm gì khác mà tiếp tục hỏi: “Là bạn cùng lớp với em sao? Tên là gì thế?”
“Ừm,” Giang Dữ Miên còn chưa kịp trả lời, điện thoại di động lại vang lên, cậu lấy ra xem thấy tin nhắn của Phạm Dịch Trì nói mình đã về đến nhà, Giang Dữ Miên nhắn tin đáp lại: “Tốt.”
“Phạm Dịch Trì?” Tần Hành đọc tên người gửi trên tin nhắn, “Là nam.”

Lúc này Giang Dữ Miên còn không thèm để ý Tần Hành vì Phạm Dịch Trì lại nhắn tới, hỏi cậu tìm tới chỗ gia sư dạy mình chưa, Giang Dữ Miên chậm rì rì nhắn lại: “Tìm được rồi.”
Vừa gửi xong tin nhắn, điện thoại của Giang Dữ Miên liền bị Tần Hành lấy đi.

Tần Hành mặt không đổi sắc đem di động của cậu cất vào trong túi mình: “Thói quen vừa đi vừa xem điện thoại này quá xấu, anh phải giúp em sửa lại.”
Giang Dữ Miên giận mà không dám nói gì, nghe tiếng điện thoại của mình lại vang lên, mặt đáng thương nhìn Tần Hành, muốn lấy lại điện thoại.

Tần Hành lần này không có nhượng bộ: “Buổi chiều hai đứa đều đi cùng nhau?”
Giang Dữ Miên gật gật đầu: “Cậu ta nói muốn cùng em thi vào đại học S.”
Lúc này lông mày Tần Hành đã thực sự nhíu lại, Giang Dữ Miên còn đang nhìn phía trước nên không có phát hiện, nói thêm một câu: “Cậu ta không có cười nhạo em.”
Tần Hành bị cậu nói mà như nghẹn lại trong cổ họng.

Nghe Giang Dữ Miên nói muốn thi vào đại học S còn không cười nhạo, người này nhất định có vấn đề! Chỉ là Giang Dữ Miên không thấy được!
Anh mới chỉ không gặp Giang Dữ Miên mấy ngày, Phạm Dịch Trì này đã có thể khiến Giang Dữ Miên móc tim móc phổi với hắn, ngay cả nguyện vọng muốn thi vào đại học S cũng nói ra.

Người này vấn đề quá lớn!
“Anh cũng không cười nhạo em.” Tần Hành một bên vừa suy nghĩ vừa nói.

Bọn họ cùng đi tới cửa trường học, bên cạnh là một trạm tàu điện ngầm, Giang Dữ Miên liền hướng cửa bên đó mà đi.

Tần Hành kéo cậu lại, vẫy tay gọi xe còn quay đầu nói với cậu: “Cùng đi với Phạm Dịch Trì, giác ngộ đều nâng cao sao? Còn học được cách đi tàu điện ngầm?”
“Nhưng không phải anh đi tàu điện ngầm à?” Giang Dữ Miên như chuyện đương nhiên mà nói, cậu từng thấy thẻ tàu điện của Tần Hành, mà cậu cũng không có yếu ớt như trong tưởng tượng của Tần Hành.

“Anh cần em nhân nhượng hay sao?” Tần Hành tức giận, đem Giang Dữ Miên đẩy mạnh vào trong xe.

Tần Hành có hơi quá tay, đầu Giang Dữ Miên bị đập vào nóc xe, cậu ôm đầu mất hứng nhìn Tần Hành: “Anh làm cái gì vậy?”
Tần Hành nghe tiếng “bốp” một cái liền sốt sắng ngồi vào bên cạnh Giang Dữ Miên nhìn nhìn trán cậu.

Tài xế ở ghế trước không kiên nhẫn hỏi: “Đi đâu vậy?”

Tần Hành nói địa chỉ, thấy Giang Dữ Miên cũng không quá đau mới thả nhẹ tinh thần, một tay giúp cậu xoa trán, một tay lấy điện thoại ra gọi cho Kỳ Dương nói mình mang theo một bạn nhỏ.

Kỳ Dương bên kia cả kinh một chút, bị một câu “đến lại nói” của Tần Hành chặn ngang.

Từ đại học S đến trung tâm thành phố có hơi xa, đây còn là giờ cao điểm tan tầm nên đường tắc, xe cứ nhích từng chút một.

Thỉnh thoảng điện thoại của Giang Dữ Miên lại vang lên, cậu còn chưa mở miệng Tần Hành đã không nhịn được trước.

Anh lấy điện thoại của Giang Dữ Miên ra xem, đều là tin của Phạm Dịch Trì.

“Người này có chút kì quái.” Tần Hành nói với Giang Dữ Miên.

Giang Dữ Miên mở tay ra, đòi điện thoại từ Tần Hành: “Anh đem di động trả cho em trước đã.”.

ngôn tình hay
Tần Hành cũng không còn lý lẽ nào khác, đành trả lại cho cậu nhưng lại hỏi Giang Dữ Miên: “Em có tin anh hay không?”
Giang Dữ Miên mới không thèm để ý tới anh, nhìn qua tin nhắn rồi cất điện thoại: “Anh mới kì lạ ấy.”
Tháng Hai trời tối rất nhanh, lúc này mới 6h bên ngoài đã tối đen, trong xe lại âm trầm không nhìn rõ thứ gì.

Hai người như chiến tranh ngầm khiến không khí càng thêm trầm mặc, tài xế bật một đĩa CD, bản nhạc kịch Nữ trạng nguyên vang lên, một giọng nữ liền xướng vang: “Vì cứu Lý lang rời nhà vườn, ai ngờ hoàng bảng đậu Trạng Nguyên.”
Giang Dữ Miên đã từng nghe qua bài này, cũng hừ hừ vài tiếng, tâm tình giống như trước rất thoải mái.

Tần Hành lại bực bội không rõ nguyên do, cố gắng bình ổn tâm tình, không ép hỏi Giang Dữ Miên.

Anh tự có biện pháp tìm hiểu.

Một lát sau, tới phòng ăn đã hẹn với Kỳ Dương, Kỳ Dương đã đổi sang phòng riêng, người phục vụ liền dẫn họ đi vào.

Kỳ Dương là học trưởng của Tần Hành, là phú nhị đại ở thành phố S, mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao lôi kéo Tần Hành cùng hắn mở công ty khoa học kỹ thuật.

Tần Hành đưa theo Giang Dữ Miên vào cửa, nói với Kỳ Dương: “Tôi là gia sư cho em ấy, đây là Giang Dữ Miên.:
Lại quay đầu nói với Giang Dữ Miên: “Miên Miên, đây là Kỳ Dương.”
Giang Dữ Miên cùng Kỳ Dương đều gật đầu chào hỏi.

Kỳ Dương nói: “Miên Miên, tóc xoăn của em thật đẹp, làm ở đâu vậy?”

“Tóc em ấy là xoăn tự nhiên,” Tần Hành kéo ghế tựa, ấn Giang Dữ Miên ngồi vào, lại thay cậu giải thích: “Trùng hợp đúng lúc em ấy tới tìm, tôi liền đưa theo luôn.”
Kỳ Dương hiểu rõ gật gật đầu: “Đây là việc mà tất cả các gia sư đều sẽ làm nha.”
Tần Hành cũng cười: “Cmn cậu câm miệng đi.”
Giang Dữ Miên gặp người lạ có chút không thoải mái, Tần Hành cũng không ép cậu nói chuyện, chú ý tốc độ ăn cơm của Giang Dữ Miên, còn gọi thêm cho cậu một phần sủi cảo tôm.

Nhưng lần này Giang Dữ Miên một cái cũng không ăn.

“Không phải em thích ăn sủi cảo tôm sao?” Tần Hành gắp một miếng vào trong bát cậu, lại thấy cậu mãi cũng không chịu ăn, liền hỏi.

Giang Dữ Miên nói: “Lần trước ăn quá nhiều..”
Tần Hành lắc đầu, đem đồ trong bát Giang Dữ Miên gắp trở về tự mình ăn.

Kỳ Dương nhìn mà líu lưỡi: “Chủ tịch Tần, ngài bị hồn nhập sao?”
Tần Hành và Giang Dữ Miên đều ăn ý không buồn để ý tới hắn.

Có cậu bạn nhỏ cùng tới, vừa bắt đầu Kỳ Dương cũng không muốn nói chuyện chính sự, hắn và Tần Hành câu được câu không tán gẫu, cuối cùng Kỳ Dương vẫn hỏi Tần Hành: “Cậu vẫn một lòng muốn qua Mỹ ư?”
Giang Dữ Miên đang cúi đầu ăn, nghe thấy từ mấu chốt liền dựng lỗ tai lên.

Tần Hành liếc Giang Dữ Miên một cái mới gật đầu.

“Aizz, trời muốn hại tôi mà.” Kỳ Dương buông thõng hai tay thả phịch người xuống ghế: “Bữa này cậu trả.”
Tần Hành đáp ứng, lấy bóp gọi phục vụ lại thanh toán.

“Không phải, tôi không nói là bây giờ a.” Kỳ Dương cuống lên, lúc này mới 8h, cuộc sống về đêm còn chưa có bắt đầu đâu.

“Miên Miên phải ngủ sớm, hôm nay không đi thêm nữa.” Tần Hành hỏi Giang Dữ Miên đã ăn no chưa, nhìn Giang Dữ Miên ăn mà ánh mắt đều ngây ra mới đem cậu kéo lên, mặc áo khoác vào.

Giang Dữ Miên ngáp một cái, Tần Hành liền hỏi: “Tối hôm qua ngủ được mấy tiếng?”
Giang Dữ Miên nói đã quên mất liền bị Tần Hành dùng sức nhéo trên mặt một cái, để cậu nhớ lâu một chút.

Kỳ Dương ở phía sau nói không nên lời, phất tay để bọn họ đi trước, hắn muốn ở một mình.

Tần Hành không chút lưu luyến mà dắt Giang Dữ Miên đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.