Đọc truyện Trách Em Thật Quá Xinh – Chương 27
Mạc Hướng Vãn vô cùng hoảng sợ hỏi ngay: “Ở bệnh viện
nào?”
Mạc Bắc nhanh chóng nói tên bệnh viện ra, cô không suy
nghĩ gì thêm, liền cầm lấy túi rồi tạm biệt các đồng nghiệp, vội vã rời đi.
Khi đến bệnh viện mà Mạc Bắc nói, cô liền hỏi rõ xem
anh đang ở phòng bao nhiêu, rồi đi thẳng lên đó. Cảnh sát đang lấy khẩu cung.
Mạc Bắc nằm trên giường bệnh, phần đầu và cánh tay đều băng bó, có thể thấy rõ
là anh đã bị thương khá nặng.
Thế nhưng đầu óc của Mạc Bắc vẫn rất tỉnh táo, tường
thuật lại rõ ràng sự việc xảy ra.
Mạc Bắc đi ra ngoài đổ rác, liền bị bọn người lạ tấn
công từ phía sau, dùng một chiếc gậy đập vào sau gáy gây bất tỉnh, sau đó đưa
anh đến một nơi hoang vắng, trói hai tay anh ra phía sau.
Nhóm đó gồm có ba người, một người trong đó nói rằng:
“Luật sư Mạc, xin lỗi nhé, đã đắc tội rồi.”
Một người liền cầm gậy đánh từ bên cạnh qua, khiến cho
cặp kính của anh vỡ tan, rồi đầu cũng trúng một gậy. Máu trên đầu chảy xuống,
vào cả phần mắt.
Anh hét lên: “Các người phải biết hậu quả là gì chứ?”
Bọn chúng lại đánh vào cánh tay anh một gậy nữa và
nói: “Chúng tao lấy tiền của người ta thì cũng phải trừ hại thay cho họ chứ,
sau này xin anh đừng có lo chuyện bao đồng nhiều quá, vừa vất vả mà còn phải
chịu thiệt nữa”. Giải quyết xong, chúng quay người bỏ đi.
Sau đó, Mạc Bắc cố gắng hết sức gọi điện cho cảnh sát
và được đưa tới bệnh viện. Người đầu tiên anh gọi chính là Mạc Hướng Vãn, anh
nghĩ kiểu gì cô cũng sẽ đến để chăm sóc anh. Người thứ hai anh gọi là bác Thôi,
cũng phải có người chăm sóc cho Mạc Phi.
Cảnh sát nhìn thấy Mạc Bắc liền nhận ra anh ngay.
Mạc Bắc nghiến răng nhịn đau rồi hổn hển nói: “Cũng
chỉ như thế thôi, bọn họ cũng không ra tay quá ác.”
Anh cảnh sát tỏ ra khá tức giận: “Coi như bọn chúng
biết điều, lại còn dám ra tay nặng hơn nữa sao?”
Lúc này, Mạc Hướng Vãn đã đi tới cửa phòng bệnh. Vừa
nhìn thấy anh, đôi mắt cô bỗng nhiên đỏ lên, long lanh đầy nước mắt.
Anh cảnh sát nhìn thấy liền nói: “Tôi đi ra ngoài, anh
hãy nói chuyện với bà xã trước đi.”
Mạc Bắc đưa cánh tay không bị thương lên vẫy Mạc Hướng
Vãn lại gần phía mình.
“Hôm nay, anh hơi xui xẻo.”
“Có phải do vụ án mà anh đã theo trước đó?”
Mạc Bắc lúc này thật sự không muốn giấu giếm cô chuyện
gì hết.
“Bị đánh một trận, chắc sau chút xui xẻo này mọi
chuyện sẽ an lành thôi.”
“Tại sao bây giờ còn có người biết mà vẫn phạm luật
chứ?”
“Pháp luật đương nhiên sẽ xử phạt bọn họ thích đáng.”
Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng buồn bã: “Trước tiên,
anh đã bị trừng trị đấy”. Rồi cô chợt nhớ ra: “Liệu có cần thông báo cho bố mẹ
anh không?”
Mạc Bắc thầm nghĩ, như vậy cũng hay, chịu trận đòn này
cũng rất đáng, anh liền động viên cô: “Em gọi điện báo cho bố mẹ anh một tiếng,
mấy ngày tới anh chắc phải nằm viện rồi, Phi Phi không có ai chăm sóc cả.”
Mạc Hướng Vãn nghĩ như vậy cũng ổn, chỉ có điều vẫn
thấy hơi sợ hãi.
Y tá tới truyền dịch cho Mạc Bắc, Mạc Bắc khẽ trở
người, cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn. Bọn chúng đã ra tay khá mạnh, tuy
không muốn lấy mạng, nhưng cũng đủ dạy cho anh một bài học nhớ đời.
Mạc Bắc lại nói thêm: “Mấy ngày này đừng để cho Phi
Phi đến gặp anh, nhìn thấy bộ dạng anh thế này chắc con sẽ sợ lắm.”
Mạc Hướng Vãn gật gật đầu: “Em biết rồi.”
Cô lấy số điện thoại bàn nhà Mạc Bắc, bước ra khỏi
phòng bệnh, gọi điện đến cho Mạc gia. Lúc chờ người nhấc điện thoại, cô cảm
thấy vô cùng căng thẳng.
Người nhận điện thoại chính là bà Mạc, Mạc Hướng Vãn
chỉ kịp báo lại qua loa tình hình của Mạc Bắc. Bà Mạc cảm thấy lo lắng vô cùng,
không kịp nói gì thêm nữa, hai vợ chồng bà vội vã tới bệnh viện ngay.
Từ trước đến nay, Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ nghĩ
rằng, lần đầu tiên cô gặp mặt bố mẹ Mạc Bắc lại diễn ra trong hoàn cảnh như thế
này. Còn cô khi nhìn thấy bà Mạc cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cô nhớ hình
như đã từng gặp mặt bà ở đâu đó, có điều nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Mạc Bắc nằm trên giường nắm chặt lấy bàn tay của Mạc
Hướng Vãn rồi giới thiệu: “Bố, mẹ, đây là Hướng Vãn.”
Mạc Hướng Vãn cũng tự mình giới thiệu: “Cháu chào hai
bác, cháu tên là Mạc Hướng Vãn.”
Cô đứng một cách nghiêm chỉnh, đoan trang, để cho hai
vị trưởng bối đưa mắt đánh giá. Mạc Bắc nắm chặt lấy một tay của cô, cô cũng để
mặc cho anh nắm lấy.
Lúc này, bà Mạc chẳng còn tâm trí nào để tâm đến cô
nữa, chỉ lo lắng nhìn trên nhìn dưới con trai mình, cứ liên miệng kêu “Khổ quá,
đúng là tạo nghiệt mà!” Đây là hành động mà bất cứ người mẹ nào trên thế gian
này cũng làm vào những tình cảnh thế này. Mạc Hướng Vãn bất giác mỉm cười rồi
ngẩng đầu lên, nhận thấy bố Mạc Bắc đang chăm chăm nhìn cô.
Cô lại cung kính gọi một tiếng: “Bác trai.”
Bà Mạc đột nhiên hỏi: “Hai đứa ở trong này, vậy còn
cháu tôi đâu rồi?”
Mạc Bắc đang định trả lời thì Mạc Hướng Vãn đã lên
tiếng trước: “Liệu con có thể làm phiền hai bác chăm sóc Phi Phi một thời gian
được không ạ?”
Bà Mạc liền thận trọng hỏi: “Cô đồng ý để chúng tôi
đem Phi Phi về nhà sao?”
Mạc Hướng Vãn quay sang nhìn Mạc Bắc, anh liền mỉm
cười nhìn cô động viên, cô liền nói: “Cháu nghĩ rằng, nếu được vậy thì thằng bé
sẽ được chăm sóc tốt hơn nhiều.”
Mạc Bắc cũng nói xen vào: “Mẹ ơi, phiền mẹ chăm sóc
con trai con mấy hôm.”
Buổi tối hôm đó, Mạc Hướng Vãn liền đón Mạc Phi từ chỗ
bác Thôi về. Mạc Phi đang ngủ ngon giấc, mơ mơ màng màng không biết tại sao
phải thức dậy, nhìn thấy mẹ mình đưa hai người già về nhà, lại càng không hiểu
tại sao.
Thế nhưng cậu bé nhanh chóng nhận ra một trong hai
người già đó, liền vui vẻ gọi một tiếng: “Bà ơi, con chào bà.”
Mạc Hướng Vãn ngồi xổm xuống nói với con mình: “Phi
Phi, đây là bố và mẹ của bố, mau chào ông nội, bà nội đi.”
Mạc Phi vừa ngủ dậy nên vẫn còn ngái ngủ, nhìn kỹ lại
bà nội rồi hỏi mẹ mình: “Có phải con sẽ gọi là ông nội, bà nội không ạ?”
Nhìn thấy mẹ gật đầu, cậu bé liền ngoan ngoãn khoanh
tay chào: “Con chào ông nội, bà nội.”
Tiếng gọi của con trẻ khiến cho khối băng trong lòng
bà Mạc hoàn toàn tan chảy. Bà liền giơ tay về phía cháu trai nói: “Phi Phi, lại
đây với bà nội nào!”
Mạc Hướng Vãn đẩy con trai lại phía trước, Mạc Phi
liền ngoan ngoãn sà vào lòng của bà Mạc, ôm bà rất chặt.
Thật ra, cậu bé không hiểu mấy chuyện bố và mẹ của bố,
chỉ bị động đi theo họ về nhà của bố. Sau đó khá nhiều ngày, Mạc Phi không hề
nhìn thấy bố, chỉ có mỗi mình mẹ thỉnh thoảng đến đây nấu ăn.
Ông nội sáng nào cũng đưa Mạc Phi đến trường học,
trước khi đến trường, bà nội đều nấu bữa sáng cho cậu bé, thông thường sẽ là
món cháo trứng nấu thịt nạc. Bà nội sợ Mạc Phi ăn không đủ no nên thường để
thêm sữa đậu nành và bánh quy trong cặp thằng bé.
Mạc Phi hỏi bà Mạc: “Bà nội ơi, không phải bà có một
đứa cháu ở Cung thiếu nhi sao?”
Bà Mạc liền đỏ mặt, lắp ba lắp bắp không biết nên nói
gì.
Vừa hay lúc đó Mạc Hướng Vãn về nhà để lấy quần áo
thay cho Mạc Bắc, cô vuốt nhẹ lên trán của con trai rồi nói: “Cháu trai của bà
nội không phải là Phi Phi sao?”
Mạc Phi lại hoài nghi hỏi thêm: “Thế nhưng trước đó bà
nội chưa bao giờ tới thăm con.”
Mạc Hướng Vãn liền giải đáp ngay khúc mắc: “Trước kia,
bố với mẹ đã chia cách một khoảng thời gian dài, Phi Phi thật lợi hại đã tìm
được bố về, cho nên bây giờ ngày nào ông bà nội cũng có thể nhìn thấy Phi Phi.”
Mạc Phi không tin những lời nói lừa gạt trẻ con này,
cậu bé nghiêm nghị nói với hai người lớn trước mặt mình: “Hai người đừng có kể
chuyện lừa gạt con nữa.” Sau đó cậu bé ngồi xuống chiếc sô pha, ưu tư hỏi: “Mẹ
ơi, có phải trước đây mẹ đã ly hôn với bố không?”
Mạc Hướng Vãn đành để mặc cho con trai mình hiểu lầm,
cô gật đầu, bà Mạc cũng gật đầu theo.
Mạc Phi liền quay sang nói với bà Mạc: “Bà ơi, nếu như
bố và mẹ không ở bên nhau có phải ông bà cũng không cần cháu nữa?”
Điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn khá ngại ngùng, bà
Mạc cũng không biết trả lời thế nào.
Lúc này, may mà Mạc Hạo Nhiên đi tới giải vây cho hai
người, ông liền giảng giải cho Mạc Phi nghe: “Là bố con đã phạm sai lầm, nhiều
năm nay không chăm sóc được cho con, ông nội sẽ mắng bố con một trận.”
Mạc Phi biết rằng Mạc Bắc đang bị ốm, chỉ có điều
người lớn không đưa cậu bé đến thăm bệnh mà thôi. Thế nhưng Mạc Phi vẫn rất
quan tâm, lo lắng cho bố, cậu bé nắm lấy bàn tay của Mạc Hạo Nhiên rồi nói:
“Không cần đâu ông nội, bố con mắc sai lầm, ông nội mắng bố, sau này con phạm
sai lầm, bố con lại mắng con, cứ oan oan tương báo như thế đến bao giờ mới hết
được.”
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà bật cười lớn
tiếng.
Thật ra Mạc Phi là một đứa trẻ có khả năng thích ứng
cao, mới có vài hôm mà đã quen được những người thân mới, lại còn giới thiệu
ông bà nội cho cô giáo chủ nhiệm và các bạn học cùng lớp nữa.
Có lần, vào lúc Mạc Hướng Vãn đang giặt đồ cho Mạc
Bắc, bà Mạc liền nói với cô: “Cháu dạy dỗ, chăm sóc đứa trẻ này rất tốt, thằng
bé rất có lòng độ lượng, đúng là hiếm có.”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười: “Phi Phi không phải là một đứa
trẻ dễ nuôi ạ.”
“Về điều này thằng bé rất giống với Bắc Bắc.”
“Hai người họ đều rất lương thiện.”
Bà Mạc đứng nhìn cô, khiến cô cảm thấy ngại ngùng, cô
cũng lén ngước lên để xem thái độ của bà Mạc, ánh mắt của bà Mạc tràn đầy tình
cảm ấm áp, không hề có chút ác ý nào hết. Không biết vì lý do gì, cô cảm thấy
lòng ấm áp hẳn lên, liền kể lại một số chuyện thú vị trong quá trình nuôi nấng
Phi Phi cho bà Mạc nghe.
Bà Mạc cứ đứng đấy lắng nghe, không hề nói chen vào.
Người mẹ trẻ tuổi này một thân một mình nuôi con, còn
ít tuổi như vậy mà đã phải gánh chịu áp lực lớn của cuộc sống, nhưng lúc này
lại chỉ kể lại những chuyện vui, những thiếu sót của bản thân mà không hề nhắc
tới cực khổ, nhọc nhằn suốt quãng thời gian qua. Bà thầm nghĩ, cô đúng là người
mẹ vô cùng hiếm có.
Bà vừa quay đầu lại liền nhìn thấy chồng mình đang
đứng ở phía ngoài, hai người bốn mắt chạm nhau, bất giác mỉm cười.
T¬T
Mạc Phi làm xong bài tập về nhà liền thò đầu ra khỏi
phòng.
Nhà của bố có rất nhiều phòng, Mạc Phi có phòng ngủ và
thư phòng riêng của mình, điều này khiến cậu bé vẫn chưa thích ứng kịp. Cậu bé
gọi ông nội vào kiểm tra bài tập, kiểm tra xong, nếu như không có bất cứ lỗi
sai nào, cậu bé sẽ có cơ hội cùng ông nội ra ngoài đi chơi bắn súng.
Việc này thật đúng là làm xúc động lòng người, là
khoản “phúc lợi” mà bố không hề cho cậu bao giờ. Ông nội là một người bắn súng
tài ba, động tác cầm súng nhắm đích vô cùng “đẳng cấp”, giống như cảnh hay thấy
trong các bộ phim điện ảnh vậy, dần dần, Mạc Phi bắt đầu sùng bái người ông oai
phong này của mình.
Mạc Hạo Nhiên rất thích được chơi đùa cùng với cháu,
hơn mười năm nay ông chưa tận hưởng được niềm vui quanh con trẻ như thế này.
Đứa trẻ này không chỉ ngoan ngoãn mà còn khéo mồm, khiến cho người lớn vô cùng
yêu quý. Ông cảm thấy thật sự hạnh phúc, vui sướng, bởi vì có thể đưa Phi Phi
đến dự các buổi họp mặt, tiệc tùng, giới thiệu cho bạn bè, thân hữu về thành
viên mới trong gia đình mình.
Nói cho cùng, Mạc Phi cũng là một đứa trẻ, chỉ cần có
đồ ăn, đồ chơi là có thể nhanh chóng thân thiết với người lớn. Hơn nữa, Mạc
Hướng Vãn dạo này phải bận rộn chăm sóc cho Mạc Bắc, cậu bé không bị mẹ quản
lý, nên hết lòng ở cạnh đem lại niềm vui cho ông bà nội.
Theo lời Mạc Phi nói thì: “Ông bà nội ra ngoài đi chơi
mà không mang theo con trẻ thì thật là mất mặt. Cho nên con phải cùng ông bà đi
ra ngoài”. Nghe thấy vậy bà Mạc mặt cười tươi như hoa, nói với cháu mình: “Tiểu
tổ tông của tôi còn bé mà đã tinh quái rồi.”
Mạc Hướng Vãn cảm thấy rất vui vì Mạc Phi nhận được sự
sủng ái, yêu chiều của ông bà. Cuộc sống vốn có nhiều thiếu thốn của con trai
cô dần dần cũng được lấp đầy.
Không chỉ riêng con trai mà ngay chính cuộc sống của
cô cũng vậy.
Bố của Mạc Bắc tuy là một người nghiêm khắc nhưng thái
độ đối với cô luôn luôn tôn trọng, đến mức khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi. Ngay
cả Mạc Bắc cũng nói rằng, khuôn mặt lạnh băng của bố mình đã được cải thiện khá
nhiều sau khi có được con dâu và cháu trai. Lúc ban đầu, thái độ của bà Mạc với
cô cũng hơi lạnh nhạt, sau đó cũng dần dần tỏ ra nhiệt tình, quý mến hơn.
Có một lần, Mạc Hướng Vãn vừa từ bệnh viện về, bà Mạc
liền gọi cô vào để nhận xét chiếc xường xám mới may của mình.
Ngay trong phòng khách nhà Mạc Bắc, cô nhìn thấy chị
Phi Phi đang quỳ thấp xuống để vuốt lại tà xường xám cho bà Mạc. Mạc Hướng Vãn
nhìn chị Phi Phi mỉm cười, khuôn mặt chị trắng bệch, trát dày phấn, khí sắc đã
tốt hơn lần gặp trước khá nhiều. Chị cũng nhìn Mạc Hướng Vãn mỉm cười, nhưng
không nói gì nhiều.
Mạc Hướng Vãn ngồi xuống bên cạnh bà Mạc rồi đưa ra ý
kiến của bản thân, bà Mạc nói: “Tay nghề của chị Triệu này rất tốt, ngay cả
những người ngoại quốc ăn mặc thời trang cũng đều đặt may xường xám nhà chị ấy,
một đơn đặt hàng lên đến mấy trăm nghìn liền. Sau này, con cũng nhờ chị ấy may
cho nhé!”
Mạc Hướng Vãn chân thành trả lời: “Dạ vâng.”
Chị Phi Phi quay sang nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức
tạp, lúc rời khỏi, đi lướt qua người cô, chị khẽ nói: “Thảo Thảo, em đúng là
rất có phúc khí đấy.”
Mạc Hướng Vãn không muốn suy ngẫm nhiều về ý nghĩa
trong lời nói của chị, chỉ thay người giúp việc tiễn chị ra ngoài cửa rồi nói: “Chị
Phi Phi, chị về nhé!”
Cô đứng ngoài cửa nhìn theo dáng chị rời đi. Bà Mạc
vẫn cầm chiếc xường xám trên tay hết lời tán thưởng, buổi tối bà còn phải mặc
chiếc xường xám này rồi dắt Mạc Phi đi tham dự một bữa tiệc. Thế nên, bà Mạc đã
giao cả căn nhà này lẫn Mạc Bắc cho cô đảm đang.
Mạc Hướng Vãn lặng lẽ đứng nghe bà Mạc dặn dò, sau đó
cùng chị giúp việc vào bếp nấu cơm. Trong bữa tối, cô ngồi ăn cơm rồi bàn luận
một số chuyện chính trị, kinh tế với Mạc Hạo Nhiên, thậm chí ông còn khá tán
đồng với một vài quan điểm của cô.
Ăn cơm xong, cô liền vào bệnh viện chăm sóc Mạc Bắc.
Lúc này, vừa hay đến giờ vào thăm bệnh nhân, dòng
người đi qua đi lại cũng có thể coi khá là náo nhiệt.
Mạc Bắc đang nằm trên giường đọc báo, nghe thấy tiếng
Mạc Hướng Vãn bước vào, anh nhanh chóng đặt báo xuống, ngẩng đầu lên mỉm cười.
Trong phòng lúc này chỉ có một ngọn đèn vàng ấm áp, tạo cảm giác như đang ở nhà
vậy.
Mạc Hướng Vãn ngồi bên cạnh Mạc Bắc, đem những chuyện
xảy ra trong nhà kể lại một lượt cho anh nghe, khiến anh vừa vui sướng lại vừa
đắc ý, miệng cười không đóng lại được. Mạc Hướng Vãn đành phải vỗ lên vai anh
một cái, muốn anh đừng động đậy.
Cô nói: “Trước đây em đúng là hồ đồ, anh thật sự là
người tính toán quá giỏi, có ai thoát khỏi tính toán của anh được chứ.”
Mạc Bắc lười nhác ngáp một cái rồi nói: “Điều này cũng
thể hiện trình độ cả. Phi Phi cũng có bản lĩnh này, giúp anh giải quyết vấn đề
trong gia đình thật mỹ mãn.”
Mạc Hướng Vãn bật cười theo anh. Hai cha con anh đúng
là đều có bản lĩnh này.
Vụ án Mạc Bắc bị người lạ mặt tấn công đã được đưa lên
Viện kiểm sát thành phố xử lý, lãnh đạo cấp trên vô cùng tức giận, hạ lệnh phải
tra xét triệt để, rõ ràng, lật ra hết những vụ án trước kia của khu vực đấy.
Đương nhiên, điều này khiến cho một số người đứng ngồi không yên. Lúc đến thăm
bệnh, Chủ nhiệm Giang đã nói rằng: “Cậu đúng là ghê gớm! Vụ án ở khu vực kia bị
lật lại, cậu thì gặp nạn mà hưởng phúc. Lần này đúng là làm lớn chuyện rồi, khổ
nhục kế của cậu đã khiến cho bao người bị mất mũ ô sa[1] ấy chứ?”
[1]
Mũ dành cho quan lại, người Việt Nam thường gọi là mũ cánh chuồn.
Mạc Hướng Vãn vừa nghe lập tức cảm thấy vô cùng lo sợ,
thế mà Mạc Bắc lại còn làm mặt xấu với cô, cô nghiêm nghị nói với anh: “Những
trò chơi nguy hiểm thế này có thể tránh được thì anh nên tránh đi.”
Mạc Bắc mỉm cười: “Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu,
vụ việc lần này cũng khiến cho họ biết được sự nghiêm trọng của vấn đề, có một
vài chỗ không thể tùy tiện động đến được.”
Mạc Hướng Vãn tức giận: “Có phải anh cố tình chịu đòn
đúng không?”
Mạc Bắc không trả lời, nũng nịu gối đầu lên đùi của
cô, để cô thay băng cho anh, sau đó mới nói: “Anh đúng là có vấn đề, cứ thích
ngược đãi bản thân. Anh đã nộp những chứng cứ về hành vi gian lận thương mại
của vụ án này lên trên, bọn họ biết được thông tin nên đã ra tay, may mà mấy
người thi hành nhiệm vụ vẫn còn biết nặng nhẹ, chừng mực.”
Mạc Hướng Vãn định cốc lên trán anh mấy cái, nhưng
nhìn thấy đầu anh vẫn còn cuốn băng, nên không nỡ.
Mạc Bắc nhẹ nhõm, thoải mái nhắm mắt lại nói: “Ý của
ông bà nội em là cho em khoản tiền đền bù cho căn nhà cũ của gia đình làm của
hồi môn nên anh sẽ nhường quyền mua nhà cho em.”
Mạc Hướng Vãn ngây người ra, dừng tay lại.
Mạc Bắc lại nói thêm: “Anh đã hẹn bố mẹ em sau khi đón
Tết Nguyên Đán sẽ tới đây. Mấy năm nay em toàn trả lại thư của họ, đúng là
chẳng hợp lý hợp tình tí nào. Phi Phi đã nhận lại ông bà nội thì cũng nên nhận
cả ông bà ngoại nữa.”
Mạc Hướng Vãn không nói gì lại tiếp tục việc đang làm.
“Hướng Vãn, không phải anh bắt em phải tha thứ, nhưng
cứ đặt mình vào tình cảnh đó, nếu như Phi Phi lớn lên rồi không gặp em nữa thì
em sẽ buồn thế nào?”
Mạc Hướng Vãn chuyển sang đề tài khác: “Ngày mai là
sinh nhật anh, em sẽ mua bánh ga tô, ngày mai cũng là ngày cuối cùng của em ở
Kỳ Lệ rồi, vậy mà vẫn chưa tìm được công việc mới. Anh xem, em thì thất nghiệp
còn anh bị thương, đúng là đen đủi quá.”
“Nói không chừng đây cũng là một khởi đầu tốt đẹp.”
Mạc Hướng Vãn buộc chặt băng cuốn trên đầu cho anh,
rồi đẩy anh ngồi dậy nhưng Mạc Bắc không chịu. Cô cười bất lực: “Anh đã bao
nhiêu tuổi rồi mà cứ nũng nịu chứ, đến giờ thật chẳng khác nào Phi Phi.”
Đột nhiên Mạc Phi thò đầu vào, nhanh chóng lên tiếng:
“Ha ha, bố cũng chỉ cùng độ tuổi với con mà thôi.”
Mạc Bắc chẳng buồn so đo cùng con trai: “Con không
thấy là mẹ đang băng bó lại vết thương cho bố sao?”
Mạc Phi cũng chạy lại gần rúc vào trong lòng Mạc Bắc,
nhất nhất đòi dính lấy người anh. Mạc Hướng Vãn chỉ biết lắc đầu rồi đưa tay
lên vuốt ve mái tóc của hai bố con.
“Được rồi, con trai lớn và con trai bé đừng có quậy
nữa.”
Hai người một lớn một bé đã thật sự khiến cho cuộc
sống của cô trở nên tròn đầy, mỹ mãn.
Bà nội của Mạc Phi đứng ngoài thốt lên: “Đứa bé này
nhất quyết đòi đi vào thăm bố. Mau lên nào, bà nội sắp đến muộn bữa tiệc gặp
mặt rồi.”
Mạc Hướng Vãn liền đẩy Mạc Phi ra phía ngoài: “Đừng để
bà nội phải chờ lâu.”
Mạc Phi liền quay sang nói với Mạc Bắc: “Bố ơi, nhìn
con đây này. Con nhường mẹ cho bố đấy nhé! Bố vẫn còn chưa biết giặt quần áo
đâu”. Trước khi bố kịp nhìn mình bằng ánh mắt thiếu thân thiện. Mạc Phi nhanh
chóng chuồn ra ngoài. Ngoài cửa truyền vào tiếng cười khanh khách của con trẻ.
Mạc Bắc liền than thở: “Chết mất, thằng bé sắp trèo
lên đầu lên cổ anh rồi.”
Mạc Hướng Vãn bình thản nói: “Hừm, người ta thường bảo
cha nào con nấy mà”. Rồi cô nói tiếp: “Ngày mai là ngày cuối cùng em làm ở Kỳ
Lệ rồi, có một vài việc nhất định phải hoàn thành. Sau khi tan làm còn phải đến
chỗ tư vấn học bồi dưỡng thêm trước khi đi thi MBA, vậy nên chắc phải khá muộn
mới vào đón sinh nhật cùng anh được.”
“Học hành vẫn quan trọng nhất. Nhớ đấy, không cần phải
lo lắng về môn Toán cao cấp. Anh với Phi Phi sẽ hỗ trợ hết sức sự nghiệp học
hành của em.”
“Sáng nay, một doanh nghiệp nước ngoài gọi điện mời em
đi phỏng vấn, em đã hỏi rồi, điều kiện cũng khá tốt. Bọn họ khá hài lòng với lý
lịch và kinh nghiệm làm việc của em.”
“À, vậy thì tiền mua đồ đạc trang trí trong nhà cũng
do em chi luôn nhé!”
“Có phải anh đã mua vé tàu hỏa cho mẹ em không? Và
cũng đã đặt vé máy bay cho bố và ông bà nội em rồi?”
“Hả… cái gì cơ?”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười nhìn Mạc Bắc, anh đưa tay ra
vuốt mái tóc của cô rồi nói: “Em đã nghĩ thông rồi sao?”
Cô không trả lời câu hỏi của anh: “Ngày mai, em sẽ mua
chiếc bánh thật lớn cho anh, hình Hắc sơn lâm được không? Phi Phi cũng rất
thích ăn.”
“Em đúng là chỉ nghĩ cho con thôi.”
“Vậy anh muốn món quà thế nào?”
Anh tinh quái đáp: “Anh muốn món quà giống như chín
năm trước.”
Cô liếc xéo anh một cái trêu chọc: “Anh bây giờ sao
nhận nổi.”
Anh nhanh chóng đặt nụ hôn lên môi cô, sau đó thả cô
ra rồi ra vẻ nghiêm túc nói: “Em đang nghĩ gì thế hả?”
Bên ngoài cửa sổ, gió Đông Bắc không ngừng gào thét,
đây có lẽ là một đêm lạnh giá, nhưng trong căn phòng này, hơi ấm đang vây quanh
thân người Mạc Hướng Vãn.
Mạc Bắc chống tay bên góc giường rồi kéo Mạc Hướng Vãn
vào vòng tay mình.
Cô khẽ nói: “Khi bố mẹ em đến đây, em sẽ bình tâm nói
chuyện với họ nghiêm túc.”
Anh nhìn cô mỉm cười, chắc hẳn lúc này cô cũng đang
rất vui. Anh nhẹ hôn lên mái tóc cô, rồi vầng trán, hai người cứ thế ngồi yên
tựa vào thành giường, trông chẳng khác nào đôi vợ chồng già. Anh chợt quay sang
hỏi cô: “Mẹ Phi Phi, ngày mai Phi Phi nhà chúng ta sẽ ăn món gì thế?”
“Hay là mua bánh bao nhân thịt?”
“Ý rất hay.”
Mạc Hướng Vãn khẽ tựa vào anh, nhắm mắt lại.
Anh nhìn cô đang dần chìm vào giấc ngủ, thầm nghĩ, hôm
nay cô nhất định sẽ ngủ một giấc ngon lành cho tới tận sáng mai. Và ngày mai
đương nhiên lại là một ngày tươi mới, tràn đầy hạnh phúc và niềm vui. Người phụ
nữ nằm cạnh anh lúc này tinh thần vui vẻ, thoải mái, chắc chắn sẽ có những xuất
phát điểm hoàn toàn mới.
Mạc Bắc quyết định hôm nay sẽ cùng cô tận hưởng giấc
ngủ ngon lành.
T¬T
Quả nhiên, sáng hôm sau, Mạc Hướng Vãn tràn đầy năng
lượng, vui vẻ đến công ty từ sớm. Cô dọn dẹp đồ dùng của mình, sắp xếp gọn gàng
tất cả tài liệu, văn kiện.
Một lúc sau, Sử Tinh đi tới thông báo: “Ba giờ chiều
ngày hôm nay, Vu tổng mở một cuộc họp báo.”
Mạc Hướng Vãn ngây người hỏi: “Từ chức cũng phải tổ
chức họp báo sao?”
Cô chưa bao giờ nghe thấy chuyện tương tự. Gần đây, vì
cô bận rộn chuyện gia đình của mình, đến công ty cũng chỉ bàn giao công việc,
nên không hề liên hệ với Tống Khiêm hay Quản Huyền, vì thế khi nghe thấy thông
tin này thật sự cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Sử Tinh mỉm cười nói: “Coi như đây là món quà anh ấy
tặng cho Chúc tổng.”
Mạc Hướng Vãn cũng chẳng hiểu hàm ý trong câu nói này.
Và đến buổi chiều, cô liền hiểu ngay mọi chuyện, cũng
hiểu triệt để một câu nói: “Cuộc đời đúng là một vở kịch lớn.”
Lần này từ chức, Vu Chính tổ chức một cuộc họp báo với
quy mô lớn, thái độ rõ ràng của anh chính là từ chức, rút lui khỏi Kỳ Lệ. Vì
sao phải làm vậy thì tất cả các vị phóng viên ngồi đây đều hiểu rõ, anh đứng
vững chãi trước ánh đèn flash nói: “Tôi tin rằng, Kỳ Lệ dưới sự lãnh đạo của cô
Chúc nhất định sẽ ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn, quy củ hơn. Tại đây, tôi
cũng xin chịu hết trách nhiệm về những vấn đề xảy ra trong thời gian đương
chức.”
Đây là câu nói hùng hồn, có uy lực nhất mà Mạc Hướng
Vãn nghe thấy kể từ khi quen biết Vu Chính đến nay, hơn nữa, anh còn dành những
lời này cho người vợ cũ của mình.
Mạc Hướng Vãn đứng ở hậu trường, hoàn toàn không dám
tin vào tai mình nữa.
Từ đầu tới cuối, ngồi bên cạnh Vu Chính, Chúc Hạ vẫn
luôn giữ được dáng vẻ đoan trang, cao quý, anh minh lại uy nghiêm đến mức bất
khả xâm phạm. Kỳ Lệ mà chị tiếp nhận là hoàn toàn mới mẻ, sạch sẽ, tất cả những
chuyện không vui trước kia đều biến mất cùng với sự ra đi của người chồng cũ.
Thì ra đây chính là món quà mà Sử Tinh nhắc đến, nguy
nan cuối cùng của công ty được người tiền nhiệm gánh đỡ hết, coi như đã dọn
sạch sẽ chiến trường cho bộ máy lãnh đạo mới của công ty.
Điều này cũng biểu thị rõ sau này Vu Chính sẽ không
làm trong ngành này nữa, chỉ cần quay lại nghề này, nhất định sẽ có người nhớ
lại buổi họp báo ngày hôm nay, anh đã gánh chịu hết mọi trách nhiệm về thông
tin mại dâm của công ty.
Ánh đèn flash không ngừng nháy lên, phóng viên cũng
đưa rất nhiều câu hỏi, bao vây quanh người Vu Chính. Vốn không hề để tâm đến
cánh phóng viên, nhưng lần này Vu Chính đã đứng ở giữa hội trường, trả lời chi
tiết từng câu một.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi đau đầu.
Cô nghĩ, có một vài việc, cô và Quản Huyền đều đã nghĩ
sai. Vu Chính đã thật sự làm những việc này vì Chúc Hạ khiến cô cảm thấy rất khâm
phục.
Chợt có người đến trước mắt cô rồi hỏi: “Mạc tiểu thư,
nghe nói cô cũng đã xin từ chức, có phải sẽ cùng với Vu tổng đi xây đắp một
vương quốc mới? Cô có suy nghĩ như thế nào khi Vu tổng đã nhận mọi trách nhiệm
về những vụ bê bối gần đây?”
Cô liền trả lời: “Không, tôi cảm thấy mình không thích
hợp với ngành giải trí, cả Vu tổng và Chúc tổng đều là những chuyên gia trong
ngành, đi theo họ bao năm nay tôi đã học được rất nhiều thứ. Bây giờ, tôi muốn
thử sức mình trong một lĩnh vực mới”. Cô nhìn cô phóng viên trẻ tuổi luôn luôn
hiếu kỳ trước tất cả mọi sự việc, rồi nói tiếp: “Có rất nhiều người trẻ tuổi
không biết phải chọn con đường nào cho bản thân, có thể vấp ngã vài lần, rồi
hiểu ra đạo lý, đứng dậy thì theo con đường đúng đắn, đó cũng là một chuyện
tốt. Thế nhưng cái hố khiến cho bạn vấp ngã không nhất định là một việc xấu, ít
nhất sau đó bạn đã hiểu được đó là một cái hố. Mỗi một quãng thời gian trong
cuộc đời mình đều có giá trị bản thân của nó hết.”
Ánh mắt của Kim Thanh sáng rực lên, hình như đã hiểu
được ngầm ý bên trong.
Mạc Hướng Vãn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cô đi ra phía ngoài tòa nhà, ngẩng đầu lên hít sâu bầu
không khí tươi mới, trong lành, lúc cúi đầu xuống, cô liền nhìn thấy người đang
đứng phía đối diện mình.
Quản Huyền đang đứng ở phía bên kia con đường, ngẩng
đầu lên nhìn vào tòa nhà trước mặt, có lẽ chị đang đợi người ở trong đó.
Mạc Hướng Vãn đứng bên này đường nhìn thấy chị. Con
đường ngăn cách giữa họ đông đúc mà ồn ào, xe cộ đang đứng lại chờ đèn xanh nên
tạm thời bọn họ không nhìn thấy nhau. Đúng lúc này bỗng di động của Mạc Hướng
Vãn vang lên.
Cô nhận ra số điện thoại này, là của Quản Huyền. Sau
khi đổi số điện thoại, cô không hề báo cho Quản Huyền biết. Cả hai người họ
không ai bước tiếp, cứ đứng đó nhìn về phía người kia, đến khi đôi mắt long
lanh ướt nhòe.
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, cô đã nhìn không rõ chị nữa
rồi.
Di động của cô lại reo lần nữa, cô mở máy, giọng của
người đầu dây bên kia rất vui vẻ: “Chị đã đến được Venice rồi, con người ở đây
nhiệt tình lắm, có người đàn ông trung niên đang mang đồ giúp chị.”
Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy vui vẻ hẳn lên: “Chị Tần.”
“Nghe nói rằng vận đào hoa của em cuối cùng cũng đã
sinh sôi nảy nở đúng không? Chị không uống được rượu hỷ của em rồi, thơm Phi
Phi một cái hộ chị nhé!”
Mạc Hướng Vãn nước mắt long lanh nói: “Chị chẳng báo
cho em để em ra tiễn chị.”
“Thôi đừng có hỏi tội chị nữa, chị biết rằng bây giờ
em đã có người quan trọng hơn để chăm sóc rồi.”
Từ trước đến nay, Tần Cầm vẫn luôn quan tâm, tận tình
với người khác như vậy.
Tần Cầm còn nói: “Phải đến thăm chị đấy, đến đây mà
hưởng tuần trăng mật, người đàn ông đó thiếu nợ em nhiều, phải bắt đền bù xứng
đáng vào.”
Mạc Hướng Vãn liên tục nói câu “Được rồi ạ”, sau khi
kết thúc cuộc điện thoại với Tần Cầm, cô mới nhận ra trên di động có một tin
nhắn. Quản Huyền nhắn một câu: “Tiểu cô nương, chị xin lỗi em.”
Mạc Hướng Vãn ngước đầu lên nhìn, chị đứng ở phía bên
kia đường, nhìn cô vẫy vẫy tay.
Lần này, hai người thật sự phải tạm biệt nhau.
Cô thầm nghĩ, nếu như lúc này cô mới quen biết Quản
Huyền thì có lẽ tình bạn giữa họ sẽ kéo dài suốt đời. Cô và chị đúng là có
duyên phận với nhau, có điều thời điểm gặp nhau lại không đúng.
Cô cũng đưa tay lên vẫy, vô cùng tiếc nuối, thế nhưng,
thời gian chẳng thể nào dừng lại được, hai người có cuộc sống riêng cần phải
tiếp tục. Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, lúc này tốt nhất nên quay lưng lại đi về
hướng riêng của mình, tạm biệt quá khứ từ đây.
Cuộc sống vẫn cứ tất bật, bận rộn như vậy, cô vẫn còn
rất nhiều việc chưa làm xong. Cô còn phải đến xin tư vấn của cô giáo về các lớp
học bồi dưỡng thêm cho đợt thi MBA, sau đó đi mua bánh sinh nhật cho Mạc Bắc,
rồi đến trường đưa Mạc Phi về nhà, hai mẹ con cùng nhau đến bệnh viện tổ chức
sinh nhật cho bố.
Cô nên làm mọi việc càng nhanh càng tốt, đón lấy ánh
mặt trời cuối ngày mau chóng lên đường, trở về bên người thân của mình, đón một
buổi tối vui vẻ, rồi tiến đến ngày mai xán lạn đầy hy vọng.