Đọc truyện Trách Em Thật Quá Xinh – Chương 20
Dù thế nào đi nữa thì mấy lời nói của Mạc Bắc
cũng khiến Mạc Hướng Vãn trấn tĩnh ít nhiều.
Tối hôm qua, sau khi nhận điện thoại của Mai Phạm
Phạm,cô hoảng loạn,
sợ hãi, tâm trạng rối bời, bây giờ,
trước khi bước vào công ty, tất cả mọi
thứ đều đã bình ổn trở lại.
Sau khi nói ra tất cả, mọi việc chẳng qua cũng chỉ có
thế.Vào trong thang máy, cô sửa sang lại đầu tóc trang phục, khi cửa thang máy
mở ra, đối mặt với tất cả mọi phong ba bão táp, cô vẫn có thể giữ vững được trạng
thái tinh thần ổn định nhất.
Đoạn quá khứ đau khổ nhất đã trôi qua rồi, không trốn
tránh, không dằn vặt, đó mới là nguyên tắc làm người của cô, nhờ
thế mà tám năm nay cô
đã kiên định trụ vững trước bao nhiêu sóng cuộc
đời, không phải sao?
Mạc Hướng Vãn tự hỏi mình như vậy rồi ngẩng cao đầu
bước ra khỏi thang
máy.
Lễ tang của Lâm Tương, tất cả các nhân viên trong Kỳ
Lệ đều có mặt làm công tác hậu cần.
Ngôi sao đang nổi trên bầu trời bỗng dưng rơi xuống,
dùng cách thức kết liễu cuộc đời mà người khác chẳng thể cứu chữa nổi để vĩnh
biệt nhân gian, khiến cho bố mẹ cô đau như cắt từng khúc ruột.
Ở hội trường tổ chức tang lễ, Trâu Nam luôn ở bên cạnh
bố mẹ Lâm Tường, đưa khăn giấy cho họ, an ủi, động viên họ, nhưng tất cả mọi
thứ đều chẳng ích lợi gì. Kể từ khi đến thành phố tham dự đám tang của con gái,
hai người chưa giây phút nào thôi tuôn dòng lệ thương xót.
Trâu Nam cũng nghẹn ngào, nức nở nói: “Lâm Tường nhất
mực hiếu thảo, tháng nào cũng gửi tiền về cho bố mẹ, gần đây còn mua một căn
nhà rất đẹp…”. Quá xúc động, Trâu Nam chẳng thể nào nói tiếp được nữa, lấy
chiếc khăn giấy che lên mặt rồi òa khóc thành tiếng.
Mạc Hướng Vãn lau nước mắt cho cô rồi nhắc nhở: “Một
lúc nữa là phóng viên sẽ tới đây đấy.”
Trâu Nam vừa khóc nấc vừa gật đầu.
Thế nhưng, ở phía ngoài hội trường đã có một vài phóng
viên đến, đặt chân máy quay vào góc đẹp nhất. Những chuyện động trời như thế
này trong làng giải trí rất hiếm gặp, vậy nên họ vẫn còn cãi cọ mãi không thôi
để có được một góc đứng thuận lợi nhất.
Mạc Hướng Vãn ngồi phía trong nhìn ra, đột nhiên nhìn
thấy Kim Thanh, cô phóng viên vài ngày trước đã trực tiếp phỏng vấn về vụ tự sát
của Lâm Tương xuất hiện giữa đám đông. Dáng người của cô phóng viên này không
cao lắm, lại ôm một chiếc máy ảnh to đùng, sau đó để tranh một vị trí tốt, còn
quay sang cãi nhau với một anh phóng viên cao lớn bên cạnh.
Những phóng viên này đều là những người hùng tâm tráng
chí, nhận được nền giáo dục cao khi đi theo ngành, chuyên tâm vào những việc u
tối nhất, xót xa nhất trong làng giải trí vẫn cảm thấy vui vẻ, không mệt mỏi,
cả năm không nghỉ ngơi phút giây nào. Liệu có bị coi là vì đạo đức nghề nghiệp
mà lương tâm con người đều biến mất hết rồi chăng?
Mạc Hướng Vãn càng nghĩ càng cảm thấy hãi hùng.
Đột nhiên, bên ngoài im ắng hẳn, tất cả máy ảnh đều
được sắp đặt đâu vào đấy, chuẩn bị lóe sáng. Thật không ngờ, một người lạ mặt,
ăn mặc rất bình thường đang bước vào.
Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Sử
Tinh, người phụ trách lễ tang cũng thắc mắc hỏi cô: “Đây là ai vậy?”
“Bác sỹ Châu, người đã khám bệnh cho Lâm Tương trước
kia.”
Bác sỹ Châu bước vào trong, nhìn vào quyển sổ ký tên tham
dự, cau chặt đôi mày, lắc đầu, biểu thị ông không muốn ký. Sử Tinh thấy đó
không phải người trong ngành giải trí nên cũng không miễn cưỡng, chỉ bảo trợ lý
đưa ông lên trước, tiễn đưa Lâm Tương chặng đường cuối cùng.
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy ông cúi đầu ba cái, khuôn mặt
nghiêm nghị.
Bác sỹ Châu cũng nhìn thấy Mạc Hướng Vãn, liền bước
lại gần chào hỏi.
“Tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì chuyện này”. Ông
ngậm ngùi.
Mạc Hướng Vãn nhìn
thấy nỗi xót xa,
tiếc nuối trên khuôn của ông, nhẹ nhàng đưa lời
khuyên giải: “Xin ông đừng nhưvậy,
đây là chuyện ngoài ý muốn,
chẳng ai có thể
liệu trướcđược.”
Bác sỹ Châu
lắc lắc đầu: “Cục Công an gọi tôi đến lấy
lời khai, Lâm Tương được
chẩn đoán là mắc chứng trầm cảm nhẹ.”
“Chứng trầm cảm nhẹ?” Mạc Hướng Vãn hoàn
toàn kinh ngạc. Chưa có bất cứ ai nói với cô chuyện
này cả, có lẽ mọingười không
phải ai cũng biết được.
“Tôi đã giới thiệu bác sỹ tâm lý ở cùng
bệnh viện cho cô ấy, nhưng cô ấy không
chịu đi khám.
Có lẽ bản
thân cô ấy có thành kiến với bác sỹ tâm
lý. Thông thường những người
mắc bệnh trầm cảm đều không
thích tiếp xúc với các bác sỹ tâm
lýở Khoa Thần kinh. Tôi đã không
kiên trì khuyên nhủ cô ấy đến cùng, đây là do tôi sơ
suất, quá coi nhẹ chuyện này.”
Trâu Nam đứng bên cạnh Mạc Hướng Vãn không hiểu tại
sao lại bắt đầu rơi nước mắt,
chiếc khăn giấy cầm trong tay lauđi lau
lại, động tác còn nhanh hơn cả thở.
Bác sỹ Châu nói ngắn gọn rồi đi ra bằng cửa phụ.
Nhân vật vô danh
này vừa mới đi khỏi thì những
nhân vậtnổi tiếng đã xuất hiện ngay tức thì,
lại còn có vệ sỹ mở đườngđể bước vào. Những người bạn
năm xưa cùng tham dự cuộc thi với Lâm Tương,
người nào người nấy sắc mặt u sầu, buồn
bã.
Ai ai cũng dùng khăn giấy lau
nước mắt, tiền hô hậu ủng, lần lượt đi vào, người
sau khóc còn thảm thương hơn người trước.
Ánh đèn flash bắt đầu
lóe lên. Tất cả các nhân viên của Kỷ Lệ
đều tìm chỗ tránh đi.
Mượn đám tang của người đã khuất để gây chú ý, tạo
danh tiếng, đúng là vô nhân đạo. Mạc Hướng Vãn ra hiệu cho Trâu Nam đưa bố mẹ
của Lâm Tương vào bên trong, làm sao có thể để bố mẹ của người chết nhìn thấy
màn kịch kệch cỡm, lố bịch này được chứ?
Lâm Tương hiện đang khá nổi tiếng, nguyên nhân cái
chết là một câu hỏi lớn, cho dù Kỳ Lệ có muốn tiễn đưa thầm lặng đến mức nào
thì lễ tang của cô ấy vẫn bị người khác lợi dụng bằng mọi thủ đoạn. Đây là điều
khó lòng tránh khỏi, tiền lệ trong ngành giải trí cay nghiệt xưa nay, không có
gì thay đổi. So với lễ tang vạn người đưa tiễn năm xưa của Nguyễn Linh Ngọc thì
đám tang lần này đã thầm lặng hơn rất nhiều rồi.
Cuộc náo động thứ hai là do Diệp Hâm khơi mào. Cô ta
mặc bộ đồ đen từ trên xuống dưới, lại còn đeo cả kính râm. Vừa mới bước vào hội
trường, đã có rất nhiều người đoán mò xem cô là ai, bởi vì còn là người mới cho
nên chưa đủ tỏa sáng trước ống kính máy quay. Lần này, nhân dịp lễ tang của Lâm
Tương, cô cũng tận dụng cơ hội tỏa sáng trước ống kính một lần.
Diệp Hâm bỏ kính râm xuống, khóc lóc khá thương tâm,
nhưng vẫn đủ tỉnh táo để tạo dáng ở góc độ đẹp nhất.
Có người hỏi: “Cô này là ai thế?”
Đã có người trả lời giúp Diệp Hâm. Một câu lạc bộ các
fan hâm mộ của cô ta đang đứng bên ngoài giơ tấm biển đề chữ: “Tương Tương lên
đường bình an, chúng tôi yêu chị!”, nhưng trớ trêu thay, ở góc dưới lại viết
“Câu lạc bộ fan hâm mộ Diệp Hâm”.
Lần này, bởi vì hội trường quá hỗn loạn, Sử Tinh lại
là người coi trọng lễ tiết nên trước đó chị đã dời khu vực cho fan hâm mộ đứng
ở phía bên kia đường. Fan hâm mộ của Lâm Tương cũng tập hợp thành từng đoàn đến
hội trường, nhưng thần tượng trong lòng đã khuất, bản thân họ ai nấy đều hồn
siêu phách tán, bị nhân viên hậu cần “lùa” đi, cũng tán loạn chẳng thành hàng
lối. Địa điểm dễ nhìn, thuận lợi nhất đã bị nhóm fan của Diệp Hâm chiếm mất,
tuy rằng số người không nhiều, nhưng thống nhất hợp thể, giống như đã tập luyện
từ trước đó vậy.
Sử Tinh vô cùng đau đầu nói: “Mấy đứa nhóc trẻ tuổi
này chạy tới đâu làm cái gì chứ?”
Mấy bạn trẻ gọi càng to thì Diệp Hâm cũng phối hợp
theo, càng khóc thảm thiết hơn. Trâu Nam vừa bước ra nhìn thấy cảnh tượng này
liền ngây người, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Mạc Hướng Vãn nhìn Diệp Hâm một cách lạnh lùng. Cái
chết của một người lại là thời cơ tạo cơ hội tỏa sáng cho một người khác, đây
là một chuyện quá đỗi bình thường trong làng giải trí khốc liệt, lạnh lùng này.
Diệp Hâm bước ra ngoài với dáng vẻ liễu yếu đào tơ tựa Lâm Đại Ngọc, khi bước
qua trước mặt Kim Thanh, liền bị cô ta níu lại, hỏi một câu: “Cô có điều gì
muốn nói với Tương Tương đang ở trên thiên đàng?”
Câu hỏi được đưa ra quá thuận lợi, người được hỏi cũng
tận dụng cơ hội thể hiện mình: “Chị ấy là tiền bối đi trước, đã chỉ bảo cho lớp
hậu bối chúng tôi rất nhiều điều, tôi đã từng nhận sự giúp đỡ của Tương Tương.
Tôi sẽ viết một bài hát trong album mới của mình để tặng riêng cho Tương
Tương.”
Sử Tinh nghe thấy vậy liền cười nhạt buông một câu:
“Tôi thật không ngờ con chó bấy lâu không sủa, luôn luôn ngoan ngoãn mà nay
cũng biết nhe nanh cắn người.”
Chỉ một câu nói này cũng khiến Mạc Hướng Vãn thay đổi
hoàn toàn cách nhìn về Sử Tinh. Cô cũng mỉm cười chua chát nói: “Thế nhưng cô
ấy nói cùng cũng không sai, nếu như Lâm Tương không xảy ra chuyện thì cô ấy
cũng chẳng thể nào lên sân khấu biểu diễn được.”
“Cái làng giải trí này đúng là một bộ máy đào tạo con
người, chỉ cần em muốn được cứng cáp trưởng thành, kiểu gì cũng có ngày trở
thành bộ dạng như vậy.”
“Chúng ta đều sắp trở thành yêu tinh quỷ quái hết
rồi.”
Hai người nhìn nhau, thở ngắn than dài.
T¬T
Tang lễ lần này, tất cả mọi người đều biết được cao
trào sẽ nằm ở ai. Ngay lúc La Phong mặc lễ phục màu đen, đeo kính đen bước vào
hội trường, con đường phía trước, sau anh đều đều bị chặn đến không còn một khe
hở, phải chờ đến khi đội vệ sỹ của anh cùng các nhân viên trong Kỳ Lệ ra quân
mở đường thì mới đi vào trong được. Điều khác với Diệp Hâm chính là anh không
hề nói bất cứ lời nào với phóng viên, khuôn mặt lạnh như băng, nhanh chóng tiến
vào phía trong.
Người quản lý của anh đã nói chuyện trước cùng với Chu
Địch Thần, yêu cầu khi La Phong vừa bước vào trong hội trường thì sẽ đóng cửa
lại để tránh làm ảnh hưởng đến vong linh người đã khuất. Đến khi La Phong bước
vào, Sử Tinh liền ra hiệu cho nhân viên bảo vệ khép cửa lại, tất cả mọi ánh đèn
flash đều bị chặn lại phía ngoài.
Cuối cùng, La Phong đã có được không gian tự do cho
bản thân, anh đứng nghiêm nghị trước di ảnh của Lâm Tương. Tình xưa người cũ,
có biết bao nhiêu nhân duyên, tình cảm, kỷ niệm của những ngày tháng bên nhau,
đến nay mỗi người chia cắt chân trời, chỉ có ba cái cúi đầu, có lẽ đây chính là
cả một kiếp người giữa hai người họ.
Trâu Nam lại được Mạc Hướng Vãn phái vào chăm sóc bố
mẹ của Lâm Tương, không thể để bố mẹ cô đột ngột xuất hiện vào lúc này. Nếu gặp
mặt La Phong, chắc chắn là họ sẽ căm hận đến mức muốn xẻ thịt rút xương anh ta
mất.
Sau khi cúi đầu ba cái, La Phong đứng trước di ảnh của
Lâm Tương một hồi lâu rồi quay người lại, anh đi thẳng tới chỗ Mạc Hướng Vãn
đang đứng.
Anh nói với Mạc Hướng Vãn: “Mary, tôi có thể nói
chuyện cùng cô một lát được không?”
Mạc Hướng Vãn nhìn anh với ánh mắt lạ lẫm, khuôn mặt
anh tràn đầy thành ý, xen lẫn cả sự khẩn cầu. Sử Tinh là người mẫn cảm, nhìn
thấy cảnh này liền nói luôn: “Phía bên trái có một gian phòng nhỏ”. Cô nhìn La
Phong gật đầu.
Cạnh căn phòng đó chính là gian phòng nơi bố mẹ Lâm
Tương đang ngồi nghỉ ngơi. La Phong vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc thảm
thương, đau xót của bố mẹ cô, anh liền cau chặt đôi mày lại.
Mạc Hướng Vãn bắt đầu ngay: “La Tiên sinh, có việc gì
thế?”
La Phong lấy một tấm ngân phiếu từ trong túi lễ phục
ra đưa cho cô rồi nói: “Mary, khi Tương Tương còn sống đã từng nói, những người
trong ngành giải trí này đều rất phức tạp, trong công ty các người có lẽ chỉ có
mình cô là thật lòng chăm sóc, quan tâm đến cô ấy mà thôi.”
Mạc Hướng Vãn nhận lấy, đấy không phải là một con số
nhỏ, vậy nên cô lại càng cản thấy kinh ngạc.
La Phong tiếp tục nói: “Phiền cô hãy đổi tấm ngân
phiếu này thành tiền mặt rồi đưa cho bố mẹ cô ấy. Cô ấy mua căn nhà cho bố mẹ
vẫn còn một khoản sau cùng chưa trả nốt”. Anh nhìn thấy nét mặt nghi hoặc, xen
lẫn đôi chút hoang mang của cô. “Tôi tin rằng việc này chỉ duy nhất mình cô
chịu nhận và hoàn thành một cách chân tâm. Thực lòng, tôi không còn mặt mũi nào
mà gặp bố mẹ cô ấy.”
Cô nắm chặt tấm ngân phiếu, tâm trạng vô cùng hoảng
loạn, xen lẫn thêm nỗi sầu muộn vô danh. Thì ra, Lâm Tương đã tin tưởng, tín
nhiệm cô đến vậy.
Cô không giấu nổi tò mò: “Xin cho tôi mạo muội hỏi một
câu, La tiên sinh, rốt cuộc chuyện giữa anh với Tương Tương là thế nào?”
La Phong nhìn cô mỉm cười: “Không phải tất cả mọi
người đều coi tôi là một phụ tình lang bạc bẽo, phải chịu trách nhiệm trước sự
ra đi của Tương Tương hay sao?”
Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Mạc Hướng Vãn, anh
cũng nghiêm túc nói tiếp: “Tôi với Tương Tương đã chia tay nhau từ ba năm
trước. Cô ấy vẫn luôn bị mắc chứng trầm cảm. Lúc ban đầu, khi mới bên nhau, hai
chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn, tôi làm người mẫu quèn ở Bắc Kinh, còn cô ấy
đi hát cho các quán bar. Những người như chúng tôi, trong lòng đều cho mình là
một nghệ sĩ không gặp thời, không có cơ hội, không có lối thoát, nên thường cảm
thấy day dứt, khó chịu. Sau đó, tôi đưa ra lời chia tay và cô ấy đồng ý. Ngay
lúc cô ấy mới nổi danh, chúng tôi đã chia tay, thế nhưng, để tuyên truyền cho
bản thân, nên trên danh nghĩa mới treo mãi cái mác người yêu. Cô ấy hoàn toàn
không có ý định đi chữa bệnh, cô ấy nói mình không mắc phải chứng thần kinh,
nên không đi khám tại khoa Thần kinh. Tất cả những biểu hiện ngạo mạn, kiêu
căng trước các fan hâm mộ đều do căn bệnh đó đã phát tác.”
“Tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy rất kiên cường.” Mạc
Hướng Vãn cất lời nói thêm.
La Phong cũng buồn bã: “Tôi cũng nghĩ rằng cô ấy là
người mạnh mẽ, cho tới khi những bức ảnh thân mật giữa tôi và cô ấy bị lộ, rồi
cô ấy tự sát. Tôi nghĩ cô ấy đã thật sự có ý muốn đó, thế nhưng, tất cả mọi
người lại đều cho rằng cô ấy đang giả bộ. Công ty các cô đặt rất nhiều tình cảm
vào cô ấy, vừa hay gặp cơ duyên, sự nghiệp của Tương Tương cũng có khởi sắc
vượt bậc, tôi những tưởng cô ấy đã ổn hơn rồi.”
Mạc Hướng Vãn liền hỏi tiếp: “Chẳng phải cô ấy đã đến
gặp anh vào ngày hôn lễ của anh sao?”
La Phong liền giải thích: “Cô ấy tới là để mượn tiền
tôi.”
“Cái gì?” Mạc Hướng Vãn hoàn toàn kinh ngạc. Mức lương
của Lâm Tương không hề thấp, lại còn có thể mua nhà cho bố mẹ, chưa bao giờ
nghe cô ấy nói đến những khó khăn về kinh tế.
“Cô ấy đã dùng ma túy một thời gian và càng ngày càng
lún sâu. Có lẽ, cái này khiến cô ấy quên đi căn bệnh của mình. Tôi nghĩ rằng cô
biết rõ, bước vào nghề đã lâu nhưng cô ấy không bao giờ “làm thêm” kiếm tiền.
Cô ấy ngoan cường, kiêu hãnh, luôn luôn muốn kiếm tiền bằng bằng chính thực lực
của bản thân, bất kể ai đến tìm, cô ấy cũng nhất quyết không đồng ý. Cô ấy
thường tự trách bản thân bởi vì áp lực mà dẫn đến nghiện ma túy. Tương Tương đã
từng thử cai nghiện, nhưng chẳng thể nào bỏ nổi. Để tạo thể diện cho bố mẹ
mình, cô ấy mua nhà, mua xe ở dưới quê, tiêu hết sạch toàn bộ số tiền tích lũy
mấy năm nay, những lúc lên cơn nghiện, cô ấy không có tiền nên đành phải chích.
Ngày hôm đó, cô ấy gọi điền vay tiền của tôi, tôi không đồng ý, thật không ngờ
cô ấy đã chạy tới. Cô ấy nói, nếu như tôi không cho cô ấy được sảng khoái, thì
cũng đừng mong được sống yên thân. Vậy mà trong hôn lễ, cô ấy cũng chẳng hề gây
rắc rối gì cho tôi hết, tôi nghĩ thôi bỏ đi, tôi liền đem tiền tìm cô ấy, thế
nhưng cô ấy đã quay về rồi.”
Mạc Hướng Vãn ngồi phệt xuống ghế, quá choáng váng vì
chuyện này, không còn biết nói thêm gì nữa.
La Phong lại nói tiếp: “Nếu như cô ấy ngoan ngoãn hơn
hơn đôi chút, chịu đi gặp bác sỹ, có thái độ tích cực với bản thân hơn thì đâu
có đi đến bước đường này? Tôi thật không ngờ cuối cùng cô ấy lại tuyệt vọng đến
mức chọn con đường này, tìm đến loại thuốc độc kia. Khi cảnh sát đến gặp, tôi
hoàn toàn không biết đó là thứ gì. Cảnh sát cho biết loại độc này thông thường
phải đến các xưởng sản xuất hoặc Viện nghiên cứu Hóa học mới có được. Không ngờ
cô ấy lại mất nhiều công sức tìm một thứ như vậy để kết liễu cuộc đời mình. Tất
cả là tại tôi, nếu như năm xưa tôi không động viên cô ấy thi vào trường nghệ
thuật, mà để cô ấy tìm một công việc bình thường nào đó, thì chắc mọi việc đã
không xảy ra thế này.”
La Phong vò đầu dứt tóc, bắt đầu cảm thấy áy náy, ân
hận vô cùng: “Cô ấy mua nhà cho bố mẹ, chỉ còn lại chút tiền này chưa trả hết.
Tương Tương nói bố mẹ cô ấy đã làm nông cả một đời, nhà tranh vách nứa, lại còn
bị mấy người họ hàng trên thành phố coi thường, cả nhà chỉ trông mong vào mình
cô ấy để đổi đời. Trong nhà vẫn còn một người em trai, năm sau chuẩn bị thi vào
đại học, cô ấy mua nhà, mua xe, tích lũy đủ tiền cho em trai học hết đại học
rồi. Sau khi sa vào con đường nghiện ngập, Tương Tương vẫn kiên trì gửi tiền về
cho bố mẹ, sau này không đủ tiền nữa, cô ấy đi khắp nơi tìm cách để tính cho
đủ. Tôi nghe bạn bè nói, vì chuyện này mà cô ấy còn sang cả Ma Cao đánh bạc.”
Mạc Hướng Vãn cầm chắc tấm ngân phiếu trong tay, đau
buồn đến mức run rẩy toàn thân.
Tấm ngân phiếu này trên đó ghi dòng chữ trị giá ngàn
vàng, là tấm lòng sau cùng của đứa con gái đã đưa chân vào con đường không lối
về dành tặng cho bố mẹ.
La Phong nói thêm: “Đó là một toà thành lớn, có người
muốn len vào, cũng có người muốn thoát ra, có người len vào rồi chẳng thể nào
thoát nổi.”
T¬T
Khi La Phong rời khỏi, không khí im ắng một hồi, sau
đó, lại đón tiếp một số minh tinh tới khóc lóc tiễn đưa, đều là những nhân vật
bé nhỏ, hạng thấp trong làng giải trí. Cuối cùng hội trường cũng vắng lặng,
phóng viên bên ngoài đã ra về hết. Gió bên ngoài thổi mạnh vào, cuốn theo rất
nhiều giấy bụi, giống như đang thu dọn hiện trường của một buổi quay phim.
Mạc Hướng Vãn cầm tấm ngân phiếu đưa cho bố mẹ của Lâm
Tương, nói rằng đây là của La Phong.
Bố mẹ cô cầm tấm ngân phiếu vò chặt trong tay như muốn
xé tan, nhưng sau cùng chẳng thể nào làm được.
Mạc Hướng Vãn nói: “Vài ngày nữa, sau khi đã sắp xếp
ổn thỏa mọi thủ tục, cháu sẽ chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của hai bác.”
Bố mẹ Lâm Tương chỉ biết sụt sùi khóc.
Mạc Hướng Vãn đứng dậy, nhìn vào di ảnh của của Lâm
Tương ngoài hội trường, cô cũng im lặng không nói thêm gì.
Đôi mắt đẹp Lâm Tương đang nhìn khắp chốn, dường như
còn thì thầm nói: “Phải ra đi thật trong sạch.”
Mạc Hướng Vãn thầm nói với cô ấy: “May mà người em yêu
thương nhất đã vẹn nghĩa trọn tình. Tương Tương, tm hãy an nghỉ.”
Sau khi thu dọn linh đường, đích thân bố mẹ Lâm Tương
đẩy di thể của cô vào nơi hóa tro cốt, một ngọn lửa hồng bùng lên, cuộc đời của
một người đã kết thúc vĩnh viễn từ đây.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy mệt mỏi, rệu rã vô cùng. Cô
cùng Sử Tinh và Trâu Nam lần lượt rút lui, nhìn về phía bên kia đường xa xôi,
fan hâm mộ của Lâm Tương vẫn đang im lặng đứng đó, xếp một dãy hoa dài trên
đường đi, viết những lời yêu thương vĩnh biệt thần tượng của mình.
Là người trong ngành giải trí nhiều năm, Mạc Hướng Vãn
rất ít khi rơi nước mắt vì những người, những chuyện trong ngành, hoặc có lẽ do
cô đã quá quen với những cảnh tượng này và cô cũng biết được những nguyên nhân
không đơn thuần ẩn giấu đằng sau mọi chuyện.
Tuy nhiên, giữa những thứ xô bồ, hỗn loạn, có nhiều
thứ vẫn rất thuần khiết, ví như tấm chân tình của những fan hâm mộ đang đứng
trước cô lúc này.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu chút nào về tính cách thật
sự, cuộc đời thật sự của người mình yêu quý, chỉ dựa vào chút ít tư liệu được
cung cấp, tiếp nhận số thông tin đó, sau cùng toàn tâm toàn ý yêu thương, trân
trọng, thần tượng của mình.
Thế nhưng, những gì bọn họ tôn thờ có lẽ chỉ là một
giấc mộng. Giấc mộng tan vỡ mới là điều thê thảm, đau đớn nhất.
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy trong dòng người đến viếng
thăm Lâm Tương có dì Lý – người nửa năm trước đây đã nỗ lực động viên, tiếp sức
cho Lâm Tương. Trong tay bà vẫn còn ôm một con Hello Kitty, lặng lẽ khóc. Bên
cạnh có một vài phóng viên đang phỏng vấn bà, vẫn là cô phóng viên Kim Thanh vô
cùng kính nghiệp nọ. Thế nhưng, dì Lý do đau lòng quá mức chỉ lắc đầu không nói
thêm lời nào.
Mạc Hướng Vãn lấy khăn giấy ra lau những giọt nước mắt
nơi khóe mắt mình.
Trâu Nam ở bên cạnh cô, đột nhiên khựng lại. Mạc Hướng
Vãn nhận thấy liền hỏi: “Làm sao thế?”
Trâu Nam không trả lời, chỉ nhìn về một hướng.
Phía góc khuất kia có một người đang nhìn về phía linh
đường tổ chức tang lễ của Lâm Tương lặng lẽ
khóc.
Mạc Hướng Vãn quay
sang nhìn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trâu Nam cúi đầu chuẩn bị bước lại gần, Mạc Hướng Vãn
liền tóm chặt lấy. Cô hỏi Trâu Nam: “Tại sao Quản Huyền lạiđến vào lúc
này?”
Cả người Trâu Nam dường như
đang run rẩy, câu hỏi của Mạc Hướng Vãn đặt ra đúng
lúc cô không có chút phòng bịnào.
Mạc Hướng Vãn đã thấu
hiểu gần hết mọi chuyện, chỉ làkhông nói lời nào, đến khi mọi thứ sắp kết thúc,
cô mới lêntiếng: “Tám tiếng một ngày cần phải chuyên tâm làm việc, có lẽ khá là nghiêm
khắc. Sau khi sự việc hôm nay kết thúc, chẳng thể nào
thiếu đi được kế hoạch và tổng kết sau cùng. Chị sẽ sắp xếp nội dung công việc
phù hợp với em, đảm bảo hiệu suất và lượng
công việc thích hợp với mong muốn làmviệc kết hợp
nghỉ ngơi.”
Thế nhưng Trâu Nam vẫn vô cùng căng thẳng.
Mạc Hướng Vãn thấy thế liền nói: “Chúng ta tìm một
quán cà phê nào đó nói chuyện đi.”
Trâu Nam đắn đo, ngượng ngùng, sợ hãi, nhưng dưới ánh
mắt nghiêm khắc của Mạc Hướng Vãn, cô vẫn đành phải nghe theo.
Mạc Hướng Vãn gọi chiếc taxi, quay về trung tâm thành
phố, tìm một quán cà phê Stars Buck nổi tiếng vào ngồi.
Không gian và những con người ở đây đều
lạ lẫm, âm nhạc du dương, lãng mạn, cô gọi cho Trâu Nam một cốc sô cô la đá và
một chiếc bánh kem, hy vọng cô ấy có thể thư giãn đầu óc.
Tinh thần dần trấn tĩnh lại, Trâu Nam dùng thìa xúc
từng miếng, từng miếng bánh kem đưa lên ăn. Mấy lần ngước lên, cô cứ ngập ngừng
định nói gì nhưng lại thôi.
Mạc Hướng Vãn gọi cho mình một ly Latte, chưa uống vội
mà cầm trên tay để làm ấm lại lòng bàn tay đang lạnh giá.
Cô đang chờ Trâu Nam mở lời trước.
Mạc Hướng Vãn uống một ngụm Latte, thân người cô dần
dần ấm lên, cô
không muốn đợi chờ thêm nữa, liền hỏi Trâu Nam:
“Tương Tương đi rồi,
chị biết rằng em đang buồn. Trâu Nam, em vẫn còn
trẻ tuổi, nhiều áp lực vẫn chưa thể gánh vác nổi. Nhìn thấy em thế này chị cũng
cảm thấy rất buồn. Em đãđi theo chị hai năm
rồi, trong thời gian đó đã cộng tác cùng Tương Tương
khoảng sáu tháng.”
Trâu Nam chầm chậm rút chiếc thìa đang ngậm trong
miệng ra, hai hàng lệ lại từ từ tràn khỏi bờ mi.
Cô nói: “Lão đại, em thật
không ngờ Tương Tương lại hành động như vậy.
Thật đấy, em thật sự không thể ngờ nổi.”
Mạc Hướng Vãn nhìn Trâu Nam bằng ánh mắt dịu dàng,
động viên hy vọng cô bé sẽ nói những chuyện
ẩn sau bức màn bí mật kia ra.
Trâu Nam bắt đầu lấy lại được bình tĩnh nhưng giọng
nói vẫn còn hơi run run.
“Tương Tương mắc chứng trầm cảm, ngay từ lúc em bắt
đầu làm việc với cô ấy đã biết rồi. Cô ấy cho rằng bản thân mình rất xuất sắc
xinh đẹp, hát hay hơn rất nhiều người tham dự cuộc thi hồi đó, vậy mà La Phong
lại nói lời chia tay ngay vào lúc cô ấy vừa mới nổi, lý do là áp lực cô ấy tạo
ra quá lớn. Cô ấy cũng hy vọng La Phong có được thành tích như minh tinh Lưu
Diệp, thế nhưng cô ấy chẳng thể nào chịu được những hành động lấy lòng, nịnh
nọt của anh ta. Nhìn thấy La Phong vì một vai diễn trong một bộ phim mà chạy
theo đuôi đạo diễn xin vai, cô ấy không thể chấp nhận được. Tuy nhiên, sau khi
chia tay, cô ấy lại càng không cam tâm, ngày nào cùng gọi điện làm phiền La
Phong, khiến La Phong phải tìm mọi cách trốn tránh.”
Mạc Hướng Vãn lặng lẽ than thở, hoàn toàn có thể
tưởng tượng ra một Lâm Tương trong lòng tràn đầy mâu thuẫn. Không cam tâm
nhưng lại quá đỗi kiêu hãnh, cô còn
thanh cao hơn nhiều lần cô nàng Diệp Hâm luôn cố tỏ thanh
cao ngoài mặt.
“Những lần tự sát trước kia của cô ấy
không hoàn toàn là vì La Phong?”
Trâu Nam gật đầu:
“Cô ấy cảm thấy mất mặt, cô ấy tưởng dựa
vào mối quan hệ giữa cô ấy với La Phong, khi đối
mặt với phóng viên báo đài, anh chắc hẳn sẽ nói đỡ cho,
thật không ngờ La Phong lại hoàn toàn đứng về phía bạn gái hiện tại. Còn trước
đó, còn trước đó…”. Trâu Nam đưa giấy lên lau nước mắt, giọng nói run run,
sắc mặt trắng bệch: “Lão đại, chị biết không, lúc mới
vào nghề, Lâm Tương đã từng từ chối một người có
thân phận rất cao.”
Sắc mặt của Mạc Hướng Vãn cũng nhanh chóng trắng bệch,
cô đột nhiên nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề liền hỏi: “Trước đây em từng là trợ lý của
Lâm Tương, làm sao cô ấylại quen biết được loại
người đó?”
Trâu Nam lau khô nước mắt, thì thầm: “Lão đại, làm
những chân sai vặt như chúng ta ở trong
ngành này mỗi tháng chỉ có thể kiếm được chút ít tiền lương mà thôi. Có người
nói với em rằng, chỉ cần mời được minh tinh đi ăn cơm, uống nước thì sẽ cho
chút tiền, chị cũng biết mà.”
Mạc Hướng Vãn đích thực biết rõ, có rất nhiều người
chịu khó đi làm dây nối kiểu này và đã kiếm được không ít tiền. Cô luôn giữ mình
trong sạch, nên tránh xa những vụ giao dịch như thế, trước nay đều gạt sang
không bao giờ để tâm, chỉ có điều hoàn toàn không biết những vụ làm ăn này lại
lan dây bén rễ đến ngay gần
mình như vậy.
Cô cảm thấy trong lòng đau nhói.
Vốn dĩ cho rằng mình không tê dại, có nguyên tắc, khôngngờ
bản thân cô đã tê dại,
phớt lờ nguyên tắc này từ bao giờ không hay.
Cô nghiêm giọng hỏi Trâu
Nam: “Là ai đã cho em tiền?”
Trâu Nam lại định
khóc, nhưng đang cố mím chặt môi kiềm chế. Mạc Hướng Vãn nghe thấy cái tên đó,
cô cảm thấy như thể trời đất sụp
đổ, cô nắm chặt lấy mép bàn để bản thân không đến mức vì quá
buồn đau mà ngã bật ra sau. Khi tâm trạng bình ổn lại,
cô mới nhấc ly cà phê lên nhấp
một ngụmlấy lại bình tĩnh.
Trâu Nam thì thầm nói với cô: “Lão đại, chị ấy không
tìm đến chị bởi vì biết
rằng chị sẽ không bao giờ đồng ý. Lúc đó, bản
thân em đã nghĩ, đây là một chuyện vặt vãnh,
người khác đều làm nên em cũng làm”. Nói xong, Trâu Nam liền bật khóc, khóc đến
mức mũi đỏ ửng cả lên.
“Thế nhưng Tương Tương không chịu. Cô ấy khiến cho
người đó mất mặt ngay tại trận, người đó vô cùng tức giận, còn nói rất nhiều
lời lẽ nặng nề, xúc phạm. Tương Tương là một người ngang ngạnh lúc nào cũng
muốn giữ thể diện đến cùng, thế là liền lôi La Phong vào cuộc. Cô ấy hoàn toàn
không ngờ một tháng sau, chuyện đó lại xảy ra, La Phong lại hoàn toàn không nói
giúp cô lời nào cả. Người đó cũng không nói gì,
nhưng Tương Tương cảm thấy bản thân không còn chút thể diện nào nữa.”
“Lúc cô ấy tự sát, em đoán không phải là giả vờ. Cô ấy
vốn dĩ đã mắc
bệnh trầm cảm, chịu một số áp lực về tâm lý nên sẽ suy nghĩ lung tung, càng
nghĩ càng tiêu cực. Con người Tương Tương vốn dĩ hấp tấp, vừa mới khởi nghiệp
đã nổi tiếng quá nhanh, cảm thấy bản thân mình
cái gì cũng tốt. Lúc đầu, cô ấy luôn được fan hâm
mộ động viên, tiếp sức, nên nghĩ người khác sẽ phải tìm đến
mình, không chịu nể mặt bất cứ ai, ngay cả Judy cũng
mấy lần bị cô ấy chọc cho tức điên
người. Sau đó, danh tiếng của cô
ấy dần dần giảm sút, lại nghĩkhông thoáng, lúc nào cũng
trong tình trạng lo âu, buồn
bã. Vậy nhưng cô ấy lại không chịu đi khám bác sỹ, mỗi
khi bệnh tình phát tác, đối tác và cả fan hâm mộ đều không
thể nàochịu đựng nổi. Tương Tương
không bao giờ chịu thừa nhậnđiểm này. Trong làng giải trí, ai cũng chỉ lo việc
của mình, ai thèm đi quản lý chuyện của người khác? Cho nên, tình trạng của cô
ấy cứ tiếp diễn, chẳng mấy ai phát hiện ra điều khác thường.”
Mạc Hướng Vãn liền hỏi: “Vậy em có biết chuyện cô ấy
dùng ma túy không?”
Trâu Nam ngưng lại đôi chút, sau cùng cũng gật đầu
khẳng định.
“Em biết cô ấy dùng ma túy từ khi nào?”
“Vào lần đầu tiên cô ấy tự sát. Em không biết cô ấy
đãdùng được bao lâu rồi, cô ấy
nói luôn cảm thấy bản thân đang đi trên chiếc cầu độc mộc, người nhà sống dựa
vào tiền lương của cô ấy. Bố mẹ cô ấy từ sau khi cô kiếm được tiền không còn
làm ăn gì nữa, em trai còn phải dựa vào cô ấy để thi đại học. Tương Tương nói
em trai cô ấy rất giỏi, năm nào cùng đạt hạng nhất, cho nên dù thế nào đi nữa
cũng phải tiếp sức gửi tiền nuôi em trai ăn học. Thế nhưng tinh thần và sức
khỏe cô ấy ngày một giảm sút, có lần còn theo một đám người ởBắc
Kinh ra ngoài đi bar. Cô ấy thử dùng thứ đó, cảm thấy cótác dụng trị liệu, tốt
hơn nhiều so với đi khám bác sỹ.”
Mạc Hướng Vãn lại
nhấp một ngụm, cà phê để lâu đãnguội nên vị
rất đắng.
Luôn luôn có người chấp
nhận cắt đứt cơn đau, tham thúkhoái
cảm trong giây lát mà từ chối những loại
thuốc tốt bácsỹ kê cho. Không biết cô cảm thấy đắng nơi đầu lưỡi là vì vị cà
phê hay đăng đắng trong lòng nữa? Ngoài cửa sổ, đàn bồ câu trắng ngợp bầu trời,
chúng đang giang rộng đôi cánh tự do bay
lượn. Mạc Hướng Vãn ngây người nhìn ngắm,
một lúc sau cô mới quay sang hỏi Trâu Nam: “Khi sự nghiệp của cô ấy đã khởi sắc
trở lại, tại sao không cai nghiện đi?”
“Lão đại không phải người nào cũng có thể biết sai là
sửa được, như vậy thì mọi việc dễ
dàng quá!”
Câu nói này không hề sai chút nào. Việc lún xuống bãi
bùn bẩn thỉu sau đó rút chân ra vô cùng khó khăn, gian khổ đến mức có người thà
ngày càng lún sâu trong đó còn hơn là phải
chịu đau khổ. Bởi vì quá thấu hiểu, cho nên Mạc Hướng Vãn lại càng cảm thấy
thương tâm hơn.
“Công việc của cô ấy ngày càng nhiều, sợ rằng tinh
thần của mình không tốt nên tiếp tục dùng vì thế càng ngày càng nghiện nặng
hơn. Vì chuyện này mà Judy đã mắng cô ấy
mấy lần rồi, thế nhưng cô ấy vẫn không chịu nghe. Sau đó, bố mẹ cô
ấy viết thư, gọi điện thậm chí còn đích thân tìm đến, muốn cô ấy đưa tiền mua
nhà, mua xe, nói rằng mấy người họ hàng cười chê cô rằng thường xuyên xuất hiện
trên truyền hình thế nhưng vẫn cứ ở nhà tranh vách nứa. Tương Tương tức giận
liền mua ngay căn nhà ở khu vực đắt đỏ nhất vùng quê hương mình, sau đó còn tu
sửa lại, mua ô tô, dùng hết sạch số tiền tích lũy của cô ấy trong hai năm nay.”
“Cô ấy đã hỏi vay em tiền,
cũng vay tiền của Judy và chị Quản. Em không có nhiều tiền để cho cô ấy vay,
còn chị Quản, chị ấy nhờ em hỏi
qua ý của Tương Tương, người trước kia cô ấy đã từ chối
đang đầu tư một bộ phim truyền hình, có thể mời cô ấy diễn
vai nữ chính trong phim, rồi đưa tiền
thù lao cho cô ấy trước. Vốn dĩ ban đầu cô ấy không chấp nhận, sau đó biết được có thể nhận
được tiền, lại còn có thể mở miệng nói phải để cho La Phong diễn vai nam thứ,
loại vai diễn không thể nào theo đuổi nổi cô. Tất
cả những việc ấy, người đó thật sự đã
làm được, nên cô ấy trong lúc hồ đồ, mơ màng đã…”
Trâu Nam lại tiếp tục khóc lóc, nghẹn ngào: “Sau đó cứ
nhắc đến chuyện này là Tương Tương lại khóc, con người đó đã làm rất nhiều
chuyện khiến cô ấy tuyệt vọng, lại còn chụp cả những bức ảnh đó, nói rằng không
thể nào thua một diễn viên quèn như La Phong được. Tương Tương nói, cô ấy hoàn
toàn tiêu đời rồi. Cô ấy đã bước
tới bước đường này, chính là do bản thân cô ấy đã tự vùi dập mình. Người đó đã
nói với cô ấy rằng, muốn dùng năm triệu để mua năm năm của cô ấy. Chị Quản nói,
mỗi năm em có thể nhận được chút tiền hoa hồng từ số tiền năm triệu đó, thế
nhưng lúc đó, em nói không cần khoản tiền ấy, em không dám nhận.
Em chẳng biết tại sao lại có thể biến từ ăn cơm uống nước chuyển sang sự việc
như thế. Đó là khoản tiền Tương Tương phải bán thân.”
Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng đau đầu, cô hỏi thêm:
“Như vậy là sau cùng, Tương Tương không chấp nhận làm chuyện đó, cũng không thể
tiếp tục ra vào con đường ma túy cho nên đã kết liễu cuộc đời mình như tìm kiếm
một sự giải thoát?”
Trâu Nam òa khốc to lên khiến cho mọi người xung quanh
đều nhìn về phía
hai người. Mạc Hướng Vãn không hề đưa lời an ủi Trâu
Nam, cô dùng giấy ăn lau nước mắt trên mặt mình, quay nhìn ra
ngoài cửa sổ.
Đàn bồ câu trắng không biết đã bay về phương nào, bầu
trời lúc này là một khoảng không mênh mông, không mưa gió cũng chẳng xán lạn,
cứ im lìm, lặng lẽ, âm
u.
Cuộc đời này có biết bao câu chuyện khóc không ra nước
mắt? Chốn hồng trần hỗn loạn này thắng thua tự mình gánh chịu, mỗi lần đấu
tranh cùng với đạo đức, lương tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thương tổn. Có
người chẳng thể nào gánh vác nổi hậu quả của lựa
chọn ban đầu, cũng chẳng thể nào thay đổi được, nên lương tâm luôn
cảm thấy áy náy, hốihận.
Mạc Hướng Vãn lau đi những dòng nước mắt rơi xuống vì
xót xa cho số phận của Tương Tương, cô nói với Trâu Nam: “Mau ăn hết điểm tâm
đi. Ngày mai còn phải đi làm nữa.”