Trách Em Thật Quá Xinh

Chương 18


Đọc truyện Trách Em Thật Quá Xinh – Chương 18

Mạc Bắc cứ thế nắm tay cô cho tới khi về đến nhà mới
chịu buông ra, rồi đi sang nhà bác Thôi đón Phi Phi về.

Sau khi dùng xong bữa tối, Mạc Hướng Vãn đi ra ngoài
ban công thu quần áo, gió thu nhẹ lướt qua, cô ngước mắt ngắm ánh trăng sáng,
một vầng trăng đầy đặn, mỹ mãn. Cô ôm đống quần áo tựa lan can hướng mắt ra xa
vời, dường như đang hồi ức lại một điều gì đó.

Hồi còn bé, mỗi lần đến dịp Tết Trung thu, bố mẹ lại
bày hoa quả, bánh trái cúng trăng, cô thường hay ngồi ngoài ban công ăn thạch
lựu, cuộc sống lúc đó cũng tuyệt vời, ngọt ngào hạnh phúc y như vị trái thạch
lựu vậy. Từ sau khi bố mẹ ly hôn, đã rất lâu rồi cô không còn ngắm ánh trăng
tròn nữa, bởi vì gia đình bé và gia đình lớn của cô đều không hề được đoàn
viên, hạnh phúc.

Lúc ấy, bỗng có người đứng ngay phía sau lưng cô, hơi
thở của anh rất nhẹ nhàng, hẳn anh đang vô cùng thận trọng. Anh đưa tay chống
vào lan can ban công, tạo nên một không gian nhỏ hẹp bao quanh người cô.

Mạc Hướng Vãn đang định quay người lại, nhưng cô nhận
thấy quay người lại lúc này không ổn lắm, rất có thể sẽ đối diện thẳng với
khuôn mặt của anh.

Cô lại nhỏ tiếng cáu giận: “Anh lại đang muốn làm gì
thế?”

Mạc Bắc cứ quây lấy thân người cô như vậy, không để
cho cô rời đi, còn anh cũng không có ý định tiến lại gần thêm. Anh chỉ nói:
“Tại sao mặt trăng lại tròn vành vạnh như vậy chứ?”

Đây đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn, Mạc Hướng Vãn đưa
tay lên đẩy cánh tay anh ra, nhưng tay anh lúc này chắc như cột đá, không thể
nào lay chuyển được. Điều này làm cô nhớ lại đêm Giáng sinh của nhiều năm
trước, anh cũng ôm chặt lấy cô, cô chẳng thể nào đẩy anh ra được, tiếp đó nửa
đẩy nửa không, sau cùng cô đành bỏ cuộc chịu thua.

Cô lại nghiêm mặt nói: “Mạc tiên sinh.”

Mạc Bắc chấn chỉnh lại: “Gọi anh Mạc Bắc.”

Cô không nói gì, anh lại tiếp tục nói thêm: “Hướng
Vãn, em không chấp nhận anh cũng chẳng sao cả, anh cứ ở bên cạnh hai mẹ con em
như vậy suốt đời. Dù gì sau này khi Mạc Phi kết hôn, ly trà của con dâu kiểu gì
cũng sẽ được dâng đến tay anh mà thôi.”

Mạc Hướng Vãn quay đầu lại định mắng anh, Mạc Bắc lại
nhanh mồm nhanh miệng nói tiếp: “Em đừng có mắng anh đầu óc không bình thường,
đây là thứ duy nhất anh có thể cho Phi Phi. Anh vẫn còn muốn làm nhiều điều
khác nữa, có điều đáng tiếc là người làm mẹ như em vẫn còn chưa đồng ý.”

Cô nghe thấy, suy nghĩ, đắn đo, rồi mới nói: “Anh làm
như vậy chỉ lãng phí thời gian thôi.”

Anh nghe xong, nhưng không hề suy nghĩ, đắn đo gì,
nhanh chóng đáp lại cô: “Người không phải cá, sao biết được niềm vui của cá?”

Mạc Hướng Vãn liền nói ngay: “Là vì anh đã ăn quá
nhiều cá hấp rồi đấy.”

Mạc Bắc cười đáp: “Anh thừa nhận là tài nghệ nấu ăn
của em hơn đứt anh. À đúng rồi, có nên mở một nhà hàng cá hấp thượng hạng không
nhỉ? Anh đảm bảo tài nghệ nấu ăn của em sẽ vượt qua món gà rán Tân Hương Hối
nổi tiếng hiện nay cho mà xem.”

“Tân Hướng Hối chẳng qua là mô phỏng bắt chước theo
người ta, bán hàng vô cùng rẻ mạt, chẳng có chút giá trị nào hết, làm sao có
thể so bì với công phu hạng nhất của hãng Dư Tín chứ?”

Mạc Bắc rất thích nói chuyện với cô về những đề tài
kiểu như vậy, lúc này món cá hấp, ghẹ tách vỏ hấp với tôm bao muối cô làm đích
thực có thể đệ danh là mỹ vị nhân gian, làm hai bố con anh ăn một mạch không
kịp thở, luôn miệng khen ngon.

Thông qua Mạc Phi, anh biết được Mạc Hướng Vãn hàng
ngày rất ít khi làm những món ăn đắt tiền. Thông thường, cô vẫn hay nấu các món
ăn đơn giản, để qua ba bữa một ngày, chỉ có những dịp lễ tết đặc biệt thì cô
mới làm những món ăn đắt tiền như thế.

Mạc Bắc nghĩ mình lại sắp sửa vớ bở rồi, cô làm một
bàn toàn món ăn ngon cho hai bố con anh ăn, phải chăng đã coi ngày Chủ Nhật hôm
nay như một ngày lễ tết, hay đại diện cho ngày đặc biệt nào đó?

Trong khi anh đang miên man với ý nghĩ thú vị đó thì
bản thân Mạc Hướng Vãn lại thấy hối hận vì chút bất cẩn mà hôm nay đã trót để
lộ ra tài nghệ nấu nướng của mình.

Mạc Phi vẫn luôn nói rằng “Bố làm đồ ăn ngon lắm”, mấy
ngày Phi Phi ở với anh, anh toàn làm mấy món sandwich, salad hoa quả gì đó, đều
là những món ăn hợp với khẩu vị của bọn trẻ con. Cho nên, Mạc Phi liên tiếp
khen tài nghệ của anh “thật chẳng khác nào đầu bếp ở các nhà hàng khách sạn nổi
tiếng, đắt tiền”.

Nhưng cô mới đích thực là một đầu bếp hàng đầu. Lúc
Mạc Phi mới được một tuổi, cô không tìm nổi công việc thích hợp, cũng không
muốn tiếp tục làm việc ở quán bar của Quản Huyền để nhận “ân huệ” của khách
hàng nữa, nên quyết định xin vào làm nhân viên phục vụ cho một nhà hàng. Bắt
đầu từ nhân viên chuyên làm các món rau, hàng ngày đều có cơ hội nhìn các đầu bếp
nổi tiếng nấu nướng. Đầu bếp nhà hàng thấy cô hiếu học, nên những lúc rảnh rỗi
cũng hay chỉ bảo một vài tuyệt chiêu, cô học rất nhanh, luôn nghĩ rằng học xong
sau này có thể nấu cho con trai mình ăn những món ấy.

Thế nhưng sau này, cô lại chẳng mấy khi có cơ hội thi
triển tài nghệ, phần vì công việc bận rộn, phần cũng bởi phải tiết kiệm, dành
dụm để sống qua ngày.

Hôm nay, cô ngứa tay động thủ thế này có lẽ là do tâm
trạng cảm thấy thoải mái, hoặc cũng có thể do con người đang đứng sau lưng cô
lúc này.

Mạc Bắc cho tay mình sát lại gần cô thêm chút nữa, một
bàn tay của cô lúc này cũng đang nắm lấy lan can.

Mạc Hướng Vãn là một người phụ nữ đẹp, thế nhưng bàn
tay của cô không hề đẹp.

Hình ảnh bàn tay cô năm xưa trong ấn tượng của anh
trơn tru, mềm mại, mịn màng, vuốt ve trên cơ thể anh, gợi lên mọi cảm hứng ân
ái trong anh.

Sau này, khi ở trong xe ô tô, anh lấy hết dũng khí nắm
lấy bàn tay cô, mới phát hiện ra bao nhiêu năm nay, cô thật sự đã thay đổi rất
nhiều. Lòng bàn tay cô có biết bao nhiêu chai sần, cũng không còn mềm mại như
trước nữa, điều duy nhất không đổi chính là mười ngón tay vẫn thon gầy, trắng
trẻo.

Đây là một đôi tay đã chịu quá nhiều gian lao vất vả,
vì vậy trở nên thô ráp, cứng đờ, đầy chai sạn.

Cảm giác thương xót, thấu hiểu khiến anh không kìm
lòng được liền nắm chặt lấy đôi bàn tay đó. Anh hy vọng có thể phần nào sưởi
ấm, chia sẻ với cô, được cùng cô bước tiếp quãng đường phía trước.

T¬T

Mạc Hướng Vãn kinh ngạc, định rút tay ra, nhưng anh
vẫn cứ kiên quyết nắm chặt lấy.

Anh nói tiếp: “Mẹ bé Phi Phi, em cảm thấy đề nghị của
anh thế nào? Nếu như chúng ta thật sự không thể nào trở thành người một nhà,
thì cứ thế làm hàng xóm tốt của nhau cả cuộc đời này nhé?”

Lời nói của anh thật sự khiến cô cảm thấy dao động.

Rốt cuộc anh đang muốn gì? Cô đoán không ra mà cũng
không muốn suy nghĩ thêm nữa, chỉ lên tiếng: “Anh không cần thiết phải làm như
thế, tôi không bắt anh phải bù đắp bất cứ cái gì cả.”

Mạc Bắc lắc lắc đầu, bàn tay càng nắm chặt hơn rồi kéo
cô ôm chặt vào lòng mình, trước khi cô kịp phản ứng, anh cố gắng siết chặt vòng
tay. Anh lại lên tiếng chọc ghẹo: “Em không phải là anh, làm sao mà em biết
được rằng anh đang muốn bù đắp cho em? Mẹ bé Phi Phi, khuyết điểm lớn nhất của
em chính là tự coi mình thông minh đấy.”

Cả thân người của Mạc Hướng Vãn bị kẹp trong lòng anh,
chẳng thể nào vùng vẫy thoát ra được, thậm chí anh còn áp sát lại để mặt anh kề
bên cạnh mặt cô. Tám, chín năm trở lại đây, cô chưa bao giờ lại gần một người
đàn ông như thế này.

Cô vốn dĩ định quay lại tát cho anh một cái thật mạnh
vì hành động quá xấc xược này, thế nhưng ở trong vòng tay anh, cô cảm thấy ấm
áp đến mức mềm nhũng cả thân thể, vậy nên cứ đứng yên, chẳng làm điều gì khác
cả.

Mạc Hướng Vãn tức giận vì sự yếu mềm của bản thân, mím
chặt môi không nói bất cứ câu nào.

Mạc Bắc lại thì thầm bên tai cô: “Hướng Vãn, em đừng
có đóng chặt cửa con tim mãi thế, hãy cho anh một cơ hội nhé.”

T¬T

Buổi tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Mạc Phi nằm trên
giường nhìn cô hỏi một cách nghiêm túc: “Mẹ ơi, liệu mẹ có kết hôn với bố không
vậy?”

Câu hỏi này hoàn toàn khiến cho Mạc Hướng Vãn ngây
lặng người đi.

Mạc Phi lại tiếp tục truy hỏi: “Mẹ ơi, nếu như mẹ
không chịu kết hôn cùng bố thì bố chẳng thể nào ở cùng với chúng ta được đâu.”

Mạc Hướng Vãn lúc này mới phản ứng lại, đỏ hồng khuôn
mặt nạt con trai: “Đầu óc con lại suy nghĩ lung tung rồi đúng không? Trẻ con
thì nên chăm chỉ học hành, đừng có lo đến chuyện người lớn nhiều như thế.”

Không ngờ Mạc Phi lại kéo tấm chăn trùm qua đầu, tỏ rõ
rằng mình đang rất tức giận. Mạc Hướng Vãn kéo tấm chăn xuống, nhìn thấy khuôn
mặt bé xinh của con trai đỏ bừng bừng, bất giác bật thành tiếng cười.

Mạc Phi tỏ ra vô cùng bất mãn: “Mẹ ơi, mẹ đừng có coi
thường con như vậy.” Cậu bé nghĩ rằng, vì bản thân chưa trưởng thành, những lời
nói ra không có sức nặng, nên sẽ bị mẹ coi thường, bỏ qua. Thế nhưng Mạc Hướng
Vãn vẫn tắt đèn, bắt cậu bé phải đi ngủ.

Lúc về phòng cô không thể nào ngủ được, cô quấn mình
trong chăn, dáng vẻ chẳng khác nào đứa trẻ nằm trong vòng tay của mẹ, cảm giác
an toàn, ấm áp vô cùng.


Khi nãy, cái ôm của Mạc Bắc cũng cho cô cảm giác an
toàn, ấm áp như vậy, cô không thể không thừa nhận điều đó. Cảm giác ấy bao bọc
lấy cô, ru cô dần dần chìm vào giấc mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Mạc Bắc đã đỗ xe dưới lầu từ lâu, tiếp
tục làm lái xe riêng cho hai mẹ con cô như mọi khi.

Khi đến trường học, trước khi Mạc Phi xuống xe lại nói
với Mạc Hướng Vãn rằng: “Mẹ ơi, mẹ phải suy nghĩ thật kỹ đề nghị của con, con
không làm hại mẹ đâu.”

Câu nói này khiến cho Mạc Hướng Vãn vừa cảm thấy kinh
ngạc lại vừa muốn bật cười. Ngay cả Mạc Bắc nghe thấy cũng cười ồ lên rồi hỏi:
“Bảo bối của chúng ta đang nói cái gì thế? Từ lúc nào nó đã trở thành phụ huynh
của em vậy?”

Chỉ có một câu nói ấy đã khiến cô cảm thấy vô cùng thiệt
thòi, hai bố con đúng là có khả năng kết hợp tuyệt vời, không chút sơ hở. Mạc
Hướng Vãn ngồi thẳng người lên, không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Cứ tập trung
vào việc lái xe của anh đi.”

Cả chặng đường đi, họ cũng không nói nhiều thêm nữa,
câu nói ban nãy của Mạc Phi thật sự khiến hai người suy ngẫm rất nhiều.

Hai người im lặng, trái tim của Mạc Hướng Vãn bắt đầu
loạn nhịp, đập thình thịch, thình thịch như đang gõ trống, ngay bản thân cô
cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Quan hệ giữa cô và anh mong manh như tờ giấy,
sau khi giấy rách thì sẽ phải làm thế nào?

Cô lại sợ sệt theo bản năng, sau khi hoảng sợ thì
chẳng thể nào nghĩ thêm được bất cứ điều gì khác.

May mắn là Mạc Bắc không hề tái diễn lại sự việc của
tối hôm qua, anh vẫn giữ được chừng mực, tiến một bước, lùi nửa bước. Mạc Hướng
Vãn đột nhiên có linh cảm, lén lút quay sang nhìn anh. Mạc Bắc là người chân
thành, nhẹ nhàng, dịu dàng, khiến cô càng ngày càng cảm thấy thân thiết.

Vừa mới quay sang nhìn anh, tâm trạng đang rối bời của
cô bỗng trở nên bình thản lạ lùng, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, khuôn mặt
bất chợt lại nóng ran.

Mạc Bắc không phải không nhận ra khuôn mặt cô lúc đỏ
bừng lúc lại trắng bệch, còn thận trọng liếc sang nhìn anh. Anh giả bộ như
không biết, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui sướng, bắt đầu yêu
đời huýt sáo. Ngay sau đó, anh liền nghe thấy Mạc Hướng Vãn lên tiếng: “Anh
đừng có huýt sáo nữa, anh chưa từng đi hát karaoke bao giờ sao?”

Mạc Bắc mỉm cười: “Từ trước đến nay, chưa có người bạn
nào mời anh đi hát karaoke hết.”

“Bọn họ đúng là vô cùng thông minh”. Lúc nói câu này,
Mạc Hướng Vãn còn mỉm cười thầm nghĩ, con người đúng là không phải cái gì cũng
biết, cái gì cũng giỏi.

“Hay là hôm nào anh sẽ đưa em với Phi Phi đi nhé?”

Mạc Hướng Vãn từ chối ngay tức khắc: “Không cần đâu,
môn duy nhất Phi Phi hay bị điểm kém chính là môn Âm nhạc.”

Mạc Bắc nhún vai, anh luôn luôn tuyệt đối tôn trọng
quyết định của phụ nữ.

Khi đến phía dưới tòa nhà công ty của cô, anh liền
nói: “Nhớ rõ, đây chỉ là một công việc mà thôi.”

Mạc Hướng Vãn ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi bước vào thang máy, cô nhìn vào tấm gương,
chỉnh lại nhan sắc. Hình ảnh cô hiện lên trong gương ăn mặc chỉn chu, đầu tóc
gọn gàng, đeo kính nghiêm nghị. Đối mặt với công việc, cô sẽ luôn bình thản,
thoải mái.

Suốt dọc đường đi về văn phòng của mình, cô lên tiếng
chào hỏi những người đồng nghiệp trong công ty. Trâu Nam đương nhiên phải đến
công ty sớm hơn cấp trên, tính cô ấy luôn cẩn thận, tỉ mỉ, đích thực là một
người trợ lý tốt.

Mạc Hướng Vãn nhếch miệng lên nở một nụ cười với Trâu
Nam: “Chào em.”

Trâu Nam chào cô bằng một lời khen rất kín đáo: “Lão
đại, em đoán tối qua chị ngủ rất ngon, gần đây khí sắc của chị tốt hơn trước
kia rất nhiều.”

Mạc Hướng Vãn bình thản tiếp nhận lời khen của cấp
dưới, Trâu Nam nói không sai, lúc nãy, qua tấm gương trong thang máy, cô nhìn
thấy khuôn mặt tươi rói của mình, hoàn toàn khác biệt với bản thân cô trước
kia, mang theo nét hân hoan thường thấy ở những cô gái bắt đầu yêu đương.

Có lẽ, bên cạnh có một người đàn ông chăm sóc tận tình
như vậy thật sự có thể điều tiết được tâm trạng của cô, ngay cả những áp lực từ
cuộc sống, công việc đều có thể giải trừ được. Mạc Hướng Vãn chỉ đành biết lý
giải như vậy mà thôi.

Cô nhìn sang Trâu Nam, cô bé đã thay đổi kiểu tóc, mô
phỏng theo kiểu tóc búp bê đáng yêu như diễn viên nổi tiếng Đài Loan Dương Thừa
Lâm, nhìn theo góc độ nào trông cũng vô cùng ngây thơ, thuần khiết. Nhớ lại khi
cô bé mới vào ngành này, nghe nói có nghệ sỹ phải đi ăn cơm tiếp khách hàng,
liền tóm lấy cấp trên truy hỏi: “Những việc như thế này liệu có bị coi là nghề
tay trái của nghệ sỹ không ạ?”

Lúc đó Mạc Hướng Vãn cũng có mặt, cô nghe thấy vị tiền
bối đó mỉm cười trả lời: “Bây giờ có ai mà không làm thêm kiếm tiền cơ chứ?”

Trâu Nam hồi ấy vẫn còn buộc tóc đuôi gà, mỗi khi kinh
ngạc, tức giận điều gì, đuôi tóc cũng lắc lư theo thân người. Nghe câu trả lời
này, đuôi tóc cô cứ ngúng nguẩy, tỏ vẻ bực dọc, không cam tâm.

Bây giờ, mái tóc cô buông xõa xuống, mặt không biến
sắc, lòng không bận tâm, người trẻ tuổi đúng là dễ dàng thích ứng với thế sự
mới.

Mạc Hướng Vãn giấu đi tâm trạng đau đớn của mình, đây
là do sự thất trách của bản thân cô, vậy nên cần phải kiểm điểm bản thân mình
trước.

Cô vờ như không có chuyện gì, hỏi Trâu Nam: “Thần sắc
của em cũng rất tốt, em dùng loại phấn gì thế?”

Trâu Nam mỉm cười, ngây thơ đắc ý: “Đâu có ạ. Em dùng
giấc ngủ để làm đẹp đấy, buổi tối đúng mười giờ lên giường, vừa đặt đầu lên gối
ngủ ngay, hiệu quả tốt hơn tất cả mọi loại thần dược, mỹ phẩm dưỡng da.”

“Ừm, người còn trẻ ăn ngon ngủ tốt là điều quá tuyệt
còn gì.”

Cô vừa dứt lời, Thư ký của Tống Khiêm đứng ngoài liền
gọi Trâu Nam đi họp. Buổi tổng duyệt khai mạc chuẩn bị tiến hành, Trâu Nam đi
theo Tống Khiêm bận tối mắt tối mũi, lượng công việc cũng nhiều hơn ngày trước
rất nhiều.

Mạc Hướng Vãn quay ra nói với thư ký của Tống Khiêm:
“Hãy bảo Giám đốc Tống chờ mấy phút, Trâu Nam vẫn còn bận chút việc ở bên này.”

Trâu Nam đánh mắt với Thư ký của Tống Khiêm, cô kia
không hiểu, Trâu Nam cũng đành lực bất tòng tâm. Mạc Hướng Vãn chú ý thấy, biết
được họ đang có chuyện gì đó nhưng không tỏ thái độ gì, chỉ quay sang nói với
Trâu Nam: “Mau báo cáo mấy dự án gần đây cho chị nghe nào.”

Trâu Nam đành lấy sổ tay ra, thận trọng đứng bên cạnh,
bắt đầu báo cáo tình hình công việc.

Mạc Hướng Vãn lắng nghe từng mục một và phát hiện ra
trong chương trình nghệ thuật của Tống Khiêm có rất nhiều mục do Trâu Nam tự
mình hoàn thành mọi chuyện. Như vậy thì quá tốt, cô ấy bắt đầu có tính tự chủ
cao trong công việc. Mạc Hướng Vãn liền nói: “Sau này, mỗi khi làm xong một đề
mục nhỏ, đều phải báo cáo tiến triển công việc cho chị nghe.”

Trâu Nam khá ngạc nhiên: “Trước đây, chị có bao giờ
bắt em làm vậy đâu?”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười: “Vậy thì bây giờ bắt đầu cần
thiết rồi.” Cô không đưa ra thêm bất cứ lời giải thích nào, để mặc cho Trâu Nam
tự mình nghi hoặc rồi suy đoán lấy. Cô bé thông minh là vậy chắc chắn sẽ suy
nghĩ ra ý đồ của cô.

Sau khi Trâu Nam rời khỏi phòng, Mạc Hướng Vãn bắt đầu
xem xét các công việc nằm trên bàn, rồi mở trình duyệt IE, bắt đầu lên mạng tìm
việc làm. Cô chỉnh sửa lại lý lịch của bản thân, tấm bằng đại học tại chức của
cô chỉ còn một môn học nữa là có thể lấy được rồi, tiếng Anh cũng lên tới cấp
bốn, trước đây cô không hề điền những thứ này vào lý lịch của mình trên web.

Chỉ cần tình trạng lúc này ổn định là lòng cô cũng có
thể an lành theo. Có lẽ, những bất cẩn vừa rồi là do bản thân đã ẩn dật quá
lâu, cho nên cảm giác nhạy bén cũng dần dần yếu đi.

Trên mạng đang có rất nhiều cuộc thảo luận, tất cả đều
bàn xem làm thế nào để có thể tìm cho mình một công việc thích hợp trong thời
buổi khủng hoảng kinh tế như hiện nay, có người nói ngành bảo hiểm, tiền tệ và
ngoại thương tổn thất rất nghiêm trọng, còn nói những sinh viên mới ra trường
năm nay sẽ khó mà tìm được việc làm, toàn quốc đang phát động phong trào chiêu
sinh nghiên cứu sinh học cao thêm nữa.

Cô nhẹ than dài một tiếng, lúc này đúng là không phải
một thời cơ tốt. Tuy nhiên, cô vẫn cứ gửi lý lịch đến những công việc phù hợp
với bản thân, trong lòng thầm nghĩ, nếu như bất đắc dĩ bị thất nghiệp thì cô sẽ
để cho Mạc Bắc nuôi nấng Mạc Phi một thời gian cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Thế những, khi nghĩ xong cô lập tức nghiêm mặt lại
kiểm điểm bản thân, bắt đầu từ khi nào cô trở nên ỷ lại vào anh như thế? Đương
nhiên cũng vì thế mà cô lại phải đắn đo thêm, làm việc gì cũng nên cẩn trọng
thì tốt hơn.

Sau khi gửi lý lịch trên mạng, Mạc Hướng Vãn tập trung
toàn bộ tinh thần vào công việc hiện tại.

Trước giờ ăn trưa, Trâu Nam ngoan ngoãn báo cáo lại
nội dung những công việc làm vào buổi sáng, sau đó nói với Hướng Vãn: “Giám đốc
Tống không đồng ý cho tiết mục của Diệp Hâm vào buổi biểu diễn.”

Mạc Hướng Vãn giải thích cho cô bé: “Anh ấy cũng có
cái lý riêng của mình, Lâm Tương thích hợp lên sóng những chương trình kiểu này
hơn Diệp Hâm. Đợi đến khi sự nghiệp của Diệp Hâm tiến thêm một bước nữa, cô ấy
tự nhiên sẽ có vô vàn những cơ hội như thế này.”


“Diệp Hâm cảm thấy rất buồn, cô ấy hy vọng công ty có
thể cho cô ấy một cơ hội, bản thân cô ấy thời gian qua cũng đã rất nỗ lực.”

Cô gái trẻ này thường dùng ngữ khí như khi ở nhà để
mặc cả, nũng nịu cùng cấp trên, Mạc Hướng Vãn cảm thấy phiền lòng, nhưng vẫn
nhẫn nại trả lời: “Lâm Tương cũng đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, hãng mời cô ấy
quảng cáo cũng hy vọng cô ấy tham dự vào chương trình này.”

Trâu Nam vẫn không phục: “Trạng thái của Tương Tương
gần đây không tốt, thường xuyên ngây người trên phim trường, em e rằng sẽ xảy
ra chuyện khi tham dự chương trình.”

Mạc Hướng Vãn cảm thấy kinh ngạc liền hỏi: “Chuyện này
xảy ra lúc nào thế?”

“Khoảng hai tuần trở lại đây.”

Mạc Hướng Vãn mở tin tức gần đây ra, lập tức tìm được
một tin viết như sau: “Lãng tử lăng nhăng, chuyên đóng nhân vật nam thứ năm nào
đã đón kiều nữ nổi tiếng về nhà chung sống”. La Phong đã kết hôn cùng người bạn
gái hiện nay, hôn lễ tổ chức tại khách sạn nổi tiếng bậc nhất trên phố Vương
Phủ Tỉnh, Bắc Kinh, gia thế người bạn gái kia bỗng nhiên cũng được làm sáng tỏ.
Bố của cô dâu là Chủ tịch Hội đồng Quản trị của một doanh nghiệp tư nhân lớn,
nằm trong top 100 doanh nghiệp mạnh nhất toàn quốc.

Vì nguyên do này mà La Phong xin nghỉ quay phim hai
tuần. Nam thứ chính nhất mực si tình trong phim đã không hề bại trận trước Lâm
Tương. Tuy rằng, sau sự kiện lộ ảnh phòng the tưng bừng mấy tháng trước, Lâm
Tương đã có một chiến thắng lẫy lừng, nhưng trong chuyện tình cảm yêu đương, cô
vẫn chẳng thể nào chiến thắng nổi bản thân mình.

Mạc Hướng Vãn cảm thấy có chút đau lòng, cô đã xem mục
tin tức này mấy ngày trước đó, nhưng lại chẳng để tâm, bỗng dưng hôm nay nhìn
lại sao mà gai mắt đến thế. Cô nhấc điện thoại lên, định gửi một tin nhắn cho
Lâm Tương, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô chẳng biết nên nhắn thế nào nữa.

Sau khi cuộc họp Giám đốc các bộ phận buổi chiều kết
thúc, quay về phòng làm việc của mình, Mạc Hướng Vãn nhìn thấy màn hình hiển
thị tin nhắn mới. Mở xem, không ngờ chính Lâm Tương gửi đến cho cô.

Cô ấy viết: “Các vị, nhận
được sự quan tâm, vô cùng cảm kích, vạn phần tạ ơn.”

Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, nhưng đã khiến cho Mạc Hướng
Vãn hoang mang đến toát mồ hôi lạnh.

Cô vội vàng gọi điện cho Chu Địch Thần, chị cũng hốt
hoảng kêu lên: “Tôi sẽ đến trường quay ngay.” Thì ra, chị cũng nhận được một
tin nhắn với nội dung y hệt.

Lần này tuyệt đối là vô cùng, vô cùng nghiêm trọng, hai
người ở hai đầu điện thoại nhưng lúc này trái tim đều cùng hoảng hốt, sợ hãi về
một điều.

Chu Địch Thần chỉ kịp nói: “Có lẽ cô ấy lại nghĩ quẩn
rồi, chúng ta đến trường quay rồi nói tiếp.”

Dập điện thoại, Mạc Hướng Vãn nhanh chóng thu dọn túi
xách, đang định ra ngoài thì di động lại reo lên, là Mạc Bắc: “Anh đang ở phía
dưới công ty em, có thể nể mặt mà đi dùng bữa trưa cùng anh được không?”

Mạc Hướng Vãn gấp gáp nói với anh: “Mạc Bắc, anh hãy
đưa em đến một nơi.”

Khi Mạc Hướng Vãn vội vã đi xuống thì Mạc Bắc đã đậu
xe bên lề đường. Cô ngồi vào xe, nói ra địa chỉ rồi hỏi: “Liệu có ảnh hưởng đến
công việc của anh vào buổi chiều không đấy?”

Nơi cần đến là vùng ngoại thành xa xôi, Mạc Bắc nhanh
chóng gọi điện về văn phòng, báo rằng buổi chiều anh sẽ không quay về cơ quan.
Sau đó, anh quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Em đợi một chút.”

Rồi anh xuống xe chạy đến tiệm bán bánh mỳ bên đường,
một lúc sau, anh quay lại cầm theo sữa tươi và chiếc sandwich đưa cho Mạc Hướng
Vãn.

Anh thật sự quá đỗi tỉ mỉ và chu đáo. Mạc Hướng Vãn
đón lấy, cảm thấy vô cùng xúc động.

Mạc Bắc bắt đầu nổ máy, lúc này cô mới phát hiện ra
anh chỉ mua mỗi một phần, liền ngại ngùng hỏi: “Vậy phần của anh đâu?”

Mạc Bắc không biết nên trả lời thế nào, anh quên mất
không mua cho mình, tại sao lại có thể như vậy chứ? Anh cũng không biết, có
điều nếu như nói thật ra cô nhất định sẽ cảm thấy áy náy nên đành phải nói dối:
“Anh cảm thấy không đói bụng.”

Mạc Hướng Vãn liền bẻ đôi chiếc sandwich, để lại cho
anh một nửa, thế nhưng sữa tươi đâu thể phân ra được, chỉ có đúng một chiếc cốc
thôi. Mạc Bắc nhìn thấy thái độ của cô liền mỉm cười, cô thì ngượng ngùng, để
nửa chiếc sandwich vào giấy bọc sau đó định đặt vào tay anh, thật không ngờ anh
lại chủ động đưa tay ra lấy.

Nhân lúc anh đang đỗ lại chờ đèn xanh, anh đem nửa
chiếc sandwich cô đưa cho ăn một cách ngon lành.

Mạc Hướng Vãn cũng từ từ ăn hết nửa chiếc bánh còn
lại.

Cửa tiệm bánh mì phía dưới công ty là do người Đài
Loan mở. Họ rất chú trọng đến hương vị món ăn, bánh mì ở đây rất hợp khẩu vị
của cô và nửa chiếc sandwich mà hôm nay Mạc Hướng Vãn ăn là hợp khẩu vị nhất.

Sau khi ăn xong nửa chiếc sandwich, uống cốc sữa nóng,
cô cảm thấy vô cùng ấm áp, lại có sức lực để suy nghĩ đến những chuyện đau đầu
trước mắt.

Mạc Bắc quay sang hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”

“Một nghệ sỹ rất có thể sẽ gặp chuyện chẳng lành”. Cô
thấy thái độ chăm chú của anh, nên đem hết mọi ngọn nguồn câu chuyện kể lại
tường tận rõ ràng.

Mạc Bắc cau chặt đôi mày, chắc là sau khi nghe xong
cũng cảm thấy chuyện này vô cùng gấp gáp, đáng sợ.

Trong lòng Mạc Hướng Vãn có rất nhiều nỗi hoang mang
sợ hãi, cô khẽ thở dài: “Những người như bọn họ tuy bên ngoài trông lúc nào
cũng kiều diễm, xinh đẹp, thế nhưng những áp lực tâm lý bên trong thì ít người
thấu hiểu nổi. Có rất nhiều chuyện dù có bị đánh gãy răng cũng phải ngậm ngùi
nuốt cả máu vào trong, điều đó không phải ai cũng có thể hiểu rõ. Thu nhập cao
thì áp lực phải gánh chịu cũng sẽ lớn, vẻ mặt trước và sau sân khấu đều không
bộc lộ được đúng bản thân con người họ”. Rồi cô lo lắng thốt lên: “Mong rằng cô
ấy không gặp chuyện gì!”

Thế nhưng, hy vọng này của Mạc Hướng Vãn đã không trở
thành sự thật.

Cô và Chu Địch Thần không phải là những người đầu tiên
phát hiện ra thi thể của Lâm Tương. Lúc các cô đến nơi, cảnh sát địa phương đã
có mặt ở hiện trường để giữ trật tự.

Lâm Tương lặng lẽ nằm trên thảm cỏ xanh mướt, mênh
mông. Thân thể ngọc ngà, trắng trẻo của cô đang khoác một tấm áo cưới thướt
tha. Cả người sạch sẽ, mịn màng, khí sắc vô cùng tươi tỉnh, khuôn mặt xinh đẹp,
mỹ miều, hướng lên bầu trời xanh thẳm, trông giống như đang chìm vào giấc ngủ,
hoặc như vì đã ngủ rất nhiều cho nên mới có được sắc đẹp tuyệt vời, kiều diễm
đến thế.

Đạo diễn bộ phim sắc mặt trắng bệch, đang khai báo
tình hình với cảnh sát địa phương.

“Hôm nay không có phần diễn của cô ấy, Lâm Tương chỉ
đến đây thăm hỏi đồng nghiệp và mọi người thôi. Khi đến giờ cơm trưa, chúng tôi
chẳng tài nào tìm được cô ấy, tất cả mọi người đều tưởng rằng cô ấy đã quay về,
không ngờ sau đó các diễn viên quần chúng phát hiện cô ấy đang nằm ở đây.”

Người đầu tiên phát hiện ra thi thể của Lâm Tương đã
không còn nói năng được gì, lúc này chỉ ngây thần ra, liên tục run rẩy.

Cảnh sát địa phương làm rõ hết thân phận của những
người đang ở hiện trường, rồi quay sang nói với Mạc Hướng Vãn và Chu Địch Thần:
“Phiền hai vị đi sang bên kia cung cấp lời khai cho chúng tôi.”

Lâm Tương xinh đẹp tuyệt trần nằm trên bãi cỏ xanh
mướt được đưa lên một chiếc cáng màu trắng. Lúc này, Mạc Hướng Vãn mới hoảng
hốt nhận ra rằng mình đã đến được hiện trường nhưng cô chẳng thể nào thốt ra
được lời nào, Chu Địch Thần đứng bên cạnh cũng vậy.

Cô nhấc chân lên bước đi, thấy chân mình nhẹ bẫng, may
mà có người đứng phía sau đỡ lấy người cô.

Mạc Bắc nói: “Trước tiên chúng ta hãy tới phòng lấy
khẩu cung đã.”

Cô gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, chắc môi mình bây
giờ đang trắng bệch vì sợ hãi.

Khi chiếc cáng đưa thi thể của Lâm Tương đi ngang qua
người họ, Chu Địch Thần run run lên tiếng: “Tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy tự sát
là vì muốn đùa nghịch, cô ấy đang giở trò gì đây chứ?”

Trong câu nói xen lẫn cả sự tức giận lẫn nỗi đau đớn,
xót xa khôn cùng.

Đúng vây, chẳng qua cũng chỉ vì người bạn trai cũ kết
hôn thôi, không thể nào lại là lý do để Lâm Tường phải tự sát.

Người cảnh sát lấy cung họ cũng không dám tin, luôn
miệng hỏi: “Lần trước cô ấy tự sát là lúc nào?”

Mạc Hướng Vãn rưng rưng: “Gần nửa năm rồi.”

Chu Địch Thần cũng nói thêm: “Nửa năm nay, cô ấy làm
chuyện gì cũng khá thuận lợi, đĩa hát mới phát hành xếp hạng cao trên mạng,
thành tích rất tốt. Phim thần tượng đang đóng cũng thuộc vào những bộ phim hot
nhất hiện nay, đã bán được bản quyền, chuẩn bị nhận rất nhiều giải thưởng lớn

tại các lễ trao giải cuối năm”. Đang nói, chị ngừng lại rồi hỏi anh cảnh sát:
“Có thể cho tôi xin một điếu thuốc không?”

Anh cảnh sát lắc đầu, cô thầm chửi một câu “khốn kiếp”
trong đầu.

Đạo diễn đứng một bên dường như vừa nghĩ ra điều gì,
liền cung cấp thêm lời khai: “Ngoại cảnh hôm nay là do chính Lâm Tương gợi ý
đó, cô ấy nói trước kia đã từng đến đây cùng bạn trai cũ ăn hải sản, phong cảnh
vô cùng đẹp.”

Người nữ cảnh sát ghi chép lời khai ngồi bên cạnh
dường như cảm xúc dâng trào, mà có vẻ cũng rất quan tâm đến những chuyện trong
làng giải trí, nhẹ nhàng than thở một câu: “Từ trước đến nay chỉ nghe thấy
người nay cười, ai biết được người xưa khóc.”

Lúc ấy, một anh cảnh sát từ bên ngoài đi vào báo cáo
tình hình với bọn họ: “Theo kết quả khám nghiệm tử thi, bước đầu cho thấy nạn
nhân chết vì trúng độc Kali-Cyanate[1]”

[1]
Công thức hóa học là KCNO, khiến cơ tim không còn năng lượng để đập, dẫn tới tử
vong nhanh chóng

Chu Địch Thần quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn cười đau
đớn: “Con nha đầu lần này thật sự quyết tâm ra đi, tất cả những cách không hiệu
quả như cắt mạch, mở khí gas, nhảy lầu đều không dùng nữa”. Nói xong, chị bắt
đầu sụt sùi, rơi nước mắt.

Mạc Hướng Vãn vỗ vỗ vai Chu Địch Thần an ủi rồi hỏi
anh cảnh sát: “Lúc nào chúng tôi mới có thể đưa thi thể của cô ấy về?”

“Phải đợi sau khi chúng tôi làm khám nghiệm sâu hơn
nữa, xác định rõ nạn nhân chết do tự sát thì mới được đưa thi thể về.”

Rồi bên Cảnh sát hỏi cách liên lạc với La Phong.

Sau khi ra khỏi phòng lấy lời khai, trời đã tối sầm,
Chu Địch Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nghiến răng mắng: “Tên đàn ông khốn
kiếp đó!”

Mạc Hướng Vãn im lặng không nói gì, người đứng cạnh
liền đưa tay bóp nhẹ lên vai cô, dường như đang muốn an ủi. Mạc Hướng Vãn hít
một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này mới nhận ra trái tim mình đang
đập mạnh, thân người cũng run rẩy không thôi.

Chu Địch Thần lấy khăn giấy lau nước mắt rồi quay sang
nói với Mạc Hướng Vãn: “Chúng tay phải quay về nghĩ cho thật kỹ xem nên đối phó
thế nào với phóng viên thôi. Ở hiện trường có biết bao nhiêu người, giấy chẳng
thể nào bọc nổi lửa đâu. Tương Tương chọn cách thức khoa trương thế này để ra
đi, chắc hẳn muốn sự việc được lan truyền ra ngoài càng nhanh càng tốt. Hôm
nay, không có phần diễn của cô ấy, vậy mà còn gửi tin nhắn để chúng ta chạy đến
đây, chắc lại sợ không có người phát giác.”

Lời nói của Chu Địch Thần câu nào cũng có lý, cái chết
của Lâm Tương không thể dễ dàng mà kết thúc như cô tưởng tượng được.

T¬T

Sau khi đến hiện trường nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc
Hướng Vãn thật sự cảm thấy kinh ngạc, hãi hùng.

Lâm Tương trên người khoác bộ váy trắng tinh khôi,
“diễn” cái chết thuần khiết, trong sáng đến vậy. Thế nhưng, xung quanh cô bốn
bề ồn ào huyên náo, những diễn viên, nhân viên hậu trường trong đoàn làm phim,
người thì suy sụp tinh thần, người thì hoảng sợ, người thì phiền nào, không một
ai có thể giữ được bình tĩnh. Cái chết của cô ấy hoàn toàn chẳng thể nào phù
hợp với mong muốn ban đầu của bản thân là ra đi trong sự tĩnh mịch, im lặng.

Mạc Hướng Vãn vẫn đứng lặng nơi này nhìn về phía Lâm
Tương, cô thật sự mong muốn cô bé giống như trước kia, cả ngày giả bộ đòi sống
đòi chết, nhưng giờ thì cô ấy chẳng thể nào giả bộ như vậy được nữa, Lâm Tương
đã thật sự lựa chọn cái chết.

Tại sao cô ấy lại phải ra đi như thế này?

Mạc Hướng Vãn không thể nào nghĩ đến lý do cô ấy chết
là vì người bạn trai trước đó vừa mới kết hôn. Một lúc sau, cô gạt mọi ưu phiền
và khổ đau sang một bên, gọi điện cho Vu Chính.

Lúc nhận được điện thoại của cô, Vu Chính đã biết tin
này, sau khi nghe thấy Mạc Hướng Vãn báo cáo, anh giao cho cô công việc mới:
“Trước tiên, em hãy lập một tổ lo liệu việc báo tang và hậu sự cho cô ấy đã.”

Mạc Hướng Vãn liền nói: “Bố mẹ cô ấy vẫn còn đang ở
Giang Tô, em nghĩ nên cho người tới đón hai bác đến.”

Vu Chính không có ý kiến gì khác, tiếp tục giao nhiệm
vụ cho Mạc Hướng Vãn: “Báo bên Bộ phận Kế hoạch lập một bản thông cáo với giới
báo đài, truyền hình đi. Em hãy thương lượng đâu ra đấy với tất cả các đoàn làm
phim, hãng quảng cáo ký hợp đồng với Lâm Tương, sau đó chuẩn bị danh sách các
nghệ sỹ thích hợp đưa cho họ làm phương án thay thế.”

“Em biết rồi ạ.”

Sau khi kết thúc điện thoại, Chu Địch Thần đã bắt đầu
nhận được điện thoại của nhà báo, đúng là vô cùng phiền phức, ảo não. Mạc Bắc
lập tức lấy di động của Mạc Hướng Vãn và tắt máy.

Suốt cả quá trình đó, Mạc Bắc luôn ở bên cạnh cô,
không nói bất cứ điều gì, chỉ lặng thầm quan sát mọi cử chỉ và lời nói của cô
mà thôi.

Đối mặt với tử thi, cô run lên bần bật theo đúng bản
năng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, bình tĩnh trả lời đâu vào đấy từng câu
hỏi của phía cảnh sát, sau đó lại sắp xếp hết thảy mọi công việc cần làm tiếp
theo. Anh hiểu là cô đang rất sợ hãi và hoảng loạn. Cô thật sự cần có anh ở
bên.

Trên đường quay về trung tâm thành phố, Mạc Bắc đề
nghị cô ngồi ra ghế sau: “Em hãy ngủ một chút đi!”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười, nghe anh nói vậy, cô mới bất
giác nhận ra lúc này bản thân đã thật sự mệt mỏi, rệu rã. Kể từ buổi trưa, thần
kinh của cô luôn ở trong trạng thái căng như dây đàn chưa hề được thoải mái một
giây phút nào. Cô ngại ngùng nói: “Hôm nay, em đã làm lỡ nhiều việc của anh
rồi.”

Vào những lúc thế này, Mạc Bắc cũng chẳng thể nào nói
lời đùa cợt cùng cô được. Anh lên tiếng an ủi: “Anh đã gọi điện cho bác Thôi
nhờ bác đi đón Phi Phi hộ chúng ta rồi. Chốc nữa khi về đến nhà, em hãy ăn cơm
tối trước đã, mọi chuyện sau đó thì để mai hãy tính tiếp.”

Đây chính là ý kiến hợp lý nhất, ngoài nó ra cũng
chẳng còn bất cứ cách giải quyết nào khác tốt hơn nữa.

T¬T

Một mình Mạc Hướng Vãn chiếm trọn cả chiếc ghế sau xe
anh, cô điều chỉnh dáng nằm thoải mái nhất, sau đó nhắm mắt lại.

“Tại sao em lại làm trong ngành này?” Mạc Bắc nhìn qua
gương chiếu hậu hỏi.

Mạc Hướng Vãn mơ màng buồn ngủ nhưng vẫn trả lời: “Bởi
vì có người giới thiệu, em rất tin tưởng chị ấy, chị đã giúp đỡ em rất nhiều.
Trước đây, em đã từng làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng, không có bằng cấp
cũng chẳng biết tiếng Anh, chẳng thể nào làm được nhân viên văn phòng bình
thường. Yêu cầu bằng cấp của ngành này cũng không cao, nếu như làm việc chăm
chỉ đôi chút thì lương cũng khá.”

“Thế nhưng em làm việc quá vất vả.”

“Chẳng có công việc nào nhàn nhã cả. Bây giờ trên đầu
em là đám mây đen, sắp sửa mưa gió bão bùng rồi.”

Mạc Bắc bật cười: “Em phải biết chuẩn bị chiếc ô cho
bản thân chứ?”

“Không, em đã ướt đẫm nửa thân người rồi, chẳng qua
không muốn ướt toàn bộ mà thôi.”

Nói xong câu này, không gian trở nên im lìm, cô dần
chìm vào giấc ngủ. Cô chỉ lờ mờ nghe thấy giọng nói của Mạc Bắc: “Ngoan nào,
bây giờ thì hãy ngủ một giấc thật ngon vào!”

Giấc ngủ này dường như kéo dài khá lâu, Mạc Hướng Vãn
còn nhớ rõ cả giấc mơ nữa.

Người đứng trước mặt cô mặc trên người bộ đồ màu trắng
tinh khôi, quyết đoán, bình thản nói: “Em chẳng thà tự đầu tư cho mình còn sạch
sẽ hơn.”

Giọng nói vô cùng hùng hồn, thì ra trong đó còn ẩn
chứa biết bao huyền cơ khác. Khuôn mặt cô ấy tuy đẹp mà nghiêm nghị, hai mắt
đanh lại như đỉnh núi mùa đông, ẩn chứa nỗi sầu muộn khó giải, trên tay cầm một
bông cỏ lau, mỏng mảnh phiêu linh giống y như thân người cô vậy. Rồi cô ấy quay
người, vứt bông cỏ lau đi và biến mất giữa trời đất, để lại một mình Mạc Hướng
Vãn chẳng biết phải nói gì, có bao nhiêu nghi hoặc mà không thể giải đáp được.

Mạc Hướng Vãn cầm bông cỏ lau, cố lên tiếng gặng hỏi:
“Là cái gì đã khiến em không thể vượt qua được? Em vẫn luôn nói muốn để cho
mình thật sạch sẽ, trong trẻo cơ mà?”

Cô giật mình tỉnh lại, trên người cô đang đắp một
chiếc áo vest.

Bên cạnh không có ai, Mạc Hướng Vãn định thần lại,
thấy mình vẫn còn trong xe của Mạc Bắc. Cả không gian chật hẹp này chỉ nghe
thấy mỗi tiếng hơi thở của bản thân khiến cô cảm thấy rất sợ hãi. Cô mở cửa xe
gọi vọng ra ngoài: “Mạc Bắc.”

Mạc Bắc đang đứng tựa người vào bên xe hút dở điếu
thuốc, nghe thấy tiếng gọi của Mạc Hướng Vãn, anh liền dập thuốc rồi đi đến gần
chỗ cô.

Anh mỉm cười: “Đã về tới nhà rồi.”

Mạc Hướng Vãn đưa mắt lên nhìn, quả nhiên là cảnh
tượng xung quanh tòa nhà họ đang sống. Cô liền hỏi: “Phi Phi đâu rồi?”

“Đã ăn cơm tối ở nhà bác Thôi, bây giờ đang ngồi trong
nhà làm bài tập.”

Mạc Hướng Vãn bước ra khỏi xe, ôm chiếc áo đưa lại cho
anh.

“Đáng lẽ anh nên gọi em dậy.”

“Nhìn thấy em ngủ trông rất ngon anh không nỡ gọi.”

Anh nhận lấy chiếc áo rồi khoác lên cánh tay mình.

Có lẽ, bản thân cô không hề biết rằng, ngay cả trong
lúc ngủ say, đôi mày cô vẫn luôn cau chặt lại, không lúc nào được thư giãn. Cô
đã vô cùng nghiêm túc với công việc của mình, đem hết mọi tình cảm đặt vào
trong đó, mặc dù ngoài mặt tỏ ra lãnh đạm, lạnh lùng, nhưng kỳ thực trong lòng
lại luôn ấm nóng, tràn đầy nhiệt huyết.

Lúc cô ngủ, anh nhẹ nhàng vuốt lên đôi má, thân nhiệt
của cô quả thật rất thấp. Anh sợ cô lạnh, liền cởi chiếc áo ngoài khoác lên cho
cô. Sau đó, Mạc Bắc lại sợ cô vẫn ngủ chưa đủ, nên khi về đến nhà, không đành
lòng gọi cô dậy, liền bước ra ngoài đợi cô tỉnh dậy rồi cùng lên.

Anh đứng ở đầu xe, chậm rãi hút thuốc chờ cô thức
giấc.

Anh mặt rỗ trông xe trong khu nhìn thấy anh, cũng nhìn
thấy người ngồi trong xe, liền nở nụ cười đầy ám muội. Anh mỉm cười đáp lại, có
điều là nụ cười thản nhiên, chân chính. Tất cả những người hàng xóm ở đây đều
biết rằng anh đang theo đuổi cô, một người mẹ đơn thân nuôi con. Anh cho rằng,
tất cả mọi người ở đây biết chuyện này cũng chẳng có gì đáng sợ hết, bởi đó là
sự thật.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của anh dần lắng xuống.

Mạc Bắc thật sự mong muốn cuộc sống đơn giản như trong

truyện cổ tích, anh mong mình sẽ là chàng hoàng tử trong câu chuyện Người
đẹp ngủ trong rừng, chỉ cần đặt một nụ hôn
lên môi nàng công chúa đáng thương là có thể đánh thức nàng dậy, từ đó về sau,
công chúa và hoàng tử mãi mãi hạnh phúc bên nhau cho đến khi đầu bạc răng long.

Tưởng tượng thế, anh lại thầm mắng mình là con người
ngốc nghếch, thơ dại.

T¬T

Mạc Hướng Vãn sau khi tỉnh dậy, cảm thấy bàn chân tê
buốt, vừa bước xuống xe, thân người đã mềm nhũn, may mà anh kịp đỡ lấy, cả
người cô lập tức ngả vào lòng anh.

Cô đành nói chuyện để che giấu sự ngượng ngùng:
“Khoảng thời gian trước, trạng thái tinh thần của Lâm Tương khá tốt, em cứ
tưởng rằng cô ấy đã có thể vượt qua mọi chuyện, sau đó phát hiện ra cô ấy có
dấu hiệu bất thường, nhưng cũng không để tâm nhiều.”

Mạc Bắc thấu hiểu lòng cô, anh an ủi: “Đấy không phải
là lỗi của em, cuộc sống có rất nhiều chuyện bất ngờ không nằm trong dự đoán
của chúng ta.”

“Cô ấy đã dùng thuốc lắc, có lẽ còn hút cả ma túy. Em
cứ tưởng rằng những người nghệ sỹ như bọn họ sẽ có khả năng điều tiết tâm trạng
tốt, ai ngờ chỉ bất cẩn một chút mà mọi chuyện đã chẳng thể nào trở lại được
như xưa nữa rồi. Em đã quá đỗi gỗ đá, đến mức không kịp thời đưa ra lời khuyên
giải, động viên cô ấy.”

Mạc Bắc đỡ cô lên lầu, anh vừa đi vừa nói: “Ngày mai
còn rất nhiều chuyện chờ em đến giải quyết, nếu như em không chuẩn bị sẵn sàng
tinh thần, e rằng sẽ chẳng thể nào gánh vác nổi đâu.”

Điều anh muốn nói là, cô đừng nghĩ rằng bất cứ ai cũng
có thể kiên cường như cô. Thế nhưng sau cùng anh cũng không nỡ thốt ra miệng,
cô lúc này đã quá đỗi đau đớn vì sự ra đi của một đồng nghiệp, anh không muốn
cô lại buồn khi nghĩ đến chuyện của mình nữa. Anh chỉ biết khuyên cô: “Hướng
Vãn, em đừng có đặt hết tất cả mọi chuyện của người khác lên đôi vai mình, nếu
không sẽ vô cùng nặng nề, mệt mỏi đấy.”

Khi bước đến cửa nhà mình, Mạc Hướng Vãn nghiêm túc
thương lượng cùng Mạc Bắc: “Em nghĩ, ý kiến của anh hoàn toàn đúng, thay đổi
một công việc khác cũng là một ý rất hay.”

Mạc Bắc tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ
hôn, một cảm giác vừa ấm áp lại vừa dễ chịu dần dần lan tỏa khắp thân người cô,
khuôn mặt cô lại bừng đỏ. Anh mở cửa, Mạc Phi vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền
ôm theo đôi dép đi trong nhà ra rồi reo lớn: “Mẹ ơi, mẹ đã về rồi à? Bố ơi, bố
kiểm tra bài tập về nhà giúp con được không?”

Mạc Bắc bế bổng Mạc Phi lên rồi hỏi: “Buổi tối nay con
ăn cơm có ngon không? Không làm phiền bác Thôi đấy chứ?”. Mạc Phi trả lời dõng
dạc từng câu một, sau đó còn liên miệng kể những chuyện vui vẻ ở lớp học hôm
nay.

Mạc Hướng Vãn nhìn thấy cảnh hai bố con ngồi xuống sô
pha, Mạc Phi còn tận tình đem chiếc gối ôm đặt ra sau lưng Mạc Bắc, sau đó anh
liền nhấc thằng bé cho ngồi lên đùi mình, điều này như tiếp thêm nghị lực để cô
cố gắng thêm. Cô vui vẻ đi vào gọt táo, gọt cam mang ra cho hai bố con anh ăn.

T¬T

Ngày hôm sau thật sự hỗn loạn y như những gì Mạc Hướng
Vãn đã tưởng tượng trước đó, tất cả giới truyền thông báo đài từ khắp nơi đến,
ai ai cũng muốn biết được nguyên nhân khiến cho Lâm Tương tự sát. Vu Chính đưa
lệnh xuống cho tất cả mọi người trong công ty dùng một câu “chờ đợi thông tin
cụ thể, chính xác từ phía cảnh sát rồi thông báo sau” để đối phó với cánh phóng
viên.

Tổ chuyên trách hậu sự tang lễ cho Lâm Tương nhanh
chóng được thành lập, nhưng lần này người đứng đầu không phải Tống Khiêm của Bộ
phận Kế hoạch, hay Trương Bân của Bộ phận Nhân sự, càng không rơi lên vai của
Mạc Hướng Vãn mà do một tay chị Sử Tinh ở bộ phận Hành chính lo liệu.

Mạc Hướng Vãn cảm thấy rất bất ngờ vì Sử Tinh không hề
từ chối mà nhanh chóng nhận lời, có điều, việc này liên quan đến pháp luật, cho
nên chị muốn Hứa Hoài Mẫn giúp sức một tay.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều thâm trầm, không có
ai tỏ ra quá đỗi ủ dột, u sầu ngoại trừ Trâu Nam.

Lúc đi ngang qua phòng trà nước, Mạc Hướng Vãn nhìn
thấy Trâu Nam vừa rót trà vừa nghẹn ngào thút thít, khá là thương tâm. Khi Mạc
Hướng Vãn đặt tay lên vai cô, Trâu Nam giật bắn mình, kinh ngạc tới mức làm đổ
cả ly nước trong tay, chiếc cốc rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Trâu Nam vừa khóc lóc vừa liên tục xin lỗi Mạc Hướng
Vãn.

Mạc Hướng Vãn hiểu rõ tình cảm giữa Trâu Nam và Lâm
Tương nên có thể hiểu thấu được nỗi bi thương của cô, chỉ là hình như có phần
hơi quá. Lúc thu nhặt các mảnh vỡ trên mặt đất, cô do không kiềm chế được nên
Trâu Nam bật khóc thành tiếng.

Mạc Hướng Vãn hoàn toàn hoảng loạn, nghe tiếng khóc
của Trâu Nam mà rầu cả lòng, liền bước lại gần đưa lời an ủi: “Em đừng khóc
nữa, bản thân Lâm Tương chắc cũng không muốn nhìn thấy những người thân bạn hữu
của mình lại đau khổ, bi thương đến mức này đâu.”

Trâu Nam liên tục lắc đầu, nước mắt lã chã rơi. Vừa
hay lúc này Tống Khiêm với thư ký của mình đi qua nhìn thấy. Tống Khiêm cau
chặt đôi mày lại, quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn với ánh mắt quái lạ. Mạc Hướng
Vãn cảm thấy vô cùng áy náy, nói cho cùng thì cũng do trợ lý của mình đã không
giữ được bình tĩnh trước mặt người ta. Cô liền nói: “Tình cảm của cô ấy với
Tương Lâm khá sâu đậm, nên không kiềm chế nổi.”

Tống Khiêm gật gật đầu, đưa mắt nhìn sang phía Trâu
Nam. Trâu Nam im lặng không khóc nữa, nắm lấy tay Mạc Hướng Vãn đứng dậy rồi
ngồi vào vị trí của mình.

Buổi chiều, Tống Khiêm gửi mail cho Mạc Hướng Vãn, anh
đề cập đến hai chuyện: “Thứ nhất, tiết mục biểu diễn của Lâm Tương hãy để cho
Diệp Hâm lên thay thế. Thứ hai, kinh nghiệm của Trâu Nam vẫn còn chưa đủ, vậy
nên Mary, chương trình biểu diễn lần này, cô có thể đích thân theo sát tiến độ
được không?”

Mạc Hướng Vãn cũng nghĩ, cú đả kích này có khả năng sẽ
ảnh hưởng đến công việc của Trâu Nam, hơn nữa người đứng đầu dự án đã lên tiếng
rồi, cô cũng chẳng thể nào từ chối được. Thêm vào đó, chuyện của Lâm Tương đã
có Sử Tinh lo liệu, cô chẳng có lý do gì để chối từ, nên đành phải đồng ý.

Trâu Nam với đôi mắt đỏ lừ, sắc mặt buồn bã nộp các
tài liệu cho cô, cô liền quan tâm nói với trợ lý của mình: “Mau chỉnh đốn lại
tâm trạng của mình đi, sau khi bố mẹ của Lâm Tương tới, em còn phải làm trọn
đạo nghĩa của người bạn đấy.”

Trâu Nam mím chặt môi rồi gật đầu.

Tất cả mọi chuyện sau đó đều vô cùng hỗn loạn, phức
tạp.

Cục Công an sau một thời gian điều tra, đã loại trừ
khả năng Lâm Tương bị người khác giết hại, đem thi thể cô trả về. Bố mẹ của Lâm
Tương vô cùng đau xót, chẳng thể nào nguôi ngoai nổi nỗi mất mát quá lớn lao
này. Trâu Nam cũng làm trọn đạo nghĩa của một người bạn, giúp đỡ Sử Tinh lo
liệu chỗ nghỉ ngơi cho bố mẹ Lâm Tương, sau đó lại liên hệ đến các nơi lo việc
hậu sự cho cô ca sỹ xấu số.

Có điều giới truyền thông vẫn đang vô cùng nhiệt
huyết, tất cả mọi người đều chĩa mũi nhọn chỉ trích La Phong, người vừa mới kết
hôn. La Phong bị giới phóng viên báo đài làm phiền đến mức không thể nào chịu
nổi, có lần, trong một quán bar, vì không giữ được bình tĩnh, anh ta đã đổ cả
cốc rượu Queen Mary lên đầu của một phóng viên.

Hành động này đã khơi dậy làn sóng phản đối mãnh liệt
của tất cả những người trong giới truyền thông báo chí. Lần này, phóng viên Kim
Thanh nổi tiếng đã viết một bài trên tuần báo như sau: “Lâm
Tương người đẹp giọng hát hay, đích thị là một ngôi sao lấp lánh mới nổi trên
bầu trời nghệ thuật quốc gia. Kể từ khi khởi nghiệp đến nay, ngoại trừ duy nhất
một lần dính vào vụ scandal ảnh nóng phòng the, cô hoàn toàn không dính vào bất
cứ chuyện thị phi, tầm phào nào khác nữa, có thể coi là một tấm gương mẫu mực
trong làng giải trí đầy phức tạp, hỗn loạn ngày nay. Rốt cuộc, điều gì, cái gì,
con người nào đã đẩy cô đến bước đường buộc phải lựa chọn lấy cái chết? Tất cả
mọi người đều sẽ bất giác tự hỏi mình câu này: một minh tinh đang ngan ngát
hương sắc đã phải cảm thấy tuyệt vọng đến mức nào mà lại tìm đến cái chết đáng
thương như vậy?”

Tiếp đó, có người lên mạng tiết lộ sự tình rằng, trước
khi Lâm Tương tự sát đã từng mặc bộ váy trắng xuất hiện trong lễ thành hôn của
La Phong. Lúc đó, có người hiếu kỳ đã chụp ảnh lại, tuy rằng hình ảnh mờ ảo,
nhưng ai nhìn vào cũng có thể đoán ngay đó chính là Lâm Tương. Tất cả cư dân
mạng bắt đầu bắt chước thám tử Conan, phân tích mọi án tình, sau cùng còn chỉ
ra La Phong là kẻ sát nhân có động cơ giết người.

Người quản lý của La Phong thật sự phẫn nộ, trực tiếp
gọi điện cho Chu Địch Thần, giọng nói vô cùng bất mãn. Chu Địch Thần lúc này
đang họp tại Kỳ Lệ, suốt mấy ngày nay đau đầu nhức óc, tinh thần của chị vốn đã
rất mệt mỏi, thêm vào đó là nỗi đau mất đi một “ái tướng”, vốn dĩ đã tức giận
hầm hầm rồi. Lúc nhận được điện thoại của anh quản lý kia, cuối cùng chẳng thể
nào kìm nén nổi nữa, Chu Địch Thần thở dốc tức giận, sắc mặt đỏ bừng lên, chị
nói: “Tương Tương đúng là một người ngốc nghếch, tại sao lại không mặc đồ đỏ
chứ? Mặc bộ váy màu trắng, chết đi cũng đành buông tay tên đàn ông phụ bạc, ác
độc kia.”

Lời nói này có phần hơi quá đáng, Mạc Hướng Vãn vỗ nhẹ
lên tay chị rồi nói: “Judy, người cũng đã không còn nữa rồi.”

Cuối cùng, Chu Địch Thần cũng đành nén giận lại.

Có lẽ, người quản lý của La Phong cũng cảm thấy mình
đã nóng giận, quá lời nên lúc sau đã gọi lại, nhưng lần này là gọi cho Mạc
Hướng Vãn nghe.

Anh hỏi: “Chuyện đã đến nước này, làm gì có lý người
sống lại phải chịu đựng một tội danh oan nghiệt như vậy chứ? Chuyện tình yêu ân
ái vốn dĩ là chuyện tình nguyện từ hai phía. Vào hôm La Phong kết hôn, Lâm
Tương thật sự có đến, cô ấy còn nắm cả tay tân nương tử, thái độ vô cùng hòa
nhã, rất nhiều người đã nhìn thấy. Bây giờ cô ấy không còn nữa, cảnh sát cũng
đã xác định cô ấy chết do tự sát, tại sao lại đẩy cho La Phong cái tội danh
chết người kia chứ?”

Mạc Hướng Vãn bình tĩnh thương lượng cùng với anh:
“Ngày mai là ngày phát tang của Lâm Tương, anh xem La Phong liệu có thể xuất
hiện không?”

Đầu kia không thấy nói gì, chắc anh ta cũng đang suy
nghĩ.

Mạc Hướng Vãn liền nói tiếp: “Có lẽ, Lâm Tương cũng hy
vọng La Phong đến tiễn cô ấy đoạn đường sau cùng. Nói cho cùng, sau khi chia
tay với La Phong, cô ấy chưa hề hẹn hò thêm bất cứ ai khác. Nếu như La Phong có
thể xuất hiện, thái độ thật lòng thương tiếc đưa tiễn, báo đài cũng chẳng thể
nào viết khác đi được nữa.”

“Bố mẹ cô ấy cũng có mặt mà.”

“Lúc này, hai bác đâu còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện
khác nữa. Tương Tương không hề để lại bất cứ lời trăn trối nào hết, chẳng có ai
biết được rốt cuộc nguyên nhân khiến cô ấy nghĩ quẩn là chuyện gì.”

“Có phải Tương Tương đã hút ma túy?”

Mạc Hướng Vãn chỉ sợ bản thân sẽ than dài khi nghe
thấy câu nói này. Kết quả khám nghiệm thi thể Lâm Tương cho thấy rõ, trong cơ
thể cô có ma túy, cảnh sát tuy đã giao trả lại thi thể cô, nhưng chính vì vậy
mà tiếp tục điều tra đến cùng.

Lâm Tương đã lấy chất ma túy này từ đâu? Thật ra, câu
hỏi này cũng không cần thiết, Mạc Hướng Vãn biết một điều rằng, những người
trong ngành này chỉ cần muốn có ma túy thì kiểu cũng có con đường để mua.

Sự việc này thật sự khiến cho cô tỉnh ngộ, một lần nữa
cảm thấy run người trước công việc của chính mình.

Cô nghiêm giọng đáp: “La Phong là một người đàn ông,
bản thân anh ấy tự phải biết rằng, một người đàn ông thì nên gánh vác trách
nhiệm gì trong vụ việc này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.