Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 69: Quần áo boyfriend


Đọc truyện Trách Anh Quá Đáng Yêu – Chương 69: Quần áo boyfriend

Bữa tiệc nhất thời thoải mái sau đó lại hối hận đứt ruột.

Vào ngày thứ hai của buổi tiệc gà rán và bia, vì uống quá nhiều nên không ai trong bốn nữ sinh có thể đúng giờ lên lớp.

Thầy văn chủ nhiệm còn tưởng rằng các cô đã xảy ra chuyện gì cho nên gọi tới cô quản lý cầm chìa khóa dự phòng xông vào phòng ngủ của bọn cô.

Kết quả là thu được người cùng tang vật.

Đầy đất đây là những lon bia rộng toàn bộ đều tràn ngập mùi chua của bia. Rèm cửa được kéo lên, đèn trang trí cũng bật lên, chăn mền lộn xộn, bốn nữ sinh chen chúc nhau trong căn phòng ngủ nho nhỏ nằm ngổn ngang lộn xộn một đống không có hình tượng chút nào. 

Thầy chủ nhiệm tức muốn học máu mà tiến vào. Kết quả là mới vừa bước lên thảm một bước thì chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, một cái xương đùi gà ở dưới chân ông bị giẫm nát.

Cô quản lý: “…”

Thầy chủ nhiệm thức chân và lại bước thêm bước thứ hai. Lần này ông chỉ nghe thấy “ bẹp” một tiếng. Nước sốt chua ngọt văng đến quần của ông.

Cô quản lý che miệng lại: “Tôi không cười, tôi thật sự không cười.”

Trong văn phòng bốn nữ sinh say rượu vừa mới tỉnh rũ mắt xuống, thành thật cúi đầu, đứng hàng loạt  trước bàn làm việc.

Cô gái phía trước đầy mặt rối rắm, mái tóc ngắn trước cổ bị rối tung như ổ quạ và một chiếc áo hoodie rộng che kín cơ thể.

Rõ ràng cô tự thân khó bảo toàn nhưng còn có tâm tình trấn an ba cô gái còn lại, dùng khẩu hình nói với các cô ấy: “ Không sao đâu.”

Khi thấy dáng vẻ chân chó của cô, thầy chủ nhiệm tức đến nỗi huyết áp tăng lên. 

“Dương —— Tâm —— Dược!!” Ông đột nhiên đập bàn, trong miệng phát ra giọng nói xuyên qua hành lang, đứng ở trong phòng học cũng có thể nghe thấy ông ở văn phòng rống giận, “Thân là lớp trưởng thế mà đi đầu ở ký túc xá uống bia, mời phụ huynh! Cần phải mời phụ huynh!”

“Dạ?!! Thầy ơi không……” Dương Tâm Dược giống như là mèo quýt “Lớp trưởng” bị nắm gáy, sợ tới mức tay chân đông cứng, đồng tử đều phóng đại. “Em viết kiểm điểm được không? Một ngàn chữ, hai ngàn chữ…… Không, 5000 chữ! 5000 chữ được chưa ạ?”

Dương Tâm Dược không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mời phụ huynh. Lần trước trèo tường bị mời phụ huynh là anh  tiểu Phương hỗ trợ lừa gạt, lần này uống bia, cô phải đi đâu mà biến ra một anh tiểu Viên nữa đây.

Ba nữ sinh được bảo vệ phía sau cô cũng sợ hãi, vội vàng thừa nhận sai lầm, hy vọng thầy tha cho một lần, không cần làm ầm ĩ đến trước mặt phụ huynh.


Bạch Thiên nhỏ giọng, dáng vẻ cực kỳ tủi thân: “Thầy ơi, tụi em biết sai rồi, bảo đảm không có lần sau.”

“Xin lỗi mà có ích thì thầy giám thị dùng để làm gì?” Thầy chủ nhiệm mới không dễ nói chuyện như vậy, “Trường học lại Kinh Anh chúng ta tuy rằng không có thầy giám thì, nhưng là có thầy! Thầy nói mời phụ huynh thì nhất định phải mời phụ huynh!”

Viên Tiêu miệng lưỡi trơn tru mà nói: “Thầy Văn, hiện tại đều sắp thi rồi, nếu mời phụ huynh thì bọn họ sẽ lo lắng nhiều hơn ạ ……”

“Các em còn biết là sắp thi hả?” Thầy chủ nhiệm cười giận dữ, “Cuối tuần thi rồi,  học sinh khác đều đang giành giật từng giây đọc sách, các em thế nhưng lại  lãng phí thời gian quý giá mà giải trí! Khi nào uống bia không được, sau khi thi đại học các em thi đậu đại học, muốn uống bao nhiêu thầy mặc kệ các em! Hiện tại, tuyệt đối không được!”

Văn phòng này là xài chung, tụ tập không ít giáo viên bộ môn. Khi thầy chủ nhiệm đang phê bình bọn họ, giáo viên khác cũng đang sôi nổi hát đệm, cho rằng chuyện này cần phải nghiêm túc xử lý, cần phải mời phụ huynh!

Ông một lời tôi một lời, bốn nữ sinh vừa mới trưởng thành căng da đầu bị vài thầy cô quở trách, tâm tình một down lại down, rất nhanh đã ngã vào đáy cốc.

Uống bia thoải mái, ăn gà cũng sảng khoái, nhưng bị thầy giáo bắt thật là quá thảm ……

Dương Tâm Dược tưởng tượng đến cảnh sắp nghênh đón lửa giận của ba già, liền hận không thể trốn ở mũ chiếc áo hooadie này, không bao giờ đi ra ngoài nữa.

“Thầy ơi…… Chuyện này không trách các cậu ấy.” Bỗng nhiên, Mâu Tư Tư vẫn luôn không nói chuyện chợt mở miệng. Bình thường khi cô ấy nói chuyện, trong giọng nói mang theo một cảm giác lạnh lùng xa cách, nhưng hôm nay bởi vì say rượu, tiếng nói của cô ấy có chút nghẹn ngào. Khi nói chuyện nhẹ nhàng chỉ còn lại sự thương tiếc mảnh mai. Hai tay cô xoắn xuýt phía trước, thấp giọng nói: “Đây đều là em sai.”

Mặt khác ba cô gái sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn cô ấy, không rõ vì cái gì cô ấy lại gánh trách nhiệm hết trên vai.

Thầy chủ nhiệm nghe xong, lạ lùng nói: “Vì cái gì là em sai?”

Mâu Tư Tư hít một hơi thật sâu, giọng mũi dày đặc. Cô ấy ngẩng đầu lên, chỉ thấy cặp mắt trong suốt bị bao phủ bởi một tầng sương mờ, muốn rơi lại không rơi được, chính là vành mắt đã nhiễm màu đỏ yếu ớt.

“Thầy ơi, thầy cũng biết, lần này thi nghệ thuật em đứng thứ hai cả nước, không biết có bao nhiêu người ở trên mạng nhìn chằm chằm em, bịa đặt thân thế của em, hắt nước bẩn lên người em…… Còn có người đăng bài, đánh cuộc em thi đại học tuyệt đối không được chọn, khẳng định sẽ trở thành trò cười.”Cô ấy nói tới đây chợt dừng lại, cặp mắt quyến rũ kia nhẹ nhàng nháy mắt, một giọt nước mắt trong suốt liền từ khóe mắt xẹt qua, chậm rãi cọ qua sườn mặt cô, cuối cùng biến mất ở cổ áo. “Là lớp trưởng phát hiện ra em không thích hợp, vẫn luôn khai sáng cho em, còn kéo Bạch Thiên cùng Viên Tiêu tới nói chuyện phiếm ……”

Mâu Tư Tư ở trong lớp vẫn luôn lấy hình tượng nữ thần lạnh lùng, băng băng lãnh lãnh như là dùng tuyết làm thành búp bê Barbie. Nhưng hôm nay, vị  nữ thần khí chất lỗi lạc này thế nhưng trước mặt mọi người lại rơi lệ, đào tim đào phổi mà nói ra lời nói trong lòng mình…… Cho dù thầy chủ nhiệm tự xưng là chuyên nghiệp, khi đối diện với cặp mắt động lòng người kia cũng chỉ có thể rút lui.

“Thầy ơi, chuyện này toàn bộ đều là em sai.” Mâu Tư Tư cho dù là khóc, cũng khóc đến nỗi giống như hàn mai treo tuyết, nghiêm nghị không gì sánh được. “Thật sự là em áp lực quá lớn, tưởng tượng đến mấy ngày nữa thi, thật sự mỗi buổi tối em đều ngủ không được……”

Nói còn chưa dứt lời, chỉ còn lại tiếng khóc nhỏ vụn vọng ở trong văn phòng.

Cô ấyrơi nước mắt, các thầy cô sửng sốt, các chiến hữu cùng mặt trận thống nhất với cô ấy cũng sửng sốt.


Vẻ mặt của Dương Tâm Dược dại ra mà nhìn cô ấy, nghĩ thầm:…… Bằng không người ta sao có thể lấy giải nhì diễn xuất cả nước, cái này gọi là《 một vị diễn viên tự mình tu dưỡng 》 ha!

Cô ấy vừa dứt lời, Bạch Thiên đứng bên cạnh cô thế nhưng mũi lại đau xót, cũng theo đó mà rơi lệ.

Bạch Thiên vẫn luôn là đứa trẻ ngoan trong mắt các giáo viên. Cô ấy điềm đạm, nho nhã, bình thường nói chuyện rất ít, đi học cũng nỗ lực, là đứa trẻ rất ngoan, chuyên tâm và chăm chỉ.

Cô ấy khóc lặng lẽ, nước mắt lại mãnh liệt không ngừng rơi đầy mặt, lẫm tức đã ướt đẫm vạt áo trước.

Viên Tiêu cũng là đứa bé lanh lợi, thấy hai vị chiến hữu đều khóc, cô ấy nhanh chóng quyết định, lập tức mở ra hai tay nhào vào trên người hai người ấy, làm ra dáng vẻ ôm nhau khóc rống.

Chỉ là cô ấy không có kỹ thuật diễn tốt như vậy, tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, chỉ biết gào khan. Vừa lúc cô ấy đưa lưng về phía thầy cô. Theo sự che đậy đó, cô ấy quăng một ánh mắt cho Dương Tâm Dược, nhắc nhở cô: Cậu nên khóc đi.

Dương Tâm Dược: “……” Cô, cô khóc không được, cô chỉ muốn cười thôi.

Vốn đã làm tốt công tác chuẩn bị bị thầy mắng một trận, nào nghĩ đến nhanh như thế đã xem một 《 bộ phim truyền hình 》gần gũi.

Bốn nữ sinh mà có ba nữ sinh khóc thành đại dương mênh mông biển rộng, thầy chủ nhiệm bị bọn cô khóc đến choáng ngợp, thấy Dương Tâm Dược đứng ngây ngốc bên cạnh vội sai bảo cô.

“Dương Tâm Dược, em đừng thất thần nữa, nem khuyên các em ấy đi!”

Dương Tâm Dược cứng rắn nghẹn cười, vẻ mặt nghiêm túc mà trả lời: “Em khuyên không được. Các cậu ấy bởi vì quá sợ hãi kì thi sắp đến cho nên mới khóc. Thầy ơi, thầy cho các cậu ấy khóc cho đã đi, khóc ra hết thì sẽ không có việc gì nữa.”

Ba người đẹp này có năng lực thật mạnh mẽ, nói khóc là khóc đến sảng khoái, thật đúng là khóc suốt nửa giờ. Tiếng khóc mang đến tạp âm quá lớn, bất cứ giáo viên nào khác cũng đều lấy cớ đủ loại, thầy chủ nhiệm nháy mắt trở thành trạng thái tứ cố vô thân.

“Được rồi được rồi, lau nước mắt đi, đừng khóc nữa.” Thầy chủ nhiệm bất đắc dĩ mà truyền khăn giấy đến, “Các em thi đại học với sức ép cực lớn, việc này thực sự bình thường. Khóc cũng là một loại trút giận tốt, nhưng lần sau tuyệt đối không thể lại uống bia ở trong phòng ngủ, thầy tạm thời bỏ qua cho các em một lần, lần sau tuyệt đối không thể tái phạm sai lầm như vậy nữa!”

Trong tay bốn cô gái nắm chặt khăn giấy, ấm ức mà đi ra khỏi văn phòng.

Cánh cửa phía sau nhẹ nhàng khép lại, nước mắt trên mặt của Mâu Tư Tư ngay lập tức biến mất không còn một giọt.


“Nữ thần Mâu, kỹ thuật diễn này của cậu thật sự quá lợi hại.” Dương Tâm Dược bội phục giơ hai ngón tay cái về phía cô ấy, cảm giác ngưỡng mộ là không thể nói nên lời.

Mâu Tư Tư khẽ cười một tiếng: “Chút tài mọn, không đáng nhắc đến. Nếu tớ có tâm khống chế, lượng nước mắt hai bên đều có thể đơn độc thay đổi.”

Viên Tiêu cũng đi theo vỗ vỗ bả vai Bạch Thiên: “Thiên Thiên của chúng ta cũng lợi hại! Khóc suốt nửa giờ, khóc giống như thật vậy! Cậu ấy đã khóc rất nhiều, tớ còn nghĩ cậu ấy thực sự rất buồn!”

Bạch Thiên không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu cười với cô ấy một tiếng. Nụ cười kia có vài phần miễn cưỡng, đáng tiếc ba người khác đều không nhìn ra được.

Ngay khi bước vào lớp, phía sau bọn cô bỗng nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc. “Tâm Dược!”

Tiếng bước chân vội vàng vang lên, chàng trái khẩn trương chạy đến bên cạnh Dương Tâm Dược, đôi tay đỡ lấy bả vai cô, xoay cô về phía mình.

“Các cậu xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao buổi sáng hôm nay cũng chưa tới đi học hả? Tớ vừa mới nghe thấy trong văn phòng có tiếng khóc, có phải các cậu……” Tốc độ nói chuyện của Chung Khả nhanh chưa từng có, trên mặt chàng trai tràn đầy khẩn trương. Cậu từ trên xuống dưới đánh giá cô, sợ cô chạm vào chỗ nào đó.

“Tớ không sao đâu mà!” Dương Tâm Dược mở ra hai tay, hào phóng mà cho cậu xem, “Cánh tay nè, chân nè, thật sự không có việc gì!”

Cô hạ giọng, thần thần bí bí mà nhắc nhở cậu: “Đêm qua chúng tớ ở ký túc xá uống bia, kết quả là bị thầy bắt được!”

“…… Quả nhiên là bởi vì chuyện này.” Chung Khả bất đắc dĩ.

“Quả nhiên?” Dương Tâm Dược kỳ quái, “Tại sao cậu biết chúng tớ ngày hôm qua uống bia?”

Chung Khả từ túi quần móc điện thoại ra, ở trước mặt cô lắc lắc: “Ngày hôm qua cậu uống say sau đó làm cái gì, có phải không nhớ rõ hay không?”

Dương Tâm Dược uống đến say mèm, sao mà nhớ được tối hôm qua mình say đã làm ra chuyện hoang đường gì! Giọng cô run run: “…… Tớ làm cái gì?”

Chung Khả thấy dáng vẻ trong lòng run sợ này của cô, quyết định trêu chọc cô: “Thật ra chuyện này tớ vốn dĩ không muốn nói, nhưng nếu cậu muốn biết như vậy … Nửa đêm hôm qua, hai giờ cậu gọi điện thoại cho tớ, lải nhải một đống lớn, một hai phải bắt tớ giảng đề toán cho cậu.”

“……!!!” Dương Tâm Dược quẫn đến muốn chui xuống đất, thật không nghĩ tới chính mình say rượu thế nhưng ham học như vậy.

“Còn hỏi tớ rằng trong lòng tớ là cậu đáng yêu, hay là ‘ lớp trưởng ’ đáng yêu.”

“……???” Rốt cuộc đây là chuyện như thế nào, uống nhiều quá tại sao cô lại muốn cùng một con mèo tranh sủng hả!

“Còn nói chờ cậu thi đậu đại học Yến Kinh, liền phải thành lập một hội những người yêu thích đấu kiếm, cậu là hội trưởng, tớ là phó hội trường.”


“……” Dương Tâm Dược nghĩ nghĩ, cảm thấy lời như thế giống như cô có thể nói ra.

Chung Khả nói cái gì, Dương Tâm Dược liền tin cái đó, hoàn toàn không nghĩ tới này đó đều là Chung Khả cố ý trêu cô.

Ai biểu uy tín của Chung Khả trong lòng Dương Tâm Dược tăng cao chi? Ai cũng có khả năng lừa cô nhưng Chung Khả tuyệt đối không có khả năng lừa cô.

Chung Khả bỗng nhiên chú ý tới trên  người cô mặc một chiếc áo hoodie rộng, tay áo dài, bả vai rộng, vạt áo đều phải rũ đến đầu gối. Hơn nữa cái hoodie này là màu xanh biển của nam. Nếu không phải Chung Khả biết Dương Tâm Dược vẫn luôn ngoan ngoãn ngốc trong ký túc xá thì phải cho rằng sau khi say rượu  cô tròng quần áo của “dã nam nhân” nào đó lên trên người.

Chung Khả dời đi ánh mắt, che dấu một chút ghen tuông ngự trị trong lòng: “Đúng rồi, quần áo này của cậu là chuyện như thế nào? Tại sao lớn như vậy, như là quần áo con trai.”

“Chính là quần áo con trai mà!” Dương Tâm Dược nửa điểm không che dấu, tùy tiện mà trả lời.

“Làm sao cậu có quần áo?” Chung Khả lập tức khẩn trương lên, “Chẳng lẽ là anh Phương ……”

“Dừng dừng dừng!” Dương Tâm Dược khoanh tay, ngăn ở trước mắt cậu, “Tớ lần trước gặp anh tiểu Phương là cùng cậu đi học kèm! Cậu đừng suy nghĩ bậy bạ được không?”

Chung Khả càng khó hiểu: “Vậy quần áo này của cậu là như thế nào?”

“Này cậu cũng không hiểu rồi ~” Dương Tâm Dược ở trước mặt cậu dạo qua một vòng, “Cái này gọi là phong cách ‘boyfriend ’, là một loại phong cách phổ biến!”

Phong cách boyfriend, nói trắng ra chính là con gái cố ý mặc quần áo lớn hơn, giống như “Lén mặc quần áo bạn trai”, bày ra một loại lười biếng cùng tùy ý.

Dương Tâm Dược phổ cập khoa học cho Chung Khả: “Phong cách quần áo boyfriend chính là phải lớn, càng rộng thùng thình càng tốt! Mặc áo hoodie của con trai cũng có thể, áo bóng chày đều có thể! Nhưng tốt nhất vẫn phải mặc áo sơmi trắng nha ~”

Đặc biệt là sáng sớm rời giường, thân thể nhỏ xinh của cô gái tròng lên áo sơ mi trắng rộng thùng thình của bạn trai, vai ngọc hơi lộ ra, cổ áo rộng mở, mang đến một loại gợi cảm không giống bình thường.

Dương Tâm Dược vừa nói xong, đôi mắt không tự chủ được dính ở trên người Chung Khả. Cô cũng không biết tại sao ý nghĩ này đột nhiên nhảy ra khỏi đầu mình:

——cô gái cao 168cm mặc áo sơ mi boyfriend bao nhiêu mới thích hợp đây?

—— áo sơmi 185cm, hẳn là vừa rồi phải không?

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Dương Tâm Dược: Chung Khả, áo sơmi của anh có thể tặng cho em hay không …… Em cũng muốn đem áo sơmi bạn trai mặc thành áo ngủ!

Chung Khả: Thật ngại quá, áo sơmi của anh đều đã bị em đổi thành khóa kéo rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.