Đọc truyện Trách Anh Quá Đáng Yêu – Chương 25: Phương Đỗ Nhược
Editor: Mứt Chanh
” Anh Tiểu Phương!”
Giọng nói ngạc nhiên của cô gái vang lên, Dương Tâm Dược giống như là một con chim hoàng oanh nhìn thấy bầu trời, vẫy “cánh” từ khu dạy học bay về phía chàng trai với nụ cười hiền lành kia.
Cô chạy rất nhanh, ba bước thành hai bước rồi nhanh chóng chạy đến bên anh ấy.
Mắt thấy khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, đột nhiên cô gái lại phanh gấp, hai cánh tay rút lại vặn thành bánh quai chèo đặt ở phía sau.
“Cái kia…… Sao anh lại tới đây?” Cô ngừng lại ở một nơi không xa không gần, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy. Mái tóc ngắn cong đi che khuất lỗ tai hơi phiếm hồng, giấu đi hết những tình cảm thiếu nữ mà cô không muốn ai biết hết.
Ba của Phương Đỗ Nhược, thầy Phương là “vua của đề thi đại học” tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Yến Kinh, mỗi năm đều có vô số học sinh xếp hàng chờ ông chỉ dạy. Sau khi thầy Phương về hưu, dứt khoát thành lập một “lớp Đột kích “, dạy học cho những bé mẫu giáo, bảo đảm chất lượng và số lượng, Dương Tâm Dược bởi vì học lực quá kém, số lần bổ túc tại nhà thầy Phương đặc biệt nhiều, thường xuyên qua lại cho nên liền quen biết con trai thầy, anh trai tiểu Phương.
Vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nhau là vào mùa đông tuyết rơi lần đầu, Phương Đỗ Nhược bước vào cửa để tránh lạnh, trên tóc, trên vai tất cả đều là tuyết chưa tan đi—— cực kỳ giống như hôn lễ kết hôn, đầy trời rơi đầy pháo hoa.
Thầy Phương một bên ăn mì sợi do con trai mang lại đây, một bên giới thiệu: “Đây là con trai thầy, Phương Đỗ Nhược, em có thể gọi là ‘ anh tiểu Phương ‘.”
Sơn trung nhân hề phương đỗ nhược,
Ẩm thạch tuyền hề âm tùng bách. *
* Trích từ bài thơ Sơn Quỷ của nhà thơ Khuất Nguyên.
Nhịp tim của Dương Tâm Dược nháy mắt đã bị phá vỡ, cô đã trải qua nhiều”Chiến trường” đến như vậy nhưng không có một hồi chiến dịch nào có thể làm cô hoảng loạn đến quên tên của chính mình. Cô khẩn trương mà cùng anh ấy chào hỏi: “Chào anh, anh trai tiểu Phương ợ!”
Thầy Phương hồ nghi nhìn cô: “Như thế nào mà đột nhiên em lại ợ?”
Dương Tâm Dược vội đến muốn khóc: “anh trai ợ ợ ợ!”
Phương Đỗ Nhược: “…… Haha.”
…… Tuy rằng Dương Tâm Dược ở trước mặt Phương Đỗ Nhược đã ném đi hết mặt mũi nhưng cũng bởi vì vậy đã làm cho Phương Đỗ Nhược nhớ rõ cô em gái nhỏ ợ này.
Tuy nhiên việc học cùng công việc của Phương Đỗ Nhược luôn bận rộn, số lần hai người gặp mặt được tính bằng một bàn tay. Lần này anh ấy đột nhiên đến trường học lại thật sự làm cho Dương Tâm Dược quá ngạc nhiên.
Phương Đỗ Nhược cười cùng cô giải thích: “Anh nghe ba anh nói, em ở chỗ này học lại. Vừa vặn hôm nay ông chủ của anh tới bên này làm chút việc, anh liền cùng lại đây.”
“Ông chủ?”
“Chính là cố vấn hiện tại của anh, lúc anh bắt đầu nghiên cứu sinh liền ở văn phòng luật sư của ông ấy thực tập. Ông ấy là một trong những đối tác của anh.”
“À À À.”
Tổng cộng Dương Tâm Dược nói không đến hai mươi từ cho nên không còn lời gì để nói.
Rõ ràng khi không được nhìn thấy anh ấy, cô có đầy lời muốn nói cùng anh ấy. Nhưng sau khi nhìn thấy anh ấy, cô cái gì cũng không nói nên lời.
Phương Đỗ Nhược đã 26 tuổi, có công việc ổn định, có kế hoạch trưởng thành, vòng giao hữu đều là người trưởng thành; Dương Tâm Dược cúi đầu nhìn lại bản thân mình, cảm thấy toàn thân cô đều lộ ra hơi thở của học sinh tinh nghịch ấu trĩ.
Làm sao bây giờ. Không xứng với anh ấy rồi.
Ngay lúc hai người trừng mắt to trừng mắt nhỏ, đối diện đầy xấu hổ ở trước cổng trường, thì một bóng dáng ngoài dự đoán xuất hiện phía sau bọn họ.
“Dương Tâm Dược, không nghĩ tới em còn rất tự giác.” Chủ nhiệm Văn chắp tay ra sau đứng bên phòng bảo vệ, cười tủm tỉm mà nói, “Buổi chiều mới nói chuyện với em xong, bây giờ em đã gọi phụ huynh đến rồi sao?”
Ông còn tưởng rằng Dương Tâm Dược khẳng định sẽ liều chết chơi xấu, một kéo hai kéo, kéo dài tới không thể kéo nữa mới thôi, sau đó mới bằng lòng mời phụ huynh tới trường học. Nào nghĩ đến tiết tự học buổi tối còn chưa bắt đầu mà Dương Tâm Dược đã gọi phụ huynh tới rồi!
Ông nhanh chân bước đến chào hỏi, vươn tay ra: “Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Dương Tâm Dược, xin hỏi cậu là ……?”
“Em họ Phương, Phương Đỗ Nhược.” Phương Đỗ Nhược vội vàng cùng thầy chủ nhiệm bắt tay, “Em là anh trai của em ấy.”
Thầy chủ nhiệm gật gật đầu: “Mời Phương tiên sinh cùng tôi đến văn phòng, chúng ta tâm sự chuyện bạn học Dương Tâm Dược giữa trưa trèo tường ra ngoài nhé.”
Cả người Dương Tâm Dược lại chấn động, khuôn mặt nhỏ trắng xanh.
Cô, cô như thế nào có thể đem chuyện này quên đi mất! Hôm nay cô gây ra đại họa, thầy chủ nhiệm muốn mời phụ huynh, cô còn chưa biết nói làm sao chuyện này với ba mẹ, nào nghĩ đến anh trai tiểu Phương tự nhiên lại tới!
Như thế nào anh ấy sớm không tới, muộn không tới, cố tình lại tới vào thời điểm quan trọng này chớ?
Đừng nhìn Dương Tâm Dược bình thường rộng rãi, hướng ngoại, tùy tiện, nhưng trong lòng cô cũng có tâm tư tinh tế của con gái. Nữ sinh nào mà không muốn bày ra cái tốt nhất trước mặt người mình thích chứ? Dương Tâm Dược căn bản không muốn để tiểu Phương ca ca của cô biết khuyết điểm của cô, vì cái gì, vì cái gì thầy giáo một hai phải ở trước mặt anh ấy nói rõ điểm yếu kia chứ?!
Dương Tâm Dược gấp đến độ giọng nói phát run: “Thầy Văn, thầy nghe em giải thích, anh ấy không phải…… Em không có……”
Vừa nói, cô một bên kéo lấy cánh tay Phương Đỗ Nhược, hy vọng anh ấy có thể hỗ trợ làm sáng tỏ mối quan hệ không thân thích của bọn họ.
Ai ngờ Phương Đỗ Nhược tự nhiên đem cô ôm vào bên cạnh mình, sờ sờ đầu cô, động tác cực kỳ thân mật, giống như là anh trai ruột. Nếu ở bất cứ thời khắc nào khác, bất luận địa điểm gì, anh ấy nguyện ý cùng cô gần gũi như vậy, cô chắc chắn vui vẻ đến điên rồi, nhưng hiện tại cô nào còn tâm tư để ý chuyện đó, chỉ lo được với sốt ruột thôi.
Phương Đỗ Nhược căn bản không hiểu nội tâm lo âu của cô, anh ấy nháy mắt với cô, nhỏ giọng trấn an: “Không nghĩ tới em to gan như vậy, còn sẽ trèo tường sao? Anh thật là tới ‘ quá trùng hợp ‘, lại đến kịp lúc em bị mời phụ huynh. Em yên tâm, chuyện này giao cho anh, tiểu Phương ca ca tuyệt đối sẽ không nói cho ba mẹ em.”
“……” Dương Tâm Dược mang vẻ mặt đưa đám, trong lòng kêu rên: Cô hiện tại thà rằng đem chuyện này nói cho ba mẹ!
※
Ở đầu kia hành lang là một phòng trà được trường mở riêng.
Bởi vì các thí sinh được yêu cầu lúc nào cũng phải dùng não, lại đang ở lứa tuổi phát triển, dinh dưỡng tiêu hao lại lớn cho nên trường học lại Kinh Anh dứt khoát ở phòng học đối diện thiết lập một phòng trà đặc biệt, bên trong bày ba máy bán hàng tự động, cung cấp đồ ăn vặt cùng đồ uống khỏe mạnh.
Trừ cái đó ra, đối diện máy bán hàng tự động còn bày mấy máy pha nước, 24 giờ không gián đoạn cung cấp cà phê, nước trái cây. Có thể vào mùa đông lạnh như vậy tùy thời uống nước nóng ấm áp thật là quá tốt đẹp.
Bên trong phòng trà, thất tiên nữ tụ tập bên nhau, ríu rít mà trò chuyện bát quái.
“Này, các cậu vừa mới nhìn thấy chàng trai kia không? Tiến vào văn phòng làm gì?”
“Thấy được thấy được, đương nhiên thấy được! Vẻ mặt cô vợ nhỏ của lớp trưởng Dương đi theo bên cạnh anh ấy!”
“Anh ấy là ai, không phải là bạn trai ngoài trường của cô ấy chứ?”
“Cậu nói như vậy, thực sự có khả năng! Lớp trưởng Dương không phải giữa trưa trèo tường đi ra ngoài sao, tớ nói chính là đi gặp bạn trai ……”
“Được rồi.” Mâu Tư Tư cắt ngang bát quái của họ, “Đừng nói này đó. Các cậu ai sửa bài thi của thầy xong, cho tớ mượn nhìn xem.”
Nhóm Thất tiên nữ vừa mới nghe xong,đã cười rồi nói: “Tư Tư, chúng tớ còn đợi cậu cho chúng tớ mượn đấy! Thành tích cộng lại của mấy người bọn tớ còn chưa tốt bằng cậu.”
“Vậy các cậu còn không viết nhanh lên? Trước khi tan học tiết tự học tối liền phải nộp rồi đấy.”
Ngay khi cô ấy nói những lời này xong, nhóm thất tiên nữ nào còn tâm tư gì mà nói chuyện phiếm liền lập tức giải tán, vội vội vàng vàng chạy về phòng học làm bài tập.
Chẳng mấy chốc, phòng trà đã an tĩnh lại, chỉ còn có Mâu Tư Tư cùng một người đang đứng trước máy bán hàng tự động, chuyên tâm nhìn kệ để đồ ăn vặt. Nhưng vì để bảo trì dáng người đẹp, cô ấy không thể ăn bất cứ gì ngoài kế hoạch, chỉ có thể nhìn qua rồi nghiện.
Kính máy bán hàng tự động phản chiếu khuôn mặt tinh xảo của cô ấy, cùng với…… Chàng trai đưa lưng về phía cô ấy đang đứng ở máy lọc nước.
Tốc độ chảy của máy lọc nước cực nhanh, trong nháy mắt, nước ấm đã chảy tới miệng bình. Nhưng tâm tư của chàng trai hoàn toàn không đặt ở chỗ đó. Mắt thấy nước ấm đã trào ra ngoài nhưng cậu còn nắm cái bình vẫn không nhúc nhích, nếu cứ như vậy sẽ bị phỏng mất.
“Chung Khả Ngải!” Mâu Tư Tư nhắc nhở cậu, “Nước sắp tràn ra rồi.”
“À!” Chung Khả cuối cùng cũng hoàn hồn, ở nghìn cân treo sợi tóc hết sức vội vàng di chuyển tay, miễn cho cuối cùng lại bị phỏng. Cậu vặn nắp bình lại rồi xoay người, rất là ngượng ngùng nói cảm ơn, “Cảm ơn cậu.”
Hai tay cậu cầm hai chiếc bình giữ nhiệt, trong đó kiểu dáng của một bình cực kì “thẳng nam”, thân bình toàn màu đen, mặt trên dán tên họ. Mà một cái bình nước khác có tạo hình cực kỳ đáng yêu, trên thân bình in một chú chó hoạt hình, bên ngoài còn che chở một bộ lông xù xù mềm mềm màu hồng, sờ lên cực thích.
Chung Khả thấy Mâu Tư Tư đang nhìn cái bình nước màu hồng nhạt kia, vội vàng giải thích: “Cái này không phải của tớ, đây là……”
“Tôi biết, đó là ly nước của Dương Tâm Dược.”
Tiết tự học buổi tối đã bắt đầu rồi, Dương Tâm Dược bỗng nhiên không thấy bóng dáng, Chung Khả không biết cô đang làm cái gì, cậu chủ động giúp cô rót nước nóng…… Nào nghĩ đến ở phòng trà, đột nhiên nghe được các nữ sinh đang nói chuyện bát quái.
Kết quả không cẩn thận, cậu liền nghe đến nhập thần.
Cậu đương nhiên biết nguyên do Dương Tâm Dược giữa trưa trèo tường đi ra ngoài, đều không phải là là vì nhìn “bạn trai” gì đó. Mà chính là lúc cậu nghe được tin tức của “bạn trai thần bí” kia, trong lòng Chung Khả nói không nên lời kỳ quái, loại cảm giác này…… Giống như là hạt cát nắm ở trong tay nhưng từng hạt đều rơi đi.
Mâu Tư Tư nhìn ra Chung Khả đang thất thần, cô ấy dừng lại nói: “Chung Khả Ngải, người vừa tiến vào văn phòng kia không phải là bạn trai của Dương Tâm Dược.”
“…… Cảm ơn.” Chung Khả không rõ Mâu Tư Tư vì cái gì muốn thay cô giải thích với cậu, nhưng chỉ với một câu này xác thật làm Chung Khả thoải mái không ít.
Ai ngờ cậu còn chưa vui vẻ được bao lâu thì Mâu Tư Tư lại mở miệng: “Thế nhưng chàng trai kia tôi nghe Dương Tâm Dược nhắc tới, Dương Tâm Dược…… rất ‘ thích ‘ anh ta.”
Cô ấy đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “thích”, hy vọng cậu có thể hiểu rõ, Dương Tâm Dược “Thích” là thực nghiêm túc. Không phải thích đối với bạn bè, không phải thích đối với gia đình mà là con gái trẻ tuổi đối với tình yêu nhiệt liệt theo đuổi: Cực nóng mà mãnh liệt, mang theo khao khát vô tận cùng hướng tới.
Cô ấy thân là người ngoài cuộc, ngược lại sẽ nhìn thấy rõ ràng hơn một ít: Giữa Chung Khả cùng Dương Tâm Dược xác thật có một ít ái muội như có như không. Nhưng loại ái muội này thật sự quá phai nhạt, giống như hai con vật nhỏ liếm tóc lẫn nhau, cho dù ở gần nhau đến đâu cũng không có ý thức được đặc thù lẫn nhau. Mà vị tiểu Phương ca ca kia giống như là một con thú thành thục, dũng mãnh, Dương Tâm Dược đang đứng ở tuổi dậy thì mang theo sùng bái chạy về phía anh ta—— nếu Chung Khả lại ngây thơ như vậy, chỉ sợ cậu liền phải ở hôn lễ của cô làm rể phụ.
Sau khi giọng nói của Mâu Tư Tư rơi xuống, Chung Khả theo bản năng mà nhìn ra ngoài cửa sổ: Bầu trời cao xanh, cuối thu mát mẻ, mấy ngày trước đây còn có gió lạnh thổi đến, điển hình đặc thù của áp suất cao, thịnh hành dòng khí trầm xuống, người đang trong hoàn cảnh này hẳn là cảm giác vui vẻ và cởi mở mới đúng chứ.
Nhưng trong lòng cậu vì cái gì mà khó chịu đây chứ? Này rõ ràng là áp suất thấp mới có bệnh. Học thần Chung Khả có thể ở trường thi đại học đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng đáng tiếc ở trường thi tình cảm, một câu hỏi đã hết ba cái là không biết rồi.