Đọc truyện Trác Ngọc – Chương 92: Chúng ta còn nhiều thời gian, sư huynh, cứ từ từ tới thôi
Editor: Miri
– ———————
Thượng Quan Minh Ngạn nghe Vân Vũ hỏi mình, lông mi khẽ run. Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Vũ, bình tĩnh nói: “Sư huynh muốn hưng sư vấn tội đệ sao?”
“Sư đệ nói đùa,” Vân Vũ quay đầu đi, cười đến hơi có chút âm dương quái khí, “Sư đệ có tội gì?”
“Xin lỗi,” Thượng Quan Minh Ngạn cúi đầu đáp, “Lúc ấy cũng là bất đắc dĩ, nếu lúc đó lại tiếp tục như vậy, sư tỷ cũng sẽ chịu khổ.”
“Đúng, đạo lý đều đứng về phía đệ.”
Vân Vũ để Thượng Quan Minh Ngạn đỡ mình, đi ra ngoài, từ tốn nói: “Cho nên đệ nói xin lỗi làm gì? Dù sao đệ cũng đã đưa ra quyết định đúng.”
Thượng Quan Minh Ngạn không nói lời nào, Vân Vũ quay đầu nhìn hắn, một đôi đồng tử đứng thẳng nhìn chằm chằm Thượng Quan Minh Ngạn. Thượng Quan Minh Ngạn cúi đầu, làm bộ cái gì cũng chưa thấy, Vân Vũ ghé sát vào, thủ thỉ một tiếng vào tai hắn: “Tiểu hồ ly.”
Thượng Quan Minh Ngạn sững người, Vân Vũ cười ha hả.
Phó Trường Lăng và Tần Diễn nghe thấy tiếng cười của Vân Vũ thì đồng thời quay đầu lại, liền thấy Thượng Quan Minh Ngạn đờ đẫn đứng đó, còn Vân Vũ lại cười vô cùng quái dị. Phó Trường Lăng nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?”
“Nói chút chuyện buồn cười thôi,” Vân Vũ giơ tay đặt lên người Thượng Quan Minh Ngạn, “Minh Ngạn, đúng không?”
Thượng Quan Minh Ngạn gượng cười: “Vâng, Vân sư huynh đang kể chuyện cười cho ta nghe.”
Phó Trường Lăng lẫn Tần Diễn đều cảm thấy hai người quái dị, nhưng cũng không nói nhiều lời, Tần Diễn gật gật đầu, chỉ nói: “Về đi.”
Bốn người ra khỏi sơn động, Phó Trường Lăng phất tay móc ra một Phi Chu, bốn người lên trên tàu xong, từng người chọn phòng rồi vào ở.
Tần Diễn luôn luôn để sư đệ dọn dẹp phòng của mình, Phó Trường Lăng cũng ngựa quen đường cũ mà giúp y. Hắn trải nệm cho Tần Diễn, nấu sẵn nước đem vào cho y tắm rửa.
Làm xong hết rồi, Phó Trường Lăng tự nhiên lại thấy hơi xấu hổ. Suốt thời gian qua hắn gần như luôn luôn ở chung phòng với Tần Diễn, bây giờ nhiều phòng rồi lại nhất thời không quen ngủ riêng. Hắn đứng trong phòng một lúc lâu, thấy Tần Diễn không có ý giữ mình, da mặt cũng không dày tới mức kia, chỉ có thể ngập ngừng: “Vậy…sư huynh, ta về phòng đây.”
Tần Diễn nhìn Phó Trường Lăng một cái, nhẹ giọng bảo: “Ngươi đi đi.”
Phó Trường Lăng đi khỏi phòng y, tự nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng. Hắn về lại phòng, rửa mặt xong thì nằm liệt trên giường.
Giường rất rộng, cũng rất lớn, Phó Trường Lăng ở trên giường lăn hai vòng xong mới chậm rãi bình phục cảm xúc.
Hết thảy đều phát sinh quá nhanh.
Hắn đột nhiên hiểu tại sao Tần Diễn đời trước lại động thủ giết người Phó gia, biết Lận Trần vì sao lại chết, sau đó Tần Diễn đáp ứng ở bên cạnh hắn…quá nhiều cảm xúc đột ngột ập đến đan chéo vào nhau, khiến cho hắn cảm thấy mọi thứ phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp ý thức được rằng hắn rốt cuộc đã cùng Tần Diễn ở bên nhau rồi…
Ở bên nhau?!
Phó Trường Lăng đột nhiên ý thức được một việc này, hắn bắt lấy chăn, có chút sửng sốt.
Ở cùng một người là có cảm giác thế nào? Nên làm cái gì?
Phó Trường Lăng nghĩ tới chuyện đó, cũng không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng tự nhiên dâng lên mùi vị ngọt ngào. Hắn nghĩ nghĩ, nhịn không được liền nhét đầu vào trong chăn, một lát sau thì ẩm nóng tới mức muốn ngất, đành rút đầu ra.
Hắn sung sướng đến mức không biết nên làm gì, một lát sau lại đột nhiên nhảy dựng ra khỏi giường. Nếu hắn và Tần Diễn đã ở bên nhau rồi, thì hẳn phải làm chút chuyện mà những người bên nhau được quyền làm mới đúng!
Phó Trường Lăng nghĩ như vậy thì hớn hở chạy đến ven tường. Giữa hắn và Tần Diễn chỉ có bức tường ngăn giữa, Phó Trường Lăng nâng tay vẽ một vòng sáng trên tường, vô cùng cẩn thận ló đầu xuyên qua tường nhìn.
Mới vừa xuyên qua tường, hắn quay đầu lại đã thấy một đôi mắt.
Đối phương lẳng lặng nhìn hắn, một đôi mắt thanh lãnh mang theo vài phần âm thầm cảnh cáo. Phó Trường Lăng ngơ ngác nhìn Tần Diễn, xong mới phát hiện Tần Diễn đang nằm trong thùng tắm, nước cao tới ngực. Tóc y đã hoàn toàn ướt sũng, xõa tung trên da thịt trắng như bạch ngọc, nhìn qua tựa như Thủy Yêu mới nhô đầu ra khỏi hồ, rõ ràng là dáng vẻ cự tuyệt muốn người ta cách xa mình ngàn dặm, rồi lại vô tình mang theo vài phần mị hoặc quyến rũ.
Phó Trường Lăng ngớ ra nhìn y, Tần Diễn bình tĩnh mở miệng: “Làm gì?”
“Đi nhầm.”
Phó Trường Lăng mở kim phiến che mặt mình một chút, rồi sau đó liền vẽ một vòng sáng khác muốn trở về, chỉ là hắn vừa cúi đầu, máu mũi liền rơi tỏn xuống đất. Phó Trường Lăng nhìn máu mũi mình đang chảy xuống thì cứng đờ thân mình. Ngay cả Tần Diễn cũng hơi kinh ngạc, nhưng y lập tức thấy Phó Trường Lăng ngẩng đầu lên, cầm khăn lụa, ưu nhã lau máu mũi, sau đó cười cười: “Nói sai rồi, không đi nhầm, tới tìm ngươi.”
Tần Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, xem hắn còn đang muốn diễn cái gì, Phó Trường Lăng ho nhẹ một tiếng, cố giành lại chút thể diện: “Ta tới giường chờ ngươi trước.”
Nói xong, Phó Trường Lăng liền vội vàng đi ra sau bình phong, đi lại giường của y.
Rời khỏi tầm mắt của Tần Diễn, Phó Trường Lăng lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn lăn lên giường y, ngửi thấy hương vị của y trên đó, lập tức phấn khởi đến nhịn không được mà lăn qua lăn lại.
Tần Diễn đi ra khỏi thùng tắm, thay một cái áo trong mỏng, từ sau bình phong vòng ra. Trong nháy mắt, Phó Trường Lăng ngừng ngay hành động ấu trĩ của mình mà nằm nghiêng trên giường, dùng tay chống đầu, làm ra tư thế Quý Phi say rượu mà gọi: “Sư huynh.”
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(Cái gì vậy ông Lăng….:)))))))))))))))
Tần Diễn nhàn nhạt liếc hắn một cái, đi đến mép giường, Phó Trường Lăng vội vàng giơ lên khăn lau đã chuẩn bị sẵn: “Ta lau tóc cho sư huynh.”
Vừa mới dứt lời, liền thấy Tần Diễn tự làm khô tóc mình. Y đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống Phó Trường Lăng: “Tới làm gì?”
Phó Trường Lăng bị Tần Diễn nhìn như vậy, tức khắc có chút áp lực, hắn xoay tầm mắt đi, tích dũng khí hỏi: “Ta không thể tới sao?”
Tần Diễn nhíu mày: “Nói thẳng.”
Phó Trường Lăng ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cái kia, sư huynh, lúc trước ngươi đáp ứng ta chuyện gì, ngươi còn nhớ chứ?”
Tần Diễn mới đầu không hiểu ý hắn, suy nghĩ một hồi mới đột nhiên nhận ra Phó Trường Lăng là đang nói cái gì, không khỏi cứng đờ. Phó Trường Lăng dè dặt nhìn Tần Diễn: “Ngươi…sẽ không hối hận chứ?”
Tần Diễn phục hồi tinh thần lại, trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Không hối hận.”
Nói xong, y tựa hồ lại nghĩ tới gì đó, bổ sung một câu: “Chỉ là ta không biết nên làm gì.”
“Không sao,” Phó Trường Lăng vội nói, “Ngươi không cần làm gì, để ta làm là được.”
Tần Diễn nghe vậy, cơ thể lại càng căng thẳng, Phó Trường Lăng tưởng y đang nghĩ cái gì kỳ quái, sợ tới mức líu lưỡi nói: “Ta không phải nói chuyện đó, ta không nghĩ tới làm chuyện đó…”
Nói xong, Phó Trường Lăng lại cảm thấy hắn đang tự đào hố chôn mình, vội nói: “Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không nghĩ tới, nhưng mà…thôi thôi,” Phó Trường Lăng cũng có chút uể oải, thở dài nói, “Kỳ thật ta cũng không kinh nghiệm, nhưng chúng ta có thể thử làm.”
“Làm cái gì?”, biểu tình trên mặt Tần Diễn tan đi vài phần, Phó Trường Lăng thấy Tần Diễn hình như đang muốn cười, hắn ngồi xếp bằng trên giường, nghiêm túc nói, “Thử ở bên nhau.”
“Chúng ta trước tiên cứ thử tiếp xúc. Đạo lữ khác làm gì, chúng ta liền làm cái đó, ngươi không thích thì không làm.”
Tần Diễn không nói gì, Phó Trường Lăng nâng tay, thử nắm tay y, ngửa đầu nhìn y nói: “Được chứ?”
Tần Diễn rũ mắt, nhỏ giọng bảo được.
Thanh âm kia rất nhỏ, rót vào trong lòng Phó Trường Lăng, khiến hắn lập tức cảm thấy bản thân nhũn thành một mảnh.
Hắn buộc mình buông tay Tần Diễn ra, thì thầm: “Chúng ta trước đây đều vẫn luôn ở cùng một phòng, ta không quen, hôm nay cũng ngủ cùng ngươi đi.”
“Ừ.”
Tần Diễn vừa nói xong liền xốc chăn lên nằm xuống.
Phó Trường Lăng vung tay, trong phòng liền tối đi. Hai người nằm sóng vai nhau, rõ ràng không phải lần đầu tiên ngủ cùng một giường, lại có một loại không khí hồi hộp lan tràn xung quanh hai người.
Một lát sau, Phó Trường Lăng tìm chuyện để nói: “Trước kia cũng không cảm thấy có gì, hôm nay đột nhiên lại thấy hồi hộp.”
Tần Diễn nhắm mắt lại, lên tiếng: “Ừ.”
“Ừm, sư huynh,” Phó Trường Lăng nghiêng thân mình, thủ thỉ, “Sao ngươi lại đột nhiên đáp ứng ta như vậy?”
Tần Diễn không nói gì, Phó Trường Lăng tới gần y, chống mình lên, ôn nhu nhìn chăm chú vào Tần Diễn đang nhắm mắt, hạ giọng bảo: “Sư huynh, nói ta nghe đi.”
Tần Diễn mở mắt ra, lẳng lặng nhìn Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng đón nhận ánh mắt không vui không buồn của người nọ, trong lòng đột nhiên cứng đờ.
Hắn đột nhiên nhận ra, rõ ràng bản thân chỉ đang tự làm chuyện mất mặt. Kỳ thật hắn cũng biết, lúc đó Tần Diễn cũng chỉ là thấy hắn quá mức kích động, muốn nói vài câu ổn định cảm xúc hắn.
Nhưng lúc này, Tần Diễn vẫn còn nguyện ý tuân thủ giao ước ngày đó, khiến cho hắn không khỏi có thêm vài suy nghĩ xằng bậy. Hắn nghĩ có lẽ trong lòng y vẫn thật sự có vài phần thích hắn.
Chỉ là y quá nội liễm, quá giỏi che giấu, vì thế mới cất đi hết mọi cảm xúc trong lòng.
Lòng mang mong mỏi chờ đợi không theo lý trí như vậy, nên hắn đã buột miệng hỏi ra câu đó, nhưng khi hắn nhận ánh mắt kia của Tần Diễn, hắn lập tức nhận ra bản thân mình ngớ ngẩn tới mức nào.
Hắn xấu hổ cười cười, lật mình đưa lưng về phía Tần Diễn, cười gượng: “Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, chúng ta ngủ đi.”
Tần Diễn vẫn im lặng, y phát hiện cảm xúc của Phó Trường Lăng thay đổi, sau một lúc, y mới chậm rãi mở miệng: “Ta chưa từng thích ai trước đây.”
Phó Trường Lăng nghe thấy Tần Diễn mở miệng giải thích, hắn không nói gì, mở to mắt nhìn vách tường trước mặt, nghe Tần Diễn tiếp tục nói: “Ta muốn thử thích ngươi.”
Phó Trường Lăng nghe y nói vậy cũng không đáp. Tần Diễn thấy Phó Trường Lăng không có động tĩnh, do dự một lát, rốt cuộc vẫn là chọn nhắm mắt lại.
Y biết Phó Trường Lăng cảm thấy mất mát, cũng muốn an ủi nhiều thêm vài câu, muốn Phó Trường Lăng tin tưởng mình, nhưng chính y còn không thể tin nổi bản thân. Y cũng không biết có thể cho điều hắn muốn hay không.
Chuyện thích một người, y cũng không kháng cự. Cho đến giờ, y vẫn luôn nguyện ý thích ứng trong mọi tình cảnh, không ép buộc bản thân làm gì. Y thích ai, cũng không khiên cưỡng.
Chỉ là y không biết, rốt cuộc mình có thể lại thích một người không.
Thứ nhiều nhất mà y thật sự có thể cho Phó Trường Lăng hiện tại, chỉ có thể là câu “thử một lần” này.
Nhưng Phó Trường Lăng khác với y, Phó Trường Lăng sẽ thích người, biết yêu hận. Thứ hắn muốn, nhiều hơn rất nhiều thứ mà y hiện tại có thể đưa cho hắn.
Tần Diễn nhắm mắt lại suy tư, sau một lúc lâu, y lại tính mở miệng, chỉ là lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị người bên cạnh đột nhiên xoay qua ôm vào lòng.
Tần Diễn sững sờ tại chỗ, cả người cứng đờ.
Phó Trường Lăng ôm y, ôn hòa nói: “Ngươi đừng căng thẳng, ta chờ ngươi quen ta.”
Tần Diễn cứng đờ không nói câu nào, Phó Trường Lăng ôm y, nhẹ vỗ về lưng y, cảm thụ cơ lưng của y dưới tay mình cùng sự mềm mại, nhẹ giọng bảo: “Ta biết ngươi không dễ gì thích một người, ngươi nguyện ý thử một lần, ta đã rất vui rồi.”
“Xin lỗi……”
Tần Diễn ngượng ngùng mở miệng, y muốn rời khỏi lòng ngực Phó Trường Lăng, rồi lại sợ làm tổn thương tâm hắn, vậy nên chỉ có thể căng người bất động. Phó Trường Lăng trấn an y, nói với y: “Thử một lần, chính là học những thứ chưa từng trải qua, quen với những thứ xa lạ, ta sẽ từ từ dẫn ngươi đi.”
“Được……”
“Ta sẽ nắm tay ngươi, ta sẽ đụng vào ngươi, ta sẽ ôm ngươi, ta sẽ hôn môi ngươi.”
Phó Trường Lăng chậm rãi nói, cảm giác được dưới thanh âm của mình, Tần Diễn đã từng chút từng chút thả lỏng lại. Hắn nhẹ nhàng buông y ra, nhìn người đang cách mình chỉ một gang tay kia, cười cười, lấy trán mình đụng vào trán y, ôn nhu nói: “Ta sẽ thương ngươi.”
“Chúng ta còn rất nhiều thời gian, sư huynh,” hắn rũ mắt, che khuất đi sự mong chờ lẫn vui mừng của bản thân như một hài tử, “Chúng ta từ từ tới.”
– ——————–
Lời Editor:
Mãi mới có đường sến súa…Thật ra mình nghĩ mọi người cũng đoán được tại sao Tần Diễn phân vân. Này là mình đoán thôi, nhưng hẳn là liên quan tới chuyện đã móc ra tình căn. Tần Diễn lúc trọng sinh đột nhiên đạt cảnh giới cao của Vô Tình Đạo (ở chương 26), theo giải thích của y trước kia, có lẽ nhờ mất tình căn nên mới được vậy. Đã vong tình, thì có thể mọc ra một cây khác không? Có lẽ chính Tần Diễn cũng không dám chắc.
Cái câu tiểu hồ ly nghe nó cứ cute cute vậy…