Đọc truyện Trác Ngọc – Chương 30: Ồ, Tần tiên quân
Editor: Miri
– —————————————————————-
Phó Ngọc Thù ân cần dặn dò Phó Trường Lăng rất nhiều bí quyết theo đuổi nữ tử xong mới chịu kêu người tiễn hắn lên đường.
Phải nửa tháng nữa kì tuyển đệ tử của Hồng Mông Thiên cung mới xảy ra, thương thế trên người Phó Trường Lăng còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nên Phó Ngọc Thù an bài cho hắn xe ngựa, đồng thời đưa cho hắn một cái nhẫn ngọc, vỗ vỗ tay hắn, thở dài: “Trường Lăng, tuy ngươi là con nhà phú thương, nhưng không cần khoe mẽ nhà mình giàu thế nào. Người thường không có điều kiện như nhà chúng ta, sinh hoạt mỗi ngày, ngươi vẫn nên bắt đầu học sống khổ một chút đi.”
“Ta biết.” Phó Trường Lăng nhìn điệu bộ quan tâm săn sóc của Phó Ngọc Thù, tự dưng thấy đầu đau khôn tả.
Phó Ngọc Thù đây đang cho rằng hắn không biết người thường sinh hoạt thế nào, nhưng kỳ thật năm đó sau khi Phó gia suy tàn, vì phải tránh né Tần Diễn đuổi giết, trốn chui trốn nhủi ở nhân gian, hắn đã phải tự mình tồn tại trong một thời gian dài.
Mấy chuyện này hắn không thể để lộ, chỉ có thể ráng dỏng tai nghe Phó Ngọc Thù thao thao bất tuyệt: “Tu vi của ngươi hiện tại kém cỏi, ta chuẩn bị rất nhiều pháp khí phù chú linh bảo cho ngươi để phòng thân, còn có rất nhiều đan dược hộ mệnh, tất cả đều bỏ vào Trân Lung Giới. Ngươi muốn đưa cái gì cho tức phụ thì đưa, nhưng cái này tuyệt đối không thể đưa. Ngươi tặng nàng lỡ như bị ai phát hiện thì cũng không giấu được thân phận thật nữa.”
“Ta hiểu, ta hiểu.” Phó Trường Lăng giơ tay che đầu, “Cha, ngài yên tâm, ta không ngu như vậy. Sắc trời không còn sớm, ta phải đi rồi.”
“Đi đi,” Phó Ngọc Thù thở dài, “Về chuyện Kim Đan của ngươi, ta sẽ nghĩ cách. Ngươi cứ trốn ở Hồng Mông Thiên cung đi, đừng quá khổ tâm.”
“Cha đừng lo lắng,” Phó Trường Lăng vỗ vỗ vai Phó Ngọc Thù, “Cha tự lo cho mình đi, đừng nhọc lòng quá nhiều mà phải biết giữ gìn thân thể. Ta phải đi rồi.”
Nói xong, Phó Trường Lăng lập tức nhảy lên xe ngựa. Hắn tiến vào trong xe lại thấy có một thanh niên mặc áo vải đang ngồi bên trong làm hắn thoáng giật mình, nhưng đối phương lại cung kính hành lễ: “Công tử, tiểu nhân Trần Trúc, là người hầu từ nhỏ của công tử.”
Phó Trường Lăng nghe đối phương tự xưng thì mới kịp thời phản ứng lại, nhận ra đây là người mà cha hắn an bài để giúp hắn che lấp thân phận. Hắn ho nhẹ một tiếng, gật đầu: “Đứng lên đi, đừng khách khí.”
Phó Trường Lăng ngồi xuống một bên, Trần Trúc đứng dậy nhích ra ngồi tại vị trí xa hắn nhất trong xe. Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, Phó Trường Lăng quay đầu nhìn về phía sau, vẫn còn thấy Phó Ngọc Thù đang đứng tại đó, yên lặng nhìn xe ngựa của hắn đi mất.
Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn, trong lòng đột nhiên có vài phần xúc động không nói lên lời.
Năm đó còn thiếu niên chưa hề để tâm đến những điều này, bây giờ nhìn lại mới nhận ra ngừng trong ánh mắt dõi theo này chứa biết bao cảm tình.
Hắn lặng lẽ nhìn, Trần Trúc đột nhiên lên tiếng: “Công tử không nói lời từ biệt với lão gia sao?”
“Từ biệt?”
Phó Trường Lăng quay đầu nhìn hắn, mặt hiện mơ màng. Trần Trúc mỉm cười: “Công tử có vẻ trưởng thành trước tuổi, nếu là phàm nhân chúng ta, sợ là lúc này đã muốn vẫy tay nói vài lời từ giã, giúp cha nương an tâm.”
Nghe hắn nói vậy, Phó Trường Lăng bật cười.
“Ngươi nói đúng,” hắn lẩm bẩm, “Ta lúc mười bảy tuổi, chưa hề nghĩ tới nó.”
Hắn đột nhiên ngồi dậy, vươn thân ngoái đầu ra ngoài cửa sổ, vẫy tay với Phó Ngọc Thù.
“Cha,” hắn lớn tiếng hô to, Phó Ngọc Thù từ xa nghe thấy tiếng hắn thì thấy quái lạ, lại nghe hắn nói tiếp: “Cha tự chăm sóc mình cho tốt, ta xong việc rồi nhất định sẽ về xoa vai đấm bóp cho ngài”
Nghe hắn nói, khuôn mặt Phó Ngọc Thù trong một thoáng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Hắn đứng ở xa thấy Phó Trường Lăng đang trên xe ngựa vẫy tay từ biệt, cười rạng rỡ như thái dương.
Chưa một lần trong đời, hắn từng thấy nhi tử của mình có thể lộ ra khuôn mặt chân thành lại tha thiết, dùng thiện ý đối đãi hắn như vậy.
Quản gia bên cạnh hắn thấy cảnh này, không khỏi nhếch miệng cười một chút: “Đại công tử trải qua một lần sinh tử, trở nên hiểu chuyện hơn hẳn.”
“Hiểu chuyện cái gì mà hiểu chuyện?” Phó Ngọc Thù kìm nén cảm xúc của mình, mở ra quạt giấy phây phẩy vài cái, xoay người sang chỗ khác, chậm rãi nói, “Sống sót trở về, đã là tu sĩ Kim Đan mười bảy tuổi, sao lại còn không quy củ như vậy.”
Lão ngoài miệng thì mắng, nhưng ý cười trong đáy mắt vẫn hiện rõ.
Nói xong câu từ biệt, Phó Trường Lăng bỗng nhiên cảm thấy vui sướng. Hắn về lại chỗ ngồi của mình, quay đầu nhìn Trần Trúc đang ngồi cười nhẹ bên cạnh. Hắn thấy Trần Trúc đang cười thì tự nhiên lại hơi xấu hổ, bắt đầu thu liễm lại một chút: “Khiến ngươi chê cười.”
“Chân tình khó có được, đại công tử có thể tùy tâm mà làm, sao lại chê cười?”
Phó Trường Lăng nghe hắn nói câu đó, cảm thấy người này khá thông minh, buộc miệng hỏi: “Ngươi là người phụ thân thuê tới giúp ta?”
“Vâng,” Trần Trúc ôn hòa đáp lại, “Sinh hoạt của công tử sau này, đều sẽ do nô tài quản.”
“Ngươi không giống hạ nhân,” Phó Trường Lăng chống cằm, “mà giống tiên sinh hơn.”
“Trước đây nô tài có đọc sách trong vài năm.”
Phó Trường Lăng gật đầu, lại hỏi một chút quá khứ của Trần Trúc.
Thân phận này của Phó Trường Lăng mang tên Thẩm Tu Phàm, cũng không phải là thân phận Phó Ngọc Thù bịa ra, mà là thật sự từng có một người như vậy. Hắn là bà con xa của thân hữu Phó Ngọc Thù là Thẩm Thanh Trúc, một thời gian trước đó đã mắc bệnh mà chết, Phó Ngọc Thù thương lượng với bằng hữu của mình, mua lại thân phận này.
Phượng Sồ huyện nằm trong lãnh địa do Đạo tông cai quản, Đạo tông và Phó gia giao hảo không tồi, Hồng Mông Thiên cung nếu muốn điều tra thì cũng phải kiêng kị vài phần, mà người tên Trần Trúc này vốn cũng là người hầu của Thẩm Tu Phàm, nên lão cha cũng dứt khoát đưa hắn tới đây.
Trần Trúc tỉ mỉ giảng giải lại những điểm cốt yếu trong cuộc đời của Thẩm Tu Phàm cho hắn nghe, Phó Trường Lăng cũng lý giải được tám, chín phần, gật đầu: “Ta hiểu.”
Trần Trúc ngẩng đầu nhìn Phó Trường Lăng, thấy hắn có vẻ đã mệt, lập tức khuyên bảo: “Đại công tử cứ nghỉ ngơi trước, tiểu nhân xin phép lui xuống.”
Phó Trường Lăng chấp thuận, Trần Trúc vội lui ra.
Chờ tới khi Trần Trúc lui ra ngoài rồi, Phó Trường Lăng nằm trên tiểu tháp, nâng tay nhìn nhẫn của mình, lật lật đồ vật bên trong, bắt đầu ngẫm lại chuyện đã xảy ra.
Hai việc mà hắn cần làm nhất bây giờ, đầu tiên là phải làm rõ nguyên nhân Tần Diễn nhập ma đời trước, phòng ngừa y lại rẽ vào lối cũ. Thứ hai là tìm hiểu biện pháp gia cố bốn phong ấn còn lại.
Nói là hai việc, nhưng thực chất là cùng một chuyện, Tần Diễn nhất định là vì ma tu nên mới nhập ma, nếu đời này Nghiệp Ngục không xuất hiện, Tần Diễn cũng sẽ không gặp chuyện, ai cũng sẽ không gặp chuyện.
Nếu vậy, chuyện giữa hắn và y…..
Hắn cũng không hy vọng cái gì. Hắn chỉ ước đời này, Tần Diễn có thể sống tốt, vậy là đủ rồi.
Những gì Tần Diễn đã cho hắn kiếp trước cũng đủ để hắn ghi nhớ cả kiếp này.
Phó Trường Lăng vuốt ve nhẫn ngọc trên tay, từ từ nhắm mắt lại. Hắn cưỡng ép bản thân không nên nghĩ tới Tần Diễn nữa, buộc mình nghĩ đến chính sự.
Bốn phong ấn khí mạch và cửa vào Nghiệp Ngục, hắn biết chuyện này là do trước khi Vô Cấu cung bị hủy diệt, còn một số ma tu sót lại ở trung tuyến truyền tin cho nhau. Nhưng cụ thể bốn phong ấn khí mạch này ở chỗ nào, Phó Trường Lăng cũng không biết. Hiện tại hắn chỉ có thể xác định được duy nhất phong ấn kia ở Tuyền Ki mật cảnh. Vậy nên điều hắn chỉ có thể làm bây giờ là gia cố thêm lần nữa cái phong ấn đó ở mật cảnh.
Nhưng hắn không làm được.
Nếu hắn vẫn là Độ Kiếp như năm đó, chuyện gia cố này tất nhiên không phải chỉ là nói suông, nhưng thực lực hắn bây giờ thì…
Phó Trường Lăng thở dài, móc Tụ Linh tháp ra khỏi linh nang. Hắn sờ sờ Tụ Linh tháp, giơ tay chạm nhẹ vào lục lạc be bé trên đỉnh, nghe lục lạc phát ra âm thanh trong trẻo, trong lòng có chút loạn.
Cũng may hắn là người lạc quan, nếu tu vi không đủ, thì trước hết cứ nghĩ cách đã.
Hắn có Tụ Linh tháp trong tay, chỉ cần có Kim Đan là chuyển hóa được linh lực. Hắn có thể ở trong khoảng thời gian ngắn mà tăng tu vi đến trình độ đó. Vậy nên chuyện quan trọng hiện tại là tu sửa lại Kim Đan.
Hắn cảm giác Kim Đan trong cơ thể đang vận chuyển, thử vận linh lực.
Hiện tại, khe nứt Kim Đan của hắn vẫn chưa lớn như đời trước. Chỉ là một đường nứt nhỏ, nhưng nếu không bảo hộ thêm thì sẽ dần lớn ra, cho tới khi nứt toạc.
Nếu hắn có thể như đời trước mà có Vãng Sinh hoa, tất nhiên Kim Đan sẽ không bị gì. Nhưng Vãng Sinh hoa đời trước vẫn là do Tần Diễn mang cho hắn, đời này y sẽ không đem cho hắn nữa, vậy nên hắn phải tự nghĩ cách.
Tự đi lấy sao?
Hắn không có đủ sức làm vậy.
Thế thì đành tự dưỡng trước rồi tính.
Mà hiện tại, thứ có thể tạm thời thay thế Vãng Sinh hoa làm vật phẩm tẩm bổ, chỉ có Nguyệt Hoa thảo ở Hồng Mông Thiên cung.
An bài hết mọi thứ trong đầu, Phó Trường Lăng lập tức nghĩ ra kế hoạch lâu dài. Vào Hồng Mông Thiên cung, lấy Nguyệt Hoa thảo, sau khi tự dưỡng Kim Đan trong thời gian ngắn, lại đi gia cố phong ấn trong mật cảnh, sau đó tìm cơ hội truyền tin bảo lão cha phái người đi cùng hắn tìm Vãng Sinh hoa, tìm được rồi, hắn sẽ đi gia cố bốn phong ấn còn lại.
Hay lắm!
Phó Trường Lăng ngẫm lại tất cả phương án giải quyết có thể làm, bỏ Tụ Linh tháp vào trong linh nang, sau đó ăn hai viên đan dược tẩm bổ Kim Đan, bắt đầu ngủ nghỉ.
Lộ trình của hắn thập phần đơn giản, cơ bản chỉ là uống dược, ngủ, đả tọa, cho nên cũng rất nhanh đã khôi phục.
Mười ngày sau, vừa vặn lúc hắn tới Vô Phương trấn dưới chân núi có Hồng Mông Thiên cung tọa lạc thì cơ thể hắn cũng đã hồi phục được nửa phần.
Hắn và Trần Trúc dừng chân ở một quán trọ trong trấn. Lúc hắn ở trong phòng đả tọa, Trần Trúc đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, chờ tới lúc dùng cơm, Trần Trúc mua chút đồ vật trở về, vừa chia thức ăn vừa kể cho Phó Trường Lăng: “Tiểu nhân hỏi thăm được một số tin tức, người hiện tại chủ trì triệu tập thí sinh tới tham gia là thủ đồ của Hồng Mông Thiên cung – Tần Diễn, sát hạch sẽ chia làm hai bên kiếm tu và đạo tu. Bên kiếm tu chia làm bốn đợt thi, vòng thi đầu tiên ngày mai là văn, buổi sáng chủ yếu là khảo kiến thức cơ bản, nghe nói là tiên sử và chút thứ gì đó, buổi chiều khảo nhã thú, nghe nói có thể phải vẽ tranh, cũng có thể viết văn, chủ yếu là xem tâm tính người dự thi. Nhưng ngài yên tâm,” Trần Trúc nhỏ giọng lại, thì thầm, “Nghe nói kiếm tu không hay đọc sách.”
“Hình như không phải?” Phó Trường Lăng nhíu mày, “Ta cảm thấy Tần Diễn nhìn không giống là dân chưa từng đọc sách.”
“Tần đạo quân dù sao cũng là thể diện của Hồng Mông Thiên cung,” Trần Trúc bật cười, “Nhưng còn có một vài trưởng lão khác tới gác thi nữa.”
Phó Trường Lăng nghe Trần Trúc khen Tần Diễn thì bắt đầu vui vẻ, gật gật đầu nói: “Vòng thi thứ hai là gì?”
“Vòng thi thứ hai sẽ diễn ra ngày hôm sau,” Trần Trúc tiếp tục nói, “Nghe nói là sẽ cùng Tần đạo quân và Tạ đạo quân luận võ, hai người tự khảo nhìn xem kiếm ý của người thi thế nào.”
“Tạ đạo quân?” Phó Trường Lăng suy tư, lập tức nhận ra người Trần Trúc nói là ai.
Vị Tạ đạo quân mà Trần Trúc nhắc tới hẳn là Tạ Ngọc Thanh. Nếu tính thời gian tiến môn, Tạ Ngọc Thanh vào sư môn sớm hơn Tần Diễn vài năm. Đúng ra nàng mới là đại sư tỷ của Hồng Mông Thiên cung, nhưng bởi vì sư phụ Tần Diễn là cung chủ, vì thế Tần Diễn trở thành thủ đồ của Hồng Mông Thiên cung. Hơn nữa, tuy Tạ Ngọc Thanh là đệ tử thân truyền của trưởng lão, nhưng nàng cũng chưa từng quản xuyến việc gì, dần dà, mọi người chỉ biết Hồng Mông Thiên cung có một đại sư huynh là Tần Diễn.
Người ta đồn rằng Tạ Ngọc Thanh đã sớm nhập cảnh giới “Vô Tình” của Vô Tình Đạo, đối với tất cả mọi người đều không có tình, lòng chỉ có kiếm. Bởi vì nàng tâm tư thuần khiết, nếu luận về kiếm đạo, có thể xem nàng là kiếm tu giỏi nhất ở thế hệ này.
Mấy năm trước khi Tần Diễn tham gia luận chiến trên Quân Tử đài, Quân Tử đài khôi thủ luôn là Tạ Ngọc Thanh, mà Tạ Ngọc Thanh sau khi thua y cũng không thấy hứng thú nữa, từ đó chẳng còn tham gia một trận luận chiến nào trên Quân Tử đài, nhưng mọi người vẫn biết hai vị đệ tử giỏi nhất của thế hệ mới Hồng Mông Thiên cung chính là Tần Diễn, Tạ Ngọc Thanh.
Phó Trường Lăng khắc sâu Tạ Ngọc Thanh trong ký ức đến vậy là vì trước khi Hồng Mông Thiên cung bị phá hủy, hắn nghe nói rằng chính vị tu giả Vô Tình Đạo luôn được đồn đãi là lãnh tâm lãnh tình này đã ở tông môn và che chắn cho các đệ tử, chém giết hơn một ngàn ma tu, sau đó tự bạo Nguyên Anh, phá hủy toàn bộ Hồng Mông Thiên cung cùng với ma tu còn sót lại bên trong. Sau khi nàng tự bạo, ngọn lửa cháy hết ba ngày ba đêm, khiến cho Hồng Mông Thiên cung thiêu thành tro tàn. Lúc Phó Trường Lăng tái thiết lại Hồng Mông Thiên cung lại như cũ, hắn dường như phải xây dựng lại từ đầu từ nơi hoang dã rừng núi Thiên Sơn.
Trận chiến ở Hồng Mông Thiên cung lúc ấy, là trận thắng lợi duy nhất trong đợt chiến đầu tiên giữa hai bên. Lúc ấy, Phó Trường Lăng phụng mệnh gấp rút đến tiếp viện, từ xa đã thấy ánh lửa bùng lên cao ngút trời, đất rung núi chuyển, sau đó hắn thấy đệ tử Hồng Mông Thiên cung trốn thoát ra, khi được cứu, bọn họ đều chỉ khóc lóc kêu ba chữ: “Tạ sư tỷ……”
………
“Vòng thứ ba sẽ xảy ra ở cấm địa linh sơn của Hồng Mông thiên cung,” tiếng của Trần Trúc lại vang lên, ngắt dòng hồi ức của Phó Trường Lăng. Hắn rót trà cho Phó Trường Lăng, “Đến lúc đó, bốn người sẽ chia làm một tổ, hoàn thành nhiệm vụ được giao trong cấm địa Linh Sơn. Cấm địa Linh Sơn có rất nhiều yêu thú cấp cao, đến lúc đó công tử cần phải cẩn thận.”
Phó Trường Lăng gật đầu: “Vòng cuối cùng là gì?”
“Vòng cuối thật ra không có gì trở ngại, chính là kiểm tra linh căn. Xét tới trình độ của công tử, hẳn là không có vấn đề.”
“Được rồi.” Phó Trường Lăng đáp lại, “Vậy chuẩn bị đi.”
“Vâng, thưa công tử,” Trần Trúc nói xong lại lấy từ phía sau ra hơn mười quyển sách, “Đây là tiểu nhân khi nãy ra ngoài thấy bày bán bên đường, nghe nói đều là sách tham khảo thi văn ngày mai, bao gồm đề ra của mấy năm trước, đề tự biên theo, các đề dựa theo sách cổ, tuy nô tài mua hơi muộn, nhưng công tử cũng nên nhìn một chút.”
Phó Trường Lăng nhìn núi sách mà ngẩn người, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng trong đầu lại lập tức hiện ra bóng dáng Tần Diễn.
Hắn lập tức tỉnh táo lại!
Hắn siết chặt đũa, chém đinh chặt sắt bảo: “Ngươi lui ra đi, để ta đọc sách!”
“Công tử không cần ăn cơm?”
Trần Trúc hết hồn, Phó Trường Lăng lại vung tay một cách khí phách: “Không cần, đem sách lại đây!”
Sách cũng không khó phân tích, phần lớn đều là đề cũ. Khó thì không khó, chỉ là quá nhiều!
Phần lớn đề này, Phó Trường Lăng cũng biết. Năm đó do phải điều tra Nghiệp Ngục xuất hiện ở đâu, hắn phải lật xem toàn bộ tiên sử của Vân Trạch. Nếu là đề về tiên sử thì tuyệt đối sẽ không thành vấn đề với hắn. Còn đề liên quan tới giải thích thuật ngữ cơ bản thì cũng đơn giản vô cùng. Nếu nói về các địa phương khác nhau, phần lớn hắn cũng đã từng đi qua.
Editor: thi Văn Sử Địa có đánh ma tu được ko….
Hắn mất một đêm để đọc lướt qua tất cả đề bài, tới lúc gà gáy sáng hôm sau, hắn rốt cuộc cũng lướt xong đề bài cuối cùng.
Hắn làm sai cũng không nhiều, cũng đã sửa lại hết. Hắn vừa để cho Trần Trúc tân trang cho mình, vừa điên cuồng đọc đi đọc lại đề mình làm sai.
Dù khuôn mặt thay đổi, Phó Trường Lăng vẫn vô cùng để ý hình tượng của bản thân. Hắn bảo Trần Trúc mặc cho mình áo ngoài làm bằng tơ lụa, màu xanh có hoa văn vàng hình khổng tước, dây lụa cột tóc có hoa văn mây cuộn màu ngọc, chỉ nhìn lướt thôi đã thấy lộng lẫy mù mắt. Đứng lẫn trong đám người cũng sẽ bị nhận nhầm thành tiểu công tử nhà ai đang du ngoạn.
Phó Trường Lăng chải chuốt bề ngoài xong, một tay cầm sách đọc đi tới địa điểm khảo thí. Hắn vốn cảm thấy mình quả thật là một người chăm chỉ hết chỗ chê, thế nhưng vừa xuống xe một cái đã thấy cả đám người lố nhố đứng ở trước cửa trường thi, ai ai cũng cầm sách, miệng lẩm bẩm.
Phó Trường Lăng bị làm cho hết hồn, đột nhiên cảm thấy chột dạ. Hắn vội gia nhập đại hội ngâm nga trước mặt, hốt hoảng nhớ lại hết mấy đề sách hôm qua đã đọc.
Gần tới thời gian thi, một tiếng hô to vang lên, mọi người cất hết toàn bộ đồ vật tùy thân và sách liên quan tới đề thi ở tủ được dựng bên ngoài cửa, sau đó cầm công văn có ghi thân phận và thiếp mời của mình tới đưa cho người canh gác kiểm tra, cho phép họ vào Hồng Mông Thiên cung.
Phó Trường Lăng xen lẫn trong đám người, lúc hắn tiến vào hội thi thì vẫn còn nhiều người lục đục vào cửa. Hắn ngẩng đầu lên đã thấy một thiếu niên đang ngồi bên cạnh. Thiếu niên kia khoác một bộ y phục màu trắng xanh nhạt, trên tay cột một sợi dây trắng, nhìn qua cùng lắm chỉ mười ba, mười bốn tuổi, ánh mắt lại kiên nghị trầm ổn lạ thường. Phó Trường Lăng nhìn người nọ, cảm thấy có hơi quen mắt, hắn dời ánh mắt nhìn sợi dây màu trắng trên tay người nọ, lúc này mới nhớ ra người trước mặt đúng là Thượng Quan gia đại công tử, Thượng Quan Minh Ngạn.
Biết thân phận người nọ, cộng thêm một chút suy đoán, Phó Trường Lăng đã hiểu ra lý do Thượng Quan Minh Ngạn tới đây.
Lúc ấy Vân Vũ đã cứu ra được một đám người ở Thượng Quan gia, những người còn lại hẳn cũng đã được Giang Dạ Bạch kịp thời cứu đi. Phu thê Thượng Quan đều chết trong đêm đó, chỉ còn sót lại mấy hài tử, trong đó trưởng tử chính là Thượng Quan Minh Ngạn. Thượng Quan Minh Ngạn muốn gánh vác gia nghiệp của Thượng Quan gia, cũng là chuyện tất nhiên.
Bọn họ được Hồng Mông Thiên cung cứu, Thượng Quan Minh Ngạn muốn vào Hồng Mông Thiên cung tu luyện cũng là chuyện bình thường, tiểu tử này là Tam Linh Căn, thiên phú cũng không tệ lắm, bây giờ ở đây tham gia sát hạch cũng không có gì lạ.
Phó Trường Lăng vừa đánh giá tiểu tử nọ, vừa nhìn xung quanh quan sát. Thượng Quan Minh Ngạn phát hiện ra ánh mắt của hắn cũng lạnh lùng liếc qua một cái. Hiện tại, trường thi cũng đã đầy kín người, không bao lâu đã có tiếng bước chân người từ bên ngoài vọng vào. Sau đó, một vị thiếu niên dẫn đầu nhóm người đeo kiếm đi vào.
Thiếu niên nọ trông trẻ tuổi, vóc dáng cao ráo, bạch y thêu hạc, ngọc bội Hồng Mông Thiên cung ở bên hông nhẹ nhàng đung đưa.
Phía sau y có rất nhiều người đi theo, đoàn người vừa tiến vào, mọi người đều lập tức đứng lên theo bản năng. Phó Trường Lăng cũng đứng lên theo họ, ánh mắt dừng trên mặt người vừa tới, không có ý né tránh.
Tim hắn đập loạn lên, dường như đối phương không hề để ý đến ánh mắt của hắn, mắt vẫn hướng thẳng về phía trước, đi lướt qua, sau khi dẫn đoàn người tiến tới ghế chủ tọa thì đứng bất động. Các đệ tử theo y đều dần tản ra, đứng một vòng vây quanh toàn bộ trường thi.
“Lần này sát hạch chiêu mộ đệ tử của Hồng Mông Thiên cung sẽ do ta chủ trì. Ta họ Tần, tên Diễn, đạo hào Tuế Yến. Khảo thí lần này quan trọng, thỉnh các vị nộp đề đúng giờ, không cần dựa vào vận may.”
Dứt lời, đệ tử xung quanh đã bắt đầu phát đề, sau khi đã phát xong, Vân Vũ đứng cạnh Tần Diễn hô to: “Đề bút, khai khảo.”
Sau đó, hắn khom người nhóm lửa trong lư hương. Thấy lư hương cạnh Tần Diễn đã nhóm, tất cả thí sinh cũng mở đề, bắt đầu viết lách không ngừng. Tần Diễn nhìn một vòng, thấy không có gì khác thường thì mới ngồi đả tọa, nhắm mắt lại.
Phó Trường Lăng nhìn đề thi trước mặt, hồi hộp không thôi.
Hắn cố gắng kìm chế bản thân không ngẩng đầu nhìn phía trên, đặt hết tâm tư vào đề thi.
Đáng tiếc là đề quá dễ, hương chưa cháy hết một nửa, hắn đã viết xong bài. Sau khi viết xong, hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Diễn đang ngồi đả tọa, ánh mắt chẳng thể dời đi.
Tần Diễn đã nhắm mắt lại, không nhìn thấy hắn.
Nhận ra điều đó, Phó Trường Lăng đột nhiên cảm thấy lá gan của mình lớn thêm một chút, vì thế cũng không nộp bài thi, chỉ ngồi ngay tại đó, miệng ngậm bút, làm bộ như đang vò đầu bứt tóc suy tư, lén lút nhìn Tần Diễn.
Khi khảo thí gần kết thúc, Phó Trường Lăng mới nộp bài ở khắc cuối cùngi.
Chờ toàn bộ thí sinh đã rời khỏi, Vân Vũ hừ lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử ngồi ở bàn thứ bảy hàng ba, hơn phân nửa thời gian đều ngẩn người, ngu thì cũng thôi đi, còn nhìn trộm sư huynh. Ánh mắt lén lén lút lút, nhìn là biết không phải người tốt.”
“Không được nói sau lưng.” Tần Diễn nhìn Vân Vũ, hắn lập tức ngậm mồm lại.
“Xếp gọn bài thi lại,” Tần Diễn đi tới chỗ khác, “Chuẩn bị cho vòng tiếp theo.”
Chờ y đi xa rồi, đệ tử Vân Dương bên cạnh mới huýt huýt cùi chỏ vào Vân Vũ: “Ngươi đừng bảo tên đó ngu, ta thấy giấy của hắn kín chữ rồi.”
“Chắc lại trả lời bậy bạ.” Vân Vũ bĩu môi, “Đề năm nay cực khó, đáp được một nửa cũng coi như không tồi, ngươi bảo hắn đáp kín giấy? Chắc chắn là đáp đại.”
“Vậy ta với ngươi đánh cược.” Vân Dương vui vẻ bảo, “Ta cược hắn đứng đầu văn thí năm nay, ngươi cược không?”
“Sợ gì chứ,” Vân Vũ lập tức nói, “Ta cược Minh Ngạn.”
“Thượng Quan Minh Ngạn?”
Vân Dương nghe thấy tên này cũng gật đầu: “Hắn là người có học vấn. Nhưng ta cảm thấy tên Thẩm Tu Phàm kia nhìn đẹp hơn hắn. Năm linh thạch, cược không?”
“Cược.”
Vân Vũ lập tức gật đầu, đệ tử xung quanh thấy bọn họ đánh cược cũng hào hứng chen vào.
Tần Diễn đã đi được một quãng xa, nhưng lời mấy đệ tử đánh cược vẫn còn vọng vào tai y, khiến y không khỏi suy nghĩ xem người kia rốt cuộc là ai. Còn đang ngẫm tên người nọ, y lại nghe tiếng ai đó đang ngâm nga: “Tam cung tứ tộc chính là chỉ Hồng Mông Thiên cung, Đạo tông, Pháp tông, Nho tông, còn có gia tộc họ Phó, Tô, Việt, Lận. Tam tông là do tâm pháp bất đồng nên tách ra, tứ tộc là vì huyết mạch đặc thù mà phân ra, ví dụ như người Phó gia có thể dùng ngôn linh, Tô gia có thiên mệnh nhãn, Việt gia có thể lấy máu chế con rối, Lận gia kia lại càng đặc biệt. Bọn họ trời sinh kiếm cốt, kiếm cốt là cái gì? Chính là nơi này, xương cốt của họ trời sinh đã là kiếm, cho nên bọn họ chính là kiếm tu thiên bẩm. Năm đó, mẫu thân của Diệp Kiếm tôn, cũng thuộc Lận gia……”
Hiếm khi thấy người mới tu luyện tâm pháp có thể biết nhiều như vậy, Tần Diễn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn một cái. Trước mắt y, dưới tán đào ngoài tường, có một thiếu niên đang đứng thẳng mà lớn tiếng trò chuyện cùng một người khác.
Thiếu niên đang nói kia, khoác một thân ngoại bào nghiễm tụ lam sắc, phía trên thêu khổng tước, gấm vóc lung linh dưới ánh dương. Người đang lắng nghe hắn là Thượng Quan Minh Ngạn, trên mặt còn mang đầy vẻ thán phục kiến thức uyên bác của người nọ, chăm chú nghe hắn, liên tục gật đầu.
Tần Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ, người đang nói kia dường như đã chú ý đến tầm mắt của y, miệng ẩn ý cười quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Tần Diễn.
Một đôi mắt cong mang ý cười như gió xuân thổi qua, hàm chút kinh ngạc, sau đó trong lúc hoảng lạc muốn giấu giếm lại bắt đầu thu liễm tâm tình, nở một nụ cười, làm như chỉ vừa lơ đãng quay đầu, trong trẻo gọi: “A, Tần đạo quân!”
Editor:
Tu chân mà Phó vẫn phải thi đại học (;;w;;)