Đọc truyện Trác Ngọc – Chương 118: Phó Trường Lăng, còn không mau đi!?
Editor: Miri
– ——————-
Tiếng gọi của Phó Trường Lăng chảy thẳng qua dòng nước, rơi xuống trong tai Tần Diễn.
Tiếng gọi ấy thật nhỏ, như thể từ một nơi xa xăm nào truyền đến, Tần Diễn cảm thấy hình như rất quen thuộc, lại hoàn toàn nhớ không ra.
Là ai…
Tần Diễn từ từ mở mắt, lập tức thấy một nam tử đứng ở ngoài cột nước, vươn tay về phía y.
“Sư huynh…” Phó Trường Lăng nghẹn ngào lên tiếng, hắn nhìn ra cảm xúc như thấy một người hoàn toàn xa lạ trong ánh mắt Tần Diễn, ngữ điệu nhịn không được mang theo vài phần run rẩy, “Ta là Trường Lăng, Phó Trường Lăng.”
Tần Diễn ở trong nước lẳng lặng nhìn Phó Trường Lăng, y mở miệng ra, dùng thanh âm nhỏ nhẹ ngắt quãng gọi tên hắn: “Phó…Trường…”
Lời còn chưa dứt, Phó Trường Lăng liền cảm giác được có một nguồn linh lực cường thế đột nhiên rót vào phòng, nháy mắt bức lui thần hồn của hắn. Phó Trường Lăng mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt lại là bầu trời đầy tuyết của Càn Khôn thành.
Lúc ấy tại Vô Cấu cung, Tần Diễn lẩm bẩm xong từ “Lăng” cuối cùng kia, liền lại ngủ say.
Chờ Tần Diễn ngủ say rồi, thân ảnh Giang Dạ Bạch xuất hiện ở bên trong phòng. Thượng Quan Minh Ngạn và ma sử Minh Tu vừa thoát khỏi Nghiệp Ngục đi theo sau Giang Dạ Bạch, ba người cùng nhau đi đến trước Tần Diễn. Minh Tu lập tức tiến lên, dùng thần thức tra xét một vòng trong cột nước, nhíu mày: “Phó Trường Lăng làm y tỉnh lại một lần.”
“Sẽ có hậu quả?” Thượng Quan Minh Ngạn nhíu mày, Minh Tu chần chờ một lát, chậm rãi nói, “Có lẽ sẽ nhớ rõ một vài thứ liên quan Phó Trường Lăng. Ma Tôn,” Minh Tu nói, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Dạ Bạch, vẫn ra sức khuyên nhủ, “Ngài hà tất phải lòng vòng như vậy để thay đổi cảm tình của y? Cứ thẳng tay xóa sạch mọi kí ức của y, không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Nếu làm như thế,” Giang Dạ Bạch nhìn Tần Diễn trong cột nước, chầm chậm nói, “Con đường tu đạo của nó, sợ là sẽ đến ngõ cụt. Tu đạo vốn là ngộ tâm, y không có ký ức, tức là sẽ phải làm lại từ đầu.”
“Vậy sửa lại hết cảm tình của y,” Thượng Quan Minh Ngạn thần sắc phức tạp, “Thì y sẽ không phải đi lại từ đầu sao?”
“Y vốn tu Vô Tình đạo,” Giang Dạ Bạch nhìn chăm chú vào Tần Diễn, “Không sao.”
Nói xong, Giang Dạ Bạch quay đầu lại nhìn về phía Minh Ngạn: “Phó Trường Lăng hiện tại ở đâu, tìm được rồi sao?”
“Vẫn chưa.”
Thượng Quan Minh Ngạn cung kính đáp: “Hiện tại còn đang dọ thám, chỉ biết hắn chắc chắn đang ở một nơi gọi là Càn Khôn thành, nhưng vị trí cụ thể thì vẫn đang điều tra, hẳn là được xây dựng tại nơi ẩn náu của Thiên Đạo.”
“Lo tìm nơi đó trước. Minh Tu,” Giang Dạ Bạch quay đầu nhìn về phía Minh Tu đang chuyên chú kiểm tra thân thể của Tần Diễn, thanh âm bình đạm, “Khi nào Yến Minh có thể tỉnh?”
“Mười ngày sau.” Minh Tu trả lời ra tiếng, “Chắc là có thể tỉnh.”
“Vậy định thành mười lăm ngày đi.”
Giang Dạ Bạch nhắm mắt lại: “Phân phó xuống, mang tất cả người bắt được từ các đại tông môn vào Vô Cấu cung. Mười lăm ngày sau sẽ tổ chức đại điển sắc phong Tuế Yến Ma Quân, chúng ta sẽ dùng bọn người này làm tế phẩm, trợ Yến Minh tiến giai.”
“Ma Tôn,” Thượng Quan Minh Ngạn nghe được lời này, đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày bảo, “Thứ Yến Minh đạo quân học chính là tâm pháp chính thống của Vân Trạch, tâm pháp Nghiệp Ngục……”
“Có thể học.” Giang Dạ Bạch chém đinh chặt sắt, hắn mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Minh Ngạn, “Ngươi phải nhớ kỹ, ta là người Nghiệp Ngục, nó cũng là người Nghiệp Ngục. Cả ngươi, cũng là người Nghiệp Ngục.”
Cả người Thượng Quan Minh Ngạn run lên, một lát sau, hắn cúi đầu khàn khàn đáp lại: “Vâng, thuộc hạ ghi khắc.”
Được Thượng Quan Minh Ngạn đáp lại, Giang Dạ Bạch không nói tiếp nữa. Sau một hồi, hắn có chút mỏi mệt nói: “Tan đi.”
Khi Giang Dạ Bạch nói chuyện với đám người Thượng Quan Minh Ngạn, người hầu tại Vô Cấu cung bắt đầu dọn dẹp thi cốt Phó gia.
Khoảnh khắc bọn họ chạm vào thi thể đệ tử Phó gia, thân thể người Phó gia lập tức hóa thành những hạt bụi vàng, tiêu tán ở trong không khí.
Những hạt bụt đó lơ lửng trôi theo gió, thong thả đi vào Càn Khôn thành. Phó Trường Lăng đứng ở trên tháp cao, cảm giác được có một loại ý Thiên Đạo vô hình quanh quẩn ở trong gió, từ từ dung nhập thân thể hắn.
Phó Ngọc Thù ngồi ở trong phòng, nhìn toàn bộ hồn đèn Phó gia đã tắt, qua hồi lâu, hắn ôm kiếm, nhắm hai mắt lại.
Tô Vấn Cơ từng bước một đi lên tháp cao, đi đến bên cạnh Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng nhắm mắt ngộ đạo, Tô Vấn Cơ mỉm cười mở miệng: “Ngài đã báo được thù, Phó Minh Lam mang theo toàn bộ đệ tử Phó gia xông vào Vô Cấu cung, đã chết.”
“Ta biết.”
“Đạo quân,” Tô Vấn Cơ đặt tay lên trượng trúc của mình, “Vẫn muốn đi cứu A Diễn sao?”
Phó Trường Lăng nghe câu đó thì quay đầu, nhìn về phía Tô Vấn Cơ.
“Nếu ngươi đã tới đây, tất nhiên là còn cách ngăn cản ta.”
“Ta làm gì có cách nào ngăn nổi ngài?” Tô Vấn Cơ cười rộ lên, “Bất quá chỉ có thể khiến đạo quân cân nhắc mà thôi”
Nói xong, Tô Vấn Cơ ngẩng đầu lên, dường như có thể nhìn thấy thứ gì đó, đột nhiên nói: “Đạo quân cũng biết lý do ngài và A Diễn đến thế giới này sao?”
“Quả nhiên là ngươi cái gì cũng biết.”
“Năm ta 8 tuổi, có được Thiên Mệnh Nhãn, thấy được kết cục Vân Trạch, nhưng ta không chỉ thấy được kết cục, còn nghe thấy được một mệnh lệnh. Mệnh lệnh đó, là ta của tương lai tự gửi cho mình.”
“Hắn nói, ngài có hai giới công đức, cho nên có thể vượt phá giới hạn này, bảo ta triệu hoán ngài. Ta tám tuổi năm đó kỳ thật cũng không hiểu ta tương lai đang nói cái gì, ta chỉ có thể nhất nhất kể lại mọi thứ ta thấy, ta nghe, ta biết, cho phụ thân ta.”
“Tối hôm đó, phụ thân ta không ngủ một đêm, sau đó Tô thị hạ một quyết định.”
“Tô thị quyết định nghe theo những gì ta thấy, mở ra Triệu Hoán trận, triệu hoán các ngươi trở về. Nhưng triệu hoán hai người đã chết vượt qua hai thế giới, cái giá phải trả quá lớn.”
“Cái giá đó là gì?”
Phó Trường Lăng đảo mắt nhìn y, Tô Vấn Cơ nhìn phương xa, qua hồi lâu, y cười cười: “Ta vẫn nhớ rõ hôm đó, mẫu thân ta mang theo tất cả đệ tử đời thứ ba của Tô thị vào trong trận pháp.”
“Sau đó cả nhóm bọn họ ngã xuống, máu thấm ướt vạt áo của ta. Ta không nhìn thấy, chỉ cảm giác có cái gì thấm ướt áo mình, sau đó ta bò qua muốn tìm mẫu thân, khi ta sờ tới váy của người rồi, người không còn nói gì nữa.”
“Ta ôm người, khóc không ngừng, ta hỏi phụ thân tại sao, phụ thân nói cho ta, vì để khiến cho nhiều người sống hơn.”
“Tranh đoạt giữa hai giới, sớm đã không còn xét đến đúng sai, chỉ còn mỗi người đang liều mạng níu kéo sự sống. Đạo quân,” Tô Vấn Cơ giương mắt nhìn Phó Trường Lăng, “Không phải ta không muốn đi cứu Tần Diễn, nhưng ngài phải hiểu rằng, từ lúc các người đi vào thế giới này, đứng chỗ ta đang đứng này, thì thứ các người giẫm lên chính là một con đường lót bằng xương cốt. Ta không thể cô phụ người đã hy sinh, vậy còn đạo quân, ngài muốn cô phụ những người này sao?”
Phó Trường Lăng không nói gì, hắn nhìn chăm chú vào Tô Vấn Cơ. Tô Vấn Cơ hiếm khi mất đi ý cười như bây giờ: “Một thế giới chỉ còn ngài và Tần Diễn tồn tại, thậm chí cả Vân Trạch này đều chết đi, là thứ đạo quân muốn sao?”
“Thật ra, ta không rõ.”
Trong tiếng Phó Trường Lăng mang theo khó hiểu: “Tại sao lại đến nông nỗi này?”
Tô Vấn Cơ nghe Phó Trường Lăng nói vậy, y bật cười: “Ai biết được?”
“Rốt cuộc Nghiệp Ngục đã tới đây bằng cách nào?”
Phó Trường Lăng lạnh lùng nói, Tô Vấn Cơ ngừng một lát, chậm rãi nói: “Ba ngàn năm trước, tâm pháp hai bên bất đồng, tiên ma đại chiến, Diệp Lan chiến thắng Ma Tôn xong thì chia một giới thành hai giới, tiên đạo sinh tại Vân Trạch, ma tu xua đến Nghiệp Ngục.”
“Ma Tôn vì bảo vệ con dân của mình, tự nguyện bị phong ấn ngủ say, ước định với Diệp Lan rằng Nghiệp Ngục nguyện dùng linh khí trợ giúp Vân Trạch sống lại, vì thế để lại bốn phong ấn khí mạch, cho phép Vân Trạch rút ra linh khí, thời hạn hai trăm năm. Ước định hai trăm năm sau, đóng lại bốn khí mạch đó, hai giới từ đây không đụng vào nhau.”
“Nhưng một trăm năm sau, Diệp Lan qua đời, ngài giao khẩu quyết đóng khí mạch lại cho đệ tử của mình là Cô Hồng Tử, yêu cầu Cô Hồng Tử phải đóng lại khí mạch một trăm năm sau.”
“Cô Hồng Tử không đóng.”
Phó Trường Lăng lập tức hiểu rõ, Tô Vấn Cơ cười khẽ ra tiếng: “Một trăm năm sau, linh khí Vân Trạch sống lại, mở ra tu chân thịnh thế, Cô Hồng Tử thấy khắp nơi hưng thịnh an khang, vì nghĩ cho Vân Trạch, ngài ấy cùng những tu sĩ cấp cao của Vân Trạch năm đó quyết định giấu giếm chuyện phong ấn khí mạch, không phong bế bốn cửa khí mạch kia.”
“Ba ngàn năm, cũng đủ cho một người luân hồi chuyển thế rất nhiều lần, cũng đủ để lịch sử người đời cố ý che giấu bị lãng quên.”
“Dần dà, mọi người thậm chí còn quên mất, có một chỗ, gọi là Nghiệp Ngục.”
“Cho nên, linh khí Vân Trạch khô kiệt, từ lâu đã không phải chuyện một sớm một chiều.” Phó Trường Lăng lẩm bẩm ra tiếng, Tô Vấn Cơ thở dài, “Đại khái là vậy.”
“Nhưng rồi thì sao?”
Tô Vấn Cơ nâng tay đón lấy một bông tuyết đang rơi, tuyết ở trong lòng bàn tay tan chảy: “Với Thiên Đạo mà nói, chúng sinh đều là con kiến, làm gì có thứ gọi là chính tà thiện ác, chỉ cần có thể sống sót, đã là đại thiện.”
Phó Trường Lăng vẫn chưa hoàn thần, Tô Vấn Cơ nhẹ nắm lòng bàn tay: “Cho nên, đạo quân đã quyết định xong chưa?”
Phó Trường Lăng không nói gì, trước mắt hắn là bóng lưng cuối cùng của Phó Minh Lam, là hình ảnh đệ tử Phó gia xông vào Vô Cấu cung, chết hóa thành quang cầu, là cảnh tượng mười năm cuối cùng của Vân Trạch, cỏ cây điêu tàn, bạch cốt đầy đất.
Tô Vấn Cơ mỉm cười đứng ở trước mặt hắn, khiến hắn không khỏi nhớ tới Tô Vấn Cơ đời trước, khí vận bao quanh, thân như thanh tùng phi tuyết, cười tựa lãng nguyệt thanh phong.
Đời trước, mẫu thân Tô Vấn Cơ có còn sống chăng, đời trước, Tô thị cuối cùng còn lại bao nhiêu người?
Phó Trường Lăng không biết, nhưng hắn đã hiểu rõ hơn một chút rằng, Tô Vấn Cơ nói không sai.
Hắn cũng vậy, Tần Diễn cũng vậy, Giang Dạ Bạch cũng thế, sở dĩ bọn họ có thể vượt qua biển khổ đứng đây, là bởi vì có người ở dưới chân bọn họ, dùng bạch cốt dựng thành thuyền chở họ đi.
Hắn muốn tùy hứng một chút, muốn nói hắn sẽ đi cứu Tần Diễn, nhưng khoảnh khắc hắn mở miệng, thứ tràn ngập trong ánh mắt hắn, lại là đôi mắt của Tần Diễn trong cột nước kia.
Chẳng sợ vô bi vô hỉ, lại như cũ làm người cảm giác được rõ hàm ý của đối phương.
Sư huynh hắn, Tần Diễn của hắn, sẽ vĩnh viễn không thể cho phép hắn, vì tư dục bản thân mà oan uổng chúng sinh.
Phó Trường Lăng hít sâu một hơi, rốt cuộc xoay người: “Ta sẽ mau chóng tham phá Thiên Đạo, trong lúc đó, có thể cứu bao nhiêu người, thì cứu bấy nhiêu đi.”
Gió thổi bay tay áo đen thêu kim sắc của Phó Trường Lăng, hắn lại trở về trung tâm trận pháp trong tháp ngộ đạo.
Rồi sau đó hắn nhắm mắt lại, muốn cảm thụ phương hướng vận chuyển linh khí của thiên địa.
Cái gọi là tham ngộ Thiên Đạo, bản chất là đụng vào phép tắc vận hành của thế giới này, nếu có thể thông thấu quy tắc vận hành đó, liền có thể đột phá phi thăng, khiến cho Thiên Đạo phục vụ mình.
Hiện giờ Giang Dạ Bạch chỉ còn cách phi thăng một bước, cho dù là thời kì toàn thịnh nhất của hắn đời trước cũng chưa chắc có thể chống lại. Mà đại môn Nghiệp Ngục bây giờ cũng đã khai, nếu Giang Dạ Bạch tìm được Càn Khôn thành rồi toàn lực công thành, trận địa cuối cùng của Vân Trạch cũng không giữ được.
Tô Vấn Cơ nói không sai, hy vọng cuối cùng của Vân Trạch bây giờ, nằm ở chỗ hắn.
Hắn đã là Độ Kiếp, nếu có thể tham phá Thiên Đạo, sai khiến Thiên Đạo thì mới có thể tới cảnh giới của Diệp Lan năm đó, lại đuổi người Nghiệp Ngục trở về thế giới của họ.
Phó Trường Lăng nhắm mắt lại, tận lực cảm thụ từng động tác của vạn vật trên thế gian này, hắn hướng về phía bầu trời rộng lớn, thăm dò toàn bộ quỹ đạo vận mệnh trong thiên tinh. Hắn lần lượt hiểu được bói toán, suy đoán.
Mà lúc này, Giang Dạ Bạch đã hạ lệnh, Vô Cấu cung bắt đầu bắt giữ tu sĩ khắp nơi, tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên đều trở thành con mồi của bọn họ.
Hiện giờ tu sĩ còn lưu lạc bên ngoài đều là tu sĩ bình thường bị vứt bỏ, bọn họ thiên tư bình thường, đường tu đạo không có tương lai, chưởng môn sư huynh đều đã tiến vào Càn Khôn thành nhận che chở, bọn họ liền thành thịt cá mặc người xâu xé.
Cũng may Tạ Ngọc Thanh dẫn một đội người tự nguyện ra Càn Khôn thành, chỉ huy bên ngoài, dẫn đầu nhóm tu sĩ bình thường tạo thành đội ngũ để chạy trốn.
Càn Khôn thành không thu bọn họ, Tạ Ngọc Thanh liền tự xây thành trì, thề sống chết chống cự.
Ma tu Vô Cấu cung vốn muốn tổ chức tiến công thành trì Tạ Ngọc Thanh, nhưng chuyện này truyền tới tai Thượng Quan Minh Ngạn. Thượng Quan Minh Ngạn đứng ở trên hành lang Vô Cấu cung, ngắm nhìn phương xa, qua hồi lâu, hắn bình đạm nói: “Bỏ qua Tạ Ngọc Thanh.”
Hiện giờ Giang Dạ Bạch đang vội vàng chữa trị thần hồn, người thực sự cầm quyền tại Vô Cấu cung chính là Thượng Quan Minh Ngạn. Thượng Quan Minh Ngạn nói như vậy, người khác cũng không dám nói gì nữa.
Vì thế thành trì Tạ Ngọc Thanh liền thành chỗ tránh nạn cuối cùng của tu sĩ bình thường.
Mười ngày qua đi, một đạo hoa quang từ Vô Cấu cung phóng lên cao, sau đó liền nghe thanh âm Giang Dạ Bạch từ phương xa truyền đến.
“Thiên Đạo ban phúc, sinh năm Bính Tuất, ngô đồ Yến Minh đã gần nhược quán, sáng sớm ngày mai đặc biệt tổ chức đại điển phong sử tại Vô Cấu cung, lấy mấy vạn tính mạng kiến cỏ của Vân Trạch để trợ ngô đồ đến Độ Kiếp, đặc biệt thỉnh Hoa Dương quân đích thân tới Vô Cấu cung, chúng ta dọn sẵn mở tiệc đón khách, dự buổi lễ long trọng này.”
Phó Trường Lăng mở to mắt, ngồi xếp bằng ở trận pháp. Tô Vấn Cơ ngồi cạnh cũng mở mắt theo, bình tĩnh nhắc nhở Phó Trường Lăng: “Đạo quân, tĩnh tâm.”
Phó Trường Lăng cắn chặt môi, quay đầu nhìn về phía Vô Cấu cung.
Tô Vấn Cơ nhíu mày, nhắc nhở nói: “Đạo quân, nhắm mắt.”
Phó Trường Lăng buộc bản thân quay đầu đi.
Hắn buộc bản thân bình tĩnh, buộc bản thân cúi đầu.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là mau chóng tham ngộ Thiên Đạo, hắn có thể tham ngộ Thiên Đạo rồi thì mọi chuyện mới có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng hắn vẫn không bình tĩnh được,nhịn không được run rẩy hai tay, Tô Vấn Cơ thấy bộ dạng của hắn thì giơ tay ấn lên trên trận pháp. Thanh Tâm Quyết hiện lên ở trên trận pháp, tiếng nói vững vàng của Tô Vấn Cơ vang lên: “Đạo quân, mục đích bây giờ của họ chính là bức ngài đi ra ngoài.”
Hiện giờ Phó Trường Lăng chỉ mới Độ Kiếp, hắn đi ra ngoài, Giang Dạ Bạch liền có thể chém chết hắn khi còn cây non.
Mất đi hắn, Vân Trạch không còn ai có thể chống lại Giang Dạ Bạch.
“Ta biết.”
Phó Trường Lăng khàn khàn ra tiếng, hắn mặc cho những cái Thanh Tâm Quyết đó chui vào thân thể hắn, đối kháng với dòng ký ức quay cuồng trong đầu.
Hắn nhớ rõ Tần Diễn năm đó đứng ở Vô Cấu cung, mang bộ dáng của Tuế Yến Ma quân..
Hắn cũng nhớ rõ vẻ mặt Tần Diễn ở trước mặt hắn, tay mổ tình căn.
Thật ra hắn đã luôn biết, năm đó Tần Diễn lựa chọn cái chết, không chỉ là vì không luyến tiếc muốn sống, mà còn có tội nghiệt không thể trả.
Người như Tần Diễn, sao có thể dung tha bản thân trở thành ma tu?
Năm đó bất đắc dĩ vì Vân Trạch, y còn tự trách mình như vậy, nếu hôm nay vì đột phá, thì dù có lấy lý do gì để phạt hại tính mạng người khác, Tần Diễn cũng sẽ không tha thứ chính mình.
Nếu hắn không tới Vô Cấu cung, không đi cứu Tần Diễn, vậy thì dù tương lai có thể nào đi nữa, Tần Diễn cũng sẽ không thể quay đầu.
Lấy tính mạng mấy vạn tu sĩ để đột phá, Thiên Đạo không chấp nhận được y, tiên đạo không chấp nhận được y, ngay cả bản thân Tần Diễn, sợ cũng sẽ không chấp nhận được..
Giang Dạ Bạch vì Nghiệp Ngục, bỏ rơi Tần Diễn.
Mà bây giờ hắn lại vì Vân Trạch, cũng muốn bỏ rơi Tần Diễn sao?
Khoảnh khắc hắn nhận ra điều đó, Phó Trường Lăng mờ mịt ngẩng đầu.
“Ta phải đi cứu y.”
Phó Trường Lăng đứng dậy, hắn nhìn về phía Vô Cấu cung, lẩm bẩm ra tiếng: “Sư phụ y đã từ bỏ y, ta không thể từ bỏ y…”
Tô Vấn Cơ không nói lời nào, Phó Trường Lăng bước đi lảo đảo, chạy như điên tới đại môn của tháp ngộ đạo, nhưng khi hắn mở cửa ra, cuồng phong mang theo hàn ý thấu xương cuồn cuộn thổi vào, thổi đánh vào y phục tung bay của hắn.
Rồi sau đó hắn thấy bên ngoài tháp trong Càn Khôn thành, có rất nhiều tu sĩ đứng ở bên ngoài. Có người hắn quen, người hắn không quen, toàn bộ tu sĩ của thành đứng ở trên đường, ngửa đầu nhìn hắn trên tháp cao.
“Ngươi có thể đi.”
Tô Vấn Cơ quỳ gối nơi xa, thần sắc bất động: “Ngươi vừa ra ngoài, bọn họ cũng chết.”
Vừa dứt lời, Phó Trường Lăng liền thấy toàn bộ tu sĩ rút kiếm ra, để trên cổ mình.
“Tô thị dùng mạng nhiều người như vậy cùng với tương lai phi thăng của ta, chỉ để cho ngươi và Tần Diễn trở về.”
Tô Vấn Cơ vừa nói, vừa chống tay đứng lên: “Vân Trạch dùng tâm huyết cả đời của biết bao tu sĩ, tu sửa Càn Khôn thành và tháp ngộ đạo, vì để cho ngươi hiểu được Thiên Đạo.”
“Phó thị dùng tính mạng toàn tộc, để ngươi có thể khôi phục khí vận của mình, trở thành người tiếp cận gần nhất với Thiên Đạo.”
“Bây giờ ngươi vì một Tần Diễn mà rời đi,” Tô Vấn Cơ giơ tay chỉ hướng ngoài tháp, “Chỉ cần ngươi nguyện ý nhìn nhiều người bên ngoài tháp chết đi, chỉ cần ngươi không từng đêm từng đêm mơ lại cảnh tượng hôm nay, nguyện ý nhìn Vân Trạch vì ngươi mà huỷ diệt, vậy ngươi có thể đi.”
“Ngươi bức ta.” Phó Trường Lăng siết chặt nắm tay.
Tô Vấn Cơ nghe hắn nói vậy thì mất bình tĩnh, hét lớn thành tiếng: “Là ngươi đang ép chúng ta!”
“Ai không có người thân? Ai không có người thương? Ai không có một người mà họ muốn sống sót? Tần Diễn là người thương ngươi, cũng là bằng hữu của ta!”
“Nhưng đây không phải cái cớ để ta ngươi muốn làm gì thì làm.”
Tô Vấn Cơ bước vào trong trận pháp, kim tự phù văn trong trận pháp xoay quanh y: “Ngươi là Diệp Lan chuyển thế, ngươi là người được thiên mệnh chú định, ngươi là người duy nhất có thể cứu Vân Trạch ra khỏi biển lửa. Phó Trường Lăng, mạng của ngươi, không còn là của ngươi nữa.”
“Bây giờ ngươi đi, ngươi muốn cứu Tần Diễn, nhưng ngươi có nghĩ tới liệu y có muốn để ngươi cứu không?”
“Nếu ngươi vì cứu y mà xảy ra chuyện, vì điều đó mà Vân Trạch lâm vào tuyệt lộ, Phó Trường Lăng, ngươi cảm thấy y sẽ nguyện ý chết, hay là nguyện ý đeo tội nghiệt với Vân Trạch trên lưng sống tiếp?”
Phó Trường Lăng ngẩn người đứng ở tại chỗ.
Hắn ngơ ngẩn một hồi lâu, từ từ quay đầu lại nhìn về hướng Vô Cấu cung.
“Nhưng….” Phó Trường Lăng nghẹn ngào mở miệng, thần sắc mờ mịt, “Nhưng…ta đã nhìn y chết một lần…”
Khi y là Tuế Yến Ma Quân, tay nhiễm máu tươi, tội nghiệt đầy mình, không thể quay đầu.
Hắn đã nhìn Tần Diễn đi con đường đó, đã nhìn một lần.
Tô Vấn Cơ không đáp lời, mặt lộ vẻ thương xót.
Phó Trường Lăng đứng ở tại chỗ, phóng mắt vọng xa, người hắn quen biết, đều đang quỳ gối dưới tháp.
Một bên là cái gọi là Vân Trạch thương sinh, một bên là Tần Diễn đã bị hắn cô phụ hai đời.
Hắn không biết con đường phía trước của mình, không biết phương nào.
Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ Càn Khôn thành bị ai đó đâm sầm vào, mọi người theo bản năng quay đầu lại, liền thấy cánh cửa đỏ thẫm ầm ầm ngã xuống, Tạ Ngọc Thanh tay cầm trường kiếm đứng ở trước sơn môn.
“Phó Trường Lăng!”
Tạ Ngọc Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Trường Lăng trên tháp cao. Phó Trường Lăng ngơ ngác nhìn Tạ Ngọc Thanh, liền thấy ánh mắt Tạ Ngọc Thanh cứng rắn như kiếm, nhìn thẳng hắn: “Còn không mau đi?!”
————
Lời editor: *Thở dài*