Đọc truyện Trác Ngọc – Chương 115: Diệp Lan, hôm nay ta tiễn ngươi lên đường
Editor: Miri (Torianimereview.wordpress.com)
– —————–
Có Phó Ngọc Thù tương hộ, Phó Trường Lăng đột phá thuận lợi hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Hơn phân nửa lôi đình được Phó Ngọc Thù dùng pháp khí chắn lại toàn bộ, tới khi nó ầm ầm nện xuống, Phó Trường Lăng nhanh chóng vận chuyển tất cả pháp quyết hắn đã thông thấu khi đột phá đời trước, rồi sau đó trọng tố kim thân trong lôi đình, tiến thẳng vào Độ Kiếp.
Phó Ngọc Thù ôm kiếm ở nơi xa nhìn về phía hắn, vài thân ảnh bạch y từ từ hiện ra từ trong không khí, rồi sau đó ngưng kết thành thật thể, đứng ở bên cạnh Phó Ngọc Thù.
Người đứng đầu nhìn cùng lắm chỉ mới hai mươi, bạch y ngọc quan, vạt áo thêu hoa bỉ ngạn, mắt quấn lụa trắng dài ba khoan tay, tựa như vẫn có thể nhìn thấy, cùng Phó Ngọc Thù vọng về Phó Trường Lăng đứng ở nơi xa.
“Chưa đến hai mươi đã Độ Kiếp kỳ, thật là cổ kim hiếm thấy.”
Bạch y nhân cảm khái ra tiếng, Phó Ngọc Thù sắc mặt bất biến, chỉ nói: “Ta cho rằng Tô thiếu chủ đã biết.”
“Dùng cái gì để thấy được chứ?”
Tô Vấn Cơ cười cười, Phó Ngọc Thù ôm kiếm ngồi, chỉ nói: “Nghe nói hôm nay phần lớn người Tô gia không tham dự đại điển tiên minh.”
“Nghe nói hôm nay Phó gia chủ không đi đại điển tiên minh, nhưng phái toàn tộc Phó gia đi, nói chuyện này rất quan trọng.”
Tô Vấn Cơ vừa nói ra câu đó, Phó Ngọc Thù lập tức biết Tô Vấn Cơ đã nhìn thấu tính toán của hắn.
“Càn Khôn thành của Tô thị tu sửa đến đâu rồi?”, Phó Ngọc Thù quay đầu nhìn về phía Tô Vấn Cơ, Tô Vấn Cơ thần sắc bình thản, gật đầu nói: “Hiện giờ đã phái người tiến đến tiếp ứng, đưa tất cả tu sĩ còn sót lại đến Càn Khôn thành.”
Phó Ngọc Thù không nói gì, hai người lặng im nhìn nơi xa, sơn phong thổi vạt áo Tô Vấn Cơ tung bay. Phó Ngọc Thù trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Nghe nói lúc ngươi chín tuổi, bỗng nhiên có được Thiên Mệnh Nhãn. Ngươi có thể nói cho ta, đêm hôm đó ngươi đã tìm được gì, nhìn thấy gì?”
“Nếu có thể nói, thì hà cớ gì ta không nói sớm đâu?”
Tô Vấn Cơ thần sắc bình đạm: “Phó gia chủ ngài chỉ cần biết, Tô gia, đã làm tất cả những gì có thể.”
“Hiện giờ Vân Trạch, sinh tử tồn vong…” mặt Tô Vấn Cơ bình thản, “toàn dựa vào Phó công tử.”
Khi nói chuyện, chỉ thấy lôi đình to lớn như cự long ầm ầm rơi xuống, đánh mạnh về hướng Phó Trường Lăng. Lôi đình đập xuống đất xong thì cuốn lên một trận cuồng phong, Phó Ngọc Thù cùng Tô Vấn Cơ giơ tay áo ngăn trở gió bụi, Phó Ngọc Thù hơi căng thẳng nắm chặt kiếm.
Khoảnh khắc llôi đình rớt xuống, trận pháp trong huyết trì kịch liệt hấp thu sức mạnh của lôi đình.
Ở trong Hồng Mông Thiên cung xa xôi, Giang Dạ Bạch giẫm lên nền đất lan tràn máu tươi, tay cầm trường kiếm, ở dưới ánh mắt vọng lên của ma tu, một lần nữa ngồi trên chủ vị của Hồng Mông Thiên cung.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nâng trường kiếm trên tay, lớn giọng hô: “Trợ lực cho ta!”
Toàn bộ người trong đại điện đều quỳ xuống, linh lực từ trên người bọn họ từ từ bốc lên, hội tụ bay tới mũi kiếm của Giang Dạ Bạch.
Mà bên trong huyết trì, hoa văn trận pháp từ từ sáng lên, rồi sau đó giống như linh xà trườn đến len lỏi khắp đường hoa văn, bất quá chỉ mất một lúc, toàn bộ huyết trì đã sáng lên. Những chỗ giao điểm Phó Trường Lăng thiết hạ âm khí cản trở trận pháp khi nãy, dưới ánh sáng kia lập tức nổ tung!
Hoa văn trên quyển trục của Giang Dạ Bạch rốt cuộc dung hợp với hoa văn huyết trì, huyết trì nháy mắt trở nên đất rung núi chuyển.
Phó Trường Lăng nhận ra tình huống có biến, nhưng hắn đang chịu đợt lôi đình cuối cùng đánh xuống, cũng bất chấp đó là gì mà cắn chặt hàm răng, dùng hết sức lực toàn thân để dung hợp sức mạnh lôi đình và linh lực gần như muốn nổ tung trong gân mạch, cứ như đang điều tiết dẫn đường cho nước biển đột ngột chảy vào, hóa thành nước sông bình tĩnh, bằng phẳng hoa nhập trong cơ thể.
“Có chuyện gì thế này?!”
Phó Ngọc Thù nhíu mày: “Tại sao âm khí nặng như vậy?!”
Tô Vấn Cơ im lặng, một tay cầm trượng trúc chống trên mặt đất, một tay khác nhanh chóng bấm đốt ngón tay. Một lát sau, y lộ ra sắc mặt ưu sầu: “Phong ấn khí mạch…phá rồi.”
Vừa dứt lời, một đạo ánh sáng từ trong huyết trì phóng lên cao. Ánh sáng vừa phóng lên liền rơi xuống ba hướng Kim Quang Tự, Vạn Cốt nhai, và Thái Bình trấn.
Ánh sáng kia xuyên thấu ngàn dặm, chiếu sáng trời đêm như thành ban ngày. Tất cả mọi người trong Vân Trạch dường như đều bị dị tượng này đánh thức, bá tánh nháo nhào lao ra ngoài cửa, nhìn lên cảnh tượng quỷ dị giống như trời phạt này.
Ánh sáng rơi xuống phong ấn khí mạch đã được Phó Trường Lăng gia cố, hoa văn trận pháp vốn dùng để gia cố phong ấn khí mạch đột nhiên bắt đầu xoay tròn, biến hóa, rồi sau đó liên tiếp trong một khắc, từng chỗ phong ấn khí mạch tuôn ra một cột sáng thật lớn, như trụ trời dựng thẳng.
Người trên toàn Vân Trạch đều nhìn lên cột sáng phát ra khắp nơi kia.
Tang Kiền Quân cõng Dương Tuấn chạy tới Càn Khôn thành của Tô gia.
Phó Minh Lam mình đầy máu trốn ở trên một cái cây trong rừng, cúi đầu nhìn ma tu đang truy tìm hắn.
Việt Cầm được thú rối của mình chở đi, chạy như điên trong bóng đêm.
Tô Tri Ngôn đứng ở trên đỉnh núi Càn Khôn, dưới chân là đồng hoa bỉ ngạn nở rộ, nhìn tu sĩ đang liên tục chạy đến.
Thượng Quan Minh Ngạn đứng ở trong đại điện Hồng Mông Thiên cung, đứng cạnh Việt Tư Nam vừa nghiêng ngả lảo đảo vọt vào, ngửa đầu nhìn về phía Giang Dạ Bạch đang ngồi trên đài cao.
Dù họ đang ở đâu, đang làm gì, bốn cột sáng thay đổi vận mệnh Vân Trạch kia đều hoàn toàn chiếu rọi nơi bọn họ đang đứng, mà bọn họ đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn về phía ánh sáng ấy.
Phó Trường Lăng ở trung tâm trận pháp chỉ cảm thấy cuồng phong từ dưới chân nổi lên, mặt đất ầm ầm rung chuyển, rồi sau đó có tiếng cười điên cuồng từ nơi gần đó truyền đến, sau đó, bóng người từ từ xuất hiện trong huyết trì.
“Làm sao bây giờ?”
Tô Vấn Cơ quay đầu nhìn về phía Phó Ngọc Thù, không đợi Phó Ngọc Thù mở miệng, Đàn Tâm kiếm đã nhảy ra, thẳng thừng hộ xung quanh Phó Trường Lăng.
“Còn hỏi làm sao nữa hả?”
Phó Ngọc Thù phất mở quạt nhỏ trong tay: “Động thủ!”
Nói xong, bốn tu sĩ canh giữ xung quanh Phó Trường Lăng liền tiến lên tranh đấu với ma tu Nghiệp Ngục, bốn gã tu sĩ Tô gia đi sau Tô Vấn Cơ cũng rút kiếm nhảy vào chiến trường.
Xung quanh Phó Trường Lăng đều là thiên lôi, theo đạo lý là sẽ không có ai dám tới gần. Nhưng những ma tu Nghiệp Ngục vừa vào Vân Trạch kia cứ như đều nhận mệnh lệnh từ ai đó, vừa mới tới Vân Trạch đã bất chấp nhào tới Phó Trường Lăng.
Tu sĩ Nghiệp Ngục xuất hiện trong huyết trì càng ngày càng nhiều, nhưng những người này cùng lắm đều là Kim Đan Nguyên Anh nên cũng không làm được gì nhiều, cho đến khi một tu sĩ thanh niên khoác lam y đã bạc màu dần dần ngưng kết trong huyết trì, toàn bộ không khí chiến cục trong huyết trì nháy mắt biến đổi.
Thanh niên kia vừa mới ngưng tụ thành thật thể, một nữ tử liền bắt đầu hiện hình phía sau gã. Phó Ngọc Thù thu hồi cây quạt, mũi chân nhón lên nhảy tới gần Phó Trường Lăng. Tô Vấn Cơ cũng đi theo sau hắn, cùng hắn một trước một sau đứng ở ngoài thiên lôi.
Rồi sau đó hai người dùng tay kết ấn, nhanh chóng bày ra một cái kết giới, ngăn cản thanh niên trước mặt.
Thanh niên lam y đó thấy động tác của họ, cũng chỉ cười nhẹ.
“Chút tài mọn.”
Gã dứt lời liền nâng tay áp lên trên kết giới, Phó Ngọc Thù lập tức cảm giác được linh lực kết giới đang bị thanh niên này cắn nuốt lấy. Ngay lúc đó, Đàn Tâm kiếm quyết đoán chém một nhát, thanh niên kia lập tức bị bức lui ba trượng.
Tô Vấn Cơ thở dài: “Ta hiểu rồi.”
Nói xong, y lập tức rút kiếm từ bên trong trượng trúc của mình, Phó Ngọc Thù nhìn thoáng qua, liền hiểu ý Tô Vấn Cơ.
Nếu mấy tu sĩ này am hiểu cắn nuốt linh lực, vậy muốn đối phó bọn họ chỉ có thể dùng phương pháp không sử dụng linh lực.
Hai người lập tức phá bỏ kết giới, sau đó cầm kiếm bảo hộ xung quanh Phó Trường Lăng.
Hai người đều là pháp tu, vốn không am hiểu cận chiến. Cũng may những ma tu kia đều là vừa từ Nghiệp Ngục tới đây, thân thể còn xem như yếu ớt, chỉ là bọn chúng nghe lệnh phải giết Phó Trường Lăng nên mới xông lên như tre già măng mọc.
Hai bên tách ra đánh, Phó Ngọc Thù triền đấu với thanh niên kia, Đàn Tâm kiếm cùng gia phó Tô gia, Phó gia ở bên ngoài điên cuồng đánh trả, Tô Vấn Cơ canh giữ ở nội sườn sâu bên trong, phụ trách giải quyết mấy con cá lọt lưới.
Nhưng dần theo thời gian, người Nghiệp Ngục càng ngày càng nhiều, hơn nữa bọn họ đã bắt đầu khôi phục trạng thái của thân thể. Thấy thiên lôi gần kết thúc, thanh niên giao thủ với Phó Ngọc thù đột nhiên bạo trướng linh lực, đánh bay Phó Ngọc Thù ra xa, rồi sau đó lập tức rút kiếm tiến quân thần tốc, không màng lôi đình uy danh, đâm thẳng vào Phó Trường Lăng!
“Trường Lăng!”
Phó Ngọc Thù hét lớn, Đàn Tâm kiếm đuổi sát bay đến, mắt thấy mũi kiếm thanh niên kia sắp đâm tới ngực Phó Trường Lăng, lại thấy lông mi Phó Trường Lăng khẽ run, sau đó cơ thể đột nhiên tỏa ra kim quang, linh lực bàng bạc bay ra khỏi cơ thể, nháy mắt chấn khai tu sĩ có tu vị thấp kém xung quanh.
Thanh niên trước người hắn cố gắng bám trụ, dùng hết toàn lực để đẩy mũi kiếm về phía trước, nhưng cuồng phong lại cứ như dồn hết toàn bộ lực cản trước mặt gã, bức cho mũi kiếm thanh niên không thể nhích lên một li.
“Diệp…Lan……”
Thanh niên kia nghiến răng bảo: “Hôm nay…ta….tiễn….ngươi…lên….đường!”
Vừa dứt lời, thanh niên dường như là đang bức cho linh lực mình đến cực hạn, nháy mắt phá khai cản trở của Phó Trường Lăng, mũi kiếm rốt cuộc lại đâm về trước, đột nhiên xỏ xuyên qua ngực Phó Trường Lăng!
Khoảnh khắc mũi kiếm của gã đâm vào, lôi đình lập tức đánh xuống thổi văng gã. Phó Trường Lăng ở bên trong lôi đình từ từ mở mắt, thanh niên bên ngoài dùng kiếm chống đỡ thân mình, khó khăn đứng dậy. Nữ tử bên cạnh gã cuống quýt giữ chặt gã, vội la lên: “Minh Tu, thiên lôi đã qua, chúng ta đi thôi.”
“Ta muốn giết hắn.”
Minh Tu nghiến răng: “Ba ngàn năm……”
“Ma Tôn đã hạ lệnh!”
Nữ tử nôn nóng mở miệng, giữ chặt nam tử kia: “Còn có người tộc khác, rút lui thôi.”
Minh Tu do dự một lát, Phó Trường Lăng ở trong lôi đình lẳng lặng chăm chú nhìn bọn họ.
Minh Tu cách một tầng lôi đình đứng đối mặt với Phó Trường Lăng. Sau một hồi, gã cắn chặt răng, giơ tay, dẫn mọi người biến mất tại chỗ.
“Gia chủ.”
Gia phó Phó gia nhảy về lại phía sau Phó Ngọc Thù, sốt ruột nói: “Chúng…”
“Bỏ đi.”
Phó Ngọc Thù nhìn chằm chằm Phó Trường Lăng: “Đây không phải chuyện cấp bách lúc này.”
Hắn vừa dứt lời, Phó Trường Lăng liền nhắm mắt lại, cột sáng màu vàng từ dưới chân hắn phóng lên cao, trông cứ như một bàn tay mạnh mẽ xé rách mây mù dày đặc trên bầu trời, khiến cho ánh nắng mặt trời vàng óng lộ ra.
Theo ánh mặt trời rơi xuống là một cơn mưa rào, hạt mưa giáng xuống từ bầu trời, nơi nào có linh vũ tưới đến lập tức liền có cỏ xanh chồi non trồi ra từ mặt đất, nhìn qua cứ như bừng bừng sức sống.
Nước mưa tẩy trần thân thể Phó Trường Lăng, cơ thể của hắn được nước tẩy rửa từ từ tăng trưởng, khuôn mặt cũng có thay đổi mỏng manh. Trên da bao phủ một tầng ánh sáng oánh nhuận, nhanh chóng chữa trị toàn bộ ngoại thương của hắn.
Chỉ trong chốc lát, linh vũ đã từ từ biến mất, bên ngoài cơ thể của hắn rốt cuộc định hình. Ngũ quan trước khi được mưa tẩy trần còn mang nét trẻ con, bây giờ đuôi lông mày khóe mắt lại như đao tước bút vẽ, vừa mỏng vừa sắc bén, nhưng lông mi dày cùng đôi mắt đào hoa hơi hơi ngước lên, lại làm hắn hiện ra vài phần xinh đẹp lóa mắt.
Phó Trường Lăng chậm rãi mở to mắt, cảm giác được linh lực đang chảy khắp nơi trong cơ thể, nhiều đến mức như biển rộng núi dày. Làn linh lực quen thuộc làm hắn đột nhiên trở nên vững vàng hơn, tìm về vài phần ổn trọng bình thản của Hoa Dương chân quân kiếp trước.
Chờ linh vũ hoàn toàn dừng lại rồi, kim quang dừng ở trên người Phó Trường Lăng, hắn từ từ đứng dậy, tay nhấc lên một cái, khiến cho đạo bào đã sớm bị rách tung tóe do lôi đình nháy mắt hóa thành một hoa bào nghiễm tụ màu đen có thêu kim văn, trên đầu buộc nhẹ một dải lụa màu vàng, để cho mái tóc nửa xõa nửa cột, Thanh Cốt Phiến từ bầu trời xoay vòng rơi xuống, lặng lẽ dừng trong tay hắn.
Màu đỏ của tua áo hòa quyện cùng màu đen thêu vàng trên ống tay áo, nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Tô Vấn Cơ cất bước đi về phía trước, cung kính hành lễ: “Đạo quân.”
Phó Trường Lăng giương mắt nhìn về phía Tô Vấn Cơ, ngữ điệu thanh lãnh vững vàng: “Tại sao ngươi ở đây?”
“Giang Dạ Bạch bố trí mai phục ở Hồng Mông Thiên cung, tàn sát tu sĩ Vân Trạch, bắt đi A Diễn.” Tô Vấn Cơ đáp vô cùng nề nếp, “Tô thị sớm biết Vân Trạch gặp nạn, đã xây dựng Càn Khôn thành trước để lấy làm phòng ngự. Đêm qua cảm ứng sắp có thiên kiếp buông xuống, không đi tham dự đại điển tiên minh. Sau khi Hồng Mông Thiên cung gặp nạn, Tô thị mở Càn Khôn thành, đón nhận tu sĩ chịu khổ khắp nơi, cũng suy đoán ra được nơi xuất đạo quân, đặc biệt tới đây nghênh đón. Thỉnh đạo quân bây giờ hãy cứu tu sĩ từ Hóa Thần trở lên, về Càn Khôn thành thiết hạ kết giới, dùng nó hộ tu sĩ Vân Trạch.”
Phó Trường Lăng không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn Tô Vấn Cơ.
Độ Kiếp và Hóa Thần, tuy rằng chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng hai cảnh giới này lại có khác biệt lớn là một cái không thấy Thiên Đạo, một cái thấy Thiên Đạo.
Nếu nói tu sĩ Hóa Thần vẫn là “Người”, thì Độ Kiếp chính là bước tới ngạch cửa Thiên Đạo. Vào tới cảnh giới của “Tiên”, ngoại trừ có thể nhìn thấy tu vi người khác, càng quan trọng hơn, đó là có thể nhìn thấy “Vận khí Thiên Đạo” của một người.
Người Tô gia trời sinh có thể bói toán, mà Tô Vấn Cơ cơ duyên xảo hợp đạt được một đôi Thiên Mệnh Nhãn, khiến cho y dù có tu vi thế nào, đối với cảm giác của Thiên Đạo, đều là sẽ gần với Độ Kiếp.
Có thể nói tại toàn bộ Vân Trạch này, y chính là người gần Thiên Đạo nhất, cũng là người có khả năng phi thăng nhất.
Cho nên đời trước, sau khi hắn đi vào Độ Kiếp và có thể thấy vận khí Thiên Đạo trên một người, hắn liền phát hiện Tô Vấn Cơ chính là người có khí Thiên Đạo dày nhất trong số những người hắn gặp qua.
Nhưng đời trước, y không phi thăng.
Mà đời này……
Phó Trường Lăng nhìn chăm chú vào y, hắn rõ ràng nhìn ra, trên người Tô Vấn Cơ, khí Thiên Đạo đáng lẽ nên vờn quanh, lại hoàn toàn không có.
Phó Trường Lăng nhìn Tô Vấn Cơ không nói lời nào, Tô Vấn Cơ trước sau vẫn mang cười trên mặt, mặc cho Phó Trường Lăng xem xét mình.
Phó Ngọc Thù thu Đàn Tâm kiếm đi đến cạnh Phó Trường Lăng, cà lơ phất phơ nói: “Ối chà, nhìn cũng không tệ lắm.”
“Còn may phụ thân tới nhanh.”
Phó Trường Lăng nghe Phó Ngọc Thù nói thì quay đầu nhìn về phía Phó Ngọc Thù và Đàn Tâm kiếm trong lòng ngực hắn: “Ngài và mẫu thân còn ổn chứ?”
“Không có việc gì.”
Phó Ngọc Thù vẫy vẫy tay, chỉ nói: “Ngươi cũng khoan hàn huyên với bọn ta, mau mau đi cứu người đi.”
Phó Trường Lăng gật đầu, hắn quay đầu lại liếc nhìn huyết trì một cái, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn đứng yên nhắm mắt lại, bắt đầu dùng thần thức nhanh chóng đảo qua toàn bộ Vân Trạch.
Ngoài trừ mấy nơi có người cố ý hạ kết giới, hắn đều xem xét từng chỗ có linh lực dị động. Phó Trường Lăng nhanh chóng xác nhận vị trí các tu sĩ Hóa Thần đang bị truy đuổi, hắn lại mở mắt, giơ tay vẽ Truyền Tống trận, xong nói với Phó Ngọc Thù và Tô Vấn Cơ: “Các ngươi đi Càn Khôn thành trước, ta xử lý xong việc sẽ đi tìm các ngươi.”
“Vậy còn ngươi?”
Phó Ngọc Thù nhíu mày, Phó Trường Lăng bình tĩnh nói: “Cứu người.”
Nói xong, Phó Trường Lăng biến mất tại chỗ.
“Đi thôi.”
Tô Vấn Cơ phủi phủi bụi đất trên y phục, lập tức dẫn người nhảy vào Truyền Tống Trận trước.
Phó Ngọc Thù quay đầu lại, nhìn thoáng qua mảnh đất đã sớm biến thành phế tích, hắn trầm ngâm một lát, rốt cuộc vẫn là đưa người nhảy vào Truyền Tống trận.
Sau khi thành Độ Kiếp, liền có thể súc địa thành thốn, Phó Trường Lăng dùng thần thức dọ thám, biết vị trí của đám người Tang Kiền Quân rồi thì ấn theo vị trí từ gần tới xa mà bay tới, đưa từng người từng người tới Càn Khôn thành xong, hắn lại đi thẳng tới cửa thành.
Càn Khôn thành được xây tận bên trong núi cao, rõ ràng là một yếu địa quân sự được chuẩn bị trong nhiều năm, tường thành được vẽ đầy phù văn, chứa đầy các loại pháp khí.
Các đệ tử đại tông môn vội vàng chạy trong chạy ngoài, đóng quân tại phía trên cửa thành, không ngừng đón tu sĩ chạy tới tị nạn.
Hiện giờ bốn đại khí mạch đều đã mở, tu sĩ Nghiệp Ngục đi vào Vân Trạch, hơi hơi nghỉ ngơi một lúc, sau đó lập tức bắt đầu tiến công vào các đại môn phái.
Các đại môn phái bị đánh bất ngờ không địch lại, nhận được Tô gia truyền lệnh, cuống cuồng trốn về Càn Khôn thành.
Tất cả chuyện này đều không xảy ra ở kiếp trước. Kiếp trước không có hắn nhúng tay, hết thảy đều chỉ phát triển từng bước, không có đột nhiên mở ra phong ấn khí mạch, cũng không có Càn Khôn thành chuẩn bị sẵn để đối phó.
Hết thảy mọi chuyện lúc này, đã trông giống như một thế giới khác.
Phó Trường Lăng ở trên tường thành lặng lẽ nhìn một lát, sau đó nâng tay lên, hoa văn trận pháp từ lòng bàn tay hắn nhanh chóng bay ra, thiết ra trận pháp chuyên trị ma tu bao phủ Càn Khôn thành. Mọi người kinh ngạc nhìn trận pháp đó, nhưng có lẽ bọn họ cũng đã nhận được tin tức từ trước nên cũng không hề phản đối.
Phó Trường Lăng thiết kết giới xong liền quay đầu rời đi, tới lúc hắn xuất hiện lại thì trời đã gần sáng. Hắn ngừng ở trước một cái sơn động, lẳng lặng nghe tiếng chim tước vui sướng hót ca mừng nắng sớm.
Hắn ngừng một lát ở trước sơn động, vuốt ve ngọc bội Hồng Mông Thiên cung trên tay, nghe thanh âm truyền đến từ bên trong.
“Sư phụ, Đại sư huynh, sư tỷ, Phó Trường Lăng, còn có chư vị sư huynh đệ, Vân Vũ đi trước, đừng nhớ mong.”
Thanh âm thiếu niên hiếm khi bình thản như vậy, mất đi giai điệu linh hoạt thường có, tăng thêm vài phần ôn nhu ổn trọng.
Thật ra nơi đầu tiên hắn tìm được bằng thần thức chính là vị trí của Vân Vũ và Tạ Ngọc Thanh, nhưng nơi hắn tới cuối cùng, lại cũng là nơi này.
Có lẽ hắn cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng qua một hồi lâu, hắn vẫn là đi vào.
Nắng sớm theo bước chân hắn soi vào sơn động, Tạ Ngọc Thanh nghe được tiếng bước chân của Phó Trường Lăng thì chậm rãi mở mắt. Phó Trường Lăng ngừng ở trước nàng rồi, nàng vẫn còn cuộn tròn trong tấm chăn Vân Vũ đưa cho mình.
Nàng hình như đã tỉnh từ lâu, lại tựa hồ như vẫn còn say giấc. Nàng cứ vẫn luôn cuộn tròn ở nơi đó, cứ như vĩnh viễn không cần tỉnh lại là sẽ vĩnh viễn không cần phải đối mặt.
Phó Trường Lăng ở bên cạnh nàng, hắn đứng đó một lúc lâu, rốt cuộc ra tiếng: “Sư tỷ, cần phải đi.”
Tạ Ngọc Thanh bất động, nàng lấy tay mình ôm đầu, chôn ở bên trong tấm chăn của Vân Vũ.
“Tối hôm qua ta rất mệt.”
Giọng Tạ Ngọc Thanh mang theo khản đặc: “Thật ra ta muốn hỏi đệ ấy, vì sao Vân Vũ rõ ràng đang làm nội ứng, lại không nói cho chúng ta biết. Nhưng ta quá mệt, ta không hỏi.”
“Nếu ta hỏi đệ ấy sớm hơn một chút,” Tạ Ngọc Thanh khẽ run rẩy, “Có phải là ta sẽ phát hiện sớm hơn, thì đệ ấy sẽ không……không phải trở thành bộ dáng thế này?”
“Hoá Thạch chú phải thề với Thiên Đạo, không có cách giải.”
Phó Trường Lăng đáp vô cùng bình tĩnh.
Sinh ly tử biệt, đời trước hắn đã quen nhìn rồi.
Hắn vốn dĩ cho rằng những thứ này đã là quá khứ xa xăm, nhưng bây giờ lại phát hiện, hóa ra chẳng có gì khác cả.
Hắn cảm giác bản thân đã về lại đời trước, hắn là Hoa Dương chân quân được mọi người vọng ngưỡng. Vai hắn khiêng Vân Trạch, tất cả mọi người có thể khóc lóc thảm thiết, duy hắn không thể.
“Tạ Ngọc Thanh,” Phó Trường Lăng bình tĩnh gọi nàng, “Đứng lên đi.”
Cơ thể Tạ Ngọc Thanh run rẩy, qua một hồi, nàng có lẽ là rốt cuộc nhịn không được nữa, chợt khóc thảm thiết đau đớn.
Phó Trường Lăng đứng ở tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tạ Ngọc Thanh đột nhiên phát điên. Hắn dịch ánh mắt sang Vân Vũ đã hóa đá, lẳng lặng nhìn Vân Vũ thật lâu. Hắn chống gối ngồi xuống, tháo ra ngọc bội Hồng Mông Thiên cung từ trong tay Vân Vũ.
Phó Trường Lăng nắm nó trong tay, hắn nghe tiếng nức nở của Tạ Ngọc Thanh, chậm rãi đứng dậy, xoay người rời đi.
Hắn đứng ngoài sơn động. Khi hắn đứng đó, chưa từng có một khắc nào, hắn lại vô cùng hy vọng có Tần Diễn bên cạnh hắn như vậy.
Đời trước, hắn dùng hận thù đối với y để chống đỡ bản thân đi qua nửa đời.
Mà một đời này, đối mặt sinh ly tử biệt, sư hữu ly tán, hắn lại chỉ hy vọng có thể dùng cảm tình đối với y để chống đỡ bản thân, đi qua nửa đời này.
– ————–
Lời Editor:
Khung cảnh sinh ly tử biệt này được mô tả cực kì tốt, cũng lâu rồi mới đọc Đam mà cảm giác được khói lửa chiến tranh gần kề thế nào. Tất cả nhân vật đều có một phần trong đó, không phải là một người đánh, mà là cả một thế giới đồng lòng. Có lẽ Tô Vấn Cơ là người làm mình ngạc nhiên nhất chương này? Vấn Cơ a….
Lol, đảm bảo truyện hoàn thì mình phải sửa gần hết cái review….. =)))) Vừa beta xong quyển 1, mệt bm-