Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật

Chương 72


Bạn đang đọc Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật – Chương 72


Trần Thi Thi cảm thấy có người đi ngang qua, đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy xung quanh trống không không một bóng người.
Giọng nói trầm ấm của Edward phát ra như tiếng đàn vi ô lông: “Vậy là cô đã lấy trộm thứ gì đó của Tiết Thanh Châu.”
Trần Thi Thi không quan tâm đến ý tứ sâu xa trong lời nói của anh ta, chủ động xin lỗi: “Edward, tôi biết sai rồi, lúc đó tôi chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi.”
“Cô muốn tôi giúp cô như thế nào?” Edward ở đầu dây bên kia thở dài: “Tôi đã tra rồi, hiện tại chứng cứ vô cùng chắc chắn.”
“Edward, anh muốn trở về nước không? Anh có thể giới thiệu giúp tôi một trường học tốt ở nước ngoài, ở đó sẽ không ai biết tôi nữa.” Ngoại trừ nhận cuộc gọi từ điện thoại di động, Trần Thi Thi đã tắt hết các thiết bị điện tử, giống như chim sợ cành cong, cô ta linh cảm rằng mình sẽ mắc kẹt trong vũng đầm lầy của dư luận.
Vốn dĩ, cô ta chỉ muốn giải thưởng trong nước với mục đích ra nước ngoài, nhưng thay vì kiềm chế sự cám dỗ của danh lợi hấp dẫn, cô ta lại chọn cách lắng nghe âm thanh của ma quỷ trong lòng mình.
Tiếng cười sảng khoái của Edward bật ra, như thể anh ta đang nghe thấy một câu chuyện cười vô cùng hài hước: “Nhưng tôi sẽ ở lại thành phố C.

Ở đây rất tốt.

Xin lỗi, tôi không giúp được gì cho cô rồi.”
Không đợi Trần Thi Thi nói gì, Edward đã ngăn cô ta lại, thở dài: Cô và Ôn Nhạc Thuỷ vô cùng giống nhau, xảy ra chuyện đều vội vàng đến tìm tôi, nhưng so ra da mặt của cô còn dày hơn anh ta rất nhiều.”
Có ý gì? Edward sao có thể nói ra những lời như vậy?
Trần Thi Thi tháo micro ra, không thể tưởng tượng được đây là lời nói mà Edward có thể nói ra.
Trong mắt cô ta, Edward là một quý ông đẹp trai, phong độ dịu dàng, là người vĩnh viễn có thể tìm thấy sự đồng cảm của bạn và là người cố vấn tinh thần cho bạn.

Vì vậy sâu trong thâm tâm cô ta rất say mê anh ta.

Nhưng sự việc đột ngột xảy ra trước mắt khiến cô ta đột nhiên tỉnh táo.
“Nếu không phải có anh, tôi sao có thể to gan như vậy…!Rõ ràng anh là người giật dây tôi!” Trần Thi Thi cảm thấy vô cùng oan ức.
Giọng nói Edward vẫn nhẹ nhàng, ẩn giấu chán ghét sâu bên trong, đây là lần đầu tiên anh ta m nhìn thấy một người vô liêm sỉ và kiêu ngạo tự cao tự đại như vậy, cảm thấy mọi việc mình làm đều không sai, đẩy tất cả mọi lỗi lầm cho người khác.

Ở một khía cạnh nào đó, cô ta cũng được coi là một nửa trong những người xuất chúng.
Ngay cả Edward, người đã quen nhìn thấy vô số loại người, cũng không khỏi thở dài trước thái độ của cô ta.
Rốt cuộc, anh ta thật sự cảm thấy lần này mình rất vô tội, chẳng qua anh ta chỉ ám chỉ vài điều không ngờ trên lưng sẽ mang một cái nồi to như vậy.
Và nếu anh ta biết đó là Tiết Thanh Châu, anh ta nhất định sẽ không…
Thời gian như chậm lại trong sự trầm mặc, Trần Thi Thi đột nhiên hồi phục tinh thần, lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc.
Cái gì gọi là “Cô rõ ràng đã trộm thứ gì đó của Tiết Thanh Châu”.
Edward và Tiết Thanh Châu quen biết nhau?
Cô ta chưa từng nghe Ôn Nhạc Thủy nói qua, nhưng cô ta từng nghe nói Edward và Ôn Trà vô cùng thân thiết.

Trong nháy mắt, như có một chiếc búa nhỏ đập vào đầu cô ta, tách ra một kẽ hở, cô ta như ma xui quỷ khiến hỏi: “Anh thích Ôn Trà phải không?”
Khi Edward im lặng trong nháy mắt, cô ta cứ thế mà hiểu rõ câu trả lời.
Trần Thi Thi cười ha hả một tiếng: “Edward, anh đang đùa tôi đúng không? Lúc trước người dùng tay tôi hại Ôn Trà cũng là anh, hiện tại người không muốn đối phó với Ôn Trà cũng là anh.”
Nhưng bây giờ không sao cả, cô ta đã tìm được cách tự cứu lấy mình, không tiếp tục sợ hãi nữa, nói: “Tôi muốn ra nước ngoài, nếu anh không giúp được, tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện anh đã làm với Ôn Trà.

Anh ta có lẽ không biết chuyện anh đã bỏ mặc khi anh ta bị bạo lực mạng thì phải.


“Cô đang đe dọa tôi?” Edward hỏi.
Trần Thi Thi không hiểu sao cảm thấy hoảng sợ, cô ta cố gắng đè ép nỗi hoảng sợ trong lòng xuống: “Anh tự giải quyết đi, đưa tôi ra nước ngoài, bằng không anh nên biết rằng…”
Cô ra nói xong lập tức cúp điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt điện thoại, dậm chân không muốn quay lại phòng học, chỉ cúi đầu ôm ngực muốn về nhà.
Trong phòng học, thấy Ôn Trà vừa trở lại, Duẫn Vũ đã hỏi: “Cậu ấy trốn rồi?”
“Không biết nữa, tôi phát hiện cậu ấy có chuyện quan trọng cần bàn bạc, nên tôi quay lại đây trước.” Ôn Trà ngồi trên ghế thu dọn cặp sách: “Nghe lén chuyện riêng người khác không phải thói quen tốt.”
Tuy nhiên cậu đã nghe thấy một ít chuyện cực kỳ khủng khiếp.
Edward và Trần Thi Thi vậy mà cũng quen biết nhau.

Thế giới này thật là quá nhỏ bé mà, hơn nữa quan hệ của bọn họ còn có vẻ rất tốt.
Tốt nhất đừng để cậu biết Edward đã làm gì bên trong, bằng không nếu không giết chết Edward thì cậu sẽ không phải tên là Ôn Trà.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng lập tức nói ra.
Duẫn Vũ lặp lại: “Edward?”
“Cậu không biết anh ta?” Ôn Trà nhún vai: “Tôi không có ảnh chụp của tên súc sinh này, cậu có thể tìm trên mạng.

Anh ta nổi tiếng nhờ âm nhạc.”
Duẫn Vũ gật đầu, nhưng cũng không lập tức tìm kiếm, cậu đang xem tin tức mới nhất trên mạng.
Giữa lúc một tràng tiếng mắng chửi bên trong, tổ tiết mục chương trình “Cùng đạp gió nào” đã tung ra một đoạn clip ngắn không được phát sóng trong chương trình – cảnh Trần Thi Thi giẫm lên hố phân.
Trước đây chưa truyền ra do cân nhắc tình cảm, dù sao khách mời vẫn cần có hình tượng, hình ảnh trong đoạn clip này cũng không được tốt lắm.

Nhưng bảo bối Trần Thi Thi, người đã tự hủy hoại Vạn Lý Trường Thành và làm ra một điều vô liêm sỉ như vậy, đặc biệt xứng với vai hố phân.

Đạo diễn căm thù đến tận xương tủy với hành vi sao chép này, sẽ không có ý định giữ lại mặt mũi cho cô ta.
Camera ghi lại một cách chân thực cảnh Trần Thi Thi lặng lẽ bước vào phòng tắm, sau khi bước ra, người ta phát hiện ra những vết ố vàng đáng ngờ trên chiếc váy trắng của cô ta.

Đạo diễn còn có chút hài hước hỏi “có chuyện gì vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy?”, kết quả khi nhìn vào màn hình, sau đó Duẫn Vũ đã phải bịt mũi lại.
Duẫn Vũ:…!Đạo diễn, tên bạch liên hoa thối này!
[Chết tiệt, cười chết đi được, cô ta giẫm lên shit ở đâu vậy, khi tới gần cô ta vẻ mặt của mọi người cũng thay đổi ngay, nhìn anh trai nhỏ bên cạnh đã bị hôi đến mức nghi ngờ nhân sinh kìa.]
[Ỷ vào cả người mặc váy trắng mà đứng đó không làm gì, cô ta chỉ biết trốn tránh ở đó.

Giờ thì hay rồi.

Váy trắng đã chứng kiến cảnh cô ta tạc hố phân, đúng là nhân quả tuần hoàn, báo ứng mà.]
[Đạo diễn vốn không có ý định thả ra, đúng là quá tốt bụng mà.]
[Hahahahaha rõ ràng còn đốt pháo chúc mừng Trần Thi Thi rời đi, thật là thảm hại mà.]
[Vậy nên việc Trần Thi Thi rút khỏi cuộc thi là có lý do của riêng cô ta.

Mấy ngày trước, tôi thấy có tin đồn nói rằng khách mời đã loại cô ta.

Chính cô ta đã lười biếng, trốn tránh rồi cuối cùng bỏ chạy mất hết mặc mũi.]
Cùng với hình ảnh “Nước hoa tiên nữ” và “Nữ thần nước hoa” do Trần Thi Thi tiếp thị trước đây, danh hiệu “Nữ thần nước hoa mùi” đồng loạt lan rộng.
Nhân tiện, mọi người đã tạo ra một loạt các gói biểu cảm “Trần Thi Thi giẫm lên shit” jpg: “Trần Thi Thi hét lên” jg: “Trần Thi Thi biểu cảm giống như ăn shit” jpg, được lan truyền rộng rãi trên mạng.
Nó được gọi là “một trong mười bức tranh kém may mắn nhất” năm nay.
Nó khá dễ sử dụng và được Ôn Trà lưu lại để gửi cho những người mình ghét.
“Lần này may mắn là có Tiểu Trà.” Tiết Bằng Phi chính là cậu của Ôn Trà, bố của Tiết Thanh Châu thở dài.
“Làm sao cô ta có thể làm được điều này?” Vẻ mặt của Tiết My khó coi, từ lúc có Ôn Nhạc Thuỷ dẫn dắt, bà đã từng gặp Trần Thi Thi, lúc đó bà nghĩ đó là một cô gái tốt, nhưng không ngờ ở sau lưng lại làm ra loại chuyện như vậy.
Nhưng nghĩ lại thì bà nhìn người chưa lần nào chuẩn cả.

Từ Ôn Hưng Thịnh đến Ôn Lạc Thủy rồi lại đến Trần Thi Thi, rắn chuột một ổ, tất cả những thứ này còn bị bà giẫm đạp lên mấy lần.
“Anh họ cũng định tặng quà cho tôi, nên tôi đương nhiên phải bảo vệ anh ấy.” Ôn Trà nhét một cái đệm dưới thắt lưng, trong tay còn có trà sữa khoai môn do vú Vương làm, hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc năm sao.
Tiết Thanh Châu giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cuộc phong ba này, vẫn còn đang nịnh nọt, nghe Ôn Trà nhắc tới nước hoa, thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy: “Anh không để ý mà làm hư quà sinh nhật của em.”
Ôn Trà đưa bánh gấu cho Tiết Thanh Châu an ủi, mắt cười cong cong nói: “Em rất thích, cảm ơn anh họ, anh là tốt nhất.”
Ai mà chịu được anh chàng đẹp trai dốc hết sức lực đến cùng chỉ muốn gửi gắm một câu chuyện tình lãng mạn.
Dù sao người bình thường cũng không chịu nổi Ôn Trà.

Ôn Trà ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, cười ngọt ngào với Tiết Thanh Châu, xoa dịu cơn bực bội vừa rồi của Tiết Thanh Châu.
Không ai có thể từ chối để tâm trí của mình khi được người khác đặt đúng chỗ.
Hai người vui vẻ hạnh phúc, trong khoảng thời gian ngắn đã đem em trai Tiết Tửu và anh trai Ôn Vĩnh của mình sang một bên, giống như anh em.
“Khụ khụ.” Ôn Vinh ho khan mấy tiếng.
Ôn Trà ngay lập tức rót một ly trà sữa khoai môn mới cho Ôn Vinh.

Quyết tâm thắng thua vô ích của anh ta lại xuất hiện.
Ôn Vinh không thích uống trà sữa, nhưng vì cho Ôn Trà mặt mũi nên hài lòng uống một ngụm nhỏ, nói: “Quà của anh cho em sắp tới.”
Sau đó anh ta nói nhẹ thêm một câu: “Đồng hồ của Vacheron Constantin.”
Ôn Chá hai mắt “soạt” một cái sáng lên, lập tức hướng về phía Ôn Vinh ôn nhu hỏi han ân cần.
Tiết My cười khúc khích nhìn cậu.
Sinh nhật lần thứ hai sau khi trở về nhà họ Ôn của Ôn Trà tự nhiên khác hẳn, không có Ôn Nhạc Thủy, nhà họ Tiết cùng Ôn Vinh toàn tâm toàn ý đều muốn tổ chức thật tốt cho bữa tiệc sinh nhật.
Ngoài ra, ở thành phố C còn có một truyền thống, trong phong tục của thành phố C hai mươi tuổi thì được coi là người lớn.

Sinh nhật năm nay là quan trọng nhất, trong năm mới sẽ nhận được nhiều tiền nhất.
Ôn Vinh, Tiết My và Tiết Bằng Phi đã thảo luận về việc phải làm.
Ôn Trà vừa nhai bánh quy vừa ậm ừ trả lời tin nhắn đầy ám ảnh:
[Tiểu Trà, sinh nhật của em sắp đến rồi, em có muốn thứ gì không?]
Lần trước Ôn Trà đã chặn wechat của Tề Quân Hạo nên mỗi ngày Tề Quân Hạo đều đổi số điện thoại để nhắn tin cho Ôn Trà, nhìn thấy tên khốn tự nhận mình đẹp trai này, cậu biết đó chính là Tề Quân Hạo.
Ôn Trà nhắn lại: [Anh nhất định muốn tặng tôi cũng không có cách nào, tôi không muốn nhìn thấy anh.]
Bên kia rất kiên nhẫn: [Chỉ khi gặp mặt trực tiếp mới thể hiện được tâm ý của anh]
Cái hình “Trần Thi Thi dẫm lên hố phân” được sưu tầm từ lâu của Ôn Trà rất hữu ích: [Nhưng nhìn thấy anh khiến tôi thấy buồn nôn nha.]
Đầu dây bên kia im lặng một lúc: [Tiểu Trà, anh biết rõ em đang tức giận.]
Ôn Trà không muốn nói nữa, sự kỳ lạ của một giống loài không thể tóm gọn bằng lời nói, những lời cãi cọ bình thường đã không hiệu quả mà còn lãng phí thời gian.

Cậu chỉ nhẹ nhàng linh hoạt chặn số mới của Tề Quân Hạo.
Không ngờ vài ngày sau, ở cổng trường, một chiếc Lincoln nối dài đã chặn đường về nhà của Ôn Trà.
“Tiểu Trà…” Tề Quân Hạo thâm tình lấy ra chiếc hộp nhung đỏ đựng những viên kim cương xanh tốt nhất: “Thứ lỗi cho anh, được không?”
Trước khi Ôn Trà kịp nói, đầu Duẫn Vũ đã đầy dấu chấm hỏi.
Anh ta là ai? Anh ta đang làm gì đấy?
“Một ngày nào đó, anh muốn biến viên kim cương này thành chiếc nhẫn kim cương cho em.” Tế Quân Hạo nói.
“Cậu nhìn kìa.” Duẫn Vũ trợn tròn mắt.
Ôn Trà ngạc nhiên liếc nhìn bạn học Duẫn Vũ, từ khi nào cậu ta trở thành chúa miệng rộng vậy.
Động tĩnh lớn bên ngoài khuôn viên trường đã thu hút rất nhiều sự chú ý, và mọi người đều nhận ra nhân vật chính là Ôn Trà và Tề Quân Hạo.
Phải nói rằng dạo này Tề Quân Hạo đã làm rất tốt việc quản lý hình ảnh của mình, bây giờ anh ta đang mặc một chiếc áo sơ mi và trông như một bạch mã hoàng tử.
“Đây là làm gì vậy?”

“Tề Quân Hạo và Ôn Trà muốn làm lành?”
Ngay khi nghe thấy những lời này, mục đích của Tề Quân Hạo đã đạt được, trước công chúng, dùng công chúng ép buộc Ôn Trà.
“Ừm, thật ra, nếu tha thứ cho anh ấy cũng bình thường, anh ấy khá chân thành.”
Một số thậm chí còn thì thầm:
“Nhiều khi Ôn Trà cũng không biết làm gì.”
Duẫn Vũ trừng anh ta một cái: “Cậu muốn phúc khí này tôi đưa cho cậu, cậu có lấy không?”
“Này.” Người nọ sau khi bị bắt lại càng thêm khí phách: “Cái gì? Tôi nói có gì sai hả? Ôn Trà cũng không có từ chối, khẳng định là đang muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, không phải chỉ là một chút mánh khóe thôi à.

Tôi nói sai chỗ nào? “
Ở phía bên kia, một nữ làm bộ đứng đắn đã quay video lại, nhìn hắn cười lạnh: “Đúng, cậu nói đúng.

Khi đăng lên diễn đàn của trường, tôi sẽ cho mọi người chứng kiến cách nghĩ của đại thiếu gia đương thời bằng cái mông của mình”.
Nam sinh đỏ mặt định giật lấy điện thoại di động của nữ sinh nhưng “soạt” một cái lại bị một thứ gì đó đập mạnh vào đầu, anh ta vội vàng nhặt đồ vật phạm tội lên – chính là viên kim cương xanh mà Tề Quân Hạo muốn cho Ôn Trà.
Viên kim cương lớn như vậy, Ôn Trà nói ném là ném có phải quá ngông cuồng hay không.

Nam sinh không muốn đập vỡ nó cũng không được, muốn ném nó đi cũng không xong.
Ôn Trà nhìn anh ta như cười như không: “Như thế nào? Không từ chối? Là do tôi muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào? Tôi đã quyết định giải quyết hôn nhân với anh ta.

Đúng là loại đàn ông lừa dối như anh ta rất hiếm, cho nên bây giờ tôi sẽ cho cậu một cơ hội để đoạt được anh ta.


Đoạn video của nữ sinh vẫn đang được ghi lại, thuận tiện vang lên sau điện thoại của cô: “Được rồi, tôi đồng ý!”
Mọi người xung quanh ngay lập tức nổ ra tràng pháo tay, Tề Quân Hạo và nam sinh bị ồn ào làm cho mặt đỏ bừng, còn Ôn Trà thì bình tĩnh xem trò hề.
“Tôi khinh thường anh ta? Tôi ngoắc tay cũng có thể tìm được một người tốt hơn anh ta gấp trăm ngàn lần.” Ôn Trà tự hỏi làm thế nào dây thần kinh nhạy cảm của nam sinh này có thể đồng cảm được với Tề Quân Hạo.
Nam sinh không lựa lời mà nói: “Kẻ hoang dâm dám nhờ vả, thật là kiêu ngạo.”
Một bàn tay thon dài hữu lực mạnh mẽ vươn ra từ sau vai anh, thân mật nhéo vào dái tai của Ôn Trà, khuôn ngực rộng và ấm áp áp vào lưng anh, anh ta cầm chuỗi hạt phật thủ trên cổ tay anh rồi rất tự nhiên rồi ôm anh vào lòng: “Chờ em cả buổi không tới, thì ra là ở đây hóng chuyện.


Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Tề Tu Trúc đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ôn Trà, lạnh lùng đẹp trai, ngoài ý muốn vô cùng xứng đôi với màu sắc tươi sáng của Ôn Trà một cách bất ngờ.
Trăm nghe không bằng mắt thấy, nhìn thấy một người vô song như Ôn Trà thì còn nói không nên lời, chưa kể đến Tề Tu Trúc chính là người vừa gặp lần đầu tiên đã thấy xứng đôi vừa lứa.
Cái này càng không thể so sánh với bộ dạng như cùng một khuôn đúc ra với chó mèo của Tề Quân Hạo.
“Anh là gì của Trà Bảo?” Cô gái trẻ hỏi, không rõ danh tính của Tề Tu Trúc.
Tề Tu Trúc đảo mắt qua những người có mặt ở đây, sau đó nhìn tới Tề Quân Hạo và nam sinh.
Chậc chậc, Ôn Trà hiểu rõ người này lại muốn bắt đầu biểu diễn đây mà..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.