Bạn đang đọc Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật – Chương 4
Dễ nhận thấy rằng Ôn Trà không thể nào khiến miệng vết thương khép lại trong thời gian ngắn như vậy được, cứ kéo dài thời gian mãi cũng không phải lựa chọn sáng suốt gì.
Cậu bèn đẩy cửa phòng ra nhỏ giọng gọi: “Anh ơi.”
Khuôn mặt của Ôn Vinh cứ như núi băng vạn năm vậy, thế nhưng ánh mắt của anh ta lại có sự nhu hòa hiếm thấy.
Phòng của Ôn Trà nằm ở góc hành lang tối tăm.
Đồ trang trí bên trong rất ít, mộc mạc chẳng hợp với cái nhà này chút nào.
Nhưng qua đó có thể thấy được chủ nhân của nó rất có tư tưởng sống, luôn cố gắng sắp xếp cho ấm áp gọn gàng ngăn nắp.
Ôn Vinh đi vào phòng, dáng người cao lớn của anh ta lập tức khiến căn phòng chật hẹp đi không ít: “Anh tới đưa thuốc bôi cho em.”
Ôn Trà phát ra giọng mũi nho nhỏ: “Vâng? Em không cần thuốc bôi đâu.”
Ôn Vinh nghĩ đối phương đang cậy mạnh, bèn cầm lấy tay cậu: “Lúc trước trên bàn cơm anh thấy tay em…”
Thật đúng là không có.
Ôn Trà cười: “Anh nhìn nhầm rồi hả?”
Ôn Vinh nghi ngờ: “Rõ ràng lúc trước anh thấy em…”
Ôn Trà bình tĩnh trả lời: “Chẳng lẽ anh hy vọng em bị thương sao?”
Chỉ cần diễn đủ ổn thì vĩnh viễn không sợ bị lật xe.
Thứ mà trà xanh am hiểu nhất chính là trả đũa.
Ôn Vinh lắp bắp nói: “Không…!Không phải.”
Ôn Trà đáp: “Thế có thể là anh bị hoa mắt rồi.”
Ôn Vinh: “…”
Ôn Trà chọc người ta đủ rồi bèn dừng lại đúng lúc.
Cậu chắp tay quơ quơ trước mặt Ôn Vinh, thuận lợi chuyển đổi nguy cơ thành sân khấu bán thảm của mình: “Anh yên tâm đi.
Trước kia ở nhà em đã từng làm cơm nhiều lần rồi.
Đúng thật là ban đầu có bị thương nhưng sau này quen tay thì ít bị hơn.
Em là một đầu bếp đó nha.”
Ôn Vinh nhíu mày: “Em nấu ăn ở đâu cơ?”
“Đúng vậy.” Ôn Trà trả lời đơn giản một câu rồi không định nhiều lời nữa.
Nếp nhăn giữa hai mày của Ôn Vinh càng sâu hơn.
Ôn Nhạc Thủy ở nhà họ Ôn mười ngón tay không dính nước mùa xuân, thế mà em trai ruột của anh ta lại phải chịu khổ vất vả kiếm sống.
Đây là đạo lý gì vậy chứ.
Thật ra ở trong sách, anh trai Ôn Vinh này luôn cố gắng gánh vác trách nhiệm làm người nhà của chủ cơ thể này.
Dù sau khi chủ của cơ thể này tiến vào nhà họ Ôn nhanh chóng nhiễm phải cái thói ăn chơi sa đọa khiến anh ta thất vọng thì anh ta vẫn luôn giúp đỡ ghi tên vào lớp đào tạo để sửa sai.
Chủ cơ thể này lại nghĩ Ôn Vinh coi thường mình nên mấy lần còn nổi điên với Ôn Vinh, tuyên bố không cần anh ta quan tâm nữa.
Ôn Vinh quả thật buông tay mặc kệ như nguyên thân mong muốn.
Thế nhưng cuối cùng lúc nguyên thân chết đi, Ôn Vinh vẫn đi nhặt xác giúp.
“Anh, anh ngồi đi.” Ôn Trà kéo cái ghế lại cho Ôn Vinh, còn mình thì ngoan ngoãn ngồi trên giường đặt hai tay lên đùi.
“Có hai chuyện nữa.” Ôn Vinh nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, anh ta lại cảm thấy thái độ của mình quá lạnh lùng, cứ như đang thông báo nhiệm vụ công tác vậy, thế là lại hạ giọng cố gắng muốn làm giọng mình nhẹ nhàng hơn chút, nhưng vì không có kinh nghiệm nên khiến anh ta trông như người máy gặp trục trặc vậy.
“Đầu tiên là em phải đến trường.
Bên trường học đã gọi điện cho anh rồi, nếu em không đi nữa thì bọn họ sẽ hủy bỏ tư cách học sinh của em.
Thứ hai là thư mời tới bữa tiệc sinh nhật của Tề Quân Hạo.
Anh ta muốn anh chuyển lại cho em.”
Tề Quân Hạo là vị hôn phu của Ôn Nhạc Thủy.
Chính xác mà nói thì anh ta là vị hôn phu của cậu chủ nhà họ Ôn.
Quan trọng hơn nữa là anh ta chính là công chính trong sách.
Lúc hai quý bà nhà họ Ôn và nhà họ Tề mang thai, ông cụ đã muốn kết thân với nhau rồi.
Bây giờ Ôn Trà trở về, tất cả mọi người đều đang đoán xem người được chọn cho hôn ước này có thay đổi hay không, có từ cậu chủ giả đổi thành cậu chủ thật hay không.
Ôn Vinh nói:” Cái đầu anh hy vọng em đi.
Cái sau anh không đề nghị em đi.”
Trên phương diện tình cảm, dù nhìn kiểu gì cũng có thể thấy được sự thân thiết của Tề Quân Hạo và Ôn Nhạc Thủy.
Ôn Trà đến đó chỉ tổ mất mặt mà thôi.
“Nếu em muốn kết hôn thì anh có thể giúp em tìm kiếm một số người.
Em và anh ta không hợp nhau đâu.”
Nhìn xem lời của anh trai cậu tốt đẹp bao nhiêu kìa.
Nhưng lúc trước vì những lời này mà nguyên thân lại hậm hực với Ôn Vinh rất lâu.
Nguyên thân nghĩ Ôn Vinh cảm thấy mình không xứng với Tề Quân Hạo, sự tự ti nhạy cảm dâng lên, lại càng muốn nhào vào Tề Quân Hạo.
Ôn Trà chớp mắt rồi trả lời: “Đương nhiên rồi, lúc nào em cũng chỉ muốn ở bên gia đình.
Đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ làm việc của em thôi.”
Ôn Vinh bật cười: “Được.”
Lời của anh ta đã nói xong, sau khi nói hai chuyện kia thì cũng chẳng còn gì để nói nữa, lại tạm thời không muốn rời khỏi căn phòng này.
Cũng may Ôn Trà nhìn ra nên ngồi tám chuyện huyên thuyên với anh ta một lúc.
Nửa giờ sau, Ôn Trà mở cửa ra tiễn anh ta.
Hành lang trong đêm chỉ còn lại mấy ngọn đèn nhỏ.
Ánh sáng mờ nhạt bao phủ lên Ôn Trà, yếu ớt nhưng lại tốt đẹp.
Một luồng sáng trắng dịu dàng khiến cho bốn phía sáng ngời lên một chút.
Hóa ra là Ôn Trà mờ đèn pin điện thoại lên chiếu sáng đường đi cho anh ta.
Thấy anh ta quay đầu lại, đối phương còn ngoan ngoãn phất phất tay.
Ôn Vinh nghĩ, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào ngoan như vậy.
*
Đứa trẻ ngoan xoay người về phòng mình, bình tĩnh mở lớp màng da lúc trước bị rách ra.
Chuyện ở trường học cậu muốn đi, mà bữa tiệc của Tề Quân Hạo cậu lại càng muốn đi.
Bữa tiệc của nhà giàu chắc chắn sẽ có chuyện để hóng.
Trường hợp quan trọng như thế sao có thể ít đi một người có tiếng là kẻ gây rối như cậu được.
Hơn nữa trong chính bữa tiệc này, Tề Quân Hạo đã hung hăng làm nhục nguyên thân một vố, khiến ấn tượng tượng của người khác với nguyên thân càng kém hơn.
Cậu thật muốn đi gặp vị công chính trong nguyên tác này một lần.
Bảy giờ sáng, thành phố vừa tỉnh giấc không lâu, ánh mặt trời ấm áp dào dạt rải xuống khiến người ta phải nheo mắt lại.
Ôn Trà mở cửa kính xe, tầm mắt dõi theo phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cậu đang trên đường đi tới đại học C.
Năm mười bảy tuổi nguyên thân trở về nhà họ Ôn, đúng lúc chuẩn bị thi đại học.
Thành tích của cậu kém cỏi vô cùng.
Ôn Hưng Thịnh không muốn ném người này đi nên đã đặc biệt tặng cho đại học C một tòa nhà, để nguyên thân có thể vào học.
Về phần vì sao lại là đại học C thì đương nhiên là vì kết quả của việc Ôn Nhạc Thủy nhõng nhẽo làm nũng rồi.
Ôn Nhạc Thủy đưa ra lý do là nguyên thân học chung trường đại học với cậu ta sẽ thuận tiện chăm sóc nhau hơn.
Ôn Hưng Thịnh bị đứa con bảo bối làm nũng cho cảm động nên đã đồng ý.
Trường học trong quyển sách này có tính chất tương tự như ở nước ngoài, tư nhân là chính.
Người có thể học ở đại học C không phải tinh anh thì cũng là kẻ có tiền.
Mà trong mắt người khác thì nguyên thân không chỉ cùi bắp mà còn nghèo nát, tất nhiên sẽ trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Ôn Trà đã tám trăm năm không tới vườn trường rồi, bây giờ về thăm lại chốn xưa, hít một ngụm không khí mới mẻ, cậu cảm thấy mình trẻ lại không ít.
Cậu dừng chân trước tấm bản đồ lớn trước cổng trường đại học C.
Các sinh viên khóa trước khóa sau đều có xe máy để chạy, xem ra có vẻ như bản đồ cũng không thể giải quyết vấn đề rồi.
“Bạn học.” Một nữ sinh tiến lên nhiệt tình hỏi: “Xin hỏi bạn muốn đi đâu?”
Chị gái nhỏ đúng thật là báu vật của nhân gian mà.
Ôn Trà quay đầu lại, hình dạng sườn mặt mượt mà xinh đẹp, đôi mắt khẽ cong lên, giữa ban ngày nhưng cứ như một con hồ ly tinh hoạt bát chạy ra vậy.
“Cho hỏi ký túc xá của khoa Truyền Thông đi đường nào vậy?”
Hình như nữ sinh ngây người một lát, sau đó vội vàng không ngừng đáp lại: “Đi về bên phải đến cuối toà nhà, sau đó rẽ trái và đi qua một quán cà phê, bạn sẽ thấy nó.”
“Cảm ơn.”
Nữ sinh lặng lẽ nhìn chằm chằm mặt Ôn Trà rồi do dự hỏi: “Bạn là sinh viên đại học C sao?”
Ôn Trà gật đầu: “Đúng rồi.”
Nữ sinh rung động dừng lại đứng tại chỗ nhìn theo Ôn Trà đi xa, sau một lúc lâu mới cầm điện thoại ra run rẩy đăng nhập vào diễn đàn trường rồi đăng một bài:
“Ngay bây giờ! Một người đẹp siêu cấp xuất hiện ở cửa lớn đại học C! Đẹp chết tui! Ai biết không!!!”
“Chủ nhà: Tui thấy một anh đang đứng nhìn bản đồ ở cửa, bèn chủ động tiến lên giúp đỡ, kết quả là anh vừa quay lại, cả thế giới của tui đã được chiếu sáng! Nước miếng đáng xấu hổ rớt xuống khóe miệng! Ôi! Người đàn ông của tui! Cảm giác anh kia có thể là sinh viên học viện Truyền Thông đó.”
“Lầu 1: Không có ảnh chụp, khiêng chủ nhà đi.”
“Lầu 2: Khẩn cấp chạy tới, đẹp cỡ nào cơ! Tui cũng muốn xem!”
“Lầu 3: Sao tui có cảm giác mình vừa gặp được người mà chủ nhà nói nhỉ? Nhận diện xem nào, áo gió màu kaki, cửa canteen? Nếu là cùng một người thì quả thật là đẹp đớ người, không nói quá chút nào.”
“Lầu 4: Đúng vậy! Tui chỉ đường cho cậu ấy đó!”
…
“Lầu 34: Tui ở học viện Truyền Thông, không hề nghe nói có quả nhan sắc thần tiên kinh thiên động địa nào cả.
Có phải chủ nhà nhầm rồi không?”
“Lầu 35: Toàn là chuyện chủ nhà tự bịa hả, chó mèo nào cũng có thể tới đại học C sao.
Các người đã sôi trào lên rồi”
“Lầu 36: Lầu trên làm tui cười đến chết đi được, chỗ nào chọc phải lòng tự trọng của má mà xồn xồn lên vậy.
Dù có nhét má về bụng mẹ rồi cho đẻ lại thì cũng không thành mỹ nữ được đâu.”
“Lầu 48: Nếu nói đến hot boy đại học C thì đó phải là Nhạc Thủy nhà bọn tôi.
Những người khác là cái gì chứ?”
““Lầu 49: Nhạc Thủy nhà má trong như nước luộc thịt ấy, có thể ít ba hoa vài câu không vậy”
…
Mọi người bem nhau khí thế ngất trời dưới bài post, khiến nó hot lên trong diễn đàn đại học C.
Chẳng qua tạm thời Ôn Trà không biết điều này.
Sau khi đi qua một quãng đường ngoằn ngoèo thì cuối cùng cậu cũng đến nơi.
Là một trong những con át chủ bài của đại học C, ký túc xá được hưởng sự đối xử với Ôn Trà như con ruột vậy, rất xa hoa.
Chuyên ngành truyền thông của Ôn Trà là do người hướng dẫn phụ trách.
Tình cờ là người hướng dẫn của Ôn Trà là thầy Lưu Kiếm Phong, người nổi tiếng toàn trường về sự nghiêm khắc.
Cậu tìm được văn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, chờ bên trong lên tiếng “Mời vào”, cậu mới đẩy cửa vào rồi hơi cúi đầu: “Chào thầy giáo, em là Ôn Trà.”
Đối phương không đáp lại cậu, Ôn Trà cũng không vội vàng không hoảng hốt mà chỉ im lặng đúng lùi sang bên cạnh chờ đợi.
Nửa giờ sau, thầy giáo mới dừng làm việc, Ôn Trà chớp đúng thời cơ đi lên phía trước.
“Là em sao, thầy biết em đấy.” Thầy Lưu đỡ kính mắt lên, đôi đồng tử dưới mí mắt già nua như vỏ cây vẫn sáng ngời như trước, để lộ ra ánh nhìn sắc bén bên trong.
“Em bị đuổi học.”.