Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật

Chương 37


Bạn đang đọc Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật – Chương 37


Căn phòng này không có mở đèn, chỉ có một vài tia sáng lọt vào phòng, ánh sáng phản chiếu vào chiếc cốc thủy tinh trên bàn, tỏa ra ánh sáng đầy màu sắc đẹp mắt.
“Chú.” Ôn Trà mỉm cười, đặt tay lên bờ vai gầy và rắn chắc của Tề Tu Trúc.
“Không phải không nghe điện thoại của anh, trên xe không tiện nghe, không phải là cố ý.”
Chính là cố ý.
Con người của Ôn Trà, trời sinh đã như thế, chuyện lớn như thế nào cũng không quan trọng bằng niềm vui của cậu, huống hồ chỉ chuyện nhỏ như không nghe điện thoại, cậu căn bản không để trong lòng.
Nhưng giọng điệu cậu giải thích vừa ngọt vừa êm dịu, chốc lát đã biến sự cố ý lạnh nhạt với Tề Tu Trúc mấy ngày qua biến mất.
Thấy Tề Tu Trúc không nói lời nào, cậu ngay lập tức dò hỏi: “Sao anh lại đến đây vậy?”
Một ông chú bình thường không tham dự tiệc, sau bữa tiệc lại lôi kéo người khác vào phòng, chuyện này gán cho Tề Tu Trúc, nghĩ thế nào cũng không thỏa đáng.
Hiển nhiên, anh không hiểu rõ về khả năng hành hạ một người điên cuồng của mình.
Trong không gian hẹp và nhỏ, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể cùng tăng lên.
Gương mặt không rõ dưới ánh đèn mờ ảo, trầm mặc một hồi lâu, hỏi: “Cậu nghĩ như thế nào?”
Ôn Trà biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Nghĩ cái gì như thế nào?”
Hai người đều biết bọn họ đang nói về chuyện kết hôn giữa nhà họ Ôn và nhà họ Tề.
Tề Tu Trúc có thể thẳng thừng phản đối chuyện hôn sự này, nhà họ Tề ngoài ông cụ Tề ra thì không ai có thể chất vấn anh.

Thậm chí đến ông cụ Tề cũng không có cách nào ngăn cản anh.
Anh thậm chí còn suy xét đến nếu như từ hôn rồi, thì làm cách nào mới có thể để Ôn Trà thoát thân một cách tốt đẹp.

Dù sao, cháu trai vừa từ hôn xong, lại xuất hiện cùng với chú, khó mà đảm bảo lời khó nghe sẽ không truyền ra.
Nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, lại không biết suy nghĩ của Ôn Trà.
Rốt cuộc Ôn Trà có muốn từ hôn hay không? Hay là thật sự muốn cùng Tề Quân Hạo đến với nhau.
“Ôn Trà, chỉ cần cậu không bằng lòng, tôi có thể…”
Tôi có thể giúp cậu bãi bỏ hôn lễ này.
Ôn Trà dường như đoán trước được anh sẽ nói những gì, nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười nói: “Không được đâu.”
Giống như trực tiếp dội một gáo nước lạnh vào tim, vào ngọn lửa đang cháy hừng hừng, dần dần biến thành ngọn lửa, rồi thành tia lửa, cuối cùng biến mất.
Trong đồng tử đen nhánh của Tề Tu Trúc dường như chỉ còn những ánh lửa đang lụi tàn, theo nhịp thở của anh mà lúc ẩn lúc hiện.

Cả người dầm qua cơn mưa to, khí chất lạnh lùng cao quý trên người chỉ còn sự ngượng ngùng, yếu ớt.
Ép một anh chàng cao to đẹp trai trở thành dáng vẻ này cũng không phải ý định ban đầu của Ôn Trà.

Nhưng không còn cách nào khác, không đính hôn cùng Tề Quân Hạo, làm sao cậu có thể trả thù Tề Quân Hạo đây?

Ai kêu cậu không có lương tâm, chỉ có thể tạm thời làm tổn thương trái tim của chú thôi.
“Cậu thích anh ta?”
Tề Tu Trúc nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngọt ngào màu hổ phách của Ôn Trà, như thể cố chấp tìm câu trả lời.
“Không liên quan gì đến việc thích, mà là tôi có việc cần làm.” Ôn Trà thừa nhận mình đã mềm lòng, bị ánh mắt cún con của anh chàng đẹp trai nhìn đến không đành lòng, lộ ra một vài chi tiết.
Tề Tu Trúc đang tỉ mỉ nhìn cậu, hơi thở của bọn họ hòa vào nhau, không biết mùi thơm êm dịu của trà đen vào buổi chiều từ đâu lan tỏa vào trong không gian nhỏ, Ôn Trà hít hà, đầu óc phiêu diêu: “Tôi muốn uống chút trà.”
Cậu vừa nói, hơi thở của bọn họ càng thêm gần gũi.
Ôn Trà ở trong tầm kiểm soát của anh, cổ, eo, một tay đã có thể ôm lấy, thậm chí dùng thêm chút sức là có thể bóp nát.
Có người từng hỏi Tề Tu Trúc, nếu như điểm yếu của anh làm tổn thương chính mình, anh sẽ chọn như thế nào?
Nhiều người có địa vị cao rất ghét cảm giác bị thao túng, vì vậy sẽ không do dự mà phá bỏ điểm yếu của chính mình.

Tề Tu Trúc không đến mức tàn nhẫn như thế, nhưng trước đây khi chưa yêu, anh cũng không hy vọng bản thân bị ảnh hưởng, thế nên trả lời: Anh có thể sẽ rời xa, lạnh lùng rời khỏi, cắt đứt liên hệ.
Nụ cười của Ôn Trà vẫn rất ngọt ngào, nhỏ giọng nói: “Chú, hơi đau.”
Tề Tu Trúc đột nhiên gục xuống, ôm lấy eo Ôn Trà, áp trán vào vai Ôn Trà, giống như dã thú bị đánh bại và thuần phục.
Ôn Trà ngước cổ lên cao, lộ ra yết hầu xinh đẹp, nhẹ nhàng vuốt tóc Tề Tu Trúc.
Một phút sau, Tề Tu Trúc đứng thẳng dậy, lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, không bận tâm điều gì.
Mỗi khi Ôn Trà nhìn thấy dáng vẻ không màng thế sự này của anh, là bày ra vẻ tinh nghịch, đùa dai nói những lời xuyên thấu tâm gan: “Tiệc đính hôn, anh phải đến đấy, tôi chờ được nhận lời chúc phúc từ anh.”
Tề Tu Trúc cúi đầu, trong mắt Ôn Trà lóe lên ánh sáng mờ mờ, môi đỏ mọng nước.
Không có sự trầm mặc hay suy sụp như Ôn Trà nghĩ, anh cúi xuống ngang tầm mắt Ôn Trà, dùng ngón tay lau đi vệt nước mắt còn sót lại trên mắt Ôn Trà, nghiêm túc nói: “Tôi nhất định sẽ tặng cậu một món quà lớn.”
Ôn Trà: Sao có cảm giác có đùa hơi quá trớn rồi?
Ôn Vinh đã ngồi trong xe đợi Ôn Trà rất lâu, cuối cùng đợi được Ôn Trà mở cửa xe bước lên.
Sau khi Ôn Trà bước lên xe, ngay lập tức kéo kính lái xuống, chỉnh trang lại cổ áo và tay áo, sau đó mới chào Ôn Vinh: “Anh, xin lỗi, để anh đợi lâu.”
Ôn Vinh gật đầu: “Mẹ vừa mới bị khách hàng gọi đi sửa lại bản thảo thiết kế.”
Tuy rằng không hiểu tại sao Ôn Trà và Tề Quân Hạo nói về chuyện gì mà lại nói lâu như vậy, nhưng cũng lười hỏi họ nói chuyện gì, sợ nếu hỏi lại kích động tình yêu mù quáng của em trai.
Trong nhận thức của Ôn Vinh hiện tại, Ôn Trà trăm phần trăm chính là kẻ yêu mù quáng.
Anh ta không muốn nhắc đến chuyện này, không ngờ Ôn Trà lại chủ động nói, thông qua kính chiếu hậu nhìn ánh mắt nghiêm túc của Ôn Vinh, dò hỏi:
“Anh, hôm nay anh giận à?”
Ôn Vinh chưa lên tiếng từ lúc Ôn Trà chủ động đồng ý hôn ước, hệt như tảng băng to.
“Ừ.” Ôn Vinh thừa nhận một cách thẳng thắn.
Ôn Trà vừa định nói, Ôn Vinh ngay lập tức tiếp lời: “Không phải giận việc em khăng khăng cùng Tề Quân Hạo đính hôn, mà là do Bà hai Tề vô lễ với em.”
Bà hai Tề vốn là người chua ngoa xấu tính, từ trước tới giờ luôn coi thường người khác, nhìn Ôn Trà cũng như vậy, sợ người khác nhìn không thấy những mưu tính trong ánh mắt của bà ta.
Ôn Trà ngẩn người, quay đầu qua nhìn gương mặt kiên nghị của Ôn Vinh, đường nét cằm rõ ràng.

“Tiểu Trà.” Ôn Vinh mở khóa xe: “Cuộc sống của em, chuyện tình cảm của em, bọn anh là người thân không xen vào, điều bọn anh có thể làm là bảo vệ em bằng mọi cách.”
Ở trong chăn mới biết chăn có rận, người thân cũng không thể xen vào lựa chọn của cậu, nhưng có thể giúp cậu dọn sạch hết những cản trở trên con đường cậu đã lựa chọn.
Ôn Trà cùng với Tề Quân Hạo đến với nhau, nhiều lắm cũng chỉ làm anh ta phiền muộn, nhưng Bà hai Tề xem thường Ôn Trà lại có thể dễ dàng khiến anh ta tức giận.
Ôn Trà chầm chậm mỉm cười: “Em có từng nói điều này bao giờ hay không, anh là người anh tốt nhất trên đời này?”
Ôn Vinh thình lình được khen, cố gắng giữ vẻ mặt, cuối cùng nhịn không được hơi cong khóe miệng: “Quỷ nhỏ, chỉ biết nói lời ngon ngọt.”
Cuộc nói chuyện nghiêm túc kết thúc, Ôn Vinh khởi động xe, bắt đầu nói chuyện phiếm, hỏi:
“Mẹ nói bà ấy sẽ sắp xếp lại ngày tổ chức, đích thân thiết kế trang phục cho em, là người sắp đính hôn rồi, có nghĩ tới cần cái gì không?”
Chủ yếu là do rất lâu rồi Ôn Vinh đã không tặng quà cho Ôn Trà, tay có chút ngứa, luôn muốn tặng cái gì đó, không thì không thoải mái.
Khuỷu tay Ôn Trà chống vào cửa kính xe: “Em sao cũng được.”
Hôn lễ này có thành hay không cũng còn là câu hỏi, trong lòng cậu chỉ muốn làm chuyện lớn, không có chút cảm giác sắp đính hôn.
Ôn Vinh không hài lòng: Em trai anh ta làm điều gì cũng phải là điều tốt nhất.
“Hay là anh tặng em một cái vương miện?” Ôn Vinh bắt đầu có ý tưởng.
Ôn Trà hỏi: “Anh thấy ở đâu à?”
Ôn Vinh thành thật trả lời: “Lần trước, sinh nhật cháu gái của Trịnh Minh Trung đeo một cái, đính kim cương màu hồng trên đó, trông cũng đẹp lắm.”
Ôn Trà trầm mặc: Đúng là tiêu chuẩn thẩm mỹ của đàn ông thẳng.
Biết rằng có sự khác biệt lớn giữa chính mình và em trai, chủ đề thế là kết thúc.

Ôn Vinh miễn cưỡng kiềm lại ý định muốn mua vương miện màu hồng: “Được thôi, tạm để nguyện vọng ở đó, nghĩ ra thì nói với anh.”
Vì không để phụ lòng sự nhiệt tình của anh trai, Ôn Trà cũng trầm ngâm suy nghĩ, nhưng gần đây cậu thật sự không thiếu cái gì, nhà cửa cũng đầy đủ cả rồi.

Cậu vừa phát sầu vừa mò tìm chuỗi tràng hạt trên tay trái, tinh nghịch chơi với chuỗi hạt đàn hương.
Nhóm chat trong điện thoại di động báo ting ting không ngừng, mở ra mới phát hiện là Ôn Hưng Thịnh đã trở về, Ông hai Tề kéo vào nhóm chat, bên trong tán gẫu rất nhiệt tình:
[ Ôn Hưng Thịnh: Lão Tề, từ nay chính là người một nhà rồi]
[ Ông hai Tề: Tất nhiên rồi, về phía gia đình, chúng ta là người một nhà, về sự nghiệp, chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực]
Ai không biết còn tưởng hai người đàn ông trung niên này mới là người kết hôn.
[ Ông hai Tề: Lễ đính hôn còn có nhiều việc phải lo liệu, lão Ôn, khi nào chúng ta mới có thể gặp mặt?]
[ Ôn Hưng Thịnh: Được đấy, càng nhanh càng tốt, cuối tuần này là được.]
Ôn Trà cảm thấy kì lạ, quyết định chi tiết lễ đính hôn, thông thường không cần cha mẹ hai bên ra mặt, mà đây cũng chưa phải lễ cưới, Ôn Hưng Thịnh sao lại để tâm như vậy.
Còn càng nhanh càng tốt?

Cậu tự hỏi trong vài giây, nhìn những tin nhắn khó hiểu trong nhóm chat mà cười khẩy.
Đâu ra chuyện muốn bàn bạc lễ đính hôn, rõ ràng là muốn bàn về của hồi môn của việc bán con trai phải sắp xếp như thế nào, đúng là không có một chút che giấu mặt mũi chút nào.
Ánh mắt của cậu dừng lại ngay màn hình một hồi, sau đó quay đầu hỏi Ôn Vinh: “Anh, em có của hồi môn hay không, có sính lễ hay không?”
Vừa đúng lúc phía trước đang kẹt xe, Ôn Vinh liếc nhìn tin nhắn trong nhóm chat đã hiểu rõ sự việc, trầm ngâm nhìn Ôn Trà.
Lập tức, anh ta bắt kịp suy nghĩ của Ôn Trà, từ từ lộ ra nụ cười, biết rõ Ôn Trà muốn làm điều gì.
Anh ta gằn gằn giọng, nói: “Có.”
“Vậy chúng ta có thể lấy được bao nhiêu?” Ôn Trà hỏi.
Ôn Vinh trả lời: “Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.”
“Vậy thì làm phiền anh rồi.” Ôn Trà lộ ra vẻ mặt hồ ly xảo quyệt.
Đôi mắt giống như phượng của Ôn Vinh lóe lên tia sáng lạnh.
Nếu không lấy được thịt hai con dê béo Ôn Hưng Thịnh và ông hai của nhà họ Tề.

Anh ta sẽ viết ngược tên của mình lại.
Ôn Vinh, chỉ số EQ của anh ta bình thường có lúc thấp đến mức khiến người ta căm phẫn, nhưng về mặt công việc, anh ta như biến thành một con người khác, khiến người ta nể phục.
Mấy ngày nay, Ôn Trà cũng không làm gì, chỉ để nghe tiếng thông báo nhắc nhở tín dụng từ các ngân hàng lớn.
Ding ding dong dong, có thể so sánh với những nốt nhạc hay nhất thế gian này.
Nghe Ôn Vinh nói, toàn bộ đều lấy từ Ôn Hưng Thịnh.
Người đàn ông trung niên này không thành thật, có vẻ như ông ta đã giấu không ít của cải sau lưng Tiết My.
Ôn Trà chia đều tiền thành ba phần, người biết chuyện đều có phần, lần lượt chia cho Ôn Vinh và Tiết My.

Trong một khoảng thời gian ngắn, tổng số gia sản của nhà họ Ôn tuy là không thay đổi, nhưng người nghèo nhất nhà họ Ôn chắc chỉ có Ôn Hưng Thịnh.
Buổi chiều nắng đẹp, Tiết My ngồi trên chiếc chiếu tatami gần cửa sổ, ăn bánh quy do Ôn Trà làm, những bản thảo phác họa trang phục trải khắp dưới sàn.
Ôn Vinh đi lướt qua như cơn gió, bước vào nhà, đứng trước mặt Ôn Trà và Tiết My, ném cho họ xem danh sách, nhấp một ngụm trà Bá Tước, tỏ ý: “Nhìn xem.”
Tiết My nhìn Ôn Vinh rồi lại nhìn Ôn Trà, không hiểu trong hồ lô hai anh em họ bán thuốc gì, cầm xấp giấy lên, từ từ nhìn: “Ba phần trăm cổ phần ban đầu của Công ty Tề Thị?”
Với giá thị trường hiện tại của nhà họ Tề, có nghĩa nửa đời sau của Ôn Trà có thể nằm trên núi vàng, một đời không cần lo đến ăn uống, tha hồ tiêu xài.
Ôn Trà đọc qua, đại khái hợp đồng nói chỉ cần Ôn Trà gả cho người nhà họ Tề, thì có thể nhận được cổ phần nhiều như này, đương nhiên, nếu ly hôn, những cổ phần này sẽ trả lại cho nhà họ Tề, phần còn lại bao gồm thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần và những thông tin khác.
Ôn Trà cười như nở hoa, cậu nguyện ý gọi anh trai là thần đàm phán!
“Nhà họ sẽ không nuốt lời chứ?” Tiết My nghĩ xa xăm, dù gì thứ phòng của nhà họ vừa keo kiệt vừa cay nghiệt, có thể đáp ứng điều kiện như thế này quả thực còn khó hơn mặt trời mọc đằng tây.
“Tiểu Trà ký tên là được.” Ôn Vinh đặt cốc trà xuống, thả lỏng gân cốt.
Tiết My vừa định gật đầu.
“Oa.” Ôn Trà đang đọc tin nhắn trên điện thoại di động cảm thán một tiếng dài, giơ điện thoại lên cho họ xem: “Mẹ đoán quá chính xác, hình như là hối hận rồi.”
Bà hai Tề gửi cho cậu một tin nhắn, muốn dò hỏi chuyện:
[Tiểu Trà, dì nhớ con rồi, chúng ta gặp nhau một chút đi.]
Quán cà phê đang phát bài “To Alice”, tiếng nhạc vui tươi, rõ ràng.
Ôn Trà ngồi đối diện bà hai nhà Tề gia, nói đùa với bà ta: “Cô hai à, nếu không phải con và Quân Hạo đã đính hôn rồi, thì cháu còn tưởng cô muốn ném cho cháu tấm séc một ngàn vạn rồi nói với cháu, rời xa con trai của cô đó.”
Nụ cười của bà hai cứng ngắc lại, nghiến hàm răng bạc:

Ôn Trà vậy mà còn có mặt mũi nhắc đến tiền bạc, Ôn Vinh sắp đem thứ phòng nhà họ dọn sạch rồi!
Cũng không biết Ôn Vinh cho chồng bà ta miếng bánh ngon gì, mà khiến chồng bà ta cam tâm tình nguyện tặng cổ phiếu cho Ôn Trà.

Chuyện làm ăn trên thương trường, bà ta thật sự không hiểu, nhưng ngay trước mắt bà ta đều là thiệt hại, khiến bà ta vô cùng lo sợ.
Ý định ban đầu của nhà bọn họ rõ ràng là muốn lợi dụng nhà họ Ôn, sao bây giờ lại là nhà họ Ôn chiếm ưu thế.

Hỏi chồng, chồng chỉ nói chuyện của đàn ông, đàn bà không hiểu.
Bà ta không chịu nổi cục tức này, quyết định chủ động tìm Ôn Trà thị uy, muốn đòi lại toàn bộ.
Dù sao Ôn Trà cũng chưa nhìn đời, tùy ý nói lừa vài câu là được rồi.
“Tiểu Trà, ở đây cô có rất nhiều đồ trang sức, thích cái nào thì chọn một cái, nhưng anh trai cháu đưa cổ phiếu thì đừng lấy, thị trường cổ phiếu rất phức tạp, không cẩn thận thì sẽ mất tất cả, còn không bằng giá trị của trang sức nữa?”
Đúng thật là keo kiệt, một món đồ trang sức mà muốn đổi ba phần trăm cổ phiếu.
Ôn Trà gật đầu lấy lệ.
Bà hai thấy bộ dạng Ôn Trà nghe như nước đổ lá môn, cảm thấy đứa trẻ này không dạy được, lúc trước, bà ta chỉ cần liếc mắt, Ôn Nhạc Thủy đã biết phải bưng trà đưa nước đến cho bà ta, Ôn Trà sao lại không hiểu chuyện như thế này?
“Cháu nghe có hiểu hay không!”
Ôn Trà thành tâm thành ý trả lời: “Cô hai, mặt của cô cũng lớn quá đấy.”
Bà hai Tề kinh ngạc há to miệng, hơi còn chưa lấy lại, liền hầm hầm hét lớn: “Ôn Trà, cháu!”
Mặc dù bà ta là mẹ chồng tương lai, nhưng Ôn Trà không sợ bà ta, rõ là đi ngược ý trời!
Hơn nữa Ôn Trà nói rồi, bà ta mới chú ý đến, gương mặt Ôn Trà nhỏ nhắn, một bàn tay cũng có thể che hết, so ra thì đúng thật gương mặt bà ta to hơn.

Đây chẳng khác nào là nhát dao đâm vào tim bà ta, bà ta nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ôn Trà, bực tức tích góp đã lâu bỗng nhiên bùng lên:
“Ôn Trà, vào cửa nhà họ Tề thì phải tuân theo phép tắc họ Tề! Trong nhà họ Tề chúng tôi, con dâu phải hiếu thuận với mẹ chồng, mỗi ngày đều phải hầu hạ mẹ chồng ăn cơm, mẹ chồng muốn gì thì phải mua cho mẹ chồng, mẹ chồng nói gì thì con phải nghe theo, mẹ chồng nhìn trúng cái gì thì con phải mua cho bằng được.

Ngày thường nói chuyện với chồng và mẹ chồng phải nhỏ nhẹ, thấp giọng, không được hành động như những kẻ lẳng lơ ở ngoài.

Còn nữa, cháu phải luôn luôn nhớ rằng, luôn luôn không được phản bác mẹ chồng.”
Theo như bà ta biết, trong chuyện tình cảm giữa Ôn Trà và Tề Quân Hạo, Ôn Trà ở thế bất lợi.

Miễn cưỡng cũng được, chịu nhục cũng được, Ôn Trà muốn gả vào nhà họ, nhất định phải nghe lời bà ta!
Nếu không thị uy trước Ôn Trà, vào cửa rồi có phải muốn tạo phản không?
Ôn Trà thở dài thán phục, phải chuyển kiếp sang thời đại phong kiến lạc hậu như thế nào mới có thể nói ra những lời nhìn xa trông rộng như thế này?
“Oa.” Một giọng cảm thán sâu sắc xen vào giữa hai người bọn họ.
Bà hai Tề trên mặt vẫn còn tức giận, quay đầu nhìn…
Mẹ chồng của bà ta, cũng chính là mẹ kế của Ông hai Tề, mẹ của Tề Tu Trúc xem đã xong: “Vợ của lão nhị, nhà họ Tề chúng ta thì ra lại có những quy tắc như thế này?”
Mắt của bà ta sáng lên, vô cùng hứng khởi: “Quá tốt rồi! Ngày mai chúng ta bắt đầu chấp hành!”
Bà hai Tề:….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.