Bạn đang đọc Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật – Chương 32
Ôn Trà vừa lên tiếng, Ôn Nhạc Thủy thế mà cả người run rẩy mắt thường có thể thấy được.
Khi một người năm lần bảy lượt vượt qua bạn chèn ép bạn, sau khi gặp lại anh ta, bạn sẽ sinh ra phản ứng căng thẳng rồi theo bản năng muốn rút lui.
Hiện tại, Ôn Trà đã loáng thoáng có khả năng trở thành một bóng ma đi ngang qua cuộc sống của Ôn Nhạc Thủy.
Ôn Trà không quan tâm tới sự khác thường của Ôn Nhạc Thủy, Bé Trà Xanh Chính Nghĩa chỉ là không quen nhìn thấy đối phương giả vờ phổ cập khoa học loạn xạ không thành công mà thôi.
Cậu thở dài một hơi: “Em trai à, chẳng lẽ em không biết hay sao, rượu vang ấy mà, không phải màu sắc càng đậm là càng ngon đâu, ngoại trừ những loại rượu đáng để cất vào hầm ra, phần lớn sau khi bán ra là có thể uống được rồi.
Càng không phải rượu càng lâu càng ngon, phải căn cứ vào chất lượng nho năm đó và khí hậu, chất lượng tốt, khí hậu sản xuất rượu vang tốt thì đương nhiên giá sẽ cao, rượu 80 năm chưa chắc đã đắt hơn 82 năm đâu.
”
Miller hùa theo, người phương Tây không tường uyển chuyển, nhìn chằm chằm mà mà chỉ điểm: “Đúng vậy, đây là sai lầm của rất nhiều người, nhưng lại là kiến thức cơ bản…”
Mặt Ôn Nhạc Thủy hết xanh lại đỏ, vừa căm hận vừa xấu hổ, chỉ ước sao tìm được cái lỗ nẻ chui vào, giọng nói run rẩy, từ kẽ răng chui ra một câu: “Em… Em xin lỗi.”
Ôn Trà thấy vậy cảm thấy không có gì thú vị, muốn nổi bật là cậu ta, người nói sai cũng là cậu ta, chỉ có trái tim hưởng thụ vinh dự nhưng lại không có lòng dũng cảm thừa nhận gánh vác sai lầm, tính cách thế này không thích hợp làm nhân vật chính đâu nha.
Chỉ là hôm nay tâm trạng cậu tốt, không góp thêm một viên gạch vào con đường đi đến tột cùng của mất mặt của Ôn Nhạc Thủy nữa, bưng rượu uống một hơi cạn sạch.
Đồ ăn thức uống tại hội trường có đầy đủ cả, đặc biệt là các loại rượu vang hoa hòe hoa sói, Ôn Trà ngoảnh đầu hỏi Miller: “Ngài đây có phải là nhà tài trợ không?”
Hiếm khi thấy rượu có thể thu hút sự chú ý đến như vậy, mà Miller vừa khéo lại là một thương nhân rượu vang, khó tránh khỏi khiến người ta liên tưởng bọn họ lại với nhau.
Miller cười gật đầu, không che giấu sự tán thưởng dành cho Ôn Trà.
Thoạt nhìn thiếu niên xinh đẹp dường như cũng không phải là người không có đầu óc, đã thông qua cửa ải kiểm tra đầu tiên của anh ta, vậy thì kế tiếp nếu như bọn họ trò chuyện vui vẻ, Ôn Trà giẫm trúng sự yêu thích của anh ta, hoặc là Ôn Trà nói vài ba lời hay ý đẹp với anh ta, anh ta quyết định sẽ đề cử cậu với đạo diễn John Wilson ngay.
Không ai có thể từ chối người đẹp lấy lòng.
Lại chẳng ngờ, Ôn Trà bình tĩnh gật đầu, xoay người không chút quyến luyến rồi quay đầu nói chuyện với Adam.
Miller:??? Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Cậu có biết cậu đã bỏ lỡ điều gì không!!!
Anh ta bí mật tiếp cận hai người và dự thính cuộc trò chuyện của bọn họ.
Ôn Trà nói với Adam: “Sir, để cảm ơn ánh mắt tinh đời của anh…”
Cậu lấy một ly whisky đã cho thêm đá, ánh mắt tìm tòi giữa những loại rượu đặt trên bàn, cuối cùng chọn rượu Port màu trà rồi lại thêm rượu Gin và caari.
Dưới ánh đèn ngắm người đẹp càng nhìn càng thấy đẹp, bàn tay thon dài nâng lên hạ xuống khi Ôn Trà pha chế rượu câu mất hồn người ta, như thể một lần nữa trở lại một đôi tay xuất hiện cục bộ trước ống kính trong tác phẩm cậu đã quay, móng tay gọn gàng sạch sẽ, đầu ngón tay càng thon nhọn hơn nhiều so với kiểu ngón thuôn đầu của người bình thường, khiến cho người ta suy nghĩ miên man, rằng nếu như bị ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc thì hẳn là động lòng người đến thế nào.
Miller cảm thấy rằng anh ta đang nhìn chăm chú vào Ôn Trà, giống như dán mắt vào một bông hồng đáng để tất cả mọi người dừng chân lại.
Sau vài hơi thở, Ôn Trà lấy một miếng cam từ đĩa trái cây, dùng sức vắt vài giọt vào rượu, sau đó cài vỏ cam vào để trang trí.
Một ly cocktail màu vàng cam mới pha chế được đưa cho Adam, trong vàng có cam, trong suốt như gương, tựa một biển cam.
“Negroni, tặng anh.”
Adam được cưng mà sợ, thả rắm cầu vồng chỉ là bản năng của anh ta, không ngờ là người đẹp lại nể mặt như vậy, anh ta vội vàng nhận lấy: “Cha, cậu đúng là khiến tôi bất ngờ.”
Ôn Trà cười đáp lại “Đừng khách sáo.”
“Khụ khụ.” Miller ho khan vài tiếng, tỏ ý anh ta cũng muốn.
Ôn Trà vô tội quay đầu: “Ngài Miller, anh bị ho à? Có lẽ anh có thể uống siro điều trị nhanh.”
Đương nhiên cậu có thể nhìn ra Miller cứ luôn âm thầm thể hiện ra anh ta có nhiều tiền mau mau đến lấy lòng anh ta đi.
Nhưng Ôn Trà nói không!
Lúc Ôn Nhạc Thủy đột nhiên tới gần, cậu đã biết Miller này thân phận không tầm thường, nhưng vậy thì như thế nào, cậu chướng mắt, người ngoài cảm thấy tốt đến đâu cũng không xứng với cậu.
Cậu nhìn quanh bốn phía, Ôn Nhạc Thủy đã chạy mất không biết vào lúc nào.
Hôm nay ra ngoài một chuyến không chỉ đạt được thành tựu hàng ngày Sen Trắng Nhỏ khiến người chán ghét mà còn thu hoạch được một sọt rắm cầu vồng muôn hình vạn trạng, Ôn Trà rất hài lòng.
Cậu nâng ly rượu Rum gần bên tay nhất, nhẹ nhàng chạm vào cốc với Adam, trong tiếng thủy tinh va chạm phát ra một giọng nói rõ ràng: “Tôi đi nha.”
Rồi lại xoay người lặp lại một lần nữa với Miller, nếm chút vị rượu xong thì đặt xuống rời đi.
Miller há to miệng, còn chưa kịp sắp xếp ngôn từ đã thấy Ôn Trà bỏ đi tựa như một áng mây trôi nổi không nắm bắt được.
Nếp nhăn trên khuôn mặt của Adam bởi vì khoan khoái mà giống như một đóa cúc nở rộ, cái vẻ đắc ý nhìn vào kiến người ta có hơi không nhịn được muốn cho anh ta một đấm, anh ta lắc cocktail trong tay, thoải mái nheo mắt lại: “Miller, tôi giữ đúng theo yêu cầu của anh, không nói với Cha về cơ hội biểu diễn của ông bạn cũ John, chỉ là bây giờ có vẻ như anh cũng bị thuyết phục bởi cậu ta rồi.”
Miller chán ghét mà trÔn Tràng mắt: “Adam, thu cái bộ mặt tiểu nhân đó của anh lại.”
“Hết cách rồi.” Adam bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi có rượu ngon do người đẹp tự tay pha chế, còn anh bởi vì tự đánh giá mình cao mà thậm chí bỏ lỡ một cơ hội rất tốt, tôi ngược lại muốn xem thử anh báo cáo kết quả nhiệm vụ với John như thế nào.”
Chuyện quảng cáo của đạo diễn John Wilson tìm đến Miller để lựa chọn ứng cử viên, trên thực tế Adam cũng là một trong những người biết được.
Bọn họ dự định tìm một gương mặt phương Đông tham gia diễn xuất để thỏa mãn yêu cầu nhà máy rượu mở ra ở thị trường Hoa Quốc, dựa theo ước định với Hiệp hội Điện ảnh Hoa Quốc, từ những người đoạt giải trong Cúp Phong Hoa tìm ra một mầm non đạo diễn đặt ở bên cạnh để bồi dưỡng.
Nhưng cho đến khi John nhìn thấy kết quả thi đấu của Ôn Trà.
Tự mình đạo diễn, tự mình diễn xuất, từng khung hình đều đạp trúng gu thẩm mỹ của John, cho nên ông ta cố ý đề nghị với ban giám khảo bố trí thêm một giải thưởng Muse.
Miller cười khổ, ai có thể ngờ là Ôn Trà không ra bài theo lẽ thường, mặc cho anh ta ám chỉ như thế nào cậu cũng không động đậy.
Lần này anh ta tới Trung Quốc chính là theo mệnh lệnh của đạo diễn đến khảo sát sớm Ôn Trà, kết quả, ngay cả lời cũng không thành công bắt được.
Adam chế giễu anh ta: “Anh phải cảm thấy tội lỗi vì sự khinh miệt tắc trách của mình, một người như vậy xứng đáng với sự theo đuổi của tất cả mọi người.
Chỉ có điều tôi cảnh báo anh, anh không nên nói xấu về Cha vì những sai lầm của bản thân anh.”
Miller thở dài và lắc đầu: “Anh có thể yên tâm, tôi sẽ không làm khó làm dễ với tiền bạc.
Tôi có dự cảm, chỉ cần thiếu niên đó đồng ý diễn xuất, sẽ thúc đẩy thành công lớn nhất của nhà máy rượu vang…”
Trong khi đó, sân bay Bạch Vân, thành phố C.
Một ông già người ngoại quốc tóc bạc trắng ánh mắt sắc bén như đại bàng, xuất hiện ở trong lối đi một cách khiêm tốn.
Nhân viên của hiệp hội điện ảnh đã chờ đợi ở đó từ lâu lên tiếng chào đón: Chào ngài John, tôi sẽ đưa ông đến khách sạn đã đặt phòng trước.”
John nghiêm túc gật đầu với anh ta.
Khi nói chuyện với ông ta, nhân viên công tác nín thở theo bản năng, người này xưa nay thường được biết đến với cái tên “bạo quân trường quay”, khí thế mạnh mẽ đến mức dọa người ta thấy sợ.
Chẳng ngờ được ông cụ nhận được một cuộc điện thoại, nói chuyện với người đầu bên kia một hồi lại đột nhiên cười ha ha: “Miller à, câu nói xưa của Trung Quốc gọi là thông minh ngược lại bị thông minh hại, bây giờ cậu có biết ý nghĩa của câu này chưa?”
Nhân viên công tác hoảng sợ, nghi ngờ rằng liệu mình có nhận nhầm người không hay vị đạo diễn nổi tiếng này đã bị người ta đánh tráo mất rồi.
Ông cụ không biết diễn biến tâm lý phong phú của những người xung quanh ông ta.
Ông ta làm ra vẻ mặt khóc nức nở một cách hài hước, rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ nghiêm trang, cân nhắc với giọng Anh lưu loát:
“Không sao, là sơ suất của tôi.
Tôi sẽ tự mình đến gặp chàng thơ của tôi.”
Sáng chủ nhật, vú Vương đã sớm đến gõ cửa phòng Ôn Trà: “Cậu Tiểu Trà, có người tìm cậu.”
Cửa bị đẩy ra, xuất hiện một khuôn mặt mắt thì vẫn cứ là chưa mở nhưng lại tươi cười lộ ra một hàng răng nhỏ: “Vú Vương, chào buổi sáng!”
Vú Vương hiếm khi thấy được dáng vẻ mãi mãi tươi cười trong trẻo này của Ôn Trà, trông mà khiến người ta đau lòng, lại còn tràn ngập vui vẻ.
Bà ta theo đó cùng cậu cười không khép miệng lại được: “Cậu chủ nhỏ, mau xuống nhà đi, có một người nước ngoài nhìn rất là lợi hại muốn tìm cậu.”
“Vâng.” Ôn Trà lết dép lê, lười thay quần áo đã tùy ý đi xuống dưới lầu, đi ngang qua bàn ăn còn thuận tay cầm một quả táo.
Không nghe nói là có ai muốn tìm cậu mà, cậu vừa lẩm bẩm vừa gặm một miếng táo, nước táo ngọt ngào mát lạnh tràn ngập khoang miệng, xua tan mớ hỗn loạn trong đầu.
Trên ghế sofa có hai người đang ngồi, một là Ôn Hưng Thịnh, người còn lại là ông cụ cậu chưa từng gặp qua – một người phương Tây tóc trắng mũi khoằm.
Ông cụ đang dõi theo cậu không buông, không giống như dò xét một người mà giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật có giá trị.
Ôn Trà đã quen với ánh mắt chăm chú như vậy, tùy ông ta có nhìn hay không, thản nhiên ngồi trên sô pha cách bọn họ hơi xa.
Sau một lúc lâu, ông cụ cuối cùng đã mỉm cười: “Cuối cùng tôi cũng đã thấy được toàn bộ diện mạo của Ale.”
Ý mà ông ta ám chỉ là, trong tác phẩm “Trái Táo” của Ôn Trà chỉ xuất hiện ngũ quan và bộ phận cơ thể một cách riêng rẽ từng bộ phận, trên mạng có đại thần kỹ thuật ghép từng ảnh chụp màn hình của mắt, mũi, miệng lại, hy vọng miêu tả được toàn bộ diện mạo của cậu.
Kết quả là bị cư dân mạng Trung Quốc vả mặt, nói bản thân Ôn Trà đẹp hơn cái AI này một trăm lần.
Ban đầu John nghĩ rằng cư dân mạng đang chém gió, đến nỗi còn nghi ngờ đây có phải là thủ đoạn tiếp thị của Trung Quốc hay không.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Ôn Trà vào buổi sáng đầy nắng thế này, cuối cùng ông ta mới hiểu được những gì cư dân mạng nói không phải là lời truyền sai sự thật.
Ôn Trà cúi đầu, mí mắt rất sâu, trên mặt trắng trẻo mộc mạc không một chút trang điểm, môi đen láy, thô bạo chùi sạch một ít nước táo dính ra bên môi.
Bộ đồ ngủ lụa màu lam tím có chút lôi thôi mở rộng để lộ cổ tay mảnh khảnh, sườn cổ, cả người trông ốm yếu.
“Xin chào, tôi là John Wilson.” John giới thiệu bản thân mình.
“À.” Ôn Trà lạnh nhạt đáp lại một tiếng, dùng đầu óc mơ mơ màng màng suy nghĩ một hồi, miễn cưỡng tỉnh táo được đôi phần: “Á?”
Hình như là tên của đạo diễn ngầu đét muốn đến Trung Quốc quay quảng cáo.
John rõ ràng chịu không nổi nhất là những người lớ ngớ ngu ngơ, nhưng dáng vẻ mơ mơ màng màng của thiếu niên trước mắt lại làm cho ông ta không khỏi mỉm cười, tựa như không khống chế được niềm vui phát ra từ nội tâm khi nhìn thấy cậu.
Ôn Hưng Thịnh trước tiên hét lên một tiếng cho Ôn Trà dừng lại: “Có khách đến còn ăn mặc luộm thuộm như vậy, coi có chỗ nào hợp lý không.”
Ôn Trà bình tĩnh trả lời: “Bộ đồ ngủ này của con là do mẹ tự mình thiết kế, lại còn nhờ cửa hàng đồ thủ công hàng đầu ở Paris, Pháp, trên người xịt nước hoa anh họ tặng cho con, trên tay đeo tràng hạt mà chú tặng cho con, con còn có quả táo buổi sáng anh trai rửa sạch cho con, bộ quần áo này chẳng lẽ không cao cấp sao?”
Cậu cố tình dùng giọng điệu lẩm bẩm, nhưng có thể để cho những người ở khoảng cách gần nghe rõ ràng âm lượng mà bổ sung: “Đắt hơn của bố nhiều.”
“Con!” Sáng ngày ra Ôn Hưng Thịnh đã có kích động muốn nổi nóng.
Ôn Trà ném cùi táo chuẩn xác vào thùng rác: “Ây da, ngại quá xin lỗi bố ạ, con vô tình nói những lời trong tim rồi, nhưng con không có ý gì khác, chỉ muốn cảm ơn bố đã đưa con về nhà, bây giờ con rất hạnh phúc.”
Ôn Hưng Thịnh nghe xong da đầu tê dại, ông ta hơi muốn phản bác lại Ôn Trà, nhưng đối phương nói không chê vào đâu được, một cơn tức chặn ở cổ họng lên cũng không được xuống cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể nuốt vào, thoáng cái giống như một quả bóng da bị rút hết hơi.
Người Trung Quốc không thể nghe ra ý trong lời nói của Ôn Trà, một người nước ngoài sẽ càng không thể nghe hiểu.
John thành tâm thành ý nói với Ôn Hưng Thịnh: “Anh thật sự là một người bố tốt, và quan trọng hơn là anh có một đứa con trai tốt.”
Mớ hỗn độn cha hiền con thảo.
Ôn Hưng Thịnh loáng thoáng cảm thấy không thích hợp, sao mà cảm thấy giống như đang mắng ông ta nhỉ.
Nhưng ông ta không dám làm càn, hỏi: “Đạo diễn Wilson, ngài tới là vì…”
Đương nhiên Ôn Hưng Thịnh nhận ra vị đạo diễn nổi tiếng này – người đoạt giải Tiểu Kim Nhân, từng sản xuất ra vô số tác phẩm hay.
Quan trọng hơn là mấy ngày trước, mọi người ở Trung Quốc đều biết tin ông ta muốn tới Trung Quốc quay quảng cáo.
Trên báo giải trí lá cải tràn ngập tin tức Dương Thông về các kiểu ngôi sao tranh nhau khoe sắc mong muốn tự đề cử mình, cái gì mà nam diễn viên nào đó vì món đồ thời trang cao cấp mà đạo diễn thích nhất đánh đập tàn nhẫn, nữ minh tinh nào đó không ăn không uống năm ngày đói gầy ba mươi cân, để thu hút ánh mắt người khác cái gì cũng có thể bịa ra.
“Chẳng lẽ…” Ánh mắt do dự của Ôn Hưng Thịnh chuyển từ John sang Ôn Trà.
Đứa con trai ông ta chưa bao giờ nhìn thẳng lại may mắn như vậy ư?
Những lời tiếp theo của John quả nhiên xác thực phỏng đoán của ông ta: “Cha, tôi tin là cậu cũng biết nhà máy rượu vang Latour mời tôi quay một quảng cáo rượu vang ở Trung Quốc, tôi mong muốn mời cậu trở thành diễn viên của tôi…”
Ôn Hưng Thịnh nín thở, sau khi chờ Ôn Trà đáp ứng, lúc ông ta chỉ có thể thở dài, Ôn Trà thế nhưng không chút do dự lắc đầu: “Không muốn.”
John không ngờ rằng bản thân mình sẽ thực sự bị từ chối sau khi ra trận, hàng mày của ông ta dần dần cau lại, dò hỏi: “Nếu như cậu từ chối là vì lần trước Miller xúc phạm cậu, hiện giờ cậu ta không có thời gian rảnh, nhưng cậu ta hy vọng có thể truyền đạt lời xin lỗi của mình đến cậu, có cơ hội cậu ta sẽ đích thân tìm cậu để xin lỗi.”
Ôn Trà nhún vai, cả người lười biếng tựa vào sofa: “Không liên quan gì đến Miller.”
Chỉ bị từ chối một lần thì không sao cả, nhưng hai lần liên tiếp bị từ chối, John không khỏi cảm thấy liệu có phải Ôn Trà đang ỷ vào ý định của mình để âm thầm nâng cao cái gì đó hay không.
Lông mày nhíu chặt của ông ta dần dần sưng lên ba nếp nhăn sâu nho nhỏ: “Cha, tôi không hiểu.”
“Có gì không hiểu.” Ôn Trà hơi nghiêng đầu, vài sợi tóc mái mảnh rơi xuống che đi đôi mắt cậu: “Đơn giản là tôi không có hứng thú với quảng cáo.”
Không chỉ John, ngay cả Ôn Hưng Thịnh cũng trợn tròn mắt một cách khó tin.
Muốn lắc người Ôn Trà, lắc cho nước trong đầu cậu văng ra.
John hỏi: “Cậu không muốn phô diễn vẻ đẹp của cậu với công chúng sao?”
Ông ta không đoán ra được tâm tư Ôn Trà, nhưng giai cấp vô sản không để ý đến gì ngoài mấy thứ như tiền bạc, quyền, danh lợi, bề ngoài.
Ôn Trà hỏi ngược lại: “Bây giờ tôi còn chưa đủ đẹp ư?”
John bị câu hỏi tự tin của cậu ép cho nghẹt thở, hít một hơi thật sâu và tiếp tục truy hỏi.
Hai người cậu tới tôi lui một phen:
“Chẳng lẽ cậu không muốn cầm được phí phát ngôn giá trên trời sao?”
—— “Trên trời cỡ nào, gần đây tôi rất là giàu luôn đó.”
“Chẳng lẽ cậu không muốn thiết lập quan hệ hợp tác tốt đẹp với nhà máy rượu vang Latour, nhận được sự ngưỡng mộ của bọn họ sao?”
—— “Tôi cũng chẳng uống rượu, tôi muốn sự ngưỡng mộ của bọn họ để làm gì?”
John hít sâu một hơi, ôm ngực, thiếu chút siết chặt áo vest đến độ hình thành nếp nhăn, nhìn về phía gương mặt xinh đẹp của Ôn Trà giống như nhìn tên ngu ngốc ngang bướng cố chấp nhất trên thế giới.
Ôn Trà nhẹ nhàng che miệng ngáp một cái, khóe mắt thấm ra nước mắt, nước mắt mờ nhạt lem nhem lóe lên dưới ánh sáng, dưới lớp áo ngủ màu lam tím lộ ra một mảng da trắng mịn cùng xương quai xanh, vẻ đẹp chán chường suy đồi.
Trái tim của John lại mềm nhũn.
Chưa bao giờ có một người đàn ông có thể làm cho ông ta rung động như vậy, rung động đến mức không thể chờ để nhấc máy quay lên và ghi lại tất cả mọi thứ của cậu.
John quay phim đã bao nhiêu năm, mấy năm gần đây vốn định rút lui chính bởi vì không một người đẹp nào trong giới giải trí khơi gợi được hứng thú bật máy quay lên của ông ta, nhưng thiếu niên phương Đông trước mắt lại là một niềm vui ngoài ý muốn.
Đạo diễn và nghệ sĩ làm cho nhau trọn vẹn, và ông ta hy vọng sẽ lại thể hiện một tác phẩm hoàn hảo cuối cùng sau khi bản thân nghỉ hưu.
“Hay là…” Ôn Hưng Thịnh vốn vẫn trầm mặc lên tiếng.
John quay đầu lại và lắng nghe.
Ông ta không biết tình hình gia đình Ôn Trà, còn tưởng rằng Ôn Hưng Thịnh muốn cìng giúp ông ta nói chuyện khuyên nhủ Ôn Trà.
“Nếu như nó không muốn thì đừng cưỡng ép, tôi còn có một đứa con trai cũng vô cùng ưu tú, ông có thể cân nhắc nó thử xem.” Ôn Hưng Thịnh trưng ra nụ cười giả tạo thường sử dụng trong lúc bàn chuyện làm ăn, xoay người ôn tồn vẫy tay với hướng bên cạnh: “Tiểu Thủy, con ra đây.”
Ôn Nhạc Thủy rụt rè từ cầu thang phía sau phòng khách đi xuống, trang điểm khéo léo, trên cổ thắt dây vải hoa hồng, ăn diện tỉ mỉ, bất an quét mắt qua khuôn mặt của Ôn Trà, chậm rãi đứng trước mặt John.
Ôn Hưng Thịnh không có nổi chút ngượng ngùng, luyên tha luyên thuyên giới thiệu: “Người này cũng là con trai tôi, tên là Ôn Nhạc Thủy, nó ngưỡng mộ ông đã lâu, hơn nữa mấy năm trước nó đã ra mắt, có kinh nghiệm…”
Ghê gớm phết, thì ra không so đo với mi, mi còn có biện pháp ghê tởm như vậy.
Ôn Trà híp mắt lại, lông mi thật dài che giấu sự lạnh lùng trong ánh mắt, hai tay nắm chặt, ngón tay rắc rắc hoạt động xương khớp.
John cực kỳ lúng túng đang vắt óc tìm ra một lý do thích hợp để từ chối đề nghị vô duyên vô cớ của bố con Ôn Nhạc Thủy, nơi khóe mắt ông ta phát hiện động tác nhỏ không thể tra xét của Ôn Trà, bỗng có thứ thu hút ông ta.
Có vẻ như sự việc đã có bước ngoặt.
Khi ông ta cho rằng Cục Cưng Bé Nhỏ sắp sửa nóng lòng muốn thử đánh người, ông ta khổ não chính mình một bó tuổi rốt cục phải như thế nào lúc can ngăn.
Ôn Trà từ tốn cầm lấy di động, sau khi bấm số thì dán sát vào micro, sau tiếng “tút” ba giây sau điện thoại đã được nghe máy.
Không biết có phải là do ánh mặt trời hay không, John lại nhìn thấy trong mắt Ôn Trà chớp động thứ gì, giọng nói ân ẩn sự nức nở:
“Mẹ ơi, bố bắt nạt con, con không muốn ở nhà này nữa…”.