Bạn đang đọc Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật – Chương 30
Tiết My ngồi ngây ngốc một lúc trước màn hình, toàn thân bà ta run rẩy, chỉ có thể kêu khẽ một tiếng, năm đó lúc Ôn Trà thi đỗ trạng nguyên cao đẳng, bà ta cũng không vui như thế này!
Gương mặt lạnh lùng của Ôn Vinh hiếm lắm mới thấy lộ ra nụ cười, anh ta nói bằng giọng vô cùng hài lòng: Cũng coi như tổ giám khảo còn não!
Ôn Trà cười híp mắt, sáp lại gần bọn họ: Được rồi được rồi, đừng giận nữa, cảm ơn mẹ, anh, con đã để hai người bận lòng rồi.
Quả thật một giải thưởng lớn như giải thưởng Muse này xuất hiện không hề nằm trong dự liệu của Ôn Trà, dù sao thì nó cũng chưa từng được nhắc đến trong nguyên tác.
Tiết My phấn khởi bắt đầu gọi điện thoại: Không được, mẹ phải gọi điện báo tin cho cậu và ông ngoại con.
Ôn Trà cũng trở nên bận rộn, vòng bạn bè của cậu khiêm tốn ghim tin tức mới nhất về giải thưởng của cậu lên, còn viết: Ừm, còn phải cố gắng nhiều.
Ôn Trà đã sớm quen với thói thích giả vờ không để lộ dấu vết của anh trai mình, cậu cũng không bóc trần Ôn Vinh ngay mà cầm lấy điện thoại của mình, trả lời lại những bài đăng đang được update liên tục.
Phản ứng của Trịnh Minh Trung là tích cực nhất: [Em trai ngầu quá! Đi uống rượu không đi đua xe không! Phen này mà không tổ chức một bữa chúc mừng là không được đâu nhé!]
Ôn Trà trả lời: [Đã uống rượu thì không lái xe, đã lái xe thì không uống rượu!]
Sau khi đăng bình luận, Ôn Trà quay trở lại trang chủ vx, tin nhắn của Tề Tu Trúc hiện lên ngay đầu bảng tin, nội dung đơn giản vỏn vẹn hai chữ: [Chúc mừng.]
Ôn Trà nhướng mày, suy nghĩ mất mấy giây cũng chưa nhắn lại.
Ở một bên, Tiết My đang vô cùng sung sướng hạnh phúc, cơn giận lúc nãy hoàn toàn tan biến, bà ta nói chuyện điện thoại với mấy chị em bạn dì xong bèn buộc lại tóc, sau đó quay sang chào tạm biệt Ôn Trà và Ôn Vinh: Bọn mẹ đi tạ lễ thánh thần đây.
Cái này đã thành thói quen của Tiết My rồi, phàm là gặp được chuyện tốt nào đó, bà ta sẽ thường đến ngôi miếu cổ dâng hương tạ lễ, về phần có tác dụng gì không thì bà ta cũng không rõ.
Dẫu sao thì, mấy việc như này, cốt là dựa vào ai có lòng thì sẽ linh nghiệm.
Vả lại bao nhiêu năm nay, thành quả lớn nhất Tiết My thu được khi lai vãng đền miếu chính là nhận Tề Tu Trúc làm con nuôi.
Một người sống theo chủ nghĩa duy vật như Ôn Vinh rất muốn nói cho Tiết My biết thế giới này vận hành nhờ vật chất, nhưng anh ta lại sợ bị mẹ đánh, chỉ đành bất đắc dĩ mà nói: Con đi thay bộ quần áo.
Ôn Trà còn chưa kịp trả lời Trịnh Minh trung rằng bao giờ tổ chức tiệc thì đã bị Tiết My lôi tới một ngôi chùa thanh tịnh nào đó ở ngoại ô rồi.
Ngôi chùa này sừng sững nguy nga, cạnh cửa ra vào có một cây bồ đề xanh tốt, giọng nói dịu dàng của Tiết My vô cùng hòa hợp với không gian trong này: Ông bà ngoại con rất hay đến đây, thỉnh thoảng mẹ cũng tới ngồi một lát, ăn ít đồ chay.
Đúng rồi, lúc còn nhỏ, Tu Trúc cũng từng ở đây, ban nãy mẹ cũng có gọi nói đến.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới liền!
Đã bốn ngày kể từ ngày Ôn Trà nước mắt ngắn dài bước ra khỏi công ty nhà họ Tề, trong bốn ngày này, cậu cũng không còn chủ động đi tìm Tề Tu Trúc như hồi trước nữa, cũng không để ý tới tin nhắn của anh, giữa hai người cứ như đã cắt đứt quan hệ rồi vậy.
Gương mặt Tề Tu Trúc thoáng hiện vẻ nhạt nhẽo, con ngươi đen thẳm, đôi mắt hai mí kéo theo vết nhăn hằn sâu, toàn thân toát lên sự thâm trầm, ổn định.
Ôn Trà đứng bên cạnh Ôn Vinh, giả bộ như không nhìn thấy.
Tu Trúc, tới nhanh vậy sao.
Đừng ngại làm phiền mẹ nuôi, cuối tuần mà, con phải ra ngoài đi dạo, đừng có lúc nào cũng vùi đầu vào công việc như thế.
Tiết My dông dài đôi lời.
Vâng.
Tề Tu Trúc đáp gọn lỏn, dịu dàng ấm áp, luồng khí đáng sợ trên người anh cũng đã tan đi nhiều.
Miếu chùa thanh tịnh, sau khi rủ rỉ giới thiệu vài câu với Ôn Trà xong, Tiết My bèn đi tìm sư trụ trì để bàn về thiền, để bọn họ đi thăm thú xung quanh, bà ta vừa nghĩ vậy, con người đảo đảo một vòng bèn lôi Ôn Vinh rất không tình nguyện rời đi, còn không quên nháy mắt ra hiệu cho Tề Tu Trúc.
Có cần tôi đưa cậu đi dạo không? Tề Tu Trúc hỏi Ôn Trà.
Ôn Trà ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm anh, chỉ thấy nét mặt Tu Trúc bình tĩnh thản nhiên, không nhìn ra có biểu cảm gì khác.
Dù sao hai người bọn họ cũng chỉ đang diễn trò thôi mà.
Ôn Trà không ừ hử gì, gật đầu đồng ý.
Trong không gian trang nghiêm nơi miếu chùa, Ôn Trà ngoan ngoãn nhắm mắt cầu cho thế giới được hòa bình.
Tề Tu Trúc nghiêng đầu liếc nhìn cậu.
Đây là lần đầu tiên anh bất kính trước đấng thánh thần.
Mấy ngày không gặp, hình như tóc của Ôn Trà đã dài hơn chút rồi, cọng tóc mai dính trên thùy tai tinh xảo, đôi mắt linh hoạt tinh nghịch khép chặt lại, sống mũi vểnh lên, nhìn rất là ngoan, không có cảm giác hư hỏng nào cả.
Bộ quần áo hòa quyện với mùi trà quen thuộc từ từ gây cho anh cảm giác phiền muộn khó hiểu đã mấy ngày nay, đi tới đường mòn, Tề Tu Trúc nói: Chúc mừng cậu giành giải thưởng.
Ôn Trà phản ứng rất nhạt, cậu đưa tay bắt lấy một chiếc lá đang bay, miệng đáp: Ừm.
Tề Tu Trúc lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc đĩa CD: Tặng cậu món quà.
Sinh nhật của Ôn Trà trôi qua, cái gì cậu cũng có rồi, thật không dễ để chọn quà cho cậu, anh có thấy cậu than thở trên Weibo rằng không mua được đĩa CD số lượng có hạn này, thế là anh bèn nghĩ cách mua được một chiếc.
Giờ đem nó tặng cho cậu, nói thật lòng thì anh có chút thấp thỏm, không biết Ôn Trà có thích hay không, nếu không thích, vậy thì cậu có tỏ ra không vui không, có khi nào sau này cậu sẽ không nói chuyện với anh nữa không?
Cảm giác này vô cùng lạ lẫm đối với Tề Tu Trúc, yết hầu của anh khẽ chuyển động, rõ ràng anh muốn nói rất nhiều điều nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra được lời nào, cuối cùng chỉ nặn được hai chữ anh đã trăn trở trong lòng rất lâu: Ôn Trà…
Khí ẩm trong rừng sâu khiến mái tóc đen của Tề Tu Trúc càng sậm màu hơn, một mảnh đen thăm thẳm rủ xuống giữa hàng mi.
Người đàn ông mạnh mẽ vô địch trước đó giờ như vương thêm vẻ ướt át, vẻ ngoài vững chãi, lộ ra vài phần mỏi mệt yếu đuối.
Haizz.
Ôn Trà thở dài một hơi.
Hơn nữa, cậu nghe Ôn Vinh nói Tề Tu Trúc bận từ đầu tháng đến cuối tháng, không có ngày nghỉ, còn phải hứng chịu tính khí của Ôn Trà, cậu đúng là không có lương tâm, vẫn là nên biết điều nhượng bộ một chút, tránh dọa người ta sợ quá lại bỏ chạy!
Được rồi, cảm ơn chú.
Ôn Trà thở phào, chắc là phải nói chuyện với Tề Tu Trúc một lát.
Tề Tu Trúc cũng thở ra một hơi dễ chịu: Không cần khách sáo.
Ôn Trà đá hòn đá nhỏ cản đường sang một bên, rê bước vừa đi vừa nói nhỏ: Tôi nghĩ lại thì thấy, quả thực mình cũng không có lý do gì để giận.
Không, cậu có thể giận.
Tề Tu Trúc nói.
Ôn Trà mỉm cười, lấy ra một túi thơm nhét vào tay anh: Được, vậy chúng ta làm hòa nhé.
Túi thơm không đáng tiền mấy, là do vừa nãy có một dì thấy thích Ôn Trà khéo ăn nói lại còn đẹp trai nên mới dúi vào cho cậu thêm mất túi nữa, giờ lại thành thứ để cậu mang đi tặng người khác rồi.
Tề Tu Trúc ở đây đã nhiều năm như vậy, đương nhiên có thể nhìn ra tâm tư người tặng quà có bao nhiêu phần chân thành, nhưng rồi vô hình chung tâm trạng nặng nề cũng thả lỏng đôi chút, hoa văn ngọc lan trên túi thơm cứ chi chít dằng dặc, giống như nối dài tới trái tim anh.
Nói chuyện gì đây? Từ điện Quan Âm bước ra, Ôn Vinh không nhìn nổi cảnh hai người nào đó dịu dàng thắm thiết, thế là anh ta bèn hiên ngang lẫm liệt phá tan thế giới riêng của hai người bọn họ: Chuẩn bị về nhà thôi.
Hả? Ôn Trà không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn nán lại đây một lúc nữa, cậu bèn hỏi: Vội thế sao?
Em không bận à? Cuộc thi kết thúc chỉ là khởi đầu thôi, em cần phải về nhà chăm chỉ học hành.
Ôn Vinh nói với Ôn Trà xong bèn quay sang nói với Tề Tu Trúc, làm người xấu thì phải làm cho trót: Anh cũng không bận sao? Vụ việc vỡ lở của anh trai anh đã giải quyết xong chưa?
Việc gì cơ? Ôn Trà tò mò hỏi.
Nhưng Ôn Vinh lại thẳng thừng đáp lại: Không có gì, nói rồi em nghe cũng không hiểu.
Ôn Trà:…
Vậy quả thực là cậu nghe sẽ không hiểu được.
Không nghe ra ý muốn đuổi khách trong lời Ôn Vinh thì đúng là đã sống uổng phí bao nhiêu năm trời, trước ánh mắt hình viên đạn của Ôn Vinh, Tề Tu Trúc chỉ lãnh đạm đáp: Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.
Hoàng hôn buông xuống, từ người Ôn Trà phát ra một tầng ánh mặt trời phản chiếu, nhìn từ phía xa rọi lại một đường lông xù, cậu thò tay ra khỏi áo choàng lông, qua loa chào từ biệt Tề Tu Trúc: Tạm biệt, chú.
Không còn vẻ nhiệt tình như trước nữa.
Cậu vẫn chưa nhắn tin lại.
Lúc Tề Tu Trúc lái xe về nhà, anh vẫn còn hồi tưởng lại dáng vẻ của thiếu niên ban nãy, chỉ có thể thở hắt một hơi, đi vào nhà trong sự tiếp đón của người quản gia..