Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 69: A Vu Mất Mặt


Bạn đang đọc Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật – Chương 69: A Vu Mất Mặt


“Lục Vô Chiêu đâu rồi?” Thẩm Vu tranh cãi vô ích.
“Điện hạ ra ngoài rồi.” Thược Dược nói: “Mới sáng sớm đã tới Thanh Minh quan.”
Thẩm Vu đơ ra, chẳng mấy chốc phản ứng lại, vội mang giày đi ra ngoài: “Sao lại đi một mình mà không chờ ta đi chung chứ? Tại sao mọi người không gọi ta dậy?”
Nàng vội vàng đi ra ngoài, xém chút đụng phải cánh cửa.
Thược Dược nhanh tay nhanh mắt kéo người lại và an ủi: “Cô nương cô nương, đừng đuổi theo, điện hạ bọn họ đã đi hơn ba canh giờ rồi, lúc này người đuổi theo cũng chưa chắc có thể gặp được họ dưới núi, hay là người đi rửa mặt trước đi.”
Thẩm Vu tức tối nhưng cũng đành hết cách.

Nàng biết mình không nên trổ tài, uống rượu gì chứ, chỉ uống một ngụm thì đã gục, còn làm chậm trễ mọi việc.
Nàng bị Thược Dược ấn xuống, hầu hạ rửa mặt và trang điểm.
Lúc trang điểm, cuối cùng trái tim nóng vội của Thẩm Vu cũng an phận trở lại, có vài chuyện cần thời gian suy nghĩ sâu xa, muộn màng nhận ra thì đã xảy ra chuyện lớn.
Nàng không phải Lục Vô Chiêu, vốn không nhớ chuyện vụn vặt sau khi say rượu, nhưng lúc này nàng rất hy vọng, nếu có thể quên đi thì tốt biết bao.

Tối qua…
“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu…”
“Ừm.”
Nam nhân đè lên môi nàng, ánh mắt lưu luyến, yêu thương đong đầy.
Thẩm Vu mơ màng mở mắt, ngước đôi mắt ướt át lên nhìn hắn.
“Chiêu Chiêu, ta muốn nhìn chàng.”
“Nhìn gì?”
Thẩm Vu đẩy hắn ra.

Nam nhân ngoan ngoãn nằm ngửa ra sau, Thẩm Vu lại tiến lên.
Tay nàng đặt lên lồng ngực của hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào chỗ áo vén lên, đột nhiên nàng cảm giác có hơi khát: “Chiêu Chiêu, ngài có thể cởi xuống không, để ta nhìn thử.”
Lục Vô Chiêu: “…”
“Chỉ nhìn một cái thôi, trước giờ ta chưa từng nhìn kỹ, để ta nhìn thử đi.”
Lục Vô Chiêu hít một hơi thật sâu, nắm lấy bàn tay nhỏ luôn muốn xâm phạm người hắn: “Không được.”
Thẩm Vu bất mãn trừng mắt nhìn hắn: “Sao chàng lại nhỏ nhen thế này, ta nhìn một cái thôi cũng không được?”
Lục Vô Chiêu thật sự không biết nên nói gì mới tốt, hắn cảm thấy có nói gì cũng đều lãng phí công sức, không có ai có thể thử nói đạo lý với ma men mà thành công cả.
Hắn đành bất lực nhấn mạnh: “Không được, nàng ngoan chút đi.

Ngủ mau, không phải sáng mai còn phải theo ta lên núi sao?”
“Đúng ha, phải cùng nhau lên núi, cho nên chàng đừng lãng phí thời gian của chúng ta.


Ta chỉ nhìn một cái thôi, nhìn xong thì ta sẽ ngủ ngay.”
Lời nàng nói nghe có vẻ mạch suy nghĩ rõ ràng, Lục Vô Chiêu chợt dao động.
Hắn thả lỏng sức trên tay, cánh tay buông xuống, tự mình mở ra: “Vậy… nàng cởi ra, nhìn một cái thôi.”
Lục Vô Chiêu không biết mình có gì mà đáng xem, lúc trước ở Liên Phương cung, nàng cũng lén nhìn.

Lúc này hắn thấy đôi mắt sáng rực và vô cùng háo hức của nàng, bất đắc dĩ thở dài.
Sao nữ tử này lại khác với mọi người thế không biết?
Hắn lắc người một chút, quần áo bị người kia cởi ra, lồng ngực trắng nõn lộ một mảng lớn trong không khí, hắn thấy hơi mát.
Vết thương của hắn còn chưa lành hẳn, vải bố đã hết nhưng vết thương trước ngực trái trông có vẻ ghê rợn, ngược lại bên phải rất trơn bóng.
Vào đầu đông, than trong phòng không đủ ấm, chẳng mấy chốc làn da của hắn nổi da gà, giữa lưng mát lạnh có bàn tay của cô gái phủ lên.
Giây phút đó, Lục Vô Chiêu xém chút không còn manh giáp.
Chẳng phải nàng đã nói chỉ nhìn một cái thôi sao, tại sao còn động tay?
Hai mắt của hắn hơi đỏ, ra sức nắm lấy tay của Thẩm Vu, thấp giọng gằng từng chữ: “A Vu, đừng có làm bừa.”
Thẩm Vu làm như không nghe thấy, liều mạng giãy giụa, thật ra không giãy được, trong mắt lại chứa đầy nước mắt, một giọt nước mắt cứ thế rơi thẳng xuống, rơi xuống lồng ngực của hắn.
Lục Vô Chiêu thả lỏng tay nàng.
Thẩm Vu có được tự do lại lập tức dán lên, nàng xoè lòng bàn tay, trượt vòng quanh làn da trơn mịn, nàng đổi nét mặt ngay, nước mắt chẳng thấy đâu nữa.

Nàng đắc ý than thở một tiếng: “Tốt thật đó…”
Lục Vô Chiêu: “…”
Lúc này, đột nhiên hắn nhớ lại câu nói mà Thẩm Vu từng nói trước đây…
Đứa trẻ biết khóc thì có kẹo ăn.
Nước mắt là vũ khí tốt nhất.
Quả thật, hắn đã thua dưới những giọt nước mắt của nàng, một bước lui, từng bước lui.
Sợ nàng lại khóc, cho dù biết nàng giả bộ, hắn cũng không thể nào thờ ơ, chỉ có thể cưng chiều, dung túng, không còn cách nào khác.
Thẩm Vu mỉm cười, bỗng nhiên lại nghẹn ngào: “Chiêu Chiêu, vết thương… hu hu hu…”
Lục Vô Chiêu: “…”
Hắn có thể cảm nhận được nàng vòng qua vết thương, nhẹ nhàng thăm dò ở phía mép.

Nàng không dám đụng vào, sợ hắn đau.

Nhưng cái chạm dịu dàng chỉ khiến hắn càng thêm khó chịu, chẳng những không thấy đau mà ngược lại càng thấy ngứa.
Vết thương ngứa, trong lòng càng ngứa.
Lục Vô Chiêu cảm nhận được nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều, khản giọng an ủi: “Ta không đau, không sao, sắp lành rồi.”

“Hu hu hu… để ta thổi cho chàng, thổi thì sẽ không đau nữa, hu hu hu…”
Nàng thổi vài hơi, lại nức nở vài tiếng, đột nhiên im bặt, phát ra tiếng ợ rượu.
Trong phòng bỗng chốc im lặng.
Sau đó nàng lại giống như phát hiện ra chuyện gì mới mẻ, nghi ngờ hỏi: “Ồ, trước ngực của chàng cũng có nốt ruồi, ta cứ nghĩ chỉ có trên lưng mới có thôi chứ.”
Lục Vô Chiêu: “…”
Làm sao nàng biết hắn có nốt ruồi trên lưng?
“À, để ta đếm xem nào! Một nốt… ừm… hai, hai nốt…”
Nàng vừa đếm, vừa dùng tay chỉ trỏ.
Đôi mắt của Lục Vô Chiêu vô hồn mà nhìn chằm chằm vào đầu giường, cảm nhận sự tồn tại của bàn tay nhỏ kia, cảm nhận cơ thể mình càng thêm căng cứng, còn có ham muốn không nói nên lời đang cuộn trào dữ dội, có ý đồ muốn tìm một lối thoát để phát tiết.
Suy nghĩ muốn chữa khỏi đôi chân tàn tật của hắn trước giờ chưa từng mãnh liệt thế này, nếu chân khỏi rồi, nếu khỏi hẳn thì…
Ít ra hắn có thể trở mình ngồi dậy, sau đó nhanh chóng rời khỏi giường chứ không phải như thịt cá trên thớt gỗ, mặc người chém giết, không có chút năng lực phản kháng nào.
Khi quần áo bị người kia giật xuống toàn bộ, hắn cam chịu nhắm mắt.

Hắn nghĩ, nếu nàng cố chấp như vậy, hắn cũng không thể làm phật ý của nàng, dù sao nếu nàng lại khóc ầm lên, người đau lòng vẫn là chính hắn mà thôi.
Cảm nhận được yết hầu bị người nào đó hôn lên, tay của Lục Vô Chiêu bất giác nắm chặt đệm chăn.
Nàng… nàng thật sự khác với nữ tử trên đời này, khiến hắn u mê, khiến hắn mê mẩn.
Cảm giác sung sướng từ từ trỗi dậy, còn có ham muốn đè cô gái đang quấy phá xuống.
Lục Vô Chiêu nuốt nước miếng, rồi từ từ dùng tay đỡ lấy eo nàng, muốn biến ý nghĩ thành hiện thực.
Nhưng…
Cô gái trên người chợt ngừng hôn, nàng đột ngột ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Lục Vô Chiêu.
“Hỏng rồi, ta lại quên mất!”
Nàng vội lộn nhào từ trên thân nam nhân xuống, ngồi xuống mép giường, bắt đầu chỉnh lại quần áo của chính mình.
Một chậu nước lạnh đột ngột đổ xuống, mùi vị bị ngắt quãng quả rất khó chịu.
Nửa người trên của Lục Vô Chiêu không mảnh vải che thân, áo choàng đáng thương bị vứt dưới giường.

Hắn buộc mình phải thoát ra khỏi ý niệm dâng trào lúc nãy, chống người dậy, nửa dựa vào đầu giường, kéo chăn bông che người, nhắm mắt bình tĩnh lại.
“Chiêu Chiêu, chàng đừng ngủ.

Chúng ta đã nói là phải đi Thanh Minh quan mà.” Nàng mặc xong quần áo, quay người thì thấy Lục Vô Chiêu đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng sốt sắng vỗ lên gò má của hắn.
Lục Vô Chiêu: “…”
Hắn không thể chịu đựng nỗi, mở mắt và lạnh lùng lên tiếng: “Đó là chuyện của ngày mai.”
Thẩm Vu lại không nghe hắn nói, trong đầu nàng toàn là suy nghĩ sắp trễ giờ rồi, phải nhanh chóng xuất phát.

Nàng thấy Lục Vô Chiêu không hề nhúc nhích, trốn ở trong chăn không ra.

Nàng nghĩ hắn không muốn đi, suy nghĩ một lúc, chân của Chiêu Chiêu không tiện, lên núi thì chắc sẽ chịu khổ, hay là nàng chạy một chuyến.

Nếu gặp đại sư, xin đại sư đi một chuyến đến đây, ừm, vậy cũng được.
Suy nghĩ trong đầu nàng hiện lên trăm ngàn cái, cuối cùng được có kết luận: “Ta đi nha.”
Lục Vô Chiêu: “Nàng làm gì vậy?”
“Lên núi.” Thẩm Vu thẳng thắn.
“Nửa đêm, lên núi?”
“Đúng vậy.”
“Làm càn.”
“Ta đi đây!”
Lục Vô Chiêu đưa tay bắt lấy, nhưng lại bắt hụt, trơ mắt nhìn cô gái đi ra ngoài cửa, đột nhiên hắn giật mình.
Trên người mình không có quần áo, quần áo hắn nằm lẻ loi dưới đất, hắn không cách nào xuống giường mặc quần áo, càng không cách nào đuổi theo ra ngoài.
Lục Vô Chiêu lại thống hận đôi chân không cách nào đứng lên của mình.
Huyệt thái dương chợt giật nảy, bây giờ hắn cũng chẳng còn những tâm tư kiều diễm gì đó không đáng có nữa, hắn bị Thẩm Vu làm cho tức điên lên rồi.
Lục Vô Chiêu tức tối lên tiếng: “Người đâu!”
Hắn vừa nói xong, cửa phòng đã bị Thẩm Vu mở ra.
Mạnh Ngũ và Thược Dược vốn đang canh hai bên trái phải ngoài cửa, nghe giọng hô lên, cả hai đều ngơ ngác, chỉ lắc người một cái, Thẩm Vu nhanh như chớp chạy bước nhỏ ra ngoài.
Thược Dược nhạy bén, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn ngay lập tức đuổi theo.
Mạnh Ngũ cầm kiếm xông vào phòng: “Chủ… tử.”
Hắn nhìn vương gia nhà mình từ trước đến nay nói một không hai, vừa mạnh mẽ vừa bá đạo lại bị vứt lại trên giường thật đáng thương thế này, còn đang cởi trần, lời nói của hắn cũng lắp bắp.
Mạnh Ngũ nhìn quần áo của nam tử vứt đầy dưới đất, da đầu tê rần.

Hắn không biết mình nên lui ra ngoài hay là nên tiến tới.

Lúc này tới gần chủ tử, sẽ chết ấy chứ? Hắn thấy cảnh ngượng ngùng này của chủ tử, sẽ… sẽ chết không đây?
Lục Vô Chiêu lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi: “Bắt người về đây cho bổn vương.”
Bắt, không phải đuổi theo.
Xem ra là giận thật rồi.
“Dạ, dạ…”
Mạnh Ngũ chắp tay, cứng ngắc di chuyển bước chân lui ra ngoài.
“Khoan đã.”
Mạnh Ngũ: “…”
Lục Vô Chiêu bọc trong chăn im lặng một lúc, nhìn quần áo rơi vãi dưới đất rồi thở dài: “Nhặt lên cho bổn vương.”
Mạnh Ngũ: “Dạ.”
Cũng may Thược Dược nhanh nhạy, Thẩm Vu vừa mới chạy xuống lầu thì bị nàng ấy đuổi kịp.
Trình Thời nghe tiếng động, vội vàng thay đồ đi từ trong phòng ra.


Nàng thấy Thẩm Vu mượn rượu làm càn dưới lầu một, dọa đến mức chẳng còn buồn ngủ nữa.
Nàng ấy bước tới: “Ây da ông trời ơi, người lại làm ầm lên chuyện gì nữa thế?”
Thẩm Vu bị Thược Dược ôm trong lòng, nàng vừa đá chân đuổi người, vừa kêu khóc: “Các người bắt ta làm gì? Chiêu Chiêu! Có người khi dễ ta, hu hu hu…”
Trình Thời đau đầu: “Cô nương, sao tối rồi mà người còn muốn đi đâu vậy?”
“Đi Thanh Minh quan, mời đại sư về, hu hu hu, để chữa trị cho chân của Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu của ta, hu hu hu…”
Trình Thời và Thược Dược: “…”
Giờ là nửa đêm nửa hôm.
Họ đang khó xử không biết làm sao mời người về phòng, nét mặt của Mạnh Ngũ không thay đổi và đi xuống.
“Mạnh đại nhân, ngài giúp một tay với.” Trình Thời dường như gặp được cứu tinh.
Mạnh Ngũ tỏ ra vẻ giải quyết việc chung: “Vương gia có lệnh, nhờ Trình đại phu khiêng người đi lên.”
Không liên quan đến hắn, hắn chỉ là truyền lời.

Đợi ngày mai, mặc kệ là ai nổi giận thì cũng đừng hòng đổ lỗi lên đầu hắn.
Trình Thời ngạc nhiên lên tiếng: “Khiêng?”
“Ừm, khiêng lên.”
Dù sao thì đây cũng là lời của vương gia nói.
“Ồ…”
Trình Thời lặng lẽ nhìn Thẩm Vu, hoạt động cánh tay một chút và thở dài.
“A a a… Thả ra xuống!” Nắm tay nhỏ của nàng đấm thùm thụp lên lưng của Trình Thời.
Đêm nay, đã định là không ai ngủ ngon giấc rồi.
Thẩm Vu nhớ tới hành động vĩ đại của mình vào đêm qua, lặng lẽ phất tay Thược Dược đang vẽ mày được một nửa, nàng đuổi người ra ngoài, hai mắt ngây ngốc hướng về phía giường, đi tới bên giường, thấy chăn đệm lộn xộn, cảnh tượng mất mặt kia tranh nhau chen lấn hiện lên.
Ký ức rõ ràng và sống động như thật, thật sự khiến người ta xấu hổ và giận dữ chết đi được.
Nàng che đầu rên rỉ, ngồi xổm xuống mép giường, dựa lưng vào giường, tay ôm hai chân, trán gục vào đầu gối.
Nàng không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Không biết tự nhốt mình bao lâu, một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa mở ra.
Nàng giống như chim sợ cành cong ngẩng đầu lên, có một chiếc xe lăn dừng ngoài cửa, nàng chỉ liếc một cái rồi quay đầu đi.
Ánh mắt của nam nhân chuẩn xác và bình tĩnh nhìn lên người nàng, Thẩm Vu không xác định là hắn có đang cười hay không, nhưng nàng… nàng chỉ có thể khẳng định, bản thân không còn mặt mũi gặp bất kỳ ai nữa.
Tay của nàng duỗi ra sau, mò mẫm trên giường, mò đến cái chăn, dùng sức kéo một cái.
Nàng kéo chăn qua đỉnh đầu, tự vùi mình trong đó.
Cửa lại bị ai kia khép lại, tiếng xe lăn cọ sát với mặt đất ngày càng gần.
Cuối cùng cũng dừng lại trước mặt nàng.
Có một sự im lặng kỳ lạ và khó xử diễn ra trong phòng.
Thẩm Vu ngượng ngùng rụt ngón chân lại, xấu hổ cực độ làm nàng không nhịn được mà nức nở.
Nàng cầu mong chuyện này mau chóng qua đi, trôi qua như thế, tốt nhất là ai cũng đừng tới hỏi nàng, nếu không thì nàng thật sự không chắc chắn mình có đập đầu chết không nữa.
Đột nhiên chăn bị người ta vén lên, tiếng cười nhẹ của nam nhân vang bên tai.
“A Vu của ta, còn nhớ chuyện tối qua ư?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.