Bạn đang đọc Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật – Chương 29: Chết Có Ý Nghĩa
Trước khi Lục Vô Chiêu đi, hắn đã tới Tư Chính điện để từ biệt hoàng đế Gia Tông.
Lúc đại tổng quản thái giám Triệu Khúc cười và dẫn hắn đi vào, Thái tử cũng có mặt.
Hoàng đế hình như đang nổi giận, mặt có vẻ giận đứng sau thư án, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thái tử.
Thái tử thì cúi đầu, trông nét mặt có vẻ không tốt.
Lục Vô Chiêu không thèm nhìn Thái tử, thành thục lăn xe của mình, đi thẳng về phía Lục Bồi Thừa.
Hắn dừng bên cạnh Thái tử, chắp tay trước mặt nam nhân mặc long bào: “Hoàng huynh.”
Lục Bồi Thừa thấy hắn tới, vẻ mặt hơi dịu lại: “A Chiêu tới rồi à.”
Thái tử nghe thấy tiếng động bên cạnh, ấn đường khẽ giật, sự chán ghét và không cam chịu loé lên trong mắt.
“Tiểu hoàng thúc.” Thái tử quay người, vẫn cúi đầu, hành lễ với Lục Vô Chiêu.
Vẻ mặt của Lục Vô Chiêu thản nhiên: “Ừm.”
“Hôm nay A Chiêu đến đây là…”
“Hoàng huynh, thần đệ ở trong cung đã lâu, nên về nhà rồi.”
Vậy là muốn về rồi ư?
Nói cũng phải, tháng tám mỗi năm Lăng Vương đều vào cung ở chừng năm sáu hôm, năm nay tính ra thì đã ở trong cung bảy ngày rồi, có hơi lâu.
Lục Bồi Thừa chỉ là nhớ tới hạ nhân bẩm báo không lâu trước đó, hắn ta khẽ nhướng mày: “Trẫm nghe nói hôm nay A Chiêu tìm vài người trong cung đến Liên Phương cung à?”
Lục Vô Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng hoàng đế Gia Tông, vốn không né tránh.
Hắn thản nhiên gật đầu, giọng điệu thờ ơ: “Ừm, đột nhiên cảm thấy có hơi vắng vẻ.”
Ánh mắt của Lục Bồi Thừa dần lộ ra vẻ nghi ngờ: “Vắng vẻ?”
Đây là lần đầu tiên nghe được từ này trong miệng của Lăng Vương.
Vắng vẻ… Đây không phải luôn là thứ mà Lục Vô Chiêu thích nhất sao?
Hắn ghét phiền nhất, ồn nhất, bất cứ ai tới gần hắn nói nhiều hơn một câu, đều có thể bị hắn vô tình rút roi ra quất.
Lục Vô Chiêu đưa tay, chống khuỷu tay lên tay vịn xe lăn, ngón tay nhẹ nhàng điểm huyệt Thái Dương, vẫn là giọng điệu lười biếng: “Chẳng qua thần đệ lại hối hận, cho nên đã giải tán đám người kia đi rồi.”
“Ồ? Tại sao?”
Hành động lần này quá tuỳ ý, với sự hiểu biết của hoàng đế về Lục Vô Chiêu, hắn không phải người tuỳ tiện như thế.
Đương nhiên, vẫn có một số chuyện tuỳ ý mà làm, ví dụ muốn phá án thế nào thì phá án thế đó, muốn đắc tội ai thì đắc tội, nhưng… hắn trước giờ sẽ không vô duyên vô cớ đột nhiên đổi ý, càng không hành động theo cảm tính.
Một Lục Vô Chiêu khó đoán, không chịu kiểm soát khiến hoàng đế có hơi bực bội.
Ngay cả Thái tử cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn hắn.
Lục Vô Chiêu giống như không thấy vẻ ngạc nhiên của hai người, bình tĩnh lên tiếng: “Nếu đã muốn đi, đám người kia giữ lại trong Liên Phương cung cũng vô dụng, đợi thần đệ xuất cung, Chiêu Minh ty còn có rất nhiều vụ phức tạp cần xử lý, cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.”
Thái tử hiểu rõ, lại thu ánh mắt về.
Hắn ta cười mỉa trong lòng, rốt cuộc tàn tật vẫn là tàn tật, không biết sống phóng túng là gì thì cuộc đời sống còn gì vui thú nữa chứ? Không cần xử lý vụ việc ở ty, nhàm chán thì không biết làm thế nào, đúng là đáng thương.
Lục Bồi Thừa trông có vẻ suy nghĩ gì đó, xoay xoay ngón tay: “Trẫm đã lơ là, mấy năm nay A Chiêu quả thật rất bận rộn…”
Năm đó, giao Chiêu Minh ty cho Lục Vô Chiêu, một là vì Lục Vô Chiêu là đệ đệ mà hắn ta tin tưởng nhất.
Dù gì cũng là người mà một tay mình bồi dưỡng nên, ngay cả bản thân hắn ta cũng ngưỡng mộ năng lực và trí thông minh của Lục Vô Chiêu, giao cho hắn là thích hợp nhất.
Hai là hắn ta cần một người đáng tin cậy để giúp hắn ta làm một số chuyện mà hắn ta không tiện làm.
Lục Vô Chiêu không những thay hắn ta gánh chịu một số tai tiếng, cũng không nảy sinh oán hận với hắn ta.
Mấy năm qua, Lục Vô Chiêu làm rất tốt, mọi chuyện cũng đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.
Nghĩ đến sự khổ nhọc và cống hiến của đệ đệ, sự thân thiện và quan tâm tạm thời quay về với người làm huynh trưởng là Lục Bồi Thừa đây.
Hắn ta dịu dàng nói: “Nếu A Chiêu cảm thấy nhạt nhẽo, trẫm có thể giúp đệ tìm chút chuyện vui, cho đệ tiêu khiển, vụ việc trong ty tạm thời không cần vội.”
Thái tử nhớ tới chuyện xảy ra ở Liên Phương cung trước đây không lâu, trong lòng thầm nghĩ, chuyện vui? Ha ha, niềm vui mà Lăng Vương thích không phải thứ mà người bình thường thích.
Lục Vô Chiêu thản nhiên từ chối: “Đa tạ ý tốt của hoàng huynh, không cần đâu.
Thần đệ một ngày không về Chiêu Minh ty, rảnh rỗi sẽ thấy khó chịu, ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên.”
Lục Bồi Thừa: “…”
Lục Vô Chiêu nói tiếp: “Đây chắc là số khó nhọc do trời định rồi.”
Lục Bồi Thừa nhất thời không biết lời của đệ đệ mình là nói đùa hay là lời thật lòng.
Hắn ta nghiêng về vế sau hơn, vì chuyện ‘Lăng Vương nói đùa’ vốn đã rất khó tin rồi.
“Được, đệ vui là được.”
Hoàng đế quan tâm hỏi han vài câu, Lục Vô Chiêu trả lời từng câu một.
Hắn ta nhìn đệ đệ mình vừa có tiền đồ lại nghe lời như vậy, trong lòng của Lục Bồi Thừa càng thêm thoải mái.
Thoáng nhìn sang Thái tử vô dụng, sự hài lòng trong lòng cũng dần dần biến mất, thay vào đó là sự tức giận khó hiểu và đáng tiếc.
Nếu Lục Vô Chiêu là con trai của hắn ta thì tốt rồi, vừa thông minh lại nghe lời.
Chứ không giống Thái tử, ngu không ai bằng, lại không tuân thủ quản giáo.
Đột nhiên Lục Bồi Thừa đưa một phần tấu sớ cho Lục Vô Chiêu: “A Chiêu, đại hạn ở Phong Châu, nạn dân khắp nơi, trẫm đã hạ chỉ, miễn giảm lao dịch và thuế má ở Phong Châu, nhưng trẫm vẫn muốn cử người đi cứu trợ lương thực và ngân lượng trước.
Theo đệ thì triều đình nên cử ai đi đây?”
Lục Vô Chiêu nhận tấu sớ, nhưng không trực tiếp trả lời.
Lúc hoàng đế hỏi hắn câu này, hắn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thái tử đang hướng về phía mình, hình như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, vậy là Thái tử quan tâm đến chuyện này như vậy…
Lục Vô Chiêu quay đầu nhìn sang Lục Chi Trạch: “Thái tử nghĩ thế nào?”
Lục Chi Trạch không ngờ bỗng dưng Lăng Vương lại đá vấn đề này sang chỗ mình.
Hắn ta đã nói đáp án của mình về vấn đề này cho phụ hoàng, sau đó phụ hoàng đã mắng hắn ta một trận.
Thái tử không cam tâm, mắt lom lom nhìn chằm chằm Lục Vô Chiêu rồi nói: “Cô nghĩ là không nên cử người đi.”
Đột nhiên hoàng đế ngồi ghế chính hừ lạnh một tiếng.
Lục Vô Chiêu rất bình tĩnh: “Ồ? Tại sao?”
Thái tử nói như lẽ đương nhiên: “Tình hình khu thiên tai đã ổn định, chỉ cần chia lương thực và ngân lượng theo thông lệ những năm trước, phát theo từng cấp bậc, không cần ra quân ồ ạt, đặc biêt cử người đi một chuyến làm gì cả.”
Lục Vô Chiêu còn chưa lên tiếng, hoàng đế lại quở trách: “Người làm vua phải có lòng nhân từ, phát xuống theo từng cấp bậc? Ngươi nói nhẹ nhàng lắm, ngươi có biết trẫm phát số ngân lượng này ra, lúc tới được Phong Châu có thể còn lại bao nhiêu không? Nước qua mặt đất ẩm ướt, chỗ ngân lượng trắng lóa qua một chỗ thì bị mất đi một lớp da!”
Lục Vô Chiêu vẫn bình tĩnh như lúc đầu, lạnh lùng nhìn hai cha con đang cãi nhau.
Vị vua nhân từ?
Lục Vô Chiêu rũ mắt.
Hắn cũng không biết rốt cuộc chữ ‘nhân’ này là để biểu hiện ra ngoài, làm cho người ta thấy, hay là thật sự xuất phát từ trái tim.
Lục Bồi Thừa vẫn còn tiếp tục khiển trách:
“Ngươi đoán xem tình hình thiên tai lần này có thể tốt lên được không? Ngươi đoán xem tới lúc đó bá tánh sẽ nói trẫm thế nào? Hả?”
“Trẫm thấy ngươi sống quá an nhàn rồi, không hề biết rõ gì về sự nghèo khổ của bá tánh và sự hủ bại của quan trường.”
Thái tử bị phản bác đến mức không nói nên lời, vẻ mặt xanh xao.
Hắn ta lên tiếng vặn lại: “Vậy không phải đúng lúc nhân cơ hội này một mẻ hốt gọn mấy viên quan âm thầm trục lợi kia sao…”
“Hồ đồ!”
Hoàng đế sắp bị tên Thái tử ngu xuẩn này làm cho tức chết.
Trần hoàng hậu cũng là nữ tử thông minh, Lục Bồi Thừa tự nhận mình cũng chẳng kém, sao lại sinh ra một đứa con trai ngốc đến mức này?
“Nước trong quá ắt không có cá.”
Bỗng dưng Lục Vô Chiêu thản nhiên lên tiếng.
Lục Bồi Thừa quay đầu: “A Chiêu, đệ nói xem!”
Lục Vô Chiêu ngước mắt, khoé môi khẽ nhếch lên: “Hoàng huynh, theo thần đệ thấy, người cử ai đi cũng được.”
Lục Bồi Thừa không hiểu: “Hả? Ai cũng được ư?”
“Ai cũng được cả.” Hắn nói.
Lục Vô Chiêu lười biếng ngồi trên xe lăn, ngón tay khẽ động, tuỳ ý lật mở sớ ra, mí mắt hơi rũ, chỉ thản nhiên liếc vài cái, không tỏ ra hứng thú, tiện tay vứt đống tấu sớ lại trên bàn, dáng vẻ thờ ơ: “Chỉ cần đừng cử đệ đi là được.”
Ai đi cũng được nhưng chỉ có hắn không muốn đi.
Lục Bồi Thừa hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm Lăng Vương.
Một lúc sau, bỗng nhiên hắn ta cười.
“A Chiêu à A Chiêu.”
Lục Vô Chiêu cúi đầu, cũng cười và nhẹ nhàng nói: “Hoàng huynh, người cũng biết, thần đệ không thích thấy chuyện vặt mà không thấy máu.
Đệ không muốn lo chuyện này.”
Lục Vô Chiêu vốn không hứng thú với mấy chuyện vặt kiểu ôn hoà, trấn an người khác, dễ dàng tạo ra công trạng.
Hắn vốn không hứng thú với chuyện tràn ngập thương hại và đồng tình, tràn ngập sự ấm áp.
Giọng điệu của hắn rất nhẹ, mang theo vẻ lạnh lùng kỳ lạ, Thái tử nghe mà nổi da gà khắp người.
Đúng là vô tình mà, Thái tử không kiềm được suy nghĩ, chẳng lẽ Lăng Vương một ngày không giết người thấy máu thì toàn thân khó chịu à?
“Tiểu hoàng thúc, nạn dân… thúc không lo ư?”
“Tại sao cần bổn vương lo chứ?” Lục Vô Chiêu nghi ngờ hỏi: “Đó là tai hoạ của bản thân họ, liên quan gì đến bổn vương? Tuỳ tiện cử đại người nào đó đi là được, đưa đồ tới, chuyện nhỏ rất đơn giản, không hề có độ khó, dĩ nhiên là cử ai đi cũng được.”
“Người thì cần phải cử đi, chọn người nào thì sao cũng được.
Còn về đồ đưa có tới nơi hay không…” Lục Vô Chiêu cười nhẹ nhàng: “Chỉ cần người tới là đủ rồi.”
“Hoàng thúc nghĩ chuyện này đơn giản quá rồi đấy.” Đôi mắt buồn của Thái tử loé lên ánh sáng.
Thái tử cũng không phải là không có người muốn đề cử, chỉ là hắn ta ích kỷ cảm thấy, cần phải nói ra tên người trong lòng phụ hoàng thích, phụ hoàng mới hài lòng và yên tâm về hắn ta.
Nhưng Thái tử không nghĩ ra cái tên nào mà hoàng đế muốn nghe, hắn ta lại không muốn công lao rơi vào tay kẻ không phải người của mình, thế là hắn ta chỉ đành cắn răng chịu chết nói là không cần cử ai đi cả.
Nghe được câu trả lời lạnh nhạt của Lục Vô Chiêu, Lục Bồi Thừa lại rất vui vẻ, trong mắt lộ ra sự tán thưởng và hưng phấn: “Vẫn là A Chiêu làm ta thích nhất.”
Quả nhiên, người mà hắn ta dạy dỗ ra, giống hắn nhất.
Hắn ta từng dạy, lúc kẻ yếu bị kẻ mạnh làm nhục, chỉ có thể chịu đựng.
Thiên tai là kẻ mạnh, thiên tai trên trời giáng xuống Phong Châu, đây vốn là thứ mà con dân Phong Châu nên gánh chịu, họ không thể phản kháng, oán trách người khác, chỉ có thể thuận theo tiếp nhận.
Giống như đám súc sinh kia có thể bị hắn ta bóp chết dễ như trở bàn tay, bọn chúng không phản kháng được, cũng chỉ đành phải chấp nhận đấy thôi.
A Chiêu luôn ghi nhớ những lời dạy của hắn ta trong lòng, cũng rất tán thành.
Chỉ đáng tiếc, tính cách này của A Chiêu, đã không cách nào làm kẻ mạnh nhất thống trị thiên hạ, hắn được định sẵn là một lưỡi dao sắc bén.
Hắn quá tuỳ hứng, quá sắc bén, quá coi thường mạng người.
Làm vua, phải lấy đại cục làm trọng, nên có nhân tâm.
Có khi cho dù không bằng lòng đi chăng nữa, cũng phải làm dáng một chút.
Phong Châu là đất của đế vương, nạn dân là con dân của hắn ta, làm sao hắn ta có thể bỏ mặc? Nếu hắn ta mặc kệ, vậy bá tánh sẽ nhìn hắn thế nào đây?
Mặc dù Lục Vô Chiêu nói ra suy nghĩ chân thật nhất tận đáy lòng của hoàng đế, nhưng hoàng đế lại không thể thừa nhận vì hắn ta là minh quân.
Vẫn là A Chiêu tốt, có thể cố tình làm bậy, còn có huynh trưởng che chở.
Còn bản thân hắn ta, chỉ có thể làm những chuyện mà một hoàng đế nên làm.
Có lúc, Lục Bồi Thừa thật sự rất ngưỡng mộ Lục Vô Chiêu.
Đáng tiếc, hắn ta có ngưỡng mộ đi nữa, cũng không cách nào để bản thân sống như vậy được.
Ban đầu, hắn ta đã chọn thiên hạ này, thì phải từ bỏ những thứ ấy.
Cho nên đã bồi dưỡng người đệ đệ mà hắn ta yêu thương nhất thành người mà chính hắn ta hy vọng mình sẽ trở thành như vậy.
Bây giờ, Lục Bồi Thừa đã thành công, thành công biến Lục Vô Chiêu thành dáng vẻ như hiện giờ.
Mắt nhìn hắn giống như đang nhìn một phiên bản khác của chính mình, cũng coi như làm tròn tâm nguyện của hắn ta.
“Thái tử, ngươi nên học tập theo hoàng thúc của mình cho tử tế.” Lục Bồi Thừa lạnh lùng lên tiếng.
Trong lòng Thái tử không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể khuất nhục đáp ứng.
Lời này hắn ta đã nghe từ nhỏ tới lớn, bây giờ đã nghe đủ rồi, nghe mà thấy phiền.
Hắn ta không hiểu thấu suy nghĩ của hoàng đế, càng không nhìn rõ tấm lòng thuần khiết của Lăng Vương.
Sau đó, Lục Vô Chiêu từ chối lời mời dùng bữa chung với Lục Bồi Thừa, lăn chiếc xe ra khỏi Tư Chính điện.
Sau khi hắn đi khỏi, cơn giận của hoàng đế cũng vơi bớt, Thái tử cả gan hỏi ra vấn đề mà bản thân luôn nghĩ không hiểu: “Phụ hoàng, người từng nói, kẻ yếu không cần phải đồng tình.
Người của Phong Châu bị thiên tai đánh bại, mặc kệ là trừng phạt hay là chuyện gì khác, chúng ta chỉ cần bố thí là đủ rồi, cần gì phải làm đến bước này chứ?”
Hoàng đế Gia Tông không nói gì, hắn ta xua tay kêu Thái tử lui xuống.
Trong lòng hắn ta lại nghĩ, vẫn là Lục Vô Chiêu là người hiểu hắn ta nhất.
…
Lục Vô Chiêu ra khỏi cổng điện, men theo lối đi, một mình lẻ loi trơ trọi đi về hướng cổng hoàng cung.
Vừa mới đi được một đoạn ngắn, Triệu Khúc dẫn theo người và kiệu đuổi theo.
Triệu Khúc nói: “Bệ hạ lo Lăng Vương điện hạ bất tiện, lệnh cho lão nô tới tiễn ngài ạ.”
Lục Vô Chiêu không từ chối.
Từ Tư Chính điện đến cổng cung điện quả thật có hơi xa.
Con đường này sẽ đi qua Liên Phương cung, dĩ nhiên cũng sẽ đi ngang Tĩnh Hi cung.
Lúc đi ngang qua cổng Tĩnh Hi cung, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng cung nữ đang nói cười trong sân.
Lục Vô Chiêu cố nhịn xúc động muốn vén rèm lên, nhắm mắt lại.
Đi đường thuận lợi, được người ta đưa ra tới cổng cung điện.
Mãi tới khi hắn được hộ vệ nhà mình đẩy lên xe ngựa của Vương phủ, hắn mới cảm giác được hơi thở của mình thật sự tồn tại.
Tư Chính điện thật sự là nơi khiến người ta thở không nổi, lại buồn nôn đến cực điểm.
Có lúc, đóng vai diễn lâu thì thật ra cũng sẽ sợ, sẽ lo lắng, bản thân rốt cuộc vẫn không phải là chính mình.
Ngày tháng như vậy, chung quy cũng sẽ chán ngấy.
Nếu không gặp Thẩm Vu, vậy thì hắn sẽ thay Lục Bồi Thừa tới Phong Châu một chuyến, chết tại nơi đó, nghĩ chắc cũng là một kết cục không tệ.
Sở dĩ hắn có thể sống tiếp trong thế giới khiến người ta kinh tởm này, sống lâu được như vậy, cũng chỉ là hắn cảm thấy một dải lụa trắng, một cây chuỷ thủ bình thường, chết dễ dàng, khiến người ta không cam tâm.
Phong Châu là cơ hội tốt, giúp đưa lương thực và ngân lượng tới cho nạn dân, nghiêm trị quan viên ăn hối lộ làm điều phạm pháp.
Nếu bị người ta ám sát, vậy cũng là chuyện không thể tốt hơn.
Chết có ý nghĩa là nguyện vọng ấp ủ từ lâu của hắn.
Chỉ đáng tiếc, Thẩm Vu đã nói với hắn, nàng không muốn gả cho Thái tử.
Nếu là như vậy, hắn sẽ giúp nàng, hắn sẽ tiếp tục kéo dài hơi tàn.
Lục Vô Chiêu biết chuyến đi từ trong hoàng cung ra, cũng sẽ không cho ai cơ hội để kiềm chế hắn trong cái lồng này nữa.
Hy vọng mọi thứ vẫn còn kịp, mong là hắn có thể giúp Thẩm Vu đạt được nguyện vọng.
Đợi khi nàng thoát khỏi Thái tử, đạt được ước muốn, đến lúc đó, nếu hắn có rời khỏi thế giới này thì cũng chẳng còn gì hối tiếc.
Xe ngựa dần dần lăn bánh khỏi cổng hoàng cung, Lục Vô Chiêu lười biếng ngả người ra sau, bộ đồ mà hắn mặc hôm nay chính là bộ mà Thẩm Vu từng mặc vào đêm đó.
Hắn vẫn không nỡ cho người ta giặt.
Trên người còn vương mùi của nữ tử xinh đẹp động lòng người kia, nhạt đến mức gần như không ngửi được nhưng tâm trạng của Lục Vô Chiêu rất tốt.
“Điện hạ… năm nay… bệ hạ không làm khó người hả?” Mạnh Ngũ ngồi ở một góc trên xe ngựa, thấy thần thái của chủ tử hơi mệt mỏi, lo lắng hỏi.
Lại một năm trôi qua.
Ngày giỗ của Liên phi mỗi năm, Lăng Vương đều sẽ trở về cung để ở.
Đây là lúc hộ vệ bên cạnh Lăng Vương được thư thái nhất, cũng là lúc hắn ở trong cung lâu nhất, dễ dàng bị vướng chân, không dễ gì được thả cho đi.
Mỗi năm, hoàng đế đều sẽ tìm mọi lý do, muốn Lục Vô Chiêu ở lại trong cung lâu hơn, đây không những là vì sự chiếm hữu của hoàng đế và ham muốn kiểm soát vượt mức người thường, gần như thành bệnh, cũng là vì muốn xác định liệu Lục Vô Chiêu có thay lòng hay không, hoàng đế cần thời gian để thử thách hắn.
“Cũng bình thường.” Lục Vô Chiêu tỏ ra thản nhiên.
Đề của năm nay lại rất đơn giản.
Lục Bồi Thừa là người coi trọng danh tiếng hơn bất cứ thứ gì.
Đời này hắn ta chỉ để bụng hai chuyện, một là kiểm soát đối với vật sở hữu của mình, hai là muốn giữ gìn hình tượng của hắn ta trong mắt người khác.
Lục Vô Chiêu là người hiểu hắn ta nhất trên cõi đời này.
Hoàng đế hỏi nên cử ai đi cứu trợ thiên tai, nhưng không hẳn là thật sự hỏi.
Hắn vốn không thật lòng hy vọng Lục Vô Chiêu đưa ra một đáp án cụ thể.
Hắn ta đang thăm dò, thăm dò xem người đệ đệ này liệu có còn ngoan ngoãn hay không.
Nếu vẫn còn ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì sẽ cho phép hắn rời cung.
Nếu thật sự nghe được một cái tên từ trong miệng của Lục Vô Chiêu, Lục Bồi Thừa nhất định sẽ cảm thấy, đệ đệ không còn nghe lời nữa, đã qua lại ‘quá mức’ với người ngoài, hắn mới dám kết bạn với người khác.
Còn về cứu trợ thiên tai vốn không hề xuất phát từ sự chân thành của Lục Bồi Thừa, mà là hành động tất yếu để giữ gìn cái tiếng nhân đức của hắn ta.
Chỉ khi triều đình cử người đến thể hiện sự nhân đức, khoan hồng và uy danh của bệ hạ dành cho bá tánh khổ cực, bá tánh mới cúi đầu nghe theo vị đế vương này.
Triều thần cũng sẽ xưng tụng hắn ta, sau đó cho dù là quân vương có làm chuyện gì không thoả đáng, dân chúng cũng sẽ vô thức vì chuyện này mà giải vây.
Lục Vô Chiêu nghĩ, nếu chuyện nào đó liên quan đến hắn, vậy thì người bị chửi rủa nhất định là hắn, chứ không phải hoàng đế Gia Tông.
Hoàng đế Gia Tông chỉ là quá yêu thương đệ đệ của mình, hắn ta cũng bị đệ đệ coi trời bằng vung kia làm liên luỵ.
Thái tử quá ngu ngốc khi để lộ tham vọng của mình, đây là chuyện mà Lục Bồi Thừa không thể dung thứ được.
Thái tử là người kế thừa hoàng vị, Lục Bồi Thừa sẽ từ từ bồi dưỡng, nhưng tuyệt đối không cho phép Thái tử thoát khỏi sự kiểm soát của hắn ta.
Nếu Thái tử muốn tự có chủ trương của mình, vậy cũng phải đợi Lục Bồi Thừa chết mới được.
‘Nhân từ’ chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, là làm cho người ngoài xem, phải lấy giả làm thật, làm đủ bề ngoài, như vậy đối với bá tánh thiên hạ mà nói cũng coi như một chuyện tốt.
Dẫu sao bá tánh thật sự cũng nhận được quan tâm.
Mặc dù tâm tư của Lục Bồi Thừa méo mó, nhưng những chuyện hắn ta làm quả thật cũng mang lại lợi ích cho dân.
Chuyện này, nói là qua loa thì cũng không hẳn vậy.
Làm thì nhất định phải làm, nhưng cử ai đi, quả thật không quan trọng.
Làm tốt chưa chắc được thưởng, làm không tốt cũng chưa chắc bị phạt, mọi chuyện đều phải xem tâm trạng của hoàng đế.
Lục Vô Chiêu không có ý kiến về điều này.
Hắn quả thật tán đồng cách nghĩ của Lục Bồi Thừa, có một số chuyện cần làm, mặc kệ trong lòng có không nguyện ý cỡ nào, đều phải làm cho người ngoài xem.
Hắn chẳng có tình cảm thương tiếc gì với muôn dân trong thiên hạ, hay cái gọi là ‘thương tiếc’ đã bị Lục Bồi Thừa làm hao mòn sạch sẽ ngay từ thuở thơ ấu, khi sinh mạng tươi sống hết lần này đến lần khác chết dưới lòng bàn tay của hắn.
Nhưng thỉnh thoảng, lúc không tỉnh táo, khó tránh khỏi giãy dụa, giống như một Lục Vô Chiêu khác bị nhốt trong lòng rất lâu,chỉ có lúc say rượu mới chạy ra ngoài, là ‘hắn’ nhân từ vô dụng.
‘Hắn’ luôn dùng giọng phiền lòng trói buộc hắn, kêu hắn đừng đi ngày càng xa.
Mãi đến năm nay, ‘hắn’ biến mất tăm, Thẩm Vu xuất hiện.
Có lúc Lục Vô Chiêu rất ghét bản thân máu lạnh thế này.
Hắn nghĩ, nếu Thẩm Vu nghe được tiếng lòng của mình, không biết có thất vọng, có tránh xa hắn hay không.
Bên Tĩnh Hi cung, Thẩm Vu lâm bệnh.
Chử Linh Thư đang lải nhải bên tai nàng, nói chắc là do Lăng Vương lây bệnh cho nàng.
Thẩm Vu bất lực, nàng không phản bác, dẫu sao dựa vào sự gần gũi của hai người bọn họ, quả thật cũng có khả năng lớn là Lục Vô Chiêu lây bệnh cho nàng.
Chử Linh Thư thấy nàng vẫn còn cười ra được, tức đến mức muốn véo lỗ tai nàng: “Ngươi còn cười ư? Vui như vậy sao? Đây là bệnh của người trong lòng, mắc bệnh mà vui vẻ thế ư? Sao ta trước giờ không phát hiện ra ngươi thế này nhỉ?”
Thẩm Vu che miệng nàng, cắt ngang lời nàng: “Đừng nói nhảm, không phải người trong lòng.”
Lời này không thể truyền lung tung, bên Thái tử còn chưa giải quyết.
Tĩnh Hi cung lại có tai vách mạch dừng, nhiều người phức tạp.
Hai lần đó, nàng lén đến Liên Phương cung mà không bị lộ tẩy thì đã cảm ơn trời đất rồi.
Nàng cảm thấy giấu chuyện đó thì tốt hơn, đa phần là Lục Vô Chiêu âm thầm giúp, bảo vệ nàng, lúc này không thể gây thêm phiền toái cho hắn nữa.
Trước mắt, cha cũng sắp về, nàng chỉ cần nói cho cha nghe khẩn cầu của mình, rồi tạo bất ngờ cho Thái tử, để hắn ta dính vào bê bối không giũ sạch được, nàng sẽ tự do.
Chử Linh Thư đã nhận định tình cảm sâu đậm của Thẩm Vu và Lăng Vương từ lâu, nàng nghe xong thì đơ ra: “Ngươi đừng lừa ta, nhìn tâm trạng của ngươi, nhìn nụ cười phơi phới, còn nói không phải người trong lòng?”
Thẩm Vu nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ: “Đã nói với ngươi là ân nhân rồi mà.
Nhưng cũng có thể tính là người trong lòng.
Dù gì trong lòng ta quả thật không có nam tử nào quan trọng hơn ngài ấy, à, trừ cha ta ra.”
Chử Linh Thư có vẻ cạn lời.
Nha đầu này e là còn chưa thông suốt.
Sao có người không phân biệt rõ báo ân hay là thích vậy chứ?
Gương mặt hiện gió xuân phơi phới, dáng vẻ ngọt ngào, chứng minh là thích còn gì.
Chử Linh Thư quyết định thăm dò một phen: “Ta nghe nói Lăng Vương xuất cung rồi.”
Thẩm Vu ngơ ngác: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Sao nàng lại không biết?
Chử Linh Thư nói: “Ừm… hôm trước thì phải.
Ta nhớ hôm trước Bạch Đoàn Tử chạy loạn trong sân, xém chút chạy ra khỏi cổng cung, lúc đó bên ngoài có kiệu đi ngang, chắc là xe ngựa mà bệ hạ tiễn Lăng Vương xuất cung.”
Nét mặt của Thẩm Vu đơ ra: “Sao ngài ấy không cử người…”
Không cử người đi nói với nàng.
Nhưng suy nghĩ cũng phải, hôm đó hắn rõ ràng đã từ chối nàng.
Cho dù xuất cung, chắc chắn cũng sẽ không cố tình nói với nàng một tiếng.
Dù gì nàng cũng chẳng phải là người gì của hắn…
Thẩm Vu hiểu, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
“Ngươi nói cái gì?” Chử Linh Thư không nghe rõ.
Thẩm Vu lắc đầu, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, lông mày nhíu chặt: “Bệnh của ngài ấy còn chưa khỏi, sao có thể chạy lung tung…”
“Ngươi quan tâm chuyện này vậy à? Không muốn hỏi chuyện gì khác ư?”
Ví dụ như hắn rời cung khi nào, ví dụ như khi hắn đi có nhắn lời lại cho nàng không, ví dụ như Thái tử ngày hôm trước đến thăm bệnh, Lăng Vương có nghe nói không, rồi lại có phản ứng gì không, sao lại không nói tiếng nào rời đi như thế.
“Đúng rồi, hắn thân thể không tốt, hôm qua lại vừa có mưa, ngươi xem nè, ta cũng bị bệnh, hắn khó khăn lắm mới hạ sốt được, nếu lại bị lại thì phải làm sao bây giờ.”
Thẩm Vu càng nghĩ càng lo lắng.
“Ngươi rất lo lắng cho hắn?”
“Đương nhiên rồi, hắn chỉ cần đau đầu nhức óc gì thôi ta đều sẽ lo lắng.”
“Vậy ta bệnh thì sao?”
“Ngươi bệnh thì có cung nhân chăm sóc, có Hoàng hậu nương nương quan tâm, không cần đến ta quan tâm.” Thẩm Vu lý trực khí tráng nói, “Điện hạ bên người không có ai hầu hạ, ta không yên lòng.”
Chử Linh Thư thầm nghĩ, người bạn này uổng công làm không công mười năm, nàng tức giận đến nghiến răng, trong lòng âm thầm ghi hận Lăng Vương, nàng chua xót nói: “Ngươi còn nói không thích hắn? Lời này của ngươi nói ra đều làm người ta chê cười.”
Đường đường vương gia, bên người còn có thể không ai quản?
Hoàng đế còn thiếu nước tặng cả thiên hạ cho Lăng Vương thôi, có thể để hắn chết chắc?
Thẩm Vu không biết phải giải thích thế nào, nàng cũng không thể nói mối quan hệ giữa hoàng đế và Lăng Vương rất phức tạp, có lẽ có chuyện mà bọn họ không thể biết được, nàng chỉ có thể nói: “Ai ya, ngươi không hiểu đâu.”
Chử Linh Thư tức giận đến suýt nữa thăng thiên.
“Tốt lắm, được.” Chử Linh Thư không tin người trước mắt lại thật sự là khúc chày gỗ, truy vấn ngọn nguồn nói, “Ngươi chẳng nhẽ không nghĩ tới, ngươi lo lắng cho hắn như vậy, là còn nguyên nhân khác?”
“Ngươi nói là ta thích hắn sao?”
“Đúng.”
Thẩm Vu khẳng định nói: “Không thể nào.”
Nàng nói chắc nịch, chém đinh chặt sắt, đến mức Chử Linh Thư cũng có chút hoài nghi phán đoán của mình, “… Làm sao mà lại không thể?”
Thẩm Vu chân thành nói: “Ta xem qua mấy quyển thoại bản kia của ngươi rồi, nếu hắn chết, ta sẽ không chết theo đâu, như thế thì sao có thể gọi thích được?”
Chử Linh Thư: “…”
Không phải tính bằng tiêu chuẩn như vậy đâu!
Nàng có chút bất lực, hơi liếm môi, “Cũng không nhất định phải chết…”
“Nhưng tất cả thoại bản của ngươi đều là viết như thế mà.”
Quyển nào cũng thế cả.
Chử Linh Thư nhìn ánh mắt vô tội của đối phương, cảm giác bất lực mãnh liệt xông lên đầu.
Nàng chỉ thích mấy thể loại như thế, cho nên đương nhiên đều đọc mấy câu chuyện loại này rồi… Đương nhiên là vẫn có những câu chuyện kiểu khác, thế nhưng nàng không thích đọc, cho nên mới không mua về.
“Ta chỉ là không muốn nhìn hắn khổ sở, không muốn hắn lại phải chịu khổ chịu ấm ức, muốn sau này đều ở bên cạnh hắn, cũng không phải thích hắn.”
Cũng giống như những ngày tháng làm hồn ma bầu bạn bên cạnh hắn ở kiếp trước.
Nếu như kiếp trước kết cục có thể tốt đẹp một chút, nàng cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Chử Linh Thư giống như bị chui vào ngõ cụt, đầu óc của nàng quấn thành một đống, gỡ không ra.
“Vậy ngươi có thích qua người nào không?” Chử Linh Thư đổi cách hỏi, cố ý nhấn mạnh chứ thích, “Chính là kiểu thích mà ngươi nghĩ ấy.”
Thẩm Vu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Ta thích cha, nhưng ta biết cái này không giống.
Người khác thì… Không có ai cả, ta sẽ không vì ai mà đi chết, vĩnh viễn sẽ không.”
Còn sống rất tốt, nàng thích còn sống, thích có thể ăn cơm có thể ngủ, nói chuyện có người có thể nghe được, có thể ôm người khác, cũng có thể được ôm.
Như vậy thật tuyệt.
Nàng nói: “Cha một ngày nào đó sẽ già đi, nếu hắn không còn nữa, ta vẫn sẽ sống thật tốt, bởi vì cha nhất định sẽ hi vọng ta sống tốt như vậy, vậy nên ta sẽ nghe lời, nghiêm túc vui vẻ qua tốt mỗi một ngày còn được sống.”
“Nếu điện hạ không còn nữa, ta… Ta…” Thanh âm của nàng thấp xuống, lông mày cau lại, giống như là đang suy tư nan đề gì đó.
Nàng hồi lâu đều không thể nói tiếp, nàng phát phát hiện mình rất kháng cự với khả năng này.
Ánh mắt lóe lên giãy dụa, còn có một chút khổ sở.
Lúc ngẩng đầu, đã có quyết định.
Trong mắt có ánh sáng, giống ngôi sao sáng, rất kiên định, lóe sáng, nếu người nhìn không cẩn thận sẽ trầm luân trong đó, không cách nào tự kềm chế.
“Ta sẽ không để hắn chết, cũng sẽ không để hắn tự thương tổn chính mình, ta muốn hắn còn sống, cùng ta, vui vẻ sống mỗi một ngày.
Ta không cho phép hắn chết.”
Nàng không thể chấp nhận chuyện lại phải một lần nữa trơ mắt nhìn Lục Vô Chiêu chết đi, loại cảm giác bị đè nén, lòng đầy chua xót kia, nàng không muốn lại phải trải nghiệm một lần nữa.
Nàng muốn hắn còn sống, không chỉ còn sống, mà còn muốn hắn sống thật là vui vẻ.
Chử Linh Thư im lặng thật lâu.
Thẳng đến khi Thẩm Vu từ trên giường đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ vật của mình, mới lấy lại tinh thần.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Thẩm Vu không ngẩng đầu, “Ta không yên lòng, muốn xuất cung xem hắn thế nào rồi.
Huống hồ ta cũng ở trong cung đủ lâu rồi, ở với ngươi cũng đủ rồi, cha sắp trở về rồi, ta cũng nên về nhà.”
“Nhưng ngươi còn đang phát sốt, đừng quậy.”
“Điện hạ làm được thì ta cũng làm được, ta cứ ôm bệnh đi tìm hắn tính sổ.” Thẩm Vu thở phì phò nói.
Nàng mặc dù hi vọng Lục Vô Chiêu có thể sớm một chút hồi phủ, nhưng không ngờ hắn nhanh như vậy đã trở về, người có làm bằng sắt cũng không chịu được hành hạ như thế.
Đại cung nữ Tri Xuân đưa tin để Thẩm phủ cho người tới đón, lại tự mình đưa Thẩm Vu đến cửa cung, nhìn thấy nàng lên xe ngựa của Thẩm gia, lúc này mới quay trở lại Tĩnh Hi cung.
Lúc Tri Xuân trở về, Chử Linh Thư vẫn còn đang thơ thẩn, hiển nhiên, những lời vừa nãy của Thẩm Vu, khiến nàng cũng rất rung động.
Một lúc lâu sau, Tri Xuân nghe được Chử Linh Thư nhẹ giọng cảm khái nói:
“Cái này xác thực không tính là thích, cái này rõ ràng… Là yêu mà? Đúng không? Có đúng không?”
Chử Linh Thư lắc đầu, nàng cũng không hiểu.