Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 27: Tình Cảnh Tái Hiện


Bạn đang đọc Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật – Chương 27: Tình Cảnh Tái Hiện


Không có gì không tốt?
Thẩm Vu không tin.
Trước đây nàng đã suy nghĩ kỹ về vấn đề này, nếu vị bệ hạ kia thật lòng thương Lục Vô Chiêu, sẽ không để hắn phải hứng chịu những bình luận ác ý không duyên không cớ này, sẽ không lãnh đạm khi thấy người bên cạnh thờ ơ với hắn.
Đúng, hoàng đế Gia Tông quả thật là mỗi lần có đại thần thượng tấu, lúc có lời nghị luận tới Lăng Vương thì che chở cho hắn, nhưng…
Rốt cuộc chỉ làm cho có, hay là thật lòng tức giận thì chỉ có bản thân vị hoàng đế giả tạo kia biết rõ mà thôi.
Rõ ràng là Lục Vô Chiêu vốn không định nói nhiều về quá khứ của hoàng đế Gia Tông và mình, từ đầu tới cuối hắn đều mang dáng vẻ bài xích.
Thẩm Vu không để bụng sự lạnh nhạt của hắn.

Nếu hắn thật sự ghét nàng, nếu mọi chuyện nàng làm đều vượt giới hạn, vậy thì kết cục chắc chắn cũng sẽ không hài hòa như bây giờ, kết cục của nàng e là không mấy tốt đẹp gì.
Cũng may, nàng còn thời gian đi tìm hiểu hắn, có cơ hội để hắn hoàn toàn mở rộng lòng mình.
Thẩm Vu càng thêm vững tin, lúc này Lục Vô Chiêu coi như chưa yêu nàng đến không cách nào thoát ra được, cũng nhất định là có thiện cảm với nàng.

Dẫu sao, Lục Vô Chiêu trước giờ cũng chưa từng làm chuyện quá đáng với nàng, trừ…
Nghĩ đến chuyện tối qua, vành tai của Thẩm Vu hơi nóng, đột nhiên nàng có vẻ không thoải mái.
Bầu không khí bỗng dưng trở nên hơi loãng, khiến người khác thở cũng cảm giác khó khăn, tức ngực khó thở, còn có chút hoảng hốt.

Đó không phải là kiểu hoảng sợ khi nguy hiểm sắp ập đến, mà là đối mặt với bầu không khí mờ ám thì không biết nên làm thế nào.
Đêm qua hắn say, nhưng hôm nay họ đều thấy mừng là vẫn còn đang ban ngày…
Cả viện có lẽ chỉ có hai người họ, cô nam quả nữ…
Thẩm Vu nóng đến mức không thể ngồi yên.
Nàng bưng bát thuốc trống đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng nàng đang giấu điều gì đó, dĩ nhiên không chú ý đến động tĩnh của người phía sau.
Nàng không biết mình vừa mới đứng dậy, Lục Vô Chiêu lập tức mở mắt, đầu đang nghiêng cũng dần hướng thẳng lại, vô tình người hắn dựa ra phía ngoài.
Hắn vẫn im lặng không lên tiếng, khí chất lãnh đạm, nhưng đôi mắt đen láy một mực khoá chặt bóng dáng của Thẩm Vu.

Nàng đi đâu thì hắn nhìn sang hướng đó.
Hắn thấy Thẩm Vu đặt bát trở lại bàn, thấy nàng vòng qua bình phong, đi ra gian ngoài, nghe âm thanh, hình như nàng đang mở cửa sổ chỗ xa nhất.
Tay của Lục Vô Chiêu đỡ ven mép giường, lại nhích người ra ngoài, hắn nghiêng lại vào trong, trở thành dáng ngồi nghiêm chỉnh.

Hắn lại nghiêng người ra ngoài, động tĩnh bên ngoài từ đầu đến cuối đều có, cô gái ồn ào kia mãi mà vẫn không chịu đi về.
Trong lòng của Lục Vô Chiêu dần nảy sinh sự cáu gắt.
Rất ồn, ồn quá đi.
Hắn mím môi dưới, đột nhiên trầm giọng gọi tên nàng: “Thẩm Vu.”
“Nè!”
Nghe giọng nói, tâm trạng của nàng hình như cũng khá tốt.
Lục Vô Chiêu không biết tại sao mình lại gọi nàng, nên nói gì, giữ nàng lại không? Làm sao được đây?
Thế là hắn lạnh lùng lên tiếng: “Bổn vương không thích ồn ào, nàng đi khỏi đây đi.”
“Được, ta biết rồi.”
Bên ngoài truyền đến câu trả lời trong trẻo của nữ tử.
Nghe giọng điệu không có vẻ thay đổi, hình như nàng không để ý hắn ra lệnh đuổi khách, điều này khiến tâm trạng của Lục Vô Chiêu càng thêm khó coi.
Hắn nhíu mày, lại quay người trở lại, cáu kỉnh nhắm mắt lại.
Âm thanh sột soạt bên ngoài vẫn chưa dừng lại, trong lòng của Lục Vô Chiêu giống như bị cái móc nhỏ cào hết lần này tới lần khác.
Tuy vẫn rất ồn nhưng hắn vẫn chưa lên tiếng đuổi nàng đi.
Hắn chỉ là nể mặt cô gái, thấy nàng có vẻ rất dễ khóc, nếu nói nặng lời, nàng khóc tại đây thì mới đúng là khó xử.
Lục Vô Chiêu lại nhớ đến mấy lần trước gặp nàng, nước mắt trong khóe mắt đảo quanh, lại có một sự bực bội không rõ siết chặt thần kinh của hắn.
Nữ tử đúng là thứ phiền phức nhất.
Lục Vô Chiêu không để ý, bản thân hắn hoàn toàn không cách nào đối xử tàn nhẫn với Thẩm Vu.

Hắn đang cân nhắc, toàn là nghĩ xem làm thế nào mới không làm cho nàng khóc.
Két két… rầm….
Tiếng đóng cửa?
Lục Vô Chiêu bỗng mở mắt, ngồi thẳng người.
Hắn thò người ra, ánh mắt âm trầm nhìn ra ngoài, một lúc lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì cả.
Nàng cứ thế mà đi rồi à?
Thẩm gia không có gia giáo, không có lễ phép gì hết sao?
Nói tới liền tới, nói đi là đi, coi nơi này của hắn là nơi nào chứ?

Trong lòng Lục Vô Chiêu nói ‘đi thì cũng tốt, đi rồi thì hắn có thể nghỉ ngơi tử tế’.
Hắn dựa lại vào giường, nhưng tâm trạng hình như cũng không tốt lên nổi.

Thẩm Vu lại quay lại lần nữa, không để ý nam nhân trên giường đã đổi tư thế nhiều lần.
Nửa thân trên của hắn vẫn dựa vào khung giường, ngồi tại đầu giường, vai trái chịu sức nặng của toàn thân, cả người hướng vào trong.

Vẻ mặt của người đàn ông vẫn lạnh lùng và cáu kỉnh như mọi khi, giống như người trong cả thiên hạ có thù với hắn vậy.
Tiếng đóng cửa không lớn, cơ thể của người trên giường hơi cứng đờ, mà thân dưới lại thư giãn, hình như thả lỏng không ít.
Lục Vô Chiêu nhắm mắt, mặt hướng về phía bên trong, yết hầu nhẹ nhàng nhúc nhích.
Thẩm Vu bưng một ít thức ăn đến, đó là khi nàng trở về từ Tĩnh Hi cung, gặp Mạnh Ngũ, là hắn ta đưa cho nàng.
“Điện hạ? Ngài tỉnh rồi chứ?”
Thẩm Vu nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng hỏi.
Thấy hắn không có động tĩnh gì, nàng bèn không lên tiếng nữa.
Nàng đặt đồ ăn trên bàn, nàng gấp chiếc áo choàng của Lục Vô Chiêu mà nàng vừa quay về cung tìm ra, đặt ở một bên giường, nàng đi về phía giường ngủ của nam nhân.
Người trên giường đang nằm nghiêng, hình như đã ngủ rồi, trong mơ vẫn híu chặt đôi lông mày như cũ.
Thẩm Vu thở dài một tiếng, cầm lấy chăn bông dưới chân hắn, nhẹ nhàng đắp lên người hắn.
“Ngủ đi, ta ở đây với ngài.”
Rèm che cũng không bị buông xuống, ánh sáng hơi chói mắt, chắc hắn không thể ngủ được.
Nhưng Lục Vô Chiêu ngửi được hương nước hoa nhàn nhạt trong không khí, đột nhiên cảm giác cơ thể càng chìm dần, ý thức cũng dần dần mơ hồ, chẳng mấy chốc, lại không có chút phòng bị nào mà ngủ thiếp đi.
Lục Vô Chiêu tỉnh dậy lần nữa, là bị tiếng ho khan khó khăn lắm mới kiềm nén làm cho tỉnh giấc.
Âm thanh đó không phải rất lớn, nhưng Lục Vô Chiêu lại dễ dàng tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Hình như hắn lập tức lên tiếng gọi: “Thẩm Vu?”
Trong nháy mắt, tiếng ho khan đã biến mất, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Lục Vô Chiêu nghe được hơi thở run rẩy của nàng, trong lòng thấp thỏm.
Bệnh của nàng cứ mãi không thuyên giảm, ở đây với hắn, bệnh nặng hơn thì biết tính sao? Nghĩ đến muốn đuổi nàng đi, nhưng hắn cũng không cách nào nói ra miệng được.
Qua một lúc mới có người thấp giọng trả lời: “Điện hạ?”
Lục Vô Chiêu ngồi thẳng người, xoa cổ, nhìn chỗ phát ra tiếng.
Nữ tử vẫn mặc bộ đồ ban ngày đã mặc, đi về phía hắn.
Ý thức của Lục Vô Chiêu vẫn chưa hoàn hồn, cả người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, phản ứng có vẻ chậm, do đó nàng đưa tay đặt lên trán hắn, hắn cũng không kịp né tránh.
Đợi hắn muốn nghiêng đầu qua, Thẩm Vu đã rút tay trở về.
Nàng thở phào, vui mừng lên tiếng: “Đã hết sốt rồi.”
Dây thần kinh căng thẳng ngay lập tức thả lỏng, cơn ngứa ngáy nơi cổ họng xuất hiện, nàng không nhịn nữa, nghiêng đầu ho vài tiếng, nàng chỉ muốn hắng giọng, không ngờ cơn ho một khi phát ra thì lại không kiểm soát được.
Vẻ mặt của Lục Vô Chiêu rất khó coi, tay hắn nắm cái chăn chậm rãi siết chặt, nhất thời không biết làm thế nào.

Trong chớp mắt, hắn rất muốn kéo nàng lên giường, kêu nàng nghỉ ngơi tử tế, nhưng suy nghĩ đường đột như vậy bị hắn bỗng dưng đè nán.
Chuyện này là sao? Sao hắn lại có suy nghĩ manh động như thế?
Hắn vốn đã quyết định phải rời xa nàng.
Đợi Thẩm Vu không ho khan nữa, hơi thở trở nên bình ổn, Lục Vô Chiêu trở nên nhẫn tâm: “Lục cô nương, trời đã tối rồi, mời về cho.”
Thẩm Vu ngước mắt lên nhìn, không nói lời nào mà nhìn hắn.
Lục Vô Chiêu không dám đối mặt với ánh mắt của nàng, mắt hắn nhìn lên một số hoa văn trên chăn.
Hắn thường lạnh lùng với người khác, lúc này thái độ dành cho nàng cũng coi như là bình thường lắm rồi.

Tay hắn kéo chăn, lại muốn nằm xuống.
Nhưng bỗng dưng Thẩm Vu ngồi xuống bên giường.
Động tác kéo chăn của Lục Vô Chiêu khựng lại, cuối cùng hắn nhìn nàng.
Thẩm Vu khẽ nhếch môi, tay chống trên giường, chậm rãi nhích nửa người trên về phía hắn.
Trong phút chốc, Lục Vô Chiêu quên mất cách phải hít thở.
Hắn giương mắt nhìn cô gái ngày càng gần, vô thức ngả người về phía sau.
Nàng thì tiến đến, hắn lại lui lại, mãi tới khi lưng đụng vách tường thì không còn đường lui nữa.
Cái chạm nhẹ sau lưng có chút lạnh khiến trong đầu hắn lập tức hiện lên cảnh tượng mập mờ.

Cảnh tượng đó có hơi quen thuộc, nhưng Lục Vô Chiêu không nhớ đã xảy ra lúc nào, có lẽ là từng xảy ra trong giấc mộng của đêm nào đó.
Nhưng khi thấy nụ cười gian xảo trên khoé miệng của Thẩm Vu, đột nhiên trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
Hai tay của hắn đặt ở bên hông, đầu ngón tay gần như chạm vào tường.


Hắn nhìn nữ tử gần trong gang tấc, trầm giọng nói: “Thẩm cô nương, như vậy không thích hợp, xin hãy tự trọng.”
Đột nhiên Thẩm Vu nhẹ nhàng cười.
Môi đỏ hé mở, nhẹ nhàng đọc lại hai chữ: “Tự trọng?”
Âm cuối điều chỉnh, mang vẻ ngả ngớn trêu tức.
Lục Vô Chiêu cụp mắ xuống, lông mi run rẩy, bình tĩnh nói: “Thẩm cô nương, mời đi khỏi đây.”
“Điện hạ, ngài nói như thế, ta sắp buồn rồi đó.”
Giọng của nàng cũng thấp xuống.
Bỗng nhiên Lục Vô Chiêu ngẩng đầu nhìn nàng, thấy khóe mắt của nàng dần đỏ lên, ánh sáng trong mắt phản chiếu dưới nước càng trở nên sáng rực, hắn nhúc nhích yết hầu, vô thức vuột miệng: “Đừng khóc.”
Hắn nói xong, chính hắn cũng ngây ngẩn cả người.
Hai chữ này hình như đã nói với nàng rất nhiều lần rồi, vậy nhưng trong ký ức của hắn thì không có.
Trừ phi là… tối qua.
Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì…
Hắn chỉ kêu nàng đi, cũng không hẳn là rất hung dữ.

Nhưng nàng thiệt thòi như vậy, là mình đã làm ra chuyện tổn thương nàng ư?
Lục Vô Chiêu nhìn nàng tháo giày, nửa quỳ trước người mình, nửa thân trên dựa vào hắn rất gần, hơi thở thơm ngọt phả lên gương mặt hắn, lại cảm giác trong phòng có hơi nóng.
“Xin lỗi.” Hắn nói.
Thẩm Vu cũng không có ý muốn lui đi, nàng đẩy nam nhân vào góc tường, không chớp mắt nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao nói xin lỗi ta?”
Mày liễu yêu kiều của nàng viết đầy hai chữ ‘ấm ức’, nhất là sau tiếng xin lỗi của hắn, hình như nàng sắp khóc ra.
Lục Vô Chiêu rút lại tay chống phía sau, từ từ vươn ra trước, đầu ngón tay xẹt qua trên giường, rõ ràng khi chạm vào vải trên váy của nàng, cương quyết dừng lại.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, nói thật: “Chuyện tối qua, xin lỗi, bổn vương uống say nên không nhớ gì cả.”
Lách tách…
Một giọt nước mắt cứ thế rơi thẳng xuống.
“Điện hạ thật sự quên rồi, hay vì quên rồi càng tốt nên mới quên đi?”
Nàng mang vẻ nghẹn ngào hỏi hắn.
Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại khóc?
Trái tim của Lục Vô Chiêu bỗng dưng đau nhói, ánh mắt mờ mịt, giọng có vẻ khàn: “Ta đã quên, không phải cố ý.”
Thẩm Vu lại khóc một hồi rồi lại cười.
“Vậy sao? Vậy thì tốt.”
Nàng luôn rất lạc quan, chỉ cần xác định hắn không phải cố tình quên những chuyện tối qua là được.
Nàng nói khóc là khóc, nói cười là cười, Lục Vô Chiêu vốn không có cảm giác lúc này nàng đang diễn kịch.
Nói ra cũng lạ, mỗi lần nàng đều phụ họa qua loa với Thái tử cho xong, hắn cũng có thể nhìn ra, duy chỉ có lúc Thẩm Vu đối với bản thân hắn, mấy lời nói ra, hoặc là khóc, hoặc là cười, hắn cũng không phân biệt được thật giả.
Hắn hy vọng là thật, nhưng lại sợ tất cả đều là thật.
“Điện hạ, vậy ngài phải chịu trách nhiệm với ta đó.”
Sấm dậy đất bằng, Lục Vô Chiêu suýt nữa thì không phản ứng lại được.
“Sao vậy, điện hạ không bằng lòng hả?”
Thẩm Vu lại nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
Nàng cố tình nói thế.
Câu nói của Lục Vô Chiêu, trừ những lời lạnh lùng từ chối ra, trước giờ nàng vẫn tin hắn vô điều kiện.

Hắn nói không nhớ thì chắc chắn là sau khi uống say nên quả thật không nhớ.
Nếu hắn đã không nhớ chuyện gì xảy ra, vậy thì nàng nhất định phải giúp đối phương lấy lại trí nhớ.
Thẩm Vu thấy nam nhân không trả lời, trong lòng biết rõ đối phương chắc bị nàng dọa đến ngốc rồi, thấy Lăng Vương điện hạ hiếm khi mơ hồ, nàng lại nổi dậy tâm tư trêu đùa, nàng giả bộ tỏ vẻ vô cùng ấm ức.
Hàng mi dài cong vuốt, đuôi mắt khẽ rũ xuống, nàng thất vọng lên tiếng: “Ta không phải muốn ép điện hạ hứa hẹn, chỉ là chuyện mà ngài làm với ta… sau này ta không dễ gả cho người khác rồi.”
Lục Vô Chiêu: “…”
Hắn cảm giác cơn sốt của mình vẫn chưa thể hoàn toàn hết được, nếu không thì tại sao trong lòng bức bối, đầu choáng váng thế này.
Trong đầu của hắn có hơi rối, muốn tìm góc nào đó để chôn vùi sự xúc động của bản thân lại hiện ra.
Hắn chậm cả nửa ngày, mới tìm thấy giọng nói của mình: “Ta… bổn vương… đối với nàng…”
“Điện hạ đã quên nhưng ta không hề quên…” Trên mặt của cô gái xuất hiện nét đỏ ửng, nàng ngượng ngùng ngước mắt nhìn Lục Vô Chiêu, dịch chuyển khỏi người hắn cực nhanh, hình như rất là ngại: “Điện hạ cảm thấy Thẩm Vu làm vậy không thích hợp, vậy là đã quên tối qua ngài…”
Nàng nói một nửa, còn nửa sau thì không nói hết ra.
Lục Vô Chiêu bị câu nói nửa vời của nàng làm cho trái tim thấp thỏm không yên.
Thẩm Vu đã chuẩn bị đầy đủ cho màn kịch này.
Buổi chiều nàng về Tĩnh Hi cung một chuyến, không những mang chiếc áo bào quan trọng kia trở lại, còn mang theo sợi dây gai rất dày, đều là chuẩn bị cho Lục Vô Chiêu.

Nếu bệnh của hắn cũng đã ổn, vậy thì cũng nên bồi thường món nợ cả đêm qua nàng chịu ấm ức.
Lục Vô Chiêu bỗng chốc nhìn thấu chút tâm tư này của nàng.
Hắn vốn còn đang luống cuống và bối rối, lúc này thấy đôi mắt của cô gái nhỏ đảo vòng, dáng vẻ nảy ra ý hay, trong lòng yên tâm một chút.
Nàng còn sẵn lòng tốn tâm tư diễn kịch, chứng minh nàng vốn không hề tức giận, chỉ cần nàng không buồn, không giận là được.
Chuyện nảy quả thật do hắn sai trước.

Đêm qua chắc đã đường đột với vị cô nương trước mặt, mình làm chuyện quá đáng, buổi sáng không nhắc chữ nào mới khiến nàng tức giận.
Nàng giống như chú mèo con kia vậy, nhìn qua là biết không phải người nguyện chịu thiệt, bản thân quả thật nên làm chút gì đó khiến nàng nguôi giận.
Hơn nữa… Lục Vô Chiêu củng rất muốn biết, đêm qua mình và nàng đã xảy ra chuyện gì.
Ký ức ở bên cạnh nàng sẽ rất trân quý.
Trong cuộc đời tăm tối của hắn, có quá ít kỉ niệm đáng trân trọng, cho nên hắn mới càng trân trọng một người hiếm hoi đáng được trân trọng thế này xuất hiện trong cuộc đời mình.
Lục Vô Chiêu thản nhiên hỏi: “Thẩm cô nương muốn thế nào?”
Bản thân Lục Vô Chiêu cũng không có chủ ý, nói chuyện và làm việc khi ở với Thẩm Vu.

Mặc kệ hắn từng lạnh nhạt từ chối thế nào, mang tính cách góc cạnh ra sức chọc vào nàng thế nào, cuối cùng đều bị nụ cười dịu dàng của nàng hoặc chút tâm cơ tinh nghịch của nàng hoá giải hết.
Thẩm Vu chạy xuống giường, mang sợi dây thừng qua.
Ánh mắt của nam nhân hơi nghiêm nghị.
Thẩm Vu nói: “Điện hạ, thất lễ rồi.”
Nàng nói xong, bèn trói Lục Vô Chiêu lại.
Nam nhân hơi nhíu mày, nhẹ giọng lên tiếng ‘hỗn xược’, nhưng lại không nhúc nhích mà để mặc cho nàng làm càn.
Lời nói rất vô tình, nhưng nói ra rất nhẹ nhàng không có chút sức, không hề có sức uy hiếp nào.
Thẩm Vu trước giờ không sợ hắn, ánh mắt của nàng ngây thơ và vô tội nhìn thẳng qua, như xuyên thẳng vào tim của Lục Vô Chiêu: “Điện hạ không muốn biết chuyện của tối qua sao? Ta làm lại cho ngài xem.”
Lục Vô Chiêu thản nhiên liếc xuống sợi dây một cái: “Tối qua bổn vương dùng dây trói nàng ư?”
“Vậy thì không có, nhưng sức của điện hạ quá nặng, ta không có sức mạnh đến thế, đành thiệt thòi cho ngài rồi.”
Lục Vô Chiêu: “…”
Rốt cuộc thì hắn đã làm gì vậy?
Thẩm Vu xoắn tay áo lên, lộ ra một khúc cổ tay, trên cổ tay trắng nõn hiện ra một vết bầm tím, nhìn có vẻ rất chói mắt.
Đồng tử của nam nhân co rút, hắn vươn tay muốn chạm vào nhưng lại rút về, nhẹ nhàng hỏi: “Đây là… bổn vương làm hả?”
“Ừm.”
“Có… có đau không?”
Thẩm Vu nhìn ánh mắt vừa tự trách vừa đau lòng của đối phương, đột nhiên có vẻ không nhẫn tâm: “Cũng tạm.”
Lục Vô Chiêu im lặng một lúc: “Ừm.”
Thẩm Vu mỉm cười, trói hai cổ tay lại, nhìn trái ngó phải, không biết nên cột vào đâu.
Đêm qua, một tay hắn nắm lấy hai cổ tay của nàng…
Thế là Thẩm Vu nắm lấy dây thừng trói hai cổ tay hắn trong tay mình, sợ siết không chặt, còn quấn trên eo mình vài vòng.
Lục Vô Chiêu nhìn nàng quấn dây thừng quanh eo, thân hình gợi cảm lập tức hiện ra.
Những chỗ cần đẫy đà thì đúng lúc đều có, chỗ cần uyển chuyển thì lại tinh tế, cổ họng của hắn thắt chặt, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Thẩm Vu nhớ lại giọng điệu của nam nhân vào tối qua, nàng hắn giọng, trầm thấp ra lệnh: “Cởi quần áo ra.”
Lục Vô Chiêu: “…”
Sự bình tĩnh, tự kiềm chế và lạnh lùng trong nháy mắt sụp đổ tan tành: “Nàng nói lại lần nữa.”
Thấp giọng cảnh cáo tỏ rõ nam nhân đang nén cơn giận, Thẩm Vu nghiêng đầu: “Ò, điện hạ, tối qua ngài nói như vậy mà.”
Lục Vô Chiêu: “…”
Ánh mắt hắn chùn xuống, nhìn Thẩm Vu giống như nhìn con mồi vậy.
Thẩm Vu táo bạo, tỏ ra ngây thơ nhìn lại.
Nam nhân hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, cam chịu lên tiếng: “Trói rồi, không cởi được.”
Cô gái giật mình: “Đúng ha, suýt nữa ta quên.”
Ngay khi Lục Vô Chiêu vừa thở phào, cả người nàng nằm lên giường, người ngồi trên đùi hắn.
Huyệt thái dương của Lục Vô Chiêu giật vài cái, trong lòng càng ra sức xúi giục.
Hắn dùng sức siết chặt tay, hình như muốn bóp nát chăn ga gối đệm dưới người, cảm nhận được bản thân trong phút chốc muốn nổi lên dục vọng, hắn cắn răng: “Thẩm Vu, đi xuống.”
Thẩm Vu mạnh bạo ôm lấy eo của nam nhân, giống như đang dụ dỗ vậy, người thì tiến lại gần hắn, môi nàng cơ hồ muốn dán lên môi hắn: “Điện hạ, đêm qua ngài đối với ta như vậy đó.”
Nàng lặng lẽ quan sát, chạm phải ánh mắt ngày càng sâu và tối của nam nhân, cũng không hề nhượng bộ chút nào.
Tiếng thở nhẹ của nữ tử gần trong gang tấc, cơ thể của Lục Vô Chiêu rạo rực không thể giải thích được.
Gan của nàng đúng là rất lớn.
Yết hầu của hắn nhúc nhích, cuối cùng không nhịn được, tay bị trói lại hơi vùng vẫy, nới lỏng dây trói, lòng bàn tay đặt lên eo nàng, dùng sức đưa người sát vào lòng.
Thẩm Vu không để ý tới, giơ tay chặn lại, cánh tay đập vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân.
Hình như nàng đang nằm trong lòng hắn.
Lòng bàn tay to trên eo nóng rực, hắn chỉ mơ hồ để lên, đã có cảm giác không cách nào xem nhẹ được.
Ánh mắt trước giờ luôn lạnh lùng của nam nhân hình như có chút nóng bức, sự lạnh lùng khắp người hắn dần thoái lui, cả người có sự gợi cảm không cách nào cưỡng lại được.
Ánh mắt hắn nhìn sang Thẩm Vu.

Vành tai của nàng bắt đầu nóng ran, dần dần, da cổ của nàng cũng đỏ ửng.
“Điện… điện hạ…”
Nam nhân khàn giọng: “Ừm.”
Thẩm Vu xém chút cắn đầu lưỡi: “Tối qua ngài… chính là…”

Nàng hốt hoảng, lại dùng kính ngữ.
Chuyện tựa hồ bắt đầu hướng phát triển theo cách mà Thẩm Vu không ngờ đến.
Giọng của nam nhân càng trở nên khàn, tay hơi dùng sức: “Ừm, sau đó thì sao?”
Thẩm Vu không dám nhìn hắn, nàng đỏ mặt, chống trước lồng ngực của hắn, nhíc về sau.
Quả nhiên, Lăng Vương điện hạ vẫn là nam nhân vô cùng nguy hiểm, sẽ không vì hắn bệnh mà chịu để nàng báo thù.
Nhưng cung đã giương thì mũi tên nào có quay đầu được?
Ngón tay nàng run rẩy hướng về cổ áo của hắn, sau đó nhẹ nhàng kéo lên, hướng ra ngoài.
Trong lòng nàng rất hoảng, tay cũng không có lực, đầu ngón tay nàng vô tình lướt qua tim của Lục Vô Chiêu, trái tim hắn như ngừng đập.
Đúng là giày vò người khác.
Lục Vô Chiêu thầm thở dài, lòng bàn tay mình phủ lên tay nàng, kéo xiêm y của hắn xuống.
Hai tay hắn bị trói chung, dĩ nhiên quần áo cũng không cách nào cởi xuống hoàn toàn, lỏng lẽo, còn vắt trên người.
Quần áo xộc xệch, tóc đen xoã vai, nét mặt tẻ nhạt, nhưng lại thấy Thẩm Vu ruột gan rối bời.
Thẩm Vu ấp úng len tiếng: “Thì… chính là như vậy..

tối qua… quần áo của ta… ở dưới đất…”
Ánh mắt của Lục Vô Chiêu dần trở nên nóng bỏng, hắn nhìn thẳng vào gương mặt đỏ ửng của cô gái, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng.
Hắn lại nói ‘xin lỗi’.
Thẩm Vu trốn tránh ánh mắt của hắn, không dám nhìn cơ thể hoàn mỹ trước mặt, nàng lại hỏi: “Điện hạ, thuốc kia…”
“Thuốc…”
Nam nhân nheo mắt.
Hình như bỗng chốc, hắn đã biết rõ mọi chuyện tối qua.
Chẳng trách hắn đưa thuốc đến thì bị người ta đuổi ra ngoài.
Hoá ra những lời hắn gạt, nàng đã nghe ra là giả, chỉ sợ hắn uống say, nói thật cho nàng biết nguồn gốc của thuốc.
Hắn cởi quần áo của cô nương người ta, còn bôi thuốc cho nàng.
Bôi thuốc, trên người…
Lục Vô Chiêu cúi đầu, tay đè ở sau lưng nàng, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve.
Một số ký ức được triệu hồi, một vài cảm giác đang khôi phục.
Tựa hồ có lửa thiêu đốt ở bên người, hơi ẩm trong không khí cũng bị bốc hơi, thậm chí hơi nước trong người cũng dần biến mất, Lục Vô Chiêu cảm thấy rất khát, vô cùng khát.
Hắn lại ngẩng đầu lần nữa, nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ kiều diễm trước mặt, đáy lòng có một cảm xúc chộn rộn không rõ.
Hắn kéo sợi dây liên kết cổ tay hắn và vùng eo mảnh của nàng, hơi dùng sức kéo một chút, Thẩm Vu bị người ta kéo đến phía trước vài tấc.
Nàng ổn định cơ thể, bất đắc dĩ đỡ cánh tay lộ ra ngoài của Lục Vô Chiêu cảm, xúc cảm chân thật, chờ thời cơ hành động.
Lục Vô Chiêu nhìn chằm chằm vào gò má của nàng, thấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau, sau đó? Sau đó… thì… thì bôi thuốc…”
“Ừm, muốn tiếp tục à?”
“Không! Không cần!” Thẩm Vu bối rối lắc đầu.
“Ừm.”
Thẩm Vu cúi đầu, hô hấp dồn dập, mặt của nàng rất nóng, đỏ bừng, nàng không biết sao lại thế này, rõ ràng là nàng muốn trừng phạt hắn, sao cuối cùng lại thành ra tự làm khó mình thế này?
Thế nhưng chuyện xảy ra đêm qua còn có một bước cuối cùng cũng không tiếp tục thực hiện…
Nàng đẩy hắn ra, không cần dùng lực gì đã thoát khỏi lòng hắn.
Cầm chiếc áo choàng màu xanh thẫm ở cuối giường, cũng chính là chiếc áo choàng nàng mặc đi từ chỗ của hắn, nàng choàng lên người Lục Vô Chiêu.
Áo choàng được khoác lên người, xương quai xanh và phần ngực tráng kiện của hắn vẫn không thể che kín được.
Mặt Thẩm Vu càng lúc càng nóng, không dám nhìn thẳng, ánh mắt trốn tránh: “Điện hạ, đã nhớ ra chưa?”
“Không nhớ rõ.”
Thẩm Vu xấu hổ đỏ mặt, cắn môi, nàng do dự một lát, khẽ cắn môi rồi lại lần nữa chậm rãi tiến tới gần hắn.
Lần này Lục Vô Chiêu cũng không trốn tránh, không muốn đẩy nàng ra nữa.
Lần này hắn rốt cuộc đã nhớ ra rồi.
Chuyện đêm qua trong nháy mắt đã trở về trong ký ức, bao gồm cả bộ dáng nàng ngượng ngùng thút thít ở trong ngực hắn.
Ánh mắt Lục Vô Chiêu trầm xuống, lại thấp giọng nói một câu: “Xin lỗi.”
Thẩm Vu lại một lần nữa gác cằm lên vai hắn, tay túm ở vạt áo hắn.
Trong mắt rưng rưng một tầng hơi nước.
“Điện hạ, bây giờ….

Ta… vẫn đang rất xấu hổ.”
“Ừm.”
Nàng tủi thân nói: “Hôm qua ngươi bắt nạt ta.”
Lục Vô Chiêu kéo chăn lên, bọc nàng lại, tay nhẹ nhàng đặt lên eo nàng qua lớp chăn, lại nói: “Xin lỗi.”
Giống như ngoài câu xin lỗi ra thì hắn cũng không biết phải nói gì.
Có những ký ức vốn không nên bị lãng quên, mà hắn cũng không nỡ quên.
Hắn nghĩ, sau này không thể uống say nữa.
Hai người như gần như xa, ‘ôm’ một lát.
Nàng phát hiện được nam nhân đã thu tay về, mới nũng nịu hỏi một câu: “Điên hạ, ta có thể không… có thể không gả cho Thái tử được không? Ta không thích hắn.”
Nam nhân trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới khẽ cười.
“Ừm, hôn sự của ngươi, ngươi nói thế nào sẽ là thế ấy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.