Bạn đang đọc Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật – Chương 17: Chịu Khổ Thay Hắn Mạng Này Trả Lại Cho Hắn Cũng Là Lẽ Đương Nhiên
Hoa kia có độc!
Trong đầu Thẩm Vu chỉ còn lại duy nhất âm thanh này.
Cũng không biết nàng lấy đâu ra dũng khí, rõ ràng chính nàng có phản ứng với loại hoa kia, nhưng nàng vẫn liều mình chạy đến Liên Phương cung.
Nàng thầm nghĩ, chỉ cần không để Lục Vô Chiêu chạm vào hoa kia là được, nàng vốn nợ hắn, chỉ cần có thể chắn tai họa cho hắn, vậy mạng này trả lại cho hắn cũng là lẽ đương nhiên.
Tiểu cung nữ ôm hoa vốn có tật giật mình, nàng đi đến cửa cung điện, cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ phía xa đang vội vàng hướng về phía chính mình.
Tiểu cung nữ hoảng hốt, đang muốn nhìn về phía âm thanh phát ra, Thẩm Vu đã chạy đến gần, nàng xông đến va mạnh vào bả vai tiểu cung nữ, khiến hai người cùng té ngã trên mặt đất.
Hoa vương vãi khắp nơi, tiểu cung nữ vẫn còn đang giật mình ngơ ngác, Thẩm Vu chật vật bò đến, lấy từ trong ngực một miếng khăn tay che lại miệng mũi, vơ lại đống hoa trên mặt đất ôm vào trong tay, sau đó dùng sức ném ra xa.
Làm xong mọi thứ, nàng đã thấy khó thở, ngực phập phồng, thở gấp kịch liệt.
Tiểu cung nữ không ngờ đến tất cả chuyện vừa xảy ra, sững sờ tại chỗ trở tay không kịp, bỗng nhiên nghe thấy một giọng quát nhỏ the thé: “To gan! Ngươi là ai, dám ở trước mặt Lăng Vương điện hạ làm càn!”
Tiểu cung nữ quay đầu lại nhìn, không biết từ khi nào đã có một thái giám mặc cung bào màu chàm đứng trước mặt.
Nàng ta nhận ra người tra hỏi chính là Phúc Hỉ công công hầu hạ bên người hoàng đế.
Ánh mắt hơi nhìn ra xa hơn, hai tên tiểu thái giám một trái một phải đề phòng, ở giữa là nam nhân ngồi trên xe lăn, ánh mắt nhìn xuống, thản nhiên liếc qua, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào nàng ta.
Môi tiểu cung nữ hơi mấp máy, đồng tử Lục Vô Chiêu lóe lên lệ khí, hắn vung tay lên, roi da cứng rắn xoẹt qua không trung tạo thành một đường cong sắc bén kèm theo kình phong, dùng sức quất về phía cung nữ kia.
Roi chuẩn xác quấn lấy cổ của nàng ta, chủ nhân của roi dùng tay túm lấy, dây roi thít chặt lại.
Tiểu cung nữ bị bóp nghẹt cổ họng, hô hấp dần yếu đi, cảm giác bí bức trong lồng ngực khiến nàng ta há miệng ra theo bản năng, đột nhiên có thứ gì đó từ trong miệng nàng rớt ra ngoài.
Một tên tiểu thái giám dùng khăn nhặt viên thuốc kia lên, đưa tới trước mặt Lục Vô Chiêu.
Lục Vô Chiêu hơi liếc mắt nhìn qua, đã nhận ra đây là độc dược kiến huyết phong hầu.
Bên kia, Phúc Hỉ công công đỡ Thẩm Vu đứng dậy, lo lắng quát lớn: “Người đâu! Mau đến đây!”
“Ôi, Thẩm cô nương ngài bị làm sao vậy? Trời ơi, trên mặt ngài lên đầy mụn đỏ rồi….”
“Nhanh đi gọi thái y! Nhanh lên!”
Một cái tiểu thái giám vội vàng chạy đi gọi người.
Lục Vô Chiêu vẻ mặt lạnh lùng, di chuyển xe lăn muốn tới gần, lại bị một tiểu thái giám khác cản lại.
Đến gần hơn, hắn nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt và chiếc cổ vốn trắng nõn trơn mịn của nàng đã nổi đầy mẩn đỏ, cổ tay lộ ra bên ngoài cũng bắt đầu ửng đỏ.
Ánh mắt hắn đột nhiên bị đau đớn, trong lòng có cảm giác khó nói nên lời, từng chút từng chút một đánh sâu vào trái tim hắn, theo sát đến còn có lửa giận mãnh liệt như sóng to gió lớn thiêu đốt trong lòng.
Hắn hiếm khi cảm thấy căng thẳng, chậm rãi cúi người xuống, bàn tay đưa tới trước mặt nàng.
Thẩm Vu vẫn ho liên tục, ho như thể muốn tắt thở, nàng yếu ớt mở mắt ra, kinh ngạc nhìn bàn tay to kia một lúc, chậm rãi lắc đầu.
“Hoa kia… có… độc… tránh xa ta… chút… đừng chạm…”
Ánh mắt Lục Vô Chiêu trầm xuống, hắn hơi nhìn thoáng qua phía xa, nhận ra loại hoa đó.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, mày nhíu chặt lại, môi nhếch lên, nghiến răng, cả người tràn ngập lệ khí.
Nhắm mắt ngó lơ lời vừa nghe, tay vẫn hướng về phía nàng, dường như muốn kéo nàng đứng lên.
Thẩm Vu hơi nhíu lại mi, nàng bị Phúc Hỉ giúp đỡ, không tránh được, mắt thấy tay của hắn chuẩn bị chạm tới, nàng tức giận liếc hắn một cái.
Lục Vô Chiêu giật mình.
“Chát!” một tiếng, Thẩm Vu giơ bàn tay chưa chạm vào hoa, đánh mạnh một phát vào bàn tay của nam nhân.
“Tránh ra.”
Ánh mắt Phúc Hỉ trừng lớn, thầm nghĩ chưa từng có ai dám vô lễ với Lăng Vương như vậy.
Hắn im lặng liếc mắt nhìn sang, trên mặt Lăng Vương xuất hiện một loại cảm xúc ‘ngỡ ngàng’, hiển nhiên đã bị một cái đánh của Thẩm Vu làm ngơ người.
Phúc Hỉ sợ Lăng Vương chất vấn cô nương người ta, vội vàng đỡ người đứng dậy rồi cõng trên lưng: “Điện hạ, nô tỳ đưa Thẩm cô nương về chỗ Nghi Ninh quận chúa trước, để Tiểu Thọ Tử hầu hạ người, đợi xử lý xong mọi chuyện, nô tỳ lại đến…”
“Đưa người vào trong.”
Lục Vô Chiêu nghiêm mặt nói.
Phúc Hỉ sửng sốt, hắn bảo đưa vào là đưa vào chỗ nào? Đưa vào trong Liên Phương cung à?
Lục Vô Chiêu thấy hắn đứng im, mất kiên nhân vung đầu roi: “Đi vào.”
Phúc Hỉ hơi run rẩy, suýt nữa đánh rơi Thẩm Vu trên lưng: “Vâng!”
Phúc Hỉ vững vàng nâng người lên, cẩn thận từng bước đi vào Liên Phương cung, hắn cúi đầu, cõng người đi vào trong cung, trong lòng kinh ngạc.
Lăng Vương điện hạ lạnh lùng vô tình vậy mà cũng có lúc thông tình đạt lý như vậy.
Phúc Hỉ bố trí ổn thỏa cho nàng ở phiên điện, thái y rất nhanh đã tới, Lục Vô Chiêu dừng xe lăn trước cửa đại điện, cũng không tiến vào.
Hắn nhìn tiểu thái giám tên Tiểu Thọ Tử mang theo mấy cung nữ từ bên ngoài tiến vào, các nàng đi qua đi lại trước mặt hắn, tiếng bước chân nghe đến phiền lòng.
Lát sau Nghi Ninh quận chúa cũng vội vàng tới, vô cùng lo lắng chạy vào, chưa kịp chào hỏi với Lục Vô Chiêu.
Lục Vô Chiêu ở ngoài cửa, quay lưng về phía cửa phòng, hơi cúi đầu, không biết suy nghĩ chuyện gì.
Đợi tình trạng của Thẩm Vu ổn định, không còn nguy kịch nữa, sắc mặt Lục Vô Chiêu vẫn không dịu đi, quay người lại, ánh mắt nặng nề nhìn thoáng qua bên trong căn phòng.
Phúc Hỉ dẫn thái y lui ra ngoài, có cung nữ đi theo thái y lấy và sắc thuốc, Phúc Hỉ bước nhanh đến chỗ Lục Vô Chiêu, khom người cúi đầu trả lời: “Thẩm cô nương đã hết nguy hiểm, quận chúa nói nàng muốn đưa người về.”
Đang nói, đã có kiệu nhỏ dừng ở cửa Liên Phương cung.
Hai người nhìn qua, có cung nữ cõng Thẩm Vu lên, một mạch đưa lên cỗ kiệu.
Cả người Thẩm Vu được bọc kín mít, Lục Vô Chiêu không thể nhìn thấy mặt nàng, nhưng cánh tay đang ôm cổ người khác lại lộ ra, trên làn da nổi đầy mẩn đỏ.
Lục Vô Chiêu nắm chặt roi.
Lúc này, Nghi Ninh quận chúa đã đi về phía bọn họ.
Phúc Hỉ có cảm giác, dáng vẻ của Nghi Ninh quận chúa có thể dùng từ ‘hung hăng’ để mô tả.
Chử Linh Thư chỉ là đến nói một lời cho hắn biết, chứ không có ý định hỏi ý kiến của hắn.
Trong lòng nàng rất khó chịu, cố nhịn mới không thể hiện ra ngoài.
Mở miệng nói lời khách sáo: “Mặc dù A Vu xảy ra chuyện ở bên ngoài cung của người, nhưng chúng ta cùng người không có quan hệ, không tiện làm phiền, ta đưa nàng trở về, may mắn có điện hạ gọi thái y giúp A Vu mới có thể cứu chữa kịp thời, đa tạ điện hạ.”
Nói xong cúi người vái chào Lục Vô Chiêu.
Lục Vô Chiêu liếc mắt nhìn Phúc Hỉ, Phúc Hỉ cúi đầu lùi ra ngoài.
Chử Linh Thư hơi ngạc nhiên: “Điện hạ muốn nói chuyện gì.”
“Nàng ấy đã nói gì?” Nam nhân hỏi.
Chử Linh Thư im lặng một lúc, mới nhỏ giọng nói: “Thái y nói loại hoa kia không phải người nào cũng không thể chạm vào được.
Ta chạm được, đại cung nữ của ta chạm vào cũng không sao, nhưng A Vu lại không thể chạm vào loại hoa đó.
Ta hỏi A Vu, nàng nói nàng biết mình dị ứng với hoa đó… Vậy nên, vì sao nàng dù biết rõ chính mình sẽ gặp nguy hiểm, vẫn như cũ phải động vào hoa kia vậy? Lăng Vương điện hạ?”
Lục Vô Chiêu mặt không biểu cảm nhìn nàng: “Ngươi là đang chất vấn bổn vương?”
Chử Linh Thư bị ánh mắt lạnh lùng kia nhìn đến sợ run: “Đúng vậy”
“Bổn vương không biết.”
Chử Linh Thư đột nhiên có cảm giác máu xông lên não, nghe nói cung nữ phạm tội đã bị người của Lăng Vương áp giải đi rồi.
Tuy nàng không thể bắt được cung nữ kia, nhưng chuyện này nhìn thế nào cũng có điểm kỳ quái.
Hành động của A Vu nhất định có liên quan đến Lăng Vương, nhưng A Vu lại nhất định không chịu nói ra sự thật mặc kệ là ai hỏi, chỉ nói là chính mình không cẩn thận.
Thái y nói về sau nhất định không được lại động vào loại hoa đó, nếu cứu chậm chút sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mấy điều này Thẩm Vu đã biết từ trước, vậy chuyện nàng muốn giấu nhất định có liên quan đến Lăng Vương.
Chử Linh Thư thầm cắn răng, cảm thấy thất vọng về Thẩm Vu, đến thời điểm này rồi, chính mình đều suýt chết mà vẫn còn bảo vệ hắn.
Nam tử trước mặt chắc là biết gì đó, nhưng hắn không nói, còn ra vẻ thờ ơ, thái độ kiêu ngạo như việc không liên quan đến mình.
Trong lòng Chử Linh Thư thầm mắng Thẩm Vu ngốc, nhớ lại ban nãy nàng bộ dạng đáng thương cầu xin mình đừng hỏi, không ngừng được cảm giác đau lòng.
Bây giờ lại đối diện với bộ mặt đáng ghét này của Lục Vô Chiêu, Chử Linh Thư thực sự không thể tỏ vẻ thân thiện được, lập tức cười lạnh nói: “May mà A Vu của ra không làm sao, nếu không cho dù ầm ĩ đến chỗ Hoàng hậu nương nương, ta cũng phải nhận được lời giải thích của điện hạ.”
Chử Linh Thư rất bảo vệ bênh vực người mình, chỉ cần tức giận là âm thanh hoàn toàn không khống chế được, Phúc Hỉ đứng ở rất xa cũng nghe thấy, hắn nghe thấy Nghi Ninh quận chúa quát Lăng Vương, quả thực không nhịn nổi.
Vội vàng tiến lại gần liên tục xin lỗi: “Quận chúa bớt giận, quận chúa bớt giận.
Nô tỳ vừa mới cùng điện hạ hồi cung, từ xa nhìn thấy Thẩm cô nương ngã trên mặt đất, Lăng Vương điện hạ cũng không….”
“Lui ra.”
Nam nhân thản nhiên giương mắt nhìn hắn.
Phúc Hỉ vẻ mặt cứng đờ, ngậm miệng lại, cúi người lui ra ngoài.
Lục Vô Chiêu im lặng chịu đựng cơn tức giận của Chử Linh Thư, thấy nàng dần bình tĩnh lại mới thản nhiên nói: “Việc này ta sẽ cho quận chúa một lời giải thích.”
Chử Linh Thư không nghĩ đến nam nhân này sẽ chịu thua: “Vì…” A Vu sao?
Ánh mắt Lục Vô Chiêu hạ xuống, không nhìn đối diện với nàng, nhẹ giọng nói: “Vì hoàng huynh.”
Chử Linh Thư im lặng, gật đầu.
Quay người rời đi.
Mọi người đi rồi, sân lại trở nên yên ắng, Phúc Hỉ chậm rãi tiến lên, nhỏ giọng gọi: “Điện hạ…”
Lục Vô Chiêu điều khiển xe lăn đi ra ngoài: “Bẩm báo chi tiết việc ngày hôm nay cho hoàng huynh, không được giấu diếm.”
Phúc Hỉ bị khí lạnh trên người nam tử làm rét run, cúi đầu đáp ứng.
Mấy ngày nữa Thẩm Tông Chí sẽ về đến kinh thành, Thẩm Vu cả người nổi mẩn sợ là không thể chữa khỏi ngay được, việc này không thể che giấu được, Lục Vô Chiêu cũng không muốn việc này bị người ta giấu nhẹm đi.
Đại tưởng quân cực kỳ yêu thương nữ nhi, Thẩm Vu lại gặp chuyện ở trong cung, việc này hoàng gia phải có lời giải thích.
Hắn là nhân chứng, cũng có thể đại diện cho hoàng tộc.
Việc này nên do hắn xử lý, hắn tìm đủ lý do cho bản thân.
Lục Vô Chiêu hỏi: “Phạm nhân bị giam giữ ở đâu?”
“Hồi bẩm điện hạ, việc xảy ra bất ngờ, chỉ kịp bắt người đến Hoa Xuân cung gần đây không có người ở để giam giữ, chờ người xử lý.”
Lục Vô Chiêu xoay người đi ra ngoài.
Phúc Hỉ vội vàng đuổi theo, hắn thận trọng đi bên cạnh, mắt hơi liếc nhìn đoạn roi da lộ ra ngoài ống tay áo của nam nhân, trong lòng thở dài một tiếng, hậu cung này chỉ sợ sẽ lại phải thấy máu rồi..