Bạn đang đọc Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật – Chương 127: Thăm Dò Tình Cảm
Thẩm Vu hoảng hốt bỏ chạy.
Nhưng chạy được một đoạn xa mới kịp phản ứng lại, đây là phòng của nàng, nàng còn có thể chạy đi đâu được cơ chứ?
“Aaa, mình là đồ vô dụng!”
Nàng đưa tay lên chạm vào gò má nóng rực của mình, xấu hổ cắn chặt môi.
Chạy thẳng một mạch ra tận ngoài sân, vươn tay vịn cửa sân mà thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ nàng đã chuẩn bị xong tâm lý, đang định thăm dò thái độ Lục Vô Chiêu, nhưng khi mọi chuyện ập đến nàng lại hoảng sợ bỏ chạy.
Nàng rất sợ hãi!
Thẩm Vu mím môi môi, thẹn quá hóa giận.
Sao mà mấy năm không gặp hắn vẫn anh tuấn như vậy cơ chứ…
Đôi mắt trông còn đẹp hơn xưa, lúc trước mỗi khi hắn dịu dàng nhìn nàng sẽ khiến nàng cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng hôm nay ánh mắt ấy ngủy hiểm đến mức Thẩm Vu không chịu nổi.
Trong mắt hắn có quá nhiều thứ khiến người ta khó hiểu, ánh mắt vừa sâu lắng vừa nguy hiểm, lúc chăm chú nhìn nàng cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Lục Vô Chiêu hiếm khi thẳng thắn khen nàng như thế, nhưng tối nay hắn lại nói “Rất đẹp” với nàng bằng ánh mắt ấy.
Không phải hắn nên quay đầu lại và nói “Cũng được” bằng giọng điệu vừa gượng gạo vừa cố ra vẻ bình tĩnh sao?
Sao hắn không cư xử như bình thường!
Lục Vô Chiêu khiến nàng không kịp trở tay, đây là lần đầu tiên nàng không biết nên làm thế nào cho phải.
Thẩm Vu đứng yên ổn định hơi thở, sau đó xoay người nhìn về phía căn phòng của nàng.
Cửa phòng bị nàng mở toang, trên cửa sổ phản chiếu một bóng người nhưng không hề động đậy.
Nam nhân vẫn còn đứng đó chưa rời đi.
Thẩm Vu nhớ lúc nãy khi Lục Vô Chiêu khom lưng nhìn nàng, ánh mắt trìu mến lại dịu dàng của hắn khiến nàng lập tức đỏ mặt, cũng không biết nàng nghĩ gì mà vội vàng bỏ chạy.
Chạy trốn thực sự không phải phong cách của nàng, nhưng vào lúc đó nàng đã rất hoảng sợ.
Thẩm Vu đưa tay lên vỗ vỗ vào mặt, tự cổ vũ bản thân: “Sợ gì chứ, hắn cũng có ăn thịt mình đâu?”
Nàng lấy hết can đảm định quay lại.
Vừa mới bước được một bước, bóng người trên cửa sổ liền chuyển động.
Thẩm Vu đột nhiên thẫn thờ tại chỗ, không dám động đậy nữa.
Nàng thấy bóng đen di chuyển từ bên phải sang bên trái, rồi biến mất khỏi tầm nhìn, và sau đó một người xuất hiện trước cánh cửa rộng mở.
Nam nhân bước ra ngoài đi về phía nàng!
Thẩm Vu không dám nhúc nhích.
Lục Vô Chiêu bình tĩnh đi tới trước mặt nàng.
Thẩm Vu nghe thấy tiếng giày giẫm trên phiến đá xanh, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
Ánh trăng mờ ảo.
Trời đêm se lạnh.
Lục Vô Chiêu khoác chiếc áo vừa dày vừa nặng trên người, khi đến trước mặt tiểu cô nương thì cởi áo xuống, vung tay vòng qua phía sau mặc áo cho nàng.
Nhiệt độ và mùi vị quen thuộc bao phủ lấy nàng, một cảm giác lạ thường đột nhiên trào dâng trong lòng Thẩm Vu.
Rõ ràng khi còn nhỏ hắn đã làm thế này vô số lần rồi, nhưng đêm nay dường như có gì đó khác lạ.
Một dòng nước ấm chảy qua ngực.
Vị ngọt như nhân trái cây trong món bánh ngọt yêu thích của nàng chảy ra, nhỏ thẳng vào tim, ngọt đến mức cả người cứ lâng lâng.
Từ khi còn nhỏ hắn đã khoác áo cho nàng vô số lần, thói quen đã khắc sâu trong cơ thể từ lâu rồi.
Khoảnh khắc Lục Vô Chiêu hơi nghiêng người ôm nàng vào lòng, Thẩm Vu choáng váng.
Cái đầu nhỏ thông minh của Thẩm Vu hiếm khi không nghĩ ngợi được gì như bây giờ, nàng ngây ngốc ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt trìu mến của đối phương.
Nàng ngẩn ngơ, trước mắt đột nhiên hiện lên khung cảnh…
Một thiếu niên nắm tay một tiểu cô nương chỉ cao đến eo của hắn đi trên đường.
Tiểu cô nương nói muốn mua kẹo hồ lô, hắn lập tức mua cho nàng.
Nàng cầm kẹo hồ lô không chắc nên bị rơi xuống đất, buồn bã khóc lóc.
Nhưng đây là que kẹo hồ lô cuối cùng mà ông lão kia bán.
Lần đầu tiên thiếu niên gặp phải chuyện khó giải quyết như thế này nên cứ luống cuống tay chân, hắn hốt hoảng ôm tiểu cô nương, vụng về vỗ vỗ sau lưng nàng, hứa rằng ngày mai sẽ mua cho nàng que kẹo khác.
Quả nhiên dỗ dành được tiểu cô nương ấy.
Thiếu niên không biết, thật ra được hắn ôm nên nàng mới vui vẻ.
Nàng thích ăn lớp đường bên ngoài kẹo hồ lô, cũng thích những gì ngọt ngào.
Mà cái ôm của hắn còn ngọt hơn cả lớp đường kia.
Sau này lớn lên, kẹo hồ lô vẫn còn nhưng cái ôm lại rất hiếm.
Càng trưởng thành Thẩm Vu càng mơ hồ nhận ra hắn đang trốn tránh.
Lúc trước mẫu thân hỏi nàng muốn gả cho ai, nàng mơ mơ màng màng trả lời là “Ca ca”.
Sau này thỉnh thoảng có lúc hắn trốn tránh nàng, lúc ấy nàng đã bắt đầu lo được lo mất, cũng vào lúc đó nàng bị Chử Linh Thư nhồi nhét rất nhiều kiến thức mới lạ về tình yêu nam nữ, khi ấy nàng mới hiểu được nỗi lòng mình.
Thẩm Vu không còn ăn kẹo hồ lô nữa, bởi vì trong lòng nàng đã có điều gì đó đáng mong chờ hơn.
Hôm nay nàng cập kê rồi, mẫu thân nói khi trưởng thành người ta có thể theo đuổi thứ mình thích.
Năm Lục Vô Chiêu mười tám tuổi ra chiến trường giết giặc, đó là điều hắn thích, cũng là ước mơ của hắn.
Bây giờ nàng cũng có thể theo đuổi thứ mình muốn rồi.
Thẩm Vu chăm chú nhìn Lục Vô Chiêu cột dây áo cho nàng, thấy hắn định đứng thẳng người dậy thì hoảng hốt, trong lòng dâng lên một cảm giác xúc động.
Nàng vội vàng đưa tay siết chặt thắt lưng nam nhân.
“Chiêu Chiêu!”
“Ừ.” Lục Vô Chiêu nhẹ nhàng đáp.
Hắn không thể tránh xa, cúi đầu liếc nhìn bàn tay nhỏ bé đang ôm chặt mình.
Bàn tay đặt trên thắt lưng hắn đang run nhè nhẹ, hắn nheo mắt nắm lấy cổ tay nàng.
Khẽ nghiêng đầu, nhướng mắt, mơ màng nhìn nàng.
“Sao thế?”
Thẩm Vu chăm chú nhìn gương mặt hoàn mỹ của nam nhân, nuốt một ngụm nước bọt, vô thức hỏi lại: “Chiêu Chiêu, ta có thể ôm ngươi thêm một lúc không?”
Lục Vô Chiêu rũ mắt nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt dừng lại trên đôi môi căng mọng và đỏ tươi của nàng trong chốc lát, sau đó nhanh chóng dời mắt.
“Không phải vừa nãy ôm rồi sao?” Hắn bình tĩnh hỏi lại.
“Đúng vậy, đã ôm rồi.” Mắt Thẩm Vu sáng ngời: “Nhưng còn chưa đủ.”
Lục Vô Chiêu nhìn hàng cây xa xa, im lặng hồi lâu mới nói: “Ôm một cái nữa đủ chưa?”
Thẩm Vu đỏ mặt, nhẹ nhàng đáp: “Làm sao đủ được.”
Cánh tay đang nắm tay nàng nhẹ nhàng run rẩy.
Ban đầu là Lục Vô Chiêu nắm tay nàng, mà lúc này đầu ngón tay nàng lại nhẹ nhàng di chuyển, chầm chậm cọ vào lòng bàn tay nam nhân để khiến hắn buông lỏng lòng bàn tay đang nắm tay nàng ra.
Thẩm Vu không nhịn được khẽ cong môi.
Thoát khỏi bàn tay hắn, nhẹ nhàng duỗi tay, thả lỏng thắt lưng, từ từ ngã về phía sau.
Thấy Lục Vô Chiêu vẫn đứng yên không ngăn cản, nàng được đàng chân lân đàng đầu, nghiêng người về trước dúi đầu vào ngực hắn, hai cánh tay vòng qua thắt lưng thon gầy, ngón tay mở ra đan vào nhau.
Nàng thấp hơn hắn một cái đầu, lúc vùi vào ngực hắn đỉnh đầu vừa vặn chạm vào cằm hắn.
“Sao lại muốn ôm ta?” Lục Vô Chiêu hỏi.
Thẩm Vu suy nghĩ một lát: “Chào đón người trở về.”
Lục Vô Chiêu ừ đáp lại, cũng không biết có tin lời nói linh tinh của nàng không.
Hắn không đưa tay ôm lại nàng.
Trong lòng Lục Vô Chiêu rất bối rối, hắn có thể cảm nhận được sự khác biệt trên cơ thể của cô gái mười lăm tuổi so với năm năm trước, hắn không dám đường đột vì sợ mình sẽ mắc sai lầm.
Hắn luôn rất cẩn thận với những chuyện liên quan đến Thẩm Vu.
Thẩm Vu lại không thích hắn “quân tử” như thế.
Nàng không khỏi lo lắng liệu rằng có phải hắn không còn thích mình như trước nữa không.
Dù sao xa cách nhau lâu như vậy, mỗi tháng chỉ gửi một lá thư liên lạc, e rằng mối quan hệ này đã trở nên phai nhạt.
“Chiêu Chiêu, ngươi có thích ta ôm ngươi như vậy không?”
Sau lần ngại ngùng đó Thẩm Vu lại trở về làm cô nương muốn nói gì thì nói muốn làm gì thì làm như trước.
Lục Vô Chiêu lại né tránh vấn đề mà hỏi ngược lại nàng: “Lúc nãy vì sao lại chạy?”
Thẩm Vu: “…”
Nàng cảm thấy lỗ tai mình nóng lên.
Thẩm Vu ngẩng đầu đối diện với Lục Vô Chiêu.
Nàng kiên trì nhìn vào mắt hắn: “Ta xấu hổ.”
Lục Vô Chiêu bật cười.
Hắn bắt gặp sắc đỏ trên gương mặt còn đậm hơn ánh hoàng hôn của nàng, mãi lâu sau mới cúi đầu ừ một tiếng.
Thế mà cũng dám nói là mình xấu hổ cơ đấy, quả thực không giống với những cô nương khác chút nào.
Bầu không khí mập mờ vừa mới biến mất đã quay trở lại, nhưng lần này Thẩm Vu không bỏ chạy nữa.
Nàng cố nén cảm giác ngại ngùng mà ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Sao ngươi không ôm lại ta?”
Lục Vô Chiêu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt nặng trĩu.
“Lúc nãy ngươi còn ôm ta, sao bây giờ lại không nhúc nhích?”
Thật ra nàng rất muốn dùng chuyện hồi nhỏ để bắt ép hắn, để hắn nghe lời mình như trước đây, nhưng nàng lại có phần tự phản đối cách làm ấy của mình.
Khi còn bé là khi còn bé, còn bây giờ tình cảm đã thay đổi, nàng không muốn Lục Vô Chiêu coi mình là tiểu cô nương hay là muội muội nữa.
Nàng muốn Lục Vô Chiêu nhận ra nàng đã trở thành một đại cô nương, là một nữ tử có thể gả cho hắn.
Ánh mắt nàng nóng bỏng, như thể không biết sẽ nguy hiểm thế nào khi nói điều này với nam nhân có ý với mình vào lúc nửa đêm.
Rốt cuộc là nàng vẫn còn quá nhỏ chưa hiểu chuyện, hay là nàng cũng có suy nghĩ khác giống như hắn?
Thẩm Vu thấy Lục Vô Chiêu không phản ứng thì chủ động vòng tay siết chặt eo hắn.
“Sao ngươi không nói chuyện?”
Lục Vô Chiêu đột nhiên túm lấy cánh tay nàng kéo nàng ra.
Hắn đẩy nàng ra xa, giọng trở nên khàn khàn: “Muộn rồi, mau về ngủ đi.”
Thẩm Vu sửng sốt mấy một lúc, sau đó nhẹ nhàng ừ đáp lại.
Hắn trở nên lạnh lùng.
Khiến nàng rất khó chịu.
Quan hệ của bọn họ đã thay đổi rồi sao?
Có lẽ vậy, dù sao cũng đã năm năm.
Khi Thẩm Vu đang ủ rũ cúi đầu thì Lục Vô Chiêu lấy một cây trâm cài tóc từ trong ngực ra.
Món trang sức bằng ngọc bích màu đỏ có kiểu dáng đơn giản, quan trọng là do Lục Vô Chiêu tự tay làm.
Hắn đưa cho nàng: “Mừng lễ cập kê của muội.”
Mắt Thẩm Vu long lanh, vui vẻ nhận lấy.
Nàng có thể nhận ra là hắn tự tay làm.
Lúc nãy còn buồn chán mà chốc lát sau, chỉ cần một món quà nhỏ cũng đã dỗ dành nàng trở nên vui vẻ như vậy.
Thật ra Lục Vô Chiêu không thích phí thời gian và công sức cho những việc này lắm, nhưng hắn rất sẵn lòng làm cho Thẩm Vu.
Hắn đã tặng nàng rất nhiều món đồ thủ công, có dao găm quý giá, có tòa lầu gác thu nhỏ khéo léo tinh xảo, có hòn non bộ hình thù kỳ lạ và cả tranh hoa cỏ nhiều màu sắc.
Mỗi năm đều tặng nàng những món đồ mới lạ, chỉ cần có thể thấy được nụ cười mừng rỡ của nàng thì mọi thứ đều xứng đáng.
Mấy năm nay không có nhiều quà tặng cho nàng, phần lớn đều là những thứ để ngắm, chưa từng có món nào dành cho nữ nhân, ví như đồ trang sức, ví như trâm cài tóc.
Đó đều là những món đồ khiến người ta dễ lầm tưởng, vì vậy Lục Vô Chiêu chưa từng tặng nàng, năm nay là lần đầu tiên hắn tặng.
Thẩm Vu vô cùng vui vẻ, mãi đến khi Lục Vô Chiêu đưa nàng về phòng, rồi đến lúc hắn rời đi, Thẩm Vu vẫn không thể thoát ra khỏi niềm vui đó.
Lúc tỳ nữ hầu hạ Thẩm Vu tắm rửa thay quần áo, nàng vẫn cầm cái trâm cài tóc bằng ngọc trên tay, thỉnh thoảng còn nhìn nó mà cười ngây ngô.
Đã qua giờ Tý mà Thẩm Vu vẫn trằn trọc trên giường không sao ngủ được.
Nàng nằm dài trên giường, tay cầm cây trâm, ánh mắt vui vẻ, hai chân đung đưa, vui mừng đến mức cả người cứ lâng lâng.
Đột nhiên, nàng bật dậy khỏi giường.
Vội vàng đi giày, thuận tay với lấy cái áo khoác của Lục Vô Chiêu mặc vào rồi chạy ra ngoài.
Phòng Thẩm Vu cách phòng của Lục Vô Chiêu không xa lắm, chỉ mất một lát là đến nơi.
Cốc cốc cốc.
“Ca ca!” Thẩm Vu thì thào: “Ngươi đã ngủ chưa?”
Đèn trong phòng vẫn sáng, ngay sau đó một bóng người vụt đến, cửa mở ra.
Lục Vô Chiêu cũng mới tắm rửa xong, tóc ướt xõa trên bả vai, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo mỏng.
Hắn mở cửa thấy cô nương đứng bên ngoài bị lạnh đỏ cả mũi thì nhíu chặt mày.
Một cơn gió lạnh buốt thổi vào cửa, Lục Vô Chiêu nghe thấy tiếng khịt mũi của Thẩm Vu, hai chân mày càng nhíu chặt hơn.
Thẩm Vu đang vui sướng nên không để ý đến vẻ mặt hắn.
Nàng chưa kịp lên tiếng thì cổ tay đã bị túm lấy, cả người bị kéo mạnh vào trong.
“Ôi chao!” Nàng ngạc nhiên thốt lên.
Lục Vô Chiêu biết ý nên chỉ nắm tay nàng, hắn vội vàng đi vào lấy chiếc áo khoác sạch sẽ rồi quay ra mặc cho nàng.
“Mặc ít thế mà còn chạy lung tung?”
Hắn nhẹ nhàng quở trách.
Hắn nói xong thì nhận ra giọng mình nghiêm túc quá, thế là khó chịu mím chặt môi.
Giọng nói dịu dàng hơn hẳn: “Cảm lạnh thì sao đây?”
Thẩm Vu cười hì hì: “Không sao, bây giờ ta đã khỏe hơn nhiều rồi!”
Lục Vô Chiêu không trả lời nàng, rõ ràng không đồng ý chút nào.
“Chiêu Chiêu, ngươi cài lên giúp ta với!”
Lục Vô Chiêu thấy nàng giơ trâm cài tóc ra thì sững sờ không kịp phản ứng.
“Cài lên đầu! Nhanh một chút nha!” Thẩm Vu thúc giục.
Nàng nhíu mày nhìn Lục Vô Chiêu đang thẫn thờ như người gỗ.
Nàng kéo hắn đến trước gương, ngồi xuống rồi thúc giục: “Mau lên, giúp ta cài lên đầu!”
Lục Vô Chiêu cúi đầu nhìn mái tóc dài đen mượt như thác nước của nàng, trong lòng chợt quặn thắt.
Nửa đêm mặc quần áo ngủ mỏng manh, bên ngoài khoác áo của hắn, ngồi trong phòng hắn ngay trước mặt hắn.
Hương thơm thoang thoảng trên tóc nàng lướt qua mũi hắn.
Hầu kết Lục Vô Chiêu run run, giọng hắn khàn khàn: “Muội đến tìm ta là vì chuyện này?”
“Đúng vậy, ngươi tặng ta thì phải tự tay cài lên cho ta chứ.” Thẩm Vu lắc lắc đầu: “Nhanh lên, nhanh lên!”
Nàng nằm trên giường trằn trọc mãi không biết đã quên mất chuyện gì, sau đó rốt cuộc cũng nhớ ra.
Lục Vô Chiêu nhắm mắt lại rồi lại mở ra, ánh mắt trở nên nặng nề hơn: “A Vu, muội có biết…”
Hắn không sao cất lời.
Thẩm Vu ngơ ngác quay lại nhìn hắn: “Biết cái gì?”
Lục Vô Chiêu hít một hơi thật sâu: “Muội có biết phải có quan hệ gì mới có thể cài tóc cho người khác không?”
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Thẩm Vu lẳng lặng nhìn vào ánh mắt bối rối của nam nhân, nàng đột nhiên cảm giác…
Lục Vô Chiêu thích nàng.
Tình yêu nóng bỏng hoà lẫn trong không gian và càng lúc càng mãnh liệt hơn theo nhiệt độ nóng dần xung quanh.
Thẩm Vu chớp mắt nói nhỏ: “Nhưng mà Chiêu Chiêu, chúng ta đều đã làm những chuyện này rồi.”
Lục Vô Chiêu không nói được lời nào.
Nữ tử bướng bỉnh nhìn hắn.
Lục Vô Chiêu nhanh chóng bị đánh bại.
Hắn thở dài thỏa hiệp, cầm lấy cây trâm, vươn ngón tay mảnh khảnh lên từ từ cài vào tóc nàng.
Mái tóc mềm mại nhẹ nhàng lướt qua những ngón tay đầy sẹo của nam nhân.
Cảm xúc mềm mại len lỏi trong trái tim Lục Vô Chiêu, trong đầu hắn bỗng nhiên nảy sinh ra những suy nghĩ không nên có.
Lục Vô Chiêu ngẩng đầu lên lên bắt gặp ánh mắt dựa dẫm của nữ tử, đành vội vàng cụp mắt cố gắng kiềm chế mọi suy nghĩ.
Không sao, nếu nàng không hiểu, hắn có thể từ từ dạy nàng, dù sao từ nhỏ nàng đã học theo hắn làm rất nhiều chuyện.
Lục Vô Chiêu không biết búi tóc, vì vậy hắn chỉ có thể miễn cưỡng búi cho nàng thành kiểu không xấu lắm.
Thẩm Vu không chê hắn vụng về mà còn an ủi lại: “Chiêu Chiêu có thể làm ra cây trâm cài tóc xinh đẹp như vậy, ta tin chỉ cần sau này ngươi chăm chỉ luyện tập, đến khi quen tay rồi có thể búi cho ta nhiều kiểu tóc phức tạp hơn.”
Ý nàng là hắn phải chăm chỉ luyện tập, sau này còn có nhiều cơ hội.
Cũng không biết hắn có hiểu không.
Nam nhân bật cười.
Chừng nửa khắc sau thì búi xong tóc.
Lục Vô Chiêu cài trâm vào búi tóc rồi buông tay.
Xong rồi, trông cũng được, may là tóc không bị rơi xuống.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Chiêu Chiêu, ngươi lại đổ mồ hôi rồi.” Thẩm Vu cười nói: “Làm khó ngươi rồi.”
Lục Vô Chiêu đang định giơ tay lên lau mồ hôi trên trán thì bị Thẩm Vu ngăn cản: “Đừng động, đừng động, để ta giúp!”
Nàng đứng dậy lấy khăn lụa ra khỏi ngực, ngẩng đầu cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Lục Vô Chiêu hơi cúi đầu, ánh mắt anh bất giác rơi vào đôi mắt sáng như sao của nàng.
Nhìn một chút, không tự giác liền đem cúi đầu xuống, càng đến gần càng gần.
Khi hắn tỉnh táo lại, nữ tử đã dừng động tác, nhìn hắn chăm chú.
Bầu không khí khiến người ta sốt ruột, cảm giác nóng bỏng bao trùm lấy hai người, bốn mắt nhìn nhau đầy cuốn hút, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Thẩm Vu hơi khó chịu nhưng vẫn không lùi lại, nàng biết nếu tối nay nàng lùi bước, sau này nhất định sẽ hối hận.
Nàng vô tư không nhận ra ánh mắt dựa dẫm của mình ảnh hưởng lớn thế nào với nam nhân kia, huống hồ lại còn là nam nhân có ý với nàng từ lâu.
Căn phòng yên tĩnh đến mức hơi thở của đối phương có thể truyền đến tai người kia một cách rõ ràng.
Lục Vô Chiêu hơi nheo mắt lại, ánh mắt trở nên u ám.
Hắn giết địch trên chiến trường đã lâu, cả người đã nhuốm mùi đao kiếm, ánh mắt nhìn Thẩm Vu không còn dịu dàng mà dần dần trở nên nguy hiểm.
Hệt như thợ săn đang để mắt đến con mồi, chỉ chờ thời cơ để ra tay.
Đột nhiên âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa nũng nịu nhưng chân thành cất lên: “Chiêu Chiêu…”
Cho đến khi hơi thở nhẹ nhàng, ngọt ngào của nàng lướt qua má Lục Vô Chiêu, hắn mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Chợt đứng thẳng dậy, nhìn sang bên cạnh rồi thở dài mệt mỏi.
Dường như Thẩm Vu xấu hổ bỏ chạy lúc trước chỉ là ảo giác, còn Thẩm Vu bây giờ lại trở nên vô cùng chủ động và dũng cảm.
Nàng đưa vươn tay nắm cổ tay áo không cho hắn rời đi.
“Lúc nãy ngươi muốn làm gì?” Thẩm Vu xấu hổ hỏi.
Tim nam nhân đập rộn ràng, nhưng hắn không trả lời.
Cũng không dám nhìn nàng.
Nếu hắn nhìn nàng sẽ phát hiện, nữ tử mạnh dạn đặt câu hỏi này đang vô cùng xấu hổ và hồi hộp, lông mi nàng khẽ rung, gương mặt ửng hồng, vành tai cũng đỏ bừng lan xuống tận cổ.
Tóc dài búi cao trên đầu nên không thể che giấu vẻ thẹn thùng, làn da trắng nõn càng thể hiện rõ sự xấu hổ của nàng.
Khiến người ta trông thấy mà khó lòng kiềm chế được.
Lục Vô Chiêu vừa bĩnh tĩnh quay lại, thấy thế hơi thở lại chợt ngưng đọng.
Có lẽ, dù có thế nào thì hắn cũng không thể trốn thoát được.
Thẩm Vu không biết nam nhân trưởng thành kia đang nghĩ gì trong lòng, nàng chỉ muốn ở bên hắn thêm một lúc.
“Chiêu Chiêu, ta có thể…” Ở lại không?
“Không được.”
Nam nhân lạnh lùng lên tiếng.
“À…” Thẩm Vu thất vọng cúi đầu.
Màu đỏ xung quanh cổ nàng cuối cùng cũng nhạt mất, mà Lục Vô Chiêu cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Thẩm Vu cúi đầu rầu rĩ không vui.
Cũng may từ trước đến giờ nàng vẫn luôn là người lạc quan.
Thế nên tự an ủi bản thân, đêm nay không thể ở lại cũng không sao, chỉ cần nàng cố gắng, sau này sẽ có cơ hội ở lại.
Nàng nói muốn ở lại, ý là chia giường ngủ trong phòng giống như lúc còn bé, dù sao đối với Thẩm Vu mà nói, chỉ cần có thể nhìn thấy Lục Vô Chiêu lúc thức giấc là hạnh phúc rồi.
Còn suy nghĩ trong lòng Lục Vô Chiêu lại khác.
Hắn không thể đồng ý với nàng, và cũng sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Tay nghề Lục Vô Chiêu không được tốt cho lắm, mới qua một thời gian ngắn như vậy mà búi tóc nàng đã rơi.
Mái tóc đen như thác nước lập tức xõa xuống.
Cây trâm ngọc rơi trên đất phát ra tiếng lách cách.
Trong lúc Thẩm Vu đang sững sờ thì Lục Vô Chiêu đã vội vàng cúi xuống nhặt lên.
Hắn thả cây trâm vào tay nàng, sau đó vươn tay xoa đầu nàng: “Mau về đi.”
Thẩm Vu chưa muốn đi nhưng lại không có lý do gì để ở lại.
Nàng cúi đầu bước ra, chợt nhớ đến chuyện gì đó.
Nàng quay đầu hỏi: “Chiêu Chiêu, ngày mai ngươi sẽ rời đi sao?”
“Ừ.”
“Vậy bao giờ ngươi trở về?”
“Tháng sau.”
Chiến tranh đã kết thúc, chẳng lâu sau là hắn có thể trở về hẳn.
Đến lúc đó còn nhiều việc chờ hắn làm.
Ánh mắt Lục Vô Chiêu rơi vào bóng lưng nữ tử.
Thẩm Vu gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài.
Bước chân chậm chạp đến lạ, lề mà lề mề, cố vắt hết óc để nói thêm với hắn mấy câu.
“À đúng rồi.” Thẩm Vu đi ra tới cửa, đột nhiên quay lại: “Chiêu Chiêu, ngươi trở về rồi có phải cũng nên thành thân rồi không?”
Lục Vô Chiêu sững sờ.
Thẩm Vu mỉm cười: “Mẫu thân nói ta cập kê rồi, bây giờ đã đến tuổi thành thân, hỏi ta có thích ai không.”
Lục Vô Chiêu bình tĩnh nhìn nàng: “Vậy muội có thích ai không?”
“Ừm… Có chứ.” Nàng thoải mái thừa nhận.
Lục Vô Chiêu giật mình, trái tim như bị treo cao: “Vậy…”
Lời còn chưa dứt đã bị giọng nói lanh lảnh của nữ tử cắt ngang.
“Lần sau ngươi về, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp hắn.”
Lục Vô Chiêu cảm giác như bị ai đánh thẳng vào lòng.
Hắn ta? Hắn là ai?
Gặp? Gặp ai cơ?
Cảnh tượng trước mắt Lục Vô Chiêu bắt đầu trở nên mờ ảo, âm thanh bên tai cũng không còn rõ ràng.
Bóng dáng nàng dần trở nên mờ nhạt, nàng vẫy vẫy tay với hắn rồi đi xa.
Lục Vô Chiêu sững sờ, cảm giác như thể rơi xuống vực sâu vô tận.
Hắn vô thức vươn tay ra nắm lấy, nhưng lại không thể chạm vào gì.
Thẩm Vu cười nói với hắn: “Ngủ ngon”, sau đó xoay người ra ngoài.
Trong lòng Lục Vô Chiêu trở nên trống rỗng.
“A Vu!”
Hắn vội vàng đuổi theo.
Không được, không thể nào!
Sao nàng có thể có người khác được?!
Còn hắn thì sao?!
Không, không đúng, liệu hắn có yêu thương nuông chiều nàng không? Nếu hắn bắt nạt nàng thì sao đây? Sau này làm tổn thương nàng thì phải làm sao?
Lục Vô Chiêu có thể bảo đảm bản thân mình không có ai ngoài nàng, nhưng còn “hắn ta” thế nào thì hắn không chắc.
“A Vu! Đừng đi!”
Hắn tuyệt vọng đuổi theo Thẩm Vu.
Vốn dĩ Thẩm Vu đã sắp ra khỏi sân, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau thì ngạc nhiên quay đầu lại.
“Chiêu Chiêu?”
Nam nhân chạy đến trước mặt nàng, vươn tay kéo nàng vào lòng.
Hắn ôm thật chặt, cánh tay cứng như sắt cuốn lấy gió lạnh, ôm chặt nàng vào lòng.
Hắn run rẩy siết chặt cánh tay, tim đập dữ dội trong lồng ngực.
Đây là lần đầu tiên Lục Vô Chiêu chủ động ôm nàng sau khi hắn trưởng thành.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn bóng lưng nàng rời đi, cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy “mình sắp mất nàng rồi”.
“Đừng đi, A Vu…”
Thẩm Vu nhận ra nỗi hoảng sợ đè nén trong giọng nói của hắn.
“Ngươi sao vậy?”
Nàng ngọ ngoạy muốn lùi lại nhìn hắn, nhưng bị Lục Vô Chiêu ôm chặt đến nỗi không thể động đậy được.
Lục Vô Chiêu có rất nhiều điều muốn nói.
Hắn muốn nói nàng đừng thích người khác, muốn nói gả cho hắn được không, muốn hỏi nàng có thể cho hắn một cơ hội được không.
Muốn nói nàng đợi hắn một thời gian, nhưng lại chợt nhận ra bản thân mình lấy lý do gì ép buộc nàng phải chờ đợi đây? Bản thân hắn nào có tư cách gì.
Rất nhiều điều hắn muốn nói nhưng lời nói ra chỉ là câu hỏi: “Hắn… là ai?”
Tim Lục Vô Chiêu đau nhói, giọng hắn run rẩy, lúc này đây, hắn không còn là tướng quân lập được nhiều chiến công hiển hách, cũng không phải là Vương gia quyền thế, giàu có, mà hắn chỉ là một kẻ không đủ dũng khí để bày tỏ với cô nương mình yêu.
Một nam nhân vừa nhát gan vừa nhu nhược.
Thẩm Vu không biết suy nghĩ của hắn nhạy cảm như vậy, càng không biết hắn đang nghĩ lung tung trong lòng.
Nàng thừa nhận lúc nãy cố tình nói dối để chọc tức hắn, ai bảo thái độ của hắn không rõ ràng.
Nghìn dặm xa xôi, vội vã trở về như vậy, chỉ để đích thân đưa quà cho nàng, rồi ngày mai lại lập tức lên đường, hắn làm thế là vì cái gì đây?
Không khó để nhận ra rốt cuộc nàng là gì của hắn.
Cố ý làm hắn sợ hãi để chọc tức hắn, vốn định chỉ thăm dò thái độ của hắn, Thẩm Vu cũng sẽ lo lắng không biết tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì, nàng cũng lo lắng quan hệ hai người trở nên lạnh nhạt sau năm năm xa cách.
Giữa bọn họ nhất định phải có một người chọc thủng cánh cửa mập mờ này để nói rõ quan hệ, nàng không muốn mỗi ngày đều phải đợi chờ.
Thẩm Vu nhận được tín hiệu lập tức vui vẻ trong lòng, nàng lén lút mỉm cười, nhưng giọng nói vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Nàng thản nhiên nói: “Khoảng thời gian ngươi không ở đây, ta đều ở bên cạnh hắn.”
Lục Vô Chiêu lập tức nắm chặt tay.
Ánh mắt hắn trở nên đáng sợ, giọng nói lạnh lùng: “Là ai?”
Nàng chỉ cần nói ra một cái tên là hắn lập tức chạy đi làm thịt người ta.
“Nói cho ngươi biết làm gì?” Thẩm Vu vừa cố ý khiêu khích vừa nhẹ nhàng dụi dụi đầu vào bả vai nam nhân: “Hắn rất tốt, ta vẫn luôn thích hắn.”
Lục Vô Chiêu cảm thấy cổ họng đắng ngắt.
Hắn im lặng hồi lâu, sau đó từ từ buông nàng ra.
Lui về sau nửa bước, cúi đầu nhìn nàng, giọng khàn khàn: “Vẫn luôn thích?”
Giọng hắn nghe thật buồn.
Đến lúc này cuối cùng Thẩm Vu cũng có thể xác định được tâm tư của hắn.
Nhưng nàng cũng rất đau khổ, nàng không muốn nhìn thấy hắn tuyệt vọng như vậy, nàng chỉ muốn thử thăm dò hắn, nhưng không ngờ hắn lại nghiêm túc như vậy…
Thẩm Vu chột dạ như thể đã làm sai chuyện gì.
Lục Vô Chiêu nhìn nàng chằm chằm, muốn khắc sâu bóng dáng nàng vào lòng.
“Không phải… Chính là…” Thẩm Vu nói năng lộn xộn, nắm cổ tay Lục Vô Chiêu kéo về phòng nàng: “Thôi được, ngươi đi theo ta.
Ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Lục Vô Chiêu yên lặng để mặc nàng kéo tay, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lùng.
Sau khi hai người vào phòng, Thẩm Vu lấy hộp gỗ cạnh gối ra đặt lên bàn, mở ra trước mặt Lục Vô Chiêu.
“Chính là cái này…” Nàng xấu hổ: “Lúc ngươi không ở đây, là chúng nó ở bên cạnh ta.”
Thư, hết lá thư này đến lá thư khác, năm năm, mỗi tháng một lá thư đến từ doanh trại Tây Bắc, tất cả đều được nàng nâng niu cất giữ.
Lục Vô Chiêu giật mình: “Là do ta viết?”
“Đúng rồi, đều là ngươi viết.” Nàng thoáng nhìn nam nhân, khóe môi cong lên: “Ngươi không ở đây, chỉ còn những lá thư này ở bên cạnh ta.”
Lục Vô Chiêu im lặng một lúc, hắn nhìn chằm chằm vào những bức thư như thể đục ra cái lỗ.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng.
Mấy câu nàng vừa nói hắn đều nhớ kỹ, cho nên…
Hầu kết nam nhân run run, cảm thấy bất ngờ.
Thẩm Vu nhận ra suy nghĩ của hắn, nàng xấu hổ cúi đầu nói nhỏ: “Vậy nên người ta nói thích, chính là chàng đấy.”
Nàng cúi đầu cũng có thể cảm nhận ánh mắt nóng bỏng ngay trên đỉnh đầu.
Thẩm Vu hít một hơi thật sâu, mạnh dạn nghiêng người về phía trước.
Nàng nhắm mắt lại, lông mi rung rung, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên gò má nam nhân.
Lúc nàng muốn đứng dậy, bên hông lập tức xuất hiện một cánh tay rắn chắc, hắn ôm chặt eo nàng, phản ứng nhanh đến mức nàng không kịp chạy trốn.
Thẩm Vu loạng choạng ngã ngồi trên đùi Lục Vô Chiêu.
Nàng hoảng hốt ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của nam nhân.
“Chiêu Chiêu…”
“Vậy muội thích…”
“Thích chàng.” Nàng nói thật nhanh: “Mẫu thân đã từng hỏi ta, ta nói muốn gả cho chàng.”
Cánh tay bên hông siết chặt.
Thẩm Vu xấu hổ cắn môi, dương mắt nhìn hắn: “Nhưng ta không biết, chàng có đồng ý không…”
Hai người dựa vào nhau gần đến nỗi hơi thở nóng bỏng đan xen vào nhau, khó thể tách rời.
“Nhưng thái độ của chàng không rõ ràng, ta sợ do mình nghĩ nhiều, sợ chàng lại bỏ đi, ta tức giận, cho nên mới cố ý nói như vậy…”
Lục Vô Chiêu siết cánh tay ôm nàng thật chặt.
Cằm hắn tựa trên vai nàng, thở phào nhẹ nhõm, sau đó bật cười.
“Không phải muội hỏi ta vì sao lại tặng ngươi trâm cài tóc sao?”
“Mấy món đồ lúc trước là tặng muội muội, còn bây giờ…”
Lục Vô Chiêu dừng lại.
“Là lễ vật đầu tiên ta tặng cho người trong lòng.”.