Đọc truyện Tra Vương Tác Phi – Chương 46: Chẳng ra cái gì cả
Trạm vương phủ.
Trang Thi Nghiên vốn đang vui mừng phán đoán các loại chết thảm của Dung Khuynh đột nhiên nghe được nha hoàn tâm phúc Hồng Anh bẩm báo, sắc mặt liền bị biến đổi: “Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa cho ta!”
“Tiểu…. Tiểu thư, Dung Khuynh hình như thật sự mang thai. Trạm vương gia cũng đã chịu nhận rồi….”
“Thúi lắm!” Bất quá chỉ là tác dụng của dược vật mà thôi, sao thật sự có thai được chứ?
Hồng Anh cũng cảm thấy kì lạ, chỉ là….
“Nhưng đây là do Quách thái y bắt mạch. Hơn nữa, Hoàng thượng và Thái hậu nương nương hình như cũng chấp nhận, còn ban thưởng này nọ không thiếu thứ gì cho nàng…”
“Không thể nào!”
Dược Dung Khuynh bị hạ bất quá chỉ là loại dược tầm thường mà thôi. Nếu Quách thái y có chuẩn mạch, chỉ cần lão tìm tòi sẽ liền biết Dung Khuynh mang thai giả. Đó chỉ là dược vật bố trí có được không.
Như thế, chỉ cần Quách thái y bẩm báo chi tiết. Thái hậu nhất định sẽ trị tội Dung Khuynh. Chỉ cần một cái tội danh lừa dối hoàng thất cũng đã đủ xử tử Dung Khuynh, kể cả Dung gia cũng muốn phải liên lụy. Kết quả cuối cùng phải là như vậy chứ. Nhưng bây giờ….
“Thay y phục cho ta, ta muốn tiến cung.”
Nàng muốn tiến cung báo cáo với Thái hậu, nói cho Thái hậu biết trong bụng Dung Khuynh căn bản không có đứa bé nào hết. Đây chỉ là mưu kế của Dung Khuynh, âm mưu của Dung gia, hết thảy đều chỉ vì họ muốn bám lên Trạm vương phủ.
Hồng Anh nghe vậy, vội vàng ngăn cản: “Tiểu thư, lúc này tiến cung sợ là không ổn!” Nếu vào cung, vậy mấy chuyện mà các nàng làm chẳng phải cũng sẽ bị vạch trần hết sao. Thế thì mạng sống thế nào?
“Ta không nghĩ nhiều được như vậy.” Trang Thi Nghiên lòng lửa sôi trào. Mỗi lần nàng ta hao tâm tổn trí tính kế đều biến thành có lợi cho Dung Khuynh. Nàng sao có thể nhịn được?
Hơn nữa, liền tính trực tiếp báo cho Thái hậu đây là nàng tính kế thì thế nào? Lẽ nào Thái hậu sẽ che chở cho Dung Khuynh, ngược lại trách phạt nàng?
Có thân phận là nữ nhi Trang gia, Trang Thi Nghiên không có lí do gì phải sợ hãi.
“Tiểu thư, ngươi đừng vội, nô tỳ thấy chuyện này có gì đó kì quặc.” Hồng Anh khẩn trương nói: “Trạm vương khó có con nối dòng, chuyện này ai cũng biết. Như vậy thì sao Dung Khuynh có thể hoài đứa bé của Trạm vương được?”
“Vì thế chắc chắn Dung Khuynh không thể mang thai được cho nên ta mới muốn tiến cung.”
“Tiểu thư, theo nô tỳ thấy còn có hai loại khả năng. Thứ nhất là Quách thái y sơ ý chủ quan không nhìn ra được hỉ mạch của Dung Khuynh là do tác dụng của dược vật. Còn thứ hai, đó là Dung Khuynh thật sự mang thai.”
Hồng Anh một lời nói ra, Trang Thi Nghiên lúc này mới lên tiếng: “Khó có khả năng đó!”
Dựa vào y thuật của Quách thái y, tuyệt đối sẽ không chuẩn mạch sai!
Dựa vào tình huống của cơ thể Trạm vương, Dung Khuynh tuyệt đối không thể có thai!
Hồng Anh nghe, nhăn mày: “Có lẽ là Quách thái y cố ý giúp đỡ Dung Khuynh che giấu.”
“Càng không có thể!”
Đúng nha! Không thể nào.
Quách thái y không có lí do để giúp đỡ Dung Khuynh. Lừa gạt hoàng thất, đây chính là tử tội. Quách thái y sẽ không làm như vậy.
Nghĩ tới đó, Hồng Anh đột nhiên biến sắc mặt: “Chẳng lẽ Dung Khuynh thật sự mang thai sao? Chỉ là…hài tử này không phải của Vương gia!”
Hồng Anh dứt lời, Trang Thi Nghiên mi tim đập mạnh.
Chỉ có như thế mới trả lời được hết các câu hỏi. Quách thái y không có chuẩn mạch sai, Trạm vương gia vẫn không người nối dỗi. Tất cả đều là do Dung Khuynh này lẳng lơ ong bướm còn có người nam nhân khác ở bên ngoài! Nếu là nói như vậy…
Trang Thi Nghiên híp mắt lại, thần sắc quỷ dị khó lường!
—————
Trên trang
Đói ta liền ăn. Ăn xong ta sẽ chờ đói!
Mỗi ngày trừ ăn, Dung Khuynh không có việc thứ hai.
“Hôm nay tiểu thư muốn ăn cái gì?”
Câu hỏi ngày nào cũng hỏi.
“Tốt nhất, đắt tiền nhất!” Câu trả lời ngày nào cũng trả lời.
Hai bên đều thành thói quen, trãi qua mấy ngày tiếp xúc, hình tượng hai bên cũng thành loại hình cố định.
Hạ nhân Trạm vương phủ, nghe lời, quy củ. Dùng rất thuận tay.
Cửu tiểu thư Dung gia, có thể ăn, rất ham ăn. Hạ nhân khắp nơi nhìn thấy mà giật mình.
Tiểu thư hào gia, phu nhân quý môn, mỗi khi dùng cơm đều phải cẩn thận, tinh tế, muốn ăn để thưởng thức!
Còn vị này muốn ăn là để…có số lượng mà thôi! Trân thang ngọc thực, tất cả đều được đựng bằng chậu.
Nhìn cảnh tượng chậu đặt đầy bàn, nhìn thật sự là…. Nô tỳ từ quý tỳ của Trạm vương phủ trở thành tiểu nhị phục vụ điếm.
“Bát súp này không tệ! Nhân sâm kia bao nhiêu bạc vậy?”
Vừa ăn cơm vừa hỏi nguyên liệu nấu ăn, giá cả là thói quen, là sở thích mới của Dung Khuynh!
Mỗi lần nghe được có món nào giá bạc cao bức người là mỗi lần danh sách những món ăn yêu thích của nàng lại được mở rộng.
Hơn nữa, bây giờ ngày nào nàng cũng đều trầm tư cố gắng nhớ lại thực đơn của hồng lâu Cổ phủ, còn có cái gì mà “mãn hán toàn tịch”. Nếu có thể nhớ lại những món kia, ăn vào trong miệng. Vậy thì Trạm vương gia kia có quay về giết nàng, cuộc đời này của nàng cũng không tính là quá thiệt thòi.
*mãn hán toàn tịch: tiệc triều đình nhà Thanh, gồm 108 món.
“Dung tiểu thư, Dung công tử ở ngoài cầu kiến, tiểu thư có muốn gặp không?”
“Dung công tử? Dung Dật Bách?”
“Vâng!”
Xác định xong người kia không phải là Dung tiểu đệ hay Dung đường ca nào khác Dung Khuynh mới nhanh nhẹn mở miệng: “Cho hắn vào.”
“Vâng!”
Nhìn thấy Dung Dật Bách, câu đầu tiên Dung Khuynh mở miệng chính là: “Huynh ăn cơm chưa? Hay là ở lại ăn cơm với muội đi!”
Nhìn thấy trên bàn đầy chậu nhỏ, Dung Dật Bách chau mày lại. Thì ra Dung Khuynh mỗi khi dùng cơm là như vầy, khó trách…
“Đến đây nếm thử đi, hương vị món nào cũng ngon hết!”
Một bàn toàn sơn hào hải vị, hương vị lại thuộc hàng thượng đẳng.
Ngồi xuống bên cạnh Dung Khuynh, nhìn gò má êm dịu trắng mịn, khí sắc vô cùng tốt của nàng, Dung Dật Bách thật sự bội phục tận đáy lòng.
Thời điểm nên rầu thúi ruột, nàng thế nhưng lại vỗ béo chính mình. Thật thảnh thơi.
“Xem ra ngươi ăn ngon ắm!”
“Ăn rất ngon.” Cảm giác tiêu xài này quá sảng khoái. Điều kiện tiên quyết phải là không được nghĩ tới hậu quả. Nếu không….
Bi quan mà nghĩ thì ăn xong chút đồ này, sau đó sẽ đi đầu thai cũng được. Còn lạc quan mà nghĩ, chính là không phải chết, ngày được ăn ngon uống sướng như thế này không phải lúc nào cũng có được. Cho nên….
“Chúng ta ăn chung đi!” Có thể làm chỉ việc này.
Dung Dật Bách cầm lấy chiếc đũa gắp một ngụm, ăn xong, ôn hòa nói::”Ngươi ăn xong một bàn này đại khái cũng đã khiến phụ thân muốn ngã bệnh.”
“Tại sao?” Nàng ăn cơm thì có liên quan gì tới Dung Kỳ?
Thuận miệng hỏi một câu, đầu bỗng nhiên xẹt qua một ý nghĩ, lẽ nào…..
Một chiếc đũa rơi xuống, thẳng tắp nhìn Dung Dật Bách, thần sắc bất định nói: “Chẳng lẽ là….”
Dung Dật Bách gật đầu, không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi Lẫm hộ vệ lại phái người đến Dung gia thu bạc. Lần này bạc phụ thân để dành xem ra đã bị quy thành số không rồi.”
Dung Khuynh nghe xong, đôi mắt nháy nháy, lông mi giật giật giật!
Nói cách khác, mấy ngày nay nàng ăn hùng uống hổ, phô trương, lãng phí đều là dùng vào tiền tài của Dung gia? Mà không tốn đến một phân tiền của Trạm đại gia hắn!
Nàng cũng thật là! Trạm vương hắn vốn không phải là loại người mặc ai chém giết, dễ dàng phối hợp gì mà. Vậy mà nàng lại….
“Vậy nếu không còn số bạc này, phụ thân đại nhân về sau sẽ….”
“Tất nhiên là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia với mẫu thân đại nhân.”
Dung Dật Bách nói ra lời này, thất lạc trong mắt Dung Khuynh đột nhiên biến mất không còn hình bóng, ngược lại còn tỏa sáng rực rỡ: “Ca, ăn cơm thế này có phải thấy hơi nhàm chán không. Hay là chúng ta tìm đến thêm vài đoàn hát khúc? Nơi nào ở kinh thành có vũ khúc hay nhất, nói một tiếng đi!”
Dung Khuynh một lời nói ra, bốn về không một tiếng động. Hạ nhân yên lặng cúi đầu, Dung Dật Bách mỉm cười nhẹ nhàng.
Dung Khuynh cùng Ngụy thị là quan hệ giữa kế mẫu và kế nữ, mối quan hệ này không được tốt lắm, điều này cũng không bất ngờ. Chỉ là…. Dung cửu tiểu thư ơi, dù ngươi có muốn gây học cho nhân gia cũng nên biểu hiện rõ như thế được không!
Để cho các nàng xem chút biểu diễn hài kịch, mặt lành dạ độc cũng được. Đột nhiên nói trắng ra như thế, các nàng có chút không thích ứng được nha.
“Nhìn vũ khúc chỉ thêm đau mắt, không bằng ăn nhiều một chút đi, món ngon trên đời không chỉ có chừng này, ngày mai ta sẽ tìm thêm chút thực đơn lại đây để ngươi được nếm thử một lần các món ngon trời nam biển bắc.”
Dung Khuynh nghe nói, một trận cảm động: “Dung Dật Bách, huynh thật tốt.”
Dung Dật Bách cười nhạt: “Đúng vậy!”
“Đúng rồi, ca ca thì phải thế này chứ. Mặc dù lúc huynh xảo quyệt trông rất đáng ghét. Nhưng bất quá muội thật lòng cảm ơn huynh vì tới lúc này vẫn nguyện ý cấu kết làm việc xấu với muội.”
Dung Dật Bách:…
“Đây tuy là nói thật, nhưng ta không thích nghe.”
Dung Dật Bách nói như thế, Dung Khuynh nháy mắt liền cười đến nở hoa. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cong cong lên, vừa gây họa vừa đáng yêu!
Dung Dật Bách rủ mắt xuống, muội muội của hắn trước kia luôn mềm mại, ôn thiên nghe lời, hắn vẫn chưa bao giờ vui nổi với nàng. Nhưng bây giờ, Dung Khuynh phá hoại cũng khiến hắn cảm thấy đó là một loại hành động gây động lòng người.
Mặc dù Dung Khuynh luôn cười nhưng vẫn khiến Dung Dật Bách cảm giác rằng nàng sẽ không dễ dàng bị Trạm vương bóp chết trong tay.
Nên hắn mới muốn đánh cuộc một lần, cùng Dung Khuynh đứng chung một chí tuyến. Nếu như thắng, Dung Khuynh được sống, hắn được cơ hội. Nếu như thua, Dung Khuynh chết, con đường làm quan của hắn cũng bị hủy đi hết.
—————
Dung gia.
Trạm vương vậy mà lại chịu nhận đứa bé trong bụng Dung Khuynh? Điều này khiến Dung Lâm ngạc nhiên nghi ngờ khó hiểu, Dung Kỳ nửa mừng nửa lo. Mặc dù tâm tình khác nhau nhưng đều đang mong đợi giống nhau. Nhưng mà nhìn sấp giấy lớn kia, mỗi lần nó đến là mỗi ngày vàng thật bạc trắng liên tục ra khỏi cửa. Rốt cuộc không còn mong đợi nữa, chỉ còn vô cùng lo lắng.
Nếu cứ thế này, còn chưa chờ được ngày Dung Khuynh được thế cho bọn họ thơm lây thì Dung gia đã phá sản trước rồi.
Huống chi Dung Lâm luôn cảm thấy không thiết thực. Vì tình trạng đặc biệt của Trạm vương, Dung Khuynh sao có thể mang thai đơn giản như vậy được? Lỡ như…
Lỡ như đó thật sự hắn không dám nghĩ tới!
“Lão gia, Đại công tử về rồi”
Nghe tiếng, Dung Lâm lập tức mở miệng: “Cho hắn vào.”
“Vâng!”
“Tổ phụ…”
Dung Dật Bách vào nhà, còn chưa mở miệng Dung Lâm đã lên tiếng: “Thế nào rồi? Đã nói với nàng chưa?”
Dung Khuynh mà còn ăn như thế thì Dung gia thật sự sẽ sụp đổ!
Kỳ thật, Dung Lâm rất hoài nghi chuyện Dung Khuynh ăn một bữa cơm mà thôi, sao một ngày lại hao phí nhiều bạc như vậy được. Nhưng khi hắn đi lên trang với Lẫm Nhất một lần, sau khi hắn đứng trong tối tận mắt chứng kiến Dung Khuynh dùng tổ yến súc miệng xong, Dung Lâm thật muốn ngất, ngất vì tức!
Chứng kiến hành động của Dung Khuynh, Dung Lâm có chút hoài nghi, thậm chí có thể nói là khẳng định đứa bé trong bụng Dung Khuynh chắc chắn là của Trạm vương. Bởi vì mang hài tử của Trạm vương nên hành vi mới ngày càng đáng chết hơn.
Dung Khuynh đột biến nháy mắt đã có lí do hợp lí. Bất đây không phải là lúc tìm tòi nghiên cứu cái chuyện này, phải làm thế nào để Dung Khuynh khép lại cái mồm đang không ngừng nhai mới là chuyện khẩn yếu.
“Bẩm tổ phụ, tôn nhi không thấy nàng.” Dung Dật Bách vẻ mặt ôn hòa, mặt mày thanh chính nói dối.
“Cái gì? Không thấy?”
“Đúng vậy! Lẫm hộ vệ không cho ta gặp!” Tiếp tục trợn mắt nói dối, còn nói đến vô cùng dứt khoác.
Dung Lâm sắc mặt khó coi, lẽ nào gia nghiệp trăm năm của Dung gia cuối cùng lại phải hủy bỏ trên cái mồm đang há của Dung Khuynh hay sao? Này thật quá buồn cười!
“Nhưng tôn nhi nhân cơ hội đã tra rõ một chuyện.”
“Chuyện gì?” Dung Lâm thuận miệng hỏi, hắn chẳng hề hứng thú tới.
“Dung gia sắp gặp đại họa ngập đầu!”
Dung Lâm nghe nói, cười lạnh: “Dung gia bây giờ đã đại họa ngập đầu rồi.”
“Nói như thế vậy là tổ phụ đã biết cái thai của Dung Khuynh là do dược vật gây nên rồi sao?”
Dung Dật Bách vừa dứt lời, Dung Lâm sặct đại biến: “Ngươi… Ngươi mới nói cái gì?”
“Xem ra tổ phụ còn chưa biết!”
“Nói cho rõ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Tin bất ngờ thay phiên nhau đến, đánh thẳng vào tai, Dung Lâm chỉ cảm thấy hắn sắp chịu không nổi.
Dung Dật Bách không đáp lại, xoay người đi ngược về phía cửa, phân phó thị vệ thiếp thân và quản gia mỗi người một câu, sau đó nhìn hai người họ lĩnh mệnh rời đi. Dung Dật Bách mới xoay người vào nhà, ngồi xuống: “Chuyện từ đâu mà có, tổ phụ sẽ biết nhanh thôi.”
Dung Lâm đỡ đầu ngồi xuống, hắn muốn biết chậm chút thì hơn, chậm chút thì hơn…
————–
Việt quốc.
Xem phong thư Lẫm hộ vệ từ kinh thành đưa tới, Trạm vương nhẹ nhíu mày, khóe miệng kéo ra một đường cong nhẹ: “Muốn ăn của bổn vương, còn ăn không ít.”
Ăn nhiều như vậy mà vẫn chưa chết no sao!
Vật nhỏ này, sao càng ngày càng thấy chẳng ra cái gì cả? Thân là nữ nhi mà ngày nào cũng ăn như heo. Nàng tưởng mình đang vội vàng ăn tết sao?
Hừ! Cũng may là nữ nhân, nếu là nam nhân chắc chắn cũng là tên khi nam bá nữ.
*khi nam bá nữ: những người đàn ông độc ác, những người đàn bà bá đạo.
Bất quá, dù thân là nữ nhi nhưng nàng vẫn làm ra chuyện quyết rũ nữ nhân khác!
Quả nhiên, chẳng ra cái gì cả!