Tra Vương Tác Phi

Chương 22: Sốt ruột bảo vệ con


Đọc truyện Tra Vương Tác Phi – Chương 22: Sốt ruột bảo vệ con

“Cựu mẫu!” Dung Dật Bách đứng dậy, chào hỏi một tiếng.

Thấy có Dung Dật Bách ở đây, Cố đại phu nhân mắt xẹt qua điều gì đó, vẻ mặt như có điều gì không tự nhiên, bất quá, trong chớp mắt đã trở lại bình thường, mỉm cười thân thiết nói: “Có người đại ca này ở đây bảo vệ cho Khuynh Nhi, khiến ta yên tâm không ít. Nhưng thân thể ngươi cũng không tốt lắm đâu, đừng cố sức quá.”

Dung Dật Bách cười khẽ, ôn nhuận đáp: “Cựu mẫu đừng lo lắng.”

Nói xong, nhìn Dung Khuynh: “Ngươi nói chuyện với cựu mẫu trước đi, ta đến chỗ tổ mẫu báo một tiếng.”

Cố đại phu nhân vừa vào phủ đã đi thẳng đến tiểu viện của Dung Khuynh, có chút không phải phép. Dung Dật Bách ít nhiều cũng phải nên đi báo qua một tiếng với trưởng bối.

“Xem ta này, nóng lòng muốn được nhìn Khuynh Nhi đến quên cả lễ nghi. Vẫn là Bách Nhi biết suy nghĩ chu đáo, ngươi qua nói với Dung lão phu nhân một tiếng đi, ta sẽ đến vấn an lão nhân gia nàng sau.”

Dung Dật Bách gật đầu, đi ra cửa. Lúc đi tới cửa, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn lại nữ tử xinh đẹp quy củ đứng bên cạnh Cố đại phu nhân, ăn mặc không phải như nha đầu, mà cũng chẳng phải như chủ tử! Vậy là….ách….

Dung Dật Bách suy nghĩ, cùng lúc phát hiện Dung Khuynh cũng đang thú vị nhìn chằm chằm nữ tử kia, miệng hắn bất giác cong lên, sau đó thu lại mắt, chậm rãi rời đi!

Dung Khuynh là muội muội của hắn, là muội muội ruột thịt cùng một mẫu, sự an tâm này khi thấy sự thay đổi của Dung Khuynh mà dần dần xuất hiện theo, hắn không ở lại cũng chẳng sao cả! Nhưng thay đổi này là chuyện tốt? Hay là xấu đây? Dung Dật Bách không biết, chỉ là…cảm giác an tâm này cũng không xấu.

“Sắc mặt Khuynh Nhi không tệ!” Sắc mặt không tệ, nói không sai.

Gầy, vết tích thương thế kia, tất cả những thứ đó trong mắt Cố đại phu nhân chẳng là gì cả. Có lẽ, nàng ta còn đang tiếc nuối sao Dung Khuynh lại không bị thương nặng thêm chút, tốt nhất là chết đi, như vậy Cố Đình Dục mới sống yên ổn, nàng ta cũng bớt lo hơn.


Dung Khuynh thầm cười trong lòng, khóe miệng giương cao khẽ mỉm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch có chút tái nhợt, vừa nhìn đã khiến người khác có cảm giác nhu nhược, đây là tự nhiên toát ra chứ không hề giả bộ, trong mắt còn lộ ra một chút mong đợi: “Cựu mẫu đến thăm ta, ta rất vui.”

Cố đại phu nhân cảm thấy không vui. Nhưng vẫn khẽ mỉm cười, rủ mắt xuống, thái độ vô cùng tự nhiên này của Dung Khuynh khiến nàng ta ngứa mắt vô cùng. Trinh tiết đã không còn, mà vẫn còn mặt mũi cười với nàng ta, nàng rốt cuộc đang hi vọng cái gì? Nàng mong đợi cái gì, chẳng lẽ….

“Cựu mẫu, Dục biểu ca hắn… Hắn khỏe không?” Dung Khuynh kéo khăn, lông mi lấp lánh. Hi vọng động tác này sẽ thể hiện ra chút xấu hổ, e sợ như nàng muốn.

Dung Khuynh nói ra câu này, Cố đại phu nhân hoàn toàn cười không nổi, mở miệng, nhưng còn chưa chờ nàng ta nói….

Dung Khuynh đưa tay, lau lau khóe mắt, mở miệng trước, giọng run run: “Thật ra, cựu mẫu không cần cố ý đến thăm ta, ta rất tốt. Cứu biểu ca mà bị thương, cũng đáng….”

Nức nở nghẹn ngào: “Xin cựu mẫu hãy chuyển lời cho biểu ca, nói hắn đừng mãi day dứt trong lòng. Hắn vì theo ta mà làm ra những chuyện quên mình, còn ta lại không thể làm được gì cho hắn, cho nên….”

“Dục Nhi rất tốt, ngươi không cần quan tâm đến nữa.” Cố đại phu nhân cố gắng bình tĩnh, mới kiềm chế không để mình thốt ra hai chữ “đê tiện”. Một nữ nhân tàn hoa bại liễu, sao da mặt lại dày như vậy?

Dung Khuynh nghe xong, ngước mắt, lắc đầu, buồn bã: “Biểu ca hắn trước nay vẫn luôn thế, có gì cũng giấu trong lòng, không chịu nói ra, trong lòng hắn bây giờ chắc chắn cũng đang dậy sóng. Cho nên, cựu mẫu…”

“Nhi tử của ta, ta hiểu rõ nhất. Ngươi cứ lo cho mình trước đi, đừng lo lắng những chuyện dư thừa vô ích đó nữa.” Cố đại phu nhân bắt đầu lí sự.

“Cựu mẫu, ta thân làm biểu muội, chỉ muốn quan tâm biểu ca thôi, lẽ nào cũng không được?” Dung Khuynh nháy mắt xù lông, sợ hãi, u oán. Bộ dạng này là do Dung Khuynh đã cố gắng nhéo bắp đùi mình, mợ nó, đóa bạch liên hoa này quả nhiên đủ mạnh mẽ, rất biết cách đả kích người khác. Quả nhiên….

Cố đại phu nhân căng da mặt, sắc mặt âm trầm như có thể chảy ra nước, không nhịn được nữa, tiện nhân này không thể mềm dẻo được, duỗi tay, nhanh chóng kéo nữ tử đứng sau lưng mình đến trước mặt Dung Khuya: “Biểu ca ngươi đã có Thanh Liên chăm sóc, nên ngươi cứ “an tâm” đi.” Đây chính là bảo nàng hãy hết hi vọng.


Nói xong, Cố đại phu nhân lòng dạ như vẫn chưa thuận, sợ mình đả kích chưa đủ mạnh, bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, bây giờ ngươi cũng không còn là nữ nhân trong sạch, vẫn nên lo cho bản thân mình trước.” Không còn là nữ nhân trong sạch? Ý muốn nói nàng là tàn hoa sao?

“Nếu ngươi thật sự suy nghĩ cho biểu ca ngươi, thì sau này đừng lại gần hắn nữa. Ngươi thế này chỉ càng làm liên lụy cho hắn thôi.” Rất tốt, nói chuyện rất thẳng thắng.

Cố đại phu nhân nói xong, trong lòng rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái được một chút. Sau đó nhìn chằm chằm Dung Khuynh, chờ xem nàng sẽ mắc cỡ đến mức nào, bi thiết khóc lóc nỉ non. Nhưng….

“Thanh Liên! Tên thật là dễ nghe.” Nhìn người cứ tưởng là bạch liên.

Nghe nói như thế, Cố đại phu nhân ngẩn ra, Thanh Liên đang định hành lễ cũng ngưng động tác lại, không khỏi nhìn Dung Khuynh, ánh mắt va chạm trong một chốc, tim không hiểu tại sao bỗng dưng lại đập thình thịch, nàng ta vội cúi đầu xuống, mi mắt khẽ nhúc nhích…

Cửu tiểu thư Dung gia….

Vừa nhìn vào, thứ khiến người ta kinh diễm nhất chính là khuôn mặt. Nhưng lại gần, nổi bật nhất lại là đôi mắt kia.

Trắng đen rõ ràng, long lanh, đen láy, sáng tối hòa lẫn, hoàn toàn không nhìn ra được gì từ trong đó.

Dung Khuynh đúng là giống như lời Thường ma ma nói, rất khác lạ, hay do nàng đã suy nghĩ nhiều?

“Thanh Liên, còn không mau chào hỏi biểu muội Dung Khuynh của ngươi.”


Dung Khuynh phản ứng không như ý muốn, Cố đại phu nhân mở miệng lần nữa, ý muốn cọ xát thêm muối.

“Vâng!” Thanh Liên thu lại suy nghĩ, quỳ gối, hành lễ: “Thanh Liên gặp qua Dung….gặp qua biểu muội.”

Dung Khuynh nhướn mày: “Biểu muội…?”

“Ha ha, ở ngoài đương nhiên không được gọi như thế. Nhưng chúng ta dẫu gì cũng là người một nhà, Thanh Liên lại là thông phòng của Dục Nhi, nàng gọi ngươi một tiếng muội muội cũng không có gì sai. Thế này cũng thể hiện được tính cách thân thiện của ngươi, thẩm nói đúng không?”

Thân thiện? Thúi lắm!

Ở cổ đại này, dù là di nương thì cũng chỉ được xem như một nửa chủ tử, còn thông phòng thì….nô tỳ không ra nô tỳ, chủ tử không ra chủ tử. Thanh Liên thân phận như vậy, gặp Dung Khuynh còn phải hành lễ, tự xưng là nô tỳ. Bây giờ dám gọi Dung Khuynh là biểu muội, đó đã đáng tội chết, chứ đừng nói đến chi là muội muội, đúng là hoang đường.

Loại lễ nghi, quy củ đơn giản nhất này, chẳng lẽ Cố đại phu nhân lại không biết?

Rõ ràng như vậy, nàng ta còn cố ý làm trái lại.

Cố ý đặt vị trí Dung Khuynh ngang hàng với thông phòng, tất cả đều là do quá chán ghét nàng mà thôi! Ý muốn nói, nàng cũng ti tiện như thông phòng đúng không!

Dung Khuynh cười một tiếng, trả lời rất chu đáo: “Nếu là như vậy, cựu mẫu nên xem lại mình lần nữa. Bởi vì, di nương của phụ thân ta không ít, xem ra, cựu mẫu cũng có không ít tỷ muội đâu! Cựu mẫu, chúng ta cùng nói chuyện, cùng nói chuyện đi! Ngươi chờ, ta liền đi gọi….”

“Dung Khuynh…” Cố đại phu nhân gầm nhẹ, mặt đen như đít nồi.

Dung Khuynh nghe thấy, bỗng nhiên lung la lung lay người: “Cựu mẫu, ta có chút chóng mặt….”


Nói còn chưa xong, người còn chưa bị chọc tức cho ngất xỉu, Cố đại phu nhân đã đứng phắt dậy bước ra ngoài. Bị chọc tức mà đi? Hay bị dọa mà đi? Thật là khó đoán.

“Sốt ruột bảo vệ con, có thể giải thích được. Nhưng làm việc không phép không tắc, thì biết nói sao.”

Dung Dật Bách dùng một câu đánh giá hành động của Cố đại phu nhân. Dung Khuynh gật đầu: “Ca ca nói phải”

“Quá khen!”

“Nhưng mà thẩm như thế, đối với ngươi cũng là chuyện tốt.”

Dung Dật Bách nghe vậy, mi mắt khẽ nhúc nhích.

Dung Khuynh ung dung nói: “Ca ca nên đến phủ của cựu phụ một chuyến.”

Dung Khuynh nói xong, Dung Dật Bách ngước mắt, nhìn Dung Khuynh, đôi mắt sắc sâu xa khó dò.

Cố đại phu nhân ném mất khuôn mặt tư cách của một trưởng bối, nên phải cần có người đến bổ sung lại cho nàng ta.

***

Sau khi Dung Dật Bách rời đi, Dung Khuynh còn chưa kịp đặt lưng, đã bị gọi.

“Dung Cửu tiểu thư, Thái hậu nương nương muốn gặp ngươi, mời tiểu thư theo ta tiến cung một chuyến!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.