Trà Trộn Phòng Con Gái

Chương 17


Bạn đang đọc Trà Trộn Phòng Con Gái – Chương 17


Những hạt mưa như những con sóng biển táp vào cửa kính chắn gió của tôi, tiếng sấm ùng ùng vang dội trên bầu trời.
Tôi lái xe thật nhanh trên đường lớn, trong lòng trống rỗng.
Con đường quen thuộc lướt qua hai bên, tôi xuyên qua thành phố, trở về Lam Kiều Hoa Uyển.
Ding ding ding ding ding… Chiếc điện thoại treo trên xe đổ chuông.
Đại Bính vừa rồi không đuổi kịp tôi nên gọi điện thoại: “Lương Mân, cậu lên cơn thần kinh hả? Sao lại đòi quay về?”.
“Tớ về trả nợ”. Tôi nói với cậu ta trong điện thoại.
“Trả nợ? Trả nợ gì?”. Đại Bính ở đầu dây bên kia hỏi tôi.
Tôi im lặng vài giây: “Món nợ ân tình. Cứ coi như một giấc mộng đẹp, tớ không muốn tỉnh dậy sớm”.
“Giấc mộng đẹp cái con khỉ ấy! Đừng trách Đại Bính này không cảnh báo trước, cậu xong rồi, cậu mà chơi tiếp sớm muộn gì cũng bị họ giết sống!”. Đại Bính hò hét trong điện thoại, “Còn nữa, căn phòng này làm thế nào?”.
“Cho cậu ở đấy, cậu đã có người yêu rồi, mau dọn khỏi cái ổ chó của cậu đi!”. Tôi trả lời.
“Này, tớ hỏi cậu một câu thật lòng, cậu dọn về, có phải vì muốn nhường căn phòng này cho tớ không?”. Đại Bính nói.
“Một nửa nguyên nhân. Cậu cứ yên tâm mà sống ở đó đi. Nếu chỗ Tô Tô không thể sống được nữa tớ sẽ tìm chỗ khác”.
“Được, cậu cũng trượng nghĩa đấy”. Đại Bính nói giọng đầy khâm phục trong điện thoại.
“Nói thật, căn phòng tốt như vậy mà cậu nhường cho tớ, tiểu tử cậu còn trượng nghĩa hơn cả tớ. Nếu tớ mà ở lại, thì thật có lỗi với cậu. Không nói nữa, nhớ tập luyện hàng ngày, đống mỡ trên bụng cậu, có thể làm phao cứu sinh rồi đấy. Để hôm khác tớ lại đến mời cậu đi uống rượu”. Tôi nói.
“Haizz, được”. Đại Bính ngắt điện thoại.
Bộp bộp…
Những giọt mưa khác lại dồn dập đổ tới.
Những căn phòng chung cư mái đỏ của Lam Kiều Hoa Uyển mơ hồ dần xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Tôi rẽ vào tiểu khu một cách điêu luyện, dừng xe trước căn chung cư nhỏ của Tô Tô. Tôi vác chiếc túi ra khỏi xe, đứng ở cửa bấm chuông.
Rất nhanh, mưa làm toàn thân tôi ướt đẫm, những tia chớp thoắt ẩn thoắt hiện trên bầu trời.
Ding dong! Ding dong!
Mãi không có ai ra mở cửa, tôi lại bấm chuông một lần nữa.
Hai phút sau, tôi bị nước mưa táp vào ướt sũng, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thảm hại như thế.
Cạch. Cuối cùng cửa cũng mở ra.
“Anh Tiểu Mân?!”. Người mở cửa là Tô Tô, cô bé kinh ngạc, vui sướng nhìn tôi.
Tôi cười ngượng ngùng: “Tô Tô, anh về rồi đây”.
Giọng điệu này nhẹ nhàng như thể tôi vừa đi làm về. Nhưng chiếc túi to đùng trên vai chứng minh tôi vừa chuyển đi giờ lại chuyển về.
“Anh mau vào đi!”. Tô Tô vội vàng kéo tôi vào. Cô bé hoàn toàn không hỏi tôi tại sao lại về.
Tôi vào nhà, đặt chiếc túi bên cạnh cửa. Đi rồi lại quay về, tôi cảm thấy rất mất mặt.
Tô Tô nhìn tôi đau lòng: “Anh Tiểu Mân, chắc anh đứng ngoài lâu lắm rồi hả? Em nghe thấy tiếng chuông cửa, nhưng cứ tưởng là nghe nhầm”.
“Tự nhiên anh lại dọn về, có phải rất ngốc nghếch không?”. Tôi vừa vắt nước trên tóc vừa hỏi Tô Tô.
Tô Tô lắc đầu nguầy nguậy, chu chu miệng, đột ngột bước lên trước một bước, ôm chặt lấy tôi: “Anh Tiểu Mân, anh quay về là tốt rồi! Em còn tưởng anh mãi mãi không về nữa!”.
“Ngốc ạ, người anh đang ướt, em ôm anh làm gì?”. Hai tay tôi vỗ nhẹ lên hai bờ vai mềm mại của cô bé.
“Em cứ nghĩ mãi mãi không được gặp anh Tiểu Mân nữa! Anh Đới Duy đi rồi, anh Tiểu Mân cũng đi, các anh đều không cần em nữa!”. Tô Tô càng ôm tôi chặt hơn.
Giọng nói của cô bé dần chuyển từ vui sướng sang thầm thì, lặp đi lặp lại. Tôi khẽ đẩy cô bé ra, mới phát hiện Tô Tô đang khóc.
“Cô bé ngốc, khóc gì chứ?”. Lòng tôi thoáng xót xa, giơ tay lên lau nước mắt cho cô bé, dịu dàng nói.
“Không có, tại dạo gần đây sống cùng anh Tiểu Mân vui quá, em không nỡ xa anh”. Tô Tô cắn môi, vừa lắc người, vừa gượng cười, nói.
Dáng vẻ khóc lóc yếu đuối của cô bé thực sự khiến người khác rất đau lòng. Tôi lau khuôn mặt hoen đầy nước mắt của cô bé, trái tim vừa rồi còn lạnh lẽo, giờ đã dần trở nên ấm áp.
Thực ra tôi sớm đã cảm thấy, lần này tôi chuyển đi, người không nỡ rời xa tôi nhất là Tô Tô.
“Ba người kia đâu em?”. Tôi hỏi Tô Tô.
“Ba chị ấy đều ở trong phòng, chắc không nghe thấy chuông cửa. Tiếng mưa bên ngoài to quá”. Tô Tô cố gắng cười, lau khuôn mặt ngấn lệ, “Em đi gọi các chị ấy nhé!”.
“Không cần đâu!”. Tôi vội vàng gọi cô bé lại.
“Không, phải gọi, phải gọi!”. Tô Tô vui mừng chạy đến phòng họ, gõ cửa từng phòng một, “Chị Linh Huyên, chị Hiểu Ngưng, chị Lộ Lộ, mau ra đây! Anh Tiểu Mân về rồi này!”.
Cánh cửa ba căn phòng gần như mở ra cùng lúc.
Ba cô gái mặc quần áo ngủ, gần như đồng thời xuất hiện trước cửa phòng mình.

“Anh về rồi hả?”. Linh Huyên bước lại bên tôi, quan tâm hỏi. Cách chào hỏi này như thể tôi vừa đi làm về, chỉ có điều về nhà hơi muộn mà thôi.
“Hứ, sớm đã biết anh ta thế nào cũng về mà”. Trình Lộ lập tức nói.
Hiểu Ngưng không nói gì, lặng lẽ nhìn tôi.
“Bên ngoài trời mưa to lắm hả anh?”. Linh Huyên đến trước mặt tôi, thấy toàn thân tôi ướt sũng.
“Dạ, anh Tiểu Mân đứng đợi bên ngoài rất lâu, lúc đầu em không nghe thấy tiếng chuông cửa”. Tô Tô đứng bên cạnh áy náy nói.
Trình Lộ nhìn tôi mấy giây, đi đến sofa, cầm một chiếc chìa khóa ném cho tôi: “Này, cho anh đấy!”.
Tôi xòe tay đỡ lấy chiếc chìa khóa trong không trung, không biết nói gì.
Linh Huyên nhìn tôi: “Về là tốt rồi, anh mau đi tắm đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh”.
“Nếu anh bị cảm thì cứ nói với em một tiếng”. Hiểu Ngưng đột ngột lên tiếng.
“Chị Hiểu Ngưng là bác sĩ gia đình của chúng ta, anh Tiểu Mân, sau này anh khó chịu chỗ nào cứ tìm chị ấy, đảm bảo khỏi bệnh!”. Cuối cùng Tô Tô cũng đã khôi phục lại vẻ sôi nổi hoạt bát vốn có, tươi cười loanh quanh bên tôi, nói.
“Loại người này thì sao mắc bệnh được?”. Trình Lộ làu bàu một câu, rồi về phòng cô ta.
“Chị Lộ Lộ, chẳng phải đã hẹn trước hôm nay sẽ tắm chung với nhau sao?”. Tôi Tô hét gọi cô ta.
“Hôm nay tự dưng lại mưa, trời lạnh rồi, để mai nhé”. Trình Lộ lười biếng đáp lại.
“Vâng, chị Lộ Lộ, mai chị phải kỳ lưng cho em đấy, hai tuần trước em đã kỳ cho chị rồi”. Tô Tô cong môi nói.
“Nhớ sai rồi, lần trước em kỳ cho chị mà”. Linh Huyên nói xen vào, rồi mỉm cười nhìn Tô Tô, “Hôm nay hơi lạnh, chuyện tắm gội để mai về nói tiếp nhé, không biết qua hai tuần, cơ thể em Tô Tô nhà chúng ta có biến đổi lớn nào không nhỉ?”.
“Chị Linh Huyên đáng ghét, lúc nào cũng đả kích em”. Tô Tô làm ra vẻ tức giận lườm Linh Huyên một cái.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tô Tô, Hiểu Ngưng cũng không nhịn được cười.
“Chị Hiểu Ngưng, chị cũng cười em, cách chị dạy em lần trước chẳng có tác dụng gì cả”. Tiếp đó Tô Tô lại trách móc Hiểu Ngưng.
“Sao lại không có tác dụng? Chắc chắn là em xoa bóp sai huyệt rồi”. Hiểu Ngưng để tay lên ngực Tô Tô, “Là ở đây này”.
“Ha ha, buồn quá!”. Tô Tô ôm ngực, lùi lại sau hai bước, vừa vặn ngã vào lòng tôi.
Dường như tôi trở về đây, không khí căn nhà lại trở nên nhộn nhịp tươi vui trở lại.
“Chị Linh Huyên, hôm nay em muốn ngủ với anh Tiểu Mân”. Đột nhiên Tô Tô nói với Linh Huyên bằng giọng ngọt như mía lùi.
“Em ấy à, lúc trước còn nói sẽ ngủ cùng chị, giờ anh Lương Mân về rồi em lại quấn lấy anh ấy”. Linh Huyên khẽ nhéo mũi Tô Tô, “Được rồi, chỉ cần anh Lương Mân không thấy phiền, em thích ngủ ở đâu thì ngủ”.
Quả nhiên Tô Tô quay lại nhìn tôi: “Anh Tiểu Mân, hôm nay em ngủ với anh, có được không?”.
“ờ…” tôi nhìn cô bé Tô Tô hoạt bát lanh lợi, trong lòng băn khoăn, nhưng lại không dám đồng ý một
cách dễ dàng, vượt qua ranh giới nửa bước.
Lần trước buôn chuyện với Tô Tô đến nửa đêm, về sau tôi mệt, mơ mơ màng màng ngủ quên mất lúc nào. Tình trạng tinh thần hôm nay tốt hơn nhiều so với hôm đó, chỉ sợ…
“Tô Tô muốn ngủ với anh, thì anh cứ để con bé ngủ phòng anh đi. Con bé này, cứ đến ngày mưa là không chịu an phận. Em mang chăn của con bé sang phòng anh”. Linh Huyên nói.
“Hả, hai cái chăn ư?”. Tôi hỏi.
“Vâng, không phải vì sợ điều gì cả, mà tại Tô Tô thích cuốn chăn khi ngủ, để anh bị lạnh thì không hay thôi”. Linh Huyên vừa nói vừa đi vào phòng Tô Tô. Dường như theo cô ấy, Tô Tô ngủ phòng tôi không có bất cứ vấn đề gì cả.
“Hi hi…”. Tô Tô vui vẻ cười, cố tình nói: “Anh Tiểu Mân mau đi tắm đi, tắm rửa sạch sẽ, rồi lên giường đợi em nhé!”.
Tuy Tô Tô chỉ nói đùa, nhưng lời nói đó lại khiến lòng tôi hơi chao đảo một chút.
Tôi lắc đầu, đi về phòng mình, chuẩn bị tắm nước nóng cho thoải mái. Đột nhiên, tôi cảm giác như có một ánh mắt cứ nhìn tôi chằm chằm từ đầu đến cuối, quay đầu lại, Hiểu Ngưng đang nhìn tôi.
Đừng có làm gì với Tô Tô. Tôi có thể đọc được ý tứ trong mắt Hiểu Ngưng.
Toàn thân tôi như ngập trong nước lạnh. Nhưng tôi lại cảm thấy, Hiểu Ngưng không hề có ý phản đối sự trở lại của tôi.
Quần áo ướt sũng khiến tôi càng lạnh hơn, tôi vội vàng về phòng mình tắm nước nóng cho đỡ lạnh.
Chờ tôi tắm xong, đi từ nhà tắm ra, trong phòng không có Tô Tô, nhưng lại có ba người Hiểu Ngưng, Linh Huyên và Trình Lộ.
“Mọi người… làm gì thế?”. Tôi hỏi họ.
“Kiểm tra phòng”. Linh Huyên trả lời.
Lòng tôi bỗng giật thót, nghĩ bụng chẳng lẽ họ đã nghi ngờ tôi?
“Lương Mân, có một số chuyện em phải trao đổi với anh”. Linh Huyên bước lên kéo tôi đi sang bên cạnh, “Tô Tô sợ sấm sét, anh có biết không?”.
“Anh không rõ lắm”. Tôi trả lời.
“ừm, sớm muộn gì anh cũng phải biết. Mỗi lần đến ngày mưa gió có sấm sét, ba bọn em đều rất căng thẳng lo lắng, bởi vì Tô Tô nhất thiết, nhất thiết không được nghe thấy tiếng sấm”.
Vẻ mặt Linh Huyên vô cùng nghiêm trọng, lại đặc biệt nhấn mạnh vào bốn chữ “nhất thiết nhất thiết”, càng làm tôi chú ý hơn.
“Nếu nghe thấy tiếng sấm thì sao?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Sẽ có một số chuyện không hay xảy ra, em rất khó miêu tả. Nhưng tốt nhất anh cũng không nên tò mò như vậy, sẽ hại Tô Tô đấy”. Linh Huyên nhìn tôi vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, như ép tôi phải thề độc.

“Linh Huyên, độ kín của cửa sổ ổn”. Trình Lộ đứng cạnh cửa sổ nói.
“Rèm cửa cũng kéo kín lại rồi, trong phòng không có phản quang, không thể nhìn thấy tia chớp bên ngoài”. Hiểu Ngưng tiếp lời.
Tôi thấy họ kiểm tra kỹ càng như vậy, bất giác cảm thấy sự chăm sóc của họ với Tô Tô quá cẩn thận.
“Tô Tô giao cho anh đấy, em nhắc anh một lần nữa, nhất thiết nhất thiết đừng để con bé tỉnh giấc lúc nửa đêm, con bé ngủ say thì cứ để cho con bé ngủ tiếp”. Linh Huyên lại dặn dò tôi một lần nữa, vẻ mặt vẫn nghiêm trọng như thế.
“Con bé không được nghe tiếng sấm, thế ban ngày thì làm thế nào?”. Tôi hỏi.
“Ban ngày không nghiêm trọng, con bé chỉ sợ tiếng sấm vào ban đêm thôi. Thế nên, đây cũng là nguyên nhân vì sao con bé không thể ở trong ký túc xá”. Linh Huyên giải thích.
“Anh nhớ nhé, nhất thiết nhất thiết không được để con bé tỉnh dậy lúc trời có sấm”. Lúc Linh Huyên cùng Hiểu Ngưng, Trình Lộ đi ra khỏi phòng còn ngoái đầu lại dặn dò một câu.
Không biết vì sao, thấy Linh Huyên nói vậy tôi lại hơi rợn tóc gáy.
Bọn họ vừa đi không lâu thì Tô Tô vui vẻ chạy vào phòng tôi, ngửi ngửi khắp người tôi: “Anh Tiểu Mân tắm xong thơm quá, tốt rồi”.
“Tối nay anh nhờ cả vào em đấy”. Tôi nhìn Tô Tô, nói nửa đùa nửa thật.
“Được thôi, tối nay đại gia mua em, ha ha ha!”. Tô Tô cười sung sướng, vỗ mạnh vào vai tôi.
Bên ngoài thoáng qua những tiếng sấm nhỏ, lòng tôi bỗng thấy lo lắng bất an.
Tô Tô đang hưng phấn nên không nghe thấy tiếng sấm, nhảy một cái đã chui tọt vào trong chăn, vẫy vẫy tay gọi tôi: “Anh Tiểu Mân, mau lên đi!”.
Cô bé mặc bộ đồ ngủ cotton màu hồng, nhìn đáng yêu như một con thú nhỏ. Tôi cởi dép, chui vào chăn.
“Chị Linh Huyên đúng thật là, ban đêm em có cuộn chăn đâu chứ?”. Tô Tô xoay người, như một chú giun nhỏ luồn từ chăn cô bé sang chăn tôi, rồi lăn thẳng vào lòng tôi, sau đó mới an phận nằm yên.
“Anh Tiểu Mân, ôm em đi”. Tô Tô quay đầu lại nhìn tôi, nói.
“Em thích được người khác ôm hả, không sợ tay anh đè lên làm em đau sao?”. Tôi hỏi.
“Em thích được các chị ấy ôm khi ngủ, nhưng nếu không phải ngày mưa thì các chị ấy nhất quyết không chịu cho em ngủ cùng phòng, ừm, em cũng thích được anh Tiểu Mân ôm, cơ thể anh rất ấm, rất dễ chịu”. Tô Tô thật thà nói.
Tôi chỉ mỉm cười, ôm eo cô bé. Bờ lưng mềm mại của Tô Tô áp sát vào ngực tôi, mùi hương tóc thoảng vào mũi tôi.
“Ngày trước khi Đới Duy ở đây em cũng thường thế này hả?”. Tôi hỏi Tô Tô.
“Anh Đới Duy thì còn lâu! Anh ấy không thích em quấn lấy anh ấy, nhưng anh ấy là người rất tốt, chỉ có điều nhiều khi thật thà quá, không thú vị như anh Tiểu Mân”. Tô Tô đột ngột quay người lại, đối diện với tôi, nũng nịu nói.
Qua bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tôi thấy chiếc cổ nhỏ nhắn của cô bé, và cả bầu ngực thoắt ẩn thoắt hiện. Không đến mức có thể gọi là gợi cảm, nhưng nói thế nào thì nói, tấm thân nhỏ nhắn của Tô Tô khiến đàn ông có cảm giác muốn chiếm hữu.
“Anh Tiểu Mân, sao anh lại lùi ra sau thế?”. Tô Tô nhìn tôi một cách kỳ lạ, hỏi.
Cô bé lại tiến lên trước vài centimet, cố áp sát vào ngực tôi.
“Tô Tô, em mau ngủ đi. Chẳng phải mai là lễ Tình nhân à, chúng ta đi chơi cả ngày nhé”.
Tôi nhìn gương mặt xinh xẻo, rồi lướt qua thân hình xinh đẹp của cô bé, dỗ dành.
“Phải rồi, ngày mai là lễ Tình nhân, ha ha! Em nghe nói chỉ mưa nốt hôm nay thôi, mai tiết trời sẽ rất đẹp”. Tô Tô vui vẻ nói.
“Thế sao em không mau đi ngủ đi hả? Ngày mai mắt díp lại buồn ngủ bọn anh không cho em đi cùng đâu”. Tôi bắt lấy bờ eo thon nhỏ của cô bé, nói.
“Dạ. Anh Tiểu Mân, anh xoa lưng cho em đi, em rất thích người khác xoa lưng ình, mọi lần bọn chị Linh Huyên xoa cho em là em ngủ rất nhanh”. Tô Tô lật người một cái, quay lưng vào tôi.
Cô bé không nhiệt tình áp sát vào người tôi nữa, cuối cùng tôi cũng được giải thoát.
“Anh cho tay vào xoa lưng cho em đi!”. Thấy tôi ngập ngừng không có phản ứng gì, Tô Tô giục giã.
Thế là, tôi cho tay vào áo ngủ, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cô bé. Làn da Tô Tô mịn màng, nõn nà, như một miếng ngọc ấm đã được mài giũa.
“Vần là chị Linh Huyên xoa dễ chịu nhất, bên trái bên phải, mạnh thêm chút nữa…”. Tô Tô vừa nhắc nhở tôi, vừa không quên bình phẩm và chỉ đạo.
Khoảng chừng mười phút sau, hơi thở của Tô Tô trở nên đều đặn, nhẹ nhàng, mới thế mà đã ngủ thật rồi.
Tôi sợ cô bé tỉnh giấc, nên vẫn tiếp tục xoa lưng thêm năm phút nữa, cho đến khi xác nhận cô bé ngủ rất say rồi mới rút tay ra.
Trên tay vẫn thoang thoảng mùi thơm của Tô Tô, cảm giác mềm mại ấm áp vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay.
Nằm cùng một tiểu mỹ nữ trong một cái chăn như vậy, phải kiềm chế hết mọi dục vọng, quả thật là một chuyện quá khó. Mà Tô Tô lại tin tưởng tôi như thế, nếu lúc này để lộ ra bản tính lang sói thì chẳng khác nào bọn hạ lưu.
Tôi hít một hơi thật sâu, tay trái đưa ra phía trước, khẽ khàng ôm cô bé vào lòng.
Tuy còn cách cả bộ quần áo ngủ nhưng vẫn có thể cảm nhận một cách rõ ràng chiếc bụng phẳng và phần ngực nhô lên của Tô Tô. Cặp đùi săn chắc và cặp chân thon dài của cô bé áp sát vào người tôi, hoàn toàn không phòng bị, khẽ rung nhè nhẹ theo hơi thở.
Tôi nhẹ nhàng áp sát lại, nhìn chiếc tai trắng nhỏ xinh ẩn hiện dưới làn tóc rối, không kiềm chế được bản thân, khẽ chạm môi vào chiếc tai nhỏ mềm mại ấy.
Đùng đùng!
Bên ngoài tiếng sấm vang rền.
Tiếng sấm này vừa to vừa đột ngột, đến ngay cả tôi cũng giật mình.
“ưm… ưm…”. Miệng Tô Tô lẩm bẩm cái gì đó, dường như sắp tỉnh giấc vì tiếng sấm này.

Đột nhiên tôi nhớ đến lời cảnh báo của Linh Huyên, vội vàng kéo chăn lên, phủ kín tai Tô Tô.
“Anh Tiểu Mân…”. Cuối cùng tôi cũng nghe rõ Tô Tô nói gì, cùng với tiếng gọi mơ màng, cô bé xoay người rúc vào lòng tôi.
Cánh tay nhỏ nhắn của Tô Tô theo bản năng chắn trước ngực tôi, vừa hay ôm quanh ngực cô bé. Bàn tay nắm lại thành nắm đấm để cạnh miệng, vô cùng đáng yêu. Dáng vẻ nhỏ nhắn, yên bình, trông như thiên thần đang ngủ say.
Uỳnh…
Đúng lúc này, sấm nổ ùng ùng bên ngoài.
Xoẹt! Xoẹt! Từng tia chớp lóe sáng bên ngoài cửa sổ.
Xem ra ngày mai tiết trời quả thật rất đẹp, tôi thầm nghĩ.
Tôi cúi đầu xuống hôn lên trán Tô Tô, ôm cô bé vào lòng.
Dưới ánh sáng của những tia chớp, tôi nhìn cô bé từ khoảng cách rất gần. Vệt nước mắt còn hoen nơi khóe mắt cô bé.
Anh sẽ không bỏ đi nữa đâu. Tôi khẽ nói với cô bé. Đùng!
Một tiếng sấm vang trời như quả bom tấn nổ tung bên ngoài cửa sổ.
Tô Tô chuyển mình, càng rúc sâu vào lòng tôi hơn.
Như thể cho dù súng đạn vần vũ tứ phía thì lòng tôi vẫn là nơi trú ẩn an toàn duy nhất của Tô Tô. “Anh Tiểu Mân! Anh Tiểu Mân!”.
Giọng nói nhẹ nhàng, mượt mà truyền vào tai tôi.
Tôi mở mắt, thấy Tô Tô dịu dàng, đáng yêu đang ngồi trên người, mỉm cười nhìn mình.
Bên ngoài cửa sổ, gió đã ngừng, mưa đã tạnh, ánh nắng rạng ngời.
“Anh Tiểu Mân tệ quá, biết em sợ sấm mà vẫn ngủ say như chết”. Tô Tô ngồi trên người tôi, khẽ đấm vào bả vai tôi.
Nhìn dáng vẻ nhõng nhẽo của cô bé, tôi thực sự muốn ôm cô bé thật chặt vào lòng. Trải qua một đêm trốn tránh sấm sét theo bản năng, mái tóc Tô Tô hơi rối, nhìn cô bé xinh đẹp hơn một cách lạ thường. Bộ đồ ngủ rộng thùng thình phủ lấy thân hình bé nhỏ của cô bé, trông rất thanh thoát, hoạt bát. Làn da nõn nà và thân hình mềm mại, cộng với tư thế hoàn toàn không phòng bị, cho dù là điểm nào cũng khiến lòng tôi xao xuyến.
“Em ấy à, có biết tối qua anh ngồi canh em đến tận nửa đêm không?”. Tôi nắm lấy cánh tay đang múa may của cô bé, phản bác.
“Thật thế ạ?”. Tô Tô mở to mắt, ngây thơ hỏi tôi.
“Nếu không em lại ngủ ngon được như vậy à? Cô bé ngốc”. Tôi khẽ kéo Tô Tô lại, choàng tay ôm bờ vai nhỏ nhắn của cô bé.
“Anh Tiểu Mân tốt bụng thật đấy!”. Tô Tô cười vui vẻ, định ngả vào lòng tôi theo thói quen.
Cốc cốc cốc…
Bỗng nhiên có người gõ cửa, tôi giật thót mình, vội vàng vịn vào người Tô Tô, ngồi dậy. Linh Huyên, Hiểu Ngưng và Trình Lộ cùng xuất hiện trước cửa. Họ đều trang điểm rất xinh đẹp, như ba tia sáng, quá chói mắt đến mức tôi không biết nên tập trung sự chú ý của mình vào ai.
“Mặt trời sắp chiếu đến mông rồi mà vẫn còn ngủ à?”. Linh Huyên thấy tôi và Tô Tô vẫn ở trên giường, cười nói.
“Chiếu đến mông anh Tiểu Mân, không chiếu đến mông em”. Tô Tô tinh nghịch nói, rồi ngồi dậy, thò chân ra nhảy xuống, chạy đến trước mặt Linh Huyên.
Linh Huyên dang tay ra ôm lấy Tô Tô: “Mau đi thay quần áo đi, chúng ta đi dạo phố. Mưa gần cả tuần, khó khăn lắm mới có ngày tiết trời đẹp như hôm nay, lại là thứ bảy nữa, chắc ông thần phụ trách làm mưa cũng nghỉ thứ bảy, chủ nhật nhỉ”.
“Chị Linh Huyên, truyện cười của chị chẳng buồn cười tẹo nào cả”. Tô Tô lè lưỡi về phía Linh Huyên, quay người xỏ đôi dép màu hồng của mình vào, chạy về phòng thay quần áo.
“Anh cũng mau dậy đi, hôm nay là lễ Tình nhân, coi như thỏa ước nguyện của Tô Tô, đi chơi cùng con bé một ngày nhé”. Linh Huyên thấy Tô Tô đã chạy về phòng, quay lại nói với tôi.
“ừ”. Tôi đồng ý rất nhanh, rồi kéo chăn, nhìn ba cô gái đang đứng bất động ở cửa, “Các em cũng ra ngoài đi, anh còn thay quần áo”.
“Xí, gay mà cũng biết ngại ngùng”. Trình Lộ nói, vừa nói vừa quay người.
Tôi nhìn cô ta, phản kích: “Thế lần sau cô thay đồ trước mặt tôi nhé”.
Cô ta quay đầu lại lườm tôi, rồi đi về phía phòng khách. Linh Huyên mỉm cười với tôi, ý bảo đừng để tâm đến cái mồm độc địa của Trình Lộ, rồi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho tôi.
Hiểu Ngưng không nói gì, đi vào kéo rèm cửa, rồi rời khỏi phòng tôi mà vẫn không nói câu nào.
Căn phòng bị đóng kín cả đêm, không khí tươi mới bên ngoài ùa vào làm căn phòng càng trở nên thoáng đãng hơn. Phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cho dù là những căn nhà, những cái cây hay là chiếc BMW của tôi đều như sáng bóng lên nhờ cơn mưa rào đêm qua.
Tôi cúi đầu xuống tìm chiếc túi, định rút quần áo ra mặc thì bỗng phát hiện chiếc túi tối qua vẫn còn nằm trên sàn nhà không cánh mà bay. Lại đột nhiên phát hiện cái giá vốn trống rỗng giờ đã chất đầy sách, không những thế còn phân loại đâu ra đấy, vô cùng ngăn nắp.
Tôi mở tủ quần áo, quần áo bên trong đã được treo lên rất cẩn thận, áo sơ mi thì được gấp ngay ngắn như vừa mua ở tiệm về.
Cô Tấm thảo hiền? Trong đầu tôi lập tức thoáng qua bốn tiếng này.
Nghĩ ngợi một lúc, chắc là Linh Huyên nhân lúc tôi ngủ đã lén đến sắp xếp giúp tôi. Chắc là sau lúc nửa đêm, cô ấy đến xem Tô Tô đã ngủ chưa, thấy chiếc túi tôi mới chuyển về, nhân tiện thu dọn luôn hộ tôi.
Haizz, Linh Huyên đúng là vợ thảo mẹ hiền, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, ai lấy được cô ấy đúng là được hưởng phúc cả đời.
Tôi vừa khen ngợi vừa rút một bộ quần áo xuống, mặc lên người.
Đợi đến khi tôi bước ra phòng khách, Tô Tô đã thay sang một chiếc váy ngắn vô cùng đáng yêu, cũng khá gợi cảm. Chiếc váy ngắn có hai quai màu sáng, kết hợp với chiếc áo phông rộng làm những đường cong trên cơ thể hiện ra rất cuốn hút, trông rất ra dáng nữ sinh, lại cũng vô cùng hoạt bát xinh đẹp.
Bây giờ vẫn là đầu xuân, trời lúc ấm lúc lạnh, Tô Tô cuối cùng vẫn sợ lạnh nên còn đi thêm đôi tất dài màu đen, làm hiện rõ những đường cong xinh xắn trên đôi chân thon dài, đến cả người có thân hình tuyệt hảo như Trình Lộ cũng phải nhìn trân trân vào đôi chân của Tô Tô, vô tình lộ rõ vẻ hâm mộ.
Ngoài Tô Tô, ba cô gái còn lại mỗi người đều có những nét đẹp riêng, chỉ có điều Tô Tô biết hôm nay tôi sẽ đi dạo phố cùng họ nên vui sướng, cứ tíu ta tíu tít, vô cùng hoạt bát, trông càng nổi bật hơn.
Rất nhanh, sau khi ăn bánh mỳ và uống sữa, năm người chúng tôi ăn mặc chỉnh tề, cùng chui vào BMW, tiến thẳng về phía khu phố phồn hoa nhất Bình Hải.
Tính ra, đây là lần đầu tiên tôi đi dạo phố cùng họ. Dạo trước công việc bận rộn quá, hôm nay coi như cho phép bản thân thả lỏng một chút.
Sự thực chứng minh sức hút của tứ đại mỹ nữ quá lớn, bên trái hai cô, bên phải hai cô, ánh mắt của tất cả mọi người đi đường đều đổ dồn vào vị trí trung tâm là tôi.
“Tên này chắc là đạo diễn hả? Nếu không cũng là giáo viên trường nghệ thuật, chả phải hạng tốt đẹp gì…”. Tôi nghe thấy mấy nam sinh đi qua bên cạnh bình luận, trong giọng nói ẩn chứa sự đố kị và phẫn nộ.
“Ha ha, anh Tiểu Mân, họ đều nói anh là đạo diễn kìa!”. Tô Tô bước lên trước mặt tôi, vui vẻ khoác tay tôi, nói.
“Mấy lời đó chẳng tốt đẹp gì…”. Tôi nói.
Trình Lộ đi bên cạnh tôi nhếch mép cười, nhưng không nói câu nào.
Các cửa hàng xung quanh đều trang trí rất vui mắt, lễ Tình nhân trắng được các nhà kinh doanh làm cho trở nên càng náo nhiệt. Lần này lại đúng vào dịp thứ bảy chủ nhật, đâu đâu cũng là những cặp tình nhân tay trong tay, nhưng một người mà dắt theo bốn mỹ nữ như tôi thì quả thật rất hiếm thấy.
Nhưng tôi thực sự không có hứng thú với việc đi shopping, lúc nào cũng là bốn người họ vào bên trong còn tôi đứng ngoài chờ.

“Anh Tiểu Mân, em muốn ăn pizza!”. Lúc từ trong shop chạy ra Tô Tô nói với tôi.
Hôm nay tâm trạng cô bé rất vui vẻ, giống như ánh mặt trời giữa trưa, tràn đầy sức sống.
“Được, hôm nay Tô Tô vui như vậy, anh khao”. Tôi nói.
“Tuyệt quá!”. Tô Tô vui đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên.
Trình Lộ, Linh Huyên, Hiểu Ngưng nhìn Tô Tô, lắc đầu vẻ bó tay vì cô bé. Dạo này, đây có lẽ là lần Tô Tô phấn khích nhất mà họ được thấy.
Chúng tôi vào tiệm bánh pizza, những bàn cạnh cửa sổ đều đã có người ngồi, đành phải ngồi vào chiếc bàn trống ở giữa. Chắc vì hôm nay là lễ Tình nhân lại là ngày nghỉ nữa, nên trong tiệm rất đông khách, tôi gọi một chiếc bánh pizza mười hai tấc, rồi cả bọn ngồi chờ nhân viên phục vụ bê đến.
Tô Tô tíu ta tíu tít tính chuyện chiều đi đâu tiếp, bọn Linh Huyên thì nêu một vài ý kiến cho cô bé tham khảo. Chúng tôi ngồi chính giữa tiệm bánh, mọi người đều nhìn chúng tôi, không còn nghi ngờ gì nữa, tứ đại mỹ nữ đã nhanh chóng đã thu hút ánh nhìn của tất cả những vị khách vô vị đang ngồi chờ pizza.
Cứ như vậy, tôi càng không dám ngó nghiêng xung quanh, chỉ dám cúi đầu lật đi lật lại quyển thực đơn, tránh bắt gặp những ánh mắt đố kị của những anh chàng đầy sức hấp dẫn kia.
“Thưa anh, xin lỗi, bánh mười hai tấc chỗ chúng tôi không còn. Hay là thế này, tôi đổi cho anh thành một cái chín tấc và một cái sáu tấc, không tính thêm tiền của anh. Chín tấc với sáu tấc, anh vẫn được lợi mà”. Cô phục vụ có dáng vẻ của một sinh viên đi làm thêm vào cuối tuần đi đến và nói.
“Thôi, cũng được”. Tôi cũng không nghĩ nhiều và trả lời.
“Không có là không có, làm gì mà phải lừa người ta chứ?”. Khi cô phục vụ vừa định đi khỏi, Hiểu Ngưng, cô gái không hay nói chuyện với người khác đột nhiên lên tiếng.
“Chị nói tôi lừa người?”. Cô phục vụ quay lại, nhìn Hiểu Ngưng vẻ không phục.
“Thái độ của cô không đúng, rõ ràng là chúng tôi chịu thiệt, cô còn nói như chúng tôi được lợi không bằng”. Hiểu Ngưng thản nhiên nhìn cô ta, bình tĩnh nói.
Cô phục vụ nhìn Hiểu Ngưng, vẫn là vẻ mặt không phục, nhưng vào thời điểm khách đông như thế này, cũng không dám tùy tiện tranh cãi với khách.
“Biết diện tích hình tròn tính thế nào không? Pizza mười hai tấc, diện tích là 3,14 x6x6 = 113. Bánh pizza chín tấc, diện tích là 3,14 X 4,5 X 4,5 = 63. Pizza sáu tấc, diện tích là 3,14 X 3 X 3 = 28. Bánh chín tấc cộng thêm bánh sáu tấc, diện tích là 91, kém diện tích của bánh mười hai tấc những hai mươi hai tấc, cái diện tích thiếu này gần bằng một cái bánh sáu tấc. Không còn bánh mười hai tấc thì chúng tôi có thể hiểu được, nhưng cô lừa khách không giỏi toán học là có ý gì?”. Hiểu Ngưng khoan thai nói.
Những lời này của cô ấy không những làm cho cô phục vụ không nói được lời nào mà còn khiến chúng tôi vô cùng ngạc nhiên.
Tôi ăn pizza bao nhiêu năm như thế, nhưng cũng không bao giờ nghĩ bánh chín tấc cộng với bánh sáu tấc lại nhỏ hơn bánh mười hai tấc. Mà câu “khách không giỏi toán” vô hình trung đã bao gồm cả tôi ở trong đó, làm tôi cũng toát mồ hôi.
Trước đây tôi không hề biết, khả năng toán học của Hiểu Ngưng hoặc trình độ về các môn tự nhiên lại giỏi đến vậy. Sự phản ứng và khả năng tính toán này, một anh chàng sinh viên giỏi khối tự nhiên đối diện với cô, e rằng cũng phải thua một bậc.
“Tính rất hay”. Khách hàng bên cạnh đột nhiên vỗ tay tán thưởng, những người khách còn lại cũng lần lượt vỗ tay theo.
Cô phục vụ bối rối nhìn xung quanh, hậm hực nói: “Để tôi đi báo cáo với ông chủ, đưa thêm một bánh pizza sáu tấc cho các anh chị”.
“Tùy cô”. Hiểu Ngưng lạnh nhạt nói.
Cuối cùng, chủ tiệm đưa thêm cho chúng tôi một bánh sáu tấc, ngoài ra còn chân thành xin lỗi chúng tôi. Việc này làm tôi lĩnh hội được một cách đầy đủ sự cần thiết của việc học tốt các môn tự nhiên.
Ba suất pizza, chúng tôi ăn no căng bụng. Đặc biệt là Tô Tô, vừa lau miệng vừa gặm bánh, hoàn toàn không có dáng dấp của một thục nữ, xem ra cô bé đói quá rồi.
Buổi chiều dạo phố ở quanh đấy, sau đó tôi đưa bọn họ về Học viện Thương mại Hoa Đông, trường cũ của tôi. Từ khi tốt nghiệp, ngoài lần lái xe đưa Tô Tô vào trường, đã hơn một năm tôi chưa về thăm lại ngôi trường này.
Xe của tôi đầy bùn đất, chiếc BMW “màu tro” đi trong trường không gây sự chú ý. Hơn nữa, bốn người bọn họ ngồi trong xe, vừa đủ kín chỗ.
Đi sâu vào trong trường, tôi đỗ xe ở bên cạnh giảng đường, sau đó chúng tôi xuống đi bộ. Từ khi tốt nghiệp, lần đầu tiên thực sự đi lại trên con đường trong khuôn viên trường, nhìn những tòa nhà quen thuộc ở xung quanh, tôi có một cảm giác thật kỳ lạ, dường như mình vẫn chưa tốt nghiệp, mà đang chuẩn bị lên lớp học môn gì đó.
“Anh Tiểu Mân, những tòa nhà này anh vẫn còn nhớ rõ chứ ạ?”. Tô Tô vui vẻ đi bên tôi, hỏi.
“Anh chắc chắn thuộc chỗ này hơn em, anh học ở đây bốn năm, còn em, mới vào chưa được nửa năm”. Tôi nhìn cô bé, cười nói. Cũng không rõ vì sao, trước đây cứ không muốn về lại trường cũ, nhưng khi thật sự quay trở về, trong lòng lại thấy vui lạ thường.
“Môi trường của trường em cũng khá đấy”. Trình Lộ nói.
“Đúng vậy, nhà ăn của trường em cũng rất nổi tiếng, cả sinh viên bên trường Đại học Bình Hải ở đối diện cũng thường xuyên sang đây ăn cơm”. Tô Tô đáp lời vẻ đầy tự hào.
“Bọn họ đến đây là để ngắm người đẹp chứ gì?”. Tôi nói.
“Sao anh biết?”. Tô Tô nhìn tôi đầy kinh ngạc, “Sinh viên nam bên trường Bình Hải thích sang sân bóng rổ của trường chúng em đánh bóng, sân bóng rổ của trường bọn họ thì chả có ai”.
“Trước đây như thế, bây giờ chắc chắn cũng vẫn thế”. Tôi cười, nói. Điều này làm tôi nhớ đến Đại Bính, cứ dăm ba ngày lại đến trường tìm tôi để ăn chực, thực ra là để ngắm người đẹp.
“Tô Tô chắc có nhiều chàng trai theo đuổi lắm nhỉ?”. Linh Huyên trêu chọc.
“Làm gì có…”. Tô Tô bĩu môi, lập tức tránh né không trả lời.
“Lộ Lộ trước đây khi còn đi học cũng có nhiều chàng trai theo đuổi lắm”. Hiểu Ngưng bình thản nói.
“Hả? Thật không?”. Tô Tô mở to mắt, tính hiếu kỳ nổi lên, lập tức chạy đến bên Hiểu Ngưng, quấn lấy cô, “Nói xem nào, nói xem nào”.
“Hiểu Ngưng, không được nói chuyện riêng của mình”. Trình Lộ vội vàng cảnh cáo Hiểu Ngưng.
“Hồi học cấp ba hay nhận được thư tình, sau đó vào đại học, mỗi lần thi đều đứng thứ nhất, ngày càng nổi tiếng, người theo đuổi cô ấy ngày càng nhiều”. Hiểu Ngưng không để ý đến sự hăm dọa của Trình Lộ, bình tĩnh nói.
“Đúng rồi, em nhớ ra rồi, chị Hiểu Ngưng và chị Trình Lộ trước đây học cùng cấp ba!”. Tô Tô phấn khích nói.
Cũng chả trách bố mẹ Trình Lộ và bố mẹ Hiểu Ngưng quen biết nhau, hóa ra Hiểu Ngưng và Trình Lộ là bạn học thời cấp ba. Tôi thầm nghĩ.
“Hiểu Ngưng, cậu mà nói nữa, mình cũng tiết lộ chuyện của cậu đấy”. Trình Lộ tiếp tục nói với vẻ hăm dọa.
“Thích quá, thích quá! Chị Lộ Lộ mau nói đi, chị Hiểu Ngưng có những chuyện riêng gì?”. Tô Tô tiếp tục phấn khích, chạy đến bên Trình Lộ.
“Chị ấy à, không biết làm mê đắm bao nhiêu chàng trai, cấp ba không nói làm gì, những chàng theo đuổi chị ấy hồi đại học có thể xếp thành một đại đội rồi. Chị nhớ hồi đại học năm thứ ba, còn có anh chàng nhảy sông vì chị ấy đấy, hồi ấy là do…”. Trình Lộ nói.
“Lộ Lộ, không được nói bậy, không phải mình bắt anh ta nhảy sông”. Hiểu Ngưng lập tức lấy tay bịt cái miệng nhanh nhảu của Trình Lộ lại.
“Hả? Chị Hiểu Ngưng lợi hại vậy sao?”. Tô Tô kinh ngạc nhìn Hiểu Ngưng, sau đó quay người lại hỏi Trình Lộ, “Trước đây các chị cũng học cùng một trường đại học à?”.
“Không, chỉ là cùng ở trong một khu đại học, cách nhau không xa. Mỗi lần trở về trường sau khi nghỉ cuối tuần, bố Hiểu Ngưng đưa Hiểu Ngưng về trường, tiện thể cũng đưa chị về luôn”. Trình Lộ đẩy tay Hiểu Ngưng ra, giải thích.
“Quan hệ của gia đình chị Hiểu Ngưng và chị Lộ Lộ thật là tốt!”. Tô Tô thốt lên.
Lời của Tô Tô làm tôi nhớ đến “buổi gặp mặt kinh hồn” mấy hôm trước, hôm ấy nếu như tôi không tùy cơ ứng biến, chỉ e đã bị phụ huynh hai nhà hợp sức đánh chết rồi.
“Chị Linh Huyên, tình sử của chị hồi còn đi học như thế nào?”. Tô Tô đột nhiên chuyển sang hỏi Linh Huyên.
“Chị á, không có gì đặc biệt cả”. Linh Huyên cười xòa, “Trong lớp không có ai chú ý đến chị, chị thuộc tuýp người không hoạt bát”.
“Mình biết kiểu như Linh Huyên, nhìn thì có vẻ không có ai để ý, kỳ thực những chàng yêu thầm cô ấy có hàng tá”. Trình Lộ lập tức nói xen vào.
“Làm gì có…”. Linh Huyên cười cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh. Dáng cô đeo kính trông rất điềm đạm nhã nhặn, nếu như không đi cùng với chúng tôi, chắc sẽ bị mọi người cho là giảng viên đại học.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.