Bạn đang đọc Trà Trộn Phòng Con Gái – Chương 13
Bên ngoài trời mưa lâm thâm, mặt đường đã ướt nhẹp. Ăn sáng xong, Tô Tô không hề khách sáo, ngồi tọt vào xe tôi, còn tranh giành ngồi ghế trước bên cạnh tôi với bọn Hiểu Ngưng.
Linh Huyên và Hiểu Ngưng tay nắm tay nhau tránh vũng nước trước cửa, rồi ngồi vào xe. Dường như Trình Lộ không nhìn thấy tôi đưa họ đi làm, cầm ô đi vòng qua hông xe tôi, đến cổng phía nam khu nhà bắt xe bus. Tính tình cô ta có hơi cổ quái. Nhưng cô ta chưa bao giờ lợi dụng người khác, điều này khiến tôi vô cùng khâm phục.
Tôi khởi động xe, bánh xe lăn tròn tạo ra những bong bóng nước. Ba cô gái đều rất nhỏ nhắn, ngồi lên xe tôi không có cảm giác nặng hơn là mấy. “Anh Tiểu Mân, anh đưa chị Linh Huyên và chị Hiểu Ngưng đến cơ quan trước rồi cuối cùng mới đưa em tới trường”. Trên đường, đột nhiên Tô Tô nói với tôi.
“Tại sao?”. Tôi hỏi cô bé.
“Tại từ cổng trường đến khu giảng đường còn một đoạn đường nữa, em muốn anh đưa thì đưa cho trót mà”. Tô Tô nhìn tôi, nhõng nhẽo nói.
“Thôi được”. Nhìn bộ dạng ngọt ngào của cô bé, tôi không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Cơ quan của Hiểu Ngưng nằm khác tuyến đường với Hoa Thương, dù là đi đâu trước thì cũng phải lượn một vòng, nên đưa Hiểu Ngưng hay Tô Tô đi trước đều như nhau.
“Tô Tô, ngày trước em có quấn Đới Duy thế này đâu”. Thấy Tô Tô cứ quấn lấy tôi, Linh Huyên ngồi đằng sau nói.
“Anh Đới Duy rất tốt, nhưng em thích anh Tiểu Mân hơn. Hơn nữa anh Tiểu Mân là đàn anh cùng trường với em, vô cùng thân thiết”. Tô Tô ngoái đầu lại giải thích.
Linh Huyên không còn lời nào để nói, Hiểu Ngưng cũng chỉ lắc đầu mỉm cười.
Trường của Linh Huyên gần Lam Kiều Hoa Uyển nhất. Vì là trường cấp hai, nên học sinh rất nghịch ngợm, mấy cô nhóc lớp sáu lớp bảy trông cực kỳ đáng yêu, còn mấy cậu nhóc tinh nghịch thì đứng túm tụm ồn ào dưới trời mưa, bất giác khiến tôi nhớ lại thời thơ ấu của mình.
Linh Huyên ở cùng lũ nhóc cả ngày, thảo nào tâm tư cô ấy mộc mạc, biết cách quan tâm người khác đến vậy.
Nhìn Linh Huyên xòe ô bước vào trường, tôi khởi động xe, đưa Hiểu Ngưng đến Viện nghiên cứu sinh vật Hoa Đông. Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết cô ấy nghiên cứu cái gì trong đó, nhưng nếu cô ấy có nói ra chắc tôi cũng không hiểu.
Đưa Hiểu Ngưng đến cửa viện nghiên cứu, cô ấy xòe ô bước xuống xe nhưng không đi vào ngay mà vòng lên gõ cửa kính chỗ tôi ngồi.
Tôi mở cửa kính, một luồng hơi lạnh tràn vào xe. Hiểu Ngưng giơ cao ô, gương mặt lạnh buốt vì nước mưa thò vào bên trong cửa kính, ghé sát tai tôi, “Tối nay về nhà em có chuyện muốn nói với anh, đừng nói với người khác đấy”.
Người khác mà cô ấy nói, đương nhiên là chỉ Tô Tô, Linh Huyên và Trình Lộ. Vì những người khác mà tôi quen không ai biết cô ấy.
Cô ấy nói xong, cũng không cho tôi cơ hội hỏi thêm, lập tức giương ô lên, đi vào cổng cơ quan nơi có hai anh cảnh vệ đứng canh.
“Chị Hiểu Ngưng nói gì với anh thế?”. Quả nhiên, Tô Tô rất tò mò, hỏi tôi.
“Không có gì, trời lạnh nên cô ấy dặn anh mặc thêm áo thôi”. Tôi nói cho có lệ.
Tô Tô chu miệng, vẻ mặt hơi thất vọng, “Đúng thật là, thế thì có gì mà phải giấu diếm chứ, chị Hiểu Ngưng toàn ngại ngùng mấy chuyện này. Chị ấy rất quan tâm đến anh nhưng lại ngượng không dám nói ra.
Người nói không để ý, nhưng kẻ nghe thì để bụng, tôi bỗng thấy chột dạ.
“Được rồi, anh Tiểu Mân mau đưa em đến trường đi!”. Tô Tô thúc giục.
Thế là tôi lập tức khởi động xe, quay xe đi về phía Học viện thương mại Hoa Đông.
Có lẽ vì trời mưa, nên rất ít sinh viên đi lại trước cổng trường, tôi lái xe thẳng từ cổng trường vào tận khu giảng đường, tìm đến khu giảng đường số 17 tận trong góc khuất nhất của trường một cách rất thuần thục.
Đúng như Tô Tô nói, nếu đi bộ từ cổng trường vào đây quả thực rất xa, chắc chắn sẽ bị dính nước mưa.
“Anh Tiểu Mân, anh xuống xe tiễn em được không?”. Tô Tô hỏi.
“Tiễn gì chứ, đến đây chẳng phải đã đến cửa giảng đường rồi hay sao?”. Tôi nói.
“Anh Tiểu Mân, dạo này có mấy nam sinh cứ gửi thư cho em”. Tô Tô ngập ngừng vài giây, nói.
“Sao thế?”. Tôi quay đầu lại hỏi cô bé.
“Không có gì, chỉ là em thấy hơi phiền thôi ạ”. Tô Tô dẩu dẩu miệng.
“Ồ, bọn nó đang theo đuổi em hả?”.
“Dạ, có mấy anh năm ba, năm tư. Học cùng em giờ học môn tự chọn”. Tô Tô khẩn khoản nhìn tôi, khiến người ta không thể không đồng ý.
“Cho nên hôm nay em mới bắt anh đưa vào tận trong trường, giả làm bạn trai của em có đúng không?”. Tôi hỏi cô bé.
Tô Tô đành phải gật đầu thừa nhận, “Nếu em bảo anh đóng giả làm bạn trai em chắc chắn bọn chị Linh Huyên sẽ nói em nhiều chuyện, thích gây rối, nên mới lấy cớ trời mưa nhờ anh đưa em vào tận trong trường”.
Nói đến đây, ánh mắt cô bé đột nhiên sáng lên, “Bọn họ đến rồi! Anh Tiểu Mân, mau xuống xe với em đi!”. Cô bé vừa nói vừa kéo kéo cánh tay tôi, “Mau lên, mau lên anh!”.
“Được rồi, được rồi! Anh chỉ giúp em một lần này thôi đấy”. Tôi lập tức xuống xe, vòng qua cửa xe bên Tô Tô ngồi.
Tô Tô vội vàng mở cửa, cô bé kiễng chân, choàng hai tay lên cổ tôi.
“Anh Tiểu Mân, anh ôm em đi! Ôm em đi!”. Tô Tô kiễng chân lên, dáng vẻ thúc giục, trông đáng yêu như một chú chim sẻ.
Tôi không còn cách nào khác, dù sao cũng có tiếng là “đại thiên tài diễn kịch”, thế là tôi dang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm eo cô bé. Tô Tô cũng rất biết phối hợp, vùi đầu vào ngực tôi, dáng điệu rất say mê.
Không nằm ngoài dự liệu của cô bé, mấy nam sinh đó quả nhiên bước chậm lại, mặt biến sắc. Bỗng nhiên tôi cảm thấy Tô Tô cũng rất “hư”, dám dùng cách này để đuổi mấy cậu nam sinh đang theo đuổi mình.
“Được rồi, anh Tiểu Mân, em cảm ơn anh!”. Tô Tô thấy kịch diễn đến đây là tạm ổn rồi nên khẽ nói vào tai tôi, còn giả vờ hôn lên má tôi nữa.
Tuy môi cô bé chưa chạm vào má tôi, nhưng hơi ấm vẫn còn lưu lại.
Cô bé nhảy chân sáo vào giảng đường, mấy cậu nam sinh đó xì xào với nhau một lúc, rồi mới sầu não bước vào theo.
“Lương Mân! Em đã tốt nghiệp rồi còn đến tán sinh viên trong trường à!”.
Bất thình lình, một giọng nói vang lên phía sau tôi.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy thầy chủ nhiệm khoa trước đây, đang đứng cách tôi khoảng một trăm mét.
Trời ơi, mẹ ơi.
Trong lòng tôi bất giác hiện lên câu nói quen thuộc của Đại Bính.
Thấy thầy đi về phía mình, tôi không cần suy nghĩ nhiều, lập tức ngồi lên khởi động xe.
“Còn dám chạy hả? Mau đứng lại cho tôi… Em còn chưa trả tiền phí mượn tài liệu làm khóa luận tốt nghiệp đâu đấy!”. Thầy chủ nhiệm chạy theo.
Suýt chút nữa thì tôi bị thầy tóm được, sao dám dừng lại. Đúng là tôi còn “nợ” thầy hai trăm tệ tiền phí tài liệu làm khoá luận tốt nghiệp, không ngờ chuyện lâu thế rồi mà thầy vẫn còn nhớ. Hồi đó tôi thấy khoản tiền này không hợp lý lắm, nên cứ kéo dài đến tận lúc tốt nghiệp vẫn không trả. Đại đa số sinh viên tốt nghiệp năm đó đều chịu ảnh hưởng của tôi, không chịu nộp khoản tiền này, khiến nhà trường tổn thất không ít.
Cứ như vậy, chiếc BMW lao vút về phía trước, một người đàn ông tóc bay bay trong gió đuổi theo phía sau.
Nước bắn tung tóe, rất nhiều người đứng lại xem. Cảnh tượng như một cảnh phim quay chậm.
Nhưng, thầy chủ nhiệm khoa với khuôn mặt méo mó và mái tóc bù xù không thể nói là đẹp được… Sự truy đuổi của thầy chủ nhiệm khoa làm tôi hồn bay phách lạc. Đến công ty, Trình Lộ lại cố tình giao cho tôi một đống việc, khiến tôi bận tối mắt tối mũi, bản thân cô ta thì sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác.
Về đến căn hộ của Tô Tô, tất cả dường như đã trở về trạng thái bình thường. Thật lạ là dường như dần dần tôi đã thích nghi với cuộc sống ở đây. Chết thật, tôi đang sống trong căn hộ của mấy cô gái, sao lại có thể yên tâm thế được chứ?
Đúng lúc tôi đang đọc tiểu thuyết của Carl Sura và lên kế hoạch xuất bản thì cửa phòng tôi mở ra.
Hiểu Ngưng trong bộ đồ ngủ xuất hiện ở cửa phòng, vẫy tay gọi.
“Em vẫn chưa ngủ à?”. Tôi nhìn chiếc đồng hồ đeo tay đặt cạnh gối, đã là mười hai rưỡi đêm. Tôi đọc sách đến nửa đêm, không ngờ cô ấy cũng chưa ngủ.
“Suỵt”. Cô ấy đặt ngón trỏ lên miệng, ý bảo tôi đừng lên tiếng, rồi vẫy vẫy tay gọi tôi ra ngoài.
Tôi rất tò mò, cộng thêm nữa, đây là địa bàn của họ, mình cứ ngoan ngoãn nghe lời thì tốt hơn, thế là tôi lật chăn lên ngồi dậy đi ra ngoài.
Hiểu Ngưng nhẹ nhàng kéo tay tôi đi qua phòng khách, vào phòng cô ấy rồi đóng cửa lại, vẻ rất thần bí.
Tuy từ trước đến nay họ chưa bao giờ đóng cửa phòng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi vào phòng Hiểu Ngưng. Phòng cô ấy rất sạch sẽ, không có bàn trang điểm, không có gương treo tường, còn trên giá có rất nhiều sách, mà cũng chẳng phải loại tiểu thuyết mấy cô gái thường đọc, toàn là sách dày cộp về chuyên ngành sinh vật, y học.
Nhưng cách bày biện đơn giản ngăn nắp này vẫn rất nữ tính. Rèm cửa sổ và ga trải giường đồng màu xanh lá cây nhạt, đem lại cho căn phòng này cảm giác tự nhiên mát mẻ. Tôi đã tỉnh ngủ, bước vào căn phòng ấm áp này lại thấy buồn ngủ. Bỗng nhiên tôi nhớ ra sáng nay Hiểu Ngưng nói tối về có chuyện cần bàn với tôi.
Hiểu Ngưng ngồi trên giường nhìn tôi, “Ngày mai anh có thể xin về sớm trước hai giờ không?”.
“Chắc là được. Có chuyện gì thế em?”.
“Haizz em không nên nói dối”. Hiểu Ngưng nhìn thẳng tôi, hai mắt long lanh, cuối cùng cũng thốt ra, “Em nói là em có bạn trai rồi, bố mẹ nhất quyết đòi gặp mặt bạn trai em”.
“Hả?”. Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, “Bao giờ?”.
“Ngày mai. Bố mẹ em sẽ lái xe đến đây nhưng họ không vào thành phố mà nghỉ một ngày ở khu sơn trang nghỉ mát ở ngoại ô phía nam thành phố, bảo em ngày mai đưa bạn trai đến cùng ăn thịt nướng”. Hiểu Ngưng nói.
Tôi nhìn cô ấy, “Em muốn anh…”.
“Vâng”. Hiểu Ngưng gật đầu, “Anh đồng ý với em rồi còn gì”.
Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Tôi chỉ có thể trách mình quá hào phóng khi nhận lời, không ngờ các cuộc “khảo nghiệm” cứ thi nhau đến. Chỉ vỏn vẹn vài ngày đã phải thực hiện lời hứa rồi.
“Chỉ có chuyện này thôi chứ gì? Được, anh biết rồi, anh về phòng đây”. Tôi ngáp một cái, đứng dậy.
“Không được”. Hiểu Ngưng nói.
“Lại gì nữa thế?”. Tôi nhìn cô ấy.
“Anh biết số đo ba vòng của em không?”. Hiểu Ngưng hỏi tôi.
“88, 62, 90”. Tôi chưa kịp nghĩ đã buột miệng nói ra.
Hiểu Ngưng kinh ngạc nhìn tôi, không ngờ tôi lại biết rõ số đo ba vòng của cô ấy như thế. Lúc này tôi mới nhận ra mình đã lỡ lời, đúng là dại mồm dại miệng, liền vội vàng giải thích, “À, sáng sớm hôm trước lúc anh buôn chuyện với Tô Tô con bé nói với anh”.
Hiểu Ngưng nhìn tôi, ánh mắt dần bình tĩnh trở lại. Có lẽ cô ấy nghĩ tôi là gay, sẽ không có ý đồ gì với mình, nhớ được số đo ba vòng cũng chỉ bởi tôi là người quá tỉ mỉ mà thôi.
“Anh có biết họ tên đầy đủ của em là gì, em học đại học nào, trung học nào, nhà em ở đâu không?”. Hiểu Ngưng nhìn thẳng tôi, hỏi liền một lúc rất nhiều câu.
“Ặc…”. Tôi bị cô ấy hỏi khó rồi, “Mọi người đều gọi em là Hiểu Ngưng, thực sự anh không biết em họ gì”.
“Đến họ của em anh cũng không biết, thì ngày mai làm sao qua mặt được bố em. Bố em xuất thân là cảnh sát hình sự, không cần thẩm vấn anh, chỉ hỏi vài câu tìm một hai kẽ hở không phải là việc quá dễ dàng sao?”. Hiểu Ngưng hỏi, vẻ mặt hơi thất vọng.
Bố Trình Lộ là giáo sư đại học, một trí thức điển hình, chỉ qua loa đại khái thôi cũng đã coi tôi là bạn trai của Trình Lộ, cho qua một cách dễ dàng. Còn bố của Hiểu Ngưng là cảnh sát hình sự, kỹ năng nghề nghiệp chính là thẩm tra… Càng ngày độ khó càng tăng cao.
“Em họ Hạ, Hạ trong mùa hạ”. Hiểu Ngưng nhìn tôi, chủ động nói.
“Hạ Hiểu Ngưng…”. Tôi nhẹ nhàng đọc tên đầy đủ của cô ấy một lượt, cảm thấy cái tên này nghe rất hay.
“Thế Linh Huyên họ gì?”. Tôi lại hỏi.
“Bạch”.
“Bạch Linh Huyên…”. Tôi cũng khẽ đọc tên đầy đủ của Linh Huyên.
Đúng lúc tôi đang đọc thầm tên của Linh Huyên, Hiểu Ngưng lấy trong chiếc tủ đầu giường ra một tập tài liệu dày cộp, để lên đùi tôi.
“Em thích màu gì nhất, thích bộ phim nào nhất, chiều cao bao nhiêu, cân nặng bao nhiêu, sinh nhật ngày nào, có quan hệ tốt nhất với chị nào trong gia đình, thời đại học đã nhận được những giải thưởng gì, chương trình đang nghiên cứu hiện nay liên quan đến cái gì… tất cả đều có trong này, tối nay anh không được ngủ, học thuộc hết đống này, lát nữa em sẽ kiểm tra”.
Bình thường tôi luôn cảm thấy Hiểu Ngưng là người kiệm lời, vậy mà nói một lèo một tràng dài.
Tuy tìm hiểu bí mật của người con gái khiến trái tim mình rung động là mơ ước của tất cả đàn ông, nhưng như thế này thì…
Haizz, giờ mới thấy Hiểu Ngưng cũng rất biết cách làm khổ người khác.
Tôi cầm xấp tài liệu dày cộp, bắt đầu thấy đau đầu.